Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần I

ÁI PHI (1)

1.

Ta là Sở Trầm Trầm, vợ cả của hoàng đế Lý Ngọc triều Hạ.

Mười sáu tuổi gả cho Lý Ngọc, hiện giờ đã ba năm trôi qua, hôm nay hắn lại muốn lập người khác làm hậu.

Lúc tiên đế còn tại vị, ngoại thích can chính, toàn bộ triều đình chướng khí mù mịt, cuối cùng tiên đế chẳng làm được gì, chỉ đổi lấy kết cục buồn bực mà băng hà.

Lý Ngự kế vị ba năm nay, hắn hành động mạnh mẽ vang dội, thu lại cái lưới mà chính mình âm thầm giăng ra lúc trước. Chỉ trong một năm ngắn ngủn, hắn đã nhổ tận gốc những u nhọt của triều đình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Phụ thân ta là thừa tướng đương triều, ca ca là Lại bộ Thị lang, tẩu tẩu là con gái đại tướng quân, quan hệ thông gia văn võ trọng thần từ trước đến nay là điều tối kỵ nhưng hai người kia yêu đến chết đi sống lại, cha mẹ hai bên cũng chỉ đành thuận theo ý bọn họ.

Kỳ thật quyền lực đều nắm ở trong tay Lý Ngọc, chỉ là bài học lúc tiên đế còn tại vị quá lớn, hắn nhớ rõ hơn ai hết, hắn đối với tất cả mọi người đều lưu tâm, nhất là phụ thân ta.

Nhưng hắn vẫn cướp ta, không sai, là cướp, ba năm trước ta xuất giá, người ta gả cũng không phải là hắn.

Hắn giống như một kẻ điên, một mình cưỡi ngựa vọt ra khỏi hoàng cung, cướp ta về cung bái đường, khi tin tức ta bị cướp đi truyền đến trong phủ, hai chúng ta đã gạo sống nấu thành cơm.

Trong lòng hắn có kiêng kỵ, còn để cho phụ thân ta làm Thừa tướng.

Ba năm qua, Lý Ngọc chưa bao giờ liếc mắt nhìn người khác một cái, ngày ngày đến cung ta, đòi hỏi vô độ nhưng sau mỗi lần mây mưa, hắn lệnh thái giám bưng tới cho ta một chén canh tránh thai.

Ta biết hắn yêu ta, nhưng có lẽ hắn kiêng kỵ gia tộc của ta hơn nên mới lựa chọn lập người khác làm hậu.

Ta ngồi ở trước gương đồng tô mi thì nghe thấy tiếng nha hoàn phía sau thả nhẹ bước lui ra ngoài, liền có một bóng người cao lớn kéo ta lên ôm vào trong ngực.

Ta ngửi mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, ta liền đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày tốt hoàng hậu nhập chủ trung cung, bệ hạ đến Vạn Hoa cung của ta, sợ là không ổn."

Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của hắn nâng cằm ta lên: "Hay cho Sở Trầm Trầm nàng, nàng ghen sao?".

Ta buộc phải nhìn vào mắt hắn cho dù đã thành thân ba năm, mỗi khi nhìn thấy hắn, lòng của ta vẫn sẽ rung động giống như con nai nhảy loạn.

Ta nuốt một ngụm nước miếng, rốt cục thành thật nói: "Ghen, ghen cực kỳ."

Lý Ngọc lại ôm ta thật chặt, mang theo men say cùng ủy khuất nói: "Trẫm cả đêm đều ở bên nàng, trẫm không đi đâu cả."

Ta bị hắn vừa dỗ vừa lừa ôm lên giường, người thiếu tâm nhãn này hoàn toàn không để ý hoàng hậu, ở bên cạnh ta ngủ vô cùng say.

Sáng sớm hôm sau, hắn đã lên triều, khi ta tỉnh lại toàn thân đau nhức vô lực, trên cổ còn lưu lại vết hôn đêm qua.

Lúc Hương Nhi trang điểm cho ta, nhìn thấy vết hôn trên cổ ta, nhịn hơn nửa ngày rốt cục không nhịn được, phì cười.

Nàng quỳ phịch xuống đất, "Nương nương, nô tỳ không phải cố ý..."

Ta đương nhiên biết nàng đang cười cái gì, bất đắc dĩ nói: "Đứng lên đi."

Lý Ngọc đặc biệt miễn cho ta không cần thỉnh an hoàng hậu nhưng trong hậu cung to như vậy, phi tần chỉ có một mình ta, nếu ta không đi, hoàng hậu không khỏi quá mức khó xử.

Hôm qua tân hôn cả ngày, Hoàng hậu ngay cả bóng dáng Lý Ngự cũng không thấy, lại nhìn thấy vết hôn trên cổ ta làm sao cũng không che được, đương nhiên sẽ không cho ta sắc mặt tốt.

Mới thỉnh an xong, mắt thấy hoàng hậu sắp bắt đầu thuyết giáo, trong dạ dày ta lại quặn lên một trận, thập phần khó chịu. Tuy trong lòng hoàng hậu có khó chịu, nhưng rốt cuộc ta là sủng phi duy nhất trong hậu cung này, nàng cũng không dễ làm khó dễ ta.

Ta được Hương Nhi đỡ bước ra khỏi cung hoàng hậu, lại càng cảm thấy muốn nôn, ta liền đẩy nàng ra, lảo đảo đi tới đỡ lấy bên cạnh tường nôn khan.

Đang lúc đầu óc hỗn loạn, phía sau lại đột nhiên vang lên một thanh âm đầy từ tính: "Trầm nhi có hài tử của trẫm?".

Cả người ta bỗng nhiên cứng đờ, theo bản năng nói: "Không thể nào."

Chưa kể lần nào ta cũng uống thuốc nếu như ta thật sự có hài tử, hắn sẽ cho phép hài tử kia sống sót sao?

Thấy sắc mặt ta không đúng, hắn không trêu ghẹo ta nữa, cuống quít tiến lên ôm ngang ta trở về Vạn Hoa cung rồi lập tức sai thái giám đi truyền thái y.

Thái y mới bắt mạch cho ta, trong mắt Lý Ngọc liền phát sáng, kích động hỏi: "Thế nào?".

Thái y nơm nớp lo sợ nói: "Bẩm bệ hạ, quý phi chỉ là thân thể không khỏe, kính xin bệ hạ ngài... chớ miệt mài quá độ...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại