Chương 1: Tội Ác
Dưới bóng tối mịt mù của thành phố, nơi ánh đèn đường không đủ mạnh để xua tan cái lạnh buốt giá, một thi thể bất động nằm gục trên nền đất ẩm ướt. Hắn, gã đàn ông có thân hình đồ sộ, kẻ từng thoát khỏi án tù mặc dù phạm phải những tội ác không thể dung thứ của pháp luật, giờ đây chỉ còn là một xác chết lạnh lẽo, không một chút sinh khí. Máu từ vết cắt sâu trên cổ hắn chảy ra thành vệt dài, nhuộm đỏ bộ vest đắt tiền mà hắn đang mặc, làm nổi bật vẻ xa hoa của một kẻ đã từng được người đời tôn sùng.
Nhưng cái làm người ta rùng mình, không phải là vết thương, mà chính là thứ mà sát nhân để lại: một bông hoa hồng đỏ thẫm, nằm gọn gàng trên ngực hắn. Cánh hoa mềm mại, lặng lẽ và chết chóc, như một lời tuyên cáo lạnh lùng của kẻ đứng sau vụ giết người này. Một dấu hiệu mà cảnh sát đã nhìn thấy trong tất cả những vụ án kỳ lạ trong suốt hai năm qua, không bao giờ thiếu—hồng đỏ, biểu tượng của sự kết thúc.
Sát thủ không tên, không hình dáng, không dấu vết. Chỉ để lại một cánh hoa hồng đỏ, như một tín hiệu cuối cùng, như một lời nhắc nhở rằng cái chết này, giống như bao cái chết khác, không phải ngẫu nhiên. Và đó chính là danh hiệu mà người đời đã gán cho kẻ này—Sát Thủ Hoa Hồng Đỏ.
Lúc này, trên một mái tòa nhà cao, nơi không ai có thể nhìn thấy, Phan Lê Ái Phương đứng lặng lẽ, đôi mắt sắc bén như dao, quan sát thành phố đang chìm trong giấc ngủ say. Những ánh đèn vàng vọt vẽ nên một bức tranh tĩnh mịch, một thế giới không biết gì về những bí mật đẫm máu mà cô đang giấu trong lòng. Cô khẽ nhếch môi, mang một nụ cười lạnh lẽo, rồi nhẹ nhàng cất con dao găm sắc bén vào trong lớp áo khoác đen. Những động tác của cô không một chút vội vã, như thể cái chết mà cô vừa gây ra chỉ là một phần trong kế hoạch đã tính toán từ lâu.
Rồi, như một bóng ma, Ái Phương hòa mình vào màn đêm, như chưa từng hiện diện, như chưa từng tồn tại. Cô là cái bóng vô hình trong thành phố này, nơi mọi thứ đều lặng lẽ, nhưng lại đầy ẩn ý.
Với Phan Lê Ái Phương, mỗi vụ giết người đều mang một thông điệp, và mỗi bước đi của cô đều như một điệu múa nguy hiểm, kết thúc không phải bằng sự sống mà là sự công lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro