Chương 3:
Tôi tắt nguồn điện thoại và biến mất nửa tháng.
Nghe chị Dương người đại diện nói rằng Châu Phương Nghị đang điên cuồng tìm kiếm tôi.
Nhưng việc đầu tiên tôi làm sau khi xuất viện là gặp hắn ta với bản thỏa thuận ly hôn.
Châu Phương Nghị thô bạo ném tờ đơn ly hôn lên bàn trà, cụp mắt nhìn chằm chằm vào bụng của tôi chậm chạp hỏi: “Trước khi nói đến chuyện ly hôn, em giúp tôi giải thích một chút, em định làm gì với đứa bé?”
Tôi điềm đạm nhìn hắn cười: “Lúc trước thì còn định sinh, nhưng bây giờ thì hết rồi, anh không cần lo làm gì còn có đứa bé nào nữa.”
Con ngươi của Châu Phương Nghị co rụt trong hai giây sau đó đột nhiên như phát điên lao đến ghìm chặt tôi ngã trên sopha.
“Tống Yểu Vy, vì sợ em thương tâm. Tôi đi khắp nơi thì người sửa ngọc bội cho em, còn muốn cùng em làm hòa, nhưng em lại không nói một lời biến mất nửa tháng còn phá bỏ đứa con của chúng ta. Sao em dám làm thế với tôi? Sao em dám hả?”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn đáp: “Châu Phương Nghị, vốn dĩ tôi cũng muốn sinh một đứa con cho anh, nhưng anh xem, giờ anh tức giận như vậy, thật xấu xí.”
Chu Phương Nghị im lặng một lúc, sau đó cười lạnh: “Em nhìn tôi không còn thấy giống anh ấy nữa?”
Lúc đầu vì quá đau lòng nên tôi chỉ muốn tìm một bản thể của Châu Phong Dực.
Chỉ là sau một thời gian tôi phát hiện ra rằng Châu Phương Nghị dù có cười hay không cười cũng đều không giống Châu Phong Dực.
Ngay cả cái ôm của hắn cũng không ấm áp bằng anh.
Tôi có chút mệt mỏi tôi biết Châu Phương Nghị đang nói đến ai.
Bất ngờ, một vài giọt nước mắt rơi xuống đập vào mu bàn tay khiến tôi giật mình.
Tôi đã sống lâu đến mức tôi có thể nhìn thấy đủ thứ kỳ lạ.
Châu Phương Nghị là một người cao ngạo, ngay cả khi Đường Nguyệt Du bỏ đi anh ta cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Hôm nay, lại vì một người chẳng liên quan như tôi mà khóc, thật nực cười.
Tôi chán ghét lau đi vết nước trên mu bàn tay, nói với hắn ta: “Không cần cảm thấy tội lỗi. Ngay từ đầu quan hệ của chúng ta vốn đã là một giao dịch. Anh lấy tôi làm công cụ trút giận, còn tôi lấy anh để thay thế anh ấy.”
"Tống Yểu Vy em không có tư cách nói rằng em không nợ tôi. Em có biết lúc tôi đeo nhẫn cho Đường Nguyệt Du tôi không hề vui như em tưởng. Tôi cố gắng yêu cô ấy như trước đây, nhưng toàn bộ suy nghĩ của tôi đều là em. Em biến mất, khiến tôi nửa đêm hoảng hốt tỉnh giấc. Tống Yểu Vy em khiến tôi yêu em nhưng lại nói em không nợ tôi bất kì điều gì? Mẹ kiếp, rõ ràng là em nợ tôi!"
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay túm cằm tôi, uy hiếp tôi như một con sói hung dữ: "Em muốn ly hôn? Em đừng có mơ."
Đường Nguyệt Du, người vẫn luôn trốn trong phòng nghe lén bỗng đẩy cửa ra đứng ngơ ngác giữa phòng khách.
Cô ta nghẹn ngào, nhỏ giọng hỏi: “Châu Phương Nghị, anh đang nói cái gì vậy?”
Khi Châu Phương Nghị định đứng dậy, tôi đưa tay nắm lấy cà vạt của hắn ta, kéo hắn ta lại gần tôi.
Khóe mắt liếc thấy Đường Nguyệt Du đang siết chặt nắm tay, tôi mỉm cười hỏi Châu Phương Nghị: "Khi còn đi học, mặc dù chúng ta không học cùng một lớp, nhưng anh cũng biết Đường Nguyệt Du đã bắt nạt tôi như thế nào, đúng không?"
“Bây giờ tôi muốn cô ta phải trả nợ. Trả lại tất cả những gì năm xưa cô ta đối xử với tôi rồi mới được rời đi."
Đường Nguyệt Du vội vàng rơi nước mắt: "Phương Nghị, lúc đó trẻ người non dạ nên không biết gì, hơn nữa anh cũng biết là em chỉ nói đùa với chị Yểu Vy mà thôi. Nếu chị tức giận, tôi xin lỗi chị, được không? Chị có thể đừng cướp Phương Nghị khỏi em được không?"
Châu Phương Nghị nhíu mày, hắn ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, do dự hồi lâu mới nói: "Thật xin lỗi."
Hắn ta luôn như vậy, ngoài miệng thì nói yêu tôi, nhưng khi phải đưa ra lựa chọn thì lại luôn ủng hộ Đường Nguyệt Du vô điều kiện.
Rất đạo đức giả.
Tôi mỉm cười và giáng cho hắn ta một cái tát: “Vậy tại sao vừa rồi còn giả vờ tình cảm?”
Hắn ta không đáp chậm dãi lùi lại đem Đường Nguyệt Du ôm vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Em đừng sợ, đều là lỗi của anh, trách anh nói bậy.”
"Em không muốn, anh phải hứa cơ." Đường Nguyệt Du đập bả vai của hắn ta, thống khổ khóc rống, nhưng lại ôm chặt lấy cổ hắn, không dám buông ra.
Thấy bộ dạng sợ hãi của cô ta, tôi thực sự rất phấn khích.
Ngày tôi và Châu Phương Nghị ly hôn, Đường Nguyệt Du cũng đi theo.
Cô ta nắm chặt tay Châu Phương Nghị như thể sợ tôi bỏ bùa Châu Phương Nghị khiến hắn ta đổi ý.
Khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cô ta mới thấy nhẹ nhõm.
Trong lúc Châu Phương Nghị đi lấy xe, cô ta lại đến khiêu khích tôi: "Trong lúc chúng tôi cãi nhau, chị đã làm Châu phu nhân ba năm, đây là tôi nhường chị, nên nhớ rằng chị vĩnh viễn cũng chỉ là đồ rách nát, không có cửa để so với tôi, chờ đó đi, sẽ có ngày tôi chơi chết chị.”
Tôi bình tĩnh đưa tay túm lấy tóc cô ta khiến cô ta hét lên đau đớn.
Tôi ghé sát vào tai cô ta và cười thì thầm: “Đường Nguyệt Du, trong tay tôi có bằng chứng năm xưa cô giết người.”
Cô ta sững người, và khuôn mặt lập tức trở nên hoảng loạn.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy tiếp tục: "Nhưng đừng lo lắng, tôi không xấu xa như cô. Tôi không muốn cô chết nhanh như thế mà tôi sẽ khiến cô, sống không bằng chết."
….………………..
Cái danh ngoại tình khiến Châu Phương Nghị điêu đứng nhưng hắn ta không quan tâm. Hắn là một ngôi sao điện ảnh, là ảnh đế, loại scandal này đối với anh ấy thực sự không tính là thiệt hại.
Vẫn sẽ có fan luôn chọn tha thứ cho hắn ta.
Hắn ta bắt đầu đưa Đường Nguyệt Du đến nơi công cộng, đăng thông báo thanh tẩy cho cô ta và mở đường cho cô ta hoạt động.
Gia đình Châu Phong Nghị giàu có và quyền thế, chuyện vặt vãnh này rất nhanh đã được giải quyết.
Khi chúng tôi gặp lại nhau, Đường Nguyệt Du đã quay xong một bộ phim kinh phí lớn và bắt đầu nổi tiếng trở lại.
Tối nay là sinh nhật của lão phật gia Châu gia nên tôi không thể không đến. Vừa đến cửa sảnh tiệc, liền thấy Đường Nguyệt Du ôm tay Châu Phương Nghị đừng ở cửa chào đón.
"Chị Yểu Vy đã lâu không gặp."
"Nghe nói gần đây chị làm một bộ phim có chủ đề văn nghệ? Có gặp khó khăn gì không? Vì sao tài nguyên lại xuống cấp nhiều như vậy?"
Trước mặt Châu Phương Nghị, Đường Nguyệt Du luôn giả vờ ngoan ngoãn dễ thương.
Cô ta sớm đã quên câu tôi nói hôm trước, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.
Có lẽ, cô ta đã chờ rất lâu nhưng không thấy tôi hành động và chỉ nghĩ rằng tôi đang dọa cô ta thôi.
Dương đại diện không thích cô ta: "Đường tiểu thư, người không hiểu cũng đừng nói lung tung. "
Cô ta khẽ tựa vào cánh tay Châu Phương Nghị, nũng nịu nói: "Đắc tội người ta cũng không sao, dù sao tôi còn có chồng tôi bảo vệ. Chúng tôi vẫn luôn như vậy, khi tôi gặp khó khăn, anh ấy sẽ giúp tôi lo liệu mọi thứ, chỉ cần anh ấy ở cạnh, tôi không sợ bất cứ điều gì."
Tôi không hứng thú nghe cô ta khoe ân ái, tặng quà , ký tên, chuẩn bị rời đi.
Đường Nguyệt Du đột ngột ngăn tôi lại và lấy ra một tấm thiệp cưới đưa cho tôi: "Chị Yểu Vy, em quên nói với chị là bọn em định tổ chức hôn lễ vào tháng 10 tới, hy vọng chị có thể đến chung vui."
Châu Phương Nghị cau mày và nhìn cô ta cảnh cáo. Không ai ngờ rằng tôi sẽ dừng lại, nhìn vào tấm thiệp màu hồng và mỉm cười nhận lấy.
Tôi trò chuyện với cô ta: "Cô tổ chức bí mật nhỉ, tôi thậm chí còn chẳng nghe được tiếng gió nào. Chẳng giống như tôi, chồng cô lúc trước nhất quyết đòi phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình hôn lễ, muốn cho cả thế giới biết chúng tôi đã kết hôn. Khá phiền phức."
Thấy vẻ mặt của Đường Nguyệt Du tái mét trong nháy mắt tôi cũng chẳng so đo quay người bỏ đi, được vài bước thì tiện tay ném thiệp mời vào thùng rác.
Châu Phương Nghị và Đường Nguyệt Du, tôi thực sự hy vọng hai người sẽ có một đám cưới không bao giờ quên được.
Tôi nghe người ta đồn rằng trước khi đám cưới diễn ra Đường Nguyệt Du đã có một cuộc chiến tranh dài với Châu Phương Nghị, cô ta muốn chuyển đám cưới bí mật thành một buổi phát sóng trực tiếp.
Cô ta thật ngu ngốc, hôn lễ công khai có gì tốt đâu, Châu Phương Nghị vốn là muốn bảo vệ cô ta, nhưng cô ta lại không tin.
Tôi đếm từng ngày cho đến ngày bọn họ kết hôn. Tôi muốn họ công khai đứng trước bàn dân thiên hạ, tuyên thệ là vợ chồng, cùng sống cùng chết, hoạn nạn có nhau.
Còn nhớ sau buổi họp lớp lần đó, tôi nhận được một video nặc danh.
Tôi không biết đó là bạn học cũ nào, người đó nói với tôi: "Châu Phong Dực không phải là tự sát anh ấy là bị người ta hại. Xin lỗi vì lúc trước không dám nói, tôi sợ Đường Nguyệt Du sẽ trả thù tôi."
Đêm đó, tôi xem đi xem lại video đó, và cuối cùng cũng biết tại sao vào ngày tôi tỏ tình, Châu Phong Dực lại rơi từ tầng 16 xuống rồi mất mạng.
Hóa ra là bởi vì tôi.
Vào ngày cưới của Châu Phong Nghị và Đường Nguyệt Du, tôi đã nán lại trước buổi phát sóng trực tiếp, vì sợ bỏ lỡ biểu cảm hạnh phúc của họ.
Đường Nguyệt Du mặc chiếc váy cưới được may đo bởi thương hiệu cao cấp, chậm rãi bước dọc theo con đường hoa trải đầy hoa hồng trắng.
Châu Phương Nghị ở phía cuối chờ cô ta, ánh mắt tràn ngập nhu tình dịu dàng.
Thật xứng với câu: Sống đời mình muốn, cưới người mình yêu.
Dưới sự chứng kiến của mục sư và khách khứa họ đã nói với nhau lời tuyên thệ thề sẽ trung thành với nhau mãi mãi, họ sẽ không bao giờ rời xa nhau, tuổi già, bệnh tật và cái chết.
Nhưng đúng lúc này mọi người bỗng dưng náo loạn, trên mạng xuất hiện một video khiến nhiều người bàng hoàng.
Trên sân thượng của một trường học. Trong video có hai người, có thể thấy rõ là Đường Nguyệt Du sắc mặt hơi tái, cùng một nam sinh trông rất giống Châu Phương Nghị.
Hôm đó trời tuyết rơi, Đường Nguyệt Du đang đứng bấp bênh trên mép lan can tòa nhà.
Cô ta vừa khóc vừa hỏi chàng trai: “Chẳng lẽ anh thà nhìn em chết cũng không muốn ở bên em sao?”
Nam sinh có chút không kiên nhẫn: “Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi đã có người mình thích, cô điếc à?"
Đường Nguyệt Du không tin, cố chấp bám víu: "Người anh thích là ai? Ở trường không có ai xinh hơn em! Có phải là cô ta không? Đồ quỷ nhỏ rác rưởi đó. Em yêu anh hai năm, em có thể vì anh mà chết! Cô ta xứng sao?”
Chắc là vì nghe thấy người mình thích bị xúc phạm, chàng trai cười lạnh.
"Đường Nguyệt Du, tôi biết rõ cô là người như thế nào. Cô dám thử đụng vào một sợi tóc của cô ấy xem, tôi sẽ khiến cô chết không nhắm mắt, có tin hay không?"
Đường Nguyệt Du trừng mắt nhìn chàng trai, hồi lâu không nói.
Cuối cùng một lúc sau, cô ta đột nhiên cười, nhảy khỏi lan can tòa nhà, nhún vai nói: “Anh thật đúng là không có mắt, anh có biết có bao nhiêu người thích em không hả? Còn anh tại sao lại kiêu ngạo với em như vậy? Anh không muốn em theo anh đến vậy à? Anh muốn ảnh khỏa thân của Tống Yểu Vy đúng không? Được rồi, anh hãy đến mà lấy, nhưng đừng trách em tung chúng ra toàn thế giới, xem xem cô ta bẩn thỉu như thế nào?"
Cô ta lấy thẻ nhớ từ trong túi ra và giơ cao.
Khoảnh khắc chàng trai lao về phía cô ta, cô ta đột nhiên ngồi xổm xuống.
Hôm đó, đường trên sân thượng rất trơn, gió thổi trên mái nhà rất mạnh.
Chàng trai lao người khỏi lan can trong chớp mắt rồi rơi thẳng xuống dưới.
Tôi còn nhớ hôm đó trời rất đẹp, anh còn vò rối tóc tôi, rủ tôi tan học thì về cùng anh.
Tôi chạm vào bức thư tỏ tình được viết sẵn trong ngăn bàn, và gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
Sau đó, không có sau đó nữa, anh ấy rời đi, trong sự bàng hoàng của tôi.
Bức thư tỏ tình vẫn mãi nằm im trong cặp sách không có cách nào đến được tay anh.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, ai đó đã dừng buổi lễ và đưa cho Châu Phương Nghị xem video bằng điện thoại của hắn ta.
Đường Nguyệt Du biến sắc, nắm lấy cổ áo của Châu Phương Nghị gào khóc nói: "Đừng nhìn, đừng nhìn, Phương Nghị không phải như vậy. Em không ngờ sân thượng lại trơn như vậy, làm sao em có thể nghĩ rằng anh ấy lại lao đến mạnh như vậy còn không khống chế được lực!"
Châu Phương Nghị đẩy ngã cô ta xuống đất, chiếc vương miện kim cương của cô ta tuột khỏi đầu, và mái tóc của cô ta xõa tung xuống.
Bây giờ, lớp trang điểm trên khuôn mặt của cô ta chỉ còn nguyên một màu lem nhem.
Một nhóm phóng viên vây lấy cô ta điên cuồng quay chụp.
Đám cưới thế kỷ mà cô mong chờ bấy lâu đã biến thành một trò cười hoành tráng.
Nó thực sự khiến Đường Nguyệt Du chết không còn chỗ chôn, cô ta xứng đáng bị như vậy, bởi vì tôi đã cảnh cáo cô ta rồi.
Sự hỗn loạn này đã gây ra dư luận lớn, và một số người bắt đầu đứng ra tố cáo những hành vi tồi tệ mà Đường Nguyệt Du đã làm từ khi còn nhỏ.
Có đúng có sai.
Cư dân mạng bắt đầu thảo luận về ảnh hưởng của địa vị xã hội, gia cảnh và môi trường trưởng thành đối với tính cách của trẻ em.
Có người nói trên đời có một tầng lớp trẻ em sinh ra đã không được dạy dỗ tốt.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Đường Nguyệt Du có ảnh hưởng rất xấu đến trị an xã hội, vào ngày cô ta bị bắt, khuôn mặt hốc hác, thu mình lại để tránh ống kính.
Dưới sự truy đuổi của vô số ánh đèn flash nhấp nháy, cô ta gục xuống khóc, hét lớn: "Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi! Tôi biết mình sai rồi, tôi thực sự biết mình sai rồi, xin hãy thả tôi ra..."
Cuối cùng cô ta cũng nếm trải mùi vị của sự sợ hãi.
Cô ta đã bị kết án 15 năm tù.
Tôi nghe nói có một người đã từng bị cô ta bắt nạt, bây giờ người này tình cờ là bạn cùng phòng giam của cô ta.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho Đường Nguyệt Du.
Châu Phương Nghị cũng bị Đường Nguyệt Du liên lụy, bị trục xuất khỏi ngành và đuổi khỏi nhà họ Châu.
Hắn ta những năm này phất lên quá nhanh gây thù chuốc oán với không ít người, ngay khi vừa thất thế lập tức có người phản công cắn lại hắn ta.
Đầu tiên là tìm ra những bằng chứng về việc hắn ta trốn thuế khiến hắn ta bồi thường toàn bộ tài sản.
Sau đó tìm một số người theo dõi hắn ta, và gây rắc rối cho anh ta mỗi ngày.
Có người còn chụp được ảnh hắn lang thang trên đường phố Mỹ, bị một nhóm xã hội đen cướp tài sản và hắn bị đâm trúng trong khi chống cự, không rõ sống chết.
Có một điều buồn cười nữa là cha Châu và mẹ Châu trước đây không quan tâm đến Châu Phong Dực, ngay cả khi anh chết, họ là cha mẹ nhưng cũng rất thờ ơ bây giờ lại là những người tỏ ra đau lòng nhất.
Hình ảnh của anh ấy đột nhiên xuất hiện ở hiện trường lúc trước, bọn họ nói rằng Châu Phong Dực là một đứa trẻ hiếu thảo, mặc dù tính tình anh không tốt nhưng anh có hạnh kiểm tốt.
Nước mắt của họ dường như là thật nhưng thật nực cười khi mang thân phận là cha mẹ bọn họ còn không cả biết Châu Phong Dực thích hoa gì.
Họ đặt người trồng một mảnh hoa cúc lớn trước bia mộ của anh ấy, và khiến tôi rất nhiều lần phải đến nhổ trụi chúng nó.
Châu Phong Dực ghét nhất là hoa cúc anh ấy nói nói hoa cúc rất hôi.
Tôi thường xuyên đến dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của anh ấy, cùng anh ấy dựa vào nhau để tắm nắng.
Tôi thực sự muốn nói chuyện với anh ấy.
Nói gì được nhỉ?
Để tôi nghĩ xem nào.
À phải rồi, nói em thích anh, liệu anh có nghe thấy không nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro