
[another Ae 10] Tình yêu trở về
Pete...!!!
Luey hiện ra ngay khi tôi vừa đọc tên của em ấy.
" Luey, mau thực hiện lời hứa của anh, xóa bỏ vết cắt này cho tôi, tôi muốn khi gặp em ấy..."
Bỗng nhiên, một luồng sáng rực rỡ và gương mặt Luey cực kì nghiêm trọng. Mặt trăng của tôi với chiếc áo đẫm máu xuất hiện trong vòng tay của tôi, tôi thậm chí không có cả thời gian để mà sửng sốt, ngay tim em ấy là một con dao nhỏ, ghim thẳng vào, máu vẫn đang ứa ra không ngừng. Tôi thấy tim mình như có ai đang bóp chặt vậy.
Tôi gào lên " mau, mau cứu em ấy, Luey cứu em ấy đi, anh làm gì thế hả, sao không mau cứu em ấy " Tôi ôm chặt lấy Pete, đau đớn nhìn vết thương máu chảy ra như suối kia.
" tôi đã cứu cậu ta rồi đấy thôi, ở thế giới đó đã tắt thở rồi, đem đến đây cho cậu gặp lần cuối đó" Luey lạnh nhạt nói.
" anh nói gì thế, phải cứu sống em ấy chứ, làm ơn đừng mà, Luey, tôi cầu xin anh, cứu em ấy đi mà, làm ơn" Tôi thấy mắt mình lại khóc rồi. Mặt trăng đang trong vòng tay của tôi, khó khăn lắm mới gặp lại được, bảo tôi nhìn em ấy chết sao, sao lại tàn nhẫn thế.
" cậu rút con dao đó ra đi, đâm vào tim cậu đi, tính mạng thì một đổi một, công bằng chứ ?"
Tôi lập tức cúi xuống, hôn lên môi mặt trăng của mình, thì thầm với em ấy " anh xin lỗi,rút ra một cái sẽ đau nhé Pete, anh xin lỗi,em cố chịu một chút nữa nhé, rồi sẽ ổn thôi, anh yêu em, Pete của anh" rồi không do dự rút phắt con dao nhỏ đó khỏi tim em ấy, đâm mạnh vào tim mình.
Đau hơn thế này tôi cũng trải qua hai mươi mấy năm, chỉ là chết thôi, có gì phải sợ. Em ấy sống là quan trọng nhất, thiên thần không nuốt lời,phải không.
Luey mặt mày cau có, tay chỉ một luồng sáng nhỏ vào người chúng tôi, gần như là quát lên " CẬU ĐIÊN RỒI HẢ, TƯỞNG LÀM PHÉP TRỊ THƯƠNG DỄ LẮM CHẮC ? CẬU TƯỞNG THIÊN THẦN THÌ MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM SAO ? CỨU MẠNG MỘT LẦN RỒI MÀ CÒN KHÔNG BIẾT QUÍ TRỌNG MẠNG SỐNG SAO ? CẬU CÒN BAO NHIÊU CÁI MẠNG ĐỂ TÔI CỨU HẢ ?"
Tôi còn chưa kịp thấy đau nữa mà đã loạn xị thế kia, Luey càng ngày càng giống con người rồi, thật là nóng nảy. Anh ta bảo tôi làm thì tôi làm thôi. Sao lại nổi giận ?
"đó là vì cậu ngu!!! tôi chỉ hỏi thử cậu thôi, đã đem cậu ta về thì sao mà để cậu ta chết được hả , loài người thật ngu ngốc không chịu nổi mà!!!" Luey bay vèo ra khỏi vườn.
Tôi không quan tâm, ngay lập tức nhìn xuống vết thương của Pete đã biến mất, một vết sẹo cũng không có,chỉ còn áo đỏ đẫm máu. Tôi thở phào, nước mắt vẫn còn ứa ra. Cảm ơn trời đất, em ấy về rồi. Mặt trăng của tôi về với tôi thật rồi. Người tôi yêu hơn hết thảy mọi thứ , giờ đã hoàn toàn nằm trong vòng tay của tôi, nếu đây là một giấc mơ, làm ơn đừng ai gọi tôi thức dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro