Chương 119 + 220
Giữa hè tháng tám, thời tiết cực nóng khó chịu.
Chuyến bay từ thành phố Việt Giang bay thẳng đến Côn Minh đáp xuống phi trường quốc tế, nhân viên tham gia đại hội giao lưu cảnh sát hình sự hai tỉnh lục tục đi ra khỏi sân bay, bên ngoài có một hàng xe đưa đón đặc biệt đang đậu.
Đội hình sự tỉnh Quảng Đông và đại biểu Đội hình sự thành phố Côn Minh bắt tay chào hỏi, đội phó Hình của Đội hình sự Cục thành phố Tân Châu cố ý dừng lại chờ Lý Toản, đại khái hai ba phút sau, từ cửa sân bay có một người đi ra, đầu đội mũ lưỡi trai, áo bóng rổ rộng thùng thình, lộ ra bắp chân săn chắc thon dài, dưới chân là đôi giày thể thao Li Ning lộ nửa mắt cá chân.
*Công ty Trách nhiệm hữu hạn Li Ning (phiên âm Hán Việt: Lý Ninh) (SEHK: 2331) là công ty sản xuất dụng cụ và trang phục thể thao lớn của Trung Quốc. Các sản phẩm mang nhãn hiệu Li-Ning hướng tới đối tượng khách hàng là những người chơi các môn thể thao như chạy bộ, bóng rổ, bóng đá, cầu lông và quần vợt.
Lý Toản đi sau cùng đoàn người, vai đeo ba lô, vừa đi vừa cong ngón trỏ đẩy vành mũ, lộ ra gương mặt đẹp trai sắc bén.
Đội phó Hình cảm thán trong lòng, nếu không quen biết Lý Toản, có lẽ anh sẽ cho rằng thằng nhóc trước mắt là một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu, rõ ràng gần 30 tuổi rồi, sao còn trẻ như vậy?
"Đội trưởng Lý, ở đây này."
Lý Toản đi qua nói: "Anh không đuổi theo họ à?"
"Họ còn đang hàn huyên, không vội. Đợi lát nữa cùng đi đi."
Lý Toản nhìn về phía đường lớn thênh thang ngoài cửa lớn sân bay, ngoài đường lớn là bãi đậu xe, từng chiếc xe bus và xe hơi các kiểu dáng đậu ngay ngắn chỉnh tề, rất nhiều tài xế tư nhân ngồi cạnh xe đang đợi mời khách.
"Tôi không đi cùng mọi người đâu."
Đội phó Hình đang rút điếu thuốc, nghe vậy hỏi: "Cậu định làm gì?"
"Đi cùng người yêu, anh nói còn có thể làm gì?"
"Thật hay giả? Đừng hù tôi, người yêu còn có thể đi công tác cùng cậu?"
Lý Toản đáp: "Được chứ. Chúng tôi thuận tiện đi du lịch luôn."
"..." Trong lòng đội phó Hình chua lè, là nước chanh nguyên chất ép ra không thêm nước, anh hỏi tiếp: "Đi công tác thôi mà, có cần thiết đến vậy không?"
Lý Toản cười ha ha hai tiếng: "Người trẻ tuổi yêu đương đều là củi khô lửa bốc, anh Hình, anh không hiểu đâu." Hắn nói xong nhìn thấy Giang Hành đứng dưới bóng cây râm mát, hắn nói nhanh hơn: "Không nói nữa, tôi đi trước đây. Nếu như cơ quan hỏi, phiền anh giúp báo một tiếng, sẽ đền ơn anh sau."
Đội phó Hình hiếu kỳ người yêu của Lý Toản là ai, thế là ánh mắt lặng lẽ nhìn theo hắn, nhưng phía sau đột nhiên có một nhóm người đi ra chặn mất bóng dáng Lý Toản. Đến khi đám đông tản đi, Lý Toản đã chạy mất tăm mất tích từ lâu rồi.
Không thấy được gì, đội phó Hình bóp cổ tay, đồng nghiệp hô to gọi anh qua, đừng bần thần. Anh đi vào xe, đồng nghiệp lên tiếng hỏi: "Hình như thiếu một người thì phải?"
"Thiếu Lý Toản, thằng nhóc đó đâu rồi?"
Đội phó Hình ngậm điếu thuốc vẫn chưa châm, hung hăng nói: "Đi với người yêu rồi."
Trong xe im lặng, dần dần có người phá vỡ bầu không khí đông lạnh: "Tuổi trẻ đúng là đầy tinh lực."
Một câu nói khiến tất cả mọi người nhớ lại nhiệt huyết thanh xuân, ai cũng luôn mồm khoác lác sự tích anh dũng mười mấy hai mươi năm trước của bản thân, còn về phần thật hay giả, trộn lẫn bao nhiêu tâng bốc thì chỉ có chính bản thân họ biết mà thôi.
Giang Hành đã đến Tam Giác Vàng dò đường trước một tuần, hôm nay cố ý đến Côn Minh đón Lý Toản. Hắn vào xe, còn chưa kịp cài dây an toàn đã bị Giang Hành đè trên ghế hôn môi.
Khí trời nóng bức, trong xe mở điều hòa, khí lạnh đầy đủ, cửa sổ xe được dán kính đã đóng chặt, ngăn cản tầm mắt theo dõi bên ngoài. Mùi nước hoa thoang thoảng trên người Giang Hành theo hơi thở của y truyền đến, lúc hôn môi, cánh tay Lý Toản nổi da gà, không biết là do bị lạnh hay là kích thích do Giang Hành mang lại.
Ngoài xe oi bức, trong xe lạnh lẽo, tình dục dần dần dâng lên khi môi lưỡi quấn lấy nhau, nhiệt huyết bị dục vọng bùng cháy kích thích thú tính nguyên thủy của đàn ông, khiến nụ hôn giữa họ không dịu dàng thắm thiết mà giống một cuộc chiến kịch liệt hơn.
Cắn xé nhau, không ai nhường ai, dưới sự tiến công mãnh liệt, lửa bắn khắp nơi.
Môi lưỡi quấn lấy nhau dây dưa quá mãnh liệt, trao đổi nước bọt cho nhau, tiếng nước vang lên, lại thêm từng tiếng thở dốc hổn hển, Lý Toản nắm chặt cánh tay Giang Hành, cảm nhận cơ bắp săn chắc hữu lực dưới lớp quần áo mỏng, bỗng nhiên nắm chặt kéo xuống, một nút áo của y bị giật đứt, áo sơ mi bị kéo ra, lộ ra xương quai xanh, vòng cổ xuyên viên đạn bạc bắn ra, trúng xương quai xanh Lý Toản.
Dưới tình huống cả người nóng rực, xúc cảm lạnh băng này nhỏ đến không đáng để ý.
Lý Toản ngửa đầu, khép hờ hai mắt, mặc kệ đầu lưỡi Giang Hành đang đùa bỡn hầu kết của hắn, cánh tay ôm Giang Hành đã dời lên mái tóc của y, hờ hững nắm lấy tóc y.
Tin tin – Tiếng kèn xe đột ngột vang lên đánh thức hai người đang mê muội, chiếc xe hơi bị cản phía sau đang điên cuồng ấn kèn xe.
Lý Toản hung hăng nhắm mắt, năm ngón tay buông ra, sau đó mở mắt ra thưởng thức Giang Hành cài nút áo lộ ra gợi cảm sơ cuồng.
Y cong khóe môi, cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lý Toản, trong giọng nói lười biếng mang theo ý cười: "Làm sao bây giờ? Anh muốn tiếp tục."
Hắn cũng cười, ngón tay mơn trớn cần cổ Giang Hành, hài lòng khi thấy y run lên một cái không nhẹ cùng hai mắt lập tức tối đi của y. Sau khi đùa với lửa, hắn buông tay ra không quản, đẩy vai Giang Hành nói như việc không liên quan đến mình: "Lái xe đi. Hay là anh thật sự muốn chơi xe rung giữa đường lớn?"
Giang Hành rất càn rỡ: "Thật kích thích."
Lý Toản: "Cút, em không muốn dùng cách này vinh quang xuất hiện trên bản tin các tờ báo lớn."
Giang Hành lui về ghế lái, sau khi tình dục được kiềm chế một chút, y bắt đầu nổ máy xe dưới tiếng kèn xe thúc giục từ xe cộ phía sau, lái xe nhanh như chớp chạy thẳng về khách sạn gần nhất, rất nhanh thuê phòng check in rồi kéo Lý Toản lên lầu.
Vừa vào phòng, hai người đã ôm lấy nhau, quần áo rơi lả tả xuống đất, di động ném trong đống quần áo, nửa chừng có sáng lên vài lần, nhưng vì không ai nghe máy mà tự động tắt.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngã về tây, ráng đỏ trải rộng nửa bầu trời, ánh sáng rực rỡ mỹ lệ, giống như in 3D vậy.
Bên trong phòng, Lý Toản trần trụi thân trên nằm trên giường lớn màu trắng, nhắm mắt lại ổn định hơi thở rối loạn, chăn trắng che ngang lưng, sau lưng săn chắc là những dấu vết lốm đốm, trong thùng rác toàn là "áo mưa" vừa sử dụng, quần áo tùy tiện ném loạn khắp phòng, có thể thấy được vận động vừa rồi kịch liệt đến cỡ nào.
Tiếng đập cửa vang lên, Lý Toản không động đậy.
Một lát sau, tiếng nước trong phòng dần tắt, cửa phòng tắm mở ra, Giang Hành bước ra đi mở cửa phòng, nhận bữa ăn khách sạn đưa tới. Cả người y vẫn hơi ẩm ướt, mặc đồ tắm kiểu giống như kimono của đàn ông Nhật Bản, lồng ngực mở rộng thấy được dấu răng còn mới tinh.
Lý Toản mở mắt ra nhìn Giang Hành, y cứ mặc như vậy đi ra ngoài mở cửa, mặc cho ai nhìn thấy dáng vẻ này của y cũng đoán ra được y vừa làm gì.
Giang Hành kéo hắn ra khỏi chăn, đỡ hắn ngồi vững rồi lấy thức ăn trên xe đẩy đặt lên bàn: "Ăn cơm thôi."
Lý Toản đã đói đến nỗi bụng dán ra sau lưng, hắn ngồi thẳng dậy, kéo chăn tùy tiện quấn quanh eo, vừa bước chân định đi đến thì lập tức bị đau buốt suýt chết, hắn âm thầm nhe răng trợn mắt, bước từng bước nhỏ đi tới, thấy trên bàn cơm toàn là cháo loãng cải trắng lập tức cau mày: "Chỉ có vậy?"
Giang Hành liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục đẩy xe ăn qua, mở ra đều là thức ăn cứng đủ màu sắc hương vị.
*硬菜: từ Đông Bắc, là loại thức ăn nhanh chóng lấp đầy bụng ví dụ như thịt, cá, các loại giò hầm, tôm bự cũng được tính nhưng tôm hùm hay cá sống đắt tiền không được tính.
"Này còn tạm được." Lý Toản nói thầm một câu, cầm đũa lên càn quét cơm nước như gió cuốn mây tan, hắn thật sự quá đói.
Thức ăn trên máy bay vốn ít, sau khi đáp xuống sân bay chưa kịp ăn gì đã quấn lấy Giang Hành mấy tiếng đồng hồ, giữa chừng có ăn bánh mì và uống chút nước, sau đó lại tiếp tục lăn lộn đến bây giờ, cuối cùng cũng được ăn cơm nước đàng hoàng rồi.
Giang Hành cũng ngồi xuống, mặc dù không ăn uống ngấu nghiến khoa trương như Lý Toản, nhưng tốc độ cũng không chậm. Dù sao y là người xuất lực, bàn về trình độ đói bụng thì không tốt hơn hắn là bao.
Hai người đàn ông tinh lực tràn đầy nhanh chóng giải quyết bữa ăn dành cho ít nhất ba bốn người, sau khi ăn xong, Lý Toản vốn muốn hút điếu thuốc, nhưng sờ khắp túi hai người vẫn không tìm được thuốc lá, đành phải ngậm cây tăm cho đỡ nghiện.
Giang Hành đưa cho hắn viên kẹo, hai người ôm nhau ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn ngắm ánh nắng chiều.
Một người mặc áo choàng tắm, một người thì quấn chăn quanh người, sau khi ăn uống no đủ mới thảnh thơi nói chuyện "phong hoa tuyết nguyệt", dù nội dung cuộc nói chuyện tràn ngập khói thuốc súng, có lẽ đây chính là sự lãng mạn khác biệt của họ so với người khác.
Lý Toản nói: "Tỉnh Quảng Đông và tỉnh Vân Nam hợp tác thành lập một tổ hành động đặc biệt, do cảnh sát hình sự và bộ đội đặc chủng kết hợp, đồng thời liên hệ tình báo của họ ẩn náu ở Tam Giác Vàng nhiều năm." Hắn dừng một chút rồi nói: "Em không được chọn."
Chuyện này trong dự đoán.
Tổ hành động đặc biệt phải hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, về công thì Lý Toản chưa đủ tư cách gia nhập, về tư thì ở thành phố Việt Giang có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm Trình Vi Bình, ông ta cũng không dám làm quá.
Vậy nên tổng hợp lại, lần này Lý Toản đến tỉnh Vân Nam chỉ là đi ngang qua sân khấu, không đi đến nơi nguy hiểm thật sự.
Hắn hỏi: "Anh có thu hoạch gì không?"
"Thu hoạch không nhiều. Hai ngày đầu anh đến cảng Quan Lũy, lảng vảng ở đây hai ngày hỏi thăm tin tức, sau đó đi đến Tam Giác Vàng, lên núi lớn, có điều không trà trộn vào hang ổ bọn buôn ma túy. Gần đây hang ổ bọn buôn ma túy trên núi đề phòng nghiêm ngặt, hẳn là đã nhận ra điều gì."
Cảng Quan Lũy là cảng đầu tiên các quốc gia khác nhập vào Trung Quốc qua sông Mê Kông, có thể đi đến khu Tam Giác Vàng, cũng là cảng đầu tiên giao thương trực tiếp giữa Trung Quốc và Lào, Việt Nam, Thái Lan.
Bến cảng tốt xấu lẫn lộn, cũng là nơi tốt nhất để thu thập tin tức.
Mà các băng đảng buôn ma túy lớn ở Tam Giác Vàng thường đóng quân trên núi, gần doanh trại bố trí tuần tra và trạm gác, người thường cơ bản không trà trộn vào được.
"Anh vào hang ổ ma túy làm gì?"
"Thám thính nơi ẩn thân của Vạn Thiên Sơn."
"Tìm được rồi?"
Vạn Thiên Sơn tập hợp những tên buôn ma túy ở bang Shan thành lập quân đội, nhưng đặc khu bang Shan có các thế lực phức tạp, mà Vạn Thiên Sơn ẩn nấp ở nơi sâu nhất trong vô số thế lực lớn nhỏ, nếu không có Lâu Cát, bọn họ thậm chí không biết tên thật của hắn.
Lý Toản chỉ đại khái suy đoán Vạn Thiên Sơn sẽ trốn trong đặc khu bang Shan ở Myanmar, vì đặc khu bang Shan là lãnh thổ trong Myanmar, cũng bởi vì 80% heroin ở Tam Giác Vàng đến từ Myanmar, mà 80% heroin ở Myanmar lại đến từ bang Shan, còn có cả ma túy đá chảy ra từ đặc khu bang Shan.
"Không đơn giản như vậy." Giang Hành phủ nhận, y nói tiếp: "Có tin tức nhỏ Vạn Thiên Sơn trốn ở Bang Wa."
Bang Wa, đặc khu lớn thứ hai ở bang Shan.
Lý Toản không giải thích được: "Sao Vạn Thiên Sơn dám? Bang Wa có mối quan hệ mật thiết với Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, hỗ trợ qua lại lẫn nhau, nếu Trung Quốc đứng ra đề nghị liên quân Bang Wa trợ giúp bắt Vạn Thiên Sơn thì có lẽ không quá khó khăn."
Địa thế và các thế lực ở khu vực Tam Giác Vàng cực kỳ phức tạp, một lời khó có thể nói hết. Phạm vi Tam Giác Vàng ước chừng một phần trong bang Shan và bang Kachin phía đông bắc Myanmar, vùng biên giới phía bắc Thái Lan, vùng biên giới phía tây của Lào, tổng cộng chừng 3000 thôn trấn lớn nhỏ. Vì chính phủ Thái Lan áp dụng biện pháp mạnh và hiệu quả chống ma túy, nên đa số nơi sản xuất ma túy dời vào trong lãnh thổ Myanmar, còn lại một bộ phận sản xuất ở Lào.
Myanmar là một quốc gia liên bang, bang Shan phía đông, bang Kachin phía bắc đều là đặc khu tự trị, tự thành lập chính phủ riêng, nhưng lại nghe lệnh chính phủ trung ương Myanmar.
Bang Shan phân chia thành Bang Shan bắc và nam, Bang Wa nằm ở phía đông bang Shan, là đặc khu lớn thứ hai của bang Shan, nơi này đồng dạng có chủ quyền tự trị cao, có chính phủ độc lập và liên quân Bang Wa.
Trước khi thi hành chính sách chống ma túy mạnh mẽ, Bang Wa bị các quốc gia lớn trên thế giới kiêng kỵ. Đặc biệt là nước Mỹ tiêu thụ gần 60% ma túy Tam Giác Vàng thậm chí từng kiện một loạt lãnh đạo Bang Wa ra tòa, sợ bọn họ sau khi lên nắm quyền sẽ mở trồng khu vực trồng cây anh túc ở Bang Wa.
Không sai, Bang Wa – khu vực nhỏ bé thậm chí không tìm thấy trên bản đồ lại từng là khu vực trồng cây anh túc lớn nhất thế giới. Cho đến khi chủ tịch chính phủ Bang Wa cam đoan rằng Bang Wa hoàn toàn cấm ma túy, cấm trồng cây anh túc, năm 2005 thành khu vực không ma túy, đồng thời tiến hành hợp tác chống ma túy với bộ phòng chống ma túy Trung Quốc, song song đạt thành quan hệ hợp tác với không ít xí nghiệp Trung Quốc.
Tổng kết lại, tiền đề là Myanmar có ý định diệt trừ Vạn Thiên Sơn, cùng với quan hệ mật thiết giữa Bang Wa và Trung Quốc, vậy mà Vạn Thiên Sơn vẫn chạy đến Bang Wa, là gã chán sống hay là cho rằng Trung Quốc không hề biết chút gì về những hành động của gã?
Giang Hành lên tiếng: "Bang Wa nhiều núi sâu, trong núi sâu lại càng nhiều thôn xóm. Tuy rằng toàn khu vực có lệnh cấm ma túy, nhưng vì vậy mà vừa khéo Bang Wa thoạt nhìn là nơi an toàn nhất."
Y bắt đầu phân tích thế cục khu Tam Giác Vàng: "Hiện tại Bang Wa cấm ma túy nghiêm nhất, nhưng không có nghĩa ma túy lưu thông ít đi. Vị trí của nó quá đặc biệt, nhiều dãy núi, thích hợp trồng cây anh túc, biên giới trải dài, em cũng biết đó, biên giới quốc gia là nơi khó quản lý."
Mà buôn ma túy lãi kếch sù, ở nơi bị pháp luật nghiêm khắc cấm cản mà còn dám làm liều, huống chi là vùng biên giới nơi pháp luật lỏng lẻo nhất.
"Tỉnh Chiang Rai ở biên giới Thái Lan và phía bắc tỉnh Chiang Mai đã dọn sạch khu trồng cây anh túc, các biện pháp cấm ma túy rất nghiêm khắc, chính phủ Thái Lan nghe phong phanh về các hoạt động của Vạn Thiên Sơn hai năm gần đây, cân nhắc sự an toàn, họ không quá chào đón Vạn Thiên Sơn. Vậy nên gã sẽ không xem xét trốn ở Thái Lan."
Tỉnh Chiang Rai biên giới Thái Lan và phía bắc tỉnh Chiang Mai thuộc phạm vi Tam Giác Vàng, hiện nay là khu vực tương đối an toàn trong Tam Giác Vàng.
"Về phần Lào, anh có chút nghi ngờ." Giang Hành dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp: "Vạn Thiên Sơn từng hoạt động ở Lào, so sánh với chính phủ Myanmar muốn đẩy gã vào chỗ chết thì Lào là nơi ẩn thân tốt hơn, nhưng gã lại trốn ở Bang Wa mà không phải là Lào. Anh có thể đoán lý do chỉ vỏn vẹn một."
"Là gì?" Lý Toản không rành rẽ Tam Giác Vàng bằng Giang Hành, hiện tại hắn không hiểu.
"Trung Quốc và Lào có quan hệ tốt, Vạn Thiên Sơn kiêng kỵ."
"Không hợp lý." Lý Toản nói: "Vạn Thiên Sơn ẩn náu ở Tam Giác Vàng mười mấy năm, suốt mười mấy năm qua không dám chủ động khiêu khích phía Trung Quốc, bằng không phía Trung Quốc đã phát hiện thân phận gã từ lâu. Suy luận từ góc độ này, gã không có thù oán với phía Trung Quốc, không đến mức kiêng kỵ quan hệ giữa Trung Quốc và Lào."
"Trừ phi Vạn Thiên Sơn cho rằng phía Trung Quốc đã biết gã từng hoạt động ở thành phố Việt Giang."
"... Lâu Cát."
Tin tức về vụ cháy lớn phố Khanh Thủy gây xôn xao khắp nơi, nhưng phía chính phủ không xác định rõ vụ án mất súng Đường Sơn 16 năm trước, theo lý mà nói, Vạn Thiên Sơn không thể nào biết được tin tức trong nội bộ cảnh sát, trừ phi có người cố ý lợi dụng tin tức này khiến gã bị vây ở Bang Wa.
Mà Lâu Cát là lựa chọn tốt nhất.
Giang Hành nói: "Thì ra đây chính là hợp tác mà hắn nói, không tính vô dụng."
Lý Toản tiếp lời: "Bang Wa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chính phủ Bang Wa chưa chắc đồng ý cho chúng ta truy tìm Vạn Thiên Sơn trong phạm vi lớn."
Dù là đồng ý, sau khi bắt được Vạn Thiên Sơn, chính phủ Bang Wa chắc chắn sẽ không giao gã cho phía Trung Quốc thẩm vấn.
"Có thể tìm dân bản xứ hỗ trợ."
Lúc này Lý Toản mới nhớ ra Giang Hành đã tìm những người ở Tam Giác Vàng thu thập tin tức giúp y, nhưng có đủ người không?
Giang Hành gác cằm lên vai hắn nói: "Hẳn là đủ. Không nói chuyện này nữa, chúng ta ngủ một lát đi?"
Ăn uống no đủ, nói chuyện "phong hoa tuyết nguyệt" xong lại ngủ một giấc dưỡng tinh thần, đáp ứng hoàn hảo hướng dẫn cặp đôi du lịch.
Lý Toản cũng mệt mỏi, không phản đối đề nghị của Giang Hành, hắn đi tắm rửa thu dọn một chút rồi bò lên giường đắp chăn, trong căn phòng mờ tối, mặc cho cơn buồn ngủ mãnh liệt bao phủ hắn.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Giang Hành sau lưng bỗng quay qua, ôm lấy hắn từ phía sau, hai người ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau.
Bầu trời quang đãng.
Sở cảnh sát tỉnh Vân Nam cử hành Đại hội giao lưu hai tỉnh Quảng Đông và Vân Nam, nhân viên trinh sát ưu tú của các thành phố thuộc hai tỉnh lần lượt tham gia hội giao lưu, đề tài mấu chốt chủ yếu là làm sao dùng kinh nghiệm phong phú kết hợp kỹ thuật trinh sát hiện đại tiến hành phá án. Những người tham gia đều có kỹ năng riêng, đều là nhân vật nổi danh trong giới cảnh sát.
Lý Toản nghe một lần, học hỏi được nhiều điều có ích, những điểm nghi vấn trong quá trình phá án trước đây được mọi người chỉ bảo, lập tức hiểu ra. Nếu không phải còn có sắp xếp khác thì có lẽ hắn sẽ mặt dày đi học ké.
Các buổi giao lưu sau đó thiên về chính phủ, kế tiếp còn có một loạt hoạt động diễn tập người thật. Nội dung diễn tập của các thành phố không khác nhau là bao, Lý Toản không có nhiều hứng thú với việc này bèn tranh thủ cơ hội chạy đi.
Hắn thuận tiện xin đội phó Hình cho nghỉ, lý do quang minh chính đại: Đi chơi với người yêu!
Vì thời gian hai tỉnh giao lưu kéo dài tới một tuần, thế nên đội phó Hình chỉ cảm thán "bánh chó" quá khó ăn rồi cho hắn đi.
Lý Toản thản nhiên trốn việc, trang bị nhẹ nhàng bước lên máy bay đi đến Tây Song Bản Nạp, đáp xuống sân bay rồi không hề dừng chân mà tiếp tục chạy đến cảng Quan Lũy huyện Mãnh Lạp, xế chiều hôm đó mua vé tàu đi đến bang Wa.
Vừa đặt chân lên đất liền, Giang Hành mặc áo sơ mi hoa, đội mũ rơm đã dung nhập vào quần chúng địa phương, gương mặt y đã hóa trang, da vàng như nghệ, thoạt nhìn giống một tên lưu manh bình thường chơi bời lêu lổng thỉnh thoảng lén vận chuyển ma túy.
Giang Hành ngoắc ngoắc Lý Toản ở bến tàu: "Không mang hành lý à?"
Hắn lắc đầu, đánh giá y rồi nói: "Em tin trước kia anh phản nghịch rồi." Hắn cho rằng một quý ông như Giang Hành hẳn là không thể cải trang làm lưu manh vô sỉ được.
Một tay y khoác lên vai Lý Toản, cả người như không xương đi đứng loạng chà loạng choạng, mí mắt rũ xuống như híp lại: "Đội trưởng Lý thân yêu, tính tình anh rất thành thật, không có nói dối."
Bến tàu đông người chen chúc, trước sau là các căn nhà san sát, có nhà được xây bằng đá tảng, có vài căn thì xây bằng tre trúc, đặc điểm địa phương khá đặc trưng. Hai bên đầu đường có một loạt quầy bán cá, dưới đáy thùng đựng cá có một lớp lá chuối, nước trong veo, nhà cửa màu trắng, đá màu đen và lá chuối xanh biếc, màu sắc sặc sỡ sống động, khiến người ta khó tin được rằng nơi này là vương quốc ma túy nổi tiếng toàn cầu.
Một đám trẻ con đang nô đùa, đột nhiên lao ra khỏi ngõ nhỏ, một chiếc xe bánh mì màu xanh nhìn trái nhìn phải đều thấy tròn vo đột nhiên phanh lại, đầu xe phanh gấp, đuôi xe nhếch lên rồi hạ xuống, thân xe run lên, tài xế trong xe nhoài ra cửa sổ xe dùng tiếng Wa mắng bọn trẻ con.
Động tác liên tục, không hề khựng lại chút nào, rõ ràng rất có kinh nghiệm.
Đám trẻ con cười đùa bỏ đi, tài xế quát một tiếng rồi quay mặt lại, ngoắc ngoắc Giang Hành và Lý Toản: "Bạn cũ thân mến!" Ngữ điệu kỳ quái, nhưng đúng là tiếng Hoa.
Giang Hành kéo Lý Toản đi đến: "Lên xe thôi."
Trong xe vang lên tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, tài xế rung đùi đắc ý khởi động chiếc sư tử biển nhỏ xinh, đi qua bến tàu náo nhiệt, qua nhiều đường tắt đặc sắc địa phương, ra khỏi thị trấn đi vào đường núi.
Đường núi là đường đất, xe chạy vô cùng xóc nảy, dù là Lý Toản cũng hơi bị váng đầu.
Giang Hành ôm lấy hắn nói: "Dựa vào anh nghỉ ngơi đi. Bây giờ chúng ta đi Pangkham, rất nhanh sẽ đến."
Khu tự trị bang Wa phân chia thành 3 huyện 2 đặc khu, Pangkham là một trong hai đặc khu. Nơi này không lớn, lái xe rất nhanh sẽ đến.
*Pangkham: trước năm 1999, là một thị trấn ở phía đông bang Shan của Myanmar. Thị trấn nằm ven sông Nam Hka (南卡江, Nam Ca) gần biên giới với tỉnh Vân Nam của Trung Quốc.Pangkham nằm đối diện với huyện Mạnh Liên của Trung Quốc. Thị trấn này là thủ đô trên thực tế của Bang Wa, về mặt chính thức được xác định là Khu đặc biệt số 2, trong khi Hopang là thủ phủ do chính phủ Myanmar quy định.
Thị trấn có các khách sạn, cửa hàng, một siêu thị, quán bar karaoke, một khu chơi bowling, và một casino hoạt động 24 giờ. Cuộc sống ban đêm của thị trấn tập trung quanh casino. Thực phẩm tại Pangkham chủ yếu được nhập khẩu từ Trung Quốc. Các ô tô tại thị trấn chủ yếu là của Land Rovers và xe tải nhỏ của Nhật, chúng được nhập lậu từ Thái Lan.
Giang Hành nhỏ nhẹ ôn hòa nói với Lý Toản, quay đầu lập tức vỗ lưng ghế lái hung thần ác sát nói: "Con mẹ nó, cậu biết sẽ đi đường núi sao không lái chiếc xe nào tốt hơn hả?"
Tài xế không dám nói là hắn cố ý lái chiếc xe không thích hợp đi đường núi tới đón người cha phe Giáp tôn kính, chỉ nhún nhún vai đánh tay lái, nhỏ giọng nói xin lỗi thuận tiện nói sau xe có một thùng xốp, trong thùng có đá và nước ướp đá, uống chút nước có thể bớt say xe.
Giang Hành cau mày, lấy chai nước vặn mở nắp, tự đút cho Lý Toản.
Tài xế đã lăn lộn cùng Giang Hành mấy năm qua, chưa từng thấy dáng vẻ quan tâm khẩn trương như vậy của y, hắn không khỏi khiếp sợ hai người này ngọt thấy ớn.
Mấy phút sau, Lý Toản đã thích ứng được cảm giác lắc lư, cầm lấy cánh tay Giang Hành nhìn từng nhóm bóng xanh lướt nhanh qua cửa kính xe, cùng với bóng người bận rộn bên cạnh những bóng xanh.
"Là vườn trà." Giang Hành nói.
"Trồng thay thế cây anh túc à?"
"Ừ."
Một trong những cách mà vùng Tam Giác Vàng cấm ma túy là dùng cây nông nghiệp khác thay cho cây anh túc, cung cấp việc làm, bảo đảm phát triển kinh tế không đứt gãy.
Lý Toản nhìn về phía tài xế: "Người của anh?"
Giang Hành đáp: "Bạn cũ quen trước đây."
Lý Toản lại hỏi: "Vạn Thiên Sơn đang ở thị trấn Pangkham sao?"
"Không. Nhưng ở đó có một người có lẽ biết Vạn Thiên Sơn đang trốn ở đâu. Chúng ta đi hỏi thăm một chút."
Cùng lúc đó, Cục cảnh sát tỉnh Vân Nam.
Một tổ hành động đặc biệt gồm tỉnh Quảng Đông và đội trưởng Đội chống ma túy của Cục cảnh sát tỉnh Vân Nam đã lập một kế hoạch vây bắt Vạn Thiên Sơn. Tỉnh Vân Nam cung cấp thông tin về nhân viên tình báo đã phục kích ở Tam giác vàng nhiều năm.
Tổ hành động đặc biệt vừa đến Tam Giác Vàng là có thể thông qua cách thức đặc biệt của họ liên hệ với nhân viên tình báo, nhận được tin tức mong muốn.
Người phụ trách tổ hành động đặc biệt hỏi: "Đối với người tên là Côn Sơn, các anh có hiểu biết gì không?"
Đội phòng chống ma túy Cục cảnh sát tỉnh Vân Nam nhìn thủ trưởng, được cho phép mới trả lời: "Chúng tôi luôn thu thập tình báo về Côn Sơn, gã ở Tam Giác Vàng từ năm 2004 – 2005, đại khái sáu bảy năm trước đột nhiên tập hợp một đám phiến quân không có chỉ huy, tổ chức thành tập đoàn buôn lậu thuốc phiện Côn Sơn, dựa vào một nhóm buôn ma túy và đen ăn đen, nhanh chóng chiếm đoạt địa bàn, mở rộng lãnh thổ. Gã không hút thuốc lá, cũng không cho phép đàn em hút thuốc, nghiễm nhiên trở thành một trùm ma túy lớn khác ngoài Khun Sa."
"Côn Sơn tương đối nhìn xa trông rộng, gã dùng tiền kiếm được từ buôn ma túy để nuôi binh lính riêng, mua vũ khí kiểu mới, chờ đến khi chính phủ Myanmar các nơi phát giác thì gã và tập đoàn của gã đã không thể lay động. Bắt đầu từ năm kia, bang Shan truyền ra tin Côn Sơn có ý xây dựng quân đội, thành lập chính phủ độc lập, khi các đặc khu khác cấm ma túy nghiệm ngặt thì tập đoàn của gã lại không ngừng mở rộng bản đồ trồng cây anh túc."
"Chính phủ Myanmar tạm thời không có biện pháp xử trí gã."
"Còn thân phận của Côn Sơn, thân phận trước khi gã trở thành trùm ma túy lớn, các anh đã điều tra được chưa?"
"Vẫn chưa biết. Côn Sơn tính tình cẩn thận, chỉ biết gã là người Trung Quốc."
"Biết hành tung của Côn Sơn không?"
"Nhân viên tình báo của chúng ta vẫn chưa truyền tin tức về."
Trong bầu không khí yên tĩnh, nhân viên các bên im lặng, kim đồng hồ xoay tròn liên tục theo quy luật, trên đồng hồ điện tử sơn thủy treo trên tường, số hiển thị ngày tháng bị một ánh sáng đỏ chói mắt bao phủ.
Tách sứ đặt xuống bàn vang lên tiếng va chạm nhẹ, đánh thức sự yên tĩnh đã lâu. Một giọt nước tràn ra, nhanh chóng đọng thành một vệt nước, tiếng rào rào kéo đến, lập tức có người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mưa rồi?"
Ngày 16 tháng 8, 6 giờ 33 phút chiều, bầu trời Côn Minh tỉnh Vân Nam bắt đầu mưa to, mây đen đồng dạng che kín bầu trời đặc khu Pangkham, bang Wa, giống như một con thú khổng lồ nuốt trời ăn đất, trong nháy mắt dập tắt ánh chiều tà ngày hè, gió lớn mưa rào ào ào thổi tan náo nhiệt trên đường lớn trong thị trấn.
Người đi đường chạy nhanh, xe hơi lao về phía trước như một con cá đâm đầu xuống biển, chạy đến giao lộ lại phát hiện bên kia cũng có một con "cá" vọt tới bèn khẩn cấp phanh xe, kỹ thuật điêu luyện, vứt tay đua xe nhà nghề đến 180 con phố.
Chạy hết đường xá nửa thành phố mà cứ phanh xe ít nhất mười lần, phanh đến nỗi Lý Toản muốn móc súng ra đại khai sát giới.
Cho đến khi chiếc xe hơi dừng lại một đầu đường chật hẹp, mặt mày Lý Toản vẫn còn âm trầm, ánh mắt đầy sát khí lườm tài xế.
Tài xế gãi gãi mái tóc đầy dầu thoạt nhìn như cả tháng chưa gội, cười gượng nói: "Tôi quên anh vừa mới đến là khách quý, tôi bảo đảm lúc về không giành đường nữa."
Lý Toản cười lạnh: "Lần tới papa sẽ lái xe cho con hưởng thụ một chút."
Tài xế lẩm bẩm từ chối: "Bạn như quần áo, vợ như tay chân. Dám đụng vào bà xã của tôi, tôi nổ chết anh."
Giang Hành đột nhiên che trước mặt hắn, tài xế ngẩng đầu liền thấy tên nhân mô cẩu dạng kia nhếch môi cười, không có túi da ngụy trang kia, quả thật âm u khủng bố, khí lạnh thổi qua, nhìn mà sợ teo chym.
"Ông chủ?" Tài xế dè dặt lên tiếng.
"Cậu có nhiều vợ lắm đúng không?" Giang Hành lên tiếng.
"Ai cũng yêu như bảo bối." Tài xế đáp.
"Một chiếc Cherokee đổi chiếc..." Giang Hành nhìn chiếc sư tử biển sau lưng tài xế nói tiếp: "Chiếc tiểu khả ái của cậu."
Hai mắt tài xế sáng lên: "Đổi! Trong gara của tôi còn rất nhiều tiểu khả ái, tuyệt đối chịu đựng được "tiểu khả ái" nhà anh mặc sức dày vò... Không thích? Vậy đổi thành tiểu bạc sexy của tôi được không?"
Tài xế đi theo thao thao không ngừng, Giang Hành cự tuyệt: "Không cần. Lần tới lái xe cậu ngồi sau, để tiểu khả ái nhà tôi tiễn cậu một đoạn đường."
"ỰC."
Tài xế cảm thấy "tiễn cậu một đoạn đường" và "tiễn ngươi về Tây thiên" không khác gì nhau.
Giang Hành vỗ vỗ vai hắn: "Đừng quên giao hẹn."
Y cười híp mắt, không uy hiếp người hiền lành, nhưng tài xế biết rõ bản tính ác liệt của y, lúc này hắn hiểu rõ trong lòng, nuốt nước miếng một cái, rõ ràng ông chủ muốn xả giận thay người yêu, lầy tiền tài của người ta thì hắn không thể không nghe lời.
"Thông minh." Giang Hành cười cười, bước nhanh vài bước đuổi theo kịp Lý Toản, từ sau lưng ôm lấy hắn thì thầm bên tai: "Trong túi anh có kẹo, ngậm một viên sẽ thoải mái hơn một chút."
Lý Toản dùng sức nhắm mắt, chịu đựng đau đớn nơi huyệt Thái Dương, thò tay tự nhiên lấy viên kẹo trong túi Giang Hành rồi ngậm hai viên vào miệng.
Bọn họ đi dưới mái hiên trong ngõ nhỏ, tránh mưa to như trút, trong ngõ không đủ ánh sáng.
Giang Hành giơ tay che mưa trên đầu Lý Toản, y ướt đẫm nửa người mà hắn chỉ ướt chút góc áo.
"Bắt được người biết nơi ẩn nấp của Vạn Thiên Sơn, đang giam trong một xưởng chế biến trà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro