Q2_C01: Sắc phong thái tử phi
Dương Vãn Ý là một trong số ba mươi mỹ nhân được chọn ra từ hàng trăm nữ tử trong cuộc tuyển chọn tú nữ năm nay. Nàng đã tiến cung được năm ngày, và trải qua bốn vòng tuyển chọn.
Vòng sơ tuyển các nàng được kiểm tra tướng đi, giọng nói, và khiếm khuyết trên người, tất cả nữ nhân được đưa đến một gian phòng, cởi y phục. Vòng này do các vị ma ma lớn tuổi, giàu kinh nghiệm của cung Thừa Thiên thẩm duyệt, họ sẽ xem qua cơ thể của các nàng và cẩn thận đánh giá, loại ra những nữ tử có nhiều khiếm khuyết như nốt ruồi, sẹo...
Vòng thứ ha vấn đáp, kiểm tra ngôn hành ứng xử. Do các nữ quan bậc thượng cung trong cung Thừa Thiên ra đề và thẩm duyệt, xoay quanh vấn đề nữ đạo, đạo làm người, đạo làm nữ nhân, đạo làm thê tử.
Vòng thứ ba, kiểm tra tài năng thiên phú, vòng này sẽ do đích thân hoàng hậu nương nương của cung Thừa Thiên đánh giá, cầm nghệ, kì nghệ, trù nghệ, ngâm thơ đối câu, họa tranh, múa hát. Chỉ cần sở hữu ba trong những tài năng trên đã xem là đặc biệt hơn ngươi, nhưng sự đặc biệt đó lại là điều rất bình thường trong hơn một trăm người có mặt ở đây. Từ cung Thừa Thiên bước ra, chỉ có ba mươi người được giữ lại và đi vào vòng tiếp theo.
Vòng thứ cuối cùng, chính là ngày hôm nay, ba mươi vị tú nữ sẽ được diện kiến thái tử điện hạ, chính hắn là người sẽ đưa ra quyết định nên chọn ai và loại bỏ ai.
Từ rất sớm, các vị ma ma đã đến đánh thức mọi người dậy, họ kiểm tra lại những lễ nghi đã dạy cho các nàng trước khi đưa tất cả đến cung Thừa Thiên, vì những người mà các nàng phải diện kiến lần này, có cả hoàng thượng, hoàng hậu nương nương và các vị quý phi trong cung. Cho nên không thể để xảy ra những sai sót.
Các vị thượng cung đi trước dẫn đường, Dương Vãn Ý và mọi người đi theo sau họ, đi dọc qua hành lang.
"Thái tử điện hạ đến"
Cho đến khi được gặp lại hắn, tâm tư nàng mới có thể bình ổn, sự vui mừng đã mờ lấp đi nổi sợ trong lòng nàng. Nàng muốn chạy ngay đến chỗ của hắn đang ngồi, ôm lấy hắn, nói cho hắn biết nàng đã nhớ hắn nhiều thế nào suốt một năm qua, tại sao hắn không quay lại tìm nàng, nàng muốn được hắn dỗ dành, muốn kể cho hắn nghe tất cả sự ấm ức mà nàng phải chịu từ An Khê trấn đến Kinh Thành, vì để được gặp lại hắn.
"Tham kiến phụ hoàng...mẫu hậu" Mạc Quan Kì cúi người hành lễ.
"Sao lại muộn như vậy, không phải đã nói con phải đến sớm" Cao hoàng hậu lên tiếng trách cứ, hắn chính là nhân vật chính hôm nay, lại là người đến muộn.
"Mau về chỗ ngồi" Mạc Trí Viễn lên tiếng.
"Dạ! phụ hoàng"
Mạc Quan Kì đi đến chỗ của ngồi của hắn, bên cạnh Cao hoàng hậu và ngồi xuống. Từ xa có thể nhìn thấy Cao hoàng hậu như đang có điều dặn dò cho hắn, dáng vẻ của Mạc Quan Kì cũng rất là biết lắng nghe.
"Dương tiểu thư! Ngươi muốn làm gì?"
"Ta.."
Dương Vãn Ý không tự chủ được, mà hướng đôi chân của nàng đến chỗ của Mạc Quan Kì. Tào thượng cung kéo nàng về, nhắc nhở. Dương Vãn Ý đi theo Tào thượng cung đến vị trí được sắp xếp cho nàng.
Có tất cả ba mươi tú nữ, được xếp thành ba hàng mỗi hàng mười người, khoảng cách giữa hai hàng là hai thước, Dương Vãn Ý được xếp vào hàng thứ ba, đứng bên cạnh nàng chính là Lư Nhạc Dao, nhị tiểu thư của Lư tướng, trong cuộc thi tuyển tú vừa rồi, thể hiện vô cùng xuất sắc là người đạt được thành tích tốt nhất trong cả ba vòng thi.
Vì là tỉ muội song sinh với Lư Xảo Âm, đệ nhất tài nữ Kinh Thành, không chỉ thông minh diễm lệ còn tinh thông cầm kỳ thi họa. Lư Xảo Âm là thái tử phi trước đây của thái tử Mạc Lạc Văn, nhưng vì thái tử mưu phản bị xử tội chết, Lư Xảo Âm đã thắt cổ tử tự chết theo phu quân. Vì cái chết của Lư Xảo Âm, khiến cho thiên hạ bị tổn thất, mất đi một vị tài nữ xuất chúng. Nhưng một tháng sau, Kinh Thành lại xuất hiện một Lư Nhạc Dao được Lư tướng thừa nhận là nhị tiểu thư của Lư phủ, nữ nhi thất lạc nhiều năm, cùng Lư Xảo Âm là song bào thai diện mạo không khác biệt.
Trước đây, có một vị cao tăng đắc đạo đã bối cho Lư tướng một quẻ tượng, nói nữ nhi của Lư gia có mệnh cách phượng hoàng, sau này nhất định làm mẫu nghi thiên hạ, thống lĩnh lục cung. Lư tướng xem đây là điềm lành, nên không che giấu nổi vui này với thiên hạ, tất cả dân chúng Mạc Y quốc đều biết chuyện quẻ tượng năm xưa vị cao tăng đắc đạo đã bối cho Lư gia.
Ánh mắt của Mạc Quan Kì lại luôn chị đặt trên người của Lư Nhạc Dao, cho dù bên cạnh nàng có vô số mỹ nhân, nhưng từ đáy mắt, nét cười trên mặt như nói cho hết thẩy mọi người đang có mắt, hắn thuộc về người nữ nhân đó.
"Kì nhi! nhớ kĩ những gì mẫu thân vừa nói, không được làm càng" Cao hoàng hậu căn dặn Mạc Quan Kì.
"Nhi thần tuân chỉ"
Mạc Quan Kì cúi người nhận ý chỉ của mẫu hậu, hắn đứng dậy và đi ra giữa sảnh điện.
Vu công công theo sát bên cạnh, cầm theo một chiếc khay bằng gỗ hương. Trên chiếc khay có bốn túi thơm, mỗi túi thơm mang một hương đặc trưng riêng, thay cho địa vị trắc phi, tương lai sẽ trở thành Tứ phi đứng đầu Tứ cung, phụ tá cho hoàng hậu nương nương trông coi hậu cung. Ngoài bốn túi thơm còn có một chiếc ngọc bội hình long phương, ánh ngọc tinh xảo lấp lánh, thay cho địa vị thái tử phi, người sẽ trở thành chủ lục cung sau khi Mạc Quan Kì đăng cơ xưng đế.
"Thái tử! mời người chọn"
Mạc Quan Kì đi đến hàng đầu tiên, có mười vị nữ tử trong đó có Thái Tư Bội, nữ nhi của Lễ bộ thị lang, Thái Ngôn Hành. Và Lại Qúy Ly, nữ nhi của Trung thư lệnh, Lại Qúy Bình. Dung mạo đoan trang dịu dàng, cả hai đều được Cao hoàng hậu rất mực yêu thích, chọn ai trong hai người họ làm thái tử phi, bà đều không phản đối.
Mạc Quan Kì quay người nhìn về phía Cao hoàng hậu, ánh mắt của bà giống như vừa nãy, cảnh cáo hắn không được làm bừa, Mạc Quan Kì nhếch miệng cười, nụ cười này khiến bà phải bất an hơn là yên tâm.
Hắn dừng lại trước Thái Tư Bội, nàng e thẹn cúi người hành lễ với hắn, Mạc Quan Kì đặt tay lên khay gỗ, không nhìn đến ngọc bội long phượng, hắn đã cầm một túi hương hoa nhài, trùng khớp với cây trâm trên tóc Thái Tư Bối và trao cho nàng.
"Thái Tư Bội, nữ nhi của lễ bộ thị lang...nhận được túi thơm"
Vu công công hô to thành tiếng, vọng đến tận nơi Cao hoàng hậu đang ngồi. Cao hoàng hậu nghe mà chưa bộc lộ thái độ vội, cho đến khi Vu công công hô to một lần nữa: "Lại Qúy Ly, nữ nhi của trung thư lệnh...nhận được túi thơm"
Lúc này Cao hoàng hậu bất mãn lộ rõ hết trên nét mặt, một tiếng hừ lạnh dù nhỏ nhưng đã phát ra, ngươi tinh ý đều nhận ra Cao hoàng hậu đang không hài lòng với quyết định của Mạc Quan Kì. Cả hai nữ tử bà ưng ý nhất cũng đã nói qua với Mạc Quan Kì là phải chọn một trong hai người họ làm thái tử phi, nhưng hắn vẫn cố tình không lưu tâm lời nói của bà, hành động theo ý mình.
Trước mặt rất nhiều quý phi và cung nhân, còn có Mạc Trí Viễn, Cao hoàng hậu phải kiềm chế lại, để không có những hành vi làm mất uy phong của mẫu nghi, bà tự dỗ dành mình rằng dù sao thì Mạc Quan Kì vẫn giữ lại Thái Tư Bội và Lại Qúy Ly mà không loại họ.
Trên khay của Vu công công giờ chỉ còn lại hai túi thơm và một ngọc bội. Lão đi theo sát Mạc Quan Kì, hắn đi bước tiếp đến hàng thứ hai. Cũng có mười vị nữ tử, trong đó có hai người nổi trội, đặc biệt cũng được Cao hoàng hậu lưu tâm muốn hắn nạp vào trong Đông cung. Chu Khả Ni, nữ nhi của Binh bộ thị lang, Chu Khải Trí. Mã Yến Sa, cháu gái của phủ trấn quốc công, Mã Hải Minh.
Thái Tư Bội và Lại Qúy Ly đều được tặng túi thơm, khiến Chu Khả Ni và Mã Yến Sa có thêm hi vọng cho ngôi vị thái tử phi, trong lòng họ đều có mong đợi. Khi Mạc Quan Kì dừng lại, họ nghiên người hành lễ. Cao hoàng hậu dõi mắt, bà còn hồi hộp hơn những người khác, Chu Khả Ni hay Mã Yến Sa cũng được, chỉ cần không phải là người đó.
Chu Khả Ni giả vờ say nắng, ngã vào người của Mạc Quan Kì cố tình gây sự chú ý của hắn. Hắn đỡ lấy nàng, ôm hương hoa nhuyễn ngọc vào trong người, bất kì nam nhân nào cũng sẽ động tâm. Chu Khả Ni cảm nhận Mạc Quan Kì ôm nàng rất vững nên càng tự mãn.
"Khả Ni! Đã thất lễ...thái tử xin thứ tội."
"Không có gì"
Mạc Quan Kì mỉm cười, hắn cầm ngọc bội lên, đôi mắt của Chu Khả Ni rực sáng, nghĩ rằng ngọc bội đó thật đẹp nên thuộc về nàng. Nhiều người nhìn thấy kể cả Cao hoàng hậu cho rằng hắn sẽ chọn Chu Khả Ni, dù bà đang không vừa mắt, giữa chỗ đông người lại ngang nhiên câu dẫn Mạc Quan Kì, có xứng làm quốc mẫu tương lai hay trở thành yêu nghiệt hai dân.
Nhưng niềm vui Chu Khả Ni phải lụi tàn nhanh, Cao Hoàng hậu cũng thở phào. Mạc Quan Kì đặt miếng ngọc bội xuống và cầm túi thơm có hương hoa lan, trùng khớp với họa tiết đường thêu trên y phục của Chu Khả Ni, đặt lên tay nàng. Chu Khả Ni bất động vài giây, mỉm cười, nàng mới đưa tay đón nhận túi thơm.
"Đa tạ thái tử!"
"Chu Khả Ni, nữ nhi của Binh bộ thị lang...được nhận túi thơm" Vu công công lên tiếng, giọng của ông vang to khắp sảnh điện.
Chu Khả Ni tự đem bản thân mình hạ thấp, thủ đoạn nhỏ của nàng đều bị mọi người nhìn thấy hết, trở thành trò cười của mọi người, cho dù giở đủ trò vẫn chỉ nhận được túi thơm, có phải nếu không làm gì thì cả túi thơm cũng không có, ngay khi Vu công công nói xong, thì đâu đó Chu Khả Ni đã nghe thấy những lời nói chê bai này, họ còn đem nàng so sánh với Mã Yến Sa, nói nàng không bằng người bên cạnh.
"Mã Yến Sa, cháu gái của phủ trấn quốc công....được nhận túi thơm"
"Đa tạ thái tử"
Mã Yến Sa nghiên người thủ lễ, Mạc Quan Kì mỉm cười. Hắn bước tiếp đến hàng thứ ba, trên khay gỗ của Vu công công giờ chỉ còn lại mỗi ngọc bội, bốn túi thơm đều đã có chủ. Ai trong số mười nữ nhân này sẽ được chọn. Mọi người bàn tán, Cao hoàng hậu lo lắng, mọi ánh mắt đều nhìn về phía chiếc khay trên tay Vu công công.
Mạc Quan Kì vừa dừng lại ở hàng thứ ba, hắn không do dự cầm ngọc bội trao tận tay cho người đứng ở đầu tiên, Lư Nhạc Dao.
Cao hoàng hậu lúc này đã không thể kiềm chế được sự bình tĩnh của mình, bà bật người dậy. Kẻ mà bà không mong muốn nhất lại trở thành thái tử phi. Không chờ nghe Vu công công tuyên bố, bà đã bỏ đi trước khi buỗi lễ tuyển tú kết thúc. Cao hoàng hậu nổi tiếng là người điềm tĩnh, cư xử ôn hòa, xử việc khéo léo được lòng khắp hậu cung, nhưng ngay lúc này bà lại hành động thất lễ, cho thấy bà đang vô cùng tức giận trước quyết định của thái tử.
"Hoàng thượng...hoàng hậu nương nương" Hải công công lên tiếng, rất khó xử khi Cao hoàng hậu bỏ đi.
Mạc Trí Viễn nhìn sang, nhưng không có ý kiến: "Mặc nàng ấy"
Mạc Trí Viễn không quan tâm ai sẽ làm thái tử phi, chỉ cần đó là người nữ nhân mà Mạc Quan Kì yêu thích, ông đều đồng ý. Mạc Trí Viễn hiểu rõ cảm giác có thể sống bên cạnh người mình yêu bạc đầu đến già mới là đáng quý nhất, từ khi Châu hoàng hậu qua đời thì tâm của ông ta cũng đã chết tự lúc đó. Dù có hàn vạn mỹ nhân bên cạnh, cũng không thể sánh được với người thương trong lòng.
"Dao nhi!"
Mạc Quan Kì từ đầu đã chọn sẳn thái tử phi cho mình, chính là Lư Nhạc Dao, tâm can bảo bối của hắn. Hắn nắm lấy tay của Lư Nhạc Dao đưa nàng đi, trong mắt chỉ có sự sủng nịnh yêu thương.
"Lư Nhạc Dao, nhị tiểu thư của Lư tướng....nhận được ngọc bội"
Từ đầu đến cuối Mạc Quan Kì chưa từng nhận ra sự tồn tại của Dương Vãn Ý, mặc dù nàng đứng cách Lư Nhạc Dao không xa, vì ánh mắt của hắn chỉ đặt ở trên người thương trong lòng, không tồn tại bóng hình khác. Sau khi trao ngọc bội, hắn nắm lấy tay của Lư Nhạc Dao rời đi.
Cảm xúc của Dương Vãn Ý đang vô cùng hỗn loạn, nàng không hiểu, tại sao Mạc Quan Kì có thể phớt lờ nàng, nàng đứng ngay trước mắt hắn nhưng bản thân lại như kẻ không tồn tại. Hắn chỉ là đang không nhìn thấy nàng, hay như lời ca ca đã nói hắn chưa từng coi trọng nàng, nên cố tình như không muốn nhìn đến.
Những giọt nước mắt óng ánh trên mắt nàng như trân châu dưới nắng, cứ vậy mà nhỏ giọt đẫm ướt trên mặt, cảm giác đau thắt đang đè nặng lòng ngực nàng. Một năm cùng hắn cá nước thân mật ở An Khê Trấn, cả ngày lẫn đêm gần gũi không rời, được tính là gì...nàng từ ngàn dặm xa xôi lên Kinh Thành tìm hắn, lại không đổi được một cái lướt nhìn.
Mạc Quan Kì, Mạc Quan Kì....Dương Vãn Ý trong lòng đang liên liên tục gào hét tên của hắn.
Ánh mắt bi thương không tự chủ cứ hướng về phía chỗ ngồi của hắn và Lư Nhạc Dao, hai người họ cười nói vui vẻ, hắn ấu yếm vuốt gọn lại tóc cho Lư Nhạc Dao. Nàng cho rằng tính cách của hắn lạnh lùng do sinh trưởng nơi hoàng thất nên nàng chưa từng nghĩ Mạc Quan Kì cũng có thể ôn nhu như người khác.
Nàng từng nghĩ mọi cách để khiến cho hắn vui vẻ, chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười của hắn, khi hắn cười nhất định sẽ càng tuấn mỹ hơn, nhưng giờ đây nàng không cần phải làm gì vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của hắn...giành cho một nữ nhân khác, tim nàng đau lắm, nàng không cảm nhận được dù là một chút sự vui sướng.
Nằm trong số những nữ tử không được chọn, Dương Vãn Ý cũng như những người khác được mang đến giữa điện, hành lễ với hoàng đế và các vị quý phi trước khi xuất cung, được ban tặng một trăm lượng vàng làm lộ phí xuất cung. Giữa lúc này Vạn quý phi lại đứng ra giữa điện.
"Bẩm hoàng thượng...thiếp thần muốn xin một ân điển của người"
Mạc Trí Viễn nhìn sang bà ta: "Nàng muốn xin điều gì?"
"Thần thiếp muốn xin.... một trắc phi cho Quân nhi trong số những tú nữ này" Vạn Qúy phi hướng mắt nhìn xuống hai mươi lăm vị tú nữ đang có mặt ở giữa sảnh điện.
Sau khi bà nói rõ ý định của mình, những tú nữ dưới điện đều hoang mang, lo lắng bản thân được chọn, chân họ lùi lại. Họ rất sợ Mạc Trí Viễn mở kim khẩu ban hôn, và bản thân không may trở thành cái tên từ trong miệng hắn nói ra.
Lục vương gia, Mạc Văn Quân từng là một hoàng tử tài giỏi nhất trong số những vị hoàng tử, người được chọn vào ngôi vị thái tử, nhưng vì Đổng hoàng hậu lập mưu hãm hại, hại hắn bị tàn phế hai chân, mất đi cơ hội trở thành trữ quân. Cho dù sau này Đổng hoàng hậu đã chịu báo ứng do tội ác của mình, chết vì loạn tên bắn trúng. Mạc Lạc Văn bị lưu đày bỏ mạng ở biên cương với tội danh mưu phản, nhưng cũng không đủ bù đắp được cho đôi chân của Mạc Văn Quân.
Có lời đồn răng, Mạc Văn Quân không chỉ bị phế hai chân mà chỗ đó của hắn cũng bị phế. Gả cho hắn có khác nào làm vợ của một hoạn quan.
"Chuyện này..."
Mạc Trí Viễn có chút đắn đo, những tú nữ dự tuyển đều là khuê nữ danh môn, họ mang theo sự mong đợi trở thành một phần của Đông cung, nếu như giờ miễn cưỡng ban hôn sẽ không công bằng với những nữ tử này. Nhưng trên cương vị một người phụ thân của Mạc Văn Quân, Mạc Trí Viễn cũng muốn suy nghĩ cho hắn.
"Trong số các ngươi, có ai nguyện ý trở thành trắc phi của Văn vương?" Mạc Trí Viễn đích thân hạ kim khẩu, ông không muốn bắt ép mà cho họ sự chọn lựa.
Một bầu không khí trầm mặt, hoàng thượng hạ kim khẩu, bọn họ nên làm thế nào. Không tỏ thái độ có phải phạm tội khi quân thất lễ với hoàng đế, nhưng nghĩ cho bản thân, phải cùng một nam nhân tàn phế trải qua những ngày tháng như quả phụ, họ không đủ can đam để mà lên tiếng.
"Trẫm sẽ không bắt ép các ngươi, nếu ai đồng ý làm trắc phi của Văn vương thì bước ra trước...còn bằng như, trong số các người không có ai nguyện ý, trẫm cũng sẽ không làm khó các ngươi để cho các ngươi xuất cung"
Mạc Trí Viễn nói xong thì phía dưới điện những tú nữ lần lượt từng người một thụt lùi bước, mãi cho đến người cuối cùng. Tâm trạng hụt hẫng trượt dài, cho đến khi nhìn thấy vẫn còn một nữ nhân nguyện ý gả cho con trai hắn, Mạc Trí Viễn đã nhếch môi cười.
Vạn Qúy Phi thì trong lòng oán trách từng người một trong số họ, khi nhìn thấy cả đám tú nữ lần lượt lui xuống, mắng chửi họ không biết tốt xấu, nếu không phải Quân nhi của bà bị tàn phế thì đám nữ nhân này ngay cả một chút cơ hội giữ bên cạnh cũng không có, chứ đừng nghĩ có thể làm được trắc phi. Nhưng không phải tất cả đều là ngu ngốc, chí ít vẫn còn một người, khóe môi của bà nhếch nhẹ tự đắc, cho đến khi nhìn rõ đó là ai thì hận ý cùng tức giận đã tăng vọt phải bật người dậy, muốn ngăn cản Mạc Trí Viễn mở kim khẩu.
"Nữ nhân đó là ai?" Mạc Trí Viễn nhìn sang lão thái giám bên cạnh.
"Hoàng thượng! là Dương Vãn Ý...nữ nhi của huyện lệnh An Khê trấn" Hải công công lên tiếng.
Dương Vãn Ý vẫn còn đứng yên bất động, từ giây phút Mạc Quan Kì nắm lấy tay Lư Nhạc Dao thì tâm nàng như đóng băng, lạnh tâm từ lúc đó, cho nên với những chuyện đang diễn ra nàng hoàn toàn vô cảm, cũng không hiểu tại sao bản thân trở thành kẻ duy nhất lạc lõng giữa đại điện, những tú nữ khác đã lùi lại phía sau nàng từ khi nào, mãi Vu công công bước đến chỗ nàng, lớn tiếng hô to: "Dương Vãn Ý, nữ nhi của huyện lệnh trấn An Khê...sắc phong làm trắc phi của Văn vương, khâm chỉ"
Vu công công quay sang nhìn Dương Vãn Ý, vẻ mặt hoan hỉ: "Dương tiểu thư! Còn không mau tạ chủ long ân"
Dương Vãn Ý không ngờ, chỉ vì một phút không chuyên tâm của nàng, lại tử đẩy bản thân vào tình thế không thể quay đầu, thu lại ánh mắt từ trên người của Mạc Quan Kì, nàng bước lên trước, quỳ giữa điện và dập đầu trước Mạc Hằng Viễn: "Dân nữ...đa tạ hoàng thượng ban hôn"
Khi nàng ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt đầy kinh ngạc của Mạc Quan Kì, cuối cùng thì hắn đã nhìn thấy sự tồn tại của nàng.
"Dương Vãn Ý..."
Dù hắn không phát ra tiếng to, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra khẩu hình từng chữ, nàng mỉm cười...thì ra, hắn còn nhớ được tên nàng.
*** hết chương 1***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro