Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[another Ae 03] Nhất định phải tìm bằng được!


Tôi cảm thấy trong đầu mình càng lúc càng xuất hiện những kí ức chưa từng trải qua. Cứ như đã từng sống một cuộc đời khác. Dejavu chăng ? nhưng sao lại nhiều đến như thế được ?

Có một cuộc đời hoàn toàn khác tôi đã sống, ở đó, tôi đã có một đám bạn thân rất ồn ào, tôi là người đam mê thể thao, và khi đại học,tôi đã có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Gương mặt nhạt nhòa không thể nhớ được, nhưng cơ thể mềm mại trắng hồng, những nụ hôn, những cái chạm da thịt nóng bỏng, những lần bên nhau, cảm xúc ghen tuông, những giọt nước mắt đau khổ khi chia lìa, những lời nói êm ái thì thầm bên gối....tất cả từng bước từng bước hiện ra trong tâm trí tôi càng lúc càng nhiều thêm.

Thiên thần áo trắng trong giấc mơ chính là người tôi yêu. Em ấy vẫn không chịu cho tôi thấy mặt. Lần nào trong mơ, tôi cũng chỉ có thể nghe tiếng em ấy gọi tên mình. Nỗi đau đớn như cắt da cắt thịt, dường như, tôi đã quên điều gì đó nghiêm trọng lắm. Có phải em ấy đã không còn trên cõi đời này, có phải vì thế nên tôi đã từng tự sát , có phải chính vì quá đau lòng nên tự tôi đã tìm cách trốn tránh sự thật bằng việc lãng quên không ?

Vậy cớ gì tôi lại dần dần nhớ ra ?

Tại sao ?

Con tim này có phải đã quen đau đớn rồi chăng ?

Có phải con tim này đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật rồi chăng ?

Không thể nhớ ra tên của em ấy !

Bây giờ chưa nhớ ra mà đã đau đến không còn muốn sống. Nhớ ra sẽ còn thế nào ?

Tôi có một tuần một lần tìm đến bác sĩ tâm lí , ông ta đã khá cao tuổi, công việc của ông ấy chỉ là ngồi nghe tôi nói thôi. Tôi thích ông vì so với các bác sĩ khác cứ chăm chăm nhồi cho tôi một đống thuốc điều trị thần kinh hay là thuốc giảm triệu chứng ảo giác , bác sĩ này chỉ im lặng lắng nghe và đưa ra những lời khuyên tôi hãy bình tĩnh lại, không tìm đến cái chết.

Thực ra vị bác sĩ này chính là thiên thần Luey.

" tôi cảm thấy cậu vẫn có ý định tìm đến cái chết nếu nhớ ra được người mà cậu muốn nhớ, đúng không ? đó chính là lí do cậu không nhớ ra được đó. Người đó chắc chắn không muốn cậu từ bỏ mạng sống của mình đâu, Ae à"

" tôi khổ sở quá, càng ngày nỗi nhớ càng da diết thêm. Càng ngày tôi càng thấy đau đớn nhiều thêm. Hôm qua, không hiểu sao tôi đã mua cây thông Noel về và ngồi đó trang trí đến khuya, đã qua lễ Giáng sinh một tuần rồi, không hiểu tại sao tôi lại có thôi thúc muốn làm như vậy. Hôm nay là giao thừa ,tôi không muốn về nhà. Có lẽ tôi sẽ chỉ là bắt đầu một năm mới đầy nước mắt nữa mà thôi. Bác sĩ thấy ,một cuộc sống như vậy, ý nghĩa gì không ?"

" nếu vậy tôi hỏi cậu, đổi lại là cậu, nếu xảy ra chuyện gì đó không may qua đời, cậu có muốn người yêu cậu cắt cổ tay rồi chết đau chết đớn theo cậu không, Ae ?"

"không!!!" tôi ngồi bật dậy ngay. Không hiểu tại sao ngay chỉ là tưởng tượng ra người yêu không biết mặt mũi đó bị thương, tim tôi cũng đã đau không chịu nổi rồi.

Vị bác sĩ già chẳng nói gì thêm, chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương xót. Phải rồi, em ấy không chịu xuất hiện rõ ràng ngay cả chỉ là trong một giấc mơ, chính vì em ấy không muốn tôi lại một lần tìm đến cái chết.

Em ấy yêu tôi ! Rất yêu tôi. Ngay cả khi em ấy đang ở cõi nào đó không bao giờ về lại nữa, em ấy vẫn muốn tôi phải sống.

Có ai chỉ cho tôi cách nào có thể gặp được người trong mơ không ?

Nếu thế giới thật không cho tôi ở bên em ấy, vậy còn trong mơ thì sao ? ngay cả một giấc mơ cũng không được sao ? chỉ xuất hiện bên tôi trong giấc mơ ngắn ngủi, em ấy cũng nỡ nào mà từ chối tôi sao ?

Người yêu của tôi tàn nhẫn quá !

Vậy mà tôi vẫn cứ khát khao gặp em ấy, chỉ một lần thôi.

Nước mắt lại không khống chế được tràn ra đầm đìa. Tôi cứ như một thằng ngốc, ngoài khóc ra chẳng thể làm được gì.

" Ae, nếu gặp được người đó, trong mơ, cậu sẽ làm gì? sẽ ước gì gặp thêm một đêm rồi lại một đêm nữa đúng không ,loài người là sinh vật rất tham lam, không có ai là ngoại lệ"

" tôi ước gì em ấy xuất hiện, dẫu chỉ trong mơ mà thôi,cho tôi được nhìn thấy em ấy, cho tôi nhớ ra tình yêu của em ấy , tôi biết tôi yêu em ấy đến vô cùng, và tôi tin em ấy cũng yêu tôi nhiều hơn bất cứ ai, nên, chỉ nghĩ đến việc vì muốn chạy trốn nỗi đau mà tôi từ bỏ kí ức của mình,lãng quên tình yêu của em ấy mà tôi đã từng nhận được, tôi thấy mình rất hèn nhát, rất tệ bạc. Tôi chỉ ước ao được gặp em ấy một lần thôi..sau đó..."

"sau đó cậu tính thế nào ?"

" gặp được em ấy trong mơ, tôi nguyện ngủ mãi không bao giờ tỉnh dậy nữa. Bác sĩ, có lẽ sắp đến lúc tôi rời khỏi chuỗi ngày làm người này rồi, quả thật tôi sắp không còn chịu đựng lâu hơn nữa."

" Bao năm qua, tôi đi làm thật nhiều, toàn bộ tài sản của tôi, để lại hết cho cha mẹ, đứa con bất hiếu này quả thật chẳng thể cho họ được gì. Tôi cũng đã đăng kí hiến tặng cơ thể, sau khi tôi chết đi, bộ phận nào còn có thể giúp ích được cho ai đó,tôi sẽ cho đi tất cả. Dù sao thì, sống trong xã hội này bấy lâu, tôi chỉ có thể làm người có ích một lần vậy thôi. Thứ tôi dặn họ để lại, chỉ có trái tim thôi, tôi e là nếu ghép tim của tôi cho một ai đó, họ sẽ không thể nào sống vui vẻ nổi đâu. Còn linh hồn này, thuộc về tôi, tôi sẽ đi tìm em ấy,ở bất cứ thế giới nào, tôi nhất định đi tìm cho bằng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro