Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3- Em là người đầu tiên

Vương Hàn nhìn Thành nói :
- Vụ này tính sau. Bây giờ chuyện quan trọng hơn là tại sao anh nên bỏ Jessica đi. Gia tộc của cô ấy vẫn đang như điên tìm kiếm cô ấy. Anh không nói thì tôi cũng không thể biết cô ấy là Jessica năm 15 tuổi với cô gái kia của Hoa thị vô cùng khác nhau. Chỉ là có chút giống.

- Ai cũng phải trưởng thành.

- Khí chất quá khác mà hồi xưa là thổ phỉ, lưu manh  bây giờ lại là Queen của giới hắc đạo khí chất lạnh lùng, tao nhã. Có khi là hai người hoàn toàn khác nhau không chừng.

Mới dứt lời cả căn phòng bỗng lạnh xuống âm độ giống Nam Cực. Hắn lườm Hàn tức giận nói:

- Cô ấy không phải thổ phỉ và lưu manh! Tôi chắc chắn là cô ấy

Bỗng Vương Hàn cảm giác mình vừa bị nhét thức ăn chó. Cô ta đúng là lưu manh mà mới có 15 tuổi đời đã lập gia một tổ chức siêu trộm còn giả trai hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Chẳng phải thổ phỉ với lưu manh thì là gì.

- Haiz, được rồi vợ anh không phải thổ phỉ!

- Cũng không phải lưu manh.

Vương Hàn sầu não nói dối lòng mình:

- Ừ ừ vợ cậu không phải thổ phỉ với lưu manh là một người vô cùng tài giỏi 15 tuổi đã giỏi giang, xinh đẹp là bông hoa ly thuần khiết của Anh quốc. Là công chúa xinh đẹp nhất trên thế giới được chưa?

Bây giờ Thành mới mỉm cười hài lòng nhấp một ngụm rượu mới mà Hàn rót. Ánh mắt mới hoà hoãn một tí chậm dãi nở nụ cười nhẹ nhàng chưa bao giờ có nhất là khi nghe đến hai từ " vợ cậu " thì càng vui vẻ hơn nói:

- Ngoan.

Nhìn thấy cảnh trước mắt giống như Thành đang tỏa nắng. Thì anh đổ mồ côi hột.(-_-|||)

- Thôi anh đừng cười nữa anh thà đánh tôi còn hơn. Anh cười thế này còn đáng sợ hơn.

Nghe xong anh lập tức thu liễm lại vẻ ôn nhu khi chỉ ở cạnh vợ.

- Anh đừng đánh trống lảng nữa nói đi. Tại sao bắt buộc phải là Jessica? Tôi thấy anh quá chung tình rồi.

   - Bởi vì cô ấy là người đầu tiên cũng là người cuối cùng bước vào trái tim của tôi. Tôi không xứng đáng với cô ấy.

Vương Hàn lần đầu tiên muốn là vả vào cái mồm của mình và thấm thía câu nói " Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói " trong lòng thầm chửi rủa những người nói Khương Đại Thành là người chưa nếm trải mùi yêu cả đời không biết thả thính.

   Hắn ta không những thả thính giỏi mà còn thả rất rất giỏi là đằng khác. Vương Hàn uống hết ly rượu của mình. Nhìn người vừa nhét thức ăn chó cho mình vẫn thản nhiên và ung dung. Anh sầm mặt lạnh giọng nói:

- Thành tôi có việc đi trước đây.

Xong tức giận đi thẳng ra cửa, mặt hằm hằm vì không có chỗ phái tiết.
Lục Phong mới tới thấy Vương Hàn mặt hằm hằm đi đến lo lắng hỏi han. 

- Vương Hàn anh  sao thế?
Hàn hét:
- Anh đi mà hỏi Boss của anh í. Đm 

Rồi thô lỗ dậm chân tức giận đi qua Lục Phong bước vào thang máy. Lục Phong liền vội vàng đi vào phòng thấy Boss không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

- Boss sao Vương Hàn tức giận vậy?

Boss bày ra vẻ mặt lạnh lùng vô tội nói:

- Mặc kệ cậu ta.

Lục Phong thắc mắc hỏi:

- Thế bây giờ tính sao hả Boss?

Ánh mắt sắc bén híp lại nụ cười trên môi nhàn nhạt.

- Chờ thời cơ đến. Trong lúc đấy cậu tìm hiểu lịch trình của Nguyệt. 

Lục Phong gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng còn không quên đóng cửa.

Căn phòng trở lại trạng thái tĩnh lặng ban đầu. Nhìn USB trong tay. Nhủ thầm " Em từng là ánh sáng trong anh vậy nên bây giờ anh sẽ làm ánh sáng soi sáng con đường trong con tim em."

    Từ thang máy bước ra đến hầm giữ xe tiến đến chiếc xe đua màu đỏ nổi bật. Thấy một người đàn ông mặc quần áo rách nát cả cả ăn mày cũng không dám mặc, anh ta mặc một chiếc áo sơmi đỏ kẻ ca rô trên in hình đầu lâu hai cánh tay áo rách nham nhở như bị chó gặm tạo thành sơmi không tay. Phía dưới, anh ta chọn một chiếc quần bò xanh rách ở đầu gối trang trí dây xích hàm hố mỗi cử động của hắn là mấy cái xích kêu lanh canh, trên người giá trị cao chỉ có vòng cổ hình chữ thập được thiết kế riêng bằng vàng trắng đính những viên kim cương đen dựa vào xe tay đang hút điếu thuốc thì bị Vương Hàn cướp mất hút một hơi dài. 

Khuôn mặt người đàn ông này vô cùng đẹp chỉ kém Khương Đại Thành vài phần nhìn bộ quần áo chẳng ra sao cả mà mặc trên người thằng nhóc này thì đẹp vô cùng làm nổi bật khí chất phóng khoáng, nổi loạn và chẳng khác gì playboy của hắn. 

- Anh hai cậu mà nhìn thấy thì cậu chỉ có chết chắc. 

- Thế nên em mới không lên đấy. Thế nào hợp tác thành công chứ? 

- Đương nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngontinh