chương 0:giới thiệu nhân vật
Nguyễn minh phong-con gái của một tập đoàn lớn nhất thành phố a nhỏ mang tính cách phải nói là cực kì giống với tên phong đầy nam tính.
Hoàng minh thụy-con gái của nhà thiết kế lớn nhất vùng châu âu về trang sức lẫn thời trang nàng không chỉ sở hữu tên con trai cả người nàng phải nói là từ giọng nói hay hành động đều mạnh mẽ như con trai.
Cao hoàng nam- con trai của tập đoàn
AZ lớn khắp vùng châu á,anh được đưa về việt nam học để biết quê hương của mình ,cũng đồng thời giảm đi tính ngang ngạnh ương bướng của mình.
Trần minh quân-con trai nhà họ trần là người thừa kế duy nhất ASA .hắn cũng được ba mẹ đưa về việt nam để khỏi phá phách ở mỹ và đừng thời cũng để phụng dưỡng ông bà nội,ngoại ở việt nam.
Phùng gia bao-người có IQ lớn nhất (170/200) với quyền và lực tràn đầu mạnh mẽ cũng là người thừa kế duy nhà họ phùng tập đoàn đá quý lớn nhất châu âu chàng tình nguyện về việt nam để học hỏi đứt tính tốt của người việt nam và cũng muốn học cách tự lập tự do bên việt nam giống bao học sinh
(Bắt đầu nào chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^_^ )
Tại khu vui chơi X
Một cô gái đang bị một đám con trai bao vây chọc ghẹo,mỉa mai với những câu nói đáng giận.cô gái đó chính là NGUYỄN MINH PHONG.
-Mày có biết tại sao ông bà nội không thương mày không?
-đó là vì mày là con gái.nếu mày là con trai thì hôm nay mày không phải ngồi thê thảm ở đây trong khi ba mẹ mày đang bị chỉ trích thế kia.
-tao nghĩ mày nên đi khỏi đây.ở đây vừa không có ai chơi,vừa không nhận được tình thương từ người thân.mày xem có đáng thương không?
Nhỏ ngưới gương mặt lên nhìn đám con trai đang chỉ trích mình.mới 10 tuổi đầu mà đã biết tất cả mọi chuyện,thật là.đôi mắt nhỏ dần dần rơi vài giọt trong suốt trên gương mặt.
-ý,khóc à?ủa...bọn tao nói gì sai à!?
Và cuối cuối nhỏ đã không nhịn được và khóc nất lên thành tiếng.hức hức...huhuhuhu.
-ê tụi mày nó khóc kìa.đáng trách.
Phải đáng trách,tại sao nó không phải là con trai mà là một đứa con gái để bây giờ người ta đối xử với nó không bằng xúc vật ,đáng trách ,đáng trách.
Bất ngờ một giọng nói mạnh mẽ của một đứa con nít ở nơi nào đó vang lên chắc cũng chừng tuổi nhỏ làm cả bọn quay lại là nó-lam minh nhật.
Nó xỏ tay vào túi quần đi tới trước đám con trai kia.bắt gặp ngay hình ảnh nhỏ với gương mặt nhem nhém nước mắt ,tức giận quay sang đám con trai kia.
-hừ,không biết cái gì là ra thể thống cả,tụi mày khinh nó là con gái,vậy tui mày còn tởm hơn nữa.là con trai mà chẳng ra dáng một người con trai. Ngu đần.
-mày...là đứa nào,màythích đánh nhau à?
Hừ,ngon xông vào,đúng lúc hôm nay tao cũng muốn đáng nhau- nó săn tay áo lên đến vai.
-mày...-hừ,thì ra mày chỉ giỏi mạnh mồm.-mày..đợi đấy...
-xì...chỉ mạnh mồm tao đây gặp nhiều rồi._nó lắc đầu nhìn bọn kia bỏ chạy một mạch mà cứ tưởng chừng là không thở nỗi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro