Chương 1
Tiết Tử Hiên, giảng viên trường đại học danh giá. Bề ngoài tuấn mĩ ôn hòa, tính cách nhẹ nhàng ôn nhu, nhiều học sinh nữ mến mộ nam sinh kính trọng...
...............
Xoa thái dương đau nhức , Tiết Tử Hiên bất lực thở dài. Hắn tự dưng xuyên không , cứ thế tự dưng xuyên không. Càng làm người không hiểu chính là hắn xuyên vào một người giống hệt hắn, lẫn tên và sinh thần... Đáng nói một điều nữa, hắn xuyên về một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Cái mặt này hắn tâm đắt bao nhiêu năm từ bé đến lớn sao có thể không nhận ra, khóe mắt rưng rưng đứng dưới gốc cây run cầm cập oán trách trời cao . Hắn đang sống yên ổn tại sao lại thích tiễn hắn đến đây chịu tội cơ chứ! Tiết Tử Hiên bi phẫn nghĩ , một tia sét như muốn đâm toạc bầu trời chuẩn bị bổ xuống.
Tiết Tử Hiên "..." con xin lỗi.
Tia sét an nhiên biến mất.
"..." câm nín không nói nên lời.
Ý thức dần mơ hồ, câu cuối cùng hắn nghĩ được chỉ có hi vọng không bị chết cứng ở đây.
......
Khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, ngơ ngác một chút Tiết Tử Hiên dự định đứng dậy cả người liền cứng đờ, hắn bị ngâm trong một cái thùng , nắp thùng còn được chủ nhân rất có tâm chà rửa bóng loáng sau đó khóa lại.
Ngẩng đầu 90° nhìn trời, thời tiết hanh khô , mặt trời hiện hẳn vòng sáng. Tiết Tử Hiên trầm mặt, chắc không bị quái nhân bắt về làm cá khô chứ? Nghĩ nghĩ cảm thấy lại có lý , run run một chút lại cảm thấy có cái gì đó lúc nhúc trên cơ thể của mình, cái đầu bị giữ bên trên nắp thùng, phía dưới dần tê liệt , cảm giác vạn kim châm chích như muốn xuyên qua cơ thể làm thần kinh Tiết Tử Hiên đứt phực , bất tỉnh...
.........................
Trải qua 15 năm tàn tạ , đau lòng chôn cất sư phụ của mình, Tiết Tử Hiên oán thầm. Xuyên qua thằng nhóc con 8 tuổi , 15 năm học tập tu luyện võ công, tiếp nhận toàn bộ nội lực trăm năm của vị sư phụ vô lương tâm , hắn đột nhiên cảm thấy đắng chát. Mặc dù quái gỡ nhưng lão Quái Y đối xử cũng rất tốt với hắn , dù cho hắn ăn khổ hơi nhiều...
.....
Lại trải qua hai năm nhàn tản , hắn đã 25 tuổi , sống vô tư yên ổn trong hạp cốc tựa tiên cảnh này. Cơ thể thon dài, diện mạo tuấn mĩ, khí chất nhã nhặn ôn nhu người ngoài nhìn vô liền có ý nghĩ Tiết Tử Hiên liệu rằng có phải thiên tiên hạ phàm?
"Cốc chủ, có người cầu kiến ngài." Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Tiết Tử Hiên , hắn hơi cảm thấy khó hiểu nhưng chỉ cười nhẹ bảo tiểu đồng dẫn đường.
Đến nơi , Tiết Tử Hiên nhướng mày nhìn hai người vừa đến , một đáng yêu ngây ngô , một trầm ổn lạnh lùng. Cả hai tuy chưa rút đi vẻ non nớt trên mặt nhưng đã có khí chất bất phàm, liếc nhìn thiếu niên trầm ổn thêm một lần Tiết Tử Hiên gật gật đầu mời hai người ngồi , chính mình phân phó nha hoàn đem trà bánh lên sau đó ngồi xuống ghế của riêng mình mở miệng hỏi.
"Không biết hai vị đến tìm Tiết mỗ là có việc gì?" Giọng nói ôn hòa ấm áp như gió xuân , thoáng chốc làm hai người đối diện bớt căng thẳng , Tiết Tử Hiên cười khẽ.
Thiếu niên ngây ngô kia luống cuống đỏ mặt vội đứng lên đáp.
"Thực sự làm phiền cốc chủ, tiểu sinh cùng sư huynh trên đường đến Tông phái bất ngờ nghe được âm mưu của ma giáo nên bị truy sát. Hiện tại mong cốc chủ lưu tình chuyển tin tức đến Tông phái, tránh bị ma giáo bắt giữ."
Tiết Tử Hiên nhướng mày nhìn, thấy thiếu niên trầm tĩnh cũng lo lắng siết chặt nắm tay, thiếu niên ngây ngô vẻ mặt trầm trọng, lo lắng bất an.
Cuối cùng Tiết Tử Hiên cười nói.
"Hai vị cứ từ từ kể cho tại hạ , việc chính phái Tiết mỗ vạn lần tương ứng, không cần hoảng như vậy. Ma giáo có mạnh đến mấy cũng không để động đến nơi này" giọng nói bình thản, không chút gợn sóng lại mang cho người ta cảm giác an tâm lạ kì...
Một hồi kể lại chuyện mình đã gặp được cho Tiết Tử Hiên, thiếu niên ngây ngô luống cuống cúi đầu chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.
"Vậy ý của tiểu huynh đệ là ma giáo có âm mưu tại đại hội võ lâm thả người vào, hạ cổ, sau đó một mẻ bắt gọn?"Tiết Tử Hiên bâng quơ hỏi lại.
Thiếu niên mặt hồng thấu nhìn ngón chân, từ những thông tin loạn xạ trong lúc luống cuống cậu nói ra, người này đã tóm gọn toàn bộ nội dung bằng vài từ. Chỉ sợ không đơn giản.
Tiết Tử Hiên lại nói tiếp "Việc này ngược lại đơn giản, tại hạ cử Huyền Lưu đến đại hội võ lâm là được, chuyện này không lớn"
Trong khoảnh khắc, con ngươi thiếu niên co lại , Huyền Lưu Huyền Lưu , La Giả Linh Tù khó gặp khó nắm bắt, tính khí thất thường , võ công cao thâm khó dò, y thuật tuyệt đỉnh, về cổ trùng càng hiểu biết sâu hơn,... không ngờ lại là người dưới trướng của Tiết Tử Hiên , người này , nguy hiểm. Thiếu niên hơi sinh tâm phòng bị.
Viết một số câu từ , gửi bồ câu bay đi Tiết Tử Hiên gật đầu với hai người đứng dậy nói.
"Tiểu đồng sẽ sắp xếp phòng ốc cho hai vị, hãy đi nghỉ ngơi. Hai vị vì võ lâm chính phái mà bị ma giáo truy bắt, tấm lòng trượng nghĩa liêm khiết Tiết mỗ tự thấy hổ thẹn trong lòng , sẽ cố sức giúp đỡ hai vị tránh né ma giáo làm nhiều việc ác kia" giọng điệu ôn nhu dịu nhẹ , như dỗ dành len lỏi qua từng sợi lông tơ làm người ta thư thái không thôi , thiếu niên ngây ngô thoáng cái mặt đỏ như cà chua chín, thiếu niên trầm ổn từ đầu đến đuôi chưa nói một lời nào tai cũng phiếm hồng . Tiết Tử Hiên thấy thú vị cười nhã nhặn bước đi, quanh quẩn trong phòng vẫn còn hương thơm rất nhẹ phiêu đãng.
Thực sự rất rất đẹp...thiếu niên ngây ngô lẩm bẩm. Thiếu niên trầm tĩnh hơi nhìn qua , tâm trạng hơi rối rắm.
Một buổi chiều cứ trôi qua như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro