Ai bảo ta không yêu ngươi?
AI BẢO TA KHÔNG YÊU NGƯƠI?
Tác giả: Tiểu Dạ
Thể loại: đồng nhân văn, 1×1, SM nhẹ, H cao, anh tuấn dũng mãnh cương trực công, phúc hắc linh xảo băng lãnh thụ, HE.
Phía Bắc chính cung điện có 1 tòa tháp cao vút mịt mùn không có cửa ra vào. Nơi này đã chinh qua bao nhiêu năm cũng chẳng ai biết. Khí tỏ ra âm lãnh dường như không có hơi người và sinh vật sống đã lâu….
“Công chúa! Sao lại có nơi này?”
Miharu nhíu mày lo lắng hỏi Tomo-hime. Sắc mặt của nàng không chút gợi ý, chỉ duy có ánh mắt trong phút chốc lóe lên tia sáng rồi vụt tắt. Nếu không phải bản thân từng là 1 thiên thần, Miharu cũng không dám tin vào mắt mình cái biểu hiện có mà như không của Tomo-hime.
Âm lãnh trầm trầm, Tomo-hime có chút bất đắc dĩ. Nàng khẽ chau mày buông tiếng thở dài nho nhỏ rồi tiếp lời Miharu.
“Cất giữ thứ không khả năng nắm giữ!”
Miharu thoáng kinh ngạc. Vì cớ gì Tomo-hime lại có biểu tình đau thương vô hạn như vậy? phải chăng thứ được cất giấu ở đây có gì đó thiên biến? Không khỏi tránh được tia nghi hoặc. Miharu 1 cỗ lo lắng dâng đầy.
Tomo-hime từ năm 12 tuổi đã thay mẫu thân tiếp quản Vĩ Hiên Quốc chưa 1 lần nhíu mày vì thiên hạ tồn vong. Với sự tinh anh cùng tuệ năng trời ban, nàng là 1 minh quân ai nấy đều yêu mến. Đôi lúc nói cười, đùa giỡn làm người ta kinh hoảng nhưng luôn luôn được lòng dân vì chính trực cùng nhân ái. Nay nàng vì cái gì mà thần sắc âm lãnh? 1 mạc nghi vấn trùng trùng khiến Miharu có chút suy tư.
Thấy được sự biến động trong ánh mắt thân cận, Tomo-hime mĩm cười. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên vai Miharu, đoạn nói.
“Đến lúc buông tay thì buông tay. Ta sẽ không có gì đâu. Đừng lo lắng!”
Ngước mắt nhìn biểu tình đầy kiên định, Miharu không khỏi đau lòng. Nữ nhân này… có nhất định phải như vậy?
Lại cái biểu tình kỳ lạ đó. Tomo-hime bất giác cười mang ý trêu ghẹo.
“Tới đây được rồi! Trở về với anh ấy đi! Ta tự biết phải như thế nào!”
Nhấn mạnh từ ANH ẤY, Tomo-hime thần tình có chút thú vị, ý vị không che dấu toe toét mĩm cười đầy linh xảo hướng Miharu mà phóng.
Ý trong lời sao có thể không nghe ra. Miharu đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn. Bất giác nóng như 2 tai bốc khói, vội vã mà lấp bấp nói:
“ Cái… cái….! Ai nha! Trễ rồi… ta… ta cũng về luôn đây!”
Vội vàng tung đôi cánh trắng, hấp tấp đến xíu nữa bay đụng trần nhà, Miharu biết bản thân không khả năng đề kháng cùng sự trêu chọc của Tomo-hime nên luôn chọn đừng rút trước. Mặc dù không phủ nhận chính là do bản thân hime muốn chính mình rời đi nhưng cũng biết… chống đối lại ý nàng…. Không chừng…. sẽ chết vì thẹn, xấu hổ hay cái gì hơn thế mất! Tẩu vi chi thượng a!
Ánh mắt mang ý cười, Tomo-hime mĩm cười ranh ma nhìn đường bay loạn như châu chấu của Miharu. Đến khi hắn biến mất nàng liền thu liễm, cẩn thận quay về 1 góc ở trong tường chạm tay vào khe nhỏ cách mặt đất 13 tất.
Cạch! Tiếng động khô khốc vang lên mang theo 1 tiếng vọng nho nhỏ cộng hưởng trong u tối. 1 hành lang nhỏ hiện ra trước mắt nàng. Tomo-hime men theo đó, uyển chuyển lách người bước tới.
Qua 1 đoạn mê cung, nàng lấy trong tay áo ra 1 cọng lông vũ đen tuyền kỳ lạ. khẽ thổi khí về phía trước kéo chiếc lông vũ nhẹ nhàng nâng lên. Lông vũ như chạm vào 1 vùng kỳ ảo, cháy bùng lên không lý do. Kết giới bị phá!
Tomo-hime nhíu mày! Đến rồi!
Trong 1 khắc lắng động âm trầm, Tomo-hime đứng giữa không gian ma pháp ảo mộng mà 7 năm trước khi tiếp nhận hắn nàng đã dựng lên. Một thoáng đau buồn, Tomo-hime thở ra 1 hơi nhẹ nhàng. Tiếng đến giá sách phủ đầy ánh kim bụi tinh không ma chú, nàng với tay lấy 1 cuốn sách bìa cứng ra. Trên mặt biểu tình có chút chán ghét.
Cuốn sách này, bìa mạ vàng được phủ lên 1 bức tranh tinh tế. Năm 4 tuổi phụ thân tặng nàng sau đó 1 thân chinh chiến vĩnh viến không quay về. Đối nàng, đây là thứ thân thiết nhưng cũng đầy đau lòng. Mở ra khung sách, bên trong là 1 chiếc hộp nhạc nhỏ nhắn xinh xinh nhưng nửa điểm cũng không có đặc biệt hay hoa văn chi. Chỉ là 1 chiếc hộp trơn nhẵn đến dễ lãng quên.
Lấy chiếc hộp khỏi cuốn sách, nàng bỏ lại cuốn sách nặng nề trên giá mà nhẹ nâng chiếc hộp mang đến bàn xếp nhỏ bên cạnh.
Chạm tay vào nắp hộp, nàng khẽ khẽ ngân nga:
“Đến rồi đi! Xoay rồi ngừng! Ngược rồi xuôi! Không thể hóa giải!”
Chiếc hộp bất giác rít ra 1 âm thanh nhỏ rồi hóa thành tro bụi bay lên không trung cuộng xoáy quanh Tomo-hime.
Nàng thét lớn.
“Ta trả tự do cho ngươi! Giải khai khế ước, quay về vật chủ! ĐI”
Cơn lốc kèn bụi tinh vân lấp lánh quấn chặt nàng như không muốn rời. Đến đây cũng không biết là như thế nào, Tomo-hime mĩm cười ôn nhu mang theo 1 tia nhẹ nhõm. Áng bụi quầng vũ mang cho người ta cảm giác có chút luyến tiếc bay lên rời đi.
Một giọt nước mắt khẽ trào, Tomo-hime đứng đó, dáng vẻ cô đơn vô hạn 1 lúc lâu. Sau liền dứt khoác quay đầu bước đi tiêu sái!
“Sẽ tốt thôi Kuro à!”
—♥—♥—♥—
Mở mắt ra, 1 màn đêm tâm tối bao phủ lấy hắn. Cử động cánh tay… không nhút nhít được. Hắn cười khẽ, có chút ngoài ý muốn. Dự là hắn đang bị nhốt vào 1 phòng giam nào đấy của Thiên Phong Các. Mấy ngày trước, được lệnh trực tiếp từ quân sư Nokoru của Dĩ Hiên Quốc phải đột nhập vào Thiên Phong Các tìm bản đồ cổ vật cất giữ kho tàng mà quốc vương đời trước đã chôn giấu. Hắn 1 thân hắc y, cô độc mà cương quyết thâm nhập vào Thiên phong Các trót lọt. Ngỡ sắp thành công… Cho đến đêm hôm qua, hắn len lét đột nhập Bí Thư Phòng, đến được nơi gần như có thể rinh địa đồ về thì…. 1 cơn gió mạnh đập và thân y trong lúc mơ hồ thét nhỏ 1 tiếng…. Lập tức bị biếm… thiên lao khi nhìn còn chưa thấy cái vật đang tìm. Trời ơi! Thân là 1 Ảnh vệ cũng là 1 tướng quân hiên ngang lẫm liệt, uy nghiêm lãnh tĩnh thế mà bị bắt 1 phát gọn hơ. Hắn không khỏi trong lòng ủy khuất khẽ thở dài… cũng cho là chấp nhận an phận luôn đi. Bị bắt kiểu này cùng lắm là chết thôi chứ có gì đâu mà sợ a. Chỉ sợ….. nếu thoát được, quay về không biết bị bao nhiêu là trêu cợt của công chúa ác ma nhà hắn. Ai nhu, lại 1 phát thở ra không kiếm chế a!
“Như thế nào lại khiến Kurogane đại nhân thở dài như vậy nga!”
Thanh âm trêu cợt vang lên giữa ngục lao yên tĩnh, Kurogane nhíu mày. Giọng nói mang đầy tiếu ý, lãnh tĩnh, thanh thót này…. Sao mà quen quá đi nga?
Hắn nhíu mày.
“Ngươi là ai? Sao lại biết ta? “
Thiếu niên không lên tiếng chỉ khe khẽ mĩm cười. Tomo-hime, nàng là đem đến cho ta lễ vật hậu hĩnh như vậy sao? Thú vị thật nga!
Một hồi vẫn không có đáp án, Kurogane không kiên nhẫn, quát:
“Ngươi… đến để khảo ta?”
Thấy nam nhân trước mắt biểu tình thú vị nhíu nhíu đôi mày đậm đầy uy lẫm, thiếu niên miệng lại thêm tiếu ý khẽ cong lên.
Hắn ghé vào tai nam nhân bị trói 2 tay lên cao, mắt bị 1 mãnh vải đen che khuất cùng chân mang cùm với 1 quả cân to tướng tiếu ý dâng đầy…. nhưng cũng mang chút mị hoặc.
“Ngươi đoán xem!”
—♥—♥—♥—
“Ặc, ngươi……… bỉ ỏi!”
Tiếng nam nhân cương nghị vang lên lạ lùng kèm theo 1 hơi thở dốc khiến người ta ai nghe qua cũng bất giác đỏ mặt khó hiểu vì sao.
“Là do ngươi không tốt! Đã biến khỏi tầm mắt ta 7 năm….”
Thiếu niên thanh mảnh, miệng nỉ non nho nhỏ ghé vào tai nam nhân như chuốt 1 đoạn tình sắc mê dược. Người kia dưới thân hắn cũng 1 thân run rẩy không biết vì sao tựa hồ như sự tiếp xúc da thịt nhẹ nhàng giữa môi hắn và y có chút quen thuộc.
“Ngươi là ai? Thả ta ra!”
Âm giọng vương tiếng nghiến răng ken két do tức giận và kiềm chế.
Nam nhân 1 thân hắc y bị trói ngược 2 tay lên đầu, 2 mắt che khuất bởi 1 mảnh vải đen dày, và đôi chân bị cùm vào 1 cầu sắc lạnh buốt nặng nề. Trước ngực xổ sàng buông lơi tà áo, khi ẩn khi hiện lộ nên hồng ngân đỏ lịm 1 bên ngực.
Phập! Một nhát cắn không hề nói trước, thiếu niên tóc vàng cắn vào yết hầu nam nhân. Hắn rên lên, 1 vì đau, 1 vì…. cảm giác khác nữa.
“Ư… ư….. vì … vì….. vì sao… ngươi đối ta… Ứ?”
Nam nhân chưa kịp thốt nên lời đã bị thiếu niên 1 đường liếm từ cổ đến ngực, khẽ khàn hư nhuyễn ngậm lấy nhủ thủ đã cứng lại vì va chạm. Hắn khếch môi cười nhạt, lách cái lưỡi xinh xắn đỏ hồng vòng tròn qua tiểu đậu đậu làm nam nhân rùng mình tim như nhảy múa.
Ứ? Nam nhân không biết vì sao phản ứng bản thân thập phần nhạy cảm. Hai tay rung rẩy không sức lực miết chặt dây trói tự hồ muốn cắt đứt sợi dây kia và đẩy thiếu niên ra khỏi mình, tránh cho bản thân……. Bất giác bị mê hoặc bởi hành động của hắn.
—♥—♥—♥—
Dĩ Hiên Quốc,
Nokoru mĩm cười nhã nhặn hốp 1 ngụm trà, phe phẩy quạt phượng hoàng bình thản nói với Tomo-hime.
“Nàng làm vậy quả là thiệt cho Kurogane nha!”
Tomo-hime mĩm cười ôn nhu nhìn kẻ nói với mình, nàng không nặng không nhẹ, không nóng không lạnh trả lời.
“Xem như cho huynh ấy 1 ái nhân được dùng trọn đời đi!”
Nokoru sặc trà, ho ra tiếng.. Khụ…. Khụ….
“Bắt hắn nằm dưới hả?”
Câu nói của nokoru thiếu điều quá… thô bỉ làm Tomo-hime bất giác nhíu mày lại.
“Ta tự có chính kiến! Cứ xem số trời đi!”
Nokoru nhìn nàng khó hiểu rồi thần thái khôi phục, lãnh tĩnh 1 ngụm trà nuốt vào.
Xa xa… chân trời toàn 1 màu đen… Tomo-hime tâm đầy u nhã. Khi quay lại môi kỳ lạ vương 1 nụ cười….
“Không phải ngẫu nhiên mà tất cả đều là tất nhiên!”
—♥—♥—♥—
“Aaaaaaaa! Tên biến thái nhà ngươi tránh ra!”
Tiếng Kurogane vang lên khắp lao phòng làm cho người kia không vừa ý mà nhíu mày.
“Ngươi được phục vụ còn than cái quái gì?
“ Phục vụ cái đầu ngươi! Ai lại…. ai lại…. hừ! Buông NGƯỜI ANH EM của ta ra! Ngươi đừng có mà liếm mút nữa! Tỡm!”
Một tia tiếu ý thoáng qua, cái tên này trong trí nhớ hắn không hề thay đổi a. Thiếu niên tóc vàng lại 1 phen gậm lấy đại nhục bổng căng cứng nổi đầy gân.
Khẽ lướt qua từ đầu đến chân bổng bổng, thiếu niên dừng lại nơi đầu rùa, nhẹ nhàng kéo cái lưỡi ẩm ướt, nóng bỏng qua khe hẹp nơi đầu mút. Hắn xoay tròn chiếc lưỡi xinh đẹp, bạo loạn khiêu khích cái lỗ be bé nơi đầu côn.
“Ư.. á…. Dừng…… nguơi…. Hộc……… ngươi…. Ko đc! Ư…”
Kurogane nhịn không được bị hắn hấp diện quá mức yêu mị, bản thân run rầy rồi cứng người phát hiện…. bức rức…. bức rức…. hắn muốn bắn a!
Khổ cho thân hắn, lúc này tại sao lại bị 1 nam nhân khiêu khích, còn có ý muốn bắn trong tay y?
“NGƯƠI BUÔNG TA RA! CÚT! CÚT NHANH CHO TA”
Anh dũng thét lên, Kurogane hy vọng làm cho thiếu niên giật mình bỏ hắn ra để……… hắn 1 phát bắn cho thõa dạ. Ai dè, thiếu niên đối tiếng thét tựa đạn pháo bên tai 1 chút cũng không có biểu tình.
Kurogane đành nhíu mày khổ sở, cắn răng chịu đựng. Đến 1 lúc, bổng toàn thân run rẫy, 1 đạo huyết khí từ hạ thân nóng bỏng lan ra toàn thân…. Thư thái a! hắn bắn!
Thiếu niên không ngờ được tình huống xảy ra bất ngờ, nuốt trọn phần trọc bạch tinh túy do nam nhân không kiềm chế bắn ra. Vị tanh nồng đăng đắng khiến hắn có chút mê hoặc… vị nam nhân a!
Cảnh tượng mị hoặc dâm tà dâng đầy trong lao phòng… thiếu niên mặt ửng sắc hồng, hơi thở bất thông, hổn hển với khóe miệng vương chút chỉ bạc tình sắc dâm mị. Dưới thân y là 1 nam nhân thân hình cường tráng, tiết khố bị xả khai, lồng ngực phập phồng màu mật ong khỏe mạnh cùng nhiều dấu hôn ngân chi chít thở dốc khuyến tình.
Thiếu niên miệng vương tiếu ý cùng dục niệm vươn tay tới hạ thân nam nhân, chạm vào cúc huyệt be bé chưa 1 lần được khám phá.
Nam nhân nhận ra ý đồ của hắn, bất giác giẫy dụa kịch liệt.
“Tên hỗn đản nhà ngươi! Bỏ tay ngươi khỏi người ta! Cút! Mẹ kiếp! Không được tiến vào! Ta cấm!”
Thấy kurogane kịch liệt phản ứng, thiếu niên có chút hài lòng, mĩm cười ôn nhu tách 2 chân hắn ra.
Kurogane dùng toàn thân sức lực đá 1 cước trúng ngực thiếu niên, thiếu niên chút nữa thổ huyết văng ra 3 thướt cách hắn. Giẫy dụa kịch liệt làm khăn bịt mắt lỏng lẻo rơi xuống….
Trước mặt kurogane là 1 thân ảnh quen thuộc, 1 thiếu niên có ánh mắt màu biển cùng mái tóc vàng rối tung màu nắng. Khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khoảnh, 1 thân bạch y xốc xếch, miệng vương tiếu ý….. Kurogane không khỏi trừng mắt… nhìn……. Nhìn thật kỷ……….. nhìn……. Nhìn……
“Fy……… Fye?”
Bất ngờ lên tiếng cũng không biết mình nói gì. Kurogane thấy 1 mạc cười khổ trên miệng thiếu niên.
“Biết rồi? Vậy tiếp tục thôi!”
Fye đứng dậy phủi phủi y phục, 1 đường hướng tới kurogane mà bước.
Mỗi 1 bước của hắn đều khiến tim Kurogane ngưng đập. Cư nhiên… ta tìm hắn khắp nơi…. Hắn lại ở ngay bên cạnh… ngay trong Thiên Phong Các cách Dĩ Hiên Quốc chỉ 20 dặm về phía Bắc?
Ngay khi Fye 1 ngón tay tiến nhập hậu đình kurogane thì…..
Vù……..1 đoạn lốc ánh kim từ thinh không xuất hiện lao về phía Kurogane… tiến thẳng vào giữa trán hắn… 1 giây rồi biến mất.
Thần tình có chút bất ngờ, Fye dừng động tác rồi tiếp tục như chưa có gì xảy ra.
“Ứ! KHÔNG…….!”
RẮC! vang lên trong lao không chỉ là tiếng thét chói tai hoang dã của kurogane mà có kèm 1 tiếng gẫy đổ của 1 thân gỗ rất nặng nề. Tay Kurogane được giải phóng. Bốn mắt 2 người nhìn nhau rồi nhìn vào đôi tay vừa được phóng thích của kurogane. Hai người 2 biểu tình khác nhau.
Kurogane mép cong lên nở 1 nụ cười không chút hảo ý.
Fye nhăn trán tỏ ra có chút bất đắc dĩ kèm chịu trận. Trước khi hắn bị con bò mộng kia đè xuống thì trong đầu thoáng phóng 1 tia suy nghĩ.
“Chết tiệt! Lại để hắn thắng! Tomo-hime, là nàng gạt ta?”
—♥—♥—♥—
Trên thân chỉ còn vương lại chiếc áo sơmi trắng khoác hờ, thiếu niên thở hổn hển, thần sắc mê mị, khuôn mắt tuấn lãng lộ lên chút phiếm hồng, ánh mắt mờ ảo đọng sương đầy dục tính. Biểu tình hết sức chặt vật cắm mạnh môi dưới khiến cánh môi hồng nhuận tụ huyết đến rớm máu. Đôi mày thanh tú chau lại thành 1 khe hẹp giữa trán khiến khuôn mặt ngày thường luôn ánh lên nụ cười lại đột biến trở nên thập phần kiều mị đầy cương nghị nhưng cũng kích tình cùng với hoan khí yếu đuối đầy e sợ!
“Hộc!… Ư!”
Thiếu niên câm nín mặc cho 2 tay bị trối quàng ra sao cổ nam nhân khiến khoảng cách 2 người như có mà như không…
Một chân thiếu niên bị cột gập vào đùi, chân kia bị treo lên sau thắt lưng nam nhân trong tư thế cực kỳ khiêu gợi, bày khai hoàn toàn cúc huyệt bí ẩn cùng thịt huyệt đo đỏ dục tình.
Trong hơi thở phủ đầy sương của 2 người hòa trộn vào nhau, tình sắc ý nhị dâng lên khiến không ai có thể nhìn mà không đỏ mặt a!
“Ứ!” thiếu niên gần như không nhịn được cắn răn phát ra tiếng rên thê lương cùng mị hoặc lạ lùng.
“Chỗ này sao?” Nam nhân kéo mép lên tạo thành 1 nụ cười dâm dật. Hắn biết sắp đến lúc được thõa mãn chính mình.
Tay Kurogane tăng thêm vài phần tốc lực khiêu khích tiểu kê kê của Fye để phân tán 1 phần sự chú ý của y về phía cúc huyệt đang được hắn từ tốn nới rộng, 2 ngón tay đã vào bên trong vừa xoay vừa ma sát làm nội bích 1 phen co thắt.
Fye chịu không nổi thống khổ rên lên trách cứ.
“Không được……. Ưn…….. đau……. Không… ư ……a……aa!’
Kurogane vội xoay người Fye lại. Ngón trỏ lanh lẹ như mãng xà vuốt ve, xoay chuyển, ấn ấn vào lỗ nhỏ trên đầu tiểu kê kê, Kurogane áp xác tấm lưng trần mền mại trắng nõn nà của Fye thổi 1 làn hơi nóng bỏng động lòng vào làng da đang ửng đỏ do kích tình khiến Fye 1 thân run rẩy ko khả năng nhịn xuống. Kurogane quả không hổ danh 1 đại tướng quân, khi CHINH TRẬN có thể cùng lúc để mắt đến nhiều nơi và hành động nhiều chỗ ( =]]]]~). Một tay nắm lấy tiểu đệ đệ của Fye xoa nắm rồi cào nhẹ rồi lại xoay xoay, vuốt vuốt trong khi tay kia lần mò bên kiều đồn căng tròn chắc nịt lẻn vào động cúc hoa yếu ớt nhu nhu ấn vào rồi rút ra từng ngón được đưa vào trong công cuộc khai phá động tuyệt mật khó ai thăm dò. Bên cạnh đó không quên vùng cứ địa phía trên khát cầu, hắn 1 thân áp sát phía sau kẻ địch hôn lên cái cổ thanh mãnh, trắng trơn, mềm mại đó để lại hàng tá đóa hôn ngân cùng những sợi chỉ bạc kéo lê do thóa dịch đọng lại.
Mồ hôi tuôn ra ướt át khiến cả 2 nóng bức của người, 1 đường liếm láp từ vai lên cổ rồi trượt nhẹ tới quai hàm nhẫn nhẫn dừng lại 1 chút rồi chiếc lưỡi ấm áp, mềm mại chứa đầy ướt ác cùng linh xảo 1 dọc chạy về phía vành tai vô cùng nhạy cảm của Fye cắn nhẹ khiến hắn rên lên 1 tiếng ẩn nhẫn chịu đựng, rồi sao đó luồn vào tia hắn liếm qua khuấy động thân thể nhạy cảm đến run người.
Chịu không thấu 1 thân bất đắc hứng chịu nhiều chỗ bị công kích, cuối cùng Fye kết thúc khi ngón tay thứ 3 của Kurogane chọc vào xoáy mạnh đến nơi nội bích cách vách tuyến tiền liệt. Một luồn huyết mạch nóng bỏng từ hạ thân lan tỏa ra toàn thân khiến hắn thập phần thư thái. Cơ thể rung rẫy so với trước còn kịch liệt hơn, miệng cố ngăn dòng rít thõa mãn nhưng không kiềm chế được phát sinh.
“Ư aaa! Sảng khoái…! Hảo sảng khoái a!… Ư…..a..” Fye thở dài khoan khoái như được thoát khỏi ngục hành. Bắn! Bắn ra 1 hơi trọc bạch nhơm nhớp nóng hỏi phủ đầy lên tay Kurogane hắn hổn hển thở.
Kurogane lại 1 tia tà mị lóe lên, 1 phát rút hết 3 ngón tay đang ở hậu đình Fye quấy loạn nghe 1 tiếng PHỤT thật dâm mỹ.
Trực tiếp đem trọc bạch thoa lên cự bổng, 1 phần khuấy loạn trong ngoài Fye, hắn thật không chịu đựng được nữa. Cái tên chết dịch này hấp dẫn chết người ta mà.
Fye chưa thõa mãn được bao lâu, 1 thân mềm nhũn bẹp ra đó thì bất giác, eo lưng bị kích động xách lên, mãnh áo sơmi cũng vì thế mà trợt xuống vai cổ hắn. Fye nhíu mày. Cái tên ôn thần này… thô bạo quá!
Trực tiếp cho đại bổng bổng cứng rắn đầy gân thô kệch trượt thẳng tấp 1 đường cho tới đáy, Kurogane cắn răng rít nhẹ 1 tiếng.
“Dâm phụ!”
Chịu không nổi cự bổng quá lớn lao vào cúc huyệt nhỏ bé, Fye rên rỉ cùng ủy khuất.
“Ư…a…a .. cái đầu thối nhà ngươi! Hiếp người ta còn chửi cái gì?”
Nói được 1 câu lại phải thở hồng hộc lấy hơi và nén lại cơn đau từ hậu đình xông lên não, Fye tức ứa gan. Không phải vì bị Tomoyo-chan lém lỉnh đó xỏ thì không nhất thiết phải vì y chịu trận thế này.
Đẩy 1 phát thật mạnh khiến Fye chao đảo, đầu không còn 1 chút nghĩ suy vấp váng. Kurogane không hề tiết chế bản thân, đã hứng thì mần luôn thôi. =’’=
“Không phải ngươi mê hoặc ta sao? Là họa do ngươi gây ra tất phải tự THÂN gánh lấy”
Kurogane phản kháng lại 1 câu với ý tứ rõ ràng, nhấn mạnh từ THÂN khiến Fye 1 trận máu ửng lên mặt đỏ bừng sao đó vài giây mới lấy lại thần tình lãnh tĩnh… nhưng cũng không được bao lâu liền tiêu biến mất hoàn toàn.
Tại cúc huyệt yếu ớt, cự côn thô to cứng ngắt lui tới không chút kiêng kỵ hay dè chừng. Cùng với dâm thủy và ma sát, 1 âm thanh dâm dục vang lên BẠCH BẠCH.
Một lúc lâu sao mới từ từ nhẹ đi mà êm lại…..
…………………………..
Sáng hôm sau, Kurogane nhíu nhíu mày tỉnh dậy.
Bên cạnh hắn là Fye – chàng thiếu niên tóc vàng đã 7 năm rồi không gặp. Từ lúc hắn biến mất, Kurogane như biến thành con người khác, lăng xả vào mọi hành động khiến hắn nhiều khi xém chút đánh mất nửa cái mạng.
Năm đó là Fye rời xa hắn. Đem quá khứ cùng 1 phần sức mạnh của hắn giao cho Tomo-hime lúc đó mới 13 tuổi. Cái tên pháp sư chết dịch này, cái tên phụ bạc chết tiệt này thừa cơ hắn sơ xuất làm ra cái chuyện như vậy còn mang hắn 1 chút mơ hồ đặt dưới chân Tomo-hime nhờ nàng chiếu cố.
Hừ, những tưởng hắn không bao giờ quay lại chứ. Với chút kí ức mang máng, Kurogane biết bản thân mất đi thứ gì đó nhưng vẫn là… không giải thích được. Giờ thì hay rồi. Hắn đã gặp Fye. Giờ quá mệt để có thể hỏi vì sao năm đó lại ra đi. Vì sao bây giờ lạ xuất hiện gần hắn như vậy mà không nói và… vì sao……. Đêm qua!
Một trận váng vấp ập đến khiến Kurogane ngừng suy nghĩ, hắn đứng dậy nhặt nhạnh quần áo bị người kia hôm qua xé toạt, quăng tá lã mặc vào người. Xong xuôi, Kurogane tiến lại gần Fye khẽ lướt tay nên gương mặt trắng hồng đang miên man say ngủ đó.
“Ngươi nào có yêu ta! Vì sao cứ nhất định cùng nhau dây dưa? Ta cũng mệt mỏi lắm rồi! Yêu ngươi là ta sai rồi! Từ đây và về sau không cần cưỡng cầu!”
Thở dài 1 hơi, Kurogane quay mặt đi, định đứng dậy li khai. Chợt 1 đạo lực kéo tay hắn ngã lùi về phía lòng ngực trơn mịn rắn chắc quen thuộc.
“Ai nói ta không yêu ngươi?”
Thanh âm thiếu niên từng câu, từng chứ rõ ràng hướng Kurogane kiên định rỉ vào tai. Bất ngờ, Kurogane ngước đầu lên nhìn Fye. Hắn không biết sẽ là biểu tình gì. Trêu ghẹo, bắt đắc dĩ, hay là dối trá? Nhưng biểu tình của Fye làm tim hắn đánh thịch 1 phát. Ôn nhu! Là ôn nhu! Vô cùng ôn nhu!
Bây giờ mọi nghi vấn đã không còn quan trọng. Hắn quay về, ở bên cạnh Kurogane. Cười với Kurogane. Vậy cũng đủ rồi. Tận sâu trong đáy lòng, Kurogane thấm thía cảm giác ái nhân là như thế nào.
Hắn bất giác mĩm cười hòa cùng nụ cười ôn nhu của Fye, thân 2 người như tỏa ra khí sắc ấm áp dung hòa. Fye cuối đầu hôn phớt qua làn môi Kurogane, miệng rỉ nhỏ.
“Lần sau, ta sẽ thịt ngươi!”
Vẫn cái nụ cười ôn nhu đó, bất giác Kurogane lạnh cả người. Xem ra cúc hoa hắn phải hảo hảo bảo vệ, không sẽ có 1 ngày cúc hoa nở rộ đến không còn là cúc nữa đâu!
——- End ——-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro