Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20. (*)

Một lần nữa thức giấc trong căn phòng tăm tối, nhìn vào điện thoại thì đã hơn 8 giờ tối. Minjeong đi vào phòng tắm với thân mình đau nhức, mắt vì khóc lại sưng nhẹ, haizzz cô tự nhủ mình cũng là quá khổ rồi đi. Chọn cho bản thân chiếc áo len cổ lọ để che đi những dấu đỏ đên qua, makeup nhẹ che đi nét uể oải trên mặt rồi đi xuống lầu, lúc nãy chị già Taeyeon có nhắn hẹn cô đi ăn tối ah.

Chỉnh chu bản thân sau đó bước ra sân - nơi có chiếc Audi trắng đời mới nhất đang đợi Minjeong - " Chào bà chị già, chị đợi lâu chưa?" - Minjeong mở cửa vào xe rồi tinh nghịch hỏi, chợt cô phát hiện ghế trước có người ngồi, a quả tóc hồng này còn lạ gì nữa - " Chào chị Tiffany, Tae bảo chỉ có em vào chị ấy đi ăn" - cô cười nhìn Tiffany qua gương chiếu hậu, chỉ thấy mặt nàng ấy lạnh lại ah.
" Ừ chào em" - Tiffany khẽ cười nhìn lại Minjeong
" Mày đừng có mà xàm nhé, chị thanh minh với Tiffany rồi, với cả... Tiffany không như chúng ta, cậu ấy có bạn trai rồi" - Taeyeon nói với chất giọng bình ổn, không giống tính cách sôi động thường ngày của chị
"Ờm, lỗi em lỗi em hahah" - Minjeong cố cười để xua tan không khí trên xe - "Hôm nay sao ăn mặc kín thế em, định hoàn lương không câu dẫn bà chị già này như hôm qua sao" - Taeyeon hùa theo Minjeong để xua tan không khí có phần căng thẳng
" Ai kêu chị hôm qua bạo quá, em có dám mặc hở đâu? Chẳng phải chị đưa Tiffany unnie về rồi đi thẳng đến nhà em sao? Không nghĩ chị già mà còn sức nhiều đến vậy ah" - Minjeong nói lời ám muội đáp trả Taeyeon, một thoáng cô đã thấy Tiffany nhíu mày, cô cười - cô biết chuyện gì đang diễn ra với bà chị mình rồi.
" Khùng" -Taeyeon liếc em
____
Hoàn thành việc gọi đồ ăn, hôm nay cô được Taeyeon dẫn đi ăn lẩu- " Khi nào em bay? Đêm qua say quá nên chị mày quên rồi"- Taeyeon nghiêm túc hỏi cô

" Ừ dự định là tháng sau nhưng lúc nãy em và Kai đã dùng một số tiền lớn để mua thời gian, giờ thì là thức hai tuần sau" - Minjeong bình đạm nói, cô không thể chịu được thêm một vết xước nào nữa, cô muốn đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, rời bỏ nơi có chị tồn tại không hề dễ dàng nhưng Minjeong tin mình sẽ thích nghi được bởi lẽ trước giờ cuộc sống của nàng chưa hề có sự hiện diện của chị

" Ồ, nhanh vậy sao? Ăn xong chị chở mày đi ngắm thành phố lần cuối nhé"

Tiffany chỉ ngồi nghe trong im lặng.

______
4 ngày bận rộn lo việc giấy tờ cho việc định cư nước ngoài, Minjeong hầu như không có thời gian rãnh. Cô chỉ gọi điện tạm biệt WoA, đồng thời dặn họ đừng cho Jimin biết, dù cô biết chị không quan tâm nhưng cô muốn âm thầm mà biến mất.

Còn Jimin vì lo tiệc đính hôn nên không nhớ đến con người bị mình làm tổn thương, con người sắp sửa biến mất
khỏi cuộc đời mình.

----[Tiệc đính hôn]----

Minjeong đứng trong góc khuất nhìn
người mình yêu đeo nhẫn cho người con trai khác, gương mặt không chút biểu cảm thế nhưng trái tim đã bị vỡ ra thành trăm mảnh rồi. Khi bạn lọt vỏ một quả cam chua rồi bỏ đi, thì bạn đã vứt bỏ thứ duy nhất mà nó có. Cô tách khỏi đám đông, cầm ly rượu đi lên sân thượng của tòa nhà. Từ chuyện hôm đó, cô luôn lạnh nhạt với chị nhưng lạnh nhạt không có nghĩa là đã quên.

Minjeong ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt giống hệt như trái tim vỡ nát của cô bây giờ
"Tôi nghĩ em sẽ không đến" - Jimin không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô

"Tiệc đính hôn của chị hai, em làm sao
dám không đến. Em cũng muốn xem
gương mặt hạnh phúc của cô dâu" - Minjeong cười nhìn chị, như thể hai chị em thật sự đang tâm tình

"Sau này em dự định sẽ thế nào?" -Jimin đột nhiên hỏi cô , hai từ "chị hai" phát ra từ miệng cô làm chị cực chướng tại

Minjeong sững sờ trong giây lát, cô nhếch mép, cười tự giễu. Lần đầu tiên chị quan tâm hỏi han cô, nhưng cô lại không vui như mình tưởng. Có lẽ... khi con người ta rơi vào tuyệt vọng rồi mới nhận ra, có những chuyện không thể quay về như trước... mãi mãi bị nỗi đau nhắc nhở... Im lặng một lúc, giọng nói bị thương của cô vang lên trong không gian im lặng

"Jimin này, lúc em bắt đầu nhận thức được mọi thứ. Em đã đặt chị ở vị trí cao nhất. Người chị mà em thương nhất, luôn cưng chiều, bảo bọc em. Em không ngờ, tình thương em dành cho chị ngày một thay đổi, đến khi em nhận ra, thì nó đã vượt mức chị em rồi. Em sợ khi chị lạnh lùng với em. Em sợ chị chán ghét em. Em sợ chị không cần em. Em sợ chị bỏ rơi em...Cho nên, để ở bên cạnh chị , em chỉ có thể bỏ đi tự trọng của mình, chịu đựng từng câu vũ nhục của chị. Chị biết không, em luôn có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, em có thể nằm ở sofa đợi chị về, có thể nấu cơm cho chị, có thể ngủ cùng một giường với chị. Những điều với chị là dư thừa thì với em, đó là một hạnh phúc em mãi mãi không thể với tới. Em chưa bao giờ hi vọng chị nói với em ba chữ "Chị yêu em" vì nó quá xa xỉ, em sợ... nó không chân thực. Có lẽ con người tội lỗi như em không có tư cách hưởng hạnh phúc. Em sẽ không cố chấp nữa... 14 tuổi, em chọn chị ... 20 tuổi, em chọn chị và 25 tuổi, em chọn bản thân mình. Yu Jimin, em yêu chị. Chị có biết, em rất ghét vỏ bọc thiên thần của chị không? Em yêu con người thật sự của chị, lạnh lùng, tàn nhẫn, đáng sợ hệt như ma vương tối cao, không ai có thể chống đối. Em không muốn chị hạnh phúc với anh ta chút nào..."

Jimin im lặng nghe từng chữ Minjeong
nói

"Yu Jimin, em chỉ muốn chị trả lời câu hỏi này" -Minjeong vừa nói, vừa nghiêng ly rượu trong tay, để rượu rơi xuống nền đất - "Chị không chấp nhận em... chỉ vì em là em gái của chị sao?"

Jimin vẫn im lặng, không biết nên trả
lời thế nào. Có lẽ ngay cả chị cũng không nhận ra, trái tim mình đã chứa đựng hình bóng của em từ rất lâu rồi

"Em hiểu rồi. Vậy em chỉ có thể từ bỏ
thôi. Yu Jimin , hôm đó, chị chọn đưa
tay cứu anh ta... cũng chính là tự tay chị
chặt đứt đoạn tình cảm em trân trọng
như sinh mệnh. Yu Jimin, sau này chúng ta hãy xem nhau như người xa lạ. Em biết, đây là điều chị luôn mong muốn. Trước mặt bố mẹ, chị vẫn là chị của em nhưng... em đã không thể quay về là Yu Minjeong của trước đây rồi. Tạm biệt" - Nàng rời đi với đôi mắt đỏ hoe, nói ra hết được những điều cần nói.. Minjeong yên tâm rời khỏi Hàn Quốc đầy đau thương này rồi

Minjeong rời khỏi sân thượng, để lại một mình Jimin đứng đó. Chị không biết tại sao tim mình lại đau khi nghe hai chữ "tạm biệt" phát ra từ môi em, chị ghét hai chữ đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro