4
Dứt lời, bàn tay đang khoá tay người yêu bỗng thả ra. Cùng lúc đó kéo Xiao vào nụ hôn sâu. Bên trong khoang miệng vẫn là vương vấn mùi rượu nồng. Aether chớp lấy thời cơ mà vờn đuổi với Xiao. Hai tay được giải thoát, Xiao liền vòng tay qua mà ôm cổ người yêu. Aether bất ngờ, hai người dây dưa với nhau rồi kéo ra một sợi chỉ bạc. Khuôn mặt Xiao đỏ bừng, miệng nhỏ liên tục hô hấp, lồng ngực phập phồng không yên. Aether nhìn thấy bộ dạng này liền giật giật khoé miệng đang nhếch lên, chửi thầm một tiếng. Rồi lại cúi xuống, đầu ngực ban nãy bị mút đến sưng, nước ướt nhẹp trên đó chầm chậm chảy dọc xuống. Aether nuốt nước bọt, thả Xiao xuống giường êm. Cúi người xuống mà ngậm lấy đầu ngực bên còn lại. Xiao chưa hết bất ngờ đã giật nảy mình. Bên còn lại bị mút khiến đại não liền rơi vào tê dại. Xiao dùng tay đẩy người yêu ra nhưng chẳng thể. Chân tay thoáng chốc đã mềm nhũn. Hứng chịu từng cơn khoái cảm ập lên đại não dồn dập, Xiao chỉ có thể nắm chặt lấy tóc của người yêu đang bận rộn. Hơi thở cũng gấp gáp, nước mắt liền chảy dọc xuống gò má. Phía dưới đã cương, còn có cảm giác ướt nhẹp.
Nhìn hai đầu ngực bị mút đến sưng, Aether thoả mãn, đưa tay vuốt tóc ngược ra sau. Xiao lúc này mặt đỏ bừng, đưa một tay lên mặt mà che đi sự xấu hổ. Nhưng rồi lại giật mình. Có một thứ cứng đang cọ vào giữa hai quả đào, chỉ cách hai lớp quần áo. Nhìn thấy đũng quần người yêu đã nhô lên, Aether chỉ cười. Đưa tay đến mà kéo khoá zip, bên trong xuất hiện màu đen, một mảng ướt nhẹp từ lúc nào. Aether sáng mắt, một tay lột sạch đồ trên thân dưới của Xiao. Cặp đùi trắng nõn cứ thế hiện ra. Vẫn là mềm, như những miếng đậu hũ hạnh nhân. Aether cầm một chân vắt lên vai, chân còn lại cầm cổ chân lấy mà ghé lên miệng. Rải những dấu hôn từ nơi cổ chân, tiếp tục đi xuống phía dưới. Đến khi đùi trong trắng nõn chi chít những dấu hôn đỏ, Aether nắm lấy cặp đùi, ấn xuống phía trước. Lúc này Xiao kêu lên một tiếng, lập tức dùng hai tay che đi phía dưới. Aether liền khó hiểu, ngẩng mặt lên liền thấy khuôn mặt người yêu đỏ bừng. Xiao thẹn quá hoá giận, lại lớn tiếng mắng người yêu...
"Con mẹ nó anh cũng vừa vừa phai phải thôi chứ! Ngày mai tôi vẫn còn việc phải làm nữa"
"Ngày mai là ngày nghỉ của em"
"Đ-Đừng mà...Ch-Chỗ đó...b-bẩn...Á!"
Kéo mạnh tay người yêu ra, dùng một tay khoá cả hai tay lại. Hai chân bị ấn đến thân dưới liền cong lên, dựng thẳng lên trên. Hậu huyệt ẩn dấu mà hiện hữu trước mắt. Aether cúi thấp xuống, hậu huyệt từ lúc nào đã co rút kịch liệt. Một đường đi qua hậu huyệt, Xiao rùng mình một cái, cả thân thể run rẩy không yên. Hai tay bị khoá lại, chỉ có thể giãy đạp chân. Nhưng có giãy thế nào cũng chỉ đạp được không khí. Lưỡi của Aether cứ thế không biết bao nhiêu lần đã đi qua cửa huyệt. Hậu huyệt vẫn co rút không ngừng. Xiao rùng mình liên tục, thoáng chốc đã đến giới hạn. Phần bụng ướt nhẹp, nhớp nháp. Dịch thể màu trắng vương vãi ra, chảy dài từ vùng bụng xuống ga trải giường. Xiao vẫn chưa thở đứt hơi liền có cảm giác lạ lẫm bên dưới cửa huyệt. Rồi một trận khoái cảm dồn dập ập lên đại não. Chân tay mềm nhũn gồng gượng liền run lên. Hai tay bị khoá lại gắng gượng mà túm lấy đầu người yêu. Mái tóc vàng kia bị nắm chặt. Hậu huyệt đã bị xâm nhập. Lưỡi của Aether đút vào, đưa đẩy bên trong, càn quét liên tục. Xiao cố gắng nhoài người, liền nhìn thấy một cái đầu vàng đang chôn vào giữa hai chân mình. Thứ nước bọt ướt nhẹp chảy ra từ bên trong, tràn ra ngoài. Lưỡi vẫn đang khám phá bên trong người dưới thân. Xiao lúc này thở dốc không ngừng, miệng vẫn phát ra những tiếng nỉ non, con ngươi vàng trong veo loạn xạ, đại não như muốn tê dại. Chân vẫy đạp loạn xạ, tay nắm chặt tóc trên đỉnh đầu người yêu.
"Ah! Á!! Ah...Ah...Đ-Đừng mà...Dừng...Dừng lại đi mà..."
Những tiếng rên nỉ non cứ văng vẳng bên tai, Aether như bị điếc, chẳng nghe thấy gì. Bên trong miệng như đang thưởng thức mỹ vị. Hậu huyệt qua cửa lưỡi mềm thật mềm, lại co rút kịch liệt. Thật muốn nhanh chóng gieo hạt giống vào cái lỗ nhỏ này. Xiao lúc này nghiêng mặt sang một bên, cố gắng muốn tìm một cái gối mà chôn mặt vào trong đó. Những tiếng rên rỉ một khi đã phát ra liền không thể dừng lại. Khoái cảm như muốn đánh ụp lý trí còn sót lại trong đại não. Aether ngẩng đầu dậy, chỉ thấy người người yêu thở gấp không ngừng. Khuôn mặt đỏ bừng, cái cổ trắng ngần nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt. Hai bên đầu vai nhỏ đã hồng lên. Cả người như đang bị đốt cháy. Thỉnh thoảng lại có một chỗ đỏ lên. Hai cánh tay của Xiao đang đặt chồng lên nhau, cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cả người run lên bần bật, một tiếng nấc chợt vang lên. Aether chợt sực tỉnh, đứng hình một chút. Nhữn tiếng nấc cứ thế nối tiếp nhau, nghe thật đau lòng. Aether chồi lên nơi giữa hai chân người yêu, khuôn mặt không còn cợt nhả như lúc nãy. Con ngươi vàng kim phản chiếu hình ảnh người yêu che mặt đi mà nấc lên từng tiếng. Bộ dạng này thật giống cái lúc mà lần đầu tiên hai người làm chuyện này. Lúc đó Aether không có kinh nghiệm, nên mới làm Xiao đau đến phát khóc. Aether nghiêm mặt lại, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng, một tay nhẹ nhàng cầm vào cổ tay nhỏ mà gỡ ra. Đưa lên môi mình mà đặt lên một nụ hôn nhẹ. Đôi mắt vàng trong veo long lanh nhìn người yêu với vẻ bất ngờ. Tiếng nấc cũng dừng lại, chỉ còn tiếng sụt sịt nghẹn nơi cánh mũi. Ở cổ tay của Xiao cũng vương vấn mùi hương nồng cay nhẹ. Không phải mùi rượu, mà cũng chẳng phải mùi nước hoa, mà là mùi hương đặc trưng trên cơ thể - mùi hoa thanh tâm. Khi bị thương, mùi hoa thanh tâm từ cơ thể Xiao sẽ toả ra thật rõ ràng, có những lúc thì thật nồng, giống như đánh thẳng vào phổi vậy. Nhưng đây lại là mùi hương yêu thích của Aether. Điều kỳ lạ nhất mà Xiao từng nghe về mùi trên cơ thể mình: "Những vết thương không còn đau nữa. Những muộn phiền như chưa từng tồn tại. Em như một đoá hoa chữa bệnh vậy." Xiao ngại ngùng, buông thả cánh tay còn lại ra khỏi khuôn mặt đỏ bừng. Những hàng nước mắt đã dừng rơi, hàng nước mắt trên gò má dần khô lại. Con ngươi vàng trong veo vẫn phản chiếu hình ảnh người tóc vàng trước mặt. Hai người một trên một dưới nhìn nhau một hồi lâu, rồi trao cho nhau một nụ hôn sâu. Giống như hồi lại khoảng thời gian một tháng trời không hề gặp được nhau. Nụ hôn lúc này không cuồng nhiệt như lúc dạo đầu, chúng thật nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro