Sơ lược
- Cô là Lan Hương đúng không?
- Sao anh biết tên tôi?
- Cô không cần biết, chỉ là tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.
- Chuyện gì?
- Mỗi lần hàng hóa của công ty cô có đợt chuyển ra nước ngoài, chúng tôi sẽ gửi nhờ một ít hàng tương tự. Cô yên tâm, cô sẽ không thiệt trong chuyện này đâu.
- Tôi cảm ơn nhưng mà tôi không có nh... - Chưa nói xong hết câu, nàng liếc mắt qua cổng nhà của mình, tên kia nhét một phong bì dày cộp vào khe cổng, không cần nói, chắc hẳn ai cũng biết đó là gì.
- Cô cứ suy nghĩ thật kĩ, đây là danh thiếp, cứ liên lạc với tôi khi cô đã quyết định xong.
____________________
- Xin chào, tôi muốn gặp ông Hoàng Hải để bàn chuyện một chút.
Bước vào một cửa hàng ô tô, bên trong có vài tên trông hơi bặm trợn, họ chặn nàng lại, có ý muốn đuổi nàng đi.
- Xin lỗi, ở đây không có ai tên Hải.
- Anh cứ vào nói là có cô Lan Hương đến tìm ông Hải.
Quay sang nhìn nhau, gật đầu, một tên đi vào trong, lát sau ngoắc tay ý nàng đi theo mình.
- Lan Hương đúng không, cô ngồi xuống đây.
- Cô cũng hiểu mình cần làm gì rồi chứ. Chúng tôi cần chuyển hàng, sau mỗi lần thì cô sẽ nhận được số tiền không nhỏ.
Ngập ngừng một lát, nàng cũng lên tiếng :
- Tôi hiểu, nhưng...bao giờ thì tôi nhận được tiền?
- Chuyện đó cô không cần lo, chúng tôi không phải loại người thất hứa.
- 3 ngày nữa chúng tôi có lô hàng cần xuất đi Philippines.
- Tuần tới công ty tôi cũng có hàng xuất đi nơi đó.
- Tuần tới à? Nếu vậy thì trễ quá rồi.
- Không sao, chúng tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ.
- Giờ tôi xin phép về trước, khi nào chuẩn bị xong tôi sẽ gọi cho ông.
Đứng dậy đi về, vừa bước ra đến cửa liền có một giọng nói vang lên :
- Cô nên làm tốt việc của mình, đừng có bép xép với ai, không thì cô không xong với tôi đâu.
Gật đầu ừ hử rồi quay đi, nàng có chút sợ, nhưng mà vì tiền nên cái nỗi sợ ấy chẳng là cái gì.
____________________
- Em chuẩn bị hàng, 3 ngày nữa xuất đi sớm nha.
- Nhưng chị ơi, 3 ngày gấp quá em không làm kịp.
- Chị không cần biết, bắt buộc 3 ngày em phải hoàn thành cho xong để xuất hàng. Khách hàng muốn có hàng sớm hơn nên em cố gắng giúp chị nhé.
____________________
Lần đầu làm thì nàng còn có vẻ sợ sệt, dần sau khi nhận được tiền thì nàng chẳng còn cái dáng vẻ ấy nữa. Tiền tươi, còn rất nhiều, cờ đến tay ai người đấy phất thôi.
___
Như mọi lần, đang thực hiện công việc rất suôn sẻ, bỗng tiếng xe cảnh sát kêu lên inh ỏi xung quanh. Lập tức một nhóm người mặc áo xanh lao vào, giương súng vào tất cả những con người đang "làm việc".
- Con mẹ nó, đứa nào?
- Là tôi, Lan Hương.
Quay sang giọng nói vừa rồi, là Ái Phương. Cái người mà nàng từng yêu say đắm, à cũng không phải, Ái Phương chỉ là dùng thân phận của người nàng yêu để trả thù.
Làm sao một người làm vợ lại không nhận ra người hàng ngày ngủ bên cạnh mình lại không phải chồng mình cơ chứ. Ấy vậy mà suốt cả thời gian qua, tuy ngắn, nhưng nàng lại nhận được những thứ đáng lẽ ra nàng phải nhận được trong 4 năm hôn nhân giữa mình và Ái Hạnh.
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro