Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. ngủ đi, em ơi.

Em vừa mới viết xong bài văn bé tẹo nói về những mặt hại của chế độ ăn kiêng ở miền Bắc nước Mỹ vào những năm 1940. Đi rửa mặt cho tỉnh táo, uống vài ngụm nước, em quay đầu nhìn chiếc đồng hồ nằm lười biếng trên kệ sách. Xong bài văn rồi, em sẽ phải đi đọc một chương nữa trong quyển sách văn học cần thiết trong kì thi sắp tới của em, và trả lời câu hỏi để hiểu tình huống. Rồi thì lại tiếp tục đi làm tí toán.

Cũng mệt lắm chớ. Nhưng mà thôi, ráng lên chứ biết sao giờ.

Ừ, thôi ráng lên tí nữa thôi, ráng thôi, chứ biết sao giờ. Là một người trẻ đầy mộng mơ chập chững bước đôi chân trần - với những bệ đỡ may mắn hơn ở điều kiện học tập, một trong những du học sinh Việt Nam ở xứ tuyết - em đôi khi không cho bản thân mình được cảm nhận cái sự mệt mỏi. Vì ngay cả bản thân em cũng cho rằng 'ơ, mình may mắn đến thế, lại còn kêu ca gì nữa đây."

Đấy thì lại ở cuối ngày, khi chập chờn trong giấc ngủ, em lại đau đớn.

Một vòng tuần hoàn qua lại. Ngay cả khi được vây quanh bởi những người khác, em vẫn đau buồn. Nhưng dù sao, tất cả cũng đã ổn rồi đúng không.

"Không, câu đó chưa phải, phải là tất cả cuối cùng cũng bắt đầu rồi đúng không" em tự thì thầm với bản thân, khi tay cầm chiếc máy ảnh, bật cười thật lớn hòa đồng vào không khí của một lễ hội. Tiếng nhạc vang lên rồi, không khí lạnh lẽo của tháng mùa đông cuối cùng đang dần tan biến. Thỏ thẻ với những mầm non trên cây đoạn đường về nhà, em cười vui lắm, bảo rằng đến cuối cùng thì trời cũng đã xanh hơn.

"Này nhé, em cũng biết mệt. Nhưng mệt thì nghỉ mệt thôi, đúng không?"

Em cứ có thói quen, lặp đi lặp lại từ đúng không. Ngay cả khi trước đó là một khoảng không rỗng toác, em nhìn mọi người vui vẻ, chợt hỏi, đúng không. Không có bất kì câu trả lời nào vọng lại. Hai tay áo dài xuề xòa của em cứ thế đi qua những nơi tăm tối nhất thế gian, và để lại vài giọt nắng đêm. Những giọt nắng ấm cho vài lúc trời kín hết cả mây và ngột ngạt mùi đất.

Em muốn bản thân mình sẽ cúi người nhặt nhạnh những thứ nhỏ nhặt, mái tóc xanh ướt đẫm mùi mưa, rồi ngẩng đầu nhìn thế gian đang chuyển động. Rồi cứ thế, lặng lẽ đi trên con đường mòn. Đôi giày vải ngày mai lại sẽ lắm lem bùn sình, và rồi một ngày nọ, lại trắng sạch như được một câu thần chú phủ lên.

Ngủ đi em ơi, cho những buông lơi tan vào hư không.

từ thư.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro