Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P 6-8

ÁI PHI (6+7+8)

Dịch truyện: I'm fine

Ảnh: Sưu tầm

Link raw: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo

6.

Ta đứng ở bên giường, liếc xéo Lý Ngọc một cái, bất mãn nói: "Lúc trước chàng hỏi Thái y, canh tránh thai có thể thương tổn tới thân thể của thiếp hay không, là chính chàng hỏi, chính tai thiếp đã nghe thấy."

"Nàng...". Sắc mặt hắn có vài phần khó xử.

Ta lại liếc hắn một cái, quả nhiên không phải thứ tốt, quả nhiên đế vương bạc tình nhất.

Ta chất vấn: "Bình thường, bệ hạ miệng lưỡi sắc bén, nói năng lưu loát, nhưng sao lúc này lại nói không ra lời?".

Lý Ngọc bất đắc dĩ nghiêng đầu, giơ tay lên che mắt mình: "Nàng có thể đừng trần trụi như vậy đứng trước mặt ta không? Nàng có biết ta đang rất kìm nén không?".

Ta nghe thấy cúi đầu nhìn, cổ áo trước ngực mở toang, trắng noãn không tỳ vết, phập phồng như núi.

Ta bối rồi lập tức ôm lấy ngực mình: "Chàng chàng chàng! Lý Nhạn Nam, chàng...chàng cầm thú, chàng cởi..cởi ra lúc nào!"

Lý Ngọc lại đê tiện nhìn qua, bộ dáng đáng thương: "Tối nay ta uống nhiều, cũng không nhớ rõ."

"Bảo bối, lại đây đi." Hắn không để ý ánh mắt muốn giết ngươi của ta, ngược lại vươn tay về phía ta, thanh âm vẫn ôn nhu như vậy: "Những năm gần đây chính vụ quá mức bận rộn, chung quy là ta không quan tâm nàng nhiều nhưng nếu hôm nay đã nhắc tới chuyện này, chúng ta liền đem nó nói cho rõ ràng, ta không hy vọng giữa ta và nàng có khoảng cách."

"Được, chàng giải thích đi, ta rửa tai lắng nghe." Ta đặt tay lên tay Lý Ngọc, mặc cho hắn nắm lấy tay ta, lần nữa chui vào trong chăn.

Ta rúc vào trong ngực Lý Ngọc, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn.

"Ngày thường nàng giống như một người tinh khôn, sao trong chuyện này lại ngốc như vậy?". Hắn hôn lên trán ta, sau đó dịu dàng nói.

Hắn nhỏ giọng nói: "Đây chỉ là canh bổ điều trị thân thể mà thôi, lúc trước bất quá ta chỉ thuận miệng hỏi một câu."

"Ta thừa nhận, quả thật ta từng có ý muốn cho nàng uống canh tránh thai."

Hai tay Lý Ngọc ôm chặt lấy ta, tiếp tục nói: "Năm đó mẫu thân ta chính là sinh ra ta, khó sinh mà chết, ta lớn như vậy, bị người khi dễ cũng tốt, trên vạn người cũng tốt, lẻ loi một mình đi quá lâu, ta rất muốn tận mắt nhìn a nương của ta, ta rất muốn tự mình nắm tay nàng mà không phải lẻ loi đứng ở trước bức họa của nàng, nhìn rất nhiều năm."

Đây coi như là lần đầu tiên hắn kể với ta về quá khứ của hắn, ta lẳng lặng nghe.

"May mắn, hiện tại ta có nàng nhưng ta biết từ nhỏ thân thể nàng không tốt." Lý Ngọc nói, giọng nói càng nghẹn ngào: "Ta thật sự rất sợ nàng sẽ dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân ta, Trầm Trầm của ta nhất định phải sống lâu trăm tuổi, lúc trước ta từng có ý nghĩ muốn cho nàng uống canh tránh thai nhưng thái y nói sẽ hại thân thể nàng, ta liền từ bỏ ý định này."

"Mấy năm nay nàng uống chưa bao giờ là canh tránh thai, chỉ thuốc bổ điều trị thân thể mà thôi."

"Về phần phụ thân của nàng, quả thật hắn từng cùng Ngụy vương có liên quan, khi đó hắn bị Ngụy vương nắm trong tay, hiện tại bảy phần của hắn nằm trong tay ta, chỉ cần hắn không làm chuyện gì khuất tất, ta tuyệt sẽ không động đến hắn, ta làm sao cam lòng để cho nàng giống như ta trở thành kẻ cô đơn đây?".

"Còn Hoàng hậu... Tiên đế từng định hôn ước cho chúng ta nhưng ta chưa bao giờ thích nàng, thậm chí ta chưa từng gặp nàng, năm ta đăng cơ đã hủy bỏ hôn ước."

"Về sau, trên triều luôn có người ép sát, ngoài sáng trong tối đề cập đến năm đó, muốn đem nàng nhét vào trong hậu cung. Ta cảm thấy bọn họ có chút khả nghi, liền âm thầm điều tra thân thế hoàng hậu cùng những năm gần đây nàng tiếp xúc qua người nào, sau khi điều tra kỹ càng phát hiện quả nhiên có mờ ám, cho nên ta tính tương kế tựu kế."

"Đúng, ta lợi dụng nàng, ta thừa nhận ta ti tiện, không từ thủ đoạn, mất phong phạm quân tử, có thể làm quân vương, ngươi lừa ta gạt rất khó làm quân tử. Một khi loạn lạc nổi lên, tất nhiên là chiến tranh liên miên, người chếc khắp nơi, dân chúng lầm than. Vì dọn sạch dư nghiệt cùng nghịch tặc biên cảnh tùy thời mà động thủ, vì dân chúng an cư, chung quy phải có người hy sinh, rất không khéo, nàng ta trở thành quân cờ trong tay ta cùng mưu đồ bí mật tạo phản mà thôi."

Lý Ngọc một hơi nói nhiều như vậy, trong đầu ta một mảnh hỗn loạn, hơn nửa ngày mới rốt cục bình tĩnh lại: "Chàng nói cho thiếp biết những thứ này, không sợ thiếp là gian tế, tiết lộ cơ mật sao?".

"Sợ cái gì?". Hắn cười xoa xoa mặt ta: "Ở trong lòng ta, nàng chính là ta, ta chính là nàng, cùng sống cùng chết, mãi bên nhau".

Ta đưa tay ôm lấy hắn, trong lòng vô cùng áy náy: "Thiếp không xứng đáng, mấy năm nay, thiếp hiểu lầm chàng nhiều như vậy".

Lý Ngọc thở dài, mang theo áy náy nói: "Là lỗi của ta, là ta chưa từng thẳng thắn nói với nàng."

Nói xong hắn cúi đầu, hôn lên môi ta, dịu dàng, triền miên.

Ngày hôm sau, thái y như thường lệ đến đưa thuốc cho ta, ta bưng bát sứ trắng đựng thuốc lên, quan sát thái y một cái, hỏi: "Lưu thái y, thuốc này là canh tránh thai sao?"  

Lưu thái y vừa nghe, cho rằng ta hiểu lầm hắn thay thuốc, nhất thời quỳ trên mặt đất giải thích: "Nương nương, đây là thuốc bổ điều trị thân thể, nương nương uống ba năm, cho dù cho lão thần mười cái đầu, lão thần cũng quả quyết không dám lừa gạt a."

Ta uống một hơi cạn sạch, đánh rơi bát.

Lúc này mới phát hiện, kỳ thật thuốc này so với lúc nhỏ uống, cũng không khó uống, nguyên lai là ta mấy năm nay chính ta mù quáng, hiểu lầm một mảnh quan tâm.

Không quá mấy ngày, Lý Ngọc đột nhiên xông vào cung hoàng hậu, không chút lưu tình đem hoàng hậu bí mật giam lỏng, hắn nhìn hoàng hậu chưa viết xong thư, chỉ là vài con số, hắn nhìn chằm chằm suy nghĩ hai canh giờ.

Rốt cục, khóe môi hắn hiện lên một nụ cười, nhấc bút lên.

Hắn chỉ dựa vào mấy chữ kia, liền bắt đầu bắt chước chữ viết của hoàng hậu tiếp tục viết.

Nửa tháng sau, đại quân địch quốc ở biên cảnh bí mật điều động, phía Liêu Bắc bắt đầu náo động, trong kinh không ít con cá lớn đã mắc câu mà không hề hay biết.

Lý Ngự nghe chúng thần nghị luận, định liệu trước ngồi trên đế vị, ngón tay thon dài gõ lên long ỷ lạnh như băng.

Mấy ngày gần đây, Lý Ngọc đều bận rộn triệu kiến đại thần tâm phúc nghị sự suốt đêm, thương lượng như thế nào đem gian tế trong triều một lưới bắt hết, cùng với như thế nào một lần đánh tan kẻ địch muốn xuôi về kinh thành .

Đêm càng lúc càng khuya, ta có chút buồn ngủ trong lòng lại cảm thấy bất an, bỗng nhiên phát hiện ngoài cửa sổ tựa hồ có bóng đen lóe lên, chỉ là trong nháy mắt, phảng phất chỉ là gió nổi lên thổi qua một mảnh lá.

Bốn bề rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách nguy hiểm.

Khi còn nhỏ ta đã trải qua vài lần ám sát, bởi vậy ta luôn lưu tâm nhiều hơn người khác một chút.

Quả nhiên, rất nhanh ta liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm xa lạ khó có thể phát hiện.

Là mê hương!

Hai tay ta giấu trong tay áo, lặng lẽ mở bình giải dược tùy thân mang theo, lấy ra một viên thuốc nắm trong lòng bàn tay, sau đó tiến tới cầm tách trà lên, thả viên thuốc vào tách trà rồi uống cạn.

Kỳ thật ngoại trừ mùi thơm xa lạ khó có thể phát hiện kia, hết thảy đều rất bình thường nhưng ta vẫn cẩn thận từng li từng tí.

Ta đặt chén trà xuống, bước chân cố gắng có vẻ lộn xộn, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, giả vờ yếu đuối dựa vào cột, yếu ớt gọi: "Hương Nhi, bổn cung có chút mệt mỏi, lại đây hầu hạ bổn cung đi ngủ."

"Dạ." Sau một lúc lâu, Hương Nhi rốt cục mơ màng chạy tới ngáp một cái, qua đỡ ta.

Sau khi vào tẩm điện, Hương Nhi mơ mơ màng màng thay ta lấy trâm cài trên đầu xuống: "Nương nương...".

Ta bịt miệng nàng lại, đút cho nàng một viên thuốc giải.

Trong tẩm điện có mật đạo của Lý Ngọc, trừ phi là kẻ khác cứng rắn xông vào nếu không nơi này chính là chỗ duy nhất trong Vạn Hoa cung không thể nhìn trộm.

Ta hạ giọng nói: "Nhanh, chúng ta rời khỏi nơi này."

Hương Nhi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng do đã ở bên ta nhiều năm.

Vừa thấy ta khác thường, liền đoán được bảy tám phần.

Ta nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo tiểu thái giám lúc trước chuẩn bị thay vào, mở cửa mật đạo, hai chúng ta bước nhanh đi vào, sau đó đem cửa mật đạo đóng lại.

Nàng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi ta: "Nương nương, có thích khách sao?"

"Ừm, e rằng không chỉ là thích khách đơn giản như vậy."

Ta lấy ra một khối lệnh bài ở thắt lưng đưa cho Hương Nhi, vừa đi vừa dặn dò: "Ngươi mau chóng tìm được Triệu thống lĩnh cấm vệ quân, đây là lệnh bài bệ hạ điều động thủ vệ trong cung, ngươi cầm đi, lệnh cho hắn lập tức vây quanh cung, tuyệt đối không thể bỏ qua bất cứ chỗ khả nghi nào. Mặt khác để cho hắn tự mình triệu tập người đi mai phục trong cung Thanh Lạc của hoàng hậu, một khi phát hiện người khả nghi, lập tức bắt lấy, tận lực lưu người sống, nếu thật sự bắt không được, toàn bộ loạn tặc lệnh tiễn truy sát, tuyệt đối không thể để thích khách chạy thoát."

Hương Nhi vẻ mặt khó hiểu, vẫn nhận lấy lệnh bài: "Nô tì tuân lệnh."

Mật đạo cũng không dài rất nhanh đã đến lối ra, là một chỗ không đáng chú ý nhất trong cung: Điện Chính Cực nơi bị bỏ hoang nhiều năm.

Hương Nhi nắm thắt lưng nói với ta: "Nương nương, ngài cẩn thận một chút."

"Ừm."

Hai chúng ta đều cúi đầu, tự tách nhau ra khi rời khỏi Điện Chính Cực.

Đi được một lúc lâu, bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, ta quay đầu lại liền nhìn thấy bầu trời đầy lửa phía cung Vạn Hoa, thanh âm hỗn độn hô to: "Vạn Hoa cung bị cháy rồi!"

Mau đi lấy nước! Mau tới đây!

Tiếng la hét, tiếng khóc lẫn vào một chỗ.

Còn chưa tới chỗ Lý Ngọc đang nghị sự, ta liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc nghiêng ngả lảo đảo mang theo một đám người lao ra, chạy về phía cung Vạn Hoa.

Hắn chạy chật vật, nhiều lần suýt nữa đem chính mình vấp ngã, hắn sốt ruột hô to: "Trầm Trầm!"

"Ta đến rồi! Nàng chờ ta một chút!"

8.

Tên khốn Lý Ngọc này quả thực chạy quá nhanh, ta đuổi theo phía sau rất lâu cũng không đuổi kịp, kêu vài tiếng hắn cũng không nghe thấy.

Ta đành phải dừng lại, hắng giọng lại hô một tiếng: "Lý Nhạn Nam!"

Lúc này đây hắn rốt cục quay đầu lại, xa xa nhìn thấy ta mặc quần áo tiểu thái giám, hắn dụi dụi mắt sợ nhìn lầm.

Hộ vệ bên người Lý Ngọc nhất thời rút đao ra chỉ vào ta: "Lớn mật! Ai cho ngươi lá gan dám mạo phạm bệ hạ!"

Lý Ngọc giơ tay ngăn hộ vệ muốn tiến lên bắt ta, kích động hỏi: "Trầm Trầm, là nàng sao?"

"Sao chàng chạy nhanh như vậy......"

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh chóng chạy tới ôm lấy tôi: "Thật tốt quá, nàng không sao, nàng hù chết ta rồi."

Nam nhân cao lớn này giờ phút này ôm ta hơi phát run, hắn rất sợ hãi.

Ta để cho hắn ôm trong chốc lát, mới nói: "Được rồi được rồi, thiếp thông minh như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện."

Sau khi tâm tình Lý Ngọc bình tĩnh lại, hắn hỏi ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thiếp phát hiện mê hương, liền mang theo Hương Nhi chạy trốn vào mật đạo, nếu lúc ấy thiếp chậm thêm vài bước thì lúc này đã vùi thân nơi biển lửa."

Hắn buông tay ra, lo lắng nhìn thoáng qua phía sau ta: "Hương Nhi đâu?"

"Thiếp ra lệnh cho nàng đi tìm Triệu thống lĩnh, thiếp lo lắng đây là kế điệu hổ ly sơn của thích khách, ý là vì đem sự chú ý của mọi người về phía cung Vạn Hoa, trước đó vài ngày chàng giam lỏng Hoàng hậu, có lẽ mục tiêu của thích khách chính là Hoàng hậu, cho nên thiếp nghĩ trước hết để cho Triệu thống lĩnh ở trong cung Thanh Nhạc bố trí mai phục."

Lý Ngọc nghe ta một hơi nói hết, khóe miệng hiện ra ý cười, hắn nắm tay ta thần sắc trong mắt kích động, "Trầm Trầm của trẫm quả nhiên thông minh, đi thôi, chúng ta cùng đi cung Thanh Nhạc."

"Dạ."

Suốt dọc đường đi Lý Ngọc đều nắm chặt tay ta, sợ làm mất ta.

Dọc theo đường đi ta đều lo lắng đề phòng, chỉ có giờ phút này đi ở bên cạnh hắn, ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Ta vừa đi vừa ngước mắt nhìn hắn.

Ai ngờ chưa đi được bao xa hắn đã ôm ta lên, cưng chiều nói: "Lại không đi đàng hoàng, thích nhìn trẫm như vậy, vậy thì ở trong lòng trẫm nhìn cho kỹ."

Bị phát hiện, ta có chút ngượng ngùng cúi đầu "Ai nhìn chàng."

"Khẩu thị tâm phi."

Lý Ngọc ôm ta đi còn nhanh hơn vừa rồi, dọc theo đường đi tuần tra thủ vệ đã nhiều hơn ngày thường mấy lần, xem ra nha đầu Hương Nhi kia lá gan tuy nhỏ nhưng làm việc lại thập phần lưu loát.

Vừa vào cung Thanh Nhạc, ta liền nhìn thấy máu khắp sàn, một đám thị vệ áp giải hai hắc y nhân bị trọng thương, bên cạnh còn có mấy cỗ thi thể, còn đang mạo hiểm máu tươi ấm áp, toàn thân vũ tiễn, rất giống con nhím.

Đi tiếp về phía trước, là thi thể cung nữ và thái giám trong cung Thanh Nhạc, toàn bộ bị một đao cắt cổ, quần áo cũng không lộn xộn, không hề có dấu vết giãy dụa, xem ra là còn chưa kịp phản ứng đã chết.

Công phu của đám thích khách này quả thực rất cao nếu Triệu thống lĩnh chạy tới muộn một chút, tất cả mọi người lại hướng cung Vạn Hoa dập lửa, chỉ sợ bọn họ đã toàn thân trở ra.

Mùi máu tanh quá nặng, ta vô thức che miệng mũi lại.

Sau khi đi vào chính điện, các hộ vệ vội vàng cầm đèn, trong nháy mắt trong điện liền sáng lên.

Cuối cùng, Lý Ngọc cũng thả ta xuống, hắn nheo mắt nhìn bốn phía rồi hỏi: "Hoàng hậu đâu?"

Triệu thống lĩnh bẩm báo: "Hoàng hậu bị ám sát đang bị thương nặng hôn mê chưa tỉnh, thái y đang cứu chữa, mạt tướng để lại không ít người cùng Hương Nhi cô nương ở tẩm điện trông coi."

"Ừ." Lý Ngọc khẽ gật đầu, nắm tay ta đi đến bên cạnh ghế, hắn kéo long bào có chút lộn xộn của mình, ngồi xuống.

Ta đang muốn giãy khỏi tay hắn đứng sang một bên, không ngờ hắn lại kéo ta một phen, ta phản ứng không kịp, ngã vào trong lòng hắn.

Hắn thuận thế giam cầm ta, buộc ta không thể không ngồi trên đùi hắn.

Tuy nói ở trong cung Vạn Hoa chúng ta thường như thế nhưng trong hoàn cảnh như bây giờ lại hết sức buồn cười, trong đầu ta khỏi suy nghĩ hiện ra hôn quân cùng yêu phi được miêu tả trên thoại bản.

Lý Ngọc lại không thèm để ý chút nào.

Âm thanh của hắn uy nghiêm lại lạnh như băng: "Đem hai tên còn sống kia áp vào!"

Trái phải đem hai người kia áp giải vào, miệng lưỡi của bọn họ cũng rất cứng rắn.

Lý Ngọc nhẫn nại hỏi lại một lần: "Ai là người chủ mưu việc này?"

"Hừ!". Hai thích khách cắn răng không nói lời nào.

"Các ngươi thật cho rằng mình không nói, trẫm liền không có biện pháp với các ngươi?". Lý Ngọc đánh giá bọn họ, trong con ngươi đều là sát khí: " Người đâu, chém hai chân bọn họ cho trẫm."

Lý Ngọc nói xong đưa tay bịt kín mắt ta, ta chỉ nghe thấy "A a" vài tiếng kêu thảm thiết, lại là mùi máu tươi gay mũi khi tay hắn buông ra, hai người kia đã tê liệt trong vũng máu, từ đầu gối trở xuống đều không còn.

Hắn nhìn thích khách sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh một tiếng: "Dám can đảm chạy tới trong cung phóng hỏa, hai chân này không cần nữa. Nếu làm bị thương ái phi của trẫm, dù đào ba thước đất trẫm cũng muốn bóp nát toàn bộ đầu các ngươi."

Ta nghe vậy nhìn hắn một cái, người này ngày thường ôn nhu nhu với ta lúc nàythật sự quá hung tàn.

Thấy mặt Lý Ngọc âm trầm đến đáng sợ, Triệu thống lĩnh nơm nớp lo sợ hỏi: "Bệ hạ, hai người này xử trí như thế nào?"

"Giao cho Hình bộ, giữ lại một hơi nếu hai ngày sau vẫn không hỏi được, trẫm tự có biện pháp." Lý Ngọc liếc mắt nói: " Được rồi, kéo ra đi, quả thực chướng mắt."

"Tuân lệnh".

Thanh âm lạnh như băng của Lý Ngọc lại dịu dàng, hắn nâng mặt ta hỏi: "Sợ chưa? Đi, chúng ta hồi cung."

"Không có." Trên mặt ta cười hì hì, trong lòng lại một vạn oán giận tên khốn này vốn dĩ ta đã không sao nhưng bây giờ ta bị dọa sợ rồi đấy.

Lý Ngọc lại muốn ôm ta đi, ta vội vàng nói: "Bệ hạ, thần thiếp tự đi được."

"Để trẫm ôm nàng, máu trên mặt đất quá bẩn."

Hắn nhất định muốn ôm trước mặt nhiều người như vậy, ta cũng không tiện từ chối quá mức đành phải đáp một tiếng.

Cung Vạn Hoa ở không được, Lý Ngọc mang theo ta đi cung Đại Minh, nơi ngày thường hắn xử lý triều chính.

Trần công công ngày theo Lý Ngọc nói, trong cung Vạn Hoa ngoại trừ Hương Nhi theo ta trốn ra, các cung nữ thái giám đều bị thiêu rụi không thể nhận dạng.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, thần kinh vẫn căng thẳng của ta cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Lý Ngọc ôm ta vào lòng, áy náy nói: "Là ta không tốt, sau này nàng đi theo bên cạnh ta, không được đi đâu cả."

Trong lòng ta ấm áp, ánh mắt nhìn hắn: "Được rồi, bệ hạ, bất quá là một lần ám sát mà thôi, không cần chuyện bé xé ra to như vậy, chẳng lẽ ngươi lên triều cũng muốn thiếp đi theo hay sao?"

Lý Ngọc không chút suy tư nói: "Đi theo."

Ta lắc đầu: "Vậy sao được!"

"Nếu bọn họ đã định diệt khẩu Hoàng hậu, vậy nước cờ Hoàng hậu này cũng nên phế đi." Lý Ngự nói: " Ngày mai ta phế hậu, lập nàng làm hậu, từ nay về sau ta và nàng cùng nhau chấp chính."

"Cái gì?"

Ta bị lời nói của Lý Ngọc làm cho cả kinh, từ xưa tới nay nữ tử buông rèm chấp chính không phải chưa từng có nhưng đều là thái hậu vì nâng đỡ tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi nắm giữ triều chính, chưa bao giờ có tiền lệ hoàng hậu buông rèm chấp chính.

Lý Ngọc vuốt ve đầu ta còn đang an ủi ta, "Đừng sợ, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ta là được, một mình nàng ta thật sự không yên tâm, nếu chuyện hôm nay lại phát sinh một lần nữa, nếu là nàng nhất thời xảy ra chuyện, ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."

Ta lo lắng nói: "Nhưng nếu triều thần bất mãn, thiếp đây chẳng phải là lại lo lắng cho chàng sao? Lại nói vạn nhất tương lai sử sách viết chàng trầm mê nữ sắc, hoang dâm vô đạo...".

"Người bên ngoài thích nói cái gì đó là chuyện của bọn họ, ta đăng cơ ba năm qua, trên không làm thất vọng liệt tổ liệt tông, dưới không làm thất vọng văn võ bá quan lê dân bách tính."

Lý Ngọc vén một sợi tóc lên đầu ngón tay ta đùa bỡn, lông mi thật dài rủ xuống: "Ta không thẹn với lương tâm, bá quan nói đời sau viết về ta thế nào cũng không sao cả, ta chỉ cần nàng ở bên cạnh ta".
.
Lý Ngọc đã nói thật, hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế ba năm qua, tiết kiệm chi tiêu trong cung cũng không xa xỉ tiêu xài, chém không ít tham quan ô lại bất quá hai năm liền quốc khố tràn đầy, lại giảm thuế má, dân gian không án oan, biên cảnh so với tiên đế tại vị vững chắc hơn nhiều.

Dân chúng đều ca tụng hắn là một đời minh quân khó có được, nhưng hắn lại đưa ra quyết định rất có khả năng sẽ bị hậu thế thóa mạ như vậy. Ta cảm thấy hắn thật sự là hồ đồ, hắn là hoàng đế, nhiều nhất được cái tiếng trầm mê nữ sắc nhưng ta không giống vậy, dưới ngòi bút của hậu thế ta sẽ bị chấm nét là hồng nhan họa thủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đại