Chương 6: Sóng Ngầm Và Ngọn Lửa
Buổi sáng sau bữa tiệc, văn phòng của Black Swan vẫn rộn ràng, nhưng không phải vì công việc. Tiếng bàn tán lan khắp các phòng ban, không ai tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ của mình.
"Cô thấy gì tối qua chưa? Chủ tịch và cô gái tóc tím kia biến mất cả đêm!"
"Phải, rõ ràng là có gì đó giữa họ. Cô ấy chỉ là nhân viên mới, nhưng lại được chú ý nhiều như vậy. Chắc chắn phải đặc biệt!"
Ruan Mei, đang đọc một bản báo cáo, ngước lên với nụ cười đầy ẩn ý. "Nếu Acheron thật sự có mối quan hệ với Black Swan, tôi không bất ngờ. Cô ấy đẹp, tài giỏi và... có khí chất khó cưỡng. Không phải ai cũng thu hút được sự chú ý của chủ tịch như thế."
Herta lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê. "Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Một mối quan hệ cá nhân? Hay còn hơn thế nữa?"
Những lời xì xào len lỏi đến tận tai Black Swan khi nàng đứng trước cửa sổ văn phòng, đôi mắt sắc bén nhìn ra thành phố rộng lớn bên ngoài. Nàng không can thiệp, không làm gì để dập tắt những tin đồn. Ngược lại, nàng thậm chí cảm thấy những lời đó là một cách khẳng định vị thế của nàng với Acheron.
"Cứ để họ nói" nàng tự nhủ, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.
Sự yên tĩnh trong văn phòng bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa. Stelle bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm một tập tài liệu.
"Thưa chủ tịch, công ty Aurora vừa cử đại diện đến để đàm phán hợp đồng. Người đó muốn gặp cô trực tiếp."
Black Swan xoay người lại, ánh mắt lướt qua Stelle. “Aurora ? Ai là người đại diện?"
"Tên cô ấy là Fugue, một Omega trội có danh tiếng khá tốt. Theo thông tin, cô ấy nổi bật không chỉ nhờ tài năng mà còn vì vẻ ngoài cuốn hút và khả năng thương thuyết xuất sắc."
Black Swan nhíu mày. "Omega trội?"
Stelle gật đầu. "Vâng, và cô ấy đã yêu cầu một buổi gặp trực tiếp để thảo luận chi tiết hợp đồng."
"Được, dẫn cô ta vào" Black Swan lạnh lùng ra lệnh.
Cánh cửa mở ra, và Fugue bước vào. Nàng ta mang một khí chất khó ai cưỡng lại, với mái tóc nâu hạt dẻ dài óng mượt và đôi mắt xanh lục bảo sáng rực. Những chiếc đuôi hồ ly phía sau khẽ chuyển động theo từng bước đi uyển chuyển, tạo cảm giác bí ẩn và đầy quyến rũ.
Buổi họp chính thức diễn ra trong phòng hội nghị sang trọng của tập đoàn. Fugue xuất hiện với vẻ ngoài hoàn mỹ, chiếc váy đen ôm sát làm nổi bật thân hình quyến rũ, và ánh mắt xanh lục bảo đầy tự tin khiến bất cứ ai cũng khó lòng rời mắt. Black Swan ngồi ở đầu bàn, dáng vẻ lạnh lùng nhưng uy nghi.
Fugue mỉm cười chào khi bước vào, cúi đầu nhẹ một cách lịch thiệp. "Chào buổi sáng, Chủ tịch Black Swan. Tôi là Fugue, đại diện của Aurora. Rất vinh dự được làm việc với cô."
Black Swan quan sát Fugue từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén như muốn đánh giá từng cử chỉ nhỏ nhất. "Chào mừng cô, Fugue. Tôi nghe nói cô rất tài năng. Hy vọng chúng ta sẽ có một cuộc đàm phán hiệu quả."
Fugue kéo ghế ngồi xuống đối diện Black Swan, dáng ngồi thoải mái nhưng đầy khí chất của một người có kinh nghiệm. "Tôi cũng hy vọng như vậy. Tập đoàn của cô là một đối tác mà Aurora rất mong muốn hợp tác. Tôi tin rằng giữa chúng ta có thể tạo ra một liên kết mạnh mẽ."
Black Swan không phản ứng ngay, đôi tay đặt trên bàn, ngón tay gõ nhịp nhàng. "Aurora đúng là một công ty đầy tiềm năng, nhưng tôi cần đảm bảo rằng các đối tác của tôi hiểu rõ giá trị và nguyên tắc mà tập đoàn chúng tôi theo đuổi."
Fugue khẽ cười, ánh mắt sáng lên. "Tất nhiên. Tôi tin rằng tôi có thể đáp ứng những yêu cầu đó. Và nếu cô cần bất kỳ điều gì thêm, tôi sẵn lòng điều chỉnh."
Cuộc đàm phán diễn ra trôi chảy, nhưng Fugue không hề bỏ lỡ cơ hội quan sát Black Swan. Ở nàng, Fugue thấy một sự uy nghi hiếm có, nhưng cũng nhận ra ánh nhìn đó không đơn thuần chỉ mang tính thương mại.
Khi kết thúc buổi họp, Fugue đứng dậy, cúi đầu chào lần nữa. "Cảm ơn cô vì cuộc gặp hôm nay, chủ tịch. Tôi mong chờ buổi tiệc tối nay, nghe nói nó sẽ rất đặc biệt."
Black Swan đáp lại bằng một nụ cười nhạt. "Chỉ là một buổi họp nhỏ để kỷ niệm. Nhưng tôi đảm bảo cô sẽ không thất vọng."
Fugue bước ra cửa, nhưng trước khi rời đi, nàng quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Black Swan. "À, và một điều nữa... Acheron, nhân viên của cô, là một người rất tài năng. Tôi rất tò mò về cách cô ấy làm việc ở đây."
Black Swan khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh. "Acheron là người có năng lực vượt trội. Tôi tin rằng cô ấy là một trong những nhân viên xuất sắc nhất của tôi."
Fugue mỉm cười, đôi mắt ánh lên chút ý vị. "Thật vậy sao? Cô ấy từng là người rất đặc biệt với tôi. Hy vọng chúng ta sẽ có dịp nói về cô ấy thêm trong tương lai."
Lời nói đó, dù được Fugue nói ra với vẻ nhẹ nhàng, như một lưỡi dao cắm thẳng vào lòng Black Swan. Nàng vẫn giữ vẻ ngoài điềm nhiên, nhưng ánh mắt đã tối đi rõ rệt.
"Nếu có dịp, chúng ta sẽ nói" Black Swan nói, giọng thấp hơn thường ngày.
Fugue rời đi, để lại Black Swan ngồi đó, lòng tràn ngập nghi vấn và một cảm giác không mấy dễ chịu. Black Swan đứng lặng trước cửa sổ văn phòng. Nàng không thể ngừng nghĩ về những lời cuối của Fugue. "Cô ấy từng là người rất đặc biệt với tôi." Lời nói ấy, dù ẩn ý, nhưng lại khiến lòng nàng nổi sóng.
"Acheron... cô ta có liên quan gì đến Acheron?" Black Swan lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng.
Stelle gõ cửa và bước vào, báo cáo tình hình chuẩn bị cho buổi tiệc tối.
"Chủ tịch, mọi thứ đã được chuẩn bị. Buổi tiệc sẽ diễn ra đúng kế hoạch. Cô có cần tôi lưu ý gì thêm không?"
Black Swan quay lại, ánh mắt sắc bén. "Không. Nhưng nhớ mời cả Fugue và lấy danh nghĩa là tiệc họp, tôi cần cô chú ý kỹ đến Fugue. Đặc biệt là khi cô ta tiếp cận Acheron."
Stelle thoáng ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm. "Rõ, thưa chủ tịch."
Tối đó, buổi tiệc được tổ chức trong khu vực sân vườn rộng lớn, nơi những ánh đèn vàng rực rỡ đan xen với sắc hoa. Black Swan chọn một bộ đầm dạ hội màu đen, tạo nên khí chất uy nghiêm nhưng quyến rũ chết người. Fugue, trái lại, diện một bộ váy lụa đỏ mềm mại, nổi bật giữa đám đông như một viên ngọc sáng, thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ.
Acheron lặng lẽ xuất hiện, vẫn với mái tóc tím đậm đặc trưng, bộ vest đen làm nổi bật đôi mắt đầy bí ẩn của cô. Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy Fugue xuất hiện ở đó, bầu không khí như đóng băng. Ấy vậy mà buổi tiệc vẫn diễn ra trong không gian rực rỡ ánh đèn vàng. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, và mọi người đều đắm chìm trong không khí thoải mái. Nhưng chắc chỉ có mỗi Acheron thấy bản thân không hợp với những buổi tiệc và những nơi đông người nên bản thân lại tìm nơi nào đó yên tĩnh.
Fugue quan sát và nhanh chóng phát hiện ra Acheron đang ngắm cảnh ở ban công. Nụ cười thoáng hiện trên môi nàng ta khi bước đến gần.
"Acheron!" Fugue gọi, giọng nói đầy thân mật.
Acheron quay lại, đôi mắt tím sẫm lóe lên sự ngạc nhiên. "Fugue? Chị làm gì ở đây?"
"Chị là đại diện của công ty Aurora" Fugue đáp, ánh mắt ánh lên sự ấm áp. "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Lâu rồi không thấy em, em vẫn xinh đẹp và lạnh lùng như trước."
Acheron lùi lại một bước, giữ khoảng cách. "Chúng ta đã qua giai đoạn đó rồi. Tôi không nghĩ còn gì để nói."
Fugue cười nhẹ, tiến thêm một bước. "Em thật lạnh lùng. Nhưng em không thể phủ nhận rằng chúng ta từng rất hạnh phúc."
"Tôi không ngờ chị vẫn nhớ." Acheron nhìn xuống những đóa hoa nở rộ trong đêm tối.
Fugue cười buồn, ánh mắt xanh lục bảo như lạc trong ký ức. "Làm sao chị quên được? Chúng ta đã từng có rất nhiều kỷ niệm. Chị vẫn tiếc nuối những gì đã qua..."
Acheron im lặng, đôi mắt tím đậm nhìn xa xăm. "Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Chúng ta không còn là người của quá khứ nữa."
Fugue tiến lại gần hơn, khẽ chạm vào tay Acheron. "Nhưng trái tim chị vẫn chưa thay đổi."
"Fugue…" Acheron rút tay lại, ánh mắt sắc lạnh. "Tôi đã chọn con đường của mình. Đừng cố níu kéo nữa.”
Fugue không bỏ cuộc. Nàng liên tục tìm cơ hội để kéo Acheron tập trung về bản thân mình.
"Acheron…" Fugue gọi tên cô, giọng nói trầm ấm. "Em không thay đổi nhiều. Vẫn lạnh lùng và xa cách như ngày nào."
Acheron khoanh tay, tựa người vào lan can ban công, ánh mắt chất chứa sự lạnh nhạt và nhìn xa xăm. "Còn chị thì vẫn như cũ, Fugue. Lúc nào cũng muốn kiểm soát mọi thứ."
Fugue bước lại gần, ánh mắt chứa đầy xúc cảm. "Chị không muốn kiểm soát em. Chị chỉ muốn hiểu... tại sao em lại rời bỏ chị mà không nói lời nào?"
Acheron quay sang nhìn Fugue, ánh mắt trầm lắng. "Vì chúng ta không thuộc về nhau. Những thứ giữa tôi và chị đã kết thúc từ lâu. Tôi không muốn nhìn lại nữa."
Fugue nắm lấy tay Acheron, giọng nói khàn đi vì cảm xúc. “Nhưng chị chưa từng ngừng nghĩ về em. Dù em có lạnh lùng đến đâu, em vẫn là người duy nhất chị từng thật sự yêu."
Acheron rút tay mình ra khỏi Fugue, ánh mắt lạnh như băng. "Đừng nói những lời đó nữa, Fugue. Chúng không còn ý nghĩa gì với tôi.”
Từ xa, Black Swan quan sát toàn bộ. Ánh mắt nàng tối sầm lại khi thấy cử chỉ thân mật của Fugue dành cho người của nàng. Ngay lúc đó, Black Swan triệu tập Stelle đến. Nghe gọi đến Stelle nhanh chóng có mặt.
"Stelle, tôi cần cô điều tra mối quan hệ giữa Fugue và Acheron. Có điều gì đó không đúng. Tôi cần biết chính xác họ là gì của nhau."
Stelle gật đầu, không hỏi thêm gì. "vâng, tôi sẽ làm ngay."
Black Swan đứng đó lắc ly rượu trên tay, ánh mắt lạnh lẽo. "Tôi không thích những thứ ngoài tầm kiểm soát của mình, đặc biệt là những thứ liên quan đến Acheron.”
Sáng hôm sau, Stelle trở lại với tập hồ sơ dày cộp.
"Thưa chủ tịch, tôi đã tìm hiểu. Fugue và Acheron từng là bạn tình trong thời gian học tại học viện. Họ là một cặp đôi nổi tiếng, nhưng sau đó chia tay không rõ lý do."
Black Swan lặng người một lúc, đôi mắt ánh lên sự giận dữ. "Bạn tình? Họ thân thiết đến mức đó sao?"
"Đúng vậy. Và từ những gì tôi thấy, Fugue dường như vẫn còn tình cảm với Acheron."
Black Swan nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh. "Được rồi. Tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này."
Tối hôm đó, Fugue chủ động liên lạc rồi hẹn Acheron đến quán cafe quen thuộc của cả hai. Cặp đôi ngồi ở ban công quen thuộc, nơi ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng.
"Acheron…" Fugue nói, giọng đầy cảm xúc. "Chị thật sự nhớ em. Chúng ta từng rất hạnh phúc, em còn nhớ không?"
Acheron lắc đầu, giọng lạnh lùng. "Nhớ? Fugue, chuyện đó đã kết thúc từ lâu. Tôi không còn là người mà chị từng biết."
"Nhưng chị chưa bao giờ quên em" Fugue tiến lại gần hơn, đôi mắt lấp lánh. "Em là người đặc biệt nhất trong cuộc đời chị."
Từ xa, Black Swan đang ở trong chiếc Rolls-Royce đen bóng, lặng lẽ quan sát và nhìn thấy tất cả. Nàng siết chặt vô lăng trong tay, cảm giác ghen tuông trào dâng mãnh liệt. Trong lòng thầm nghĩ Acheron và Fugue đã là quá khứ nhưng nàng vẫn không mấy vui vẻ khi đối diện trước tình huống này. Black Swan tức giận gọi điện thoại và yêu cầu trợ lý Stelle sắp xếp một cuộc gặp riêng với Fugue. Khoảng 2 giờ sau, Fugue xuất hiện tại điểm hẹn. Điểm hẹn là một quán bar kín.
Trong căn phòng yên tĩnh, Black Swan ngồi đối diện Fugue, ánh mắt như muốn xuyên thấu đối phương.
"Fugue, cô là khách của tôi, nhưng tôi không thích những trò chơi ngầm trong địa bàn của mình."
Fugue chợt nhận ra rồi cười nhạt, không hề tỏ ra nao núng. "Chỉ là một cuộc trò chuyện cũ kỹ. Chẳng lẽ cô thấy bị đe dọa sao?"
"Tôi không bị đe dọa" Black Swan đáp, giọng lạnh lùng. "Nhưng tôi cũng không để bất kỳ ai nghĩ rằng họ có quyền làm loạn trong lãnh thổ của tôi."
Fugue nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên sự khiêu khích. "Vậy sao? Vậy cô định giữ Acheron thế nào? Trái tim cô ấy, tôi đã từng nắm giữ. Còn cô?"
Black Swan đứng dậy, bước đến gần Fugue, gằn từng chữ. "Acheron sẽ là của tôi. Mong cô đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi."
Cô ấy im lặng cùng với nụ cười nở trên môi. "Fugue" nàng nói tiếp, giọng lạnh như băng. "Acheron là người của tôi. Tôi không muốn thấy cô tiếp cận cô ấy thêm lần nào nữa."
Fugue nhếch môi cười. "Của cô? Vậy cô có chắc cô ấy thật sự thuộc về cô?"
"Tôi không quan tâm cô nghĩ gì. Nhưng nếu cô còn tiếp tục, tôi sẽ đảm bảo rằng cô không bao giờ có cơ hội gặp lại cô ấy."
Fugue cười khẩy, ánh mắt đầy thách thức. "Chúng ta sẽ xem ai là người cuối cùng thắng cuộc."
Lời nói của Fugue chỉ khiến ngọn lửa ghen tuông trong Black Swan bùng cháy mạnh mẽ hơn, sẵn sàng cuốn tất cả vào một cơn bão.
“Thôi tôi xin phép chủ tịch, tôi phải đi rồi. Tôi còn đang có hẹn đấy.” Fugue đứng dậy mang túi xách vào. Black Swan bước ra khỏi phòng họp với Fugue, đôi giày cao gót gõ từng nhịp dứt khoát trên sàn đá cẩm thạch. Nàng giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng bên trong như có ngọn lửa âm ỉ bùng cháy. Bàn tay siết chặt bên hông, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay như để kiềm chế cảm xúc đang trào dâng.
“Cô ta thật ngông cuồng!” nàng nghĩ, đôi mắt hổ phách ánh lên tia sắc lạnh. “Dám đối đầu trực diện với tôi, lại còn ngay trong địa bàn của tôi.”
Black Swan không thể quên được ánh mắt của Fugue khi nhìn nàng – tự tin, thách thức, như thể đã nắm rõ từng đường đi nước bước của nàng. Thậm chí, Fugue còn mỉm cười nhạt nhẽo khi nàng ra lời cảnh cáo, như thể lời nói của Black Swan chẳng đáng bận tâm.
“Không ai được phép làm thế với tôi!” nàng thầm nhủ, sự tức giận sôi sục trong từng tế bào.
“Fugue...” Nàng rít lên trong hơi thở, ánh mắt hổ phách sáng quắc đầy tức giận.
Gương mặt của Fugue vẫn còn hiện rõ trong tâm trí nàng – nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt tràn ngập sự tự tin và thách thức. Cô ta không những không sợ mà còn dám đứng trước mặt nàng, dùng lời nói đầy mỉa mai để đáp trả.
“Tôi là ai mà lại phải chịu đựng sự sỉ nhục này?” Nàng nghiến răng, bàn tay siết chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết hằn đỏ rực.
Black Swan bước đến chiếc xe sang trọng của mình. Vào xe với tâm trạng hừng hực. "Về nhà” - Nàng ra lệnh cho người tài xế. Chiếc xe nhanh chóng phi về nhà của nàng.
Về đến nhà, Black Swan đẩy cửa phòng, bước vào như một cơn gió lạnh. Căn phòng rộng lớn, trang nhã với nội thất xa hoa, nhưng giờ đây chỉ làm nổi bật hơn sự cô độc và ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt nàng. Stelle, người trợ lý luôn nhạy bén, ngay lập tức nhận ra tâm trạng của nàng và bước tới.
“Chủ tịch, cô cần gì không? Tôi có thể—”
“Ra ngoài!” Black Swan cắt ngang, giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao.
Stelle khựng lại, nhưng không dám phản kháng. “Vâng, thưa chủ tịch.” cô đáp nhỏ, cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Khi cánh cửa đóng lại, Black Swan thả mình xuống ghế, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể nàng không hề giảm bớt. Nàng cầm ly rượu vang trên bàn, lắc nhẹ để chất lỏng đỏ sóng sánh phản chiếu ánh đèn. Ly rượu đỏ thẫm, sắc như máu, gợi lên một cảm giác đầy hiểm nguy.
“Fugue…” nàng lẩm bẩm tên cô ta, giọng nói thấp nhưng ẩn chứa sự đe dọa.
Nàng không thể quên được cách Fugue nhìn mình, như thể nàng chẳng phải là kẻ thống trị căn phòng. Những lời của Fugue, dù được nói bằng giọng nhẹ nhàng, lại mang đầy sự thách thức. Nàng thậm chí còn thấy một tia giễu cợt trong ánh mắt của cô ta, như thể nàng chẳng là gì hơn một kẻ thất bại đang cố gắng gượng dậy sau một trận thua.
“Không ai dám nói chuyện với tôi như thế!” Black Swan thì thầm, giọng nói như lưỡi dao sắc bén. “Không ai được phép đứng trên tôi, đặc biệt là một kẻ như cô.”
Tâm trạng hỗn loạn, Black Swan đứng dậy, bước tới cửa sổ lớn của văn phòng. Ánh đèn thành phố phía dưới trải dài như những dòng sông ánh sáng, nhưng chúng chẳng thể làm dịu đi tâm trạng của nàng.
Hình ảnh Acheron lại hiện lên, đôi mắt tím lạnh và dáng vẻ bình thản của cô khi đối diện với mọi thứ, kể cả nàng. Cảm giác thất bại hôm nay càng làm nàng thêm giận dữ khi nghĩ về việc Fugue có thể sẽ xen vào mối quan hệ giữa mình và Acheron.
“Acheron...” nàng thì thầm, giọng nói mềm đi đôi chút. Nhưng ngay lập tức, cơn giận kéo nàng trở lại thực tại.
“Nếu cô nghĩ Acheron sẽ có thể trở lại bên cô, thì cô lầm rồi.” Nàng xoay người, bàn tay nắm chặt ly rượu đến mức khớp tay trắng bệch.
Black Swan ném mạnh ly rượu vào tường. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, chất lỏng đỏ chảy dài trên nền đá cẩm thạch như máu, một hình ảnh phản chiếu hoàn hảo cho tâm trạng của nàng.
“Fugue, cô không chỉ dám thách thức tôi, mà còn muốn cướp đi thứ sẽ thuộc về tôi. Nhưng tôi sẽ khiến cô hiểu rằng cô không có cơ hội.”
Nàng ngồi xuống ghế, đôi mắt hổ phách bừng sáng với quyết tâm:
“Tôi sẽ không dừng lại, Acheron. Cô thuộc về tôi, và tôi sẽ chứng minh điều đó. Còn Fugue...” nàng cười lạnh, “cô ta sẽ phải trả giá vì đã dám can thiệp vào chuyện này.”
Trong lòng sự tức giận, một kế hoạch mới
Cảm giác phẫn nộ không làm nàng yếu đi; ngược lại, nó chỉ khiến nàng thêm quyết tâm. Nàng nhấn nút gọi Stelle.
“Chuẩn bị một báo cáo chi tiết về các dự án hợp tác với Fugue và công ty Aurora.Tôi muốn biết rõ từng điểm yếu của cô ta. Một điều nữa là tối mai hãy mời đại diện công ty họ đi ăn tối để bàn về hợp đồng!” nàng ra lệnh, giọng nói lạnh băng.
Stelle chần chừ một chút trước sự căng thẳng trong giọng nàng, nhưng vẫn đáp: “Tôi sẽ làm ngay, thưa chủ tịch.”
Black Swan ngả lưng vào ghế, ánh mắt hổ phách đầy nguy hiểm. Nàng cảm thấy như một con báo đen đang sẵn sàng săn mồi, và mục tiêu lần này chính là Fugue.
“Cô muốn chơi trò mèo vờn chuột, Fugue? Vậy thì ta sẽ cho cô biết ai mới là kẻ thống trị thực sự.”
---------------------------
Định cho bạch nguyệt quang là Jade nhưng thấy kì nên thoi. Sẵn có hồ ly nên ghép dô lun =))) lấy ý tưởng từ cặp đôi Eimiko Genshin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro