Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Bị Trọng Thương


"Yên tâm ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại"

Giai Hạ có linh cảm không tốt, cô níu tay Vương Lệ Thành lại, đôi mắt của hắn hiểu cảm giác lo lắng của cô, hắn đưa tay xoa đầu cô trấn an cô.

"Ta sẽ không sao"

Giai Hạ buông tay ra, cô vén màn lên nhìn Vương Lệ Thành, hắn cực kỳ nhanh nhẹn né những mũi tên đang tiến tới hắn, nhanh chóng xử gọn bọn chúng, lúc này một tên khác đi đến.

Nhìn chung có lẽ hắn là tên cầm đầu trong đám thích khách này, Giai Hạ muốn nghe cuộc đối thoại của họ nhưng ở xa quá Giai Hạ không nghe được.

"Vương Lệ Thành, không còn ngốc sao? Ta nghe chúng nói ngươi đã hồi phục nhưng ta không tin bây giờ thì ta tin rồi"

"Ngươi là ai? Ngươi là người của bọn chúng?"

"Đúng vậy, xem ra ngươi đã hồi phục rồi, chuyện hôm đó chắc ngươi vẫn còn nhớ chứ?" Hắn cầm trên tay thanh đao lớn, Vương Lệ Thành chỉ nhếch môi cười trên tay hắn chẳng có gì nhưng vẫn nhanh gọn xử lý đám thuộc hạ, đúng là võ công phi thường.

"Quên rồi"

"Quên? Ta phải kiểm tra thử"

"Bằng cách nào?" Vương Lệ Thành đưa ánh mắt khiêu khích về phía hắn.

"Lấy não ngươi xem thử" vừa dứt lời hắn liền xông lên, Vương Lệ Thành dùng chân đá thanh đao của bọn thích khách lên cầm lấy, cuộc chiến diễn ra không phân thắng bại kẻ tám lạng người nữa cân.

Giai Hạ thầm cầu nguyện, một tên khác đi lên xe ngựa bịt lấy miệng cô, Giai Hạ dùng chân đạp hắn văng ra ngoài, cô chạy ra ngoài, tên đó đuổi theo cô, Giai Hạ thầm mắng mình cho xuyên vào mà không có một chút võ công gì cả chỉ biết mấy chiêu mèo cào mà thôi làm sao mà đánh lại tên này đây.

"Vương phi, ngoan ngoãn theo ta, cô sẽ không bị thương đâu"

"Ta không bị điên mà đi theo ngươi, ta thà chết"

"Được rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt"

Hắn liền nhảy đến bắt lấy tay cô, Giai Hạ vùng vẫy đạp lên chân hắn sau đó xoay người đá vào hạ bộ của hắn làm hắn đau đớn ngã lăn ra đất.

Giai Hạ đi đến giật lấy thanh đao trên tay hắn, chạy về hướng của Vương Lệ Thành, phía hắn vẫn chưa phân thắng bại mà Vương Lệ Thành đã thấm mệt lẫn tên kia, Giai Hạ không biết nên làm thế nào.

Nhìn thấy Giai Hạ, tâm của hắn lung lay, vô tình để cho tên đó đâm một nhát vào cánh tay, Giai Hạ hốt hoảng cô nhắm mắt hướng đến tên đó.

"Dám làm phu quân ta bị thương, ta đòi lại gấp đôi"

Giai Hạ không hiểu sao sức mạnh phi thường, chạy đến đỡ lấy một đòn của hắn, sau đó ép hắn đến gần vực sâu, Giai Hạ dùng tận sức của mình đâm hắn một nhát, tên đó bị thương nên chạy nhanh đi.

"Hạ Nhi..." xong chuyện Giai Hạ đi đến đỡ lấy hắn, Vương Lệ Thành hơi bất ngờ vì cô nàng yếu đuối này lại biết võ công mà lại giấu kỷ như vậy.

"Chàng đừng nói gì cả, im lặng ta đưa chàng về"

Giai Hạ xé phần áo của mình ra băng lấy vết thương của Vương Lệ Thành, cô dìu hắn ra chỗ xe ngựa, để hắn ngồi bên trong, cả hai nhanh chóng về phủ, ưuar là linh cảm của cô không sai mà.

Về đến nơi, Giai Hạ gọi người dìu hắn vào và gọi thái y đến xem vết thương cho hắn, Cẩn Mai hay tin Vương Lệ Thành bị thương liền nhanh chóng đến, cô ở ngoài cửa khóc lóc.

"Thất caca sao huynh lại ra đi như vậy? Huhu còn đại tẩu thì sao? Huynh vẫn chưa khai bí mật của huynh mà..."

Không biết kẻ nào báo tin bậy làm cho Cẩn Mai hiểu lầm là hắn bị người khác giết , nên vừa đến là khóc lóc ngoài cửa, Giai Hạ đi đến vỗ vai cô.

"Vương Lệ Thành còn sống, Cửu công chúa yên tâm"

"Hả?? Còn sống??" Cẩn Mai ngước mặt lên, sau đó nhảy lên ôm lấy Giai Hạ thầm mắng tên khốn nào đó thông báo nà thông báo bậy bạ phải xử hắn mới được.

"Vương Lệ Thành chỉ bị thương thôi, nên đừng lo, ta kịp thời cầm máu rồi"

"Vậy thì tốt quá, tẩu tẩu thật lợi hại"

Giai Hạ đẩy cửa đi vào, Cẩn Mai lo lắng chạy đến nắm tay Vương Lệ Thành, thái y đưa cho cô một lọ thuốc và vài than thuốc để cho Vương Lệ Thành uống.

"May mà ta đến kịp, vết thương không sâu lắm nhưng bị trúng độc, may là độc nhẹ có thể giải được vương phi cho vương gia uống thuốc này để điều trị, còn lọ thuốc này thoa để không để lại sẹo"

Thái y dặn dò xong rồi rời đi, Giai Hạ mang thuốc đi nấu cho Vương Lệ Thành uống, Cẩn Mai đợi cô đi rồi thì nói khẽ vào tai hắn.

"May thật đấy, nếu ca mà chết chắc đem bí mật xuống địa phủ luôn quá"

"Hạ Nhi biết mọi chuyện rồi" Vương Lệ Thành ôm lấy vai mình từ từ ngồi dậy nói.

"Hả?? Biết rồi, vậy tính sao? Lỡ liên luỵ tẩu ấy rồi sao?" Cẩn Mai lớn tiếng đứng dậy.

"Phải bảo vệ nàng ấy chứ sao"

"Huynh nhìn huynh đi, từ lúc nào mà để bản thân mình bị thương như vậy còn đòi bảo vệ tẩu ấy, nghe đâu còn được người ta cứu về nữa thì phải" Cẩn Mai châm chọc hắn.

"Tại huynh sơ xuất thôi"

"Hazzz.... lần sau nhớ cẩn thận muội không muốn nhặt xác huynh về đâu, nghỉ ngơi đi muội về đây"

Giai Hạ nấu thuốc xong đi tới phòng hắn thì lúc này Cẩn Mai cũng vừa đi ra, khẽ bảo cô chăm sóc cho Vương Lệ Thành thật tốt thay cho cô ấy.

Giai Hạ thở dài một tiếng mang thuốc đi vào trong, Vương Lệ Thành nhắm mắt lại nghỉ ngơi giả vờ nhăn mặt làm ra vẻ mặt rất ư là đau khổ, vết thương nhỏ thế này không hề với hắn là mấy nhưng vẫn diễn để được Giai Hạ chăm sóc.

"Ái phi, ta đau quá...." Vương Lệ Thành mở mắt ra ôm lấy bả vai của mình kêu gào .

"Đừng cử động, để ta thổi nguội chàng uống vào đi sẽ đỡ hơn, thái y có cho thuốc giảm đau đấy"

Nhìn cách Giai Hạ chăm sóc hắn thật dịu dàng, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô đã cứu hắn, không ngờ một kẻ giết người không run tay như hắn chưa bại dưới tay ai, mà lại để một nữ nhân ra tay cứu giúp.

"Hạ Nhi.... thuốc đắng quá..." uống một ngụm hắn khẽ nhăn mặt.

"Gáng đi, không là tối sẽ nhứt lắm đấy"

"Không đâu.....đắng lắm không tin nàng uống thử đi " Vương Lệ Thành lại chơi trò làm nũn với cô nhưng phản tác dụng rồi, vì cô đã biết hắn không còn là tên ngốc nữa mà là tên đại lưu manh háo sắc.

Giai Hạ đưa lên miệng uống một ngụm thử, đúng như dự đoán của hắn, Vương Lệ Thành liền kéo cô lại gần hôn cô, thuốc cứ thế truyền vào miệng hắn, Vương Lệ Thành cười tà thích thú.

"Như thế này sẽ ngọt hơn"Vương Lệ Thành vuốt môi mình thoã mãn nói.

"Vương Lệ Thành, tên lưu manh nhà ngươi.... lợi dụng ta" Giai Hạ đưa tay lên lau môi của mình, còn người nào đó vừa dụ được con mồi thích thú cười gian tà, đúng là ái phi của hắn dễ bị dụ thật đấy.

"Ái phi ta nói thật đấy nàng đúc ta uống bằng cách này sẽ tốt hơn" hắn có chút nghiêm túc nhìn Giai Hạ, cô không nói gì mà bắt đầu dùng cách này để đúc hắn uống, Giai Hạ cũng ngượng chín mặt.

"Còn nhiêu đó tự mà uống đi!! Không có lần sau nữa đâu"

Giai Hạ nói rồi chạy đi, cô chạy ra đến cửa đụng phải Vương Diệp Nguyên, y liền đưa tay đỡ lấy cô, Giai Hạ suýt nữa là mặt cắm xuống đất rồi may mà Vương Diệp Nguyên nhanh tay.

"Tam vương gia, cám ơn ngài" Giai Hạ lùi lại về phía sau, Vương Diệp Nguyên nhìn cô không thích cách nói chuyện lịch sự mà xa cách như lúc này của cô.

"Sao lại chạy gấp như vậy? Có chuyện gì sao?"

"Không sao, ngài đến thăm Lệ Thành sao?"

"Ừ, mà nghe nói nàng đi cùng Thất đệ vậy nàng không sao chứ?"

"Không sao, cám ơn Tam vương gia, Giai Hạ xin phép đi trước"

Kể từ khi cô gả cho Vương Lệ Thành đến giờ chưa được bao lâu mà cả hai cứ gặp chuyện mãi, còn cô từ lúc gả cho Vương Lệ Thành đến giờ luôn lạnh nhạt với y khiến y đau khổ vô cùng.

Tại sao lần đó Giai Hạ lại biến mất? Khi quay lại thì thành ra thế này, không biết cô có bị ai hãm hại hay không, Vương Diệp Nguyên nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro