Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Chị chỉ đang hành động như một người anh trai thôi.

Mấy lời giới thiệu đau đớn của tôi cuối cùng cũng kết thúc. Tiết chủ nhiệm đã xong và cũng là kết thúc ngày đầu tiên đi học. Tôi liền rời Ritsuka ở cửa lớp nơi bố mẹ cô ấy đang chờ. Tôi thì chạy ra cổng trường thì mẹ đang vẫy tay gọi tôi.

"Cúc cu, cuối cùng con cũng đã trở về." (Kaa-san)

"Con mới đi có ba tiếng thôi mà." (Tsukasa)

"Phải xa Tsukasa của mẹ trong ba giờ mà mẹ cảm tưởng sẽ không được gặp con vĩnh viễn vậy." (Tsukasa)

"Mặc dù không phải là vĩnh viễn, nhưng con cảm thấy đây giống như một kỳ nghỉ vậy." (Tsukasa)

"Mà lớp học thế nào? Con có kết bạn được với ai không?" (Kaa-san)

"Mẹ à, con không phải học sinh tiểu học. Mà con kết bạn được với một người." (Tsukasa)

"Có thật không? Thật tuyệt vời! Vậy đó có phải là một cậu con trai không?" (Kaa-san)

Mắt mẹ sáng hẳn lên khi nghe về vấn đề này. Điều này khiến tôi tự hỏi mẹ đang mong đợi điều gì khi nghĩ bạn tôi là con trai nữa.

"Thực ra là con gái mẹ ạ." (Tsukasa)

"Oh, thật à? Điều này thật là tồi tệ." (Kaa-san)

Đừng có thất vọng quá nha mẹ.

"Tsukasa~~~" (Miyuki)

[Wah] (Tsukasa)

Tôi hét lên ngạc nhiên khi bị ôm từ phía sau. Lúc quay lại nhìn thì Miyuki đã đứng đó và cười.

"Mii-chan, đừng có ôm chị như vậy chứ!" (Tsukasa)

"Nè, chúng ta đang ở ngoài đó nên em phải gọi là Onee-chan chứ." (Miyuki)

Ah, vậy ra đó là lý do em ấy nói nhỏ đến thế. Sau đó Miyuki buông tôi ra và đứng bên cạnh tôi. 

"Tsukasa đang trở thành chủ đề rất hot trong ngày hôm nay đấy. Mọi người toàn nói về em ấy trong lớp học của con thôi. Có một số cậu con trai muốn nhìn trộm em đã lẻn đi xem lễ khai giảng. Và khi trở lại mấy cậu ấy nói rằng 'Tớ đã yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên'." (Miyuki)

Cái gì??? Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Với tôi sao? Điều này thật là khó cho tôi, người mà trước đây chưa từng được trải nhiệm tình yêu. Khách quan mà nói thì tôi trông khá đáng yêu, nhưng tôi thấy có nhiều cô gái đẹp hơn tôi nhiều mà. Sao lại là tôi?

"Có thể ngày mai em sẽ có một bức thư tình ở trong hộp giày đó." (Miyuki)

"Thư tình để trong hộp giày giờ lỗi thời rồi." (Tsukasa)

"Em không biết chứ bây giờ vẫn có người làm vậy đấy." (Miyuki)

"Chị nghiêm túc à?" (Tsukasa)

"Đương nhiên." (Miyuki)

Hiện tại thì điện thoại di động ngày càng phổ biến vì nó có thể làm được nhiều việc. Mặc dù các chữ cái được vi tính hóa nhưng nó vẫn có thể dùng để viết thư tình. Mọi người liệu có muốn để lại một quá khứ "Đen tối" nào đó cho con cháu tìm hiểu không?

"Chị mong chờ đến ngày mai quá." (Miyuki)

"E-em bị trầm cảm mất thôi..." (Tsukasa)

Miyuki đứng bên cạnh tôi cười lớn trong khi tôi thì cúi xuống ôm chặt đầu.

"À mà mẹ mới gặp một vài người bạn từ thời trung học. Đã lâu lắm rồi mẹ không gặp mọi người nên bây giờ mẹ sẽ đi uống trà cùng họ. Hai đứa có muốn đi cùng không?" (Kaa-san)

"Sao mẹ lại muốn bọn con đi cùng mẹ vậy?" (Tsukasa)

"Bởi vì mẹ muốn giới thiệu 'Cô con gái dễ thương của mẹ'." (Kaa-san)

"Mii-chan, chúng ta về thôi." (Tsukasa)

"Ở ngoài nhà thì là 'Onee-chan', được chứ?" (Miyuki)

"Ừ, chị con nói đúng đó. Mà chúng ta mới hết sữa nên hai con đi mua nhé." (Kaa-san)

"Vâng ạ. Mii-chan, chúng ta đi thôi." (Tsukasa)

"Ý em là 'Onee-chan'?" (Miyuki)

"Được rồi, được rồi..." (Tsukasa)

"Em cần gọi 'Onee-chan' cho quen đi." (Miyuki)

Khi tôi đi qua cổng trường với một Miyuki ồn ào thì tôi quay lại nhìn và thấy một người phụ nữ bằng tuổi mẹ đang chào mẹ tôi. Tôi chắc rằng người đó là người bạn học mà mẹ mới nhắc đến. Khi mẹ chỉ về phía chúng tôi, mẹ nhìn chúng tôi nên tôi cúi đầu lịch sự để đáp lại mẹ. Mẹ mỉm cười gật đầu với vẻ ngạc nhiên. Vâng, sự xuất hiện của tôi làm tôi nổi bật trong đám đông.

Khi tôi thấy mẹ lén lút lấy máy ảnh ra để chụp, tôi tăng tốc lên một chút. Tôi ước mẹ ít nhất có thể giả vờ là người bình thường trước bạn của mẹ.

"Chị muốn mua sữa à? Nếu thế thì giờ chúng ta cần quay lại đường chính." (Miyuki)

"Có một cửa hàng tiện lợi ở đường nhánh đằng kia. Ta chỉ cần đi một đoạn đường tắt thôi." (Tsukasa)

"Thật à? Em không biết điều đó đấy." (Miyuki)

Đi bộ trên vỉa hè trong khi nhìn mấy chiếc xe qua đường, chúng tôi từ từ băng qua đường chính, nơi đó rẽ từ một con đường rộng, hướng tới bờ sông Esumi. Bờ sông được duy trì tốt với những luống hoa được trồng ở cả hai bên. Kể từ mùa xuân thì có rất nhiều loại hoa đang nở rộ.

Hồi tôi mới học cao trung, sông Esumi bị ô nhiễm tồi tệ. Giờ đây, nhờ vào việc xây các bức tường, dọn bùn và rác từ đáy sông, nó đã trở thành một dòng sông đẹp với dòng nước trong vắt, sạch sẽ chảy qua. Tuy nhiên, do đây là những con đường hẹp đi qua các ngân hàng nên ít người qua lại. Chưa kể đến việc nơi này không có đèn đường nên hầu như chẳng có ai đi qua nơi này vào ban đêm.

Mẹ đã nhiều lần nói với chúng tôi rằng không nên đi qua con đường này vì nó có nhiều vấn đề. Tuy nhiên đường chính là con đường dài có quá nhiều đèn tín hiệu giao thông. Do đó, Miyuki và tôi vẫn đi con đường vắng kia mà không nói với mẹ. Mẹ nói con đường đó có gì đó khá là nguy hiểm.

"Tsukasa, trước mặt chị!" (Miyuki)

[Ah] Có vẻ như tôi đã lạc lối trong suy nghĩ của mình nên đã không để ý xung quanh. Khi tôi nhìn lại, một bà lão đang đi ngược hướng với chúng tôi. Vì không kịp né nên tôi đã va vào vai của bà. Bà ấy tuy không ngã nhưng vãn chao đảo một chút.

"Cháu xin lỗi! Bà có sao không ạ?" (Tsukasa)

Tôi xin lỗi trong khi đang đỡ lấy bà để bà khỏi ngã.

"Bà ổn cháu ạ. Cảm ơn cháu." (Bà cụ)

Bà ấy cảm ơn tôi rồi lắc đầu bỏ đi.

"O~Onee-chan, chị hành xử lạ thật đó." (Miyuki) 

"Là sao?" (Tsukasa)

"Ừ, chị có cử chỉ mềm mại và nhẹ nhàng. Chị hành động như y như một cô gái thực thụ vậy." (Miyuki)

Tôi giống như một cô gái thực thụ sao? Tôi nghĩ điều đó cũng đúng thôi mà sao nó cứ vô lý thế nào ấy.

Nói mới để ý thì hình như tôi cũng nhu vậy ở trường.

"Em có thấy những gì xảy ra sáng nay không?" (Tsukasa)

"Có, em trông thấy từ lớp học. Chị bị bắt đi bởi Rissen-senpai trước khi chị chị có thể vào được tòa nhà." (Miyuki)

Miyuki cười khúc khích khi đang nói về điều đó, nhưng tôi cảm thấy như con bé đang cười đểu tôi vậy.

"Cô ấy không đổi chút nào so với hồi năm hai, mặc dù bây giờ đã là học sinh năm cuối. Trông cô ấy hành động chẳng giống như một senpai vậy. " (Tsukasa)

"Onee-chan, chị sẽ tham gia CLB giải trí lần nữa chứ?" (Miyuki)

"Chị không tham gia đâu." (Tsukasa)

"Sao lại không? Chị sẽ đem đến niềm vui chi Rissen-senpai đó." (Miyuki)

"Đó chính xác là lý do mà chị không tham gia đó. Em nghĩ ai sẽ bị sờ soạng?" (Tsukasa)

"Điều đó đúng thật." (Miyuki)

Miyuki lẩm bẩm khoan tay và gật đầu đồng ý. Ngay cả khi tôi tự nói vậy, cũng thật lạ khi đăng ký vào CLB mà chẳng biết hoạt động của họ là gì.

Cơ mà...

"CLB đó có rất nhiều niềm vui." (Tsukasa)

Khi tôi nói điều đó, tôi đã cho thấy sự quyết tâm từ bỏ của mình.

"Cửa hàng tiện lợi kia kìa." (Tsukasa)

"Ừ, em thấy rồi." (Miyuki)

Sau khi đợi Miyuki bắt kịp tôi, chúng tôi ra khỏi bờ sông và đi vào khu dân cư. Đi qua vài ngã tư, tôi thấy được cửa hàng tiện lợi ở gần một góc của công viên.

"Ta sẽ mua loại nào?" (Miyuki)

"Quyết định bằng Oẳn tù xì đi." (Tsukasa)

Tôi quàng túi qua vai và nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của mình. Tôi khá thường xuyên ra kéo trong trò này, mặc dù không hiểu tại sao lại làm vậy nữa.

"Kéo! Búa! Bao!" (Tsukasa & Miyuki)

Miyuki ra búa còn tôi ra kéo. Tôi cố gắng lén lút biến nó thành bao để rồi Miyuki phát hiện ra điều đó bằng cách nắm lấy tay tôi.

"Không, đây là kéo cắt thủy lực có lưỡi phủ kim cương trong công nghiệp, hoàn toàn có thể cắt búa một cách dễ dàng." (Tsukasa)

"Thôi không nói nhiều nữa. Chị đi mua đi, em sẽ đợi ở đây." (Miyuki)

Miyuki nói với tôi và cười khúc khích trong khi đang đẩy tôi vào cửa hàng. Chà, tôi có cô em gái tốt thật, chỉ tiếc là tôi hơi xui khi chơi trò này thôi.

Cửa hàng tiện lợi này tên là WellMart. Nhân viên cửa hàng có gửi tôi lời chào, nhưng tôi không bận tâm lắm. Đi sau vào cửa hàng, tôi lấy ra sữa,  nước trái cây và bim bim. Tôi nghĩ là mình sẽ mua Coca cho mình và trà Ô-long cho Miyuki.

Cũng lâu rồi tôi chưa mua Coca. Hồi tôi mới trở thành con gái, tôi không thể mua được cha nào. Nếu bạn nghĩ tôi hoàn toàn có thể ra ngoài mua thì lúc đó tôi vẫn đang vượt qua cú sốc tâm lý này nên không thể ra ngoài được.

Tôi biết là nếu cầm hai chai nước bằng một tay thì chắc chắn là sẽ rơi. Nhưng dạo gần đây, tôi để ý rằng mình cầm nắm tốt hơn và chân khỏe hơn trước. Dù vậy thì tôi vẫn mất nhiều sức mạnh hơn so với lúc còn là con trai.

Tôi tính ôm đống đồ trong tay, nhưng nhận thấy vẫn còn nhiều đồ cần mua, tôi liền lấy một cái giỏ hàng và đặt tất cả mọi thứ vào đó. Gần như tôi không thể chịu được cái cách mà người bán hàng mỉm cưởi nhìn tôi như nhìn mấy miếng thịt bò Kobe quý hiếm vậy. Làm ơn nhanh tay thu dọn đồ tôi vừa mua đi mà!

Sau khi mọi thứ đã được đóng gói, tôi tiến đến lối ra. Tôi thấy túi khá là nặng mặc dù chả có nhiều đồ trong đó. Cầm cả hai tay, tôi kéo nó về chỗ Miyuki, người đáng lẽ ra đang phải đứng trước cửa hàng. Chính lúc đó....

"Tôi đã nói không rồi mà!" (Miyuki)

Tôi nghe thấy giọng nói đầy sự khó chịu của Miyuki phát ra từ công viên. Đứng trước em ấy là một tên năm cuối. Mặc dù không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng tôi thực sự thấy tên đó không phải là người tốt. Tôi chỉ thấy rằng hắn là một kẻ khó ưa đang ép buộc Miyuki mà thôi.

Hắn thô lỗ, vươn tay ra định đặt tay lên vai Miyuki. Em lấy gạt ra thì hắn liền nắm chặt lấy cổ tay con bé.

Mày tính làm gì em gái tao cơ?!!

Tôi nhanh chóng cho tay vào túi và lấy ra... hộp bánh Pudding. Nếu tôi ném hắn thì hẳn là sẽ đau lắm. Mà sao trong bao nhiêu thứ có thể ném tôi lại chọn bánh Pudding nhỉ? Với lại tôi có thể ném tới chỗ hắn không? Chỉ mới có hai cái chai, kem, sữa với hai hộp Pudding thôi mà tôi còn không cầm nổi bằng một tay mà.

[Kyaa] (Miyuki)

Miyuki hét lên rất to. Tôi biết rồi mà! Cứ ném đi! Tôi chẳng nghĩ được gì nữa rồi!

Tôi lấy bánh Pudding ra khỏi túi và lắc nhẹ. Cảnh tượng đáng sợ dường như hiện ra khi tôi giơ tay ra chuẩn bị ném. [Iyaaaa] Tôi la lớn hết mức có thể rồi vung tay thật mạnh về phía trước để ném nó đi.

Tôi đã làm hết sức mình. Tôi nghĩ là mình đã làm hết sức rồi.

Đột nhiên có một cánh cửa hiện lên trong tâm trí tôi. Cánh cửa đó trông như bị rỉ sét rất nặng nề và cong vênh. Khi tôi đứng trước cánh cửa, tôi cảm thấy mình không nên chạm vào nó và mở nó ra. Nhưng vì vài lý do nào đó, tôi biết rằng nếu mở nó thì sẽ không sao đâu. 

Tôi phải mở nó ra. Không, điều đó không đúng. Tôi cần phải mở nó. Sự thất vọng và mất kiên nhẫn bị dồn lại khiến tôi bắt đầu dùng hết sức mở cánh cửa ra.

Bất ngờ, cánh cửa bị phá vỡ và một luồng sáng chói lọi phát ra. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng [Tách] giống như một ổ khóa được mở ra. Thật khó để mô tả chính xác, nhưng đó là những gì tôi cảm nhận được.

Tôi có thể cảm thấy sức mạnh của mình đang tăng lên. Chiếc bánh Pudding, vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi tay tôi, đang tăng tốc một cách bất bình thường. Nó bay nhanh như một viên đạn, bay thẳng vào đầu tên biến thái kia.

"Cái gì vậy?!" (Miyuki)

Khi hộp bánh va vào hắn, tên đó gào lên một tiếng rồi ngã nhào. Miyuki nhìn hắn với vẻ kinh ngạc rồi quay sang tôi. 

"Onee-chan!" (Miyuki)

"Mii-chan, em ổn chứ?" (Tsukasa)

"Em không sao... Onee-chan, mắt trái của chị sáng đỏ rực kìa." (Miyuki)

Mắt tôi sáng rực lên sao? Đây có phải một phần sức mạnh của Vampire mà mẹ nhắc đến không? Mà, nó cũng kết thúc rồi, phải rời khỏi đây trước khi tên kia tỉnh dậy. Tôi nắm lấy tay Miyuki và che mắt trái lại.

"Chạy thôi." (Tsukasa)

Không đợi Miyuki phản hồi, chúng tôi chạy khỏi công viên. Khi chạy tới bờ sông Esumi, tôi thả tay em ấy ra và nhìn lại em ấy.

"An toàn rồi." (Tsukasa)

Tôi không hề cảm thấy mệt hay bị hụt hơi, còn Miyuki thì đang ôm đàu gối thở hổn hển.

"Mii-chan, mắt chị còn đỏ không?" (Tsukasa)

"Còn." (Miyuki)

Tôi lại che đi mắt trái của mình. Bởi vì chỗ chúng tôi đứng khá gần nhà nên tôi sẽ giữ nguyên hiện trạng như vậy.

"Onee-chan, cảm ơn nha." (Miyuki)

"Chị chỉ đang hành động như một người anh trai mà thôi." (Tsukasa)

Tôi rời mắt khỏi Miyuki khi em ấy cười.

"Onee-chan, chị quên mất rằng chị phải gọi em là 'Onee-chan' khi ở ngoài rồi à?" (Miyuki)

Chị ghét phải nghe em nói vậy, nhưng đúng là thế thật. Tô thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra xoa đầu em ấy.

"Chị không thể làm gì khác được. Nhìn chị này, chị vừa là anh trai của Mii-chan, vừa là em gái của Mii-chan nữa." (Tsukasa)

"GÌ vậy??" Miyuki nghiêng đầu hỏi.

[Mou~] "Chị không biết mình là ai, ngay cả khi chị nói cho ai đó biết bí mật của mình." (Tsukasa)

Miyuki cười ngay sau khi tôi nói vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro