Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

After the storm




Hermione liếc quanh lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm tám mới được xây dựng, chú ý đến những người đã chọn học môn này để lấy chứng chỉ N.E.W.T. Với tất cả những gì họ đã trải qua, cô khá ngạc nhiên khi có rất ít bạn bè của mình vắng mặt. Cô đã rất do dự khi chọn môn học này vì lo ngại rằng nó có thể sẽ quá mức áp đảo tinh thần.

Tuy nhiên, cô có rất ít cơ hội để xử lý tất cả những cảm xúc của mình trong năm vừa qua, và cô thực sự hy vọng rằng việc đối mặt với một số ký ức của mình có thể giúp cô bắt đầu hồi phục sau những sự kiện đau thương trong quá khứ.

Tiếng cánh cửa đóng sầm lại khiến Hermione nhảy dựng lên, kéo cô trở về hiện tại. Một giáo sư lạ mặt đi đến phía trước lớp học. Mái tóc dài đen nhánh dày dặn được tết lại và đung đưa nhịp nhàng theo từng sải chân nhanh chóng của cô.

Cô mỉm cười rạng rỡ với nhóm học sinh trước mặt. "Chào buổi sáng, các phù thủy sinh năm tám," cô nói với đám học sinh đang trò chuyện. "Chào mừng các bạn đến với lớp học N.E.W.T. PCNTHA năm nay. Tôi- giáo sư Eaglet rất vui mừng khi được ở đây với tư cách là giáo sư của các bạn trong năm tới." Tất nhiên, tôi hoàn toàn nhận thức được những gì các bạn đã phải trải qua, và tôi biết những bài học này có thể sẽ có chút thách thức khó khăn về mặt cảm xúc "

Cô dừng một lát để nhìn quanh lớp học, lường trước phản ứng của học sinh trước khi tiếp tục. "Do đó, tôi hy vọng rằng chúng ta có thể bắt đầu với một loại bùa mà tôi nghĩ rằng một số bạn ở đây đã rất quen thuộc: Bùa thần hộ mệnh."

Một loạt tiếng xì xào phấn khích vang lên khắp căn phòng, đặc biệt là những cựu thành viên của Quân đoàn Dumbledore. Những phù thủy sinh nhà Slytherin tỏ vẻ khá thờ ơ nhìn chằm chằm về phía trước, và Hermione hiểu cảm giác của họ.

Giáo sư Eaglet mỉm cười một lần nữa. "Bởi vì đây là một bùa chú phức tạp đòi hỏi sự tập trung đáng kể, tôi đề nghị những bạn nào có thể sử dụng được bùa chú này hãy ghép cặp với một bạn chưa biết, để có thể hỗ trợ lẫn nhau trong vòng vài tuần tới."

Tiếng thì thầm trả lời rõ ràng thiếu nhiệt tình hơn, nhưng biểu hiện tươi sáng của giáo sư vẫn còn nguyên vẹn. Cô cầm lên một mảnh giấy da chứa ảnh của mỗi học sinh và tên của họ. "Tất cả những ai tự tin rằng mình có thể triệu hồi được thần hộ mệnh hãy giơ tay lên."

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cánh tay của Hermione không giơ cao lên không trung. Nó vẫn nằm im bất động - như thể được đúc bằng chì. Harry đang ngồi bên cạnh cô, dường như ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi này trong thái độ của cô bạn mình và nhanh chóng thúc vào xương sườn cô.

"Thôi nào," cậu lẩm bẩm.

Cô dịch người trên ghế , nhưng một vệt đỏ hồng ngại ngùng bắt đầu tràn lên cổ và chiếm lấy hai gò má cô. Bất đắc dĩ, cô giơ tay lên.

"Tuyệt vời," giáo sư Eaglet nói với một cái gật đầu. "Tôi sẽ xem qua danh sách ngay bây giờ, và tên người cùng nhóm với các bạn sẽ xuất hiện trước mặt trên một mảnh giấy da."

Âm thanh của các cuộc trò chuyện và chân ghế kêu lên kèn kẹt trên sàn nhà dần dần lấp đầy căn phòng khi mọi người bắt đầu được phân nhóm. Hermione nhìn xuống bàn học, nước mắt chực trào khỏi hàng mi.

Khuỷu tay của Harry lại thúc vào người cô. "Bồ được ghép với ai vậy?" cậu thì thầm, nhích lại gần cô để có thể đọc được mẩu giấy da. Cô nhìn chằm chằm vào cậu bạn, giật lấy tờ giấy vàng và nhanh chóng mở nó ra trước đôi mắt hiếu kỳ. Trái tim cô chùng xuống khi cô đọc được cái tên. "Đó là-" cô bắt đầu, nhưng ánh mắt của Harry thay đổi khi cậu lẩm bẩm "Malfoy."

Cô quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mắt Draco Malfoy. "Hai phần ba của 'Bộ ba vàng'," hắn gật đầu trịnh thượng. "Granger, có vẻ như chúng ta cần sắp xếp một vài buổi học." Hermione chớp mắt, đờ ra khoảng một lúc. "Tối mai thì sao?" cô đề nghị.

Hắn liền ậm ừ cân nhắc. "Ở đâu?" Harry dường như đã chết sững bên cạnh cô, và cô biết cậu bạn mình không hề hài lòng với việc ghép cặp này một chút nào. Cô cố gắng trao cho cậu một nụ cười động viên trước khi trả lời Malfoy. "Lớp học Bùa chú cũ trên tầng hai, lúc bảy giờ?"

"Tuyệt vời," hắn nói với tông giọng ngọt như đường rồi quay lại và đột ngột bỏ đi.

Một cảm giác lo lắng đọng lại trong lòng khi cô nhìn hình bóng khuất dần của hắn, và cô không thể ngăn lại cảm giác lo sợ về "buổi học" sắp tới của họ.

      _________________________________________________________________________

"Bắt đầu đi," Malfoy nhếch mép vào buổi tối hôm sau, nở nụ cười mỉa mai đặc trưng của mình. "Hãy cho tôi xem Thần hộ mệnh của Cô gái Vàng có hình dạng ra sao nào."

Hermione cứng người, máu cô dần lạnh ngắt trong khi một làn sóng sợ hãi bao trùm lấy cô, adrenaline đột ngột tăng vọt. Tất nhiên cô biết khoảnh khắc này cuối cùng sẽ phải xảy ra và cô đã cố gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng thực sự trải qua nó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

"Tôi... ừm, tôi -" cô bắt đầu.

Malfoy nhướng mày, chờ đợi.

Cô cố gắng một lần nữa. "Kể từ... kể từ sau chiến tranh, à-"

"Cô tiết kiệm thời gian một chút thì sẽ rất tuyệt cho cả hai chúng ta, Granger," hắn cắt ngang.

Trấn tĩnh bản thân, cô nheo mắt và cố gắng giữ tông giọng của mình đều đều. "Tôi không thể gọi Thần hộ mệnh nữa, được chưa?"

Một sự im lặng khó chịu tràn khắp căn phòng học cũ kỹ. Mắt Hermione đảo qua lại giữa Malfoy và sàn nhà, tay cô gõ từng nhịp trên đùi,chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Cô đang nghiêm túc đấy à," cuối cùng hắn buông ra lời chế giễu, đảo mắt một cách chế nhạo. "Tôi cứ nghĩ cô là 'Phù thủy sáng giá nhất thời đại chúng ta'."

Cô bắt đầu nao núng trước những lời nói khó nghe của hắn. "Nghe này, tôi biết chính xác làm thế nào để thực hiện bùa chú, vì vậy nó sẽ không ảnh hưởng đến việc giảng dạy của tôi - Tôi chỉ không thể tự thực hiện bùa chú và cho cậu thấy thần hộ mệnh của tôi... trông như nào."

"Vậy rốt cuộc là, chuyện gì đã xảy ra?" Hắn vô tâm hỏi. "Điều gì khiến cô không thể thực hiện bùa chú nữa?"

"Cô nuốt nước bọt. Miệng cô trở nên khô khốc. "Ở trận chiến cuối cùng... ừm, tôi đã cố gắng, và-" Cô nghẹn ngào, không thể nói hết câu.

Hermione nhìn xuống cây đũa phép của mình như thể cô đang chiến đấu để kiểm soát đôi tay run rẩy. Cô đã cố gắng trả lời hắn, nhưng hơi thở của cô trở nên khó nhọc và những ký ức bắt đầu hiện lên, lướt qua tâm trí.

Không muốn đứng cạnh Malfoy thêm một khoảnh khắc nào nữa, cô quay lưng bỏ chạy - chống tay vào cửa và đau đớn đi dọc hành lang. Không khí lạnh buốt tràn qua, làm rối tung mái tóc và tạt vào mặt cô.

Cô hoảng sợ, trong khi cổ họng bắt đầu thắt lại, và gục mặt vào những bức tường lạnh lẽo của tòa lâu đài.

"Granger?"

Giọng Malfoy nghe như thể hắn đang ở cách xa cô hàng dặm, đang gọi cô qua lớp lớp con sóng của đại dương bao la.

Cô cảm thấy mệt mỏi và gục xuống sàn nhà.

"Này," hắn thì thầm, "nhìn tôi này."

Bất chấp sự thận trọng bình thường của mình cô nhìn lên.

"Tốt, được rồi, bây giờ tôi muốn cô nhìn xung quanh - cô có thể cho tôi biết năm thứ cô nhìn thấy được không?"

Cô nhìn và nói với hắn: một bức tranh, một chiếc ghế bên cửa sổ, một cánh cửa gỗ cũ, cà vạt của hắn và, đôi giày của cô.

Hắn tiếp tục kiểm tra từng giác quan của cô, cho đến khi, bằng một cách nào đó, cô bắt đầu cảm thấy được trở lại là chính mình lần nữa. Khi nhịp thở của cô dần bình thường, Malfoy đổi chỗ và di chuyển đến ngồi bên cạnh cô, lưng hắn tựa vào bức tường đá.

Sự im lặng trầm ngâm từ từ lấp đầy không gian giữa họ.

"Làm thế nào cậu biết cách đó sẽ hiệu quả? " cô hỏi nhỏ. Hắn không trả lời trong giây lát, và Hermione tự hỏi liệu hắn có nghe thấy câu hỏi của cô không.

Cuối cùng, hắn lại nói, "Tôi đã trải qua một điều tương tự."

Cô nhìn hắn, hỏi. "Trong bao lâu?"

"Kể từ sau chiến tranh." Hắn nhún vai. "Tôi cho rằng nó đã ảnh hưởng đến tất cả chúng ta theo một cách nào đó."

Sau tiếng thở dài, cô co chân lên ôm trước ngực. "Harry và Ron không bao giờ nói về những gì đã xảy ra - họ cố gắng không nghĩ về nó, giả vờ như điều đó chưa bao giờ xảy ra. Nhưng làm như vậy không hề hiệu quả với tôi, tôi cần phải nói về nó... chỉ là rất khó, để tìm ra từ ngữ thích hợp miêu tả những cảm xúc của tôi, cậu có hiểu không?"

Malfoy cười khúc khích. "Cô biết đó, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nghe Hermione Granger nói rằng cô ấy phải vật lộn vất vả để tìm ra từ ngữ thích hợp."

Cô trừng mắt và đánh vào cánh tay hắn một phát thật mạnh.

Thêm một quãng im lặng khác diễn ra, và Hermione liếc nhìn hắn, tự hỏi tại sao cô lại có thể kể ra với hắn một cách cởi mở như vậy.

Hắn để ý đến cái nhìn của cô. "Vậy, đến đây là hết hả??" hắn hỏi, và cô nghiêng đầu. "Chúng ta sẽ coi như đây là thời gian nghỉ ngơi ? Vì đằng nào chúng ta cũng chẳng thể gọi ra được gì.''

Cô nhìn hắn, hơi kinh ngạc. "Tất nhiên là không, chúng ta vẫn sẽ cố gắng chứ!"

"Granger, bùa chú này đã đủ khó rồi, chưa kể đến việc cố gắng thi triển thành thạo nó với mớ cảm xúc hỗn loạn của chúng ta."

"Khó, có lẽ vậy - nhưng không phải là không thể."

"Được rồi, tuỳ cô," hắn thở dài, lắc đầu bực bội. "Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục vào tuần tới, nhưng đừng có khóc với tôi khi chúng ta thất bại."

             ___________________________________________________________________

Vài ngày sau, Hermione sải bước vào lớp học Bùa chú, tay ôm chặt một chồng sách trước ngực.

Malfoy ngồi ngả lưng trên một chiếc ghế gỗ lưng tựa thấp. "Cô đến muộn, Granger," hắn dài giọng.

Cô trừng mắt nhìn hắn. " Tôi có rất nhiều nghiên cứu cần sắp xếp, và chỉ có thể mang theo từng này đến đây!"

"Được rồi, bắt đầu đi," hắn lẩm bẩm, xua tay một cách miễn cưỡng. "Nói đi."

"Thần hộ mệnh," cô nói, hắng giọng. "Để thực hiện thành công bùa chú này với một Thần hộ mệnh có hình dạng cụ thể, cậu phải có khả năng tập hợp tất cả những ký ức hạnh phúc nhất cậu có thể nghĩ đến - ký ức càng hạnh phúc, thì bùa chú càng mạnh."

"Thần hộ mệnh sau đó sẽ xuất hiện từ đầu đũa phép và tự tấn công về phía mục tiêu cậu hướng đến."

" Rồi, vẫy đũa phép, quên đi sự hiện diện của Voldemort, ồ tôi hiểu rồi."

Hermione đảo mắt. "Không phải là đẩy ra hoặc 'quên đi' những suy nghĩ tiêu cực - điều đó sẽ không đem lại hiệu quả."

"Ý cô là sao?" hắn hỏi ngược lại.

Cô giải thích: "Việc kìm hãm suy nghĩ sẽ gây ra tác dụng ngược," nó sẽ thực sự tạo ra chính những suy nghĩ mà chúng ta đang có ý định kìm hãm. "

Cô nhìn xuống đũa phép của mình một cách trầm ngâm, trước khi quay lại nhìn Malfoy. Đôi mắt hắn dịu dàng một cách ngạc nhiên và hắn gật đầu như thể hiện sự ủng hộ.

Nắm chặt chiếc đũa làm từ gỗ cây nho trong lòng bàn tay, nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc nhất mà bản thân có thể nghĩ đến. "Expecto... Patronum..."

Không có gì xảy ra.

Tay cô run rẩy khi sự xấu hổ bắt đầu phủ lên toàn bộ con người cô, đôi gò má nóng rẫy , ánh mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà. Hermione Jean Granger, cô tự giễu, con mọt sách kiêu ngạo vì kiến thức của mình, vậy mà thậm chí không thể nào gọi ra được Thần hộ mệnh.

" Nào, Granger, cô đã nói Thần hộ mệnh được thúc đẩy bởi sự hạnh phúc? Cảm xúc mãnh liệt, phải không? "

"Ừ..."

"Được rồi, vậy tại sao cô lại tiếp cận nó như thể cô đang giải một bài toán của môn Số học huyền bí thế? Cô cần phải cảm nhận nó, chứ không phải phân tích nó."

Cô định mở miệng để trả lời, nhưng sau đó lại thôi. "Ồ, vậy tôi đoán cậu có thể cảm nhận nó đấy nhỉ? Cậu thậm chí còn chưa bao giờ cố gắng thực hiện bùa chú, Malfoy. "

"Đúng vậy," hắn lẩm bẩm, lông mày nhíu lại đầy tập trung.

Cô nhìn thấy mí mắt của hắn rung lên như thể hắn đang lướt qua những ký ức trong tâm trí mình.

"Expecto Patronum!" hắn nói một cách tự tin.

Dù vậy, chẳng có gì xảy ra.

Malfoy trở nên cau có. "Chết tiệt."

Cảm giác rùng mình nhẹ nhõm khi chứng kiến sự thất bại của hắn chảy dọc sống lưng cô, trước khi nó bị cảm giác tội lỗi đột ngột đè bẹp. "Không sao mà," cô nói, "Dù sao thì chúng ta cũng không mong đợi điều gì cả."

Hắn chế giễu.

"Có lẽ cậu chỉ cần chọn lấy một ký ức khác?"

"Đó không phải là vấn đề của tôi, Granger," hắn đáp lại.

Cô hầu như không thể cưỡng lại cái khát khao đảo mắt chán nản. "Vậy thì, vấn đề của cậu là gì?"

Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm xung quanh họ, sự căng thẳng trở nên rõ ràng hơn theo từng phút.

Hermione lên tiếng trước. "Nào, Malfoy. Làm sao tôi có thể giúp cậu nếu cậu không nói với tôi bất cứ điều gì? "

"Tốt thôi," hắn gắt gỏng, đứng bật dậy, sự tức giận hiện lên rõ ràng khi hắn bước qua bước lại trong căn phòng. "Trí nhớ của tôi không đủ tốt, được chưa?" Giọng hắn trầm xuống. "Tôi có rất nhiều cảm xúc, Granger, tôi có thể cảm nhận được, nhưng không có cái gì trong số chúng có thể được coi là hạnh phúc thuần túy."

Cô đợi một lúc, lặp lại thông tin hắn vừa tiết lộ cho cô. "Được rồi... thế còn những năm học ở Hogwarts thì sao - cậu... khá nổi tiếng, phải không? Có điều gì đó vui vẻ hay hạnh phúc đã xảy ra vào một thời điểm nào đó khi cậu ở cạnh bạn bè không? "

"Ừ, rồi," hắn mỉa mai đồng ý, "nếu việc gợi lại một kỷ niệm vui dễ dàng như vậy, thì kỷ niệm của cô là gì?"

Cô đỏ mặt, lắp bắp trả lời, "Chà, ờm... điều đó không quan trọng. Tôi có một kí ức đã từng hiệu quả trong quá khứ - chỉ là cậu cần tìm ra kỷ niệm chính xác mà thôi. "

"Đúng là đồ Gryffindor đạo đức giả," hắn giễu cợt, đảo mắt.

"Không," cô lầm bầm, khuôn mặt cô tối sầm lại. "Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta khác biệt đến vậy. Mặc dù, tôi có thể có những kỷ niệm hạnh phúc, nhưng chúng đã bị nhuốm bẩn hoặc tôi quá đã sợ hãi phải nghĩ đến chúng vì lo sợ bản thân sẽ nhớ đến những điều tồi tệ đi kèm.

"Ý cô là gì?"

"Tôi không hoàn toàn chắc chắn," cô thì thầm. "Cứ như thể... như thể tôi có thể nhìn thấy những ký ức đó, gần như chạm được vào chúng, nhưng chúng đã bị biến dạng, méo mó và cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể vượt qua lớp sương mù dày đặc bao quanh những ký ức ấy."

"Vậy thì, tại sao cô lại chắc chắn rằng bản thân cô không cần tìm ra một kí ức mới?"

Cô nhún vai. Cô không biết, nhưng với những điều họ đã nói vài ngày qua, thổ lộ điều đó có vẻ quá mức đối với cô. "Tâm trí của chúng ta thật sự bị tàn phá hết cả rồi, đúng không?" cuối cùng hắn lẩm bẩm.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, và sau một lúc, cô đáp lại, "Cậu thử tìm cho tôi ai đó vẫn nguyên vẹn như trước kia xem?''

                  __________________________________________

"Nếu nó thực sự đơn giản như vậy, thì cô làm cho tôi coi đi!" Malfoy gầm gừ khi bản thân không thể gọi ra được bất cứ thứ gì ngoài những dải ánh sáng nhỏ , màu bạc trong vòng 1 tuần qua. "Ôi chà, tôi quên mất cô cũng không làm được!"

Hermione hít thật sâu, quyết tâm không để bị cuốn vào cơn giận dữ của hắn.

"Điều này thật nực cười, Granger - Tôi sẽ không làm nữa!"

Mồ hôi chảy dài trên thái dương khi hắn giận dữ đi tới đi lui, lầm bầm những lời tục tĩu trong miệng và thỉnh thoảng đá vào mấy cái chân ghế dám cản đường hắn.

" Nghe này, tôi có thể thấy cậu đang rất cố gắng," cô nói cẩn thận, cúi người khi hắn vung đũa phép về phía cô. "Nhưng... tôi không nghĩ những kí ức đó của cậu đủ mạnh."

Malfoy quắc mắt nhìn cô, trước khi nhìn về hướng ngược lại. "Tôi đã nói với cô- "

" Rồi, tôi biết, cậu không có những ký ức đủ hạnh phúc," cô đáp lại, khoanh tay trước ngực. "Nhưng tôi không thể nào tin đó lại là sự thật." Cô cắn môi và nói thêm, "Hiện tại cậu đang dùng kí ức nào để thực hiện bùa chú?"

"Đó không phải việc của cô," hắn giải thích.

Hermione cố ngăn lại cái khao khát giậm chân của mình. "Tốt thôi," cô giận dữ giơ tay đầu hàng. "Hãy
làm bất cứ thứ gì cậu muốn."

Có một khoảng lặng trước khi hắn thở dài và đưa tay vuốt mái tóc ẩm ướt của mình. "Tôi đang nghĩ về một món đồ chơi nhồi bông hình rồng mà mẹ tôi đã tặng hồi năm tuổi, được chưa?"

Cô vẫn đứng yên, khẽ gật đầu với hắn - sợ rằng bất kỳ hành động đột ngột, kì lạ nào của mình có thể khiến hắn ngừng chia sẻ.

"Nó ... ừm, nó đã đồng hành cùng tôi ở mọi lúc mọi nơi, khiến tôi cảm thấy an toàn."

Cô để ý thấy hắn đã sử dụng thì quá khứ. "Vậy chuyện gì đã xảy ra sau đó?"

Lướt mắt nhìn xuống sàn, Malfoy nhún vai. "Cha tôi cho rằng việc một cậu bé ở tuổi tôi mang theo một món đồ chơi như thế là không thích hợp - nó khiến tôi trông yếu ớt." Hắn nhíu mày và hít thở sâu. "Một ngày nọ, Cha đưa tôi ra ngoài và bắt tôi đặt Dragon trên sàn nhà. Ông ấy thi triển bùa chú Incendio một cách nhanh chóng, bảo tôi đừng bao giờ nói về món đồ chơi này nữa, và bỏ đi."

Cô đột ngột thấy lúng túng, không chắc chắn rằng cô phải đáp lại thế nào cho đúng. "Tôi xin lỗi," cuối
cùng cô nói.

Hắn lại nhún vai. "Chuyện đã lâu lắm rồi.."

"Tuy nhiên, tôi cho rằng nó khá có lý, về việc tại sao kí ức của anh về món đồ đó lại không đủ để gọi một Thần Hộ Mệnh."

"Ừm."

Có một khoảng dừng khác trước khi cô lại hỏi, "Anh có từng nghĩ đến chuyện tìm một kỷ niệm khác - hạnh phúc hơn - và thử lại không?"

Hắn mở miệng như để phản bác, rồi lại đóng lại. "Chỉ một lần nữa thôi."

Hermione quan sát nếp nhăn trên lông mày hắn sâu hơn khi hắn tập trung, môi thì lặng lẽ đọc câu thần chú trước khi nói thành tiếng. Và, đột nhiên, những tia sáng óng ánh nhỏ li ti phát ra từ đầu chiếc đũa phép của hắn xuất hiện, bay lơ lửng quanh phòng. Hắn quay lại trố mắt nhìn cô, khuôn mặt rạng ngời vui sướng.

"Thật đáng kinh ngạc!" cô kêu lên lao về phía trước và vòng tay qua cổ hắn.

Máu dồn lên mặt khi cô nhận ra mình đã làm gì, và hơi thở ấm áp của hắn phả vào da cô thậm chí còn làm chúng nóng thêm. Cô ngước nhìn hắn, đôi mắt mở to vì kinh ngạc khi phát hiện môi họ chỉ cách nhau vài inch. Lưỡi hắn lập tức liếm môi dưới vào đúng thời điểm cô lúng túng tránh xa hắn.

Cô lo lắng nuốt nước bọt. "Điều đó thật tuyệt..."

Anh nghiêng đầu, một nụ cười nhếch mép nhỏ nở trên môi.

"Thần hộ mệnh - Ý tôi là Thần hộ mệnh của anh trông thật tuyệt vời. Tôi nghĩ không lâu nữa đâu anh sẽ có thể gọi ra một thần hộ mệnh có hình dáng cụ thể.. Điều đó sẽ rất tuyệt, phải không ... " Cô đi lùi về phía cửa, tay giơ lên lơ đãng vẫy. "Ừm, vậy thì tạm biệt!"

                    __________________________________________

"Expecto Patronum! "Hermione hét lên, chĩa cây đũa phép về phía đám Giám ngục đang tụ tập quanh Lavender.

Không có gì xảy ra - thậm chí dù chỉ là nhỏ như cái chớp mắt .

Những giọt nước mắt nóng hổi chạy dọc trên đôi má nhem nhuốc của cô khi cô hét câu thần chú lặp đi lặp lại, vẫy tay lung tung trong một mô phỏng mơ hồ về những động tác tay cần thiết để thực hiện bùa chú.

Cô nhìn khi Lavender khuỵu xuống, những sinh vật mờ ảo như sương khói cuối cùng cũng đã áp đảo cô.

Một bàn tay xương xấu của tên Giám ngục từ từ tuột khỏi ống tay áo, vươn tới mảnh vải trùm đầu. Hơi thở gấp gáp của nó trở nên rõ ràng hơn. Đầu nó dần nhô ra khỏi chiếc áo choàng đen nhung.

Hermione giật mình thức dậy, ngồi thẳng lưng tựa vào thành giường. Một lớp mồ hôi mỏng phủ lên da trong khi cô thở gấp đầy tuyệt vọng. Cô chớp mắt thật nhanh, cố gắng xóa tan lớp "sương mù" ấy khỏi tâm trí và nắm lấy đũa phép một cách mù quáng như thuận theo phản xạ.

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, chờ đợi tim mình ngừng đập mạnh và nhịp thở cũng chậm lại. Cảm giác tội lỗi ập đến khi khuôn mặt kinh hoàng của Lavender in sâu trước mắt cô.

Bất chấp đôi mắt và thái dương đang đau nhức, Hermione biết mình sẽ không thể ngủ lại được và rón rén rời khỏi giường. Nền đá lạnh dưới chân khiến cô hơi rít lên, nhưng có điều gì đó rất vững chãi làm dịu đi cảm xúc của cô qua cái cách hơi lạnh len qua đôi chân trần.

Sau khi khoác chiếc áo lên người, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Không khí lạnh đến mức rợn người và cô cảm thấy phổi mình bỏng rát khi hít sâu vào, hy vọng nó sẽ dập tắt được hậu quả kéo dài của cơn ác mộng.

Cô lang thang vô định quanh khu đất hoang vắng, tiếng lạo xạo của những lá cỏ đóng băng là âm thanh duy nhất cô nghe được trong không khí buổi sáng sớm, trước khi một tiếng động bất ngờ bay vút về phía cô. Cô quay đầu lại, tìm kiếm thứ phát ra âm thanh, và nhìn thấy một mái tóc vàng kim lóe sáng lấp ló trong những đám mây đen.

Tiến lại gần hơn, Hermione thấy Malfoy đang lượn từng vòng trên không trung với cây chổi của mình, xoay chổi và đổi hướng, sà xuống và chớp nhoáng lao lên. Cô không thể ngăn mìnhnhếch môi trong khi đôi mắt tập trung vào Malfoy, nhìn hắn di chuyển với một khí thế thoải mái mà cô chưa từng thấy trước đây.

Hắn trông rất... tự do, và cô tự hỏi lần cuối cùng cô cảm thấy như vậy là khi nào, tự hỏi lần cuối cùng cô đã làm điều gì đó chỉ để giải trí là lúc nào.

Mải mê suy nghĩ, cô không hề nhận ra rằng Malfoy đã hạ cây chổi của mình từ lúc nào và đang đi về phía cô.

"Tận hưởng khung cảnh chớ hả, Granger?" hắn ngân nga kéo dài giọng.

Cô đảo mắt, cố gắng che giấu đi nụ cười. "Không, tôi chỉ đợi xem khi nào cậu ngừng khoe mẽ thôi," cô trêu chọc, nhưng rồi dừng lại, một ý nghĩ chợt đến trong cô. "Cảm giác ... như thế nào khi được ở trên đó?"

Hắn nghiêng đầu, và trong một khoảnh khắc, Hermione không chắc liệu hắn có trả lời nó nghiêm túc hay không. Sau đó toàn bộ khuôn mặt hắn đột nhiên sáng lên vì phấn khích, đôi mắt mở to như trái Quaffles, và cô không thể không chú ý đến biểu cảm ấy của hắn khi hắn nói về cảm giác tự do - không hề có sự trói buộc hay kiềm chế.

"Cô có muốn thử không," - hắn hắng giọng, lúng túng ra hiệu với cán chổi của mình - "Cô có muốn bay cùng - với tôi không?"

Cô cảm thấy hơi nóng bùng lên trên ngực và leo lên cổ, đỏ bừng đôi má. "Ồ, không, không ... không cần đâu!"

Hắn nhếch mép. "Nào, Granger - cô nên biết nắm lấy cơ hội để trải nghiệm một số cảm xúc mãnh liệt mới lạ chứ?"

Nhìn vào cán chổi gỗ của hắn một cách thận trọng, đầu cô gật gù, chân bắt đầu di chuyển về phía trước. Ngay cả Malfoy cũng có vẻ ngạc nhiên, như thể hắn không thực sự mong đợi cô sẽ đồng ý. Tuy nhiên, trước khi cô chạm tới nó, một tiếng sấm giòn giã vang lên và âm thanh ầm ầm từ trên bầu trời vọng xuống.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt nhắm lại khi những hạt mưa lớn rơi xuống xung quanh họ. Một tràng cười thoát ra khỏi cổ họng và cô giơ cao cánh tay của mình, vẫy chúng trên đỉnh đầu như thể đang cố gắng hứng từng giọt mưa.

Malfoy trố mắt nhìn cô, nỗi kinh hoàng hằn trên khuôn mặt hắn, trong khi hắn vội vã thu mình, trú bên dưới một lớp Bùa chống thấm vừa gấp rút thực hiện. "Cô khùng hết sức, Granger," hắn hét lên trong tiếng rơi lộp bộp như nhịp trống của màn mưa.

Cô cười rạng rỡ và nhảy vào một vũng nước nhỏ ngay trước mặt hắn.

Hắn hét lên một tiếng the thé khi nước bắn lên làm ướt quần mình. Sự mất tập trung khiến lớp bùa chống thấm vô hình trên đầu hắn tan biến, khiến hắn ướt nhẹp dưới trời mưa lớn.

Cô nhìn hắn một lúc, mắt mở to, và sau đó hắn di chuyển, đuổi theo cô. ''Ồ, cô kiếm chuyện trước đó nhé,'' hắn kêu lên.

Cô ré lên chạy băng băng rồi trượt dài trên bãi cỏ, những giọt nước mắt vui mừng phủ lên đôi má, xen lẫn cùng những giọt mưa lạnh.

Họ đang la hét cười đùa, và điều đó thật vui vẻ làm sao.

Cổ họng đau nhức khi nằm gục xuống bãi cỏ sũng nước, lồng ngực phập phồng vì đùa giỡn quá mức, Draco ngả xuống bên cạnh cô.

"Cô..." hắn thở phì phò, một nụ cười khẽ nhếch lên trên khóe miệng, "cô là đồ của nợ Granger."

Hermione quay lại nhìn hắn. Và Cậu thực sự rất thích điều đó."

Cô sững người, đột nhiên nhận ra giọng điệu thân mật trong lời nói của mình.

Đôi mắt cô nhìn thẳng vào hắn, và một cảm xúc khó giải thích chợt hiện lên khuôn mặt hắn đến nỗi cô tự hỏi liệu mình có tưởng tượng ra nó không. Hắn đưa tay ra và nhẹ nhàng quấn một phần tóc ẩm của cô quanh ngón tay của mình, trước khi vén nó ra sau tai cô.

Tim cô bỗng đập thình thịch, cô né tránh, nhảy ra xa như thể bị bỏng. "Ừm..." cô nói, giọng cao quá mức bình thường. "Ừm, chúng ta nên vào trong -sắp đến giờ ăn sáng rồi và tôi đang ướt sũng."

                ________________________________________________________________

Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực khi cô gặp hắn vào cuối tuần. Đó không hoàn toàn là một cảm giác khó chịu, và cô thích trải nghiệm cái cảm giác hồi hộp mong chờ này, thay vì sợ hãi, dù chỉ một lần.

Draco ngồi trên sàn, bằng cách nào đó vẫn cố gắng trông rất quý phái trong khi dựa vào tường."Chúng ta có phải bắt đầu ngay lập tức không?" hắn rên rỉ,giọng nói khó chịu hơn so với thường ngày.

Sau một cái đảo mắt, cô khó chịu cúi người và ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hermione không hề nhận ra vai của họ đang chạm vào nhau cho đến khi hắn ngáp, và lớp vải áo sơ mi của hắn cọ nhẹ vào áo chùng của cô. Cô đang tưởng tượng xem cảm giác sẽ như thế nào nếu hắn vòng tay quanh cô, kéo cô vào lòng và ôm thật chặt.

Giọng Draco vang lên phá vỡ cơn mơ mộng của cô. "Granger - cô vẫn đang nghe tôi đấy chứ?"

"Ừ," cô nói dối.

"Vậy tôi đã nói gì lúc nãy thế?"

Cô nở một nụ cười tội lỗi với hắn, cố gắng hết sức để ngăn ánh mắt của mình nhìn xuống đôi môi ấy.

Hắn hầm hừ. "Tôi đã nói, cô thử nghĩ xem Thần hộ mệnh của tôi sẽ có hình dáng thế nào?"

"Một thứ gì đó mạnh mẽ," cô tự động nói, và ngay lập tức hối hận khi nhìn thấy sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

"Điều gì khiến cô nghĩ vậy?"

"Ồ, ừm, chỉ là - cậu khá kiên cường, tôi cho là vậy."

Hắn nhìn cô một lúc lâu và vì thế cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn lướt qua khuôn mặt mình. Thật dễ dàng để cô nghiêng người lại gần hơn một chút...

Hắn lùi lại. "Chúng ta có nên ..."

"Ừ, ừm, được rồi."

"Cô trước?"

Hermione gật đầu và, khi cô thực hiện câu thần chú, cô cố gắng tập trung vào trí nhớ của mình, nhưng hơi ấm từ cánh tay Draco tràn qua cơ thể cô và cô không cách nào nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Từng luồng ánh bạc tỏa ra từ cây đũa phép của cô và tinh tế uốn lượn khắp căn phòng. Chúng không có hình dáng cụ thể, giống như những luồng khí thổi qua vào một ngày mùa đông, nhưng đây là lần gần nhất mà cô thực hiện được bùa chú trong một thời gian dài.

"Cô đang nghĩ về điều gì thế," hắn hỏi, mắt đảo qua lại trong bóng tối trước khi quay lại với cô.

Má cô cảm thấy nóng ran, đỏ bừng. "Ồ, ừm, vẫn như bình thường," cô ấy lắp bắp. "Đến cậu rồi!"

Lông mày hắn nhíu lại, nhưng hắn không bình luận gì thêm, thay vào đó, hắn với lấy cây đũa phép của chính mình. "Expecto Patronum!"

Họ tiếp tục luyện tập thêm nửa giờ nữa, cho đến khi rõ ràng là cả hai đều không cảm thấy có gì đặc biệt đáng chú ý, và, khi luồng sáng bạc cuối cùng rơi xuống, bay ra khỏi phòng, họ quyết định dừng lại.

Hermione bật dậy, lắc lư một cách lúng túng. "Được rồi, hẹn gặp lại cậu vào tuần sau, Draco."

Đôi mắt cô mở to và cô nhìn lên hắn khi nhận ra những gì mình vừa nói. Cô cố gắng nhớ lại khi lần đầu tiên cô bắt đầu nghĩ hắn là Draco, chứ không phải Malfoy.

Hắn tiến một bước về phía cô và cô hoảng sợ,cô xoay người lao xuống hành lang.

"Chờ đã," hắn gọi, vươn tay và nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay cô.

Cô hơi sững sờ, ​​trước khi ngập ngừng quay mặt về phía hắn.

"Hermione?"

Lại một lúc trôi qua.

Và sau đó, cô không chắc ai là người khởi xướng, nhưng đột nhiên họ ôm lấy đối phương, ép chặt cơ thể vào nhau.

Môi hắn ấm áp và mềm mại ấn lên môi cô, cô bắt đầu thở gấp khi hắn đưa bàn tay áp lên má cô, dùng ngón tay cái vuốt ve nhẹ nhàng lên thái dương. Cánh tay còn lại của hắn vòng qua eo cô và kéo cô lại gần hơn một cách khó tin; cô có thể cảm thấy trái tim hắn đập thình thịch cùng một nhịp với cô.

Đây là mọi thứ cô từng tưởng tượng ra, nhưng không có bất cứ thứ gì trong tưởng tưởng tượng của cô hoàn toàn giống với cảm giác lúc này.

Họ hôn sâu hơn, và mạnh mẽ hơn, tuyệt vọng hơn, như thể hắn có thể sẽ không bao giờ có được cơ hội nào khác. Lưỡi cô lướt trên môi hắn và cô dựa vào hắn, nhẹ nhàng cắn môi dưới của hắn rồi bật ra tiếng rên rỉ sung sướng.

Đến khi hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc thì họ mới miễn cưỡng tách ra để có thể hít lấy từng ngụm không khí, và trán tựa trán. Đôi môi sưng phồng của hắn thì thầm những lời vô nghĩa vào tóc cô trong khi cô thở dài, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.

"Em vẫn chưa sẵn sàng để quay lại Tháp," cuối cùng cô thì thầm.

Hắn siết chặt lấy cô chặt hơn và lắc đầu. "Chưa, vẫn chưa," hắn cũng đồng ý. "Chúng ta có thể đi dạo?"

Cô mỉm cười, luồn tay vào tay hắn và kéo hắn ra khỏi phòng học.

Không khí buổi tối trở nên ấm áp khi họ chậm rãi chuyển hướng về phía Hồ Đen, bầu trời đen tuyền như một lớp nhung lấp lánh những vì sao và vầng trăng sáng lung linh. Ngoại trừ tiếng dế kêu và tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ thì không còn một âm thanh nào khác, khung cảnh thật yên tĩnh.

Những ngón tay của họ đan vào nhau khi cô kéo hắn lên bãi cỏ, dựa vào ngực hắn. Cơ thể hắn hoàn toàn vừa vặn sau lưng cô, như thể cô chỉ thuộc về vòng tay hắn.

Cô không chắc tại sao mình lại hỏi, nhưng Draco đã gật đầu đồng ý khi cô đề nghị họ thử gọi Thần hộ mệnh lần cuối; và trong khi chia sẻ hơi ấm cùng nhau, họ thực hiện câu thần chú.

Một khoảng lặng lan ra trong khoảnh khắc, và trái tim Hermione quay cuồng khi cô tự hỏi phải chăng ngay cả giây phút ý nghĩa này cũng không đủ hạnh phúc Thế nhưng ngay sau đó, một lớp sương bạc thoát ra khỏi đũa phép của họ, nhanh chóng tạo thành hai Thần hộ mệnh hoàn hảo.

Draco kéo cô lại gần và tựa cằm lên đầu cô, cả hai dõi theo khung cảnh một con công và một con rái cá đuổi nhau trên mặt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro