19
Sau khi Cố Hành Giản nói ra lời này cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Hắn chỉ nghĩ đi dạo trong thành, cũng không tính toán bái phỏng Hạ gia. Thay đổi kế hoạch, tùy tiện quấy rầy cũng không phải nguyên tắc nhất quán của hắn.
Hạ Diễn lại rất cao hứng, lôi kéo Cố Hành Giản tiến vào gia môn, nhiệt tình giới thiệu.
Hạ Diễn cho rằng Cố Hành Giản là lần đầu tiên tới, kỳ thật không phải vậy.
Kiến trúc Hạ gia so với biệt thự Tể tướng còn hoa lệ hơn, hoa cỏ, cây cối sum suê tươi tốt. Ngày ấy bày tiệc rượu, chính đường phía trước có vẻ che lấp phong cảnh chung quanh, thấy không rõ toàn cảnh. Hôm nay đã dọn dẹp hết bàn ghế, có đá Thái Hồ và mấy cây tùng trúc, càng hiển hiện ý phong nhã.
Cố Hành Giản và Hạ Diễn đi ở phía trước, Hạ Sơ Lam chậm rãi theo ở phía sau, ánh mắt không tự giác dừng tại bóng dáng mảnh khảnh của người nọ, lại lướt qua đầu vai nhìn sườn mặt hắn, thoáng xuất thần.
Nàng cũng không biết tại sao lại để ý một nam nhân mới gặp qua vài lần nhiều như vậy. Có lẽ do đêm đó hắn ôm ấp quá dịu dàng, hay là hắn tu bổ sách quá xinh đẹp tinh tế, hay là cách nói năng của hắn tự nhiên toát ra khí độ thanh quý, tất cả đều không tự giác mà hấp dẫn nàng.
Đã từng có một người, như sao trời đáp xuống trong sinh mệnh nàng, gần như thay đổi nhân sinh của nàng. Nàng ngại ngùng với đủ loại lý do, trước sau không nói tình cảm với người đó ra ngoài miệng. Cho tới hôm nay phân cách ở hai thời không khác nhau, không bao giờ có khả năng chính miệng nói ra nữa, ít nhiều biến thành một loại tiếc nuối.
Người này và hắn đồng dạng xuất sắc, bất luận là phong thái trên người thế nào, vẫn không che lấp được tài tình, vững chãi như núi, khí chất như mặt nước.
Nàng rốt cuộc biết được, có người gặp hoài cũng chẳng nhớ, cũng có người mới gặp đã khắc sâu. Cố Hành Giản phát hiện ở phía sau người nọ vẫn luôn nhìn hắn, làm bộ không phát hiện, tiếp tục như không có việc gì nói chuyện với Hạ Diễn.
Chờ tới chỗ ở của Hạ Diễn, Hạ Sơ Lam và thị nữ đi lấy nước, Cố Hành Giản tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, nhìn nhìn khắp nơi. Hầu như đều là sách, trên tường treo mấy bức tranh chữ, đều không phải bút tích của danh gia, nhưng câu chữ phần lớn khích lệ người tiến tới.
Từ thư phòng phần nhiều có thể nhìn ra bản tính chủ nhân, nơi này sách nhiều mà không loạn, chân thật mà không hoa lệ, có thể thấy được chút ít.
Hắn nhìn thấy trên giá bát bảo có hình nộm nhỏ làm bằng vải, trước ngực hình nộm thêu mảnh vải, viết ba chữ "Ngô Chí Viễn". Hắn cảm thấy thú vị, vừa lúc Hạ Diễn bưng điểm tâm lại đây, liền hỏi cậu: "Cái hình nộm này là......"
Hạ Diễn vội vàng giấu hình nộm đi, lắc đầu nói: "Không có gì."
Cố Hành Giản chỉ không tiếng động mà nhìn cậu, ánh mắt phảng phất như xuyên thấu hết thảy.
Hạ Diễn cắn môi dưới, vẫn thành thành thật thật nói: "Tiên sinh có điều không biết, Ngô Chí Viễn này là quan viên Thị Thuyền tư Tuyền Châu trước đây, hắn không chỉ tùy tiện giữ thuyền thương hộ ở cảng, không phát quan bằng. Hơn nữa vì gom tiền, gia tăng lung tung danh mục hàng hóa lui tới. Tam thúc đệ sưu tập tội trạng hắn dâng lên, thượng tấu triều đình, lại không biết hắn dùng biện pháp gì, không những không làm triều đình truy trách, còn làm tam thúc mất chức."
Cố Hành Giản trầm tư một chút: "Cho nên đệ hận hắn, tương lai nghĩ trả thù hắn?"
Hạ Diễn nói: "Đệ hận hắn. Nếu không phải hắn, cha đệ cũng sẽ không vì giúp những người chèo thuyền giao tiền, ra biển thêm một lần. Nhưng tỷ tỷ và tam thúc đều nói, người không thể ôm cừu hận đi làm việc vì thực dễ dàng đi lên con đường không chính đáng. Đệ làm hình nộm hắn đặt ở nơi này, chỉ là vì nhắc nhở chính mình cảnh giác. Nếu một ngày kia đệ có thể làm quan, lúc này lấy hắn răn bản thân"
Thần sắc Cố Hành Giản hòa hoãn hơn, tuổi còn nhỏ lại có tâm tính cứng cỏi như vậy, thật là khó có được. Nếu cậu bé chỉ vì muốn trả thù Ngô Chí Viễn mà nỗ lực đọc sách, nghĩ tiến Thái Học, tương lai trở thành quan lại, như vậy hắn sẽ nghĩ cách ngăn cản.
"Theo ta được biết, Ngô Chí Viễn này đã bị bãi quan hạ ngục. Người này tuy tội ác tày trời, lại có thể thành thạo ngôn ngữ năm nước, tinh thông luật pháp, trong nhiệm kỳ chiến tích cũng thực tốt. Nhưng theo như lời đệ, trước khi làm quan, phải học làm người, như vậy mới có thể an định bá tánh."
Hạ Diễn nghiêm túc gật đầu: "Tiên sinh, ngài cũng làm quan sao? Làm sao biết Ngô Chí Viễn bị hạ ngục?"
"Ta ở Lâm An, tin tức so với các người linh thông chút." Cố Hành Giản nhẹ nhàng bâng quơ mà vòng qua đề tài này, lại hỏi, "Tam thúc đệ...... Lúc trước cũng làm quan?"
"Đúng vậy, tam thúc đệ là tiến sĩ năm đầu Thiệu Hưng, vốn dĩ thời điểm thi Lễ Bộ thứ tự cũng đứng trước, không biết vì sao thi đình bị xếp ở sau. Về sau thúc cũng làm quan ở Thị Thuyền Tư Tuyền Châu, bất quá vẫn luôn không được trọng dụng."
Cố Hành Giản suy nghĩ, năm đầu tiến sĩ Thiệu Hưng, trở về kiếm quan tạ có lẽ tìm được. Năm đó tố giác Ngô Chí Viễn, khẳng định là bị quan viên Tiến Tấu viện áp xuống. Lúc trở về, mình phải hỏi Trương Phục Chi một chút, rốt cuộc hắn đảm đương chức Cấp Sự Trung này như thế nào.
Sùng Minh đứng ở ngoài cửa, đôi tay ôm trước ngực, thở dài thật dài. Những kiểm quan và thuộc quan Chính Sự đường thường thường oán giận Tể tướng đại nhân tích chữ như vàng. Nếu nhìn thấy ngài nói với một thiếu niên nhiều lời như vậy, đoán chừng phải tức chết.
Hạ Sơ Lam bưng nước canh lại đây, thông qua màn trúc cuốn lên, nhìn thấy thân ảnh một lớn một nhỏ trong phòng, nghe được bọn họ nói chuyện, đột nhiên có loại ảo giác. Giống như trở lại nhiều năm trước kia, thời điểm Hạ Bách Thịnh còn trên đời.
Tư An hảo tâm đưa một chén nước canh cho Sùng Minh: "Cho ngươi, giảm nhiệt."
Sùng Minh mặt vô biểu tình tiếp nhận chén canh, nói cảm tạ.
Các nàng đi vào trong phòng, Hạ Sơ Lam lại đổ nước canh từ bình bạc ra, khí lạnh nhè nhẹ bốc lên. Canh tên là canh quả vải. Dùng thịt quả vải muối rồi phơi khô, lúc sau nghiền nát thành bột, đựng trong đồ đựng phong kín. Chờ khi có khách, ngâm bột vào nước, lại thêm chút băng, đó là đồ uống tốt nhất vào mùa hạ.
Hạ Sơ Lam tự mình đưa bát đến trước mặt Cố Hành Giản, Tư An ở bên cạnh cười nói: "Đây là cô nương nhà chúng ta tự tay làm canh quả vải, tiên sinh nếm thử, bảo đảm không giống với nhà khác."
Hạ Diễn cũng phụ họa nói: "Hôm nay có lộc ăn, tỷ tỷ làm canh quả vải ngon nhất."
Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trên trán nàng dính một lớp nước thật mỏng, hai má ửng đỏ, hiển nhiên là bận rộn một trận. Xem ra vô luận như thế nào cũng phải nếm thử.
Hắn vươn tay tiếp chén, ngón tay vô tình đụng phải mu bàn tay Hạ Sơ Lam, nàng phảng phất như bị bàn là đốt nóng, trước tiên buông tay, chén canh đổ toàn bộ vào người Cố Hành Giản rồi rớt xuống đất.
"Đinh" một tiếng, chén bạc tinh xảo rơi trên mặt đất, toàn bộ nhà ở cực kỳ an tĩnh. Sùng Minh nghe tiếng chạy vào, nhìn thấy quang cảnh trong phòng, nhíu mày muốn nói chuyện. Cố Hành Giản nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Hắn mếu máo, lại lui ra.
Hạ Sơ Lam sửng sốt một chút, nhìn thấy trên áo xanh của nam nhân đều là vệt nước, một mảnh hỗn độn. Nàng vội vàng móc khăn ra, khom lưng muốn lau cho hắn.
Tư An lập tức đi tới nói: "Cô nương, vẫn là để nô tỳ làm đi."
Hạ Sơ Lam liền thối lui một chút, nhẹ nhàng cắn môi. Nàng cũng không biết mình làm sao vậy, thật sự là thất lễ.
Cố Hành Giản đứng lên, khoát tay với Tư An: "Ta tự mình lau." Hắn nhìn thấy Hạ Sơ Lam thần sắc quẫn bách đứng bên cạnh, mềm nhẹ nói: "Không sao. Không cần để ý."
"Ta đi lấy xiêm y mới đến để ngài đổi. Nước canh có mùi, dù có lau, cũng không thể mặc lại." Hạ Sơ Lam nói xong, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Hạ Diễn mở to hai mắt, nghi hoặc nghiêng đầu nhỏ. Tỷ tỷ làm sao vậy? Trước nay chưa thấy qua nàng thất thố như thế.
......
Cố Hành Giản được Tư An đưa tới một gian sương phòng, Tư An muốn đi theo vào, Cố Hành Giản ngăn cản nói: "Không cần, ta có thể tự làm."
Tư An nghe theo nói: "Vậy nô tỳ liền đứng ở ngoài cửa, nếu tiên sinh có yêu cầu gì, gọi một tiếng là được." Sau đó cầm quần áo trong tay đưa cho Cố Hành Giản.
Cố Hành Giản đóng cửa lại, cởi áo xanh bên ngoài, cúi đầu ngửi ngửi, trung y bên trong cũng có một mùi vị hoa quả thơm ngọt.
Hắn cũng cởi trung y ra, lộ ra phía sau lưng rắn chắc mà trơn bóng. Hắn tuy không cường tráng, nhưng rất khỏe mạnh. Ngày thường cũng sẽ luyện chút quyền pháp thư gân thông cốt, là khi còn nhỏ ở Tướng Quốc Tự theo sư phụ và các sư huynh học, cho nên cũng không yếu đuối mong manh như vẻ ngoài.
Hắn không thích mặc xiêm y người khác, nhưng mùi vị ngọt ngọt trên người còn có cảm giác dính ướt hắn càng không thích. Áo choàng là tơ lụa đại sắc, vải dệt thực tốt, kích cỡ cũng thực thích hợp, còn có một mùi nhàn nhạt, giống như mùi hương đã từng quen biết.
Hắn nhớ tới dáng vẻ Hạ Sơ Lam mới vừa rồi, hơi hơi hạ tầm mắt.
Thời niên thiếu, tiến thân quan trường, vô tâm để ý chuyện nam nữ. Chờ tới bây giờ, tay cầm quyền cao, với tình yêu từ lâu cảm thấy nhạt nhẽo như nước, khó có thể gợi lên hứng thú. Nhưng cũng không đại biểu, hắn không nhìn ra tâm ý một người.
Hắn chỉ là không nghĩ tới, bất quá vài lần có duyên, mình cũng chưa bao giờ để lộ qua thân phận, hài tử kia vậy mà lại để ý mình...... Hắn tự hỏi tướng mạo cũng không phải là lỗi lạc xuất chúng, ở đô thành cũng thường có nữ tử bên đường đưa hoa đưa thư, biểu đạt ái mộ, nhưng hơn phân nửa là bởi vì quyền thế hay ngưỡng mộ học thức của hắn. Có thể nói những tình ý đó đều đến từ ba chữ "Cố Hành Giản", mà không phải là với bản thân hắn.
Hắn mười sáu tuổi nhập sĩ, ở quan trường gần hai mươi năm, từ bình dân áo vải biến thành Tể tướng quyền khuynh triều dã, trải qua mưa gió, còn có trả giá gian khổ, người thường chỉ sợ khó có thể tưởng tượng. Ngay cả giờ này ngày này, hắn cũng không thể đoán trước tương lai mình đạp sai một bước, có thể sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng hay không.
Huống chi, đối phương còn là hài tử —— một nữ hài tử thực tốt. Vô luận nàng và Lục Ngạn Viễn từng có quá khứ như thế nào, vài lần gặp mặt đã làm hắn hoàn toàn thay đổi.
Nàng đáng giá một nam nhân còn trẻ, biết ấm lạnh đặt nàng trong lòng bàn tay yêu thương.
Cố Hành Giản nắm Phật châu trên cổ tay, hít một hơi thật sâu, vắt quần áo đã thay trên cánh tay, mở cửa đi ra ngoài. Tư An đánh giá hắn, cảm thán quả nhiên là người dựa y trang, cả người rất khác. Nàng vội vàng tiếp nhận áo choàng: "Cái này giao cho nô tỳ được rồi. Chờ tẩy sạch sẽ lại trả cho tiên sinh."
Một bộ quần áo mà thôi, Cố Hành Giản không để ý, nói: "Nói với cô nương các ngươi một tiếng, ta đi trước."
Tư An sửng sốt: "Tiên sinh phải đi rồi sao? Không gặp cô nương?"
"Ta nhớ ra ngày mai về Lâm An, còn có rất nhiều đồ chưa sửa sang lại. Thỉnh ngươi thay ta chào từ biệt đi." Nói xong, hắn xoay người đi.
Vừa vặn Hạ Sơ Lam lại đây, thấy hắn sốt ruột rời đi, hạ quyết tâm hô: "Tiên sinh, có thể hỏi ngài một vấn đề không?"
Cố Hành Giản dừng lại, lại không quay đầu lại. Nghe được tiếng bước chân nàng tới gần phía sau, hắn chuyển Phật châu trong tay áo, ngăn chặn nỗi lòng hỗn loạn.
"Ngài đã thành gia thất?" Hạ Sơ Lam đánh bạo hỏi ra, trong lòng không biết vì sao có vài phần khẩn trương. Nàng cũng không phải nữ tử rụt rè ngượng ngùng, nàng muốn biết mình có cơ hội này hay không, không nghĩ lại bỏ qua một lần này. Nhưng nàng sợ nói thẳng có vẻ đường đột, vạn nhất...... Cũng có thể có đường sống để cứu vãn.
Ngón tay Cố Hành Giản chuyển Phật châu bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn hoa văn hoa sen trên đỉnh hành lang, nhàn nhạt nói: "Ta đã lập gia đình."
Hạ Sơ Lam cứng người ở nơi đó, nhìn thân ảnh thanh tuấn kia phiêu dật đi xa, không nhúc nhích. Hắn thông minh như vậy, hẳn là phát hiện tâm ý của nàng. Tuy rằng không phải là lời cự tuyệt, nhưng so với lời cự tuyệt càng thêm tàn nhẫn.
Ngày mùa hè ve kêu vang vang, bóng cây loang lổ, thời gian phảng phất như ngừng lại.
Hồi lâu, nàng tự giễu cười cười, vò nhăn tờ hoa tiên đã không thể đưa ra trong tay.
"Cô nương......" Tư An chạy tới, muốn nói chút lời an ủi, nhưng lại không biết nói từ đâu. Hạ Sơ Lam đưa tờ hoa tiên đã nhăn nhúm cho nàng: "Ta không sao, thiêu hủy đi." Nói xong liền rời đi.
Tư An cần thận vuốt phẳng tờ hoa tiên, chỉ thấy trên mặt giấy hoa là hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp:
Cùng quân vừa quen biết,
Còn tựa cố nhân về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro