Tiểu Tiết
" Chờ tình chàng ngàn năm đối với ta là quá đủ, ta không sợ trời, không sợ đất, không sợ nhân gian cũng chẳng màng đến giáo điều lễ nghĩa, thứ ta sợ là một ngày chàng rời bỏ ta "
" Ngàn năm trong Cửu Tịnh Cốc đối với ta là sự chờ đợi mỏi mòn về thể xác, tâm trí nhớ da diết một người "
" Ta nhìn chàng, cứ tưởng rằng chàng đang bên cạnh ta, nhưng mà, khắc ấy ta nhận ra tâm chàng rất xa vời .. ta không thể chạm tới, cũng như chạy theo "
Một đời, chàng cho ta biết được rằng yêu là đau khổ thế nào, là ngấm vào xương tủy cũng không thể nào dứt ra
Tuệ Hoại Như ơi là Tuệ Hoại Như vốn dĩ ta không thuộc về chàng, chàng là bầu trời cao rộng .. còn ta chỉ là một hòn đá, nhưng mà .. hòn đá cũng biết đau, chỉ là nó không thể thốt ra tiếng nói hoặc là rên rỉ bảo nó đau đến nhường nào ...
Ta là cáo nhỏ, ta là Hoại Như, ta đã từng có một gia đình rất hạnh phúc, rất vui vẻ, ta có ba, ta có mẹ, và trưởng tỷ
Tết nguyên tiếu năm đó, ta và trưởng tỷ lén ra ngoài, bọn ta quyết định vượt ra bìa rừng để đón xem pháo bông, đón xem tết là như thế nào, kinh đô phồn hoa ra sao, nhưng đó là một sai lầm
Thượng Lưu về đêm phồn hoa, lộng lẫy lạ thường, há là điều này rất xa lạ với ta, chủng tộc bọn ta chưa hề biết đến cái gọi là " tết nguyên tiêu " ở thế gian này, ta di chuyển đồng tử nhìn xung quanh, cảm thấy trong lòng một chút hào hứng, một chút rạo rực, có lẽ là đây là cảm giác đầu tiên khi thấy con người
" Phía trước là Hạ Vương Phủ "
" Muội muội, nghe nói là Đoản Hạ Lưu này là một mỹ nam nha "
Tiếng nói của tỷ tỷ ta phát lên, ta tròn mắt nhìn vương phủ trước mặt, thật kỳ lạ .. thứ to lớn này là gì ?
" Có người ! Chạy đi "
Tỷ tỷ ta hoảng loạn nhìn sang ta rồi chạy đi mất, ta hồi hợp nhìn vào thân ảnh đối diện đang tiến gần, ta lùi lại vài bước, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm trưởng tỷ
Người nhìn ta, ánh mắt không một chút tà niệm, thập phần là ôn nhu, ta sững người lại bất giác ta như hồn bay phách lạc khi vô tình chạm thấy ánh mắt người và .. cả khuôn mặt người, mọi thứ đều hoàn hảo đến kinh ngạc, dáng vẻ khuynh thành vạn chủng có thể khiến ai cũng đổ gục, ta thoáng giật mình khi nhận ra người đã gần ta từ lúc nào, gió đông khiến tà áo người tung bay, bạch y phấp phới tựa như trích tiên lạc vào cõi trần, ta thoáng mơ mộng, sau đó định thần vụt chạy đi
" Con người rất nguy hiểm ! " Lời nói của mẹ ta vang vọng trong tiềm thức, ta chạy về phía bìa rừng, trái tim là có lay động trước nam nhân kia, ta cố gắng định tâm lại kiểm soát lại suy nghĩ này
Ta làm sao có thể xứng đáng với người, thực nực cười ta chỉ là một chú cáo nhỏ .. không hơn không kém
" Ngươi đã động tâm ? " Tiếng nói chói tai của Hắc Cửu Huyền vang lên, ta có chút chột dạ, không thể nói với Hắc Cửu Huyền điều này
" Không phải .. ta không .. " Ta không giữ được lời nói bình tĩnh, Hắc Cửu Huyền nhìn ta mỉm cười
Điệu cười này là gì ? Lẽ nào bà ta đã biết ? Chủng tộc ta có quy luật không được phép động tâm, nhất là con người
" Tương truyền có một ả hồ ly tinh đã tu luyện thành người, chuyện này người biết là ai không ? "
" Ý người nói là Bộ Mạc Viên ? " Bộ Mặc Viên là hồ ly tinh đã sát hại chủng loại của mình để nắm được pháp thuật của yêu hồ, chuyện này làm sao ta có thể không biết được, chủng loại ta có hai kẻ địch đó chính là Bộ Mạc Viên, và con người .. Nhưng mà Bộ Mạc Viên này chỉ có trong truyền thuyết, được kẻ khác truyền miệng lại, còn thực hư ả ta là ai đến giờ vẫn còn là một bí mật, hơn nữa, nghe nói rằng Bộ Mạc Viên này khi hóa thành người đã trót yêu Loại Thượng - Cửu hoàng tử bấy giờ, ả ta tìm cách quyến rũ Loại Thượng nhưng không thành, Loại Thượng đã có người trong mộng là Kỳ Tâm Nhã, ả ta tức giận lâm mưu giết chết Kỳ Tâm Nhã, cuối cùng tưởng rằng sẽ có được người mình yêu, tưởng rằng sẽ bên nhau được trọn kiếp, ai ngờ, Loại Thượng không chịu được chuyện này mà tự tử, Bộ Mạc Viên vì thế mà đau lòng, ôm trong mình một chấp niệm khó mà dứt khỏi, sau đó, ả ta vì dằng dặc hình bóng của Loại Thượng mà gieo mình xuống vực thẩm sâu
Hóa ra, vì yêu mà con người ta có thể bất chấp mọi thứ trên nhân gian
" Ta có cách để ngươi biến thành người " Hắc Cửu Thuyền lấy ra trong vạt áo một thiên đan, ta tròn mắt .. đây là Thực Thiên Viên, loại thuốc trong truyền thuyết được kết tinh từ máu 9977 hồ ly mới tạo thành, ta nhíu mi chẳng phải thiên đan này chỉ có Bộ Mạc Viên mới sở hữu nó ?
" Sao ngươi có được nó ? " Ta tra hỏi, kỳ thực người này rất kỳ lạ, là tiên tộc trong chủng loại ta nhưng ta chưa từng được nhìn thấy qua, quái lạ hơn là trên người bà ta có tà khí rất mạnh mẽ, xung quanh phát ra hắc quang rất ma mị, ta thiết nghĩ người này chắc gì đã là kẻ tốt
" Ta sở hữu nó thì đã sao ? Điều đó không quan trọng .. Ta biết ngươi muốn được là người .. "
" Muốn được kề cạnh bên nam nhân kia, cùng nam nhân kia sống trọn vẹn kiếp này "
Thoáng, suy nghĩ của ta dễ dàng bị lời nói của bà ta chi phối, tâm can ta xuất hiện trong bóng hình của người
Tâm ta rung động, không thể kiểm soát được suy nghĩ
Phải, thứ ta muốn là được bên cạnh người sớm tối
" Người là có cách ? " Ta hỏi Hắc Cửu Huyền, tuy rằng ta thừa biết điều này trái với quy luật của chủng tộc, nếu không may Thượng tộc biết được ta chỉ có nước chết không toàn thây
Nhưng, ta cũng muốn được có tình yêu của người
" Giết 999 tinh linh cáo con sau đó đưa huyết tinh vào Thực Thiên Viên, để nó hướng về phía Đông Bắc - Hướng của Quỷ Môn Quan tròn 100 ngày, nó sẽ hút được các linh hồn ngã quỷ ngoài kia tụ lại thành Hắc Viễn Đan, chỉ cần đặt nó vào trong hạ huyệt ngươi có thể sử dụng yêu thuật của nó mà hóa thành con người, nhưng mà .. " Hắc Cửu Huyền đột nhiên ngừng lại, bà ta cho Thực Thiên Viên vào trong chiếc hộp nhỏ, ta có chút sợ hãi, Hắc Viễn Đan là thứ mà người đời trong nhân gian ai ai cũng muốn chiếm được nó, ta tự hỏi chuyện này là thật ? Hắc Viễn Đan sắp là của ta ?
" Ngươi phải đánh cược bằng cả mạng sống " Chiếc hộp theo luồn hắc tuyền mà tiến về phía ta, ta nhận lấy, tiếng nói của bà ta lại vang lên bên tai, thanh âm chậm rãi, mọi câu chữ đều khiến ta phải suy nghĩ " Để Thực Thiên Viên hóa thành Hắc Viễn Đan không phải là chuyện dễ dàng, chính ngươi phải dùng huyết tinh nơi lồng ngực để nuôi dưỡng ánh sáng của nó, sau 100 ngày nó đã đạt đến mức Hắc Viễn, viên đan này sẽ hóa đen, sẽ xuất hiện hắc tuyền yếu ớt, qua một tuần trà, nếu ánh sáng của nó không tắt đi ngươi có thể thành người, bằng không, nếu ánh sáng biến mất, lúc đó ngươi sẽ chết, hồn siêu phách lạc ! "
Ta nắm gọn Thực Thiên Viên trong lòng bàn tay, chuyện này đối với ta là quá khó khăn đi, ta do dự .. nhưng mà tâm trí ta lại nghĩ đến người, nghĩ đến nụ cười của người
Ta nhìn thân thể cáo con mới sinh ra, trong lòng tiếc thương, mặc dù không muốn nhưng cũng phải giết chết đứa trẻ này
Ta cắn một nhát vào ngực của nó, máu rỉ ra, đứa trẻ không chịu được mà cự quậy, khóc lóc, ta đau lòng, nhắm mắt cắn lấy lồng ngực trái còn đập loạn của nó, tiếng a a đầy đau đớn phát lên rồi im bật, ta hút lấy huyết tinh từ ngực nó nhả vào Thực Thiên Viên
" Đứa trẻ thứ chín trăm chín chín "
Ta để Thực Thiên Viên vào gốc hộp gỗ, ánh sáng lưu ly huyền mị phát lên xung quanh nó, ta nghe ù ù bên tai như tiếng gió thổi, canh chỉ chiếc hộp theo la bàn được Hắc Cửu Huyền đặt bên cạnh, dừng lại là hướng Đông Bắc
Thực Thiên Viên đột nhiên nổ tung, vỏ bọc của nó hóa thành hắc tuyền di chuyển trên không, ta tròn mắt, nhìn vạn vật xung quanh dần dần hóa đổi, cây cỏ héo tàn đi, tinh hoa từ thiên nhiên, đất trời tụ lại thành nguyên khí bị hút vào Thực Thiên Viên, ta thầm mừng, Thực Thiên Viên không ngờ có thể đạt được cảnh giới này, quả thực là điều kỳ lạ nhất ta từng thấy trên đời
Thực Thiên Viên hạ bộ xuống cạnh hộp, ta nhìn Hắc Cửu Huyền " Phải để yên ở đây sao ? "
" Đúng vậy, trong một trăm ngày nó sẽ hóa thành Hắc Viễn Đan "
Ta hoài nghi về danh thế Hắc Cửu Huyền, tại sao bà ta lại có ý giúp đỡ ta ? Phải chăng là đang lợi dụng ta ?
Hắc Cửu Huyền mỉm cười nhìn ta, ta không thể nào hiểu được những gì bà ta đang nghĩ, chỉ là, ta cảm thấy người này không an toàn
Ngày thứ một trăm trôi qua, Thực Thiên Viên hóa thành Hắc Viễn Đan, lần này lại không yêu mị như trước, hắc tuyền bao quanh Hắc Viễn Đan, ánh sáng của nó lóe lên sau đó yếu dần đi
Máu, đúng rồi .. là máu
Ta chạm vào nơi lồng ngực đang chuyển động không nhân nhự mà dùng móng cào xé nó, ta đau xót, liên tục lớp da bên ngoài của ta rỉ máu, ta chạm vào vết thương, bàn tay cố gắng đâm sâu vào nó, ta đau đớn, từ miệng chảy ra dòng huyết đỏ thẩm nhức mắt
Ta phải nhẫn nhịn
Vì người
Huyết tinh rơi xuống Hắc Viễn Đan, nó di chuyển đặt mình vào không trung, từng giọt máu chạm lấy nó, ánh sáng càng lúc càng mạnh dần
Suốt một tuần trà bị dày vò, ngày thứ năm ta gần như chịu không nổi, Hắc Viễn Đan càng lúc lại càng cần nhiều huyết tinh, vết thương này chưa lành bên cạnh đã xuất hiện thêm một vết thương khác, ta kiềm nén sợ đau đớn, vì người ta làm được tất cả
Ngày thứ tám, ngày cuối cùng để Hắc Viễn Đan mạnh mẽ, ta gần như là không thở nỗi được nữa, gục xuống nền đất máu rỉ không ngừng
Ta chạm tay vào Hắc Viễn Đan, một chút nữa thôi ..
Giọt máu cuối cùng chạm lấy Hắc Viễn Đan, tiềm thức ta như chết đi, chỉ biết là cảm giác đau đớn không còn nữa, Hắc Viễn Đan dần dần xâm nhập vào hạ huyệt ta
Ta mê man tỉnh dậy, xung quanh là kinh thành phồn hoa lúc trước ta đã cùng trưởng tỷ đến đây, con người nhìn ta như vật lạ, ta hoảng sợ bật dậy
Họ thấy ta rồi sao ? Ngộ lỡ nào họ bắt ta về lột lông làm y phục ?
Một nam nhân tiến ngựa đến, hắn chạm lấy tay ta, thanh âm trầm ấm cất lên :
" Cô nương, cô không sao chứ ? "
Cô nương ? Ta tròn mắt, nhìn xung quanh thân thể của bản thân, ta đã thoát ly khỏi hình dạng là cáo
Ta mỉm cười, hạnh phúc dâng trào
Ta được làm người rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro