Chương 3: "Cô tên là gì?"... Tại sao phải nói...(-_-)
Trong nhà hàng sang trọng, dưới lớp kính sáng bóng. Hình ảnh một cặp trai gái tình tứ bên nhau, điệu bộ trông rất thân mật... vô thức đập vào mắt Hạ Ngôn.
Một sự tình cờ bất ngờ...
Không phải vì họ sang trọng hay là có gì nổi bật so với đám đông trong bữa tiệc lớp lớp người lắm tiền kia...
Chẳng qua là người quen cũ ấn tượng đậm sâu...
Một kẻ là "tình đầu khó quên"... một kẻ là "chị gái họ ti tiện"
Vâng,... đó là Hạ Nguyệt và vị bạn trai Hình Sang của cô ta...
Hình Sang là mối tình đầu của Hạ Ngôn... người cô từng yêu như cả sinh mạng... từng cho rằng cả đời bản thân chỉ có thể lấy hắn ta làm chồng...
Cô từng cho rằng hắn ta cũng sẽ yêu cô như chính bản thân cô dành cho hắn; thế nhưng đó hình như cũng là sự giả dối mà mình cô tưởng tượng... cô vì hắn mà làm mọi điều, từ lớn đến nhỏ... vậy mà kết quả cô nhận lại chỉ bằng không...
Hắn không yêu cô, chỉ lợi dụng cô vì tiền,... cũng chưa hề tin tưởng cô. Cuối cùng đến lúc kết thúc hắn chỉ trả lời: "Tôi chưa từng yêu cô, người tôi thực sự thích là chị gái cô, Hạ Nguyệt.
Tôi nghĩ chúng ta không cần níu kéo nhau thêm nữa. Tôi sợ cô đang hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta"
Rõ ràng là hắn theo đuổi cô như chết đi sống lại, tới lúc cô yêu hắn đậm sâu khó dứt thì hắn lại không tiếc tay vứt bỏ cô, xóa bỏ toàn bộ mối quan hệ với cô; cứ như thể cô là kẻ bám lấy hắn từ đầu vậy...
Sự thật bao giờ cũng quá đỗi buồn cười... khi người ta cần bạn thì ra sức níu kéo bạn, khi bạn hết giá trị lợi dụng thì vứt... phủ định hoàn toàn giá trị của bạn...
Lúc đó cô còn trẻ người non dạ, chưa biết sự đời lắm phức tạp... cuối cùng qua bao sóng gió, cô mới thấy lúc đó bản thân sao thật ngốc nghếch... quá cả tin và quá nhu nhược...
Nhưng mà cô cũng rất cảm ơn hắn... vì đã cho cô nhận ra bản thân chính mình thất bại như thế nào...
Mà cũng vì như vậy mà làm nên Hạ Ngôn của hiện tại...
***
Ngày hôm nay thật quá thú vị, cũng thật bất ngờ... tình cũ không rủ cũng tới.
Định mệnh đã muốn cho cô gặp hắn, cần gì phải trốn tránh... có thể đây là cơ hội trả đũa của cô chăng?😏
Cô có ý chơi xấu đấy... Phải làm sao đây????😰
(Không cần nói chúng ta cũng hình dung được Hạ tỷ đang nghĩ gì...😂
Và cũng chẳng cần bàn cãi gương mặt của tỷ lúc này gian manh cỡ nào...
Vâng, đó là nụ cười man rợ, xấu xa... khóe môi cong nữa miệng... đôi mắt gian tà hơi nheo lại... tay vuốt cằm, chân hơi nhịp...
Cả người tỏa ra phong thái vừa lạnh lùng, lại vừa tàn độc và thâm hiểm...)
Nghĩ một hồi, chưa đầy mấy phút... cô nhắn cho Thanh Kha một tin nhắn kêu cô hãy về nhà trước...
Rồi không chần chừ bước tới trước cổng nhà hàng.
Lúc này, Lăng Hàn và Diệp Thần đang mãi tranh cãi bên này bỗng dưng dừng lại. Hình ảnh một người con gái xinh đẹp thuần khiết đang từng bước tiến lại gần. Dáng người cô nhỏ nhắn, da trắng môi hồng tự nhiên, vừa giản dị vừa quyến rũ khó rời mắt được... làm cho hai đôi mắt đối diện kia vô thức lại thờ thẩn ra một hồi lâu...
Hạ Ngôn định tiến bước lại gần cửa vào, đã bị 6 vệ sĩ cao lớn 2 phía xung quanh chặn lại.
"Cô không thể vào."
-Tại sao?
"Cô không có thiệp mời, ông chủ dặn không cho bất cứ ai được vào."
-Nhà hàng để mời khách. Tại sao không thể? Các anh có biết làm ăn không...???
"Xin lỗi cô, đây là nhà hàng tư nhân của công ty. Chỉ có khách của ông chủ mới được mời vào dịp đặc biệt. Tôi chỉ làm theo chỉ thị. Mời cô đi cho."
-Tôi có việc gấp phải vào trong.
Đại ca cho thêm một người là tôi vào cũng không ai biết đâu... với lại,... anh thấy đấy... bên trong có rất nhiều người. Chẳng ai rảnh không mà đi điều tra tôi đâu...
Đại ca à... cho tôi vào đi,...tôi rất biết ơn anh đấy...🙏
-Khi ra ngoài tôi sẽ lén lấy cho anh một ít đồ ngon... tôi hứa sẽ giữ lời mà... thật đấy... anh giúp tôi một lần đi mà...
"Không thể được"
Tiếng nói cứng nhắc, máy móc như mấy con robot của 1 tên vệ sĩ lại vang lên.
Lần này Hạ Ngôn xác định chiêu trò năn nỉ... xin sự thương cảm của cô là không dùng được rồi...
Không cần giả bộ nữa. Bổn cô nương vẫn hợp cách sống của bản thân hơn...
-Tôi cứ muốn vào đấy... cmn ông chủ nhà anh quản được chắc... hahahaha... đại tỷ đây không giỡn mặt với các người nữa.
Cô đặt 2 túi đồ trong tay xuống, xé ra một sợi dây từ đống phụ kiện trên bộ váy vừa mua, cột tóc sau gáy lên thành chùm, để lộ cánh vai trắng nõn nà mướt mát... nhẹ nhàng vặn cổ, tay, vai...
-Né ra cho tôi
Mặt đổi sắc thái ngay tức khắc... Giọng điệu lạnh lùng sát khí ra lệnh...
"Xin lỗi cô, chúng tôi không thể"
-Được. Các anh làm việc của các anh, tôi không quản.
-Tôi đây làm việc của tôi, các anh có bản lĩnh thì ngăn tôi lại, không thì mời né đường... tôi nói trước, là nếu có án mạng thì đừng có bắt tôi bồi thường đấy... tôi cũng không có ý định chịu trách nhiệm đâu...
Lăng Hàn với Diệp Thần bên này vẫn còn đang trong thơ thẩn... lặng lẽ quan sát Hạ Ngôn.
Lăng Hàn mặt tràn đầy hứng thú, cô gái này khẩu khí cũng không nhỏ... xem cô ta làm được trò trống gì cũng là một cái hay...
Đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái gian manh như vậy... mặt đổi sắc liên tục... tuy bề ngoài là cô gái mỏng manh ôn nhu... nhưng bên trong không hề tầm thường... không sợ ai... lạnh lùng có, ti tiện có...
Rất thông minh cũng rất đáng sợ... anh tò mò không biết cô định làm gì tiếp theo...
Ngay sau đó... trong lúc anh còn đang đoán cô định làm gì thì bất ngờ cô gái nhỏ nhắn kia tung ra một cước... đá văng người vệ sĩ kia bay xa tận 5 mét.
Không đợi người vệ sĩ kia kịp phản ứng... cô tiếp tục... tung ra một quyền đánh vào bụng của 1 anh chàng vệ sĩ khác làm anh ta phải lùi về 2 bước... liên tiếp nhanh chóng tấn công vào những điểm yếu của đối phương... bẻ gãy hết xương tay, đánh gãy khớp chân, đánh bầm mắt... sưng mặt... không đám vệ sĩ lực lưỡng kịp phản đòn đã xong xuôi tất thảy... sự tình chưa tới 2 phút đã bị cô cho "end show"
Xong xuôi, cô phủi phủi chiếc váy lại bước thêm một bước đứng trước mặt họ. Cười lớn, điệu bộ thõa mãn...
-Công phu cũng không tồi... nhưng mà kém tôi xa lắm...
Hôm nay bổn cô nương mặc váy không tiện đùa dai, thứ lỗi nhé... tôi vào trước...
Lần sau nhớ mặt tôi... gọi một tiếng, tôi mời cơm coi như đền bù...
-Thôi nhá... tôi vào trước... đừng trách tôi... vì tôi cảnh báo các anh trước rồi...
Ai bảo không nghe ráng chịu...
-Hahahahaha.....
(Ai đắc tội chị thì ráng chết đi, đã nói là Ngôn tỷ rất hiểm mà không nghe, cho chừa thói hay khinh thường con gái😄)
Lăng Hàn với Diệp Thần đang còn trong cơn kinh diễm tột độ... họ vừa chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng không khác gì trong phim... nhưng mà cái bất ngờ thực sự chính là cô gái dễ thương nhỏ nhắn kia... nhìn như cục bông ấm áp ấy thế mà đánh đám vệ sĩ cao to lực lưỡng của họ ra nông nỗi này... phải nói là tàn như lá thu luôn...
Lúc đầu tưởng cô chỉ là mạnh miệng khoác lác... ai ngờ...
Diệp Thần vỗ cánh tay Lăng Hàn, mắt trợn môi bặm nói:
"Tôi bị ảo giác hay sao ấy"
Lăng Hàn không lộ biểu cảm, mặt vẫn lạnh như tảng băng ngàn năm. Miệng phun một câu như tát vào mặt Diệp Thần:
-Không ảo giác... người là cô ta đánh...
Hạ Ngôn bước dần về phía anh... từng bước... từng bước đến trước mặt anh.
Cô dừng lại, sắc mặt không biểu cảm, ngước lên nhìn vào mắt anh...
-Né đường cho tôi, anh đứng hình như hơi có duyên quá thì phải...
-Cô là ai?
-Tôi là ai? Hình như không liên quan tới anh... tôi chỉ kêu anh tránh đường cho tôi thôi...
-Cô biết tôi là ai không?
-Ơ. Cái anh này hay... sao tôi biết anh được... tôi với anh có gặp nhau lần nào đâu mà biết...
-Cô tên là gì?
-Tên của tôi? Tại sao phải nói cho anh... anh với tôi chẳng quen chẳng biết... anh cũng chả phải cha mẹ tôi...
Né đường cho tôi... tôi chỉ nói có một câu, bộ khó hiểu lắm sao...?
Trong lòng Lăng Hàn lúc này cực kì phẫn nộ... đây lần đầu tiên có người nói trước mặt anh là không biết anh... còn dám phớt lờ anh... xem anh như kẻ ngốc... Nực cười... đã vậy còn là phụ nữ nữa chứ...
Trước đây không bao giờ có người dám như vậy, đặc biệt là phụ nữ... dựa vào khuôn mặt của anh thôi cũng làm bao người chết mê chết mệt rồi... ấy vậy mà cô ta...
Lăng Hàn nói tiếp:
-Cô không nói cũng không sao... nhưng mà...
-Cô muốn đánh người của tôi xong là đi như vậy liệu có phải là quá dễ dàng rồi không?
-Tôi... tôi...
Hạ Ngôn chột dạ,không ngờ xui xẻo vậy, làm chuyện xấu gặp ngay tên trùm boss tại đây luôn. Cô nên khóc hay nên cười bản thân đây nhỉ..😂
-Anh muốn gì? Tôi không có tiền bồi thường, có mỗi cái mạng đây... anh muốn đánh bao nhiêu thì đánh... đừng đánh vào mặt với đánh chết là được, đánh xong ta hết nợ...
Nói rồi... nhắm mắt chìa mặt ra trước người Lăng Hàn...
Diệp Thần bên cạnh im thin thít... Lặng lẽ rời đi... vì anh biết Boss của anh nổi khùng rồi... hậu quả đáng sợ khó lường... tốt nhất vẫn chuồn đi thì hơn... dù sao ở lại người xui xẻo cũng không phải anh mà là cục bông dễ thương kia...
-Đó là cái cô muốn bồi thường sao?
Hạ Ngôn mở mắt, sắc mặt hơi phần nghi ngờ hỏi ngược lại anh...
-Lẽ nào không phải...?
-Vậy... anh muốn cái gì... ?
-Thứ tôi muốn... là cô giúp tôi một chuyện... làm xong tôi sẽ tha cho cô tội đánh người...
-Được. Làm xong anh phải hứa thả tôi đi...
Nếu không anh cũng sẽ giống họ... đừng nói tôi không nhắc...
-Cô không muốn biết tôi bảo cô phải làm gì sao?
-Biết làm gì? Đằng nào cũng không chết được...
-Vậy được...
-Đóng giả bạn gái của tôi trước mặt bà ngoại tôi...
-Hả?...
-Anh nói cái gì...?
Cô hơi bất ngờ về đề nghị này của anh ta...
-Sao, không dám à?
-Tôi sẽ được vào trong chứ?
-Nếu cô đồng ý thì được...
Hạ Ngôn chần chừ một lát, nhưng vì sự nghiệp trả đũa hoàn hảo, sao cô có thể từ bỏ được...
-Được... tôi vào với anh...
-Nhưng mà anh cũng đừng có quá đáng... không được lợi dụng tôi...
-Tôi không phải loại người dễ dãi...
-Anh không phải loại người dễ dãi... vậy tại sao kêu tôi làm...
-Cô xem thường giá trị bản thân mình thế à?
-Đương nhiên là không rồi... có anh mới tự xem thường bản thân ấy...
-Cô nói gì?
Boss Phong nhíu mày lộ rõ vẻ không hài lòng về câu nói của cô...
-Không. Không có gì...
Tên này quá quắt tự luyến chết đi được... đợi chơi hai người kia xong, tôi nhất định sẽ hầu anh cực kì vui vẻ luôn... Có việc trọng đại, không nên làm mất thời gian vì cái tên thối tha này...
-Vậy vào trong thôi...
-Đi thì đi... sợ gì anh chứ... Nhớ lời hứa của anh đấy... nếu không tôi sẽ bắt anh về làm ghế đệm nằm cho tôi đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro