Chương 3: Kim Tiên Trần
Ba tháng nhanh chóng trôi qua, mọi thứ thay đổi quá nhanh, đến mức Hàn Tử không tin mình từ một Cao Cấp 5 tăng lên Linh Hồn 5.
Cấp bậc chia từ Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Đại Cao Cấp, Đại Địa, Thiên Không, Linh Hồn, Nhật Tôn, Nguyệt Tôn, Linh Tôn, Đại Linh Tôn, Chí Tôn, Thánh Tôn, Thần Tôn. Mỗi cấp cách nhau 9 bậc. Hàn Tử vốn không còn linh lực nên chỉ là Kiếm sĩ, nhưng dưới sự đào tạo tàn bạo của Tuyết Vân, cậu ta học thêm vài chiêu trò và cả "Linh" - tuyệt kỹ bí mật được Tuyết Vân truyền lại. Ngày ngày trôi qua bình yên, luyện tập rồi lại luyện tập.
Như mọi ngày, Tuyết Vân đều cặm cụi đọc sách, nhưng hôm nay lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía khu rừng đã bị những ngọn núi che khuất kia, sách cũng không thèm mở. Chỉ nhìn mãi về khu rừng, chắc không phải là phương pháp luyện tập mới đâu nhỉ?
"Hàn Tử, lát nữa xuống núi."
Nam nhân tóc đen cắt gọn gàng, khuôn mặt không góc chết, toát lên vẻ nam tính. Đôi mắt hổ phách dài và hẹp ưu lãnh, trầm tĩnh tựa nước hồ thu. Động tác tập kiếm của Hàn Tử thoáng ngừng lại một chút, rồi tiếp tục làm việc của mình. Không phải Tuyết Vân không bao giờ xuống núi nhưng mỗi lần xuống không phải xử lý kẻ xâm nhập thì cũng là giết vài con thú làm loạn. Lần này rốt cuộc là có chuyện gì đây?
"Một đoàn người quyền to muốn chiếm đoạt nơi này. Ỷ mình gia thế cao thượng muốn làm gì là làm sao? Buồn nôn thật." Đôi đồng tử đen đục quỷ dị he hé khép lại, đây là một dấu hiệu nguy hiểm. Con thỏ bông bên cạnh cũng mở miệng cười, không khí bất chợt lạnh đi vài phần, Hàn Tử thầm thương thay cho số phận của những kẻ xâm phạm.
"Giải quyết xong, ta sẽ tiêu diệt tận gốc. Chúng ta sẽ ra ngoài."
"Ừ."
Ngoài bìa rừng Vân Lâm, gồm một toán người vận y phục đỏ rực, hoa văn vàng kim nơi tay áo càng thêm nội bậc. Dẫn đầu là một nam nhân mắt hí, mặt chuột, vẻ mặt kiêu ngạo hếch cằm lên trời, tựa như trong mắt hắn tất cả đều là sinh vật thấp kém phải quỳ gối dưới chân hắn, phải ngước mắt lên nhìn hắn như một vị thần. Trong lòng tên kiêu ngạo kia là một nữ nhân dung mạo yêu kiều, quyến rũ, đôi mắt long lanh ngập nước, bất kỳ nam nhân nào nhìn vào cũng sẽ đem lòng si mê, chỉ muốn đem mỹ nhân ôm vào lòng mà cưng chiều. Bên cạnh cặp đôi ướt át kia là một vài tên thực lực cao, một Nhật Tôn còn lại đều từ Linh Hồn 5 trở lên.
Là thiếu gia nhà nào mà tùy ý vung tiền như nước thế này?
Tuyết Vân ngồi trên cây, đồng tử đảo qua đảo lại, rốt cuộc cũng chẳng có gì chơi cả.
"Ngươi biết chúng không?"
"Kim Tiên gia, giàu nứt đổ vách, kiêu ngạo không coi ai ra gì, đổi trắng thay đen, vô sỉ, mặt dày tám thước. Kia là con trai thứ - Tiên Trần, nữ nhân trong lòng là tỳ nữ bên cạnh hắn, chẳng biết nàng ta dùng yêu thuật gì mà cả 4 tên con trai Tiên gia đều chết mê chết mệt ả ta, nâng trên tay sợ vỡ, bỏ vào miệng sợ tan. Lúc trước có kẻ giành trang sức với nàng ta, liền bị Tiên gia tru di cửu tộc. Đánh người, giết người, cướp của, không việc xấu nào không làm. Xưng mình là thần tiên giáng trần, nhưng lại sát hại biết bao gia môn."
"Ám sát mà biết nhiều chuyện phết." Tuyết Vân híp mắt nhìn Hàn Tử. Hắn tức khắc chột dạ, ho hai tiếng xong lại tiếp tục luyên thuyên: "Tháng trước, Kim Tiên gia ép buộc các gia tộc khác cống nạp tài nguyên còn ép cử đệ tử đến cho họ dạy dỗ, thực chất là đánh đập như súc vật, đồng hóa toàn bộ. Gia môn nào không làm theo liền bị đánh tới cửa, sát hại gia tộc, phá hoại đất đai. Bây giờ tất cả các gia môn đều liên hợp lại chống lại Tiên gia. Chắc bọn họ nghĩ khu rừng cũng tới lúc về tay bọn họ. Thích thì cướp, ý kiến thì đánh. Còn có tên nam nhân trung niên kia mệnh danh là Huyết Đan Sư, hắn luyện đan dược toàn là trung phẩm trở lên. Đặc biệt là những viên đan của hắn còn có thể phá hủy tim mạch người khác. Không chỉ vậy hắn có thể moi tim người khác hay bóp nát kim đan của họ chỉ với những ngón tay kia."
"Hôm nay chúng ta đến đây đánh chiếm nơi này. Không có gì phải sợ cả, bởi chúng ta chính là thần. Tất cả mọi thứ trên đời này đều thuộc về thần!"
Kim Tiên Triền hô hào đánh chiếm Vân Lâm, hơn hai trăm vạn người xông vào khu rừng đầy sương mù. Hai tên nam nhân cao to lực lưỡng, dùng đao quật một đường, tức khắc thổi bay sương mù, mở đường đi. Những tên vô lại chém giết thú vật, chặt phá cây rừng, cướp thảo dược, cả đám cướp rừng hô hào:
"Ai ở trong này mau ra đây!"
"Chúng ta chính là thần linh, còn không mau cút ra mà quỳ lạy?"
"Chắc là sợ tè ra quần rồi chứ gì?"
"Ha ha! Mau lăn ra đây nào lũ ngu xuẩn kia? Hay sợ chết dí hết rồi?"
"Vân Lâm rốt cuộc chỉ là cái danh thôi! Có gì đáng sợ chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro