Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 7


CHƯƠNG 31

Nếu Thạch Nghị đã mời hắn đến sinh nhật Lưu Ly, dựa theo tính cách của Anh Minh, hắn nhất định sẽ đi. Cũng may kịch bản đến giờ vẫn chưa xong, kỳ đầu quay không có bao nhiêu, thảo luận một chút có thể đem mấy cảnh diễn đêm đổi lên, trống được một khoảng đi ăn một bữa cơm không vấn đề gì.

Vương Nghĩa Tề nghe nói Anh Minh muốn xin nghỉ, cứ bám theo hỏi đến cùng là vì cái gì. Anh Minh thật chịu không nổi hắn, mới nói là Thạch Nghị tìm có chút chuyện.

"Lại là Thạch Nghị?" Chân mày nhíu lại hận không thể nhập làm một luôn, Vương đại thiếu gia mặt mày kỳ quái "Sao mày với hắn còn liên lạc vậy?"

Anh Minh chỉ liếc hắn một cái "Lời này của mày sao nghe kỳ lạ vậy?"

"Lúc trước mày không cho tao trêu vào hắn, sao chính mình lại không thoát được rồi?"

"Tao không có đi đua xe với hắn."

Anh Minh nhìn về gương, thuận tay chỉnh trang quần áo tiện thể giải thích một câu "Thật ra hôm nay là sinh nhật Lưu Ly."

"Bạn gái hắn sinh nhật gọi mày tới làm gì? Không phải mày từng có scandal với Lưu Ly à?" Một mặt nào đó cũng có thể coi là nửa tình địch đó?!

Anh Minh cười "Mấy chuyện này mày rành quá ha."

"Là tại mày quá không để ý!"

Cái giới này suy cho cũng cũng có bây lớn, không cần đặc biệt điều tra gì, mấy chuyện này bên cạnh luôn có không ít người bàn luận. Anh Minh cũng không phản bác Vương Nghĩa Tề, chỉ cười cười, hai người bọn họ đang đợi nhiếp ảnh gia chỉnh máy, buổi chiều quay đến khoảng hơn bốn giờ, nếu thuận lợi, chừng sáu giờ là Anh Minh có thể kết thúc.

Anh Minh không để ý làm Vương Nghĩa Tề bất mãn, đến đẩy Anh Minh một cái "Tao nói này, nhắc mày trước, đừng có quá thân cận Thạch Nghị quá, gia đình hắn rất phiền phức, hiện tại bên cạnh còn có một Lưu Ly, biết bao nhiêu người nhìn vào. Mày tiến vào cái giới đó cuối cùng chỉ nhận được tổn thương thôi, Thạch Nghị hắn không sợ, chuyện lớn còn có gia đình chống lưng, nhưng mày thì phải làm sao?"

"Ồ, thật hiếm khi nghe được Vương đại thiếu gia quan tâm người khác" Anh Minh nhướng mày trêu chọc một câu.

"Đừng có nói nhảm! Không phải mày tao thèm vào mà để ý!"

Bạn bè xã giao bên cạnh Vương Nghĩa Tề không thiếu, dù sao hắn cũng không phải người sợ bị người khác chiếm tiện nghi, nam nữ già trẻ hắn đều không cự tuyệt, chỉ cần hắn thoải mái, tiếp cận một chút hắn đều không ngại, nhưng những người này là loại bạn bè gì, hắn hiểu rõ.

Anh Minh cùng bọn họ không giống.

Mối quan hệ giữa hai người, từ đầu đã không phải vui đùa.

Biết Vương Nghĩa Tề xuất phát từ tấm lòng thay bạn bè lo lắng, Anh Minh bày tỏ đã hiểu vỗ vỗ tay hắn "Yên tâm, trong lòng tao hiểu rõ."

"Mày hiểu rõ? Mày đã quên Mao..."

Cái tên chỉ mới nói một chữ đã bị nuốt vào, Anh Minh mặt cũng không có biến hóa gì, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, Vương Nghĩa Tề nhíu mày lùi về, hừ một tiếng "Dù sao mày cũng chú ý một chút."

Lần này Anh Minh không nói gì.

Thời gian so với Anh Minh dự đoán không sai biệt lắm, Vương Nghĩa Tề ở hai cảnh cuối có chút cố ý, NG bảy tám lần, kéo dài đến năm giờ mới quay xong, sau đó lại quay bù hai cảnh, đến khi đạo diễn thả người trời cũng đã tối.

Anh Minh vốn định đón xe tới, buổi tối có lẽ phải uống rượu, sợ lúc đó về không nổi. Nhưng không ngờ trước khi hắn lên đường, Thạch Nghị gọi đến.

"Mấy giờ cậu xong việc?"

"Giờ có thể đi rồi."

"Vừa lúc, tôi tiện đường qua đón cậu."

Câu tiện đường này khiến Anh Minh nhướng mày "Anh biết tôi ở đâu sao mà nói tiện đường?"

"Muốn biết cậu quay ở đâu không khó" Thạch Nghị bên kia cười cười "Tôi cách chỗ đó khoảng hai mươi phút, lát nữa cậu ra đầu đường chờ tôi. Nhớ mang dù."

"Trời mưa?"

"Bắt đầu mưa vài hạt rồi."

Anh Minh luôn ở trong quay chụp, cũng không biết bên ngoài trời mưa, nghe Thạch Nghị nói thế nhìn ra một cái, nhưng trời quá tối nhìn không rõ.

Lúc Thạch Nghị gọi đến Vương Nghĩa Tề cũng ở đó, biểu tình có chút vặn vẹo.

Thạch Nghị nói hai mươi phút đến quả thật đúng giờ.

Lúc Anh Minh lên xe xoa xoa tóc, tóc bị ướt có chút ôm vào mặt.

"Không phải đã nói trời mưa sao?"

"Tôi thấy mưa không lớn lười lấy dù, không thích đem theo đồ." Anh Minh là kiểu hay ra ngoài du lịch, đó giờ đều giản lược tối đa đồ đạc bên người, dù sao cũng mưa không lớn, không bệnh được.

Bởi vì quay chụp, trên người vẫn mặc đồ diễn.

Quần jean bó sát, giày da, nửa người tên mặc T-shirt theo kiểu Gothic, hoa văn rất kỳ quái, trên tai còn có một cái khuyên đinh. Thạch Nghị nhìn Anh Minh từ trên xuống dưới một phen, sau đó nhướng mày "Lần này cậu diễn vai dạng dì?"

"Một tên thích tìm chết."

Hút thuốc phiện, tội phạm, trên cơ bản mấy chuyện sa đọa làm không thiếu cái gì.

Thạch Nghị quay đầu nhìn hắn "Sao lại tiếp kịch bản loại này?"

"Loại anh nói là chỉ cái gì?"

"Tất cả, trên tin tức bảo đây là phim đồng tính?"

Anh Minh cười "Rất nhiều người dùng tiền tìm cảm giác mới mẻ, tôi đây coi như tiết kiệm."

Thú vui của diễn viên là có thể thử những vai diễn mà người khác không thể thử, dù không giống với tưởng tượng, nhưng vẫn là nhiều hơn so với người khác một góc nhìn về thế gian.

"Cách nhìn cởi mở thật."

"Nhìn không cởi mở Trái Đất cũng sẽ không vì anh mà ngừng quay, huống gì đây cũng là công việc, cũng giống như anh trên bàn đàm phán vậy."

Anh Minh dựa ra sau tay dặt lên tay cầm "Mà tối nay anh định chuẩn bị cái gì cho Lưu Ly?"

Người như Lưu Ly, sợ là cái gì cũng đều thấy qua rồi.

Thạch Nghị cười cười "Bạn tôi cho tôi một đề nghị, tôi thấy không tồi."

"Ah?"

"Hắn bảo, muốn phụ nữ thỏa mãn, tốt nhất là để chính cô ta chọn, chỉ cần cho cô ấy cái cô ấy mong muốn nhất là được.

Thời đại này, tình yêu so với cổ tích khác xa.

Thứ mỗi người xem trọng đều không giống nhau, theo đuổi, đương nhiên cũng khác nhau.

Anh Minh nghe Thạch Nghị nói thế cũng cười cười, tuy lời nói có chút dung tục, nhưng là thực tế.

Lúc hai người đến buổi tiệc, cảm giác đã bắt đầu rồi, nhạc mở rất lớn. Thạch Nghị bao một phòng tiệc của nhà hàng cho Lưu Ly mở tiệc, nơi này dù có tiền cũng chưa chắc có thể đặt được, phô trương như vậy cũng coi như đủ thể diện.

Lưu Ly bị một đám người vây quanh, thấy Anh Minh bọn họ đến, liền chào đám người kia rồi đi qua.

Một thân lễ phục xinh đẹp bức người, Thạch Nghị không che giấu ánh mắt thưởng thức, cười ôm lấy eo Lưu Ly "Thế nào? Có hài lòng không?"

Lưu Ly dưới sự ồn ào của mọi người hôn Thạch Nghị một cái, Anh Minh ở cạnh nhướng mày, thức thời tránh khỏi những ánh mắt của người khác. Hôm nay hắn chỉ là đi theo thôi, mặc dù không rõ là đến vì ai.

Có điều, mấy chuyện này cũng không có gì mới mẻ, dù là Lưu Ly tự mình sắp xếp, cũng không có gì hơn, một đám người ồn ào ca hát một chút, tìm vài người có mặt mũi đến góp vui, còn như Anh Minh, cũng chỉ như là thêm quân số thôi.

Thạch Nghị vẫn bị Lưu Ly kéo vào đám người chào hỏi, dù sao hai người cũng đã quen, đây là lần đầu Thạch Nghị và Lưu Ly công khai bên nhau, ra mắt bạn bè là chuyện đương nhiên. Anh Minh một mực đứng ở cách xa ra một góc, lâu lâu có vài người quen đến chào hỏi, hoặc là vài người mới người mẫu gì đó cũng đến thuận miệng nói vài câu.

Mãi đến khi đằng sau có một giọng nói quen quen, Anh Minh mới chú ý một chút.

"Xem ra lần trước tin cậu và Thạch Nghị vì Lưu Ly trở mặt đều là tin đồn nhảm nhỉ?"

Người đàn ông trước mặt Anh Minh đầu đội mũ da, biểu tình nửa cười nửa không, mắt đeo kính không gọng có chút hơi hướng người Triều Châu lại không át đi được đáy mắt đầy mưu tính. Anh Minh cười "Rồi sao? Hôm nay anh tới đào tin?"

"Thạch Nghị làm sinh nhật cho Lưu Ly, dù tôi là người mới cũng không thể không thức thời như vậy." Người kia cười cười "Ký giả cũng cần phải nghỉ ngơi."

"Tôi còn tưởng mấy người đều là cả năm không nghỉ."

Ly rượu trên tay hai người khẽ chạm một cái.

Đó là một ký giả, Anh Minh từng tiếp xúc mấy lần, không thể nói là quá thân, nhưng vẫn nói nhiều vài câu.

Chỗ họ đứng có chút xa trung tâm, ngay cả đèn còn cơ hồ như chiếu không tới, trong sàn nhảy một đám người khoa chân múa tay rất high, lại như không ảnh hưởng đến họ.

Đối phương nhìn Anh Minh "Tôi nghe nói hoạt động lần trước của Uy Trại cậu cũng có tham gia?"

Người bị hỏi chỉ nhướng mày, không đáp.

"Từ sau lần đó Đổng Hiểu bặt vô âm tín, thậm chí còn không tham gia họp báo phim của mình" Trong lời nói có ẩn ý, nhưng người này hỏi rất trực tiếp "Có người nói lần này cuộc thi xảy ra sự cố, cậu có tin gì thì nói một chút đi."

Anh Minh uống một ngụm rượu "Anh nghe được nhiều như vậy còn đến hỏi tôi làm gì nữa?"

"Chuyện tôi biết mọi người đều biết, nhưng chuyện cậu biết, tôi nhất định không biết."

Trong vòng giải trí, ký giả và nghệ sĩ như cá với nước, ai cũng không thể tách khỏi ai nhưng cũng không dựa vào được, nói là bạn bè thì hơi buồn cười, nhưng giao tình phải có vài phần, ai cũng không nói chắc được lúc nào cần dùng đến đối phương, đương nhiên , nói không đúng cái gì, cũng liền bị đối phương đem bán.

Anh Minh nhìn người bên cạnh, đối với lời của gã chỉ lắc đầu "Chuyện tôi nói anh chắc chắn biết, chuyện anh và tôi muốn biết không khác nhau lắm."

"Ý là cậu cũng không biết? Hay là không thể nói?"

Ký giả luôn am hiểu dẫn dắt, những lời này của Anh Minh trọng tâm không phải từ chối, mà là nguyên nhân từ chối.

Nghe ra ý trong lời gã, Anh Minh nhếch môi "Ý tôi là, muốn moi chuyện từ tôi... Anh còn phải luyện nhiều."

Hắn vào nghề nhiều năm cũng cùng truyền thông giao đạo bấy năm, không thể nói là có thể đùa giỡn đối phương trong lòng bàn tay, nhưng nói ứng phó cũng không cần tốn bao nhiêu sức lực.

"Khi nào rảnh nói tiếp" Đơn giản phủi áo rời khỏi vị trí mình hài lòng từ đầu, Anh Minh có chút tiếc rẻ quay đi.

Ở trung tâm, một đám người đang vây quanh đánh cược.

Đây là trò thường thấy, đầu tiên cho một con số cược, sau đó một đám người bắt đầu đếm, số lẻ đếm đến ai thì người đó thua, vốn là trò chơi gì đó của học sinh tiểu học, hai mươi năm sau lại rộ lên.

Lúc Anh Minh đi đến, vừa vặn Lưu Ly thua.

Thọ tinh (1) hôm nay gương mặt tươi cười yêu kiều trong tiếng hô hào của mọi người đi ra giữa, sau đó không phụ sự mong đợi của mọi người chỉ vào Thạch Nghị "Vòng này anh thay em đi."

Trong nháy mắt, một đám người vỗ tay huýt sáo tưng bừng. Không có mấy người được thấy Thạch Nghị bị trêu chọc, cơ hội hiếm có.

Kết quả Thạch Nghị đảo mắt đến người đang định tránh đi là Anh Minh, nhẹ nhàng kéo một cái, đem hắn túm trở về.

"Được thôi! Vừa nãy tôi bảo tôi sẽ diễn một tiết mục, liền để Anh Minh diễn thay đi!"

———————————————————-



CHƯƠNG 32

Người vô tội bị kéo vào có chút ngạc nhiên "Liên quan gì mà lôi tôi vào?"

Những người khác rõ ràng là muốn xem Thạch Nghị làm trò mà?!

Sớm biết Anh Minh sẽ cự tuyệt, Thạch Nghị cười cười, ghé vào tai hắn hạ giọng nhắc nhở "Là anh em không thể thấy chết không cứu! Cậu đừng quên, cậu còn thiếu tôi một lần thua cược."

Lần trước hai người ở cuộc đưa cá cược đến giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa.

Anh Minh và Đổng Hiểu cá cược là người thắng được quyền ra điều kiện, Anh Minh với Thạch Nghị cũng thế.

Không nghĩ đến Thạch Nghị sẽ nhắc chuyện lúc trước, Anh Minh sững sờ một lúc, lập tức nhướng mày "Vậy anh định làm gì?"

"Tùy cậu thôi, hát hò nhảy nhót gì đó cứ làm một cái..."

Giọng Thạch Nghị rất nhỏ, người khác không nghe được, chỉ thấy hắn dán vào tai Anh Minh, cười quỷ dị.

Sau đó, Anh Minh đi lên một bước "Được thôi, vậy cứ nhảy một đoạn vậy."

Anh Minh làm một động tác tay ra hiệu, DJ bên kia nhận được, âm nhạc phát lên, Anh Minh tùy ý nhìn sang Thạch Nghị. Một tay đặt lên vai đối phương, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhỏ giọng nói một câu "Thạch đại công tử, tôi sẽ múa một đoạn..."

Không đợi Thạch Nghị kịp phản ứng, theo tiếng nhạc, Anh Minh chậm rãi di chuyển.

Lúc đầu đều là một đám người xem náo nhiệt, nhưng điệu múa này múa một phút, bên cạnh đã có người đổi sắc.

Trong đó rõ ràng nhất là Thạch Nghị.

Anh Minh vẫn vây quanh hắn ngồi ngồi đứng đứng cọ tới cọ lui, dù có chậm tiêu, hắn cũng biết Anh Minh đang làm gì, chính là múa cột. Chỉ là, Anh Minh dù là đang coi hắn như cây cột, hay cùng hắn biểu diễn, rõ ràng vẫn là kéo hắn vào cùng.

Thạch Nghị lần đầu xem múa cột đại khái là hồi cấp ba, một đám nhóc xấu xa ra ngoài khai trai, lúc đó những thân ảnh uốn éo dưới ánh đèn, qua một thời gian rất lâu hắn cũng không quên được. Dù sao lúc ấy đang dậy thì, thân thể phản ứng nhanh hơn lý trí. Nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ đến có một ngày, sẽ có một nam nhân cùng hắn nhảy loại này, mà đó lại là bằng hữu của mình.

Anh Minh không phải chỉ tùy tiện múa may, có thể thấy được hắn rõ ràng được học qua. Thân thể vũ động theo nhịp điệu vô cùng nhịp nhàng, hoàn toàn không xấu hổ trước "cây cột" là Thạch Nghị, thậm chí vài bộ phận trên cơ thể còn như khó như không chạm vào hạ thân Thạch Nghị, cảm giác được hắn cứng đờ, liền híp mắt nhướng mày.

Anh Minh hắn cố ý...

Ý thức được điều này, Thạch Nghị có chút lúng túng muốn né tránh, kết quả bị Anh Minh rất điêu luyện kéo về.

"Muốn chạy?"

Rất nhẹ nhàng kề tai Thạch Nghị lẩm bẩm một câu, Anh Minh thậm chí còn cố tình thổi một hơi, Thạch Nghị cả người đều căng thẳng.

Lưu Ly bên cạnh nhịn không được trêu chọc một câu "Con bà nó! Tôi lần đầu tiên thấy một người con trai có thể múa cột múa đến được như vậy..."

Rất khó dùng ngôn ngữ hình dung đây là loại không khí gì, chỉ là tất cả những người ở đây đều biết Anh Minh là loại người thế nào, lại chưa từng có ai thấy hắn có một mặt thế này, khí thế cường ngạnh lại mang theo khiêu khích mơ hồ, trên mặt rõ ràng không có sự quyến rũ mê hoặc của vũ công, nhưng lại khiến người ta nhịn không được phải nhìn hắn, không kiềm được có gắng phỏng đoán thâm ý trong đôi mắt ấy.

Nhảy hết một đoạn, nửa ngày cũng không ai phản ứng.

Cuối cùng Lưu Ly vẫn vỗ tay trước, sau đó xung quanh mới dám cảm khái phản ứng theo, nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Thạch Nghị căng cứng mặt nhìn Anh Minh vòng qua những người đang cùng hắn bắt chuyện, khóe miệng cong lên một nụ cười chế giễu.

Thạch Nghị hắn phản ứng rồi.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng một trận này khiến hắn phiền não không yên, đúng là bị khơi mào nóng lên.

Anh Minh rất có chừng mực, vừa vặn khiến hắn có cảm giác nhưng không thật sự ra đòn hiểm.

Chỉ là làm Thạch Nghị hiện tại có chút lúng túng.

Bên cạnh nhiều người như vậy, hắn đi cũng không được ở cũng không xong, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén xung động của bản thân, phục vụ đi ngang qua, bị hắn tóm lại lấy ly nước đá trên khay.

Lưu Ly nhìn thấy, đến cạnh hắn "Sao rồi, bị anh ấy chỉnh?"

"Đụ má!" Thạch Nghị mắng một câu "Thằng nhóc này thật con mẹ nó điên rồi..."

Đến bây giờ chưa từng thấy qua một thằng con trai dám ở trước mặt người khác múa cột. Anh Minh trước giờ đều là người cái gì cũng rất minh bạch, vô cùng thành thục tiến thoái, làm sao cũng không ngờ được lần đầu hắn nhảy múa, lại là loại này!

Còn con mẹ nó múa không tồi!

Sau đó Thạch Nghị hỏi Anh Minh, đối phương chỉ bảo múa cột thật ra là trước đây đóng phim cần phải học. Còn có một bộ phim có chừng mực lớn là 'Chuyện nữ lang múa cột', Anh Minh diễn chính là một vũ công, đạo diễn cho hắn diễn một đoạn solo rất xuất sắc, nên hắn phải đi học.

Trên thực tế, trong phim đoạn múa ấy rating còn cao hơn nhiều, lúc đó hắn nghĩ đến mặt mũi Thạch Nghị mới thay đổi một chút.

"Thật ra điệu múa này là rèn luyện thân thể, múa xong một khúc còn ra mồ hôi nhiều hơn chạy bộ nhiều." Anh Minh cắn thuốc lá trả lời Thạch Nghị, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Sau đó Thạch Nghị về nhà lôi một đống đĩa phim đã mua mà chưa xem ra, đều là phim của Anh Minh, tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một cái có bìa giống với miêu tả của Anh Minh, liền bật lên xem.

Một buổi chiều, hắn cứ ngồi xổm trước TV xem Anh Minh múa.

Ngay cả Thạch Nghị cũng không hiểu hắn giờ là bị quỷ ma gì ám, chính là muốn ngừng mà không ngừng được, xem cái kia xong thì cũng lấy mấy đĩa khác ra xem luôn một lượt.

Phim cấp 3, chừng mực rất lớn.

Có vài cái thuộc mảng khiêu gợi, có vài cái là bạo lực u ám, Anh Minh đóng phim rất tạp, độ tiếp thu với nhân vật cũng cao, có vài cảnh giường chiếu vừa nhìn là biết giả, nhưng Thạch Nghị vẫn có chút bất ngờ. Ít nhất, Anh Minh mà hắn quen biết, sẽ không cho người ta cảm giác phóng túng như vậy, mà trong phim ảnh, tựa như là một Anh Minh khác vậy.

Có khi rất điên cuồng, có khi rất gợi cảm.

Rất nhiều người so sánh phụ nữ với quyển sách, nếu như dùng cách so sánh này đặt vào Anh Minh, vậy hắn chính là một quyển sách nhìn bìa ngoài là tiểu thuyết viễn tưởng, lật trang thứ nhất lại là một bài thơ, càng đọc càng thật là một quyển sách mang tính triết học thuyết giáo, đến cuối cùng lại ném cho người ta một câu "Chỉ là hư cấu."

"Mẹ nó..." Xem xong một đống phim ảnh, Thạch Nghị dựa vào sofa châm điếu thuốc.

Dù sao thì, vẫn có chút bất ngờ.

Hắn cùng Anh Minh quen biết đến giờ, nguyên nhân chủ yếu kỳ thật là vì con người Anh Minh chứ không phải bất cứ điều gì khác. Lúc đầu Thạch Nghị không phải là người thích xem phim, đối với diễn viên cũng không có khái niệm gì, nếu không phải bộ 'Thiếu gia lưu manh' kia có chút ảnh hưởng đến hắn, hắn đối với Anh Minh cũng không ấn tượng.

Dù là mua đĩa, cũng chỉ là thuận tay thôi. Hiện tại xem hết rồi, đột nhiên cảm thấy mình và Anh Minh đến bây giờ, kỳ thật chỉ là một mặt trong gương thôi.

Nếu bọn họ không quen biết nhau, không xem những tác phẩm này, hắn tuyệt đối không nghĩ Anh minh có tính cách như vậy, kiểu lệch pha như vậy có chút kỳ lạ, không thể nói là không tốt, nhưng rất khó chịu, chính là cảm giác người vốn dĩ rất gần mình, đột nhiên bị một người trên màn ảnh kéo xe ra, càng tưởng thấu hiểu, lại vô cùng xa lạ.

Anh Minh như thế, có lẽ, Lưu Ly cũng như thế.

Cau mày hút hết điếu thuốc, Thạch Nghị có chút xúc động ngồi ở phòng khách ngây người nửa ngày, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên rất rõ ràng hình ảnh trong những thước phim ban nãy, cuối cùng dừng lại ở điệu múa kia của Anh Minh.

Cảm giác kỳ quái này, lặp đi lặp lại khiến hắn không thể thoát ra được.

Qua hai ngày sau, Thạch Nghị nhận được điện thoại của Vương Nhạc.

Hắn trước đó ở nước ngoài nên không đến bữa tiệc, gọi cho Thạch Nghị giải thích một chút rồi tùy tiện nói xin lỗi. Nhưng Thạch Nghị không tin Vương Nhạc chỉ vì vậy mà gọi đến "Có chuyện gì cậu cứ nói đi."

Quen biết nhiều năm như vậy, chút tâm tư này còn không nhìn ra được thì hắn quá ngu.

Vương Nhạc bên kia do dự một chút "A Nghị, cậu có thể dẫn tôi đến phim trường của Vương Nghĩa Tề không?"

"Vương Nghĩa Tề?" Có chút bất ngờ khi nghe cái tên này, Thạch Nghị theo vô thức cau mày thật chặt "Chuyện cậu với hắn cậu còn chưa hiểu à?"

"Chuyện trước đó có chút hiểu lầm, tôi tìm cậu mấy mấy ngày nay nhưng cậu ấy không nhận điện thoại cũng không gặp tôi. Tôi biết cậu và Anh Minh rất thân, hai người họ đang quay chung, cậu có thể dẫn tôi đến đó một chuyến không?"

Giọng Vương Nhạc có chút rầu rĩ, hình như bị đả kích không nhỏ. Nhưng mà chuyện này Thạch Nghị không ghét bỏ, nửa ngày cũng không đáp ứng "Nếu hắn không muốn gặp cậu, thì cậu đừng cứ ở đó đâm đầu tim chết, có ý nghĩa sao?"

Nếu thật sự coi trọng, trước đây đã không một lời không nói đã bỏ đi, dù Thạch Nghị không rõ nội tình, nhưng vẫn cảm giác chỉ có một mình Vương Nhạc đơn phương thôi, đối phương căn bản không để tâm.

"A Nghị, cậu không hiểu..."

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi đừng kêu tôi là bà dì!" (1)

Xưng hô này thật khiến Thạch Nghị phiền não, hắn ngã ra sau đem cả người dựa vào ghế "Vương Nhạc, chuyện này tôi không giúp được."

Thanh quan đều khó xử chuyện nhà, huống chi đây còn không tính là "chuyện nhà".

Thạch Nghị cự tuyệt làm Vương Nhạc bên kia trầm mặc hồi lâu. Mãi đến kia Thạch Nghị tưởng bên kia đã bỏ đi rồi mới nghe Vương Nhạc mơ hồ mang theo tiếng nức nở nói với hắn "A Nghị, tôi đã come out với gia đình rồi, tôi... không thể quay đầu."

Trong nháy mắt, Thạch Nghị cảm thấy dây thần kinh trong đầu mình có cái gì đó đã bị chặt đứt.

"Đụ má!"

Này là cái chuyện quái gì đây...


CHƯƠNG 33

Bộ phim này là quay kín.

Bởi vì nội dung chỉ cung cấp đại khái, trong quá trình quay chụp chặn tất cả phỏng vấn từ truyền thông, đề tài có chút sát giới hạn, người ngoài càng hiếu kỳ. Nói trắng ra thì đây cũng là một loại tuyên truyền phim, nhưng so với dùng scandal, phương thức này khiến Anh Minh thoải mái hơn.

Thạch Nghị gọi nói hắn muốn đến, Anh Minh cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh hiểu đối phương hình như có việc.

"Sẽ khiến tôi khó xử sao?"

Anh Minh hỏi rất trực tiếp, hắn và Thạch Nghị đều không phải người nói lòng vòng. Thạch Nghị bên kia có chút do dự "Có lẽ không đâu."

"Ừ, vậy khi nào anh đến thì gọi tôi, tôi dẫn anh vào."

Anh Minh đồng ý rất dứt khoát, đưa địa điểm cho Thạch Nghị rồi cúp máy.

Hiện tại bọn họ đang quay ngoại cảnh, không phải trong phim trường, khó tránh bị vây xem, có điều cảnh bên ngoài không nhiều, quay xong trước rồi sau đó đều giải quyết trong phim trường.

Lúc Thạch Nghị đến, Anh Minh đang quay một cảnh cãi nhau với Vương Nghĩa Tề.

Đạo diễn muốn quay thật kịch liệt, hai người được yêu cầu nếu cần thậm chí có thể đánh nhau.

Cho nên lần gọi đầu tiên Anh Minh không nghe máy. Sau đó lúc nghỉ giữa giờ, hắn lấy di động ra xem mới thấy cuộc gọi nhỡ, biết đối phương đã đến.

"Thạch Nghị, anh đang ở đâu vậy?"

"Ở đầu đường phía đông, chỗ hôm qua cậu nói."

"Ừm" Anh Minh quay sang trợ lý nói một tiếng "Tôi qua đón anh."

Đến khi hắn thấy Vương Nhạc bên cạnh Thạch Nghị, liền hiểu Thạch Nghị đến đây vì cái gì.

Thạch Nghị cười với hắn "Dù sao cũng là chơi với nhau từ nhỏ, hết cách..."

Chuyện này làm Thạch Nghị rất lúng túng, dính líu đến Anh Minh hắn càng không tự nhiên, may mà Anh Minh cũng không nói gì, thấu hiểu cười, sau đó cũng dẫn hai người vào đoàn phim.

Dù nói là quay kín, nhưng cũng chỉ là xin miễn truyền thông, cũng không phải hoàn toàn không cho người ngoài vào. Lúc trước fan của Vương Nghĩa Tề cũng có đến, miễn không quá ồn ào ảnh hưởng tiến độ, đạo diễn và nhân viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có điều, Thạch Nghị xuất hiện cũng không thể khiến người ta coi như người qua đường. Nhất là bên cạnh hắn còn có một Vương Nhạc.

Vương Nghĩa Tề thấy hai người đi đến, biểu tình như thấy quỷ. Bên cạnh còn có Anh Minh, biểu tình so với thấy quỷ còn vặn vẹo hơn, hắn trực tiếp chạy đến kéo Anh Minh "Mày uống lộn thuốc hả?"

Nhưng không đợi Anh Minh trả lời, Vương Nhạc ở một bên liền chủ động tiến lên "Nghĩa Tề, tôi có chuyện muốn nói rõ với cậu..."

Vì vậy, Anh Minh kéo mảng áo của mình trên tay Vương Nghĩa Tề về "Nếu là mày bày ra, làm sao cũng phải thu dọn hậu quả, còn ở đó ra vẻ đáng thương cái gì."

Cự tuyệt cũng được, chấp nhận cũng được, dù sao vẫn nên nói rõ.

Vương Nghĩa Tề nhìn Vương Nhạc bên cạnh, quay sang ôm một bụng tức không thể phát ra với Anh Minh, mắt thấy người đến ngày càng đông, sợ động tĩnh quá lớn, chỉ có thể phối hợp đi sang một bên, trên đường đi còn trừng mắt khó chịu với Thạch Nghị. Chuyện này nhất định là Thạch Nghị nhúng tay!

Nhận được ánh mắt của Vương Nghĩa Tề, Thạch Nghị nhướng mày "Sao hắn vẫn bộp chộp như vậy."

Câu này tuy chỉ là nhận xét đơn giản, ngày cả nửa điểm ngữ khí cũng không có, Anh Minh nhìn hắn một cái, cười cười "Nếu tôi bị người ta bán đứng, còn nổi điên hơn hắn."

Tuy không rõ lắm chuyện giữa hai người rốt cuộc là gì, nhưng nhìn thái độ kia của Vương Nghĩa Tề, quả thực không muốn đụng đến nữa.

"Vậy mà cậu còn đồng ý tôi?" Vừa rồi ở đầu đường, Anh Minh hoàn toàn có thể cự tuyệt bọn họ.

"Có một số việc, dứt khoát chặt một đao còn hơn sống dở chết dở. Anh có thể tìm đến tôi, chung quy cũng sẽ có người dẫn các người vào. Chuyện này chỉ là sớm muộn."

Anh Minh châm điếu thuốc, hút hai cái, cùng Thạch Nghị đứng một bên nhìn Vương Nghĩa Tề và Vương Nhạc nói chuyện, khoảng cách hơi xa không nghe rõ, chỉ có thể cảm giác được không thoải mái lắm.

Anh Minh lắc đầu "Người bạn kia của anh cũng thật quyết tâm."

"Tôi vẫn không hiểu cậu ta vì sao cố chấp như thế, có điều cũng có thể lắm, dù sao tôi cũng không phải người giới này."

Thạch Nghị không hiểu nổi Vương Nhạc vì sao cứ sống chết theo Vương Nghĩa Tề, đàn ông đầy ra đó, cần gì cứ phải đâm đầu vào.

Anh Minh cười cười "Đây là vấn đề về tính cách. Trong giới ngoài giới không liên quan, nam nữ yêu đương cũng muốn sống muốn chết."

"Dù sao thì tôi cũng không giống vậy." Nhún vai một cái, Thạch Nghị lùi ra sau nghiền ngẫm "Chuyện tình cảm điên cuồng này, tôi luôn cảm thấy không đáng."

Anh Minh quay đầu nhìn hắn "Chẳng qua là anh chưa gặp được ai có thể khiến mình điên cuồng như vậy."

"Cậu gặp được rồi sao?"

"Tôi cũng rất muốn đó."

Người bị hỏi ngược lại chỉ nhả một ngụm khói mờ ảo, ý cười như có như không "Đôi khi, con người có thể có cơ hội điên cuồng một lần, cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn."

Thạch Nghị nghe xong nhún vai "Muốn sống đích thực đâu nhất thiết phải điên cuồng, có rất nhiều cách khác."

Hai người nói qua nói lại vài câu, bên kia Vương Nghĩa Tề cùng Vương Nhạc có lẽ đàm phán không thành rồi, trợ lý đạo diễn gọi diễn viên vào vị trí, Vương Nghĩa Tề liền thuận thế bỏ rơi Vương Nhạc đi qua, Anh Minh nhìn Thạch Nghị "Lúc rảnh rỗi thì khuyên bạn anh một chút, không cần thiết đâu."

Sau đó dụi thuốc, cùng Vương Nghĩa Tề diễn lại cảnh vừa rồi còn đang dang dở.

Vương Nhạc bên kia vẫn đứng im không nhúc nhích, Thạch Nghị cũng không đi tới, hắn đứng gần chỗ quay, thuận tiện dựa vào một bên xem quay chụp. Đạo diễn vừa hô action, Vương Nghĩa Tề liền một tay xách Anh Minh quăng qua một bên "Con mẹ nó! Chuyện nhỏ như vậy cậu cứ lải nhải suốt làm gì! Tôi chính là vậy đó! Đều chỉ vui đùa một chút, hài lòng thì chơi hai ngày, không vui thì cút! Cậu tưởng trên thế giới này chỉ có mình cậu à? Tôi cần gì ngày ngày phải chiều theo loại người như cậu!"

Đây kỳ thật là lần đầu Thạch Nghị thấy diễn xuất của Vương Nghĩa Tề. Cảm giác không khác ngày thường là mấy, đều là cái kiểu lâu chưa bị ăn đập, lời nói ra một chút cảm tình cũng không có.

Anh Minh bị Vương Nghĩa Tề đẩy lùi ra mấy bước, nhíu mày nghe hắn nói xong, liền đi tới không nói hai lời cho một đấm.

Từ góc của Thạch Nghị, thấy không rõ là đánh thật hay không, nhưng Vương Nghĩa Tề rất phối hợp, cả người suýt nữa ngã xuống, sau đó bụm mặt không dám tin nhìn Anh Minh "Cậu điên rồi hả?!"

"Nếu tôi thật sự là điên rồi thì sẽ trực tiếp rút dao chứ không chỉ đánh không đâu, muốn thử không!"

Hắn vừa gào xong, đạo diễn hô cut.

Có vẻ lúc nãy Vương Nghĩa Tề diễn có hơi quá, rời khỏi màn ảnh, đạo diễn gọi hai người đến giải giảng tâm tình thích hợp cho đoạn này, Thạch Nghị ở một bên nhìn ngóc nghiêng của Anh Minh, rất nghiêm túc, so với bình thường khác biệt rất lớn.

Cảnh này trên kịch bản là Anh Minh biết Vương Nghĩa Tề bên ngoài có mấy tình nhân cho nên tìm hắn ngã bài, tuy không thật sự chia tay, nhưng coi như là xung đột đầu tiên.

Thạch Nghị nhìn bọn họ quay đi quay lại bảy tám lần, đến lúc nhân vật của Anh Minh bùng nổ, cảm giác giọng đã có chút khản đi. Nhưng cũng vì thế mà hiệu quả tốt hơn nhiều.

Cái kiểu tâm tình kịch liệt đến lạc cả giọng, dù là Thạch Nghị chưa xem kịch bản cũng biết rất chính xác. Chỉ là người trước mặt Anh Minh lại là Vương Nghĩa Tề khiến hắn có chút mất tự nhiên.

Vương Nhạc có vẻ lại bất động ở bên kia rồi, mãi đến khi nghỉ giải lao cũng không định di chuyển. Vương Nghĩa Tề vừa nghe đạo diễn cho nghỉ liền chui vào xe hóa trang, nhắn trợ lý khi nào đạo diễn kêu thì qua gọi hắn.

Anh Minh cùng Thạch Nghị nhìn nhau, đối với loại tình cảm đã không còn mà vẫn gút mắc này vô cùng bất lực.

Nhưng Thạch Nghị lại có chút hứng thú, tựa vào bên cạnh cùng Anh Minh trò chuyện về bộ phim "Cậu có cầm theo kịch bản không?"

"Có"

"Lấy qua xem chút đi." Hắn nói như đúng rồi, Anh Minh nhịn không được cười một tiếng "Phim không cho phép công khai kịch bản."

"Tôi xem đâu tính là công khai! Cũng không đem bán cho nhà báo đâu."

Thạch Nghị không áp lực gì, rất tự nhiên "Vậy các cậu đã quay xong hôm nay chưa?"

Hai người mắng cũng đã mắng, đánh cũng đả đánh, lúc đạo diễn kêu OK, có chút chật vật. Chỉ là xem hậu trường khác xa với xem thành phẩm, đều là cảm giác vừa nhóm dậy đã bị hô ngừng, một đoạn lặp đi lặp lại nhiều như vậy, Thạch Nghị cũng không thể chịu nổi.

Anh Minh nhận chai nước đã mở sẵn nắp uống một ngụm, sau đó lắc lắc cánh tay có chút căng cứng "Chưa, một lát còn có một cảnh hôn, không biết có quay không."

Hắn nói xong, Thạch Nghị sửng sốt một lúc "Cảnh hôn?" Hắn hỏi lại một lần, biểu tình vô cũng kinh ngạc "Ai với ai?"

"Anh cảm thấy là ai với ai?" Anh Minh cười "Tất nhiên là tôi với Vương Nghĩa Tề rồi."

Phần thử thách nhất chính là phần này, chỉ là thời tiết hôm nay không quá thích hợp, hơi nhiều mây, không biết đạo diễn định thế nào.

Anh Minh nói rất đương nhiên, nhưng Thạch Nghị không "bình thường" được như vậy, hắn nhíu mày "Hai người quay nửa ngày không phải đã đến cảnh chia tay sao? Sao lại làm hòa rồi?"

Cái này chuyển cũng quá nhanh đi.

Anh Minh thuận miệng giải thích một câu "Không thực sự chia tay." Vừa lúc thợ trang điểm gọi hắn qua chỉnh lại một chút, hắn liền nói với Thạch Nghị. Người kia cau mày không nói gì, nhìn Anh Minh đi đến chỉnh trang xong liền vào vị trí, trợ lý Vương Nghĩa Tề cũng đưa hắn từ trên xe về.

Thừa lúc bọn họ đang chuẩn bị, Thạch Nghị đi qua những người khác, tìm được Vương Nhạc.

"Người cũng đã gặp, sao rồi? Nói chuyện rõ ràng chưa?"

Giọng nói có chút phiền não, nhưng cũng có để ý.

Vương Nhạc biểu tình còn ngẫn ngơ, xem ra bị đả kích không nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị, sau đó lắc đầu "Chưa, cậu ấy không nghe tôi giải thích."

Người đối diện hừ một tiếng "Vậy giờ cậu muốn làm gì?"

"Tôi chờ cậu ấy chụp xong rồi nói tiếp" Vương Nhạc rất cố chấp, tựa hồ là quyết tâm rồi.

Thạch Nghị nghe hắn nói xong, càng cáu hơn, hắn nhíu mày, dứt khoát bỏ lại một câu "Vậy cậu cứ ở đó từ từ chờ! Tôi đi đây."

Nói xong cũng không thèm xem phản ứng người kia, trực tiếp xoay người rời đi. Hắn cũng hoàn toàn không muốn xem cảnh quay kia, thậm chí còn không chào Anh Minh một tiếng.



2401 – Chương 34

Sau lần không từ mà biệt đó, một đoạn thời gian dài Thạch Nghị cũng không liên lạc với Anh Minh. Chỉ là sau đó có gọi điện giải thích với Anh Minh hôm ấy công ty có việc, người kia cũng không hỏi nhiều, việc này cứ thế mà trôi qua.

Anh Minh cũng không chủ động tìm người, đoàn phim bắt đầu chạy tiến độ, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian. Bất tri bất giác, hai người liền có một thời gian không liên hệ, ai cũng bận rộn.

Đến khi Thạch Nghị nghe về tình hình gần đây của Anh Minh, cũng là Vương Nhạc nói với hắn. Hắn cũng qua một thời gian mới biết Vương Nhạc về sau thường xuyên đến trường quay.

Dựa theo những gì Vương Nhạc nói, hắn ban đầu chỉ là muốn biết rõ Vương Nghĩa Tề nghĩ thế nào, Thạch Nghị cảm thấy người kia ý gì cũng đã rõ ràng, chính là không muốn nói chuyện với hắn. Nhưng cái lý này nói với Vương Nhạc không nổi, hắn vẫn dăm ba ngày lại chạy đến phim trường, những người khác đều biết đây là người quen của Anh Minh và Vương Nghĩa Tề, cũng không ai ngăn cản.

Thái độ của Vương Nghĩa Tề với hắn vẫn không tốt lên tí nào, đa phần đều coi như không nhìn thấy. Quay ở phim trường yêu cầu sự yên tĩnh, Vương Nghĩa Tề không đến mức trực tiếp nổi điên với Vương Nhạc, nhưng nếu dây dưa khiến hắn thấy phiền thì liền trực tiếp trốn vào xe hóa trang.

Ngược lại đa phần thời gian đều là Anh Minh cùng Vương Nhạc trò chuyện mấy câu.

Sau ngày Thạch Nghị dẫn Vương Nhạc đi hai hôm, Vương Nhạc lại chạy đến phim trường, đương nhiên Vương Nghĩa Tề quay đầu đi thẳng.

Nhìn hắn có chút đáng thương ngồi chồm hổm một bên, Anh Minh nhân lúc nghỉ giữa giờ đi qua đưa hắn chai nước. Vương Nhạc ngước lên thấy là Anh Minh thì có chút thất vọng, hắn nhận chai nước, thở dài "Có phải cậu muốn khuyên tôi chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng?"

Anh Minh đánh mắt qua, không hé răng.

"Nghĩa Tề trước đây không đối xử với tôi như thế, cậu ấy thật ra rất quan tâm tôi."

Vương Nhạc hình như rất khó quên lần đầu gặp Vương Nghĩa Tề ở quán rượu, Anh Minh ngồi nghe một lúc, nhịn không được chen vào nói một câu "Thật ra có một số chuyện, người làm chưa chắc có hàm ý gì. A Tề giúp cậu chỉ là thuận tiện thôi, bình thường hắn cũng đối với người khác như thế."

Cái gọi là thuận tay, nói đơn giản một chút thì là không đáng kể đến.

Nhưng Vương Nhạc chỉ nhẹ lắc đầu "Cậu không hiểu đâu, không giống cậu nói"

Câu cậu không hiểu đâu này khiến Anh Minh không biết nói gì thêm, dù sao tình huống lúc đó thật sự là gì hắn cũng không rõ. Dựa theo cách nói của Vương Nghĩa Tề, lúc đó hắn chỉ là hiếm có khi lòng tốt trỗi dậy ra tay giúp đỡ Vương Nhạc một lần, nhưng Vương Nhạc lại làm như đã cùng hắn thề non hẹn biển gì rồi vậy.

Cho nên nói, làm người đừng tùy tiện thay đổi nguyên tắc của mình, nếu không rất dễ khiến bản thân sứt đầu mẻ trán.

Anh Minh nói không nổi Vương Nhạc, cũng chỉ có thể làm người tốt, thỉnh thoảng quan tâm hắn một chút. Vương Nhạc và Thạch Nghị không giống nhau, tuy đều là cậu ấm, nhưng Thạch Nghị là kiểu ở bất kỳ đâu cũng có thể tự lo thân mình, thậm chí không cần người khác can thiệp. Nhưng Vương Nhạc lại là một đại thiếu gia điển hình, không cùng người khác kết giao cũng không hiểu đạo đối nhân xử thế, ăn cơm cũng cần người nhắc, hắn ngay cả mua cơm hộp cũng không biết. Kết quả khoảng thời gian đó Anh Minh như bảo mẫu vậy, quản ăn quản uống phục vụ vị đại ca này.

Ngay cả Vương Nghĩa Tề cũng nhịn không được phỉ nhổ "Mày giờ là tình huống gì vậy? Khơi dậy trái tim người mẹ à? Sao kiên nhẫn với Vương Nhạc thế?" Đổi tính à? Trong ấn tượng của hắn từ đó đến giờ Anh Minh chưa từng là kẻ thích quản chuyện người khác.

Anh Minh chỉ tùy tiện đáp "Mày nói tiếng người một câu sẽ chết à? Mày không sợ hắn chết đói ở phim trường?"

"Mày yên tâm, ném hắn ở đó không ai lo hắn cũng không chết đói được." Lời này của Vương Nghĩa Tề mang thêm vài phần tức giận "Đã con mẹ nó nói bao nhiêu lần rồi, tao với hắn không có gì cả, sao cứ dính như quỷ vậy, còn hiểu lầm, hiểu lầm cái rắm, hắn có hiểu lầm cũng không liên quan đến tao!"

Vương Nhạc đến tìm Vương Nghĩa Tề, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là vì trước kia có một đoạn hắn cho là Vương Nghĩa Tề có bạn trai mới.

Đương nhiên, thật ra chuyện này không phải hiểu lầm, vì Vương Nghĩa Tề lúc đó quả thật có qua lại với một nam người mẫu, quan hệ của hai người trong giới cũng không giấu giếm, không ít người biết. Vương Nhạc không biết nghe từ ai, liền giận đùng đùng tìm đến Vương Nghĩa Tề lý luận, lúc đó hai người xem như tan rã không vui vẻ, sau đó Vương Nghĩa Tề ra nước ngoài tránh bị quấy rầy, Vương Nhạc đi tìm Anh Minh.

Phần sau rất đương nhiên là Vương Nghĩa Tề và nam người mẫu kia chia tay, Vương Nhạc nghe người khác nói Vương Nghĩa Tề căn bản chưa từng nghiêm túc với người kia, lại cảm thấy mình hiểu lầm Vương Nghĩa Tề, cần đến giải thích. Vương Nghĩa Tề lại thấy chuyện này căn bản chả cần giải thích, huống chi Vương Nhạc cũng không có lầm cái gì, hắn với người mẫu kia đúng là từng quen nhau, cứ nói tới nói lui, hắn thấy phiền.

"Mày nói coi cái bọn có tiền này, đầu óc có phải thường có vấn đề không? Đã nói bao nhiêu lần tao với hắn không có cái gì cả, sao cứ không chịu nghe vậy?!"

Vừa nghĩ đến gương mặt như kiểu ủy khuất lắm của Vương Nhạc là Vương Nghĩa Tề muốn phát hỏa, lần đầu tiên trong đời hắn không làm cái gì lại tự nhiên bị một thằng con trai khác gắn cho cái mác phụ bạc, trước nay chưa từng nghĩ đến, lúc gặp phải thật sự bị dọa sợ.

Thấy hắn phiền não như vậy, Anh Minh cũng lắc đầu "Ai bảo mày đụng phải một kẻ cố chấp."

"Cái này không gọi là cố chấp" Vương Nghĩa Tề nhướng mày cười nhạt "Mà gọi là ảo tưởng!" Tự cho là người ta với mình có cái gì, Vương đại thiếu gia hắn cần gì chả có, sao cứ phải tự tìm khổ vậy.

Vốn dĩ quy tắc giới này là như vậy, hợp thì tới không hợp thì bỏ, cũng không phải nghĩa vụ giáo dục chín năm, mình sao lại phải chấp nhận không được bác bỏ.

"Được rồi, mày suốt ngày kể lể cũng không làm gì được, nói gì có ích gì."

Anh Minh hút một hơi thuốc tựa bên cạnh, nhún vai.

Vương Nghĩa Tề liếc hắn "Tao thấy hắn sở dĩ ở mãi không đi nhất định không phải vì tao. Mày cả ngày bao ăn bao ở hầu hạ đủ thứ, cẩn thận đến lúc hắn thật sự quấn lấy mày đừng trách tao không nhắc trước."

"Mày không thể nghĩ đến chuyện tốt được hả!"

Với lời cảnh cáo này, Anh Minh chỉ chau mày liếc Vương Nghĩa Tề một cái.

Người kia lười biếng duỗi người, vẻ mặt không nghe lão nhân sẽ chịu thiệt "Cái gì tao cần nói cũng nói rồi, mày tự coi đi, thật không hiểu gặp quỷ ma gì, muốn làm người tốt thì mày cũng tìm sai đối tượng rồi!"

Hắn nói xong cũng ra ngoài, đạo diễn tìm hắn có chút chuyện. Còn lại Anh Minh một mình trong phòng hút thuốc, đối với câu chế giễu kia hơi hạ mi.

Vì sao mình lại chiếu cố Vương Nhạc như vậy, kỳ thật hắn cũng không rõ.

Chỉ là cảm thấy tên kia cứ rúc một mình rất đáng thương, còn lý do thật sự, có lẽ vì Vương Nhạc là bạn của Thạch Nghị.

Lần trước ở cuộc đua nghe Thạch Nghị nói hắn có chấp niệm với em trai, Vương Nhạc như vậy, theo hắn từ nhỏ đến lớn, dù sao cũng coi như người nhà. Hắn vì Vương Nhạc năm lần bảy lượt ra mặt, Anh Minh đều tự mình thấy được.

Dù sao đều là bạn bè, không thể mặc kệ.

Anh Minh có ý như vậy, người khác lại lý giải thêm mấy tầng ý nghĩa. Nhất là người luôn được hắn chiếu cố Vương Nhạc. Lúc hắn nói với Thạch Nghị về chuyện lần trước Anh Minh dẫn hắn đi ăn, rõ ràng mang theo biểu tình hưng phấn kỳ lạ.

Lúc hắn nói Thạch Nghị còn không phản ứng kịp "Cậu nói Anh Minh đưa cậu ra ngoài ăn?"

"Ừ!" Vương Nhạc cười rất vui vẻ "Buổi chiều cậu ấy xong việc sớm liền kéo tôi ra ngoài mở mang."

"Mở mang cái gì?"

"Chính là quán ăn đêm ở ngã ba đó."

"Cậu ấy dẫn cậu đi ăn quán ăn đêm?"

Thạch Nghị cảm giác mình gần đây rất hay thức khuya, phản ứng không theo kịp, tưởng tượng cảnh Anh Minh dẫn Vương Nhạc đi ăn đêm, cảm thấy hơi nhức đầu.

"Không phải tôi nói cậu đừng đến tìm Vương Nghĩa Tề nữa sao?"

"Giờ tôi rất ít tìm Vương Nghĩa Tề nói chuyện" Vương Vui nở nụ cười.

Nhưng mà cái nụ cười này khiến Thạch Nghị có chút sợ hãi "Không tìm Vương Nghĩa Tề cậu suốt ngày chạy đến đoàn phim làm gì?" Chẳng lẽ muốn vào giới giải trí?

"Đi xem Anh Minh quay phim." Nói xong Vương Nhạc còn bồi thêm "Tôi thấy cậu ấy rất tốt." Trưởng thành, đẹp trai, còn rất biết quan tâm người khác. Tuy không thể nói là rất dịu dàng, nhưng chỉ cần đi cùng Anh Minh, người kia sẽ thu xếp mọi chuyện thật tốt, không cần mình lo gì.

Thạch Nghị dù đã có dự cảm, nghe Vương Nhạc nói xong vẫn khiếp sợ. Mới có vài ngày, thay đổi vậy cũng quá nhanh rồi.

"Ý là cậu chuyển qua thích Anh Minh rồi?"

"Vẫn chưa tới đó, chỉ là khá có hảo cảm!" Vương Nhạc trả lời rất nghiêm túc, trong giọng nói như vừa nói vừa ngẫm nghĩ.

Thạch Nghị rất muốn hỏi một câu Vương Nhạc có phải tinh trùng thượng não hay không, nhưng lại cảm thấy hỏi rồi cũng không có đáp án hay ho gì, cuối cùng chỉ có thể nuốt lời này xuống, có chút phiền toái lắc đầu.

Vương Nhạc và Anh Minh?!

Mẹ nó! Cái này rất nực cười đó!

Từ khi Vương Nhạc nói mình có hảo cảm với Anh Minh, chuyện đó vẫn khiến Thạch Nghị không được tự nhiên. Nhất là khi hắn nói với Vương Nhạc rằng Anh Minh căm bản không thích đàn ông, đối phương chỉ trả lời hắn "Không sao cả, cái này có thể thay đổi..."

Thay đổi?

Thích nam thích nữ có thể thay đổi sao? Cũng không phải đồ ăn, ăn không quen KFC thì đổi sang McDonald's, đổi thế nào?

Vốn định bớt chút thời gian gọi cho Anh Minh nói rõ chuyện này, Anh Minh dù là người nghĩa khí, cũng không thể sa vào vũng bùn. Có điều , hắn còn chưa giải quyết xong chuyện Vương Nhạc, Lưu Ly bên kia lại có chút chuyện.

Bộ phim kia của cô cùng Anh Minh nửa cuối năm sẽ công chiếu, gần đây còn đang quay thêm một bộ phim để tranh giải cũng trong thời gian này. Sau khi Thạch Nghị từ cuộc đua về không bao lâu thì mở họp báo, lúc đó Thạch Nghị cũng được mời, nhưng vì không thích nên không đi.

Lúc đầu chuyện này hắn không để trong lòng, chỉ nói một tiếng với Lưu Ly.

Sau đó không hề báo trước, ngày hôm sau đột nhiên truyền thông tung lên scandal của Lưu Ly, bởi vì phỏng đoán tiến triển của Lưu Ly và Thạch Nghị, có vài truyền thông còn trực tiếp nói hai người đã chia tay, Lưu Ly chuyển sang phú nhị đại HK, đã nói đến chuyện cưới gả.

Tới lúc xảy ra chuyện, Thạch Nghị cũng không quá để ý.

Đoán chừng là lúc quảng bá tuyên truyền phim. Khoảng thời gian này Lưu Ly không chủ động liên lạc hắn, hai người cũng không gặp mặt mấy lần, mỗi người đều có chuyện riêng, không có nhiều thời gian.

Thạch Nghị không được tính là người trong giới giải trí, nhưng nghe Anh Minh nói, cũng nghe Lưu Ly kể qua một ít, với chuyện như vậy dù chưa quen nhưng ít nhiều cũng coi như có thể thích ứng. Lúc tuyên truyền, bản thân cũng là người được chú ý đến, hắn còn nghĩ mấy lời đồn thổi này sẽ nhanh lắng xuống.

Đến khi Lưu Ly ở ngay trên truyền hình biểu thị mình cùng phú nhị đại kia có thể phát triển, Thạch Nghị cuối cùng cũng bùng nổ.




2401 – Chương 35

Lúc Thạch Nghị gọi cho Lưu Ly, lại là quản lý nhận.

Đầu tiên là không nhẫn nại hỏi hắn là ai, khi nghe được tên Thạch Nghị thì thái độ tốt hơn một chút, nhưng vẫn như đối địch "Ây da, Lưu Ly giờ vẫn đang làm việc, hay là lát nữa tôi nói cô ấy gọi lại cho anh?"

Thạch Nghị trực tiếp cúp máy. Hắn không có thói quen chờ đợi.

Buổi tối vừa hay có một buổi tiệc xã giao tiếp đãi mấy người từ S thị đến, Âu Dương đã sắp xếp xong hết, chỉ đến trưng cầu ý kiến của hắn, đi cũng được không đi cũng không sao, Âu Dương biết gần đây hắn tâm tình phiền muộn.

Có điều lần này Thạch Nghị đi, việc tư là việc tư, hắn không phải người công tư không phân minh.

Bữa cơm này ăn đến hơn mười một giờ đêm.

Lúc hắn về đến nhà, Lưu Ly đứng trước cửa. Xem bộ dáng có lẽ đứng chờ lâu rồi, nghe thang máy kêu lên lập tức quay đầu lại, nhìn Thạch Nghị cười "Về rồi à."

Người ra khỏi thang máy không nói gì, chỉ nhíu mày rồi tiến đến mở cửa.

Lưu Ly bước vào, đầu tiên là cởi áo khoác và ví, sau đó ngồi trên sofa nhìn Thạch Nghị "Nghe Âu Dương nói tối nay anh đi ăn xã giao?"

"Biết rồi còn chờ lâu như vậy?" Thạch Nghị rót ly nước uống hai ngụm, sau đó quay lại "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Em nghe Marry nói hôm nay anh gọi cho em."

"Ừ, cô ấy nói em bận không nghe được."

"Lúc đó em đang trên trương trình" Lưu Ly đứng dậy "Là trực tiếp, không thể nghe được."

Thạch Nghị chỉ gật đầu một cái "Ừ"

Nhưng hắn ừ một cái rồi cũng không nói gì nữa, chậm rãi xoay xoay cái ly trên tay, chờ Lưu Ly nói tiếp.

Hai người trầm mặc một hồi, cuối cũng vẫn là chịu không được Lưu Ly thở dài "Chuyện trên tin tức anh đừng tin, đều là đoàn phim sắp xếp, em cũng hết cách."

"Câu nói kia của em cũng là sắp xếp?" Thạch Nghị cười, nhưng có chút lạnh lẽo.

Báo chí nói gì hắn cũng không để tâm, nhưng Lưu Ly tự mình nói ra thì lại là chuyện khác. Dù không nói đã đến mức cưới hỏi, nhưng ít nhiều người ngoài đều biết Lưu Ly là bạn gái hắn, làm như vậy, còn không phải hắn bị cắm sừng sao?

Cảm giác được Thạch Nghị tức giận, Lưu Ly đi đến tựa vào lòng hắn trấn an "Nếu em nói với anh đó thật sự là sắp xếp, anh có tin không?"

Cô vừa nói vừa nhìn Thạch Nghị, người kia im lặng, chỉ nhìn cô không nói gì.

"Bộ phim này nhà đầu tư chính là Triệu Tử Thông, dù thế nào cũng có liên quan đến hắn, muốn phủng(1) không phải em, là người mới trong phim kia, đó mới là bạn gái hắn. Nhưng nếu về truyền thông, người mới đó và Triệu Tử Thông chưa đủ, nên mới kéo em vào, cũng chỉ là bước đệm, không loạn được bao lâu."

Mà cô ở trên tin tức nói như vậy, cũng chỉ là cho truyền thông không gian phát huy thêm thôi.

Thạch Nghị nghe xong giải thích chân mày vẫn không giãn ra "Chẳng lẽ các người muốn tuyên truyền phim đều không còn cách nào khác à? Cần gì lần nào cũng phải làm mấy chuyện này?"

Đóng phim không lo đóng, đều dựa vào scandal để tạo nhiệt, còn ý nghĩa gì?!

Lưu Ly chỉ bất đắc dĩ cười "Chứ không anh nghĩ những tin xấu về minh tinh từ đâu ra? Đây là nguyên tắc, không còn cách khác."

Cô cũng chán ghét, nhưng đã vào cuộc chơi, đương nhiên phải thích ứng hoàn cảnh.

Chuyện này cô cũng không muốn, nhưng Triệu Tử Thông với công ty chủ quản có quen biết, liền đem chuyện này quăng lên cô, dù cô không muốn làm, công ty cũng sẽ không để cô đắc tội với một kim chủ như vậy.

Diễn viên là một nghề thoạt nhìn rất vinh quang, bên trong lại rất lộn xộn, rất ít người hiểu.

Thạch Nghị chậm rãi buông Lưu Ly ra "Dù sao thì tôi vẫn không thể tiếp nhận nổi." Hắn tự nhận mình chưa đủ rộng lượng, vô luận là vì nguyên nhân gì, đều vượt quá phạm vi tiếp thu của hắn.

Lưu Ly nhíu mày "... Thạch Nghị, cho em chút thời gian."

"Thời gian có thể cho, nhưng không thể vô kỳ hạn. Lưu Ly, lúc cần thiết, tôi cần em chọn giữa tình cảm và sự nghiệp." Biểu tình Thạch Nghị rất nghiêm túc, chân mày hơi nhíu lại.

Hắn biết chuyện này rất bất công với Lưu Ly, nhưng hắn cũng hiểu rõ chính mình. Loại chuyện này, hắn chịu không được thì chính là chịu không được.

Nếu hắn không thật sự thích Lưu Ly, hắn cũng sẽ không ở cùng đối phương một thời gian dài như vậy. Mình đã quá cái tuổi chơi bời rồi, hắn cũng sẽ không tùy tiện chọn bạn đời. Lưu Ly đại khái là bạn gái duy nhất duy trì khá lâu sau khi trưởng thành của hắn, cô có nhiều điểm khiến hắn rất yêu thích. Nhưng mà dù sao không phải cái gì cũng có thể chỉ dựa vào tình cảm mà duy trì, hai người ở chung, lúc cần vẫn phải thỏa hiệp.

Thạch Nghị tôn trọng nghề nghiệp của Lưu Ly, có thể chấp nhận cô cùng người khác diễn tình cảm thậm chí là cảnh nóng, nhưng hắn không thể chấp nhận loại trêu đùa tình cảm bên ngoài.

Hắn cảm thấy, nếu không thể phối hợp, vẫn nên chọn lựa.

Hắn tự thấy mình biết về quy tắc ngầm không ít, những thứ sau tấm nàn này, không cần nghiên cứu cũng rõ ràng. Nhưng dù thế nào, loại này đều là hai bên tình nguyện, áp bức không nhiều như vậy, có nhiều thứ không phải hi sinh hay không, chỉ là cần lựa chọn.

Thạch Nghị nhìn Lưu Ly "Tôi hiểu công việc của em là diễn viên, nhưng trong cuộc sống cá nhân, tôi không muốn em phải diễn."

Lưu Ly nhìn Thạch Nghị, nửa ngày cũng không tiếp lời.

Hai người trầm mặc, so với lúc nãy càng nặng nề hơn. Lưu Ly từ từ rời khỏi Thạch Nghị, cố gắng nở nụ cười "Thạch Nghị, dù là anh lớn lên trong hoàn cảnh nào, anh cũng tốt hơn so với em."

Cô đi về sofa cần túi và áo khoác, xoay người về phía Thạch Nghị lắc đầu "Diễn viên không chỉ là diễn phim xong là hết, nếu em như anh nói, căn bản không thể có ngày hôm nay. Thạch Nghị, em hi vọng anh hiểu, đối với quan hệ của chúng ta em rất nghiêm túc, nhưng có vài chuyện, có lẽ anh thật sự không hiểu được."

Trong giọng nói có chút thương xót cùng tiếc hận, Lưu Ly cuối cùng chỉ để lại một câu nghỉ ngơi sớm chút rồi rời đi.

Cô nửa đêm đến đây, vốn là muốn nói chuyện với Thạch Nghị, chỉ là kết quả có chút không tốt. Lúc xuống lầu, Lưu Ly rút điếu thuốc, quay đầu nhìn tầng lầu nhà Thạch Nghị, khẽ thở dài.

Thạch Nghị ở trong phòng im lặng nhìn cái ly trong tay, không thể động đậy.

Scandal của Lưu Ly không hề lắng xuống, mà càng ác liệt hơn.

Có điều như lời cô nói, người mới kia quả thật không bao lâu liền bị lôi ra. Trên bàn quan hệ tay ba sôi sùng sục, nửa thật nửa giả nhìn thật náo nhiệt. Nhà truyền thông nào có gan lớn một chút còn trực tiếp kéo Thạch Nghị vào. Cái gì mà quân nhị đại thêm phú nhị đại, nữ minh tinh hạng A và ngựa ngon thanh thuần, so với phim ảnh còn hấp dẫn hơn.

Thạch Nghị không thường xem tin tức, nhưng không thể tránh khỏi việc nhìn thấy. Người quen biết hắn đều rõ, khoảng thời gian này căn bản không dám nhắc đến Lưu Ly trước mặt hắn, nhưng mà bọn họ càng cẩn thận, cục tức trong lòng Thạch Nghị càng không thể hạ xuống.

Âu Dương nhìn hắn như vậy cũng thấy không đúng lắm, khuyên mấy lần "Hay là cậu nghỉ ngơi ra ngoài khuây khỏa một chút."

Thạch Nghị phiền não trả lời "Không có thời gian."

"Hay là tối tan làm hai ta ra ngoài làm vài ly"

"Không cần."

Hút một ngụm thuốc, Thạch Nghị mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vi tính "Tối nay không phải cậu cùng Việt Dương ăn cơm sao?"

"So với ăn xã giao cùng Việt Dương, vấn đề của ông chủ vẫn quan trọng hơn."

"Thiếu đánh hả?!" Thạch Nghị bị ngữ khí của Âu Dương làm buồn cười "Cậu đi làm việc đi, không cần lo cho tôi, tôi không sao."

Hắn dù không thoải mái cũng không cần được quan tâm như vậy. Âu Dương thấy hắn còn ổn, cũng không kiên trì nữa, để lại một câu có gì thì gọi điện thoại rồi đi.

Thạch Nghị vẫn ở trong phòng làm việc đến hơn chín giờ đêm, lúc định tắt máy thì màn hình hiện ra tin tức giải trí, vừa nhìn qua liền chau mày, đều là người quen, hắn muốn không để ý cũng khó.

"Mẹ kiếp!" Con mẹ nó còn chưa xong hả?!

Thật vất vả mới đè xuống lửa giận sắp dâng cao, Thạch Nghị trực tiếp tắt máy, ngã ra sau ghế hướng về cửa sổ nhìn cảnh đêm, nhìn dòng xe cộ của đô thị phồn hoa, lát sau rút di động.

Bên kia lại bắt máy rất nhanh "Alo"

Thạch Nghị nghe được giọng nói của Anh Minh, kỳ lạ thay một cỗ ức chế trong lòng dịu đi không ít, chính mình cũng không tự chủ thả lỏng cơ thể, hắn tựa vào ghế "Anh Minh, có rảnh đi làm vài ly không?" (Ủa hồi nãy mới bảo không có thời gian???)

"Bây giờ?"

"Ừ"

Bên kia do dự một chút, sau đó trả lời "Anh đợi một chút, lát nữa tôi gọi anh."

Nói xong cũng không chờ đối phương phản ứng, Anh Minh cúp máy.

Thạch Nghị thuận tay để điện thoại lên bàn, đứng dậy, tựa vào cửa tiếp tục thất thần.

Có điều Anh Minh gọi lại rất nhanh, không lâu sau điện thoại vang lên, Thạch Nghị mở máy, giọng nói nhẹ nhàng của Anh Minh hỏi hắn "Chúng ta gặp ở đâu?"

Thạch Nghị nghĩ một lát "Nhà cậu đi."

"Hả?" Anh Minh có chút bất ngờ.

"Tôi bây giờ đến nơi có nhiều người sẽ nhức đầu, không thì nhà tôi cũng được."

Đầu bên kia nhịn không được cười một cái, tựa hồ thưởng tượng ra được tình huống của Thạch Nghị hiện giờ có bao nhiêu khổ não. Anh Minh thu liễm ý cười liền đáp ứng "Được rồi, nghe anh, anh nói ở đâu thì cứ ở đó, tôi về nhà trước, anh đến đi."

Đã sớm thân thuộc rồi, cũng không cần khách sáo.

"Ok, lát nữa gặp."

"Ừm, lát gặp."

Tắt điện thoại, Thạch Nghị nhìn ngoài cửa sổ, không tự chủ dương khóe môi.

Hình như, lần nào chỉ cần hắn gọi được cho Anh Minh, đối phương cũng sẽ không làm hắn thất vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy