C3 - Hình Ảnh Quen Thuộc
Anh Khoa nằm ngửa trên giường, trạng thái vô cùng tốt. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được người con gái anh thầm thương bấy lâu, mà nay mai lại trở thành vợ anh. Anh Khoa cười khẽ 1 chút.
2 năm trước, khi còn ở Anh, lần đầu tiên anh thấy Ái Phương chiễm chệ xuất hiện trên mặt báo Doanh nhân, anh đã biết mình yêu cô gái họ Phan này mất rồi. Từng ngay anh tìm hiểu và theo dõi cô qua truyền thông, chưa một ngày anh không nhớ đến cô gái có nụ cười ấm áp, tỏa nắng này. Anh nhắm chặt đôi mắt lại, hồi hộp chờ đợi ngày mai đi đón cô đi chụp ảnh cưới. Hôm nay chắc sẽ khó ngủ đây.
*********
Bên ngôi nhà màu xanh dương nhạt kia, cô gái họ Phan lim dim đôi mắt, tay vẫn khư khư sờ cái mặt dây chuyền trước ngực mình, nhìn bức hình trên đó rồi khẽ cười :
- Bao lâu rồi? Nhớ quá.
Dứt lời liền rơi vào trạng thái buồn ngủ, thế rồi cũng híp đôi mắt lại, chẳng màn tới mọi thứ xung quanh, điện vẫn chưa tắt, quần áo vẫn chưa thay, tay vẫn chưa buông, tim vẫn chưa quên, mà sao người đâu rồi.....? Chợt cô nhận ra bây giờ, tình yêu là thứ cơ bản nhất, mà đối cô hiện tại nó chính là thứ xa xỉ nhất, cô không thể nào chạm tới được.
[Nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau.
Chẳng khác chi Trái Đất này làm sao tồn tại không có mặt Trời.
Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi ... lòng anh thắt lại.
Nghĩ đến mình sẽ không gặp lại...
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau.
Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên Trời.
Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi.
Biết đến khi nào...chúng ta...
Nhận ra chẳng thể quên được nhau....]
*******
Ánh nắng len lỏi vào căn phòng nhỏ, cô gái kia khẽ cựa mình một cái rồi xốc chăn ra, lết từ từ vào Toilet, rửa mặt, nhìn vào kính, cô nheo mắt, Ái Phương đây sao? Sao trông mày tàn tạ vậy hả Ái Phương, tươi tỉnh lên đi chứ, hôm nay mày phải chụp ảnh cưới đó, gạt bỏ tất cả quá khứ kia đi, gạt hết hình ảnh của người ta ra khỏi đầu mày đi, chấp nhận hiện thực nào.
Vắng người ta mới có hơn 1 tháng mà sao mày ra nông nỗi này? Là người ta chia tay mày mà. Có gì mà tiếc rẻ chứ, là mày bị ruồng bỏ đó.
Sau một hồi giằng vặt nội tâm thì Ái Phương cũng thay xong cho mình bộ đồ đơn giản, đi xuống lầu. Ba mẹ nhìn cô thì mỉm cười.
- Ái Phương, Anh Khoa nó qua đón con, hai đứa đi sớm rồi về sớm. Mà con mặc cái gì vậy? Cái đầm ngắn màu xanh mẹ đưa hồi tối đâu?
- Thôi, vướng víu, con bực lắm.
Nói rồi đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi khúm núm ở sô pha nhà mình, đàn ông con trai gì mà cứ nhỏ nhẹ, từ từ, MẮC MỆT. Ái Phương thề, bây giờ mà có cho Ái Phương lấy Tóc Tiên cô cũng lấy, đỡ hơn cái tên công tử này.
Trần Anh Khoa tiến đến gần cô hơn, nhìn mẹ Ái Phương và cười :
- Dạ không sao, mặc gì thoải mái là được, hơn nữa một lát cũng phải mặc áo cưới mà mẹ.
Tiếng mẹ phát ra vô cùng nhẹ nhàng và tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên, Ái Phương khẽ nhíu mày khó chịu đi ra ngoài, xỏ đôi giày thể thao vào. Anh Khoa lễ phép cúi chào bà và bước theo sau Ái Phương, cẩn thẩn mở cửa xe cho cô. Ái Phương không cam tâm tình nguyện mà bước lên xe. Ngồi bên vị trí phó lái, cô chống cằm nhìn lơ đãng ra bên ngoài.
-Mình đi ăn sáng nha.
-Không ,chụp mau rồi về.
-À....ừ......
Chẳng mấy chốc mà cả hai đã ở trước cửa hàng áo cưới lớn nhất, nằm ở trung tâm thành phố. Ái Phương nhanh chóng mở cửa xe rồi tiến vào trong, Anh Khoa đi lũi thũi theo sao, không dám hó hé tiếng nào.
Bước vào trong, hai cô nhân viên nhìn họ rồi nói :
- Giám Đốc Trần, chào anh, chào Trần phu nhân. Hai người đến thử áo cưới?
Ái Phương nhìn cô nhân viên rồi chiễm chệ ngồi xuống cái ghế gần đó, nhẹ nhàng nói :
- Nhìn tôi già lắm hả? Tôi tên Phan Lê Ái Phương.
Ái Phương rõ ràng trong câu nói đó 9 phần là muốn khẳng định quan hệ của cả hai, cô là Phan Lê Ái Phương, chứ không phải là vợ của Trần Anh Khoa, rõ ràng cô chưa bao giờ cam tâm tình nguyện làm vợ của anh ta, cô muốn cô là cô, là Phan Lê Ái Phương mà thôi.
Cô nhân viên ái ngại nhìn Ái Phương rồi nhìn Anh Khoa, anh tươi cười :
- Cô vào trong đem áo cưới ra cho vợ, à không, cho Ái Phương thử giúp tôi.
- Em thích bộ nào? Chọn một bộ để chụp ảnh cưới, là tấm ảnh lớn trước nhà .
-Bộ nào cũng được.
-Ơ...
Tuy ngoài miệng nói bộ nào cũng được, nhưng cô lại tiến đến và cầm lấy bộ váy màu trắng, đúng màu mà......."ai đó " thích.
-Bộ này.
Nhân viên cười cười nhìn cô:
-Mời cô sang đây trang điểm và thay áo cưới.
1 tiếng sau
Tấm màn được kéo ra, Ái Phương khoác trên người bộ váy cưới trắng tinh đắt tiền, tóc xõa dài, được đính vài viên ngọc trang trí ở phần tóc mái, trên đầu còn có cái vương miệng nhỏ nhỏ xinh xinh.
Ái Phương khẽ thở dài, Tóc Tiên mà thấy bộ dạng cô lúc này chắc sẽ nhảy sông Hàn tự tử cho xem, cô y như một công chúa từ truyện cổ tích bước ra. Cô ngó sang bên kia, Anh Khoa đã thay đồ xong từ thời nào, đang ngồi đọc báo, từ lúc cô bước ra thì hai mắt luôn dán vào người cô làm cô dấy lên vẻ chán ghét, thật khó chịu, cô ghét ai nhìn mình chằm chằm như thế. Ấy thế mà hồi đó cô còn nũng nịu bảo với " ai đó" :
- Chị, chị nhìn em đi, đừng bơ em mà, hihi.
Vậy mà, mới đó mà tất cả cũng chỉ còn là kỉ niệm. Thời gian là một thứ rất đáng sợ, đáng sợ đến nỗi không ai dám nhớ đến nó, tuy vậy nó vẫn hiện diện đấy thôi. Hiện diện để lấy của chúng ta tất cả mọi thứ và trả cho chúng ta những thứ gọi là kỉ niệm.
Anh Khoa lịch lãm trong bộ vest cùng màu, mái tóc được vuốt keo thẳng tắp, chân mang đôi giày đắc tiền. Trên tay là bó hoa hồng nho nhỏ. Nụ cười lúc nào cũng trực sẵn trên môi, khi thấy cô dâu của mình thì nó càng tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Nhiếp ảnh gia đưa tay hướng về phía chụp ảnh :
- Anh chị đến đây đứng đi ạ! Sẽ rất nhanh. - Anh trông thấy khuôn mặt cô dâu kia không mấy hợp tác và thân thiện thì có chút bất mãn. Cũng không dám chậm trễ chút nào.
Cả hai vào vị trí, cánh tay trái của anh chạm vào eo cô, cô giật nảy mình:
-Nè, có thể không ôm không vậy?
Nhiếp ảnh gia nhăn mặt :
-Hai anh chị ôm nhau, đứng sát một chút.
Ái Phương bất quá đứng yên để chụp cho xong, cố gắng để anh ôm một chút.
-Cô dâu đứng sát vô một chút.
-Cô dâu cười một chút.
-Cô dâu cười đàng hoàng giùm tôi.
-Cô dâu, không được nhăn mặt
-Chụp lại cái nữa đi,hỏng rồi ,cô dâu đừng đứng xa chú rể vậy chứ.
- DẸP! KHÔNG CHỤP NỮA. - Tiếng Ái Phương hét lên, bó hoa lăn lóc dưới chân chú rể, sau đó cô xách váy ngồi xuống cái ghế tựa gần đó, khuôn mặt vô cùng khó coi.
Anh Khoa ra hiệu cho nhiếp ảnh gia ngừng 1 chút, còn mình thì đi đến bên cạnh cô, dùng giọng này nỉ:
- Một lần nửa thôi, ráng lên, chụp 1 cái là được về rồi.
Ái Phương ừ hử mấy tiếng rồi lại xách mông đi lại chỗ chụp hình đứng sẵn như chờ án tử hình. Anh Khoa gật đầu với nhiếp ảnh rồi sau đó đặt hờ tay ở eo cô, cơ hồ không dám chạm vào.
Bất ngờ chỉ 3s sau, thân ảnh bên cạnh Anh Khoa vụt chạy ra cửa chính, hớt hơ hớt hãi, nhiếp ảnh nhíu mày, đây là tình huống gì, cướp dâu hả? Ủa mà có ai cướp đâu, cô dâu tự chạy đi mà.
- Ái Phương, em chạy đi đâu vậy?
Không một tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng Ái Phương gọi khản cả cổ :
- Chị! Chị! Đứng lại đã, chị......
Chạy qua 1 con phố, cô mới chịu dừng lại, rõ ràng cô đã gặp chị mà, chị đi ngang qua cửa kính, là chị mà, cớ sao chỉ mới đây mà mất rồi. Chị còn đi cùng một người đàn ông, nhìn ông ta cũng quen lắm, là ai, chị, người đàn ông đó? Trời ơi, mơ hồ Ái Phương chưa biết làm như thế nào, chỉ biết ngồi xuống bên vệ đường khóc nức nở. Hay bản thân nhớ chị quá nên sinh ra ảo giác? Cô không biết nữa.
- Ái Phương, em sao vậy?
Tiếng Anh Khoa vang lên, anh đặt tay lên vai cô xoa xoa mặt cô, cô hiện thời không còn tí sức lực nào nên cũng không phản kháng, tâm tưởng chỉ còn lại bóng dáng chị và người đàn ông kia.
Sau một hồi thì cô cũng đứng dậy, bê khuôn mặt vô hồn đi nhẹ nhàng về tiệm áo cưới tiếp tục chuyện còn dang dở.
-Hay hôm sau mình chụp lại ....?
-Không cần.
"Tách"
- Xong rồi. Mặt cô dâu không tươi lắm, nhưng mà, được rồi, tôi sẽ dùng ứng dụng chỉnh hình kéo miệng cô dâu lên một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro