Phần Không Tên 6
CHƯƠNG 26
Khấu Kinh nói xong Anh Minh theo bản năng nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu coi như đã biết, sau đó bưng điểm tâm về phòng.
Thạch Nghị vẫn chưa dậy nổi, Anh Minh đặt khay đồ ăn bên cạnh, sau đó đứng dậy mở cửa sổ, nắng rất to nhưng nhiệt độ không cao, cho nên gió vừa thổi vào phòng một cái đã khiến Anh Minh giật mình.
Người trên giường cũng nhận thấy được, giật giật một lát mới miễn cưỡng ló đầu ra nhìn Anh Minh "Chuyện gì vậy?"
"Bưng đồ ăn lên rồi, cùng ăn đi, ăn xong rồi ngủ."
Đại khái giọng Anh Minh không giống bình thường, Thạch Nghị dù đang mơ màng cũng nghe ra có chút tâm sự, hắn nhíu mày ngồi dậy "Cậu làm sao vậy?"
"Không sao."
Anh Minh rót cho mình cóc nước, tựa bên giường uống hai ngụm, mắt quét xuống Trần Phong Lực dưới lầu.
Bộ dáng như vậy, cho dù đem hai chữ không sao dán lên mặt Thạch Nghị cũng không tin, bỗng dưng trong chốc lát hiểu ra "Khấu Kinh bọn họ đến rồi?"
Trước khi rời đi ăn cơm Anh Minh vẫn chưa có cái phản ứng này, không phải loại tâm tình chim không ỉa gà không đẻ như vậy, không tự nhiên mà thành ra thế.
Anh Minh quay đầu nhìn hắn, không mở miệng xác nhận nhưng gật đầu.
"Vẫn là giục cậu ký hợp đồng?"
"Cái đó thì không có."
Đặt ly xuống, Anh Minh cho tay vào túi dựa người ra sau "Khâu Kinh nói Đổng Hiểu đã tự ký rồi."
Hắn nói xong, trong phòng có một khoảnh khắc im lặng.
Thạch Nghị nhướng mày, cũng không bình luận gì.
Cửa sổ cứ thế mang gió vào, trên giường Thạch Nghị chỉ mặc một cái áo choàng tắm, chịu không được túm chăn kéo lên "Đóng cửa sổ"
Anh Minh tiện tay đóng cửa lại, sau đó nghe Thạch Nghị ở sau lưng nói một câu "Đổng Hiểu ký cái này cũng không bất ngờ."
Thường thường xảy ra loại chuyện như vậy, dễ thỏa hiệp nhất vẫn là đương sự. Bởi vì bản thân đã trải qua quá nhiều, đa phần đều không còn năng lượng kiên trì tiếp.
Anh Minh quay đầu nhìn cửa sổ "Tôi nghe Khấu Kinh nói mặt hắn đã không thể chữa."
"Lúc đó đã thấy bị thương không nhẹ."
Thạch Nghị cũng ở đó, trong lòng hiểu rõ.
Hắn nhìn thoáng qua Anh Minh "Vậy kế tiếp cậu định thế nào?"
Nếu đã như vậy, có lẽ dây dưa cũng không còn ý nghĩa gì.
Anh Minh tựa người vào khung cửa không quay đầu, chỉ nhếch môi "Đổng Hiểu ký là vì chính mình, tôi không ký, cũng là vì chính mình, không liên quan đến nhau."
Không ký bản hợp đồng kia, là vì nó căn bản không phải thứ Anh Minh muốn nhìn thấy.
Dù là Đổng Hiểu lựa chọn thế nào, người chịu trách nhiệm vẫn là bản thân hắn, đổi ngược lại, Anh Minh không muốn ký cũng là đạo lý này.
Thỏ tử hồ bi (1), dù hắn vời Đổng Hiểu không thân không thích, chung quy vẫn đều ăn cũng một bàn cơm. Lúc đó Đổng Hiểu bị thương Anh Minh trong lòng khó chịu, cũng là vì hắn rõ ràng loại chuyện này đến cuối cùng tổn thất lớn nhất vẫn là người diễn viên như họ.
Quy tắc của giới này, là trước mặt trong như rất vinh quang, nhưng thường đều không thể vãn hồi. Hầu hết đều là bị ép buộc thỏa thuận, không hề có quyền được chọn lựa.
Hắn không ký, là vì không muốn cùng những người quen dùng quy tắc này thỏa hiệp. Đổi lại một ngày hắn nằm trên giường bệnh, hắn cũng hy vọng những người đối mặt với tình cảnh này, đừng ký dễ dàng như vậy.
Thạch Nghị hoàn toàn không bất ngờ với quyết định của Anh Minh, hắn nở nụ cười, lắc đầu không nói gì.
Rời giường thay đồ rửa mặt xong, Thạch Nghị ăn qua loa bữa sáng đã nguội, sau đó thu dọn đồ đạc "Đi thôi."
Nhìn lộ trình, bọn họ còn không đến một ngày là đã hoàn thành toàn bộ hành trình cuộc đua.
"Cậu đã không muốn ký, vậy chúng ta tránh đi trước, cái gì cũng chờ thi xong rồi nói."
Thạch Nghị không có áp lực gì, phần hợp đồng kia với hắn mà nói không có ý nghĩa, Uy Trại không dễ đối phó không có nghĩa là hắn hoàn toàn không thể đối phó được.
Anh Minh xách balô của mình, đi theo Thạch Nghị rồi khỏi khu nhà nghỉ, xe bọn Khấu Kinh cách Thạch Nghị không xa, lúc hắn lái xe ra, Khấu Kinh còn đi đến nhìn thoáng qua, đoán chừng là ở canteen đã nhìn thấy họ rồi. Nhưng cũng không đi đến, chỉ là vẫy tay tỏ ý chào một cái.
Khấu Kinh cầm điện thoại lắc lắc, ý bảo Anh Minh đến nói thì gọi hắn.
Trận mưa vừa kết thúc, hai người nghỉ ngơi nửa ngày một đêm, hiện tại lên xe đã không còn cảm giác choáng đầu ê răng nữa.
Vẫn là Thạch Nghị lái xe, đoạn cuối là khó đi nhất, Anh Minh buổi tối không ngủ đủ tự biết mình không thể lái xe.
Kết quả xe chạy cực nhanh.
Anh Minh cả đoạn đường chưa từng thấy Thạch Nghị liều mạng như vậy, xe như điên lên, Anh Minh theo bản năng nắm lấy tay vịn trên trần "Thạch Nghị! Anh uống lộn thuốc hả?"
Thạch Nghị chỉ cười "Giai đoạn này phải chạy nước rút, còn chậm rãi nữa chúng ta lãng phí nhiều ngày như vậy làm gì?"
Vừa nói, Thạch Nghị vừa nhấn mạnh chân ga, cả xe tựa hồ như bắn đi, xốc lên rồi nện xuống, Anh Minh bị lăn qua lăn lại đầu trực tiếp đụng vào cạnh cửa, nhịn không được quay đầu liếc Thạch Nghị "Mẹ nó! Anh cũng phải kiềm chế chút chứ!"
Bọn họ trú mưa ở trạm, những xe khác cũng như thế, trận mưa này kéo không ít người về lại cũng một hàng, trên GPS xe xung quanh không ít. Thạch Nghị cả quãng đường cũng không giảm tốc, từng bước vượt lên trên hơn phân nửa.
"Lần trước cậu nói Vương Nghĩa Tề là tay đua chuyên nghiệp?"
Đột nhiên hỏi vậy, Thạch Nghị vẫn không quay đầu hừ nhẹ "Cậu có biết không, rằng tôi cũng là tay đua chuyên nghiệp?"
Nếu không chắc chắn, hắn sẽ không dễ dàng bằng lòng đua xe cùng Vương Nghĩa Tề.
Anh Minh nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng dã nghe có tiếng kèn xe, xe của họ vượt qua một chiếc xe khác bắn vọt qua.
Bắn vọt này cứ vậy vọt ba tiếng. Lâu đến mức Anh Minh hoài nghi có khi nào đến nơi Thạch Nghị sẽ tinh tẫn nhân vong không. Trên GPS xe bị bọn họ bỏ xa ngày càng nhiều, đến khi vào đường nhựa, phía trước cũng chỉ còn hai chiếc xe.
Trong đó có một chiếc Anh Minh rất quen thuộc, là chiếc xe của hắn mà CEO kia mượn không trả.
Thạch Nghị mãi đến khi nhìn thấy đèn xe phía trước mới cắn răng nói "Cuối cùng cũng đuổi tới rồi..."
Sau đó hai chiếc một trước một sau vào đường đua.
Anh Minh thật ra đã từng ngồi qua xe đua. Đi cùng Vương Nghĩa Tề đều là ngồi ghế phụ lái, loại tốc độ bão táp này quả thật rất kích thích. Dù sao đàn ông đối với loại xe này đều không thể chống cự.
Nhưng thể loại chạy đua xe việt dã này, Anh Minh vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.
Xe đua đều rất thấp, tuy rằng lái rất nhanh nhưng tầm nhìn tương đối hẹp, mô phỏng cũng không nhiều, rất khó có một khái niệm nhất định.
Xe Jeep không giống vậy. Thạch Nghị lái thế này cảm giác mọi thứ đều trực tiếp ập vào xe, lúc quẹo bánh xe ma sát với mặt đường cũng truyền đến Anh Minh. Xa này đã lái như phim kỹ xảo đặc biệt rồi.
Thạch Nghị cả một đường căn bản không hề giảm tốc, cuối cùng vượt qua chiếc xe kia hắn rất lớn tiếng mắng một câu. Sau đó chạy thêm hai vòng, thuận lợi đến đích.
Lúc hai người xuống xe, Thạch Nghị nhìn bảng thành tích, vô cùng hài lòng nở nụ cười.
Quay đầu nhìn Anh Minh "Đừng quên cá cược của chúng ta."
Anh Minh đang cảm thấy mịt mờ, nghe hắn nói xong cũng hiểu rốt cuộc cả đoạn đường này hắn phát điên cái gì, nhưng lập tức nhíu mày "Xe kia căn bản không phải tôi lái, dù anh thắng cũng đâu liên quan đến tôi, cá cược này xem như bỏ đi."
"Một lát cậu xem sẽ hiểu."
Thạch Nghị giữ Anh Minh lại không cho hắn đi, hai người đứng chờ bảng thành thích hiện ra, cả mười chiếc đều đủ, trên bảng hiển thị Thạch Nghị đứng nhì, thứ ba là Anh Minh.
Bởi vì chuyện Đổng Hiểu không công khai, nên căn bản không có ai biết chuyện đổi xe.
Lúc xuất phát xe kia là tên Anh Minh, bảng thành tích tất nhiên nhận xe không nhận người, Uy Trại sẽ không tự mình đào hố, đâm lao phải theo lao. Đệ tam trực tiếp cho Anh Minh.
Thấy bảng xếp hạng, Anh Minh theo bản năng sững sờ một hồi.
Thạch Nghị nhếch môi cười rất kiêu ngạo "Anh Minh, cậu thua rồi."
Trong nháy mắt, Anh Minh có kích động muốn đánh người.
Xếp hạng xong việc này coi như đã kết thúc, nhưng phía sau còn có mấy xe đang trở về, cho nên việc này kéo dài đến hơn bốn giờ chiều, Anh Minh cùng Thạch Nghị được an bài ở trung tâm hoạt động nghỉ ngơi, người phụ trách của Uy Trại cũng đến, bao gồm Trần Phong Lực, nhưng Khấu Kinh không đi theo.
Mấy người họ đến đầu tiên là khen Anh Minh cùng Thạch Nghị nửa ngày, rõ ràng mọi người đều không quen nhau mấy, lại nói như anh em thân thiết vậy, Anh Minh chỉ cười theo một cái, rất thông minh không mở miệng.
Tất cả đều giao cho Thạch Nghị.
Hắn biết rõ mấy người này đến là vì cái gì, hết lần này đến lần khác đem trọng tâm kéo về lại bị hắn kéo đi, đối phương vừa định nói đã bị chặn họng, nói xong lời cuối cùng, hắn thẳng thắn vỗ vai Trần Phong Lực "Chúng ta tiếp theo còn hợp tác, công ty các anh còn không tin tôi sao? Thi đấu gì đó đều cho vui thôi, không cần để ý nhiều như vậy."
Hợp đồng đang nằm trong tay luật sư đứng sau Trần Phong Lực, Thạch Nghị đến mắt cũng chưa từng ngó đến một cái, dửng dưng ngồi trên salon bắt chéo chân, vừa cắn hạt dưa vừa nói nhảm.
Kỳ thật loại phản ứng này của Thạch Nghị rất cố ý, từ góc độ diễn viên như Anh Minh mà nói, chính là diễn rất giả. Nhưng trong trường hợp này rất có tác dụng, bởi vì thái độ quá rõ ràng. Thạch Nghị không muốn ký hợp đồng, người Uy Trại cũng nhìn ra, thức thời không nhắc lại.
Còn phía Anh Minh, vẫn bình chân như vại làm người an tĩnh ngồi nghe, không ai bắt chuyện hắn, hắn cũng không nói gì.
Đợi đến cuối buổi còn ăn chung một bữa cơm, Thạch Nghị nhìn Anh Minh, đối phương chỉ chậm rãi đứng lên "Tối nay tôi còn có hẹn, lúc trước đã định sẵn rồi, có lẽ không tiện ở lại."
"Cậu làm sao không vui vậy?" Thạch Nghị nhíu mày, sau đó quay lại nhìn đám người Uy Trại bên kia nở nụ cười thành ý "Vậy hôm nay đến đây thôi, người không đủ cũng không vui, lần sau, lần sau tôi mời."
Vừa nói vừa gọi Anh Minh đi.
Trao giải gì đó bọn họ không tham gia cũng được, nháo đến mức này, mọi người còn dây dưa đều rất ngượng ngùng.
Uy Trại không dám trực tiếp bắt hắn ký, nhưng suy cho cùng vẫn là đắc tội rồi.
Quả nhiên đối phương chỉ bất ngờ nhưng cũng không ngăn lại, vẫn tiễn họ ra xe, trước khi đi còn đặt phần thưởng vào xe họ.
Trước khi lên xe, Thạch Nghị nhìn Anh Minh "Uy Trại bên kia sao không nói gì với cậu vậy?"
Tuy hắn tỏ thái độ khá rõ ràng, nhưng đối phương có vẻ dừng tay quá nhanh.
Vấn đề này Anh minh chỉ cười, quay đầu nhìn trung tâm hoạt động huyên náo ầm ĩ "Có lẽ Khấu Kinh đã nói gì đó rồi."
Bạn bè bấy lâu không chỉ nói suông, Khấu Kinh vẫn là có cách.
Thạch Nghị nghe vậy nhướng mày cười, cả hai xoay người lên xe.
CHƯƠNG 27
Cuộc đấu diễn ra tận bốn ngày, Thạch Nghị về thành phố không về nhà mà trực tiếp lái đến công ty.
Tuy Âu Dương làm việc hắn tuyệt đối không cần lo lắng, nhưng nhiều chuyện vẫn là cần chính hắn quyết định, hợp đồng có thể từ từ, nhưng không thể bỏ.
Âu Dương nhìn hắn về cũng không bất ngờ "Cậu đúng là cuồng công việc, thật không biết với công ty là may hay xui."
Thạch Nghị cởi áo khoác vứt lên salon "Là vận may của cậu, là điềm xui cả nhân viên."
Nhất cấp dưới của hắn. Cơ bản không có cái gọi là nghỉ ngơi thật sự.
"Mấy ngày ngay có chuyện gì không?"
"Không gì đặc biệt, đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành, những bên đang hợp tác đều đã tiến vào giai đoạn bắt đầu."
Âu Dương nói vậy, Thạch Nghị lại nhớ đến chuyện của Uy Trại "Uy Trại bên kia, trước cứ chậm rãi một chút."
"Sao thế?" Người đối diện ngạc nhiên "Lúc trước cậu rất tích cực với chuyện này mà?"
"Bên kia có chút chuyện, có thể sẽ có thay đổi."
"Thay đổi?" Âu Dương nhíu mày "Lần này thi đấu kết quả thế nào?"
Lúc đầu hợp tác rất thuận lợi, dù sao vẫn là cùng mục tiêu, lúc tiếp xúc hai bên đàm phán đều rất tốt. Hợp tác với Uy Trại với họ mà nói chỉ có lợi không có hại.
Đối với lời của Âu Dương, Thạch Nghị chỉ vừa lật lật đống tài liệu trong tay, vừa nhấn nút gọi trợ lý, sau đó mới tựa tiếu phi tiếu nhìn người bạn thân này "Kết quả à..."
"Kết quả là tôi hạng nhì."
"Cho nên cậu không cùng Uy Trại hợp tác nữa?"
Dù thế nào Âu Dương vẫn không thể lý giải chuyện Thạch Nghị đột nhiên muốn hủy hợp tác.
Nhưng Thạch Nghị rõ ràng không muốn giải thích, chỉ ra vẻ bí hiểm nhướng mày "Sau này cậu sẽ biết."
Trợ lý vừa đến gõ cửa, sau đó cầm tài liệu cần Thạch Nghị ký để trên bàn, Thạch Nghị nhìn qua một cái rồi bảo người kia lấy những cái của Uy Trại đi, có thể cần chỉnh lý, ngày mai trước khi tan làm mang đến cho hắn.
Hắn đã như vậy, tuyệt đối không phải nói đùa.
"Vậy cậu có đối tượng thay thế không?"
"Tôi nhớ lúc trước chúng ta có chọn được một công ty, nếu bên Uy Trại thật sự không được thì cùng bên kia đàm phán một chút."
"Phương án hoạt động phải viết lại?"
"Ừ, làm lại lần nữa."
Thạch Nghị nói không hề có chút áp lực nào, nhưng vị trợ lý vẫn đứng đó chưa rời đi biểu tình căng cứng, mặt bi thương tim đau nhói rồi khỏi văn phòng.
Loại tin dữ này, nhất định phải cũng những đồng nghiệp khác chia sẻ.
Khác với Thạch Nghị, Anh Minh trở về chuyện đầu tiên tuyệt đối là đi tắm.
Nhà kho vài ngày không người ở mơ hồ có chút mùi vị cô độc, lúc Anh Minh về đã là ban đêm, tùy ý cởi áo đi sang tủ lạnh tìm gì uống, cuối cùng gạt thanh bật tin nhắn thoại.
Đa phần đều là người nhà gọi hỏi thăm, còn có một cái là mẹ hắn gọi bảo khi nào về thì gọi lại. Cuối cùng là Vương Nghĩa Tề
"Con bà nó! Anh Minh mày nhận bộ phim kia rồi? Mày thật sự dám nhận!"
Rống một câu như thế rồi cúp, trong giọng nói nghe không ra là hả hê hay nóng lòng, nhưng cái biểu tình thái quá này vẫn làm Anh Minh nhíu mày, hắn lại lần nữa cảm thấy, cùng Vương Nghĩa Tề đóng bộ phim như vậy, tuyệt đối là trải nghiệm kinh khủng nhất từ khi vào nghề đến nay của hắn.
Bất quá, trước khi lo về Vương Nghĩa Tề, trong lòng hắn vẫn còn chuyện Uy Trại.
Tắm hết nửa tiếng, Anh Minh vừa đi ra đã nghe tiếng gõ cửa.
Như trong dự liệu đi ra mở cửa, quả nhiên là Khấu Kinh.
"Vào đi" Hắn đứng nép sang một bên để Khấu Kinh Đi vào.
Đều là người quen, không cần tiếp đãi gì, Anh Minh đóng cửa thì tự đi vào ngồi lên salon, Khấu Kinh quét mắt một vòng "Yên Khuyên (1) đâu?"
"Mấy ngày nay bị bệnh, đem đi bệnh viện rồi."
"Bệnh gì?"
"Viêm dạ dày cấp tính"
"Con bà nó!" Khấu Kinh nhịn không được cảm khái một câu "Bệnh nặng vậy."
"Lúc trước tao đi quay phim, đưa nó đến chỗ Hao tử, kết quả nó không chịu ăn uống gì cả ngày cứ ngồi hừ hừ, sau đó mang đi khám thì bảo là viêm dạ dày cấp tính."
Yên Khuyên thật ra là con mèo Anh Minh nuôi. Thỉnh thoảng vì bận đi làm không thể chăm sóc sẽ đưa đến chỗ mấy người trong ban nhạc. Khấu Kinh nhắc hắn mới nhớ ra đúng là lâu rồi không gặp, ngày mai bớt chút thời gian đi đón về thôi, cũng khá lâu rồi.
Trên bàn có chai nước, Khấu Kinh tự mở nắp uống hai ngụm, sau đó nhìn thằng bạn "Chuyện Uy Trại, mày thật sự không ký?"
"Ừ, không ký."
"Tao nói với Uy Trại quan hệ mày với Thạch Nghị không tệ, hy vọng bên kia sẽ không làm quá căng. Nhưng mày vẫn chú ý một chút, chuyện này dù thế nào cũng không thể rò rỉ ra ngoài."
Khấu Kinh thông báo vài câu, Anh Minh vẫn không nói gì. Đến khi hắn lau tóc khô rồi mới cầm điếu thuốc lên "Khấu tử, mày nói thật cho tao biết, Đổng Hiểu gặp chuyện nguyên nhân rốt cuộc là gì?"
Bởi vì báo cáo đến giờ vẫn không thấy, tính khí Đồng Hiểu có thể là liều mạng, nhưng không thể thành đến như vậy. Cũng không phải kẻ ngu, chuyện tìm chết vậy cùng làm.
Khấu Kinh ban đầu chưa trả lời, chỉ trầm mặc uống nước. Uống xong nhìn Anh Minh hút thuốc, nửa ngày bất động.
Hắn không nói lời nào, Anh Minh cũng không mở miệng, hai người cứ giằng co như vậy. Vẫn là đến khi Anh Minh hút được nửa điếu thuốc, Khấu Kinh mới gục đầu "Tao thật con mẹ nó phục cái tính này của mày!"
Có chút oán trách lườm Anh Minh, sau đó thở dài "Mày muốn hỏi trách nhiệm cuối cùng thuộc về ai, tao thật sự không thể trả lời. Chuyện này Uy Trại từ đầu đến cuối đều không cho tao can dự, chỉ là biết một chút tin tức. Mày cũng biết hoạt động này từ đầu làm chả có bao nhiêu nghiêm túc, có chuyện là điều đương nhiên. Tụi bây chạy một nhóm như vậy, vốn là Uy Trại muốn quảng cáo xe mới thôi. Xảy ra chuyện lớn như vậy chủ yếu là do muốn phát huy tối đa tính năng của xe, nhưng xe này vẫn đang trong quá trình chạy thử, vẫn còn chút lỗi nhỏ, có thể không xảy ra chuyện lớn, nhưng cũng không ngờ Đổng Hiểu..." Càng nói về sau, Khấu Kinh cũng lắc đầu "Coi như hắn xui xẻo, tụi bây chạy mấy ngày không phải cũng không có chuyện gì sao?"
"Cho nên mày cả đoạn đường đều hỏi tao có sao không là vì chuyện này?"
Mấy lần gọi điện thoại, Khấu Kinh mở miệng ngậm miệng đều khẩn trương hỏi thăm hắn, dù biết rõ người xảy ra chuyện là Đổng Hiểu. Giờ hắn cũng hiểu được.
"Vậy bây giờ Uy Trại không định chịu trách nhiệm?"
"Trên hợp đồng của Uy Trại cho Đổng Hiểu viết rất rõ ràng, sẽ gánh hết toàn bộ chi phí chửa bệnh đến khi hắn hoàn toàn hồi phục, bao gồm cả phí phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ chi trả" Nói đến đây, Khấu Kinh dừng một chút "Hơn nữa, trong hợp đồng còn dính đến người nhà Đổng Hiểu, mày cũng biết hoàn cảnh của hắn."
Lăn lộn trong giới giải trí này, đại gia chống lưng cũng có, nhưng gia cảnh khó khăn cũng không ít. Anh Minh là kiểu nhân duyên xảo hợp vừa xuất đạo đã thành danh nên với vấn đề này không ảnh hưởng nhiều, nhưng loại tân tân khổ khổ nhiều năm như Đổng Hiểu, ở trong giới nhẫn nhục nhiều năm như vậy, tuyệt đối có lý do riêng.
"Đổng Hiểu có biết chuyện cái xe không?"
"Cái này thì không rõ, có lẽ hắn biết, nhưng biết hay không biết đều như nhau, dù sao hắn cũng đã ký."
Đều là lực chọn của chính mình, đến cuối cùng được mất thế nào, không ai nói trước được.
Anh Minh hút hai ngụm, dừng một chút "Mày biết Đổng Hiểu ở bệnh viện nào không?"
Khấu Kinh không trả lời. Một lát sau Anh Minh cười "Được rồi, chuyện này xem như tao chưa từng hỏi."
Hôm nay Khấu Kinh nói nhiều như vậy, đã là vì phần giao tình của bọn họ. Có lẽ hắn ký hợp đồng kia, điều khoản yêu cầu cũng không dễ dàng như hắn thấy. Nhưng Khấu Kinh đúng là đã làm hết sức. Bạn bè cũng được, anh em cũng tốt , không phải ai cũng có được.
Biết Anh Minh đã hiểu, Khấu Kinh cười cười, hắn đứng lên vỗ vai Anh Minh "Chuyện nên nói tao đã nói, không nên nói cũng đã nói, mong là trong lòng mày tự biết cân nhắc."
Hắn nói cho đối phương sự thật, không phải vì đối phương hỏi, mà là chuyện này nghiêm trọng hơn mọi người nghĩ, xử lý không tốt là rước họa vào thân. Bạn bè chính là lúc ngươi bị người khác hãm hại đẩy một cái, có người ở sau kéo ngươi lại, cuối cùng ngươi muốn nhảy hay muốn làm thế nào, đều là do ngươi tự quyết định, nhưng một cái kéo lại này, chính là việc bạn bè anh em làm.
Anh Minh gật đầu đứng lên, thuận tay lấy một điếu thuốc cho Khấu Kinh, sau đó tiễn hắn ra cửa.
Bất quá trước khi rời đi, Khấu Kinh quay lại hỏi thêm một câu "Lúc trước tao hỏi mày, mày bảo mày với Thạch Nghị chỉ là bạn bè bình thường, hiện tại xem ra, giao tình này không phải chỉ là bạn bè thôi nhỉ."
Trên lý thuyết, Thạch Nghị hoàn toàn không cần nhúng tay vào vũng nước đục này. Dù hắn không muốn ký, cũng không cần đặt vấn đề của Anh Minh lên người mình, chuyện ở trung tâm hoạt động Khấu Kinh đã nghe nói rồi.
Không ít người đều bất ngờ một ngôi sao hết thời như Anh Minh sao lại cùng Thạch Nghị thành bạn tốt, có điều, cũng chính nguyên nhân này mới khiến Uy Trại bên kia lúc Khấu Kinh nói hai người giao tình không tệ không hề nghi ngờ.
Đánh chó phải nhìn mặt chủ. Nếu là bạn của Thạch Nghị, Uy Trại không thể ép bức quá đà.
Câu trêu chọc này của Khấu Kinh làm Anh Minh nhớ lại lúc hai người cùng ăn cùng ngủ trong cuộc thi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu "Bây giờ mà mày hỏi, tao cũng thật không biết tụi tao đến cuối cùng là loại quan hệ gì."
"Cho nên tao nói mày á, mỗi lần gặp chuyện đều có quý nhân tương trợ."
"Đúng rồi, mày cũng cũng tính vào."
"Mày biết là tốt rồi."
Nhàm chán đùa giỡn vài câu, cuối cùng Khấu Kinh tùy ý khoát tay liền đi. Anh Minh đóng cửa, lúc quay đầu thở phào một cái.
Hắn cầm điện thoại, phát một tin nhắn cho Thạch Nghị
"Ngày mai có thời gian đi thăm Đổng Hiểu không?"
Đối phương trả lời rất nhanh, chỉ đơn giản một chữ "Được"
—————————————————————
(1) Yên Khuyên: Vòng khói, ý là vòng khói thuốc lá.
CHƯƠNG 28
Giờ hẹn là buổi chiều, Thạch Nghị vừa hay đi bàn công chuyện cách chỗ Anh Minh không xa, cho nên khi kết thúc thấy thời gian cũng gần tới liền dứt khoát lái thẳng đến nhà Anh Minh.
Nhấn chuông cửa nửa ngày, đến khi hắn tưởng trong nhà không có ai Anh Minh mới chật vật ra mở cửa.
Cả người đều là xà bông, trên tóc còn có cái kẹp, cả người đều rất kỳ quái.
"Cậu ở nhà làm trò gì vậy?"
Sao lại thành ra như vậy.
Anh Minh nhíu này, ý bảo Thạch Nghị vào nhà, sau đó đi về phía nhà tắm "Mẹ nó! Tắm cho mèo cả phòng tắm đều muốn nát rồi."
Thạch Nghị ở sau hắn, nghe hắn oán giận mới đi vào theo, quả nhiên trong phòng tắm còn có một con mèo nửa người toàn bọt xà phòng đang giơ nanh múa vuốt ngồi trong góc trừng mắt nhìn Anh Minh, biểu tình rất quỷ dị.
"Cậu nuôi mèo?"
Lần trước hắn tơi không nhìn thấy đâu.
"Thật ra là của bạn, nói là dọn nhà không tiện nên đưa tôi nuôi, kết quả vừa đặt xuống liền không lấy về nữa." Anh Minh vừa nói vừa đi đến chỗ con mèo, nhìn nó giương vuốt mặt đầy phòng bị, có chút nóng lên quát một câu "Mày còn cào tao một cái nữa tao ném mày cho bọn Hao tử đó!"
Không biết con mèo này thật sự nghe hiểu hay bị tiếng quát lớn hù dọa, thật sự đàng hoàng hơn một chút, móng vuốt chưa thu lại nhưng cũng không nhúc nhích nữa.
Lần đầu thấy Anh Minh như vậy, Thạch Nghị nhịn không được cười một cái "Cậu còn biết đùa, hét nó nó hiểu sao?"
"Nuôi mấy thứ này lâu đều sẽ có tật xấu như vậy."
Anh Minh bế mèo lên, tiếp tục tắm cho nó, quần áo đều ướt nhẹp, đồ đạc trong phòng tắm cũng bị quậy nháo nhào lên.
Không khó tưởng tượng được một trận chiến tẩy rửa trong phòng tắm khốc liệt đến mức nào.
"Con mèo này tên gì?"
"Trước đây tên gì tôi quên hỏi, sau đó tôi gọi nó là Yên Khuyên"
"À" Thạch Nghị nhịn không được nhướng mày, đây thật đúng là cách Anh Minh đặt tên.
Anh Minh tắm cho mèo, Thạch Nghị liền dựa vào cạnh cửa câu được câu mất nói chuyện phiếm, dù sao cũng không mất bao lâu. Thật vất vả lắm Anh Minh mới túm được Yên Khuyên nằm lên salon sấy lông, Thạch Nghị đột nhiên phát hiện một chuyện "Mèo của cậu có phải là mặt liệt không?"
Làm sao cứ cảm thấy nó từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm, dù là lúc nãy giương nanh múa vuốt hay hiện tai vùi trong lòng Anh Minh lông tóc sấy bay cũng vẫn là gương mặt này.
Anh Minh nâng đầu mèo lên nghiên cứu một chút "Vậy sao?"
Yên Khuyên phản ứng chính là duỗi móng vuốt cào một cái, không hài lòng vẫy vẫy đuôi trực tiếp nhảy xuống.
Anh Minh cũng không quản nó nữa, tắt máy sấy sau đó đứng lên về phòng tay đồ
"Anh chờ tôi một chút"
"Ừ"
Lần thứ hai đến đây, cảm giác cùng lần trước rất khác.Thạch Nghị nhìn xung quanh một lần, nhận ra trong cái tủ để cúp kia còn có mấy tấm hình có lẽ là của Anh Minh lúc nhỏ, trong chốc lát cảm thấy hứng thú đứng nhìn rất lâu.
Đến khi Anh Minh thay đồ xong đi xuống, Thạch Nghị mới quay đầu hỏi "Đây là lúc cậu học tiểu học?"
"Là cấp 2"
"Cậu quả thật nhỏ con từ bé" Kỳ thật cũng không phải thấp, nhưng có lẽ vì hơi gầy, trông như chênh lệch ít nhất năm năm, cho nên nhìn đường nét trên mặt không dễ đoán tuổi tác.
Anh Minh chỉ tay "Cái này là lúc tôi tốt nghiệp, sau đó cũng không đi học nữa rồi. Đây mới là tôi lúc tiểu học."
Tấm hình tiểu học rất cũ kỹ, mấy cậu bé cùng đứng trên tuyết không nhìn kỹ gần như không thấy Anh Minh.
"Lúc tiểu học lại mang gương mặt trung học, cuối cùng hơn hai mươi tuổi vẫn là gương mặt của sinh trung học."
Thạch Nghị nhìn hồi lâu đưa ra một kết luận, kết quả Anh Minh cau mày "Con bà nó! Câu khen ngợi này cũng thật dễ nghe ha..."
Nhìn đủ rồi mới hài lòng đứng dậy, Thạch Nghị đối với bất mãn của Anh Minh chỉ nhướng mày, sau đó xoay người nhìn mái tóc của đối phương nhịn không được sửng sờ một chút "Cậu cứ thế mà ra ngoài?"
"Sao thế?" Anh Minh cúi đầu nhìn qua, không biết sai chỗ nào.
Thạch Nghị tự tay lấy cái kẹp trên tóc xuống "Đeo thứ này cậu không khó chịu à?"
Đối phương lúc này mới nhớ mình quên gỡ ra "Lúc nãy tắm cho Yên Khuyên thấy vướng víu lên kẹp lên, quên lấy xuống"
Tóc dài đôi khi cũng phiền phức.
"Cắt đi không phải tốt hơn sao?"
Kỳ thật trong khái niệm của Thạch Nghị có chút không thể tiếp thu con trai tóc quá dài, luôn thấy không tự nhiên. Nhưng Anh Minh để tóc dài lại không khó coi, lại rất hợp với hắn, hoàn toàn không thấy nữ tính hay lố lăng.
Anh Minh thuận tay cào tóc, nhún vai "Có khi đạo diễn yêu cầu tóc dài, tôi cũng lười cắt, khi nào cần tính tiếp."
Dù sao cắt tóc thì dễ chứ nuôi tóc khó, nên bình thường Anh Minh đều giữ lại để khi cần có mà dùng.
Những điều này Thạch Nghị không quá hiểu, có điều hắn chỉ thuận miệng nói vậy, cũng không để ý.
Bệnh viện của Đổng Hiểu cách nhà Anh Minh khá xa, giờ này là tan tầm, nên vừa vào đường lớn liền tắc nghẽn không thể động đậy.
Nhìn hàng xe vô tận phía trước, Thạch Nghị có chút bất đắc dĩ, mở CD lên.
"Vừa hay tôi có đem đĩa nhạc cho anh."
Anh Minh lấy trong ba lô ra đĩa thu âm "Vốn định khi nào rảnh sẽ đưa cho anh, hiện tại vừa lúc."
"Là đĩa nhóm nhạc Sáu dấu chấm của cậu?"
"Ừ, còn có vài bản demo, tôi thấy không tồi đều nhét hết vào."
Dàn âm thanh trong xe Thạch Nghị đều cao cấp, cho nên hiệu quả vô cùng tốt, bài đầu tiên Thạch Nghị từng nghe ở buổi diễn, còn rất thích.
Thời gian trôi qua, đoạn đường tuy vẫn đông đúc nhưng đã đỡ kẹt hơn. Bốn mươi phút lái xe bây giờ chậm hơn nửa tiếng, lúc hai người ra khỏi cửa trời còn sáng, bây giờ đã chạng vạng, sắc trời u ám.
Bệnh viện toàn người là người, Anh Minh hỏi số phòng cụ thể rồi cùng Thạch Nghị đi tìm. May mà phòng VIP cũng không nhiều, không quá tốn sức.
Vừa đến cửa liền nghe tiếng ồn ào "Cút! Đừng có đến phiền tôi!"
Âm thanh có hơi nghẹn, nhưng vẫn nghe được là Đổng Hiểu.
Thạch Nghị quay sang nhìn Anh Minh rồi quay lại mở cửa đi vào. Bên cạnh Đổng Hiểu là một người phụ nữ tuổi tác không nhỏ, vừa mới bị quát biểu tình có chút buồn lòng, nhìn thấy Anh Minh và Thạch Nghị đi vào, theo bản năng đi lên một bước.
Tuy ánh sáng mờ, nhưng nhìn từ cửa vẫn có thể thấy vết sẹo trên mặt Đổng Hiểu.
Không phải quá dữ tợn khủng bố, chỉ là rất bắt mắt, khiến người khác giật mình.
Đổng Hiểu hiển nhiên không ngờ Anh minh và Thạch Nghị sẽ đến, vô thức nhíu mày "Các người đến làm gì?"
Anh Minh đi phía trước "Đến thăm cậu."
"Thăm tôi?" Đổng Hiểu tựa hồ cảm thấy lời này rất nực cười "Xem tôi có bao nhiêu xui xẻo à? Đều thành thế này rồi còn con mẹ gì tốt mà nhìn?"
Người phụ nữ bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, lúng túng nhìn Anh Minh "Hai đứa là bạn của Đổng Hiểu sao? Mau đến đây ngồi đi..." Kết quả bà chưa nói hết đã bị Đổng Hiểu cắt ngang "Bạn?! Con trai bà mặt thành thế này đều do đám người này hại, bạn bè cái quỷ gì!"
Đổng Hiểu gào xong rồi, quay sang nhìn Anh Minh đều phẫn hận. Anh Minh cũng không có biểu tình gì, kéo ghế ngồi xuống "Xem ra cậu bị đụng cũng không nhẹ, đầu đụng đến ngu rồi, cậu vì sao thành ra như thế cậu tự mình biết rõ, nếu không phải tôi, cái mạng này của cậu đem mà tế thiên!"
Vốn là tôi chui vào lôi người ra, nhanh như vậy liền quên rồi?
Đổng Hiểu trong lòng rất rõ ràng, nhưng vẫn nhịn không được cơn tức này, cắn răng trừng Anh Minh và Thạch Nghị, oán giận gào "Tôi con mẹ nó thèm vào để các người cứu!"
Lời này nói ra kỳ thật cũng không ai bất ngờ, nhưng cũng không ai thích nghe.
Lên tiếng đầu tiên là mẹ hắn "Đổng Hiểu, con nói cái gì vậy!"
Giọng bà có chút khẩu âm, có lẽ không phải người ở đây, ngại ngùng xin lỗi, sau đó vừa lo vừa giận nhìn Đổng Hiểu, kéo tay áo hắn, kết quả bị Đổng Hiểu né tránh "Tôi nói là sự thật! Mẹ kiếp! Hiện tại thành như vậy, tôi thà chết còn hơn!"
"Cậu chết, người vui vẻ nhất khẳng định không phải cậu."
Lần này mở miệng là Thạch Nghị, hắn đứng sau Anh Minh, vừa rồi mẹ Đổng Hiểu lấy cho hắn cái ghế, nhưng hắn không hứng thú ngồi trong bệnh viện "Uy Trại chỉ hận không thể đem tất cả hủy thi diệt tích, cậu chết rồi thật đỡ đi không ít phiền phức."
Hắn không phải Anh Minh, nói chuyện với Đổng Hiểu cũng không cần cân nhắc gì.
Có lẽ không nghĩ đến hắn trực tiếp nói chuyện này ra, Đổng Hiểu biểu tình rất khó coi, nửa ngày không nhúc nhích.
Bên ngoài trời chập tới, ánh sáng le lói chiếu qua tấm rèn xanh nhạt ngoài cửa sổ trong rất quái dị. Không khí trong phòng bị đè nén, không ai nói gì, cũng không biết phải nói gì, mãi đến cuối cùng, Đổng Hiểu mới thống hận đậm giường "Mẹ nó! Cút đi!"
Hắn nói xong ngẩng đầu, đáy mắt chật vật cùng phẫn nộ đều có đủ, cảm giác mắt đều đỏ lên "Đều con mẹ nó cút hết đi!"
Sau đó vẫn y như lúc Thạch Nghị Anh Minh vừa tới, hắn bắt đầu rống giận.
Có lẽ bình thường đều như vậy, hắn rống lớn như thế cũng không có y tá bác sĩ nào đến xem.
Thạch Nghị Anh Minh nhìn nhau một cái, cuối cùng Anh Minh đứng dậy, không nói thêm gì quay người rời khỏi phòng bệnh. Thạch Nghị trước khi đi để lại một câu "Đổng Hiểu, hợp đồng với Uy Trại, Anh Minh đến bây giờ vẫn chưa hề ký."
Sau đó cũng không nhìn đến phản ứng của đối phương, đóng cửa rời đi.
Trong phòng bệnh Đổng Hiểu cắn răng trừng mắt nhìn rèm cửa bị gió thổi tung, nửa ngày không nói lời nào.
Anh Minh ra khỏi phòng bệnh cũng đi rất chậm, Thạch Nghị đi cạnh hắn, nhìn hắn rút điếu thuốc châm lên hít một hơi "Ban nãy là mẹ Đổng Hiểu?"
"Ừ, chắc là vậy."
Hai người không quen thuốc, chưa từng thấy qua.
"Đều thành như vậy rồi, tên nhóc này còn thái độ như thế," Vốn là người không khiến người khác thích, bị thương rồi càng xuống cấp hơn.
Biết Thạch Nghị đang giễu cợt Đổng Hiểu, Anh Minh cũng chỉ lắc đầu.
Có điều lúc hai người đi đến nhà xe, Anh Minh đến cạnh xe chỉ giải thích một câu "Đổng Hiểu vào nghề có lẽ cũng vì tình cảnh gia đình, hợp đồng với Uy Trại, hắn đồng ý ký cũng là vì suy nghĩ đến người nhà thôi."
Nếu bản thân thật sự không thể làm diễn viên nữa, vậy gia đình không thể lo nổi.
"Khi có chuyện khó khăn, giấu trong lòng không được nữa, người duy nhất có thể nổi giận cùng chính là người thân cận nhất, bởi vì không sợ mất đi, cho nên không ngại gì." Đây có lẽ là điểm bất đắc dĩ nhất của người nhà, nhưng mà, cũng là những lúc này, mới cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của gia đình.
Buông bỏ sự nghiệp, buông bỏ ước mơ, mấy thứ này so với cuộc sống của người thân, đều tựa như không còn ý nghĩa gì nữa.
Thạch Nghị bên cạnh không phản bác, chỉ rút điếu thuốc, cười cười.
CHƯƠNG 29
Đến bệnh viện thăm Đổng Hiểu, cũng vì người là do bọn họ cứu được, chuyện thành thế này, vẫn muốn đến xem tình hình một chút. Chỉ là vốn không nghĩ quá nhiều, đến khi nhìn thấy Đổng Hiểu kích động như vậy, nói chính xác là hắn hiện tại nhìn thấy ai cũng sẽ nổi điên.
"Anh còn nhớ lần trước tôi hỏi anh, nếu có một ngày anh tàn phế, anh sẽ ra sao không?" Vừa ra khỏi bệnh viện, Anh Minh liền hỏi Thạch Nghị một câu như thế, người kia chỉ nhìn một cái "Vẫn nhớ."
"Đối với diễn viên mà nói, khuôn mặt bị hủy cũng không khác gì tàn phế." Cũng không phải không thể sống tiếp, nhưng đủ để mất đi tất cả.
Thạch Nghị có thể hiểu sự liên quan này, cho nên gật đầu "Có điều đa phần, gặp chuyện không phải cậu phải vượt qua thế nào, mà là xem cậu cuối cùng nghĩ thế nào."
"Nói rất dễ dàng."
Nói một câu, đề tài này Anh Minh không tiếp tục nữa. Hai người lên xe, Thạch Nghị hỏi Anh Minh muốn đi đâu ăn. Đúng lúc đến giờ cơm, hai người đều chưa có kế hoạch gì.
"Tôi sao cũng được." Đối với những chuyện này Anh Minh đều không quản, dù sao cũng là ăn.
Thạch Nghị nhìn hắn "Rốt cuộc cậu có yêu thích thứ gì không?" Từ khi quen biết đến nay, Anh Minh đều trả lời sao cũng được, tùy anh, đều được.
Cũng không phải là trả lời cho qua, chỉ là lâu dài, cảm thấy người này cái gì cũng không để tâm. Điều này ít nhiều cũng khiến người khác không thoải mái, nhất là đối phương là người như Thạch Nghị.
Anh Minh có chút bất ngờ khi Thạch Nghị hỏi thế, sửng sốt một chút, sau đó nhún vai "Ăn với tôi mà nói chỉ là lấp đầy bụng, ăn cái gì cũng là ăn, có thể ăn no là được, tôi không quá chú ý."
"Vậy cũng phải có một hai thứ thích ăn chứ?!"
"Không có..."
Nhìn Thạch Nghị biểu cảm không thể hiểu được, Anh Minh có chút bất đắc dĩ "Thật sự không có..."
Rồi thì, ngày hôm đó Thạch Nghị đưa Anh Minh đi ăn buffet, có chút cố ý.
Lúc Anh Minh đứng trước cửa tiệm quay đầu nhìn Thạch Nghị, mặt cười như không cười "Anh thật sự muốn ăn cái này?"
"Đến cũng đã đến rồi còn nói gì nữa." Thạch Nghị kéo người vào trong.
Lúc này, ăn buffet so với chiến tranh chẳng khác gì nhau, rất đông người, lấy đồ ăn cũng nhiều. Phong cách hai người vô cùng khác biệt, một người là từ dĩa đầu tiên mà lấy, mỗi loại đều lấy một ít, lấy hết một dĩa. Một người món chính đều lấy cả đống, gà vịt thịt cá đều không thiếu.
Trở về chỗ ngồi, Anh Minh nhìn một mâm đồ ăn hoành tráng của Thạch Nghị "Sức ăn không tồi ha."
"Đều là lấy cho cậu." Thạch Nghị đáp rất thẳng thắn.
Anh Minh nhíu mày "Ai ăn nổi nhiều như vậy?"
"Ăn không hết thì gói đem về"
"Ngoài cửa không phải nói ăn dư đền tiền?"
"Thì cứ phạt thôi."
Thạch Nghị rất tiêu sái châm một điếu thuốc, nhếch môi nhìn Anh Minh cười đầy tà ác "Tôi muốn xem cậu có thật là cái gì cũng không kén chọn."
Kỳ thật đi đến nhà hàng này không phải cả nhóm học sinh thì cũng là tình nhân hoặc đại gia đình đi liên hoan, hai người đàn ông ngồi cùng nhau gặm cánh gà như Anh Minh và Thạch Nghị không nhiều lắm, mà hai người họ còn vô cùng đẹp trai, có mấy học sinh hướng về Anh Minh chỉ trỏ, có lẽ đã nhận ra hắn rồi.
Thạch Nghị chậm mất nửa nhịp mới nhớ ra Anh Minh dù thế nào vẫn là người của công chúng.
"Chỗ này có phải quá nhiều người không?"
Anh Minh đang cố gắng xử lý hết dĩa thịt Thạch Nghị lấy, nghe thấy thì buồn cười ngẩng đầu "Giờ anh mới nhận ra?"
Người đối diện hơi lúng túng "Tôi không nghĩ nhiều như vậy."
Trên thực tế, trừ khi đi công tác ở quán ăn đôi lúc đó buffet, Thạch Nghị hầu như chưa từng ăn kiểu này.
Trong khái niệm của hắn, cầm một cái khay đến chỗ này chỗ kia lấy đồ ăn có chút giống học sinh xếp hàng trong nhà ăn, có chút không tự nhiên.
Có lẽ cũng hiểu được tâm tư của hắn, Anh Minh chỉ cười, không vạch trần.
Cơ bản thì tốc độ ăn của Anh Minh không chậm, nhưng cũng không phải ăn như hổ đói, càn quét gì đó, cảm giác ăn rất có trật tự. Thạch Nghị ngoại trừ thỉnh thoảng cầm nĩa chọc chọc khối thịt gà, hầu như rất ít khi động thủ. Buffet gì đó đồ ăn thường không ngon lắm, miễn cưỡng mới có thể nuốt xuống.
Thạch Nghị lấy nhiều đồ ăn như vậy, chỉ là có chút muốn chỉnh Anh Minh, bởi vì cái giọng này của Anh Minh thật khiến hắn nhịn không được có ý muốn tấn công. Nếu Anh Minh không kén chọn bất cứ cái gì, vậy hắn liền cố ý cầm một đống đồ nặng bụng.
Ai biết được nửa tiếng trôi qua, Anh Minh vẫn còn ăn.
Cũng không lên tiếng, cắm đầu như đang hoàn thành nhiệm vụ công việc.
Thạch Nghị nhìn một hồi nhìn không nổi nữa chặn ngang "Cậu ăn no chưa?"
"No rồi." Anh Minh đáp cực nhanh
Thạch Nghị nhướng mày "Ăn thật no chưa?"
"Đầy bụng luôn rồi"
"Đầy bụng rồi cậu còn ăn?!" Hoặc nên đổi thành, ăn no như vậy rồi còn có thể ăn tiếp?
Thái độ hời hợt này của Anh Minh hiển nhiên kích động đến Thạch Nghị, hắn nhíu mày "Cậu ăn nhiều vậy rồi sao một chút phản ứng cũng không có?"
Dạ dày sắt sao? Không đáy sao?
Anh Minh vừa cắn miếng phi lê vừa trả lời "Tôi không thích bỏ mứa."
Kỳ thật đã sớm no rồi.
Cho nên một câu rất no này của hắn nói xong, lại qua tiếp nửa tiếng, Anh Minh vẫn ngồi ăn.
Thạch Nghị đến thuốc lá cũng hút hết hai cây rồi, nhìn cái lối ăn này của Anh Minh, cảm thấy rất đáng sợ, cuối cùng chỉ có thể đè tay Anh Minh lại "Được rồi, ăn không nổi nữa thì thôi đi."
Nhưng Anh Minh chỉ nhìn lướt qua một cái "Không quen chừa lại đồ ăn." Rồi tiếp tục vùi đầu mà ăn.
Đợi điếu thuốc trên tay hút xong, Thạch Nghị rốt cuộc vẫn hết cách thở dài, cầm cái nĩa rồi cùng Anh Minh giải quyết cái đống nghiệt mình tự tạo này.
Cuối cùng khi ăn xong cả rồi, Thạch Nghị rất có kích động muốn đập tiệm.
Hắn chật vật đứng dậy "Đi thôi."
Anh Minh lau miệng gật đầu, đi lấy chút đồ uống rồi theo Thạch Nghị ra ngoài.
Còn chưa đến trước xe, Thạch Nghị đã chịu không nổi chửi một câu "Con bà nó! Đời tôi chưa từng ăn nhiều như vậy, mẹ kiếp..."
Ăn buffet lại ăn đến như vậy, câu này của hắn chắc ý là sống đến bây giờ chưa bao giờ mất mặt đến thế.
Anh Minh tâm tình ngược lại rất tốt "Anh ăn cũng dữ quá."
Kỳ thật ăn gì đó cũng như uống rượu, càng muốn uống hết mà uống nhanh, ngược lại càng thống khổ, dục tốc bất đạc, lời cổ nhân nói vẫn có đạo lý của nó.
Thạch Nghị nhíu mày "Loại chuyện như vậy mà cậu còn có thể lôi ra được đạo lý?"
Anh minh nhìn hắn chật vật, có chút chế giễu nở nụ cười, miễn cưỡng mới khống chế cơ mặt để mình không cười quá đắc ý, vô cùng thong thả ngả ra ghế "Trước đây lúc quay phim, bình thường cần quay cảnh ăn uống đều lặp đi lặp lại mấy chục lần, từng miếng từng miếng ăn cũng ăn vào cả đống, không có phương pháp sẽ ói cả ra."
Thật ra, Anh Minh trước đây đã từng ăn đến ói ra.
Vừa nói chuyện vừa đọc kịch bản, lời thoại sai phải quay lại, đối phương sai cũng làm lại, đèn chưa sáng đủ, góc ảnh không đúng, tóm lại vẫn là diễn viên phải làm đi làm lại. Mà nếu gặp vai ăn như hổ đói, để đặt tâm vào nhân vật, cũng vẫn phải ăn khiến người ta tưởng như sắp ói ra.
Đạo diễn phim đều rất chấp nhất với những chi tiết nhỏ nhặt. Vì tìm đúng cảm giác, đến trưa cũng chỉ quay đúng một cảnh cũng không phải chưa từng xảy ra.
Lúc Anh Minh nói câu này, kỳ thật thái độ rất ung dung, tựa vào bên cạnh hút thuốc, quay sang nhìn Thạch Nghị cười "Trên đời này, cái chết đáng sợ nhất chính là chết vì no."
Dưới ánh trăng, Anh Minh ngậm thuốc lá quay về phía đầu xe, nửa bên mặt bị khuất bóng, chỉ có thể nhìn được đường nét mờ ảo, trong mắt Thạch Nghị, liền có cảm giác như có một máy quay đang quay hắn.
Hầu hết, nhân sinh như trò đùa, trò đùa như nhân sinh.
Không phải mỗi người đều phải sống thấp thỏm như những bộ phim cẩu huyết sống chết hãm hại nhau, nhưng Thạch Nghị quả thực chưa từng nghĩ đến, kỳ thật đa phần những thứ trên màn ảnh nhìn như vẻ vang, cũng che giấu đằng sau rất nhiều thứ người ngoài không thể hiểu.
Anh Minh cũng được, Đổng Hiểu cũng được, trong cái vòng này, đều không phải đứng ở vị trí có thể tự mình làm chủ.
Truy cầu mộng tưởng, truy cầu cuộc sống, những lý do này, kỳ thật với người khác cũng không khác gì cả, chỉ là phương thức không quá giống nhau. Thạch Nghị nhìn hắn một hồi, nhịn không được cảm khái một câu "Thật ra thì Anh Minh này, cậu thật biết đùa người khác."
Kết quả đối phương chỉ nhướng mày "Tôi có đùa anh à?"
Khói thuốc vừa vặn nhả thành một vòng nơi khóe môi cong lên của hắn, thấy không rõ là nụ cười gì. Anh Minh chỉ nhìn chằm chằm Thạch Nghị "Mỗi lần đều là anh chọn lựa mở đầu đùa người khác, nhưng chưa từng chân chính làm được, không phải vì thân phận của anh khác người khác, anh vốn không phải người như vậy, cần gì bày ra loại dáng vẻ này?"
Thật sự để Anh Minh tự nói, thì hắn đã quên lần trước cùng người khác tâm sự là khi nào rồi. Trước giờ hắn chưa từng là người dễ thân, huống gì lúc trước hai người không cũng một thế giới, mỗi người mỗi cảnh, bọn họ tựa hồ không nghĩ sẽ có ngày thành bạn bè, nhưng kỳ lạ là họ cứ tự nhiên mà đi đến bước này.
Cho nên, lời nói thường nhanh hơn não, đến khi hắn nhận ra, lời cũng đã nói rồi.
Giữa bọn họ trong giây phút là một hồi yên lặng.
Thạch Nghị nhìn người trước mặt, cảm giác người phía sau làn khói kia đang cười, lại như không có.
Lời này cũng không thể nói là lọt tai, nhưng vi diệu thay, hắn không muốn phản bác.
Anh Minh người này rất quái lạ, nhìn như cả ngày lông nhông, đối với ai cũng không để tâm, đánh đến một quyền lại như đánh vào một cục bông, mềm không được cứng không xong. Hết lần này đến lần khác luôn cảm thấy người này chính là vô tâm vô phế, hắn lại thỉnh thoảng sẽ vô cùng nghiêm túc, cuối cùng, đáp lại ngươi một câu "Tôi con mẹ nó đều là trêu anh đùa anh."
Thật thật giả giả anh tự đoán đi.
Cùng lần trước Thạch Nghị mượn cớ Lưu Ly phạt rượu hắn, trong lòng hắn rất rõ ràng là vì cái gì, không nói lời nào cứ cắm đầu rót, kết quả người cuối cùng không thoải mái vẫn là Thạch Nghị.
Hắn chưa từng gặp qua một người có thể khiến hắn không thể nhìn thấu, cũng chưa từng có ai như Anh Minh, có thể nhìn thấu hắn.
"Anh Minh, cậu như vậy, thật không công bằng..."
Hắn đột nhiên tiến lại gần đối phương, dùng tư thế ép sát, lộ ra sự kiêu ngạo đặc thù của mình.
Trong đêm tối, hai người đều mờ mờ ảo ảo, chỉ có ánh mắt khẽ động, mơ hồ lóe sáng.
CHƯƠNG 30
Một câu không công bằng này của Thạch Nghị, đổi lại câu trả lời chỉ là Anh Minh cắn thuốc lá khẽ cười "Trên đời này vốn không có công bằng thực sự."
Đó là trạng thái lý tưởng, hơn nữa chỉ là tương đối thôi.
Từ từ kéo dãn khoảng cách, Anh Minh đứng thẳng người đi hai bước đến chỗ đậu xe của bọn họ, sau đó quay đầu "Nhanh lấy xe nào Thạch công tử" Người phía sau nhướng mày, sau đó chậm rãi theo sau.
Lên xe, Thạch Nghị đột nhiên nghĩ đến một việc "Tuần sau là sinh nhật Lưu Ly, cậu cũng đến đi."
Anh Minh nhíu mày "Thứ mấy?"
"Thứ năm."
"Tuần sau có lẽ có thử vai, khi nào đặt xong anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi có thể tới liền tới."
Thạch Nghị nhướng mày "Có phim mới rồi?"
"Ừ..."
Trả lời có chút do dự, kỳ thật Anh Minh không mong Thạch Nghị sẽ hỏi tiếp. Thế nhưng hắn càng không muốn Thạch Nghị hỏi, thường thì Thạch Nghị nhất định sẽ hỏi. Người ngồi ghế lái quay sang nhìn hắn "Phim gì vậy?"
"Phim văn nghệ."
"Văn nghệ?" Thạch Nghị suy nghĩ một chút "Văn nghệ kiểu gì?"
Anh Minh cười người "Văn trong văn nghệ, nghệ trong văn nghệ." (1)
"Con bà nó!" Biết Anh Minh không muốn nói, Thạch Nghị nhíu mày nhìn hắn một cái, không tiếp tục hỏi nữa. Dù sao sớm muộn cũng có thông cáo, cũng chả sao.
Hôm thử vai, Anh Minh đến rất sớm.
Lúc ấy đoàn phim chỉ có vài nhân viên công tác, thấy hắn, có người đến chào, sắp xếp Anh Minh đến phòng hóa trang. Không lâu sau đạo diễn cũng tới, lên tiếng chào hắn "Thế nào? Chuẩn bị tốt chưa?"
"Phải xem đạo diễn ngài có vừa lòng không." Anh Minh nở nụ cười, thợ trang điểm đang hóa trang, không thể cử động quá nhiều.
"Tôi có hài lòng không còn phải xem cậu có thể làm những gì."
Đạo diễn Liêu Tây tuổi tác cũng không phải lớn, hơn Anh Minh chừng mười tuổi, trước đây hai người thảo luận kịch bản đều bắt Anh Minh gọi ông là anh Liêu, tuy ban đầu đứng là người khác tiến cử Anh Minh, nhưng trò chuyện mấy lần ông cũng thật sự thấy vị diễn viên này có chút thú vị. Nhân vật này không phải hoàn toàn phù hợp với Anh Minh, nhưng nhất định có khả năng phát huy.
Hoặc là, nói từ góc độ của đạo diễn, cũng là vì bản thân hi vọng có thể vì Anh Minh mà tạo ra "Thiếu gia lưu manh" thứ hai. Một nhân vật và câu chuyện kiệt tác, không chỉ diễn viên mong muốn, mà đạo diễn cũng giống vậy.
Liêu Tây ngồi trên tay vịn của ghế, nhìn thợ trang điểm đem gương mặt hơi hướm thiếu niên của Anh Minh hóa trang thành sắc nét trưởng thành, nhịn không được cười một cái "Cậu và Vương Nghĩa Tề có quen biết phải không?"
"Ừm, là bạn."
"Ha ha, lúc trước hắn biết sẽ hợp tác với cậu còn vô cùng hưng phấn."
Bởi vì đề tài của bộ phim, Liêu Tây nói đến chuyện này giọng có chút lạ, Anh Minh nghĩ đến tin nhắn ở nhà, điểu tình có chút bất đắc dĩ "Quá quen thuộc, kỳ thực sẽ có chút xấu hổ."
"Quen thuộc mới có thể hiểu rõ đối phương, không cần bồi đắp tình cảm, diễn ra đều là tự nhiên." Liêu Tây nói xong vỗ vỗ vai Anh Minh "Hơn nữa như vậy mới có thể nhìn thấy trình độ của hai người, nếu có thể diễn đến cả thế giới đều cảm thấy các cậu có gì đó, phim này các cậu thành công rồi."
Những lời này Liêu Tây cũng đã nói với Vương Nghĩa Tề một lần.
Vương Nghĩa Tề đến trễ hơn Anh Minh một tiếng, bởi vì trước đó hắn có một hoạt động, thời gian có chút sát nhau, chờ khi hắn đến, Anh Minh đã trang điểm thay đồ xong, Liêu Tây cùng hai người trợ lý đang ở một bên xem xét tạo hình thích hợp cho Anh Minh. Vương Nghĩa Tề thong thả đẩy cửa phòng hóa trang, thấy bóng lưng Anh Minh liền huýt sáo một cái
"Chỉ nhìn bóng lưng này, anh cũng thích em mất rồi..."
Cả phòng vì câu nói này của hắn mà quay sang, Anh Minh nhướng mày "Lời thoại này của mày ngữ khí sai rồi"
Liêu Tây đứng lên "Tốt, người đến đủ rồi, Vương Nghĩa Tề cậu đi thay đồ đi, lát nữa ra chụp tạo hình."
"Ok" Lúc làm việc Vương Nghĩa Tề vốn cũng là một diễn viên rất kính nghiệp, đem đồ đạc thuận tiện đưa sang cho trợ lý phía sau, rất phối hợp đi đến gian phòng hóa trang khác.
Bối cảnh phim điện ảnh kỳ thật đặc tả vài thứ, người làm nghệ thuật trong xã hội khá truy cầu cực hạn, rời khỏi biên giới nghệ thuật và ước mơ, tràn đầy ý nghĩ điên cuồng trong đầu, tinh thần mông lung ngẩn ngơ, không phân rõ hiện thực là huyễn tưởng, tựa như dạo chơi trên thanh lan can tòa nhà cao chọc trời, một bước, là thiên đường cũng là địa ngục.
Đề tài này kỳ thực cũng không phải mới lạ gì, ít nhất là cũng không ít đạo diễn đã làm rồi.
Chỉ là thứ Liêu Tây muốn biểu đạt so với những đạo diễn kia đều rất khác biệt, ông muốn diễn tả không phải trụy lạc cùng đê mê và dằn xé, ngược lại là một một yên tĩnh trong hoang mang bối rối, khát vọng trong nội tâm bị chạm đến, những điều tích cực như vậy,
Đây cũng là chuyên nhân chủ yếu kích thích đến Anh Minh.
Anh Minh thử bốn bộ tạo hình, Vương Nghĩa Tề sáu bộ, trong phân vai, Vương Nghĩa Tề nổi bật hơn một chút, vì hắn là nhân vật chính trong câu chuyện, hậu kỳ cũng có một lượng lớn độc thoại nội tâm.
Kịch bản hiện tại chỉ là sơ lược, lời thoại cũng chỉ có một ít, bởi vì kịch bản hoàn chỉnh còn đang chỉnh sửa. Có điều ý Liêu Tây là một tuần trước khi bấm máy, hai người phải gia nhập tổ tìm cảm giác, rất nhiều cảnh cần mọi người cùng nhau diễn thử. Bộ phim này nhân vật không nhiều, chủ yếu là xem Anh Minh và Vương Nghĩa Tề, cho nên Liêu Tây hy vọng bọn họ có thể bảo trì một khoảng thời gian giao lưu thân thiết, chủ đề BL có chút nhạy cảm, diễn làm sao đủ thuyết phục người xem phải coi bản lĩnh của diễn viên.
Vương Nghĩa Tề và Anh Minh đều biểu thị không thành vấn đề.
"Tốt nhất trừ khi đi nhà xí, hai người bảo đảm còn lại đều ở cạnh nhau." Lời này là trợ lý đạo diện nói, kèm theo một nụ cười, ánh mắt trêu chọc đầy thâm ý.
Vương Nghĩa Tề ở đối diện tạo một dáng cho nhiếp ảnh gia chụp, sau đó quay sang nhìn Anh Minh "Có phải nên tắm chung luôn không?"
Người kia nhướng mày "Cũng đâu phải chưa nhìn qua."
Hai người họ trước đây từng hợp tác, Anh Minh diễn chính là lúc Vương Nghĩa Tề đang tắm lén đi vào giết hắn, tất nhiên là không thành công.
Nghe hắn nói thế, Vương Nghĩa Tề mới nhớ ra lần đó, lập tức cười to "Lần trước trăng đèn mờ ảo, tao sợ mày thấy không rõ, lần này mày nhìn cho kỹ, nhìn càng kỹ càng tốt.
Trong studio cả nhiếp ảnh gia cũng nhịn cười không nổi, Anh Minh nhàn nhã rút điếu thuốc "Biết mày thích bị người khác nhìn, lúc quay cảnh tắm tao sẽ gọi người đến xem."
"Người không ở số nhiều, quý là ở đúng người."
"Với mày mà nói, lượng nặng như chất, quen biết lâu rồi, tao hiểu mày mà."
Hai người cứ thế trêu đùa nhau khiến Liêu Tây vô cùng hài lòng, bộ phim này nhân viên công tác cũng đa phần là nam, nguyên nhân chủ yếu là ông muốn tạo nên một hoàn cảnh hoàn mỹ, mỗi người đều phải hòa nhập với nhân vật của mình.
Buổi họp báo sắp xếp sau buổi tạo hình hai người, thời gian có chút cận. Lúc đầu đoàn phim khá khiêm tốn, Liêu Tây không chuẩn bị quá nhiều, chỉ là phía đầu tư phim này hình như lai lịch không nhỏ, Liêu Tây sau khi bàn bạc kết quả là có thể không phát thông cáo, nhưng nhất định phải mở họp báo tìm vài truyền thông ra vài tin tức, quay chụp phía sau vì tôn trọng Liêu Tây nên tận lực xử lý nhẹ nhàng, việc quảng bá cụ thể do công ty chuyên nghiệp sắp xếp.
Cho nên họp báo phim mới, Anh Minh và Vương Nghĩa Tề đều đến trình diện đầy đủ.
Đến chủ yếu là mấy nhà báo lớn, trước đó đều biết nội dung bộ phim, cho nên nội dung câu hỏi chủ yếu đều là về vai diễn đồng tính này của bọn họ. Vương Nghĩa Tề trả lời rất thành thạo, đủ mập mờ, thỉnh thoảng kéo Anh Minh làm động tác kề tai nói nhỏ, như vậy cũng đủ để nhà báo phát huy rồi.
Nhưng Anh Minh nhìn ống kính trước mặt, đột nhiên không hiểu sao lại nghĩ đến Thạch Nghị. Lần trước Thạch Nghị hỏi hắn diễn cụ thể là loại phim gì, bị hắn lấp liếm cho qua, bây giờ nhìn thấy tin tức, cũng không biết sẽ phản ứng thế nào.
Vương Nghĩa Tề thấy hắn thất thần, dưới mặt bàn khẽ đụng một cái "Nghĩ đến ai đó, mặt mông lung vậy?"
"Tao đang nghĩ cách dùng từ của mày nhiều năm rồi sao vẫn mờ ám như vậy." Nhìn đối phương một cái, Anh Minh nhỏ giọng biểu đạt khinh bỉ.
Người bên cạnh lập tức nhíu mày "Anh Minh, mày nhất định có chuyện giấu tao."
"Ừ"
Anh Minh mặt không đổi sắc nhìn về phái ký giả bên dưới, cười cười, hoàn thành mấy bức ảnh rồi quay sang nhìn Vương Nghĩa Tề "Quên nói với mày, em trai mày Vương Mạnh Tề sắp quay về rồi."
Lúc đó ký giả yêu cầu bọn họ đứng lên chụp cùng đạo diễn, Anh Minh để lại cho Vương Nghĩa Tề một câu như vậy, người kia liền không kịp phản ứng bày ra vẻ mặt sững sờ, đến lúc tiêu hóa xong, cả người kinh ngạc ngẩn ngơ "Mày nói thật hả?"
Anh Minh nhếch môi "Mày đoán đi."
Kết quả tấm hình này thành trọng tâm buổi họp báo hôm nay.
Vương Nghĩa Tề biểu tình u oán chần chờ nhìn Anh Minh, Anh Minh hướng về phái truyền thông cười ẩn ý, biểu tình phức tạp. Phối hợp với đề tài đồng tính gây xôn xao, rõ ràng là một buổi họp báo nho nhỏ, cuối cùng động tĩnh lại không hề nhỏ.
Thạch Nghị chính là đang nhìn tấm hình trong tờ báo.
Trên tiêu đề dòng chữ cực lớn, tuyên ngôn tình cảm của Vương Nghĩa Tề cùng Anh Minh, cam đảm khiêu chiến chừng mực lớn đồng tính luyến ái.
Âu Dương bên cạnh còn đang kinh ngạc hôm nay Thạch Nghị sao lại quan tâm mấy tạp chí giả trí nhàm chán này, Thạch Nghị không nói gì để tờ báo xuống, mắt híp lại.
Thì ra thứ Anh Minh đóng là loại này.
Nghĩ đến hôm đó đối phương lảng tránh câu hỏi của mình, Thạch Nghị có chút khó chịu nhíu mày.
Âu Dương ở một bên nhìn hắn, thầm nghĩ gì đó nhưng không nói ra.
Sao hắn lại có cảm giác biểu tình của Thạch Nghị rất quỷ dị vậy...
———————————————————–
(1) Câu Thạch Nghị hỏi ngoài hiểu là hỏi thể loại phim còn có thể hiểu là hỏi cách viết chữ Văn Nghệ, vì trong tiếng Trung giao tiếp khi hỏi tên người ta sẽ tách từng chữ trong tên mình rồi giải thích bằng một từ thông dụng để đối phương dễ hình dung. Anh Minh lảng tránh vấn đề nên trả lời theo cách hiểu thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro