..
Những tia nắng buổi sáng chiếu xuống, xuyên qua những tán cây, lách qua kẽ hở của 2 lớp rèm cửa, rải lên thân ảnh đang cuộn tròn trên chiếc giường lớn. Chuông điện thoại reo liên hồi, cắt ngang giấc mộng đẹp. Đầu vẫn còn nặng trĩu men say, Jake cố gắng lờ đi tiếng chuông nhưng nó vẫn cứ vang lên dai dẳng không dứt. Cố ngồi dậy với toàn thân mỏi nhừ, em vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Là cuộc gọi và tin nhắn từ anh quản lý, một số là từ Jungwon, anh Heeseung và Ni-ki. Nội dung chủ yếu là hỏi han và thông báo giờ tập trung để di chuyển ra sân bay quay về Hàn chuẩn bị cho đợt comeback sắp tới.
Sau khi trả lời hàng loạt các tin nhắn, Jake ngồi thẫn thờ, thói quen nhỏ sau khi thức giấc của em. Và em ngồi trên giường đủ lâu để thấy sự kì lạ xung quanh mình.
Vẫn là những vật dụng quen thuộc trong phòng khách sạn, giường, tủ, bàn ghế… không có gì lạ. Thứ mà em thấy lạ chính là những vật dụng cá nhân trong phòng. Vali này…không phải của Jake. Những túi đồ, chai nước hoa, trang sức trên bàn không phải của em. Và em cũng không nghiện chơi Guitar đến mức mang nó theo ra tận nước ngoài!!!
Jake bật dậy, dụi mắt, véo má, xác nhận đây không phải giấc mơ. Em thật sự vừa thức dậy trong phòng khách sạn của Jay!!!
Đầu óc Jake rối tung rối mù cả lên, những suy nghĩ cứ xuất hiện đan xen lẫn nhau khi em cố gắng nhớ lại sự việc hôm qua. Đắm chìm trong mộng cảnh của mình, Jake không để ý đến tiếng mở cửa phòng, tiếng bước chân của người phía sau.
“Dậy lâu chưa? Làm gì mà đứng đực ra đấy thế?”
Nghe thấy giọng người phía sau, Jake giật nảy mình. Em quay phắt người lại, nhìn chủ nhân căn phòng bước vào với đôi ba túi đồ trên tay. Có vẻ như Jay vừa trở về sau một cuộc dạo trên phố. Tóc tai đã được hắn chải gọn hơn tối hôm qua, bộ denim fit gọn vào người, tay áo xắn lên quá nửa, để lộ cánh tay rám nắng, săn chắc và nam tính.
Jake có phần hơi ngượng, vội quay đầu đi, không hề hay biết rằng đôi tai đỏ ửng đang tố cáo em.
“Không…không có gì..!!! Nhưng mà…sao tao lại ngủ trong phòng mày thế?”
Đôi vai đang loay hoay cất đồ của Jay cứng lại vài giây, như thể có thứ gì đấy vừa dội vào lòng hắn, lồng ngực nhói lên như những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào.
- Uống cho lắm làm gì rồi giờ như chó lạc chủ - Jay nhanh chóng lấy lại tinh thần, trả lời như chưa có gì xảy ra.
- Nàyyy, thôi đi, nhưng mà…tao có làm gì ngớ ngẩn không đấy?
- Ngớ ngẩn sao…ha - Jay cười khẽ
- Sao mày lại cười?? Này, tao làm gì thật hả… - Vẻ hốt hoảng hiện rõ trên mặt em.
- Ừ, nghiêm trọng lắm - Thành thật mà nói, với gương mặt và biểu cảm ấy, Jay không thể kiềm chế mong muốn chọc ghẹo em.
Nhưng sự tĩnh lặng lạ kỳ cùng gương mặt thẫn thờ xen chút bấn loạn của Jake khiến Jay ngưng cười ngay lập tức. Hắn cười xuề xoà, vươn tay xoa mái tóc rồi tung vì ngái ngủ của em: “Gì đây, cún con say rượu chọc ghẹo người khác xong giờ thấy tội lỗi hả. Trêu mày tí thôi, mày say đến nỗi cứ thế xông vào phòng tao ngủ. May là anh đây hiền lành không quay video lại đấy”.
Jake như được thả lỏng sau khi nghe Jay nói. Nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vài tia hoài nghi, em cắn nhẹ môi dưới, chìm đắm trong tâm tư của mình, mặc kệ bàn tay to lớn của Jay vò loạn đầu tóc mình.
Không gian cứ như ngưng đọng lại, mỗi người đều mải mê với những suy nghĩ của riêng mình, nhưng sâu tận trong đáy mắt lại tràn ngập hình ảnh đối phương. Gần ngay trước mắt mà ngỡ xa tận chân trời.
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo 2 người ra khỏi mộng cảnh. Jake luống cuống, vội vàng rời đi với lý do phải sắp xếp lại hành lý. Và trước khi em kịp nhận ra, một cảm giác mát lạnh tràn ngập bàn tay em. Nhìn xuống tay, là một ly americano đá.
“Uống tạm cho tỉnh đã, tí nhớ xuống ăn” - Jay nói, rồi quay lưng tiếp tục dọn hành lý.
Phải mất mấy phút Jake mới định thần lại, thốt ra lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, không để ý đến sự kì lạ trong ánh mắt đang dõi theo bóng lưng em.
Jake vẫn chưa về phòng, em đứng tựa lưng vào cánh cửa, bần thần nhìn ly cafe trong tay. Những điều trăn trở trong em vẫn chưa được xử lý hết, nó cứ quanh quẩn mãi trong đầu em.
“Vậy là…hôm qua mình mơ thôi ư?...Nụ hôn ấy…là mơ à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro