
TẬP 19
TẬP 19
Liếc nhìn hắn bên cạnh, vẫn bộ dáng lạnh lùng đó, cậu thầm thở phào một tiếng. Hắn đương nhiên biết cậu nghĩ vấn đề gì chỉ lên tiếng:" Chúng ta đang ở Thiên Sơn, ta sẽ không vì lí do nhỏ nhặt đó mà làm điều bất lợi với bọn họ"
Nói theo cách khác, hai người đang ở đất khách phải biết thái độ của kẻ làm khách không thể gây náo loạn ở nơi này. Vẫn là đi thêm một đoạn nữa rồi hai người trở về. Đến buổi thì được người mang thức ăn đến rồi bọn người đó lại rời đi, cũng không có gì đáng để lưu ý.
Một đêm yên tĩnh đã qua, sáng sớm lạ náo nhiệt hơn thường ngày. Bọn người Thiên Sơn ra vào tấp nập chuẩn bị một số thứ để tiếp đãi các vị anh hùng võ lâm sắp đến làm khách a.
Cậu cảm thấy rảnh rỗi nên qua phòng hắn xem thử không ngờ lại không thấy hắn ở đâu. Cậu định đi tìm thì hắn lại trở về trên tay còn mang theo một gói trà. Hắn thấy cậu trong phòng mình cũng không có gì lấy làm lạ chỉ nhàn hạ bỏ trà vào ấm rồi đổ nước nóng vào.
Cậu yên lặng ngồi một bên nhìn động tác pha trà của hắn, cuối cùng hắn đưa cho cậu một ly trà, cậu nhận lấy. Nếm một chút, hương vị rất thơm, còn có vị ngọt đọng lại nơi đầu lưỡi. Rốt cuộc cậu cũng lên tiếng:" Sáng sớm người đã ra ngoài để lấy trà?"
Hắn im lặng thưởng trà ngầm thừa nhận, cậu vẫn cứ thắc mắc:" Người không thể từ đây rồi xuống núi đi mua trà đấy chứ? Nhưng hình như trà này ở Hắc Phong của chúng ta mà?"
Hắn cười khẽ:" Ngươi nghĩ ta sẽ tốn công trở về Hắc Phong?"
" A? Chẳng lẽ người sai người của Hắc Phong mang đến?" cậu thật sự không thể tưởng tượng a, nơi đây là Thiên Sơn nếu có người lạ xâm nhập sẽ bị phát hiện...
Hắn đặt ly trà xuống bàn rồi nói:" Ngươi không lẽ khinh thường người của Hắc Phong?"
Cậu lúng túng xua tay nói:" Không phải, không phải vậy..."
" Được rồi, chúng ta nên xuống núi một chuyến" hắn đứng lên
Cậu ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn:" Sao... sao lại muốn xuống núi...?"
" Ngươi không muốn tìm hiểu những người được mời đến đây sao?" hắn nghiêng đầu hỏi. Cậu nhìn hắn rồi mỉm cười đi theo phía sau, hắn đi đâu thì cậu sẽ đi đó, miễn sao có hai người là cậu vui rồi.
Đi ra khỏi phòng hắn thì hắn lại dừng chân, cậu khó hiểu đang định hỏi có chuyện gì thì bị hắn nắm lấy tay mình. Cậu chớp mắt nhìn hắn, hắn không nói nhiều chỉ kéo cậu đi. Dọc đường thật sự có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào hai nam nhân đang nắm lấy tay nhau.
Cậu máy móc được hắn nắm tay kéo đi, ánh mắt cậu hiện giờ không rời được hai cánh tay đang nắm đó. Thật sự rất ấm áp... Đến khi rời khỏi Thiên Sơn cậu mới giật mình chợt tỉnh. Nhìn hắn chậm rãi đi phía trước, tay lại đang tay, cậu cảm thấy như thế rất tốt... Cậu không còn ngơ ngẩng nữa mà cùng hắn cất bước, hai người sóng vai nhau đi xuống núi. Thật sự là cảnh đẹp a.
Dưới chân núi có một trà lâu, bên trong thật sự có không ít nhân sĩ đang trò chuyện về việc của Ma giáo. Tiểu nhị thấy hắn và cậu bước vào liền niềm nở đi đến nói:" Hai vị khách quan mời vào, mời vào"
Hai người được dẫn đến một cái bàn còn trống trên lầu, hắn gọi qua loa vài món điểm tâm, tiểu nhị nhanh nhẹn đi lấy.
Cậu nhìn một hồi rồi phía dưới lầu rồi quay sang hắn hỏi:" Thiếu gia, có vẻ những người ở đây đều xuất thân từ những môn phái có danh tiếng trên giang hồ"
Hắn gật đầu:" Đúng vậy, nhưng vẫn có một số con chuột không hiểu biết đang trà trộn vào đó".
Giọng hắn không lớn không nhỏ lại vừa vặn bị bọn người bên dưới nghe rõ. Một số người xem như đó là một câu nói đùa, nhưng vẫn có một số người tức giận đập bàn đứng dậy chỉ vào hắn quát:" Ngươi là người của môn phái nào mà dám to gan nói ra những lời khó nghe đó?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro