P9-11
ÁI PHI (9+10+11)
Dịch truyện: I'm fine
Ảnh: Sưu tầm
Link raw: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo
9.
Ngày hôm sau, Lý Ngọc quả thật hạ ý chỉ phế hậu, phong ta làm hoàng hậu, chỉ là nghi lễ sắc phong cực kỳ rườm rà mặc dù trước đó hắn đã chuẩn bị từ sớm, đại điển sắc phong cũng phải đợi đến một tháng sau.
Sau khi tan triều, hắn ở trong cung Đại Minh xử lý chính vụ, ta ở một bên bắt chéo chân ăn bánh ngọt.
Trương công công cúi đầu đi vào: "Bệ hạ, Thừa tướng cầu kiến."
"Cho hắn vào."
"Phụ thân đến rồi?". Ta đã lâu không gặp ông, lập tức buông bánh ngọt trong tay xuống, ngồi ngay ngắn.
Lý Ngọc ngẩng đầu nhìn ta một cái rồi ôn nhu cười cười: "Trẫm vốn tưởng rằng nàng sẽ ngồi bắt chéo chân."
Ta xấu hổ cười cười: "Chẳng lẽ ở trong mắt bệ hạ, thần thiếp không biết lễ nghi như vậy sao?"
"Vậy trẫm cũng không biết dù sao nàng ở trước mặt trẫm, nàng chưa bao giờ biết lễ nghi là gì."
Ta lộ ra nụ cười vô hại: "Vâng vâng vâng, sau này thần thiếp ở trước mặt bệ hạ thu liễm một chút, được không."
"Thu liễm thì không cần, trẫm thích bộ dáng nàng không biết lễ nghi."
Ta lè lưỡi với hắn, thấp giọng nói: "Lý Nhạn Nam, chàng quá là đạo đức giả".
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Rất nhanh phụ thân liền vào điện, hắn hành lễ với ta và Lý Ngọc, cung kính nói: "Thần bái kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương."
Lý Ngọc buông tấu chương trong tay xuống, ngước mắt lên: "Thừa tướng có chuyện gì cầu kiến?"
Phụ thân nhìn ta một cái rồi mới dời ánh mắt, nói với Lý Ngọc: "Thần đến khuyên can."
Lý Ngọc nhíu mày, hỏi: "Ngươi muốn khuyên trẫm cái gì?"
"Hoàng hậu nương nương buông rèm chấp chính thực sự không ổn, kính xin bệ hạ cân nhắc nhiều hơn."
Lý Ngọc nói: "Trẫm là suy nghĩ cặn kẽ, không có gì không ổn."
"Bệ hạ, lão thần khẩn cầu ngài thu hồi mệnh lệnh!". Phụ thân thấy Lý Ngọc không nghe ý kiến khuyên can của hắn, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
Lý Ngọc nhìn về phía Trương công công nháy mắt, Trương công công thông minh đi lên nâng phụ thân ta dậy: "Ôi, Sở thừa tướng ngài làm cái gì vậy?"
Lý Ngọc không cho phụ thân bất cứ cơ hội thương lượng nào: "Việc này sau này đừng nhắc lại."
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, thấy ta hai mắt nhìn chằm chằm phụ thân mình, mới nói: "Nghĩ đến Sở tướng cùng hoàng hậu đã lâu không gặp, ban thưởng chỗ ngồi đi."
Ta ở một bên cùng phụ thân trò chuyện việc nhà, Lý Ngọc tự phê duyệt tấu chương.
Cho đến hoàng hôn, phụ thân mới lưu luyến không rời rời khỏi cung Đại Minh.
Ta nhìn bóng lưng hắn rất lâu.
Giống như cửa cung sâu như biển.
Lý Ngọc thấy ta ngẩn người khi ta còn chưa kịp phản ứng, đã đi tới phía sau ta: "Trầm Trầm, nàng nhớ nhà sao?"
"Ừm."
Hắn cúi người bên tai ta nhẹ giọng nói: "Ngày mai ta sẽ triệu mẫu thân và tỷ muội nàng vào cung trò chuyện cùng nàng, chờ sau khi tất cả ổn định lại, hai chúng ta cùng nhau lẻn ra cung chơi, nàng trước đây rất ít khi rời phủ rất nhiều nơi trong kinh thành cũng chưa từng đi qua."
Ta vừa nghe có thể xuất cung nhất thời hai mắt sáng lên, xoay người kiễng chân ôm lấy cổ Lý Ngọc hỏi: "Thật sao?"
"Thật sự. Ta lừa nàng lúc nào?"
Hai ngày sau Lý Ngọc liền tra ra được kẻ chủ mưu phía sau thích khách, hắn không trừng trị ngay mà chỉ cử người bí mật theo dõi, đối với bên ngoài lại nói toàn bộ thích khách đã đền tội, về sau không nhắc tới việc này nữa.
Hắn luôn giỏi thả dây dài câu cá lớn, cũng không quan tâm quá trình phải đợi bao lâu.
Hơn mười ngày sau, phế hậu rốt cục tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là muốn gặp lại Lý Ngọc một lần.
Lý Ngọc nói chắc như đinh đóng cột: "Không gặp."
Thế nhưng phế hậu giống như đối với hắn là chấp nhất, phái cung nữ tới quỳ gối ở bên ngoài cung Đại Minh, thời tiết đang rất nóng, cung nữ ngất đi nhiều lần.
Ta thấy tiểu cung nữ rất đáng thương muốn thúc giục nàng trở về, ai ngờ cung nữ kia vừa thấy ta liền khóc đến lê hoa đái vũ: "Hoàng hậu nương nương cầu ngài khuyên nhủ bệ hạ đi gặp nương nương nhà nô tì một lần".
"Bệ hạ...". Ta quay đầu nhìn hắn: "Chàng vẫn là đi xem một chút đi."
"Nếu Trầm Trầm muốn trẫm đi, vậy thì đi đi, bãi giá cung Thanh Nhạc". Lý Ngọc buông bút lông sói trong tay xuống, đi tới cầm tay ta: "Nàng đi cùng ta."
"Chuyện này không tốt lắm đâu......".
"Nàng không đi vậy trẫm cũng không đi."
"Đi đi, thiếp đi còn không được sao?"
Còn chưa vào tẩm điện của phế hậu, ta đã nghe thấy tiếng ho ngắt quãng của hoàng hậu khiến ta cảm thấy nàng rất yếu ớt.
Cung nữ đẩy cửa ra, phế hậu tựa đầu vào giường bệnh, vừa nhìn thấy Lý Ngọc trong mắt nàng tràn ngập ánh sáng, khoảnh khắc nhìn thấy Lý Ngọc đang nắm tay ta, ánh sáng trong nháy mắt vụt tắt.
Khuôn mặt nàng tái nhợt không huyết sắc không còn thần thái như ngày xưa, phải rất lâu sau nàng mới chấp nhận sự thật rằng mình bị phế truất, nghẹn ngào nức nở.
"Thần thiếp bái kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương."
Trên mặt Lý Ngọc không hề dao động: "Ừ."
Hắn đứng ngay cạnh cửa, đi thêm một bước cũng không muốn.
Máu lạnh là máu lạnh thật, nhẫn tâm cũng là nhẫn tâm thật, ánh mắt của hắn bất quá như là đang nhìn một người không hề có quan hệ với mình.
Là tính kế cũng được, tương kế tựu kế cũng được, phế hậu thủy chung từng là thê tử trên danh nghĩa của hắn.
Nhưng Lý Ngọc lại máu lạnh đến mức làm cho ta cảm thấy có vài phần lạnh thấu tâm can.
Ta giãy khỏi tay hắn đi tới bên cạnh phế hậu, ân cần hỏi: "Ngươi thế nào rồi?"
"Không ngờ người hỏi những lời này lại là ngươi, ta vốn tưởng rằng hắn ít nhiều sẽ để ý ta một chút... Ta vốn tưởng rằng..."
Phế hậu nói xong nhìn về phía Lý Ngọc ánh mắt ảm đạm cô đơn, nửa câu sau nàng vẫn không nói ra miệng.
Lý Ngọc không hề nể tình nói: "Một khắc ngươi tính kế trẫm nên nghĩ đến hậu quả. Chuyện đã qua trẫm có thể bỏ qua nhưng trẫm cùng người một không phải phu thê thực sự, hai không bái đường, không tính là phu thê, hiện tại trẫm viết một phong thư hưu thư, ngươi đi đi."
Hai tay khô gầy của phế hậu chống ở trên giường bệnh, dùng rất nhiều sức mới có thể bước ra khỏi giường.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo, loạng choạng, rốt cục đi tới trước mặt Lý Ngọc muốn nắm lấy góc áo Lý Ngọc, Lý Ngọc liền lui về phía sau vài bước, nàng nhào vào khoảng không.
Nước mắt phế hậu lăn dài xuống, tí tích rơi xuống mu bàn tay của nàng: "Bệ hạ, xin người ban cái chết cho thần thiếp đi, xin ngài... Đừng hưu thần thiếp, thần thiếp thật sự đã không còn chỗ nào để đi...".
Thấy Lý Ngọc vẫn thờ ơ, phế hậu lại quay đầu nhìn ta, năn nỉ nói: "Hoàng hậu nương nương, xin nương nương giúp ta van cầu bệ hạ..."
Ta lặng lẽ nhìn Lý Ngọc, thấy ánh mắt của hắn thập phần kiên quyết.
Ta tự biết hắn rất bướng bỉnh đã đưa ra quyết định thì không dễ dàng thay đổi.
Cuối cùng ta cũng chỉ có thể thở dài, nói với phế hậu: "Bệ hạ tự nhiên sẽ cho người hộ tống ngươi rời xa kinh thành, từ nay về sau ngươi mai danh ẩn tích, sống thật tốt."
Ai ngờ Phế Hậu vừa nghe, hai mắt trừng thật to, sau một trận ho khan kịch liệt chỉ vào ta hổn hển mắng:
"Không, tiện nhân là ngươi hại ta, nhất định là ngươi muốn hại ta, ngươi cái đồ tiện nhân, đều là ngươi... Ta không đi, ta chết cũng sẽ không đi, ta mới là thê tử của bệ hạ, ta mới là hoàng hậu..."
"Câm miệng!"
Vừa rồi trên mặt Lý Ngọc vẫn lạnh lùng, rốt cục vào giờ khắc này đã hoàn toàn bị phế hậu chọc giận, hắn cả giận nói: "Trẫm đời này kiếp này chỉ có một thê tử, về phần ngươi trẫm không biết."
Phế hậu nào đã thấy Lý Ngọc tức giận bao giờ, nàng cũng không dám chỉ ta nữa, lại nước mắt lưng tròng nhìn Lý Ngọc.
"Bệ hạ... chẳng lẽ trong hoàng cung rộng lớn này, người ngay cả một nắm xương của nô thiếp cũng không chứa nổi sao?"
Lý Ngự không trả lời nàng, ngược lại vẫy vẫy tay với ta: "Trầm Trầm, chúng ta đi thôi."
Ta nhìn phế pậu một cái, chỉ cảm thấy nàng ngốc đến hết thuốc chữa.
Ngay tại một khắc chúng ta xoay người, phế hậu lại mắng: "Tiện nhân! ngươi mê hoặc hoàng thượng, muốn cho hoàng thượng hưu ta, các ngươi muốn một đời một thế một đôi đúng không? Ta sẽ không thành toàn cho cho các người..."
Sau đó chính là rầm một tiếng.
Ta đang tò mò một người lấy đâu ra nhiều sức lực mắng ta như vậy, đang muốn quay đầu lại nhìn liền thấy nàng đã đập đầu vào cây cột, trên mặt đều là máu.
A!
Tôi sợ đến la thất thanh, mọi chuyện diễn ra quá mức đột ngột.
Lý Ngọc sắc mặt xanh đen, hắn bịt mắt ta, mang theo ta xoay người rời khỏi cung Thanh Nhạc.
Đi thật xa ta mới hồi phục tinh thần lại từ trong kinh hãi , ta không phải chưa từng thấy người chết ở trước mặt ta, chỉ là ta làm sao cũng thật không ngờ, phế hậu vì không cho Lý Ngọc hưu nàng, lại đánh cược cả tính mạng.
Nhưng nàng hiển nhiên không ngờ tới Lý Ngọc, người này có bao nhiêu tàn nhẫn, mặc dù là người chết hắn cũng không có ý định buông tha, hắn sai người đem thi thể phế hậu đưa ra khỏi cung, như cũ kèm theo một tờ hưu thư.
Ta nhìn quan tài nàng đi xa, cũng không có hận nàng chen ngang như lúc trước, chỉ cảm thấy tiếc hận vô hạn trong lòng sinh bi thương.
Đúng là đồ ngốc, có loại khí phách không muốn sống này, làm cái gì không được? Cần gì phải chấp nhất một người căn bản không thích mình mà chôn vùi cả đời.
Phế hậu cũng không tính là người hết sức thông minh, nàng vì gả cho Diệp thân vương năm đó mình vừa gặp đã yêu, hao tổn tâm cơ cam nguyện dốc sức cho loạn đảng, rốt cục đạt được một tờ hôn thư hoang đường.
Lòng nàng tràn đầy vui mừng gả vào cung vốn tưởng rằng tường cao thâm viện đủ để ngăn cách quá khứ, từ nay về sau giúp chồng dạy con, cử án tề mi, nàng lại không nghĩ tới khi nàng lựa chọn đâm đầu vào trong vại nhuộm màu đen này, con đường phía trước đã là đường chếc.
Người đưa nàng vào cung sẽ không bỏ qua cơ hội để nàng bán mạng cho mình, nàng chẳng qua là một quân cờ của hai bên.
Hiện tại quân cờ này đã phế đi, người nọ muốn giết nàng mà từ nhỏ Lý Ngọc đã bị tính kế đến lớn, đối với người tính kế hắn cho tới bây giờ hắn căm thù đến tận xương tuỷ, nhìn cũng không muốn nhìn nàng.
Kết quả là, phế hậu chỉ đổi lấy công dã tràng.
Mười ngày sau, Lý Ngọc chiêu cáo thiên hạ, chính thức sắc phong ta làm hậu.
Ta mặc một thân cẩm bào Kim Thứ Ngũ Phượng long trọng, đầu đội phượng quan hoa lệ cực xa xỉ, đi ở bên cạnh hắn.
Sau khi nghi thức rườm rà kết thúc, ta mệt mỏi đến xương cốt đều muốn rã rời.
Lý Ngọc sai cung nữ và thái giám lui, tự mình gỡ trang sức cho ta.
Ta nhìn bộ dáng của hắn trong gương đồng, có chút cảm khái.
Hắn nhìn ta, hỏi: "Nàng sao vậy? Mất hứng sao?".
10.
Ta xoay người ôm lấy hắn, tinh tế ngửi mùi tùng hương dễ ngửi trên người hắn: "Bệ hạ, nếu có một ngày thiếp già đi, xấu xí, đầu đầy tóc bạc thì làm sao bây giờ?".
Lý Ngọc nghe thấy lời ta nói hiển nhiên sửng sốt trong chớp mắt, hắn đại khái sẽ không nghĩ nhiều như ta.
Nhưng hắn vẫn sủng nịch cười nói: "Vô luận nàng là bộ dáng gì ta đều thích, cùng nàng bạch đầu giai lão là tâm nguyện cả đời của ta, không có gì tốt hơn. Huống chi ta lớn hơn nàng một tuổi, cho nên Trầm Trầm không cần lo lắng, ta vĩnh viễn già hơn nàng."
Nghe hắn nói, ta cuối cùng cũng thoát khỏi cái bóng lạnh lùng của hắn đối với phế hậu, vô luận hắn đối xử với người khác như thế nào, thủy chung là không có bạc đãi ta.
Ta ngửa đầu nhìn hắn, người này quả thực là cực kỳ đẹp mắt, hắn chân chính thuộc về một mình ta, ai cũng không cướp đi được.
Lý Ngọc kéo ta từ trên ghế trước bàn trang điểm lên, giam cầm ở trong ngực, ý cười dịu dàng nói: "Bảo bối, có muốn ra cung chơi không?".
Ta suy nghĩ một chút: "Bây giờ liền đi."
Lý Ngọc suy nghĩ một lát rồi lại nhíu mày, hỏi: "Nghi lễ phong hậu mệt mỏi một ngày, nàng xác định muốn đi bây giờ?".
Ba năm qua chưa từng xuất cung, vừa nghe có thể đi chơi, thắt lưng ta vừa rồi mỏi eo đau nhức đã sớm không hề có cảm giác nữa.
"Nhạn Nam ca ca." Ta cầm lấy tay áo hắn lắc lắc, làm nũng nói," Chàng dẫn thiếp đi đi, hôm nay vừa vặn là ngày hội Thượng Nguyên, chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt."
Hắn chịu không được ta năn nỉ như vậy liền sảng khoái đáp ứng, cúi đầu hôn má phải của ta một cái: "Được được được, chúng ta đi ngay bây giờ."
Để tránh cho Lý Ngọc đổi ý, ta thúc giục hắn cùng ta thay đổi một thân thường phục, liền mang theo mấy thị vệ thiếp thân, chui vào xe ngựa đi ra ngoài cung.
Hắn chỉ mặc một thân cẩm y màu đen đơn giản, tay áo huyền văn vân, mái tóc dài như thác nước dùng một đỉnh mũ buộc lại, có vẻ thập phần lưu loát tuấn lãng.
Lý Ngọc năm nay bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, trong ba năm qua, hắn luôn mặc một long bào uy nghiêm sáng chói, cho dù ở bên ta có hạ khí thế uy nghiêm đế vương xuống cũng luôn khiến hắn trông điềm tĩnh hơn, so với người cùng tuổi trầm ổn hơn rất nhiều.
Mà giờ khắc này, tạm thời bỏ đi một thân trọng trách, hắn cũng bất quá cũng chỉ là một thiếu niên, mặt mày anh khí mười phần, trên mặt là thuộc về tuổi này tinh thần phấn chấn.
Rất nhanh chúng ta đến bên ngoài cung.
Kinh thành bây giờ phồn vinh gấp mấy lần ta tưởng tượng, trời ạ.
Sắc trời đã tối xuống, đèn lồng đỏ thẫm tự nhiên cũng treo lên.
Người đến người đi, tiếng rao của người bán hàng rong không dứt bên tai, pháo hoa nổ tung trong bầu trời đêm, hai bên đường phố là sạp bày đủ loại đồ chơi nhỏ.
Ánh mắt của ta dừng ở trên một bức tượng đồng rất tinh xảo, không khỏi dừng bước chân.
Lý Ngọc dọc theo đường đi đều nắm chặt tay ta, hắn quay đầu lại thấy ta đang nhìn tượng đồng kia, khi thị vệ còn chưa kịp phản ứng đã tự giác móc túi tiền ra.
Một đường đi dạo, những thứ ta nhìn nhiều hắn sẽ mua, hai người chúng ta một thân nhẹ nhàng, thị vệ phía sau thì tay xách đầy đồ to đồ nhỏ, đành phải đem một phần đồ mua được bỏ vào trong xe ngựa.
Kinh thành có phong tục thả đèn cầu phúc, ta viết hai câu thơ trên đèn Khổng Minh: "Nguyện ta như tinh quân như nguyệt, hàng đêm lưu quang tương sáng tỏ".
Mấy trăm ngọn đèn sáng dần dần bay lên bầu trời đêm, càng bay cao, càng bay xa.
Trong ánh sáng lờ mờ màu vàng nhạt, anh ôm mặt ta, nói đi nói lại bên tai ta: "Ta yêu nàng."
Cho đến đêm khuya dấu chân người tản đi, chúng ta mới lưu luyến không rời cùng hắn hồi cung.
Vừa đẩy cửa tẩm cung chạm trổ hoa văn ra, hắn liền bắt lấy hai tay của ta, đè quá đỉnh đầu, đem ta chống ở trên cửa hôn môi.
"Lý Nhạn Nam...chàng...."
Nụ hôn của hắn đã không còn ngây ngô vụng về như trước, kỹ xảo thành thạo như công thành đoạt đất liều chết triền miên, ta không hề có sức chống đỡ.
Ta bị hắn hôn đến mặt đỏ tai nóng, trái tim đập điên cuồng, tuy sớm đã không phải lần đầu tiên lại chưa bao giờ có lần nào kịch liệt như vậy.
Nam nhân này, ngày thường đối xử dịu dàng với ta nhưng giờ khắc này sau khi đè nén hồi lâu trở nên có vài phần thô bạo.
Ta cắn chặt môi, cả người vô lực.
Rốt cục, hắn lập tức ôm lấy ta, vừa hôn ta, vừa đi vào trong bồn tắm.
Lại từ trong bồn tắm ấm áp một đường dây dưa đến tận giường.
Thẳng đến khi trời đã hơi hửng sáng, cả người ta đã gục ngã, Lý Ngọc rốt cục cũng ngừng lại.
Ta mơ mơ màng màng, hắn ôm ta một lúc, tựa hồ nhẹ nhàng hôn lên trán ta: "Khi nào bãi triều, ta sẽ tới cùng nàng."
11.
Chờ ta tỉnh lại thì trời đã tối, Lý Ngọc ngồi cách đó không xa xem tấu chương.
Hắn cau mày, giống như gặp phải chuyện gì nan giải.
Nghe thấy tiếng ta ngồi dậy, hắn buông tấu chương xuống bước nhanh tới: "Nàng tỉnh rồi?"
Ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mệt mỏi lợi hại, hắn lại bảo Hương Nhi bưng một chén cháo đến tự mình đút cho ta.
"Nàng ngủ một ngày rồi, trước ăn chút cháo chút nữa lại dùng bữa tối."
Trong những ngày kế tiếp, mỗi ngày ta cùng hắn vào triều, phê duyệt tấu chương.
Trong khoảng thời gian này trong thành Liêu Bắc xảy ra mấy lần bạo loạn nhỏ, Đột Việt quốc ở biên giới Liêu Bắc cũng tăng thêm không ít binh lực, giằng co với quân biên cảnh Hạ triều chúng ta hơn mười ngày.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh, không ít thương nhân ở Liêu Bắc đều dẫn đầu trở về kinh thành.
Các triều thần gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Lý Ngọc lại không chút hoang mang, giống như không có việc gì thậm chí công khai trêu chọc ta trên triều.
Trước kia chúng thần tuy có oán giận nhưng đều là lén lút oán giận Lý Ngọc bị yêu nữ như ta mê hoặc, bị tình yêu làm cho mù quáng.
Cũng có không ít đại thần trung thành và tận tâm dâng thư khuyên hắn chớ trầm mê nữ sắc nữa, Lý Ngọc làm như không thấy, trực tiếp đem tấu chương đốt một mồi lửa.
Ta không muốn để cho hắn bởi vì trên lưng bị ta bêu danh liền muốn cùng hắn thương lượng không cùng hắn chấp chính nữa, hắn lại nhiều lần chuyển đề tài bởi vậy chuyện này luôn không giải quyết được gì.
Rốt cục tất cả mâu thuẫn sau một tháng hoàn toàn bộc phát.
Người đầu tiên nhịn không được chính là Vương Tư Đồ, hắn ở trong đại điện trước mặt mắng chửi Lý Ngọc, mặt mà đỏ bùng, nhiều lần tức giận đến suýt nữa không thể thở nổi.
"Lão phu vốn tưởng rằng rốt cục gặp được một đời minh quân, lại không ngờ giang sơn xã tắc Hạ triều ta mất đi trong tay một nữ nhân."
Sắc mặt Lý Ngọc âm trầm, không nói một lời.
Thật vất vả mới có được một con dê đầu đàn dám đem chuyện này nói ra, cuối cùng cũng không thể nuốt nổi cơn giận, có rất nhiều người nhao nhao đứng ra chỉ trích ta là hồng nhan họa thủy, bao gồm phụ thân của ta.
"Làm càn!". Lý Ngọc cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm, vụt một cái từ trên long ỷ đứng lên, thuận tay cầm nghiên mực ném về phía đám đại thần kia.
"Các ngươi đều làm phản rồi!"
"Bệ hạ......".
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tuy là bộ dạng nổi giận nhưng trong mắt hắn lộ rõ rõ ràng một loại nắm chắc toàn cục.
Tâm cơ hắn thâm trầm, cho tới bây giờ ta nhìn không ra nhưng nhiều năm như vậy, luôn có thể nhìn ra một chút manh mối, giờ phút này trên khuôn mặt âm trầm của hắn rõ ràng người bên ngoài căn bản không phát hiện được hỷ nộ ái ố.
Trước giờ, ta vẫn không nghĩ ra được vì sao trước kia hắn kiêng kỵ triều thần tay cầm đại quyền như vậy, sao lại đột nhiên biến thành người khác nhưng vào giờ khắc này ta rốt cục đã có đáp án.
Dù hắn có cố ý lợi dụng ta hay không, đều là vì tạo ra một hình tượng hôn quân.
Một quân chủ quá sáng suốt quá anh minh có thể so với một mặt trời chói mắt, nếu như quá chói mắt lại luôn có những kẻ những vật tà tâm sợ ánh sáng sẽ luôn ẩn náu trong bóng tối.
Lý Ngọc luôn muốn diệt cỏ tận gốc ngăn chặn tai họa, tự nhiên phải thu lại hào quang, tạo ảo giác cho những kẻ có ác ý dần dần để bọn chúng mất cảnh giác, buông lỏng phòng bị.
Tựa hồ hắn cảm nhận được ánh mắt của ta, quay đầu lại nhìn ta một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, đều đang suy đoán tâm tư của đối phương.
Hắn sợ ta nhìn thấu, phiền não ngồi trở lại long ỷ.
Ngày hôm đó hắn phạt không ít người, giáng chức hai đại thần cuồng ngôn loạn ngữ, bao gồm những người sát cánh cùng hắn chiến đấu năm đó.
Vương Tư Đồ che chở hắn, lúc hắn túng quẩn.
Lý Ngọc luôn nhớ ân nghĩa năm đó của Vương Tư Đồ, bây giờ hắn càng đối xử với Vương Tư Đồ như vậy, điều đó càng khẳng định sự nghi ngờ của ta.
Hắn có thể không phải là quân tử nhưng cho tới bây giờ luôn là một người thông minh.
Năm đó Ngụy vương quyền thế ngập trời, vây cánh vô số, hại gần như tất cả huynh đệ, duy chỉ còn lại một mình Lý Ngọc. Sau đó trong trận hỗn chiến bức vua thoái vị, Lý Ngọc có thể sống sót, thậm chí cuối cùng trở thành người thắng, là chuyện tất cả mọi người không hề nghĩ tới.
Lý Ngọc luôn lấy tư thế một thợ săn đối đãi với người khác.
Hắn cũng không đem con mồi chặn đến không có đường lui, chỉ biết đem con mồi từng bước một dẫn vào cạm bẫy. Cho dù con mồi lệch khỏi lộ tuyến đã định, hắn cũng nguyện ý bỏ ra vài năm đi vòng quanh mấy vòng lớn.
Tóm lại, không nắm chắc phần thắng, hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra đuôi hồ ly trước, làm cho người ta nhìn thấu được ý đồ của mình.
Đồn đãi trong triều có vây cánh của Ngụy vương năm đó, cùng tặc đảng Liêu Bắc cấu kết với Đột Việt quốc.
Đại khái, Lý Ngọc muốn bắt lấy toàn bộ vây cánh ngầm của Ngụy vương ra, đồng thời lợi dụng những người này, đánh trọng thương Đột Việt quốc đã mơ ước Hạ quốc nhiều năm, thu phục một quốc thổ đã mất đi trong tay tiên đế.
Bỗng nhiên, ta có chút cảm khái, người này, tuổi không lớn nhưng dã tâm không nhỏ.
Sau khi bãi triều, ta tựa vào ngực Lý Ngọc thay hắn mài mực.
Hắn đột nhiên buông bút trong tay xuống, đưa tay nâng cằm ta lên, con ngươi hơi híp lại đánh giá ta tựa hồ muốn hỏi ta cái gì nhưng không hỏi cuối cùng cũng ôn nhu hôn một cái ở góc môi ta.
Hắn nói: "Trầm Trầm, ta dẫn nàng đi gặp một người."
Ta cơ hồ là có chút tò mò hỏi: "Gặp ai?".
Hắn buông tay nâng cằm ta ra, trong mắt quét sạch ôn nhu, lần đầu tiên nói chuyện với ta bằng giọng nói lạnh như băng: "Vị kia đến nay đã cùng ta đấu tám năm, trước kia suýt nữa lấy mạng ta, Ngụy vương điện hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro