AidenXiyi | Cậu chủ | ( R18 )
Lưu ý:
• Oneshot này lấy bối cảnh châu âu cổ
• Lou Ying Ying hiện là chủ gia tộc sau khi chồng mất nên họ của bà với Xiyi có sự khác nhau, cha mẹ Xiyi đã qua đời trong một vụ sạt lở
• có yếu tố 18+ ai đọc không được vui lòng đừng lướt tiếp☺ ( lần đầu tui viết fic có R18 nên có thể không hay à nha )
Xiyi - 19 tuổi : Cậu
Aiden - 21 tuổi : Hắn
Albie - 19 tuổi : Em
Hasuichi - 20 tuổi : Anh
Aiden D Adam - một vị quản gia đa di năng kiêm hầu cận thân thiết của người thừa kế phủ công tước, gia tộc quyền lực nhất đế quốc. Hắn rảo bước chầm chậm kiểm tra dinh thự một lần cuối trước khi về phòng, chợt ánh sáng từ căn phòng đối diện lọt vào mắt hắn, Aiden thở dài xoay lưng rời đi.
- Cậu chủ, đã khuya rồi, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi ạ.
Aiden khẽ đẩy cửa nhìn căn phòng đọc sách gọn gàn trái ngược hoàn toàn với đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn làm việc của cậu, tay hắn bưng một chiếc khay nhỏ bên trên là trà hoa cúc và một lát bánh bông lan di chuyển nhẹ nhàng về phía bàn. Nghe thấy tiếng có người gọi mình Hui Xiyi hơi ngước lên thấy người đến là Aiden thì phớt lờ mà tiếp tục làm việc.
- Cậu chủ? Ngài nên ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi, nữ công tước rất lo lắng cho sức khỏe của ngài đấy ạ.
Nghe hắn nhắc đến lão bà, cậu hơi cau mày ngồi thẳng.
- Ta không cần, ra ngoài đi.
- Cậu chủ, ngài đã làm việc liên tục từ trưa đến giờ rồi, ngài thậm chí không tính ăn gì đấy sao?
- Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?
Aiden nghe lời chất vấn kia thì chỉ có thể cười trừ, hắn đặt khay bánh xuống vị trí trống duy nhất ở mép bàn thuận tay cướp lấy chiếc bút lông vũ trên tay cậu dẹp gọn sang một bên rồi sắp xếp lại giấy tờ khiến khóe mắt phải cậu giật giật.
- Ngươi làm cái chó gì đấy? Muốn ta cho một vé cút ra khỏi dinh thự này liền hả?
- Dạ không đâu, tôi chỉ đang giúp đỡ chủ nhân của tôi thôi. Đây trà của người, xin mời, trà hoa cúc giúp ngủ ngon đấy thưa ngài.
- Bố mày đéo cần, tao bảo mày cút liền khỏi đây, bớt lo chuyện không đâu.
Nhìn Xiyi không tiếc lời mắng mỏ mình Aiden chỉ cười, hắn nâng tách trà bình thản nhấp một ngụm khiến Xiyi ngớ cả người.
- Mày làm cái trò gì đ- Ưmm… ực.. ực.... ực......
Aiden tiến đến trực tiếp cưỡng hôn Xiyi ép buộc người kia uống cho bằng hết chỗ trà bản thân đã chuẩn bị, hắn vòng tay ra sau đỡ đầu cậu còn cậu hoàn toàn bị ép cứng bởi cơ thể kia có vùng vẫy cũng chỉ như gió thoảng. Trà trong miệng cũng đã hết nhưng Aiden không có ý định dừng lại hắn kéo cậu lại gần hơn lôi cậu vào một nụ hôn sâu dùng lưỡi khuấy đảo khoang miệng nhỏ hút hết mật ngọt không quên trêu đùa với cái lưỡi rắn của cậu.
Dây dưa gần 5 phút mãi cho đến khi nhận thấy cậu sắp ngất vì liễu dưỡng khí hắn mới luyến tiếc buông cậu ra kéo một sợi chỉ bạc dài xinh đẹp.
- Ha......ha... Hộc... M-mày..... Mày làm c…cái gì thế h-hả....?
- Trừng phạt những đứa trẻ hư không nghe lời.
Xiyi mặt đỏ bừng khó khăn hít thở, cậu lấy một tay che miệng vì sợ hắn lại nhào tới hôn lần nữa, nhìn cơ thể nhỏ nhắn run rẩy, gương mặt dễ thương ửng đỏ Aiden mỉm cười ung dung rời đi không quên dặn cậu ăn chút bánh.
Giờ không chỉ mặt mà là cả cơ thể cậu nóng ran, cậu mím môi nhớ lại về chút trà khi nãy, nó có vị gì đó khá lạ.
Cái địt mẹ, mày chơi thuốc tao rồi giờ ung dung rời đi như thế hả. Mẹ thằng chó đẻ rẻ rách.
Và dù rất xấu hổ nhưng Xiyi đã phải tự xử khi trở về phòng mình vì Aiden tuyệt nhiên không mò đến phòng của cậu, đi tìm hắn thì quá nhục mặt đi mà lỡ đi lại gặp vài tên lính gác khuya thì hình tượng của cậu coi như vứt. Đêm đó Aiden đã bị hàng ngàn lời nguyền rủa nhắm vào.
- buổi sáng tốt lành, cậu chủ. Đã đến giờ cần dậy rồi đấy ạ.
Aiden mỉm cười đánh thức cậu chủ dễ thương của mình, đó là một thói quen hằng ngày của hắn vì ở nơi này ngoài lão bà ra thì hắn là người duy nhất dám đánh thức và đánh thức được cậu
- Ưm~~ để yên cho ta ngủ.
Xiyi nhăn nhó than vãn cuộn mình vào trong chiếc chăn ấm áp tìm mọi cách phớt lờ câu nói của hắn.
- Cậu chủ, nếu người không dậy tôi sẽ chuẩn bị 1 tách trà giống tối qua cho ngài nhé?
Tức thì Xiyi bật thẳng dậy quay ngoắc sang lườm nguýt người đang đứng cạnh giường mình đầy điên tiết, cậu vươn tay không nói không rằng trực tiếp ném thẳng gối của mình về phía hắn nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng né tránh, chiếc gối kia vẫn bay về phía cửa, cánh cửa bật mở và bằng cánh nào đó chiếc gối đã yên vị trên gương mặt của nữ chủ nhân nơi này.
- Rết cưng, ta nhớ rằng việc ném gối vào một người hầu chỉ đang cố gắng gọi ngươi dậy chưa bao giờ là hành động của một quý ông.
Nhìn nụ cười chứ đầy sát khí của công tước Xiyi chỉ bĩu môi trước người bà thân yêu đang tiến gần đến giường mình còn Aiden lặng lẽ lùi ra sau nhìn cậu khiêu khích.
- Là tại hắn bảo-
Lời nói vừa buông ra chưa được vài từ đã vội im bặt, cậu sao có thể kể bà nghe những gì đã xảy ra nhất là khi đêm đầu tiên xảy ra chuyện đó giữa 2 người lại là do cậu nghịch dại uống nhầm xuân dược. Nhìn cậu vừa mới tràn đầy khí thế bỗng chốc câm như hến khiến bà nhướng mày.
-Sao thế?
- Dạ không có gì, xin lỗi....... lão bà
Ying Ying mỉm cười hài lòng rít một hơi thuốc, bà nhắc nhở cậu rồi thở dài bất lực trước phản ứng của cháu trai mình, bà rời đi không quên căng dặn Aiden.
- Ta nhớ nhóc nói nay có hẹn đi cưỡi ngựa với đứa nhóc nhà Hầu tước mà, tính không đi nữa à?
- ...... Ừ ha, Aiden chuẩn bị đồ cho ta mau. Aaaaaaaa
- Aiden chăm sóc thằng bé đúng là khó cho ngươi, phiền ngươi rồi
- dạ không sao đâu ạ.
- Hasuichi, tới rồi đây, xin lỗi tôi ngủ quên.
Aiden có chút khó hiểu kho bản thân cũng được Xiyi lôi đầu đến điểm hẹn. Nơi họ đến là một khu rừng gần trang trại ngựa của gia đình công tước nên Aiden chỉ đơn giản là đi bộ đến địa điểm được chỉ định.
Hắn biết người kia, Hasuichi Nishizono người thừa kế của gia tộc hầu tước Nishizono - gia tộc nổi tiếng bởi sự nhân từ trái ngược đôi chút với tộc Hui nổi tiếng bởi họ rất dứt khoát và tàn nhẫn.
Hasuichi ngồi trên yên ngựa vẫn mỉm cười thân thiện như mọi khi, hắn khẽ nhướng mày trước thân ảnh một cậu nhóc hơi gầy mái tóc vàng có phần bù xù lấp ló ngay phía sau anh.
.
.
.
Hasuichi cùng Xiyi đã rời đi vào trong rừng để lại 2 người hầu cận sắp xếp đồ ăn cho buổi picnic, Aiden nhìn em run rẩy, đi lại khó khăn thì có chút thương cảm, có vẻ đứa trẻ nhỏ nhắn này vừa trải qua một đêm mây mưa cuồng nhiệt vào hôm qua, một vài vết hickey đỏ tím lấy ló sau lớp áo rộng, thậm chí có một vết còn nằm khá hớ hên cao đến giữa cổ khiến cổ áo của em không che nổi, cộng thêm mắt có chút đỏ, bờ môi hơi sưng nhẹ đã cũng cố suy đoán kia và hắn nghĩ mình biết tác giả của đống tác phẩm này.
Ngoài trung thành, cả 2 gia tộc kia còn có 1 điểm chung. Sự chiếm hữu điên cuồng với bất cứ ai mà họ xem là bạn đời. Vẻ ngoài của Albie khiến mọi người quá dễ hiểu ra, với một người như Hasuichi không thể không nhìn ra đã vậy còn lôi em đến đây, trừ khi chính anh là người tạo ra chúng.
- Albie, ở yên đây đi, anh giúp em cho.
- Dạ không cần đâu ạ, em có thể tự lo được
Nhận được lời đề nghị của hắn Albie có chút giật mình vội trả lời mồi đưa mắt nhìn xem có phải mình đã vô tình làm lộ gì không. Chợt nhớ ra dấu vết lồ lộ ngay cổ em vô thức đưa tay lên che lại, nhìn thấy ánh mắt Aiden hướng về mình em giật bắn lắp bắp giải thích.
- A.... C-cái này..
- không sao, anh không kì thị hay kể với ai đâu, ngài Nishizono sẽ không thích điều đó.
Albie ngơ ngác, làm sao mà tên to cao kia lại biết được nhiều chuyện như vậy chứ, đúng là dọa chết mèo nhỏ là em mà. Thấy em nói lắp hắn chỉ cười nhẹ nhàng trấn an.
- Sao mà anh....
- vậy là anh đoán đúng rồi nhỉ, em qua bên phiến đá kia ngồi đi, trong lúc đó chúng ra cùng nói chuyện nhé? Em có sở thích gì đặt biệt không?
- Em thích trồng hoa ạ, anh biết không hoa hồng nó........
Sau 3 tiếng 2 người kia cuối cùng cũng trở về, từ xa thoáng thấy họ Aiden khẽ gấp cuốn sách của mình lại tiến đến đánh thức đứa trẻ vừa mới ngủ ngục được 30 phút đang tựa người vào gốc cây. Vừa mới chậm rãi cuối người xuống tay còn chưa kịp chạm vào vai em Aiden đã cảm thấy có một thanh kiếm chắn giữa hắn và Albie.
- Tránh xa Albie ra, ngươi đang tính dở trò gì với người của ta thế hả?
Hasuichi từ xa thấy cả 2 thì lại ngỡ Aiden đang định làm gì tình yêu đời anh liền vội vã phóng ngựa đến không do dự rút kiếm.
- Ngài Nishizono, ngài nhầm rồi ạ, tôi chỉ muốn đánh thức Albie thôi.
Không kịp để Hasuichi bắt bẻ mí mắt Albie khẽ động từ từ tỉnh giấc, điều chào đón em lại khiến em ngơ ngác, em hết nhìn Aiden lại nhìn sang lưỡi kiếm đang hướng về hắn cuối cùng mới thèm để mắt đến Hasuichi.
- Đừng, dừng lại đi mà.
- Em bênh cậu ta?
- Không, từ nãy đến giờ anh ấy giúp tôi rất nhiều, ảnh coi tôi như em trai, hạ cái cơn ghen điên khùng của cậu xuống.
- A, tôi xin lỗi, thật thất lễ quá, mong cậu tha thứ.
- không, không sao đâu thưa ngài.
Xiyi thấy chuyện cũng chỉ nhàn nhã cười, leo xuống ngựa đi từ đến chỗ cả ba thấy Hasuichi rút kiếm ra rồi lại cất vào cậu khẽ nhướng mày.
- Vụ gì đây?
- Cậu chủ không có gì đâu ạ, vì tôi hành động hơi đáng ngờ khiến ngài Nishizono có chút mất bình tĩnh thôi.
- bớt hành động ngớ ngẩn đi, thật tình.
- vâng tôi xin lỗi cậu, cậu chủ.
.
.
.
.
Buổi picnic cuối cùng cũng diễn ra vui vẻ, trời sập tối Xiyi uể oải trở về phòng mình sau cả ngày mệt mỏi, cậu chớ nhớ đến đề xuất của Hasuichi liền lôi giấy bút ra viết một bức thư về nó.
- Đem đến phủ hầu tước Nishizono cho ta.
- Vâng ạ.
Nhìn người giúp việc trời đi cậu mỉm cười hài lòng ngồi trên giường đung đưa đôi chân thon thả trắng ngần.
// cộc cộc cộc //
- Vào đi.
// cạch //
Xiyi nhìn người vừa gõ cửa khẽ chau mày, mái tóc màu nắng nổi bật xuất hiện cùng nụ cười trên môi, cánh cửa vừa được khóa lại Xiyi liền lên tiếng.
- Gì đây?
- Nhớ~~
.
.
- Này các người, có ai thấy cậu chủ đâu không? Có thư cho ngài ấy.
- Ngài ấy bảo mệt ngủ sớm đừng làm phiền ngày ấy.
- Chà, vậy à. Ủa thế thì Albie đâu?
- chịu rồi, chắc thằng bé đi chăm mấy bông hoa.
.
.
.
.
.
Tên thần kinh kia về đến nơi ăn bữa tối xong liền ra lệnh cho em đến phòng, vừa đi vào phòng được vài bước Albie giật thót trước tiếng chốt cửa, quay lại em chỉ thấy gương mặt hiền lành giả tạo nọ, chưa kịp để em lên tiếng cổ tay đã bị anh nắm chặt lôi đến giường. Hành vi mạnh bạo quá mức của anh khiến Albie sợ hãi đến bật khóc, khoảnh khắc Hasuichi đè em xuống đưa em vào một nụ hôn sâu lại càng làm Albie thêm hoảng loạn, em cắn môi anh đến chảy máu sau đó liền đưa tay đẩy anh ra. Sự chống cự của em khiến Hasuichi cau mày.
- Em vừa làm gì thế?
- Hức..... Tránh xa tôi ra. Tôi không muốn..... Không muốn mà. Hức...
- Hôm nay em gan nhỉ, có phải vì tên hầu cận của Xiyi không?
Giọng hắn trầm xuống hẳn gân xanh nổi lên khiến em tái mặt, đôi mắt em đỏ ngầu khóc không thành tiếng. Nhìn em như vậy chỉ làm thú tính trong người anh tăng lên. Nghe em van nài anh bật cười.
- Không, anh ấy với tôi là anh trai thôi, hức.... Hasuichi làm ơn.. Hức.. Tôi xin anh, tôi van anh... Hức....hức... Làm ơn buông tha tôi, làm ơn đi.....
- Không thích, em chỉ là của tôi thôi.
.
.
.
.
- Ah~, ưmmm đừng Ha-Hasuichi~
- Sao thế?
- C-ch-chậm, c-chậm thôi ah~~
- Không.
Albie nằm ngửa, 1 chân bị người kia tùm lấy vắt qua vai, toàn thân chit chít toàn dấu hôn đỏ tím, dấu răng hằng khắp cơ thể gầy gò của em.
- Bé cưng, em gầy quá thấy được của anh trong bụng em luôn này
Hasuichi cười nhạt đưa tay nhấn lên phần đang nhô lên trong cơ thể em thích thú ngắm nhìn em chìm trong khoái cảm.
- Ahhh~~
- Em cảm thấy sao? Không được dối lòng đâu.
- Ah... Em... Em.
- Nói.
- S-sướng.... sướng..... Ah.. Ah sướng... Sướng quá, em sướng~~ em ra... Em raaa.
.
.
.
- Nhớ kệ bà mày, buông tao ra.
Xiyi quơ tay chân loạn xạ giãy giụa không ngừng nhưng sức cậu so với sức hắn thì có khác gì " kiến giết voi " kết quả là vẫn cam chịu ngồi trong lòng người kia mặc hắn ôm eo sờ soạng.
Tay hắn luồng vào trong áo không ngừng chơi đùa với nhũ hoa hồng hào, môi cũng không yên phận bắt đầu hôn khắp cổ cậu, mỗi chỗ đi qua đều để lại nhiều vết xanh tím nhuốm màu ái tình.
- Ah.... Ưm~ dừng.... d-dừng lại Aide~n.
- Cậu chủ, ngài thật sự muốn tôi dừng lại ạ~?
Aiden cười thì thầm vào tai khiến cơ thể cậu bủn rủn, lời vừa dứt hắn liền cắn lấy vành tai cậu, gương mặt cậu đỏ bừng ánh mắt dần bị dục vọng xâm chiếm, cả người vô lực tựa vào lòng hắn.
- Ha...ha.. tên k-khốn.
- Cậu chủ, cậu nhìn cậu chủ nhỏ của tôi kìa, có vẻ cậu ấy cũng mong muốn được chăm sóc giống ngài đấy ạ.
- Ha.. Ức~ hức...dừng~ l-lại ah~~ -Ưmm
Aiden thuần thục kéo khóa quần chuyển đối tượng từ nhũ hoa mọng nước sang " cậu bé " của cậu, hắn đưa tay lên vuốt ve, từng cái chạm lại càng khích thích cậu khiến Xiyi chẳng thể kìm nổi tiếng rên rỉ, Aiden nhìn cậu cứ cố để không phát ra những âm thanh dâm dục mà phì cười, hắn bế cậu lên để cậu ngồi trên một bên đùi mình kéo cậu vào nụ hôn ướt át, một tay xoa bóp bầu ngực xinh xắn tay còn lại vẫn không ngừng chăm sóc " cậu bé " kia. Quá nhiều kích thích chung 1 lúc khiến cậu bắn ra dính khắn tay và quàn áo của Aiden, sau khi ra cậu xụi lơ gục đầu vào vai hắn thở hổn hển, hắn nhìn thứ chất lỏng trắng đục trên tay rồi đưa lên liếm nó không chút do dự.
- Đừng....ha....ha... Đừng liếm.... Bẩn.. Ha..ha bẩn lắm....
- Không bẩn, ngon lắm.
Aiden vẫn tiếp tục cười để cậu nằm trên giường, nhìn cậu cơ thể dính đầy mồ hôi quần áo xộc xệch ẩn hiện đầy dấu hôn Aiden thầm nghĩ
Vẻ ngoài này, đúng là dụ người mà~
- Cậu chủ, cậu đang mời gọi tôi sao~ nếu thế thì tôi sẽ không khách sáo đâu.
Aiden lấy tinh dịch sót lại làm chất bôi trơn không nhân nhượng trực tiếp đút 2 ngón tay vào hậu huyệt ẩm ướt. Cơ thể cậu như bị điện giật chỉ kịp A lên một tiếng, lưng cậu cong lên nước mắt sinh lý trào ra, hắn vẫn ngọt ngào hôn lên mí mắt cậu ra vẻ trấn an nhưng trái lại bên dưới cứ không ngừng khuấy đảo, dâm thủy chảy ra không ngừng hắn thuận tiện chen vào ngón tay thứ 3. Xiyi trợn tròn mắt thở không ra hơi rên rỉ không ngừng, chiếc khăn trải giường bị cậu tùm lấy không thương tiếc mà kéo nó để cố ngăn mình rên la.
- Ahhh~~~
Họ đã quan hệ đủ nhiều để Aiden có thể nắm được mọi điểm nhạy cảm trên cơ thể mỏng manh kia bao gồm cả điểm P. Tay hắn cứ không ngừng châm chọc điểm nhạy cảm của cậu, tay kia đem 2 ngón tay chơi đùa với cái lười rắn, môi hắn cũng không ngừng hôn khắp người em cổ, ngực, eo, hông, đùi chi chít những vết màu, những dấu răng đậm màu của tình ái.
- Ah......ưmm~~ Ah...hộc....ha~ Ai...Ai.. Aiden....ha~ Ahhh~~~
- Cậu chủ, cậu lại ra đấy à~~?
- G-gọi ha....ha.. Xiyi
- Được, Xiyi~~ chúng ta tiếp tục thôi.
Aiden cười khẩy tay tháo bỏ cái áo sơ mi vướng víu, nới lỏng dây thắt lưng đưa cái dương vật đã cương cứng cạ vào hậu huyệt đang co bóp không ngừng như mời như gọi thứ to lớn kia ghé chơi, nhưng Aiden vẫn còn đủ kiên nhẫn hắn chỉ cạ cạ vào nơi đang chảy đầy dâm thủy kia mà nhất quyết không đưa vào.
- A...Aiden ha...ha.... Đưa vào đi mà~, ha...hộc... Aiden~
- Xiyi nói gì dợ, tui hỏng có hiểu.
- Đ-đưa vào....ha....ha.. Đưa vào đi m-mà, đưa nó vào đi~
- Đưa gì cơ~?
- Mẹ kiếp, đ-đưa cái dương vật kia v-vào đi, đm th-thằng chó.
Aiden hài lòng cười cười, dù có chứng kiến bao nhiêu lần thì quả thật cậu chủ của hắn vẫn quyến rũ vô cùng. Hắn đưa dương vật của mình đâm thẳng vào trong khiến Xiyi trợn tròn mắt, lưng cậu cong lên hết cỡ, nước mắt, nước dãi trào ra.
- Ahhh~~~
- Xiyi~~~ bé con nè, sao bé khóc sớm thế, đêm còn dài mà~~
Aiden vắt một chân cậu lên vai mình không ngừng liếm láp, cắn mút phần đùi trắng hồng, bên dưới hắn vẫn không ngừng đâm chọt thích thú trước gương mặt của người đang chìm sâu vào khoái cảm. Từng tiếng bạch bạch dâm mĩ, cùng tiếng rên la vang lên hòa vào nhau khiến ai vô tình nghe thấy chắc chắn sẽ phải đỏ bừng mặt. Aiden chuyển từ đùi sang môi của cậu hai tay cũng không yên phận mà nắn bóp phần ngực bây giờ đã đầy vết xanh tím.
- Umm ahh~ chờ... Chờ ch-chút ah~, Ai- ưmm Aiden....
- Tôi đây~ ngoan nào.
Aiden hành hạ cậu đến 3 giờ sáng mới buông tha. Nhìn cậu mệt lả gục ngủ trong lòng mình hắn khẽ cười, hắn bế cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay khăn trải giường mặc lại trang phục cho cả 2 rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau cho dù ai gọi Xiyi vẫn nhất quyết nằm trên giường, ai cũng nghĩ vì hôm qua cậu làm việc quá sức nhưng đâu ai biết là do tên tóc vàng chó chết làm loạn nên giờ cậu mới đau đến mức không ngồi dậy nổi đâu.
---------------------------------
Ngoài lề:
Aiden là người thừa kế của một gia tộc chiến binh được nhà vua phong tước hiệu công tước, tộc hắn nổi tiếng bí ẩn nên thông tin về gia tộc này gần như bằng 0, hiện hắn chỉ đang làm quản gia để tận hưởng cuộc sống trước khi đủ 23 tuổi ( thời điểm hắn chính thức nhận chức trưởng tộc và được công bố cho cả đế quốc)
Lý do hắn làm quản gia cho nhà cậu là vì vào một hôm đẹp trời 2 năm trước hắn bắt gặp nụ cười xinh đẹp của Xiyi khi cậu ngẫu hứng đi dạo trong rừng.
Khoảnh khắc bắt gặp hắn được giới thiệu là người thừa kế của tộc Adam lừng danh, Xiyi đứng hình và hắn đã bị cậu dỗi 1 tháng trời
Lần đầu 2 người làm chuyện đó là do Xiyi uống nhầm xuân dược thay vì thuốc bổ, cơ mà cậu khù khờ không nhận ra cơ thể đang bị kích thích, cậu chỉ nghĩ bản thân hơi mệt do tác dụng phụ của thuốc nên liền về phòng, kết quả sau khi chốt cửa cậu mới nhận ra hắn vẫn đang dọn dẹp trong phòng cậu, cơ thể đang bị kích thích đến cực hạn cậu bám lấy Aiden cầu xin giúp đỡ sau đó thì chuyện gì đến cũng đến thôi.
Albie cùng Aiden sau hôm picnic thì trở thành anh em tốt, Aiden và Albie luôn giúp đỡ lẫn nhau trong rất nhiều vấn đề, em cũng là người đầu tiên biết về thân phận của Aiden ( sau 5 tháng quen biết ) vì vô tình nhìn thấy hắn nói chuyện với cấp dưới trong tộc mình.
Công tước cùng phu nhân khi biết Aiden kết nghĩa anh em với Albie đã quyết định nhận em làm con nuôi (trước sự suy vì không được gặp em thường xuyên của Hasuichi ) tộc Adam đối xử với em như gia đình, em được cha, mẹ và anh trai tích cực bồi bổ, huấn luyện.
Tộc Adam cũng rất thoải mái khi biết 2 đứa con xinh xắn của mình yêu con trai, mẹ của họ thậm chí còn phấn khích đến độ đôi khi gọi nhầm Xiyi là con dâu và Hasuichi là con rể.
Ying Ying lúc biết cậu quen Aiden chỉ thở dài cũng chả cấm cản thậm chí lâu lâu còn lôi ra trêu tiểu rết đến độ mặt cậu đỏ bừng
Hasuichi thì khó khăn hơn khi cha cậu bất tỉnh tạm thời vì cao huyết áp khi nghe thằng quý tử nhà mình yêu Albie. Tuy nhiên nóc nhà của ông ủng hộ nên ông cũng chỉ đành ngậm ngùi không dám hó hé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro