Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Anh đã từng yêu em chưa?

Vương Sở Khâm ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Tôn Dĩnh Sa, làm huấn luyện viên hỗ trợ cho các cặp đôi đấu đôi hỗn hợp.

Anh thay giày, từ trong hộp giày trắng lại lấy ra một đôi khác.

Lương Tĩnh Khôn liếc mắt qua một cái, tò mò hỏi:

"Datou , đôi giày này bao nhiêu tiền thế?"

Vương Sở Khâm giơ tay ra hiệu một con số.

Lương Tĩnh Khôn nhìn chằm chằm vào đôi giày xấu xí, lời đến miệng rồi lại nuốt xuống."Hay là... cậu bắt bên sản xuất bồi thường cho cậu ít tiền đi?"

Vương Sở Khâm ném quả bóng vào người anh, nhanh chóng thay giày xong, sau đó đi sang một bên quan sát trận đấu.

"Mạn Dục, bước chân của chị phải nhanh hơn một chút.

"Đại Béo vừa bổ sung một cú đánh, bên trái của anh bị lộ khoảng trống, anh cần nhanh chóng di chuyển lấp vào."

"Lưu Đinh, quay người càng nhanh càng tốt, nếu không đối phương sẽ chờ sẵn ở điểm rơi."

"Còn Đại Béo, anh muốn đánh bóng gần bàn cũng được, nhưng đừng có dẫm chân lên Mạn Dục nữa!"

HLV Vương thực sự đang nghiêm túc làm việc.

"Sa Sa, em cần để ý xem Cao Viễn có muốn tấn công hay không.

"Nếu anh ấy lao tới...Sa Sa?... Sa Sa?"

Vương Sở Khâm cau mày, gọi cô hai lần nhưng không nghe thấy cô trả lời.

Cô đang đứng đối diện với anh, mặt hơi đỏ, đôi mắt tròn xoe chớp nhẹ một cái, sau đó mới tiếp lời:

"A, em nghe rồi.

"Anh ấy tấn công thì em có thể đánh về góc nhỏ đối diện..."

Vương Sở Khâm chăm chú quan sát cô, ngay lập tức nhận ra tốc độ nói chuyện của cô không bình thường.

Anh bước lên, đưa tay sờ trán cô.

Tôn Dĩnh Sa không thích anh có hành động thân mật với mình trước mặt nhiều người như thế, khó chịu gạt tay anh ra:

"Anh làm cái gì vậy!"

Những người xung quanh lập tức im lặng, không ai dám lên tiếng.

"Đừng đánh nữa. Em đang sốt."

Vương Sở Khâm lấy cây vợt trên tay cô, sau đó dùng tay kia sờ lại trán cô lần nữa.

Lúc này, Tôn Dĩnh Sa mới nhận ra cơ thể mình có chút lạnh.

Nhưng giữa tháng tám nắng gắt thế này, sao cô lại cảm thấy lạnh được?

Lưu Đinh há hốc mồm, trông cực kỳ kinh ngạc.

Anh ta luôn biết Vương Sở Khâm đã chăm sóc Tôn Dĩnh Sa tỉ mỉ suốt bao năm nay.

Nhưng mà...

Chỉ cần nhìn một cái... đã biết người ta đang sốt sao?

Mẹ nó chứ... Người sống như cái máy đo nhiệt độ à?

Đỉnh thật đấy.

Vương Sở Khâm nắm tay cô kéo đi, định đưa cô đến phòng y tế.

Tôn Dĩnh Sa không muốn đi, nhưng mỗi khi cô bị sốt, phản ứng của cơ thể luôn chậm hơn bình thường một nhịp.

Bị anh dắt đi mấy bước, lúc này cô mới phản ứng lại, hất tay anh ra, lạnh lùng nói:

"Vương Sở Khâm, em không phải cứ bệnh là chỉ có anh mới chăm sóc được."

Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Mạn Dục.

Ngay khoảnh khắc cô quay đầu, ba người đàn ông đang ngồi trên bàn bóng bàn lập tức giả vờ bận rộn, cúi đầu vung vợt lia lịa.

Rất bận, đừng gọi.

Tôn Dĩnh Sa: ...

Cả đám giỏi lắm.

Lúc này, Mã Long thấy tình hình có vẻ không ổn, bước tới chuẩn bị trợ giúp.

"Sa Sa, anh biết bây giờ em không muốn nhìn thấy Datou .

"Nhưng em cũng thấy rồi đấy, cả sân này chỉ có một mình cậu ấy rảnh thôi.

"Em cứ để cậu ấy đưa em về trước, lo chu đáo rồi cậu ấy quay lại."

Cuối cùng, Tôn Dĩnh Sa cũng không thể chống lại màn trợ công của các anh chị trong đội.

Thậm chí, cô còn chưa kịp gọi tài xế, đã bị người ta thu dọn đồ đạc, nhét cả người lẫn túi xách lên xe của Vương Sở Khâm.

Thật ra, cô đang rất khó chịu, đầu óc nặng trịch, cơ thể như mất thăng bằng.

Lên xe, cô nhập địa chỉ vào GPS, sau đó ngả đầu nhắm mắt lại.

Vương Sở Khâm lấy một vài thứ từ cốp sau, rồi mới lên xe.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, dịu giọng dỗ dành:

"Uống thuốc trước rồi ngủ."

Cô lười biếng hé mắt, chỉ vì có anh chạm vào, nên uống thuốc rất ngoan ngoãn.

Hôm nay, cuối cùng cũng không gắt gỏng với anh, ngoan đến mức lạ lùng.

Dọc đường đi, xe chạy rất êm.

Lâu lắm rồi Tôn Dĩnh Sa không ngồi xe của anh, cảm giác có chút khó chịu.

Cô nhắm mắt, nhưng cả đường không ngủ được.

Mùi xe không đúng.

Góc nghiêng của ghế cũng không đúng.

Độ siết của dây an toàn lại càng không đúng.

Xe chạy vào sân, cô mở cửa xuống xe ngay lập tức.

Phía sau, Vương Sở Khâm thở dài, cầm túi của cô lên, lặng lẽ đi theo.

Ba tầng biệt thự.

Lên đến tầng hai, cô quay đầu lại, lạnh nhạt nói:

"Em thay đồ, anh đừng vào."

Không đến ba mươi giây, từ trên lầu truyền xuống một tiếng:

"Xong rồi."

...Ý là gọi anh lên sao?

Vương Sở Khâm đặt túi xách của cô ở cửa, lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ khép hờ ra.

Căn phòng được sắp xếp rất gọn gàng, tấm thảm mềm trải kín cả sàn bên giường.

Tôn Dĩnh Sa đã thay đồ ngủ, chân trần đứng cúi xuống nhặt quần áo bẩn dưới đất.

Thực ra, cô không hay bị bệnh, thỉnh thoảng có hơi sốt thì chỉ cần ngủ một giấc là khỏi.

Vương Sở Khâm kéo rèm cửa che bớt ánh sáng, sau đó cầm lên chiếc điều khiển bị cô ném trên bệ cửa sổ, vừa nhìn thoáng qua đã thấy khó chịu.

"Tôn Dĩnh Sa, tối qua em để điều hòa 20 độ à?"

"Hay là em dọn luôn vào tủ đông sống cho tiện?"

Bảo sao đang yên đang lành lại phát sốt.

Người đã được đưa về tận nơi, thậm chí còn vào hẳn phòng ngủ, cô quay đầu lại nhìn anh, hỏi:

"Bây giờ anh về sao?"

Trong lòng Vương Sở Khâm nghĩ:

Rốt cuộc cô có biết hay không...

Cô hỏi câu này, trong mắt còn có cả những mảnh sao nhỏ lấp lánh.

Anh siết chặt nắm tay, ngược lại hỏi cô:

"Em muốn anh đi à?"

Thực ra là không muốn.

Nhưng cô không định nói ra, chỉ lẩm bẩm:

"Đi nhanh đi, nhìn vướng mắt quá."

Sau đó, cô đi đến tủ đầu giường, tự lấy nhiệt kế điện tử, tự đo nhiệt độ cho mình.

"Lên giường đi, chờ em ngủ rồi anh về."

Vương Sở Khâm nhìn thoáng qua nhiệt kế, 37.7°C.

May mà hạ nhiệt khá nhanh, lúc rời trung tâm thể dục vẫn còn 38.4°C.

Tôn Dĩnh Sa kéo chăn, chui vào trong, nhưng lại không nằm, mà co gối ôm lấy mình.

Thấy vậy, anh lấy một tấm chăn mỏng màu vàng nhạt, khoác lên vai cô.

Nhìn từ xa, trông cô giống như một chú mèo nhỏ vừa tắm xong, được quấn khăn bông kín mít.

Anh ngồi xuống mép giường, giúp cô chỉnh chăn lại lần nữa.

"Thế này được chưa?"

Cô khẽ gật đầu, chỉ vào cổ họng, nói:

"Khô quá."

Vương Sở Khâm hiểu ý, xuống bếp nấu nước, tìm trong tủ lạnh được nửa quả chanh và một lọ mật ong.

Căn bếp này...

Bất kể nhìn thế nào, cũng không giống kiểu bếp mà Tôn Dĩnh Sa tự dùng.

Lúc mang hai cốc nước lên phòng, cô không chút khách sáo, cầm lấy cốc chanh mật ong, ngửa đầu uống cạn, sau đó rất tự nhiên trả lại cho anh.

Trước đây, Lưu Đinh từng thì thầm với mấy người trong đội:

"Mấy anh có thấy không, Sa Sa sai khiến Datou chẳng khác gì bà chủ sai khiến nô lệ ấy?"

Lâm Cao Viễn lắc đầu:

"Chính xác mà nói, Tôn Dĩnh Sa còn không cần mở miệng sai bảo.

"Anh có từng thấy cô ấy sai cậu ấy làm gì chưa?

"Chẳng phải mọi thứ đều được cậu ta chuẩn bị sẵn sàng từ tám trăm năm trước rồi sao?"

..........

Vương Sở Khâm lại đo nhiệt độ cho cô lần nữa.

Cũng ổn.

Hai người im lặng một lúc, Vương Sở Khâm suy nghĩ rồi mở lời:

"Sa Sa, có thể nói chuyện với anh không?"

Ánh mắt của Tôn Dĩnh Sa thoáng thay đổi.

Vương Sở Khâm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt cô:

"Chuyện hai năm trước, chúng ta cần nói rõ ràng."

Một câu nói, phá vỡ bầu không khí hòa hoãn giả tạo giữa hai người.

Sự ngoan ngoãn của Tôn Dĩnh Sa bắt đầu thay đổi.

Những ngôi sao nhỏ trong mắt cô biến thành mây đen.

Cô khẽ bật cười:

"Vương Sở Khâm, giữ được vẻ ngoài hòa bình thế này không tốt sao?

"Nhất định phải xé toang nó ra à?"

"Không tốt."

Không tốt sao?

Vậy thì nói chuyện đi.

Tôn Dĩnh Sa ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hỏi anh:

"Vương Sở Khâm, anh đã từng yêu em chưa?"

"Yêu."

Không phải một câu hỏi cần suy nghĩ.

Trong mười bốn năm qua, chưa từng có một giây nào do dự.

"Ừ, rất tốt."

"Nhưng muộn rồi."

Nghe câu trả lời đó, Tôn Dĩnh Sa chỉ bình thản đáp lại.

Dường như dù người anh yêu có phải cô hay không, đối với cô cũng chẳng có gì quan trọng nữa.

Cô tùy tiện dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên chăn, ánh mắt thoáng lướt qua anh, rồi nhìn về góc phòng.

"Anh có 12 năm để nói ra, nhưng anh lại không nói."

"Không thích chủ động bày tỏ phải không?

"Em còn tưởng mình là ngoại lệ chứ.

"Xem ra Tôn Dĩnh Sa ở trong lòng Vương Sở Khâm cũng chẳng khác gì mọi người."

Giọng điệu đầy châm chọc.

Vương Sở Khâm cảm thấy nỗi chua xót lan khắp trong lòng, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu bình tĩnh:

"Năm đó, em chỉ ném cho anh một câu rồi bỏ đi.

"Anh đã suy nghĩ kỹ từ lâu.

"Khi đó, anh đã có câu trả lời.

"Nhưng em bảo anh dành thêm thời gian để suy nghĩ, em nói em sẽ đợi anh.

"Thế nhưng em ở đâu?"

"Em đi rồi."

Tôn Dĩnh Sa nhún vai, hai tay mở rộng ra.

"Không muốn đợi nữa, không được à?"

"Thêm một phút cũng không muốn đợi câu trả lời của anh nữa."

"Em đã ở bên anh mười hai năm, cuối cùng chỉ đùa cợt anh một lần.

"Xét cho cùng, người chịu thiệt vẫn là em mà, ca ca ~"

Vẻ mặt nghịch ngợm, giọng điệu nũng nịu, nhưng mỗi lời thốt ra đều sắc như dao.

Khiến người ta vừa yêu, vừa hận.

Vương Sở Khâm ghìm chặt lòng, chỉ muốn bịt miệng cô lại, không để cô tiếp tục nói những lời sắc bén như vậy nữa.

"Anh đã có câu trả lời, giờ thì có thể đi rồi.

"Em muốn ngủ."

Nói xong, cô chui vào chăn, chỉ để lộ cái đầu nhỏ, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Cả người cô chìm sâu vào chiếc giường mềm mại, nhưng không quay lưng hoàn toàn lại với anh.

Chỉ hơi nghiêng người, để lại cho anh một bên mặt thanh tú.

Những sợi tóc xõa rủ xuống, để lộ trên cổ...

Dấu hôn từ đêm hôm trước.

Miếng băng dán cơ lúc nãy đã bị cô tháo ra khi thay đồ.

Lúc này, vết hôn trên cổ đã chuyển sang màu tím đậm.

Hôm qua, ai đó như chó con, ra sức cắn mút .

Dường như nhận ra ánh mắt anh đang dừng lại ở đâu, Tôn Dĩnh Sa không thèm mở mắt, lạnh lùng cảnh cáo:

"Vương Sở Khâm, nếu còn lần sau mà anh dám để lại dấu vết, anh chết chắc."

Không có hồi đáp.

Phòng ngủ lại rơi vào sự yên lặng.

Không biết cô đã ngủ chưa, Vương Sở Khâm lặng lẽ nói với chính mình:

"Tôn Dĩnh Sa... bọn họ không tin em thực sự kết hôn với Kỳ Phong."

"Nhưng anh tin."

"Người nào cũng được, tại sao lại là hắn?

"Nếu em chọn người khác, có lẽ anh vẫn có thể lừa mình dối người."

Không ai hiểu người đó hơn anh.

Bởi vì, từ 12 năm trước, Vương Sở Khâm đã biết chắc Kỳ Phong sẽ xuất hiện trong tất cả các trận đấu của Tôn Dĩnh Sa tại Mỹ.

Bởi vì, lần đầu tiên anh can thiệp vào tự do kết bạn của cô, chính là khi cô lén ra ngoài gặp Kỳ Phong trong đợt thi đấu ở Houston.

Đối với người khác, những tin đồn này có thể là đột ngột, không có căn cứ.

Nhưng đối với Vương Sở Khâm, tuyệt đối không phải vậy.

Bảy tháng trước, tại cổng trung tâm thể thao Chính Định, anh đã gặp Kỳ Phong.

Lúc đó, anh không nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần đến Hà Bắc để tìm HLV Dương, nhưng lại nhìn thấy Kỳ Phong bước ra, tay cầm theo một tập tài liệu.

Ngay khoảnh khắc ấy, anh đã hiểu...

Tại sao Long ca nói khi anh đến Hà Bắc để trao đổi về vấn đề điều động Tôn Dĩnh Sa lại gặp phải trở ngại lớn.

Có người đã ra mặt ngăn cản toàn bộ cuộc đàm phán sau đó.

Dựa vào quan hệ lợi ích của các bên cùng với mạng lưới giao thiệp nhiều năm qua, Vương Sở Khâm nhanh chóng nhận ra:

Là nhà họ Kỳ, hoặc nói cách khác...

Là tập đoàn Kỳ thị.

Vậy nên, khi tất cả mọi người đều không quan tâm đến tin đồn, trái tim Vương Sở Khâm đã rơi xuống địa ngục.

Phật nói, chúng sinh đều khổ.

Sinh, lão, bệnh, tử.

Cầu không được, oán hận gặp nhau, yêu thương chia lìa.

Năm uẩn thiêu đốt.

Chấp niệm vào một điều gì đó, sẽ bị chính điều đó trói buộc.

Buông bỏ một niệm, tâm sẽ tự do.

Anh tháo mặt dây chuyền ngọc hình cá mập nhỏ vẫn luôn treo trên xe, cầm chặt trong tay.

Nhiệt độ từ viên ngọc lan tỏa, nhưng không thể làm ấm lòng bàn tay lạnh giá của anh.

Sa Sa, em đã thực sự buông bỏ rồi sao?

Mười hai năm qua, đối với em có lẽ chỉ là một chấp niệm trói buộc lấy em đúng không?

Dùng cách này để buông tay, em thực sự có thể tự do thanh thản sao?

Cầu không được.

Oán hận gặp nhau.

Yêu thương chia lìa.

Ba nỗi khổ trong bát khổ của kiếp người...

Đã đủ để đẩy Vương Sở Khâm vào địa ngục, thiêu rụi linh hồn anh.

Cũng vào ngày hôm đó, anh lái xe xuyên đêm trở lại Bắc Kinh.

Giữa cơn bão tuyết mịt mù, anh nhìn thấy Lâm Đông Vũ vẫn kiên trì đứng chờ trong giá rét.

Anh sẽ không vì cảm động mà yêu một cô gái khác.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, lòng anh lại dâng lên chút thương hại.

Đời người đau khổ, ai có thể thoát khỏi đây?

Anh xuống xe.

Trong cơn gió tuyết bạt ngàn, anh thẳng thắn hỏi:

"Một mối quan hệ không có tình yêu, cô chắc chắn mình muốn không?

"Như vậy, cô sẽ không đau khổ sao?"

Cô gái trẻ tưởng rằng mình có thể lay chuyển cả một cái cây lớn, vội vàng trả lời:

"Chỉ cần em có được, em sẽ không đau khổ."

Những bông tuyết mùa đông xâm nhập vào quần áo của Vương Sở Khâm, chạm vào da thịt, tan ra một mảng lạnh buốt.

Lúc ấy, anh nghĩ rằng quyết định này có thể cứu rỗi ba người.

Nhưng anh quên mất:

Lòng tham không có điểm dừng, sẽ không thể khiến tâm an yên.

Nếu còn vướng bận bản thân, tất sẽ còn khổ đau.

Với Lâm Đông Vũ, lòng tham của cô không có giới hạn.

Thứ cô muốn, đã phát triển đến mức cần phải định ngày cưới.

Với Vương Sở Khâm, anh đang bị xét xử giữa dục vọng, đạo đức và trách nhiệm.

Mối quan hệ tưởng như có thể kiểm soát này, đang dần trượt khỏi quỹ đạo ban đầu.

Không có Tôn Dĩnh Sa, thế giới dường như trở nên vô nghĩa.

Mơ hồ, hỗn loạn, và chìm đắm.

Anh nghĩ rằng mình đang lạc lối, đang rơi vào một hư không mông lung.

Nhưng đến cuối cùng, anh phát hiện ra mình tỉnh táo đến đáng sợ.

Chỉ vì cơn dục vọng thoáng qua trong vài giây đêm qua, anh liền phát giác ra sự bất thường.

Lúc bị chất vấn, trong mắt Lâm Đông Vũ đầy hoảng loạn và không thể tin nổi.

Khi đã xác nhận được nghi ngờ trong lòng, Vương Sở Khâm lập tức nổi giận.

Anh đẩy mạnh người đang quấn lấy mình, gắng gượng đứng lên, tức giận đến cực hạn:

"Cô điên đến không có giới hạn rồi sao?"

"Tôi là vận động viên quốc gia, cô dám cho tôi ăn mấy thứ linh tinh này à?!"

"Cô muốn gì mà tôi chưa từng cho cô?"

"Mới yêu nhau đã công khai, kỷ niệm ngày này ngày nọ, thời gian nghỉ ngơi tôi đều dành cho cô."

"Cô nói muốn đính hôn, tôi cũng theo cô."

"Bây giờ, cô lại dám lấy sự nghiệp của tôi ra đùa giỡn?!"

Mỗi câu hỏi là một nhát dao chí mạng.

Lâm Đông Vũ vốn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Cô chỉ nghĩ rằng mua thử trên mạng cho vui, thử vận may xem sao.

Dù có khuôn mặt đẹp, nhưng rõ ràng không có não, lúc này cũng hoảng sợ đến phát khóc:

"Không phải anh đã không thi đấu nữa rồi sao...

"Em đâu nghĩ xa đến vậy...

"Anh luôn né tránh em, mỗi lần em thân mật với anh một chút, anh liền lùi ra..."

Lời cô gái khóc lóc trách móc, khiến Vương Sở Khâm không thể tiếp tục nổi giận.

Bởi vì, từng chữ từng câu cô nói ra đều đúng.

Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tranh cãi.

Vương Sở Khâm lau mồ hôi trên trán, ngăn cô bật đèn, mò mẫm lấy điện thoại, mở danh bạ.

Anh cố gắng giữ lại chút tỉnh táo còn sót, thấp giọng hỏi:

"Cô biết thứ vừa cho tôi ăn là gì không?"

Lâm Đông Vũ vẫn đang khóc nức nở:

"Không biết... Em đã vứt hết rồi..."

Khóc, khóc, khóc... Chỉ biết khóc.

Anh sắp điên rồi!

"Đưa điện thoại đây."

Anh tìm lịch sử mua hàng trong điện thoại cô, chụp ảnh lại, rồi ném điện thoại trả cô.

Quay người, bỏ đi ngay lập tức.

Lưu Đinh đã trên đường đến, Vương Sở Khâm lắc đầu, tự nhủ:

Chỉ cần chịu đựng thêm mười phút nữa thôi.

Anh bấu chặt ngón tay vào da thịt, dùng nỗi đau để kéo dài sự tỉnh táo.

Trời biết đêm qua, anh và Lưu Đinh đã trải qua mấy tiếng đồng hồ dài dằng dặc trong bệnh viện như thế nào.

Khi ở bên Tôn Dĩnh Sa, dù phải thức trắng đêm, anh cũng cảm thấy hạnh phúc.

Anh kéo chăn lên cao hơn, để khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi sâu vào lớp chăn mềm mại.

Lông mi cô rủ xuống, in bóng trên làn da mịn màng.

Vài lọn tóc dính vào má, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gạt chúng sang một bên.

Cô ra mồ hôi, có vẻ đã hạ sốt rồi.

Anh lặng lẽ rút tay về, khẽ nói bằng giọng thì thầm gần như không nghe thấy:

"Đô Đô, đừng gây rắc rối cho anh nữa được không?"

"Người bị em hành hạ... sắp không chịu nổi nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro