Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Q3_C9: Hẹn Hò.

Phối San chạy về phòng liền đóng sập cửa lại, đặt tay lên ngực, ép chặt xuống, lắng cảm nhận nhịp tim cô lúc này có bao nhiêu là bấn loạn, nó vì Tề Hách mà đập mạnh dữ dội. Dáng vẻ cởi trần không mặt áo của Tề Hách vẫn còn đậm trong đầu cô.

"Mình bị làm sao..." Từ khi việc xảy ra trong thư viện ngày hôm đó, cô bắt đầu có những suy nghĩ kì lạ về Tề Hách, mà cả cô cũng không hiểu nổi.

"Cốc! cốc!!!"

Phối San còn tưởng là Tề Hách đang đứng ở bên ngoài đập cửa phòng, nên không muốn mở cửa nhưng khi nghe thấy giọng của Ân Anh liền mở cửa ra.

"San San! Phòng cậu có máy phát đĩa không?" Ân Anh vừa bước vào phòng đã khóa cửa lại, tỏ ra thần bí.

"Hình như có...mà cậu cần máy phát đĩa làm gì?" Phối San nghe theo lời của Ân Anh bước đến, kéo hết rèm cửa sổ trong phòng lại.

"Mình muốn xem phim... " Ân Anh vừa nói, vừa bắt đầu tìm hiểu nguyên lý hoạt động của cái máy phát đĩa: "Mà cái máy này làm sao mở đây?

"Xem phim...mà cậu phải sang tận đây để xem?"

"Phải! vì không thể xem ở nhà được, ba mẹ mình mà nhìn thấy...mình chết chắc"

Phối San nhanh chóng có được đáp án, khi đĩa phim của Ân Anh hiện trên màn hình. Hình ảnh rõ nét, âm thanh chân thật. Một nữ sinh tóc dài rũ rượi đang quỳ dưới ghế, nắm lấy cục thịt dư của một người đàn ông, âu yếm vuốt ve, dáng vẻ thuần thục điêu luyện. Lúc đầu chỉ là mầm mon chớm nở, qua lại vài lần trong tay nữ sinh thì nó đã trưởng thành cây đại thụ sừng sững chĩa thẳng.

"Ân Anh! Cái đó là cái gì? "

Phối San vẫn không biết thứ xấu xí trơn láng mà nữ sinh đang từ từ cho vào trong miệng là gì, cho đến khi khung hình mở rộng ra toàn cảnh, thứ cô thắc mắc lại đang ''mọc'' trên người và nằm giữa hai chân của một người đàn ông cao lớn.

"Là dương vật của đàn ông, người đàn ông nào cũng có...cậu chưa thấy bao giờ?"

Cụm danh từ này thì cô đã nghe thấy cũng vài lần, cũng đã nhìn thấy nó qua tranh ảnh trong sách, nhưng vì khả năng học của cô chỉ có hạn nên chỉ lưu giữ những cái nào thật cần thiết, những cái nào chưa thật sự dùng đến, tuyệt đối sẽ không giữ trong đầu để chiếm nhiều bộ nhớ.

"Sao cậu lại xem mấy thứ này? Cậu mau tắt đi...trông thật gớm ghiếc..."

"Cái gì mà gớm...trên người Tề Hách cũng có một cái y hệt, không chừng còn gớm hơn nữa...ha..ha..."

"Sao cậu lại đột nhiên lôi cậu ấy vào..." Phối San vốn đang muốn ném hình ảnh của Tề Hách ra khỏi tâm trí, thì giờ đây Ân Anh lại nhồi nhét những thứ đen tối khác vào, khiến cho cô muốn trong sáng cũng không được, khi liên tưởng những hình ảnh trên màn hình và Tề Hách lúc sáng nhập lại làm một...

Để trả lời cho câu hỏi "Sao cậu lại xem thứ này?" của Phối San. Ân Anh đã phải lôi người bạn trai thanh mai trúc mã của cô, Nguyên Chấn Vũ.

"Tối mai, mình và Chấn Vũ sẽ làm chuyện đại sự đó, cho nên bây giờ mình cần bổ sung kiến thức...cậu biết Anh Chấn Vũ không chỉ là khúc gỗ, còn là mọt sách, loại chuyện đó cần phải có người chủ động trước, mình chờ anh ấy động trước tới sáng bọn mình vẫn chưa làm được gì...cậu không xem thì nhắm mắt lại, đừng làm ồn mình tu luyện được không?"

Phối San dù có nhắm mắt nhưng ấm thanh cứ kích thích vang đến bên tai, nhắm mắt một hồi, cô lại mở mắt ra. Cô cũng tò mò cái gọi là làm tình là như thế nào? Dù đã hai lần nhìn thấy nhưng đều không rõ ràng vì bị Tề Hách lôi đi xồng xộc.

Sau khi trải qua ba mươi phút cùng Ân Anh xem hết đĩa phim. Đại khái thì Phối San đã hiểu được khái niệm làm tình là như thế nào, và nguyên lý hoạt động của nó ra sao, như cái nào nên đút vào chỗ nào để cho nó hoạt động trơn tru, và tối đó cô lại mơ một giấc mơ. Cô và Tề Hách làm tình cùng nhau, hoảng hốt giựt mình tỉnh dậy thì quần lót bên trong đã ẩm ướt.

Sáng hôm sau không còn mặt mũi nào mà nhìn thẳng Tề Hách, hắn cũng rất ngạc nhiên vì hôm nay cô không có đi trễ, trễ thế nào được khi cả đêm cô gần như không thể ngủ, nhìn thấy hắn cô lại nhớ đến giấc mơ xấu hổ tối qua. Nhưng những suy nghĩ đòi trụy của cô cũng bị sự lo lắng dọn dẹp sạch, khi ngày công diễn đến rất gần, lần đầu tiên câu lạc bộ nhạc kịch tham dự ngày hội trường.

Trên khán đài đã bố trí xong cảnh trí nhưng sắp đến giờ biểu diễn, hàng ghế khán giả vẫn không có ai. Chỉ có anh Chấn Vũ của Ân Anh là ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, tay ôm bó hoa để ủng hộ bạn gái.

"San San! bên dưới không có người xem, chúng ta có diễn không?"

"Sao lại không có người...không phải còn có anh Chấn Vũ, chúng ta đã bỏ ra rất nhiều công sức cho đêm nay, cho nên dù có một khán giả cũng phải diễn hết vở kịch"

Vở diễn đầu tiên của câu lạc bộ nhạc kịch là bạch tuyết và bảy chú lùn. Người sắp vai Bạch Tuyết là Ân Anh dáng người nhỏ bé xin xắn, người diễn vai hoàng hậu độc ác đưa trái táo đỏ cho nàng Bạch Tuyết là Phối San. Cùng phối hợp diễn xuất còn có bảy chú lùn đến từ cô nhi viện Bát Aí. Trên khân khấu họ vẫn cứ diễn cho bên dưới chỉ có một khán giả.

Nhưng hơn mười phút sau thì ghế ngồi bên dưới lần lượt được lấp đầy, khi những học sinh khác nghe thấy tiếng trống, tiếng cười phát ra từ sàn diễn sân khấu mà kéo đến. Tề Hách đã mua một trăm vé và phát miễn phí cho tất cả các bạn học trong lớp để đến xem Phối San diễn. Tiền bán vé sẽ dùng vào việc góp phần tu sửa cô nhi viện Bát Ái sau hỏa hoạn.

"Cạn ly!"

"Chúc mừng buổi công diễn đầu tiên của Câu lạc bộ nhạc kịch được thành công...chúng ta cạn ly"

"Cạn ly! chúc cho tương lại câu lạc bộ nhạc kịch càng tiến xa hơn...Cạn ly"

Sau khi vở kịch kết thúc, đám người trong câu lạc bộ nhạc kịch đã khui rượu ra ăn mừng. Nhà trường có quy định không cho phép mang rượu vào, nhưng hôm nay là ngày hội trường, nên cố tình lơ đi, chỉ cần không lộ liễu, bảo vệ sẽ nhắm một con mắt cho qua.

Mọi người uống say đến mức ngủ như chết, nằm lăn ra sàn.

"Áh...h..h..!!"

"Hah..h...!!!".

Trong bầu không khí chỉ toàn là tiếng ngái ngủ, đang xen lẫn tiếng thở dốc của Chấn Vũ và âm thanh rên rĩ của Ân Anh. Phối San không muốn phải nhìn hai người họ đang làm tình ngay trước mặt mình, cô xoay người lại...

Vừa quay lưng thì cô đã phải đối diện với khuôn mặt của Tề Hách, hắn đang nhìn cô. Cô giựt mình, suýt hét lên thì Tề Hách bất ngờ kéo cô sát vào người hắn. Môi hắn hôn lên môi cô, lưỡi hắn len lỏi vào trong miệng cô, và mút lấy.

Hơi rượu của Tề Hách tràn ngập khắp khoang miệng, hắn luồn tay vào trong bộ đồ đồng phục của cô, da thịt chạm nhau, xoa nắn phần bụng quanh rốn, miệng thì vẫn không rời khỏi cô, càng hôn càng sâu, hai chiếc lưỡi dính vào nhau, chân hắn đang cọ nhiệt và giữa hai đùi cô, cơn ngứa ngái như thủy triều đánh úp nơi hạ thân. Khi hắn thu môi về, những sợi chỉ bạc của cả hai kéo ra, rơi xuống ướt cả cằm cô. Hắn mỉm cười, đưa tay vuốt ve lấy mặt cô.

"Vô Song."

Phối San đã nếm trải được sự ngọt ngào của nụ hôn đầu sau đó là nổi tuyệt vọng hụt hẫng sâu bên trong. Giây phút đó Phối San đã nhận thức được việc cô thích Tề Hách hơn một người bạn thân.

Tề Hách sau khi tỉnh rượu cũng không nhớ bất kì chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó, việc hắn từng cưỡng hôn Phối San cứ chìm vào quên lãng. 

Ngày hội trường kết thúc, cũng là bắt đầu Kỳ nghỉ đông ở trường Dahlia, bên ngoài Phối San tiếp tục tìm những cơ hội ở công ty giải trí L&U và liên tục bị gạt bỏ hồ sơ, còn ở trường không ngừng phát huy lớn mạnh câu lạc bộ nhạc kịch, dẫn dắt đoàn đội tham gia các cuộc thi ngoài phạm vi của trường, thi đấu rất nhiều, nhưng luôn thiếu may mắn với phần thưởng.

Bắt đầu từ một năm trước thì tất cả kỳ nghỉ Xuân, Hạ, Thu, Đông của Tề Hách đã không giành cho Kỉ công chúa, thay vào đó, hắn phải nhập ngũ bị đưa vào trại tập huấn quân nhân, nơi mà tất cả thiết bị điện tử, hay điện thoại cầm tay đều bịt tịch thu. Vì có người cố tình không muốn hắn liên lạc với Kỉ công chúa.

Phối San luôn nghe Tề Hách than phiền mỗi khi đến thăm hắn trong trại tập huấn, là quyết định của mẹ hắn. Bà lại nói thêm, trong gia đình đã có hai ông anh trai làm thị trưởng, cho nên Tề gia đang cần một đại tướng, và hướng Tề Hách theo con đường quân nhân, nghe rất hợp lý nên không ai có thể phản bác.

-------------------------

Ba năm sau...

Trường Dahlia.

"Nếu chưa có một nụ hôn nào ở trung học thì sẽ không thể tốt nghiệp...lời nguyền của trường Dahlia chắc cậu đã nghe nói?"

"Nhưng mà mình chưa từng gặp bạn của Chấn Vũ bao giờ, liệu có ổn không?"

Thấy Phối San do dự, Ân Anh bước đến choàng tay qua vai cô, biến chuyển thái độ và hạ giọng xuống: "San San! năm nay đã là năm cuối nếu cậu còn không có một mối tình nào thời trung học sẽ trở thành hối tiếc sau này, hơn nữa... cậu muốn trở thành diễn viên thì cần phải trải nghiệm nhiều cảm xúc, cho nên tin mình đi, cậu cần một ai đó để hẹn hò."

Khi Ân Anh đề cập đến trải nghiệp của một diễn viên, Phối San đã bị hoàn toàn bị đánh gục: "Cậu nói rất đúng, mình cần phải hẹn hò"

"Không được!"

Phối San vừa mới đồng ý thì âm thanh trầm ấm của Tề Hách từ sau lưng cô vọng lên cắt ngang, Tề Hách vẫn rất tỉnh, mắt chỉ nhìn vào quyển sách trên bàn, hắn tiếp tục nói: "Tuần này sẽ có một kỳ thi giữa khóa, hẹn hò sẽ làm cậu phân tâm, ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp.... mình không cho phép.''

Hắn đóng quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn cô: ''Nếu cậu muốn tốt nghiệp, chỉ cần tập trung vào việc học, những chuyện khác không nên nghĩ đến." Nói xong, hắn đi thẳng ra cửa.

Phối San nhìn theo bóng lưng của Tề Hách mà tức tối, trong lòng bất mãn lại không thể phản kháng bằng lời. Vì lý lẽ đang ở trên người Tề Hách, hắn đè bẹp cô chỉ bằng những lời nói mà ai nghe xong cũng cảm thấy hắn nói đúng.

"Phối San! Tề Hách không đồng ý, vậy cậu có đi không?''

''Đi!''

--------------------

''A...anh Hách..anh Hách tới rồi...''

Tề Hách vừa xuất hiện thì đám trẻ trong cô nhi viện Bát ÁI đã chạy đến, đón rước nồng nhiệt. Vì mỗi lần hắn đến không chỉ mang theo quà kẹo, còn ở lại chơi cùng bọn trẻ nên tất cả chúng đều quý mến hắn. Như sáng hôm nay, biết trước Tề Hách sẽ đến, sau khi bọn trẻ ăn xong điểm tâm sáng, Tiểu Sán đã dẫn đầu mọi người ra ngoài sân ngồi chờ hắn.

''Bốn hàng dọc thẳng...." Sán ca hô to khẩu lệnh thì đám trẻ đang nháo nhào liền bước ngay vào hàng. Tề Hách giao bánh kẹo cho Tiểu Sán phát cho bọn trẻ, mắt lại tìm kiếm xung quanh, hắn nhận ra vẫn còn thiếu một người.

"Chị San của các em chưa ngủ dậy?'' Hắn hỏi Tiểu Sán.

''Dậy rồi, nhưng sau khi ăn sáng xong lại trốn ở trong phòng, chẳng biết làm gì?"

Tề Hách hướng mắt nhìn lên căn phòng ở trên dãy lầu, sau đó tách bọn trẻ ra:

''Anh lên phòng tìm chị San, lát nữa xuống chơi với bọn em.''

''Dạ!"

Từ lâu Tề Hách vốn quen thuộc với cô nhi viện Bát Ái, cũng như Phối San nắm rõ địa hình nhà hắn trong lòng bàn tay. Hắn đang đứng trước cửa phòng của Phối San, thấy cửa không khóa nên thuận tay đẩy vào, đúng lúc Phối San đang mặc áo lót, cặp ngực căng tròn thuận mắt đập ngay vào mặt hắn, không bỏ sót một chút phần thịt nào, thấy trọn cả phần ngực.

''Á...Á...Á....!!!!''

Phối San hoảng hốt hét lên, cúi người lấy mấy cái gối trên giường, ném tới tấp vào người Tề Hách, hắn bị đẩy lùi ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại. "Rầm..m...!!!"

Tim hắn vẫn còn đập nhanh, vừa nãy hắn đã thấy những gì.

Tề Hách vừa xuống lầu đã bị Tiểu Sán lôi ra ngoài sân, việc đuổi theo sau quả bóng đã giúp cho đầu óc hắn thanh tịnh và không còn nghĩ đến cặp ngực của Phối San, cho đến khi...

''San San! Nhớ phải về sớm.''

"Dạ! con biết rồi"

Phối San bước thẳng tới chỗ viện trưởng. Cô rực rỡ hơn mọi ngày, tóc xõa vai, mặt trang điểm, còn mặc váy hoa. Tề Hách nhìn mãi không rời mắt. Phối San tỏ ra kênh kiệu, hất tóc vào mặt Tề Hách khi lướt qua.

Tuần trước hắn lấy kỳ thi giữa khóa làm lý do, không cho cô hẹn hò. Tuần này thì hắn đã hết lý do để ngăn cô không được hẹn hò. Hắn càng không thể đổ lỗi do kết quả thi của cô ảnh hưởng đến thành tích lớp.

Phối San đi thẳng đến chiếc xe đang đậu trước cửa cô nhi viện, cửa xe mở ra, cô bước vào trong. Tiếp theo cả xe lẫn người đều biến mất khỏi tầm nhìn của Tề Hách, và hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi kẻ đưa Phối San đi.

Quán bar Đế Vương.

''Thiếu gia! sao chúng ta phải làm chuyện này?" Anh Tài vẫn chưa rõ lý do, hai người họ không thể công khai, đứng đưa mặt vào tường khi có người tia mắt đến chỗ họ.

"Đương nhiên là không muốn bị phát hiện''

Anh Tài thở dài, nhìn hắn: "Tôi biết...nhưng tôi muốn hỏi là tại sao cô San đi hẹn hò, chúng ta phải đi theo?"

''Vì tôi cảm giác gã đó không phải là người tốt, đầu đất rất ngốc trước giờ phòng bị rất kém'' Tể Hách mắt đang nhìn chằm chằm lên bàn tay đang đặt lên vai Phối San bóp nhẹ nhàng, đôi chân của hắn đã muốn nhích tới trước.

Anh Tài nhìn thái độ và đôi mắt muốn nổ tung của Tề Hách lúc này, nhếch miệng cười giễu: ''Tôi nghĩ...trên đời này ngoại trừ cậu ra thì tất cả gã đàn ông đến gần cô San đều là kẻ xấu."

Tề Hách quay người lại nhìn, anh Tài liền im lặng, lấy tay che mịt và nín nói: ''Tôi xin lỗi...tôi nói bị nhiều...im lặng.''

Bên chỗ Phối San đang ngồi, ánh đèn đủ màu đang rọi xuống, cùng tiếng nhạc xập xình ồn ào quanh tai.

''Chấn Vũ và Ân Anh vừa gọi nói do kẹt xe, sẽ đến muộn....em uống nước đi"

Thấy Phối San hơi căng thẳng, bạn của Chấn Vũ liền cầm ly nước ép đưa cho cô uống. Nhưng khi cô vừa cầm ly nước lên thì Tề Hách lại xuất hiện trước mặt cô.

''Hách Dịch!"

Phối San chưa hết bất ngờ vì sự có mặt của hắn, thì Tề Hách lại túm lấy cổ của bạn Chấn Vũ mắng: ''Tên khốn.'' hắn giơ tay, đấm thẳng vào mặt gã ta, gã bị đánh ngã xuống đất.

''Cậu có bệnh không... sao lại đánh người ta?'' Phối San chạy đến đỡ lấy gã, nhìn trừng Tề Hách.

Hắn quay sang quát vào Phối San: "Hắn bỏ thuốc vào nước uống của cậu, có đáng bị đánh?'' Nói xong, hắn lại còn muốn lao vào người ta đánh tiếp.

Phối San quay sang nhìn gã bạn của Chấn Vũ đang nằm ngửa trên đất: ''Là thật sao?"

Im lặng là ngầm đồng ý lời của Tề Hách là đúng, Phối San liền lao đới đánh túi bụi vào người hắn. ''Đồ khốn"

''Phối San! Đánh như vậy đủ rồi...đi thôi''

''Buông mình ra! Mình phải đánh hắn''

Sau khi đánh cho mặt gã biến thành mặt heo thì Phối San mới cam lòng để cho Tề Hách lôi đi.

Tề Hách và Phối San ra tới cửa thì nhìn thấy Ân Anh cùng Chấn Vũ. Sau khi biết chuyện, Ân Anh cảm thấy rất có lỗi với Phối San, cô không ngờ nhân phẩm của anh bạn Chấn Vũ tệ hại như vậy. Phối San nhận lời xin lỗi và vì cô biết việc xảy ra không phải lỗi do Ân Anh.

Phối San và Tề Hách cùng rời khỏi quán bar, bên ngoài anh Tài đã ngồi sẳn trong xe chờ họ.

''Vào trong...." Hắn nhìn cô, khi Phối San vẫn chịu bước vào xe.

Tề Hách bước tới đem Phối San nhét vào trong xe. Trên đường quay trở về cô nhi viện cô vẫn còn rất tức giận. Hắn nhìn thấy Phối San lấy ra tờ giấy, nửa muốn mở ra xem nhưng nửa muốn ném đi.

''Đó là gì?"

''Là Ân Anh đưa cho mình... trong này đã liệt kê ra những việc mà các cặp hẹn hò thường hay làm cùng nhau, giờ không cần dùng.''

Phối San có vẻ thất vọng, đem mãnh giấy chuẩn bị ném đi thì Tề Hách giữ tay cô lại: ''Cậu thật sự muốn hẹn hò?''

''Cũng không phải muốn hẹn hò thật, chỉ muốn thử cảm giác khi được hẹn hò?"

Một khoảng lặng trong xe diễn ra. Tề Hách là người lên tiếng trước: ''Phối San! Chúng ta hãy hẹn hò"

*** Hết chương 9***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro