Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter end.

"Ngay cả khi ngực trái của bạn rỗng tuếch, tình yêu cũng sẽ tạo nên được điều diệu kỳ".

Chờ đợi hồi lâu, Vương Nhất Bác nhăn nhăn mày đặt Tiêu Chiến xuống cánh đồng hoa, có lẽ người kia đã ngủ thật say, mặc kệ anh động như vậy mà cũng không có tỉnh. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh làm một vòng hoa, lại len lén đội lên đầu Tiêu Chiến, trông rất đẹp.

. Tiêu Chiến —- em xem em xem —- em đội vòng hoa rất đẹp đó.

Vương Nhất Bác cầm lấy máy ảnh chụp lại một tấm hình, xong lại lay lay Tiêu Chiến dậy để xem, nhưng người kia không có phản ứng, cánh tay đeo chiếc vòng cỏ xanh nâu đang đặt trên bụng trượt xuống dưới cỏ. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, ngốc ngốc không phát ra biểu tình nào, lát sau dường như bộ nhớ cùng hệ điều hành đã phân tích được gì đó, liền đem người kia ôm vào lòng, nhưng vẫn không hiểu tại sao cơ thể người kia lại lạnh như thế.

. Tiêu Chiến - — Tiêu Chiến —- em đau sao?

Không ai đáp lời.

. Tiêu Chiến.

Không gian tĩnh lặng.

. Tiêu Chiến —- đừng ngủ nữa —- đau phải dậy uống thuốc.

Vội vã lấy từ trong túi xách ra một lọ thuốc, anh nhớ mỗi lần Tiêu Chiến đau đều uống thứ này, luống cuống thế nào chính mình mở nước lại làm đổ, thuốc cùng nước văng tung tóe khắp nơi, có vài tia nước bắn lên khuôn mặt của Vương Nhất Bác rồi chảy xuống, tựa như nước mắt rơi.

. Tiêu Chiến —- em lừa tôi —- nói dối —- thực xấu lắm.

. Em gạt tôi.

. Em xấu lắm.

Sau đó, Tiêu Chiến được đưa đến bệnh viện trung tâm nơi cha của cậu đang hoạt động nghiên cứu, còn Vưong Nhất Bác đã kích hoạt chế độ tự khóa bộ nhớ ngưng hoạt động từ lâu. Các chuyên gia đã mang con robot này về để nghiên cứu, dòng robot mang hình dạng con người có thể mang cảm xúc không còn xa lạ, nhưng đây là lần đầu tiên người ta phát hiện một con robot tự mở một bộ nhớ trong cho riêng mình, vì vậy các nhà khoa học muốn lấy phần bộ nhớ đó để nghiên cứu để nhân bản ra dòng robot có khả năng lạ này.

Tiêu giáo sư đứng trước một phòng bệnh được lắp đặt kính, nhìn vào trong, con trai ông đang nằm trên giường bệnh, xung quang là mớ dây nhợ chằng chịt, cuộc phẫu thuật thành công, ông cuối cùng cũng tìm ra được cách chữa trị căn bệnh cho con mình, nhưng vì nó chính là thay bỏ những bộ phận hư tổn của con người bằng những bộ phận máy móc, robot hóa con người, vì thế cần nhiều thời gian thử nghiệm và xin phép tiến hành cũng là cả một quá trình.

. Tiêu giáo sư, ngài đừng lo lắng, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại.

Những người xung quanh cũng vô cùng hồi hộp, nếu dự án này thành công nhất định sẽ cứu được rất nhiều người. Đây là ca phẫu thuật đầu tiên, bộ máy hô hấp thay thế phổi đang hoạt động, nhưng có lẽ vì còn thuốc mê nên bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, hiện tại mọi người phải theo dõi một thời gian, sợ rằng cơ thể con người sẽ không thể thích ứng được.

Ở một căn phòng khác, Vương Nhất Bác bị tháo rời từng bộ phận, nhưng bộ nhớ vẫn ở chế độ bảo mật mà khóa chặt, đây cũng là vòng bảo mật tự thiết lập, các vị giáo sư đã nghiên cứu mấy hôm cũng không thể nào mở được. Đôi mắt vẫn mở, lộ ra hai viên hắc cầu đen ngòm vô thần, Vương Nhất Bác tựa như muốn hủy hoại chính mình cùng Tiêu Chiến.

Đến khi Tiêu Chiến tỉnh lại, nhận điều trị phục hồi chức năng để cơ thể làm quen với máy móc trong cơ thể đã là một tháng sau đó, xung quanh là robot y tá xinh đẹp đang hướng dẫn, cậu nhăn nhăn mũi khó chịu, Vương Nhất Bác đã đi đâu rồi sao lại không tới chăm sóc cậu chứ?

. Con chỗ nào không ổn sao?

Tiêu giáo sư mang một ít trái cây tới, ngồi bên cạnh cậu con trai, vuốt vuốt mái tóc đen. Mọi thứ rất tốt, ổn định, cũng không có phản ứng trái chiều nào, ít hôm nữa Tiêu Chiến đã có thể xuất viện, trở về nhà. Rồi sẽ giống như những người khác, mắt thường không nhìn thấy được có gì khác biệt.

. Ba, Vương Nhất Bác đâu?

. Con robot đó sao? Vì có một số phát hiện mới, nên ba gửi lại trung tâm nghiên cưu rồi.

. Cái gì?

. Con sao vậy? Nếu thích, ba sẽ tặng con một con khác giống y như vậy.

. Sao ba không hỏi ý con đã mang Vương Nhất Bác đi? Trả cậu ấy lại cho con, nếu ba thích cứ tạo một con khác mà nghiên cứu đi, trả lại cho con.

Thấy con trai tự nhiên có phản ứng như vậy, Tiêu giáo sư nghĩ rằng Tiêu Chiến có liên quan đến việc hình thành phần bộ nhớ kia, liền thu xếp một chút, đưa con trai đến viện nghiên cứu.

Vừa mới trải qua phẫu thuật, thân thể chưa bồi dưỡng được lâu nên Tiêu Chiến gầy xanh, yếu ớt, chiếc áo sơ mi trở nên rộng thùng thình. Cậu đi theo phía sau ba mình, men theo con đường bọc thép vào trong tòa nhà lớn, đến một căn phòng, liền thấy Vương Nhất Bác nằm trên giường, đầu bị mở ra một bên lộ ra dây nhợ, toàn thân không có da bọc, một màu sắt thép cứng ngắt bao phủ, chỉ có gương mặt là vẫn còn xem được.

. Vương Nhất Bác.

Đưa mấy ngón tay nhỏ gầy sờ lên gương mặt quen thuộc, mấy sợi tóc vẫn như thế mềm mại. Vương Nhất Bác, là em không tốt, em không nên bỏ anh lại một mình.

. Ba, Nhất Bác bị làm sao? Ba mau trả cậu ấy lại cho con đi.

. A Chiến, việc này vẫn đang nghiên cứu, lúc con vào viện cấp cứu, con robot này đã tự khóa bảo vệ ngưng hoạt động, mọi người không có cách khởi động lại được.

. Sao lại như thế, chả phải ba tạo ra Nhất Bác sao? Sao ba lại không mở được?

Dường như chưa bao giờ thấy con trai kích động như vậy, Tiêu giáo sư đành phải chiều ý ráp lại các bộ phận của con robot. Ngày Tiêu Chiến viện trở về nhà, con robot đã được đặt trên ghế sô pha, như cũ vẫn không hoạt động.
Cậu xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, nắm bàn tay to lớn áp vào má, nhìn gương mặt quen thuộc mang theo ánh mắt vô thần.

. Nhất Bác.

Không ai đáp lời.

. Vương Nhất Bác.

Không gian tĩnh lặng.

Dù Tiêu Chiến có gọi bao nhiêu lần, câu nói " Tôi ở đây" vẫn không đáp lại. Vương Nhất Bác, là anh đang giận em sao? Giận em vì đã gạt anh sao? Giận em vì đã để lại anh một mình sao? Vương Nhất Bác, em xin lỗi, đừng giận nữa có được không? Tiêu Chiến tựa đầu lên bờ vai của người kia, ánh mắt cũng ngây ngốc theo. Sao lại như vậy, hiện tại cậu đã có thật nhiều thật nhiều thời gian để ở bên cạnh người kia rồi cơ mà, là quá muộn rồi sao?

. Vương Nhất Bác, em yêu anh, nhiều, thật nhiều ....

Đâu ai ngờ được câu nói yêu thương lại là câu nói cuối cùng mà cậu có thể nói với Vương Nhất Bác. Cứ ngỡ tỉnh lại sẽ có thể bên nhau cả đời, nào ngờ lại tự mình quá hy vọng tương lai.

Có một bàn tay to vuốt lên đường nét gương mặt gầy gò của Tiêu Chiến, cậu trợn tròn mắt ngồi thẳng dậy đối diện với Vương Nhất Bác đang mỉm cười lộ hai chiếc rằng khểnh quen thuộc.

. Nhất Bác?

. Tôi ở đây.

Chính là lúc Tiêu Chiến nói câu cuối cùng mà Vương Nhất Bác được nghe, cũng là lúc khóa bảo vệ được mở. Cậu chính là muốn nghe câu nói đó lần nữa, nếu không phải là Tiêu Chiến, sẽ không ai biết được hai người đã từng nói với nhau những gì. Vương Nhất Bác ngồi ngốc ngốc nhìn Tiêu Chiến, nâng tay lau khóe mắt đỏ hoe đã ướt đẫm.

. Sao em —-lại khóc?

. Là vì em rất vui.

. Vui?

Nước mắt không phải chỉ rơi khi buồn sao?

Vương Nhất Bác có chút không hiểu, nhưng
vẫn ôm người đang nhào vào lòng mình mà khóc nháo, vỗ vỗ tấm lưng gầy, người kia vẫn khóc mãi không dứt.

Nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ, in bóng hai người đang ôm lấy nhau lên sàn nhà, gió lùa qua mái tóc bạch kim bay phất phơ như màu trắng của loài hoa mà hai người cùng ngắm hôm nào.

Từ đây về sau, có thể nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất, có thể cùng nhau ngắm mùa hoa xinh đẹp nở rộ.

Không gì cách ngăn.

Hoàn.

Như đã hứa đây là HE ver nha quí zị ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro