
201-210
C201:
Chương 201: Đại hòa thượng Lật người qua, lộ ra gương mặt ửng đỏ của Trang Thư Tình, hơi thở bình thường, đưa tay lên trán, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường. Bạch Chiêm thoáng yên tâm một chút. "Hữu Phong, nên dậy, nếu không buổi tối sẽ không ngủ được." Người ngủ cũng không có động tĩnh gì. Trong lòng Bạch Chiêm không biết sao lại cảm tháy vô cùng khẩn trương, khẽ đẩy nhẹ nàng, "hữu Phong, Hữu Phong? tỉnh, Tỉnh." "Hữu Phong, buổi tối lại ngủ tiếp." "Hữu Phong?!" "Người đâu!" Bảo Châu và Nam Châu vội đẩy cửa tiến vào, "Công..." "Mời đại phu, đi mời ngự y trong cung đến đây, mau!" Sáu vị ngự y dẫn đầu là Vinh Chính rất nhanh liền tiến vào, người bước đến đầu tiên là Ôn Đức. "Công tử,, hoàng thượng bảo lão phu hỏi ngài chuyện này là sao?" Bạch Chiêm cũng không nhấc mắt lên nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào người đang xem mạch là Vinh chính, thấy hắn nhăn mày lại, lòng Bạch Chiêm liền trầm xuống. "Như thế nào." "Thỉnh công tử chờ một chút, các ngươi lên đây xem thử." Đám người Chu Tề lục tục tiến lên phía trước xem mạch, chốc lát liền hiểu tại sao hắn lại nhíu mày, mạch tượng Trang tiểu thư rõ ràng là... Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Vinh Chính liền biết hắn không đoán sai, nhanh chóng trả lời, "Công tử, mạch tượng của Trang tiểu thư vẫn bình thường, không giống như sinh bệnh." Trước khi đợi ngự y đến, Bạch Chiêm đã xem kĩ mạch tượng của nàng, hắn không phải đại phu, nhưng hắn là người tập võ, về phương diện này không phải là không biết gì, cho nên hắn chắc chắn là mạch của Hữu Phong vẫn bình thường. Nhưng mà, "Vậy vì sao nàng vẫn không tỉnh?" Vinh Chính lắc đầu, "Thần cũng cảm thấy nghi hoặc." Cả người Bạch chiêm như đang bị thiêu đốt, "Ta gọi các ngươi đến đây không phải vì để nghe các ngươi nói các ngươi không biết, không biết cũng phải tìm cho ra, bằng không còn cần các ngươi để làm gì!" Da đầu Vinh Chính run lên, vội vàng kéo chúng thái y qua một bên để thương lượng. Đừng nói Bạch công tử, Trang tiểu thu đối với bọn họ giống như nửa sư phụ, bằng tình nghĩa đó, bọn họ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực cứu nàng. "Các ngươi có phát hiện gì khác hay không?" Chu Tề thay mọi người đáp lời. "Không có, thân thể Trang dại phu rất tốt, không có nửa điểm khác thường." Mạch tất cả bọn họ xem dược cũng là như thế. Mà nếu quả không có vấn đề, Trang đại phu bây giờ sẽ không bất tỉnh như vậy, nhất định là bọn họ có sơ sót chỗ nào. Giương mắt đảo qua mấy người bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Khang Hoa, mặt hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn đăm chiêu. "Ngươi có phát hiện gì?" Khang Hoa do dự một chút, "Hạ quan là cảm thấy khí huyết của Trang đại phu dường như có vẻ quá tốt." Rất tốt, nhìn vô cùng tốt. Vinh Chính đi đến bên giường quan sát, quả thật như thế, trên gương mặt trắng nõn phiến lên màu đỏ ửng. Khí sắc của những nữ tử bình thường sẽ không thể tốt như vậy. Nhưng khí sắc tốt lại là bệnh... Chuyện này nói ra ai tin? Có bệnh gì lại khiến khí sắc tốt? Hướng Tả vội vàng từ bên ngoài tiến vào, đi đến bên người công tử nhẹ giọng nói: "Công tử, đại sư Phúc Nguyên của Tăng Trí tự cầu kiến." "Không gặp." Hướng Tả biết lúc này không thể chọc đến công tử, vội vàng nói hết, "Phúc Nguyên dại sư nói hắn đến vì Trang tiểu thư." Lúc này Bạch Chiêm mới nhìn qua phía hắn, ánh mắt lạnh như băng, phảng phất như muốn cắt lưỡi của hắn, "Mời vào đây." "Vâng." Phúc Nguyên vẫn chưa tới, nhưng Chu Tri Tiếu và Trang thư Hàn đã xông tới. Chu Tri Tiếu có chút cố kỵ, nhưng Trang Thu Hàn đã trực tiếp chạy vội tới bên giường, thấy sắc mặt tốt đến không thể tốt hơn của tỷ tỷ hắn có chút mờ mịt ngẩng đầu, "bạch đại ca, tỷ tỷ làm sao vậy? Bị bệnh gì?" Bạc chiêm đối với người khác đều là dáng vẻ lạnh nhạt, cho dù là Đổng gia, hắn cũng chỉ nhàn nhạt tiếp xúc, duy độc vị đệ đệ này của Trang Thư Tình là có mấy phần quan tâm. Hắn biết rõ Hữu Phong vô cùng quan tâm đến hắn, đã từng có một đoạn thời gian rất dài địa vị của hắn trong lòng Hữu Phong cũng không thể nào sánh bằng Thư hàn, hiện tại... Nhìn về phía người đang ngủ, Bạch Chiêm nghĩ, bây giờ không nhắc đến, chỉ cần nàng tỉnh lại, hắn sẽ không so đo. Không nhận được cu6 trả lời chắc chắn, Trang Thư Hàn vẫn cố chấp hỏi, "Bạch đại ca, tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì có phải hay không?" Bạch Chiêm cúi đầu nhìn về phía hắn, dùng giọng điệu vô cùng khẳng định nói cho hắn, "Tỷ tỷ ngươi đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nàng chỉ có chút mệt mỏi, nên muốn ngủ lâu một chút mà thôi." Trang Thư hàn dùng sức gật đầu, "Ta biết, tỷ tỷ bận việc lâu như vậy, nhất định là mệt mỏi." Lừa mình dối người, chu Tri Tiếu làm sao có thể tin, nhưng mà hắn cũng không truy vấn Bạch Chiêm, mà đi đến chỗ của ngự y để hỏi tình huống. Không hỏi cho ra, lòng hắn sẽ không yên. Phiền chán trầm mặt xuống, "Nhanh chóng nghĩ biện pháp." Vinh Chính cười khổ, "Vâng." Lúc này Hướng Tả đã dẫn Phúc Nguyên đại sư đi vào. Tăng Trí tự đã có mấy năm truyền thừa, ở nơi đó có rất nhiều vị hòa thượng có tiếng, Phúc Nguyên cũng là một trong số đó. Bạch Chiêm nguyên bản cũng không ôm quá nhiêu kì vọng với hắn, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền coi trọng người này. Người đã luyện võ đến trình độ này như hắn, nhìn người đã không phải chỉ dùng ánh mắt, mà là cảm quan, cảm giác vị hòa thượng này mang đến cho hắn rất không bình thường. Hắn cũng đã gặp qua không ít hòa thượng, chuyến đi Tây Vực lần này hắn cũng từng động thủ với vài vị hòa thượng nhưng không người nào có thể khiến hắn có loại cảm giác này, nhất là đôi tai có vẻ vô cùng to bản kia, bình sinh hiếm thấy. Mệnh tướng nói, tài dài là tượng trưng cho trí tuệ, quả thật như vậy, người này sâu không lường được. Bạch chiêm bình thường không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hôm này lại khác, người này nói rằng hắn đến là vì Hữu Phong. "Bần tăng Phúc Nguyên, kính chào công tử." "Ngươi nói rằng ngươi đến là vì Hữu Phong, có ý gì?" Lời này thật sự rất không khách khí, nhưng Phúc Nguyên đại sư lại làm như không để ý đến, hai tay chắp thành chữ thập cúi đầu, "Mệnh cách của Trang thí chủ khác với những người khác, là một người lạc đường tìm đến nơi này, trong lúc vô ý lại tìm thấy đường về..." "Đại hòa thượng, ngươi tới nơi này chỉ vì nói những lời nhảm nhí này thôi sao? Hướng Tả, tiển khách." Hướng Tả tiến lên một bước, nhưng lại cảm thấy bản thân không thể nhúc nhích. Bạch Chiêm cảm quan linh mẫn, lập tức phát hiện, lệ khí khắc người như bị mở nút, ào ào thoát ra, một chưởng nhìn như nhẽ bẫng đánh tới Phúc Nguyên. Phúc Nguyên phỉ lui về sau một bước mới có thể đứng vũng, không quá thoải mái tiếp lấy một chưởng này, trên mặt lộ rõ kinh ngạc, "Bạch công tử quả nhiên phi phàm." Bạch Chiêm cũng xem trọng liếc mắt nhìn Phúc Nguyên, vừa rồi bởi vì quá tức giận, hắn đã dùng tám phần công lực, vì không để phòng ở trở nên đổ nát hắn đã nén công lực lại một chỗ để đánh ra, hắn muốn dùng một kích này để ném Phúc Nguyên ra khỏi phòng, nhưng không ngờ người này lại có thể tiếp được. Tám phần công lực hiện tại của hắn, cho dù là Mộc hạ bộ tộc cũng không có người dám tiếp. "Lời này phải là ta nói mới đúng, đại hòa thượng quả nhiên bất phàm." Tâm Phúc Nguyên như một cái giếng cạn không nhấc lên một chút gợn sống, lần đầu tiên phải hắn phải mở to mắt nhìn chính là khi một ngôi sao kì lạ xuất hiện tư hai năm trước. Nguyên bản hắn vốn không nên đến nơi này, trong hai năm qua vì sự xuất hiện của ngôi sao kia mà đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, khiến cho một quốc gia sắp bên bờ sụp đổ lại một lần nữa có thể khôi phục, tuy rằng hắn sớm đã tính ra được long mạch của Đại Chu đã đến hồi sắp đứt nhưng vì ngôi sao đó mà lại hiện ra điềm lành, khi đó hắn liền biết, ngôi sao đó đột ngột xuất hiện, tất cả là do thiên ý. Mà bây giờ, ngôi sao này phải rời đi, cũng là vì thiên ý. Chỉ là vào thời điểm ngôi sao này rời đi lại hiện ra một sát tinh, nơi nơi đều là dấu hiệu bất ổn, cho dù không muốn tham dự đến thế sự nhưng hắn vẫn không thể tạm dừng tu hành để đến Bạch phủ. Thiên hạ. Không thể loạn. Mà vị Bạch công tử, chính là ngọn nguồn. Không, phải nói là từ khi Bạch công tử ra đời thiên hạ này đã gieo xuống một mầm vạ. Trước kia có mẫu tính dùng thân tình để ràng buộc hắn, dùng dương thọ trói chặt hắn, nhưng và lúc hắn sắp thoát khỏi sự trói buộc ấy, Trang tiểu thư lại xuất hiện một cách kịp thời, đây mới là cái khóa chân chính, khóa chặt lấy Bach công tử. Có cái khóa này khóa hắn lại thì Bạch công tử mới là bạch công tử, chứ không phải là một sát tinh. Nếu hiện tại thiên hạ rối loạn, tiếp theo sẽ là một trận náo động vô cùng lớn từ trước tới giờ, sau đó phải qua hơn mấy trăm năm thì thiên hạ mới có thể bình ổn, đây chính là kết quả hắn tính ra được. Nếu muốn tránh khỏi sát tinh, nhất định phải tìm lại chiếc khóa kia. "Bạch công tử bớt giận, bần tăng đến đây chính là vì giúp công tử mang trang thí chủ trở về." Hô hấp của Bạch chiêm cứng lại, lẳng lặng nhìn hắn. Một hồi lâu sau cũng không quay đầu lại, chỉ phân phó, "Mang những người khác ra ngoài." Không cần đề cao âm điệu, cũng không có ai dám cản lại, cho dù là Trang Thư Hàn cố gắng níu lấy không tha cũng bị Chu Tri Tiếu kép ra ngoài. Hướng tả đi cuối cùng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, canh gác ngoài cửa. Bạch chiêm không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Phúc Nguyên. Phúc Nguyên cũng không thèm để ý, tiến lên xem mạch cho Trang Thư Tình, tâm liền hiểu rõ, quả nhiên như thế. "Trang thí chủ vốn là người dị giới, nếu muốn dẫn nàng về phải có hai điều kiện, không, một thôi cũng có thể." Phúc Nguyên nhìn về phía Bạch Chiêm, "Nếu muốn nàng không còn gì lưu luyến ở thế giới kia, vậy thì thế giới này phải có thứ gì đủ lớn để có thể níu nàng ở lại, hoặc là người, chỉ có chính bản thân nàng muốn trở về nơi này th2i nàng mới có thể trở về, bạch công tử có nắm chắc không?" "Có, vì ta, nàng sẽ trở về." Thanh âm Bạch Chiêm vô cùng lạnh lẽo nhưng lại cực kì thành khẩn, thân thể cũng đang buộc chặt, "Ngươi nắm chắc mấy phần?" "Một nửa." Đáp án của hắn không ngoài suy đoán của Phúc Nguyên, bằng động tĩnh từ sau khi Trang tiểu thư đến đây, có thể nói ràng dị tinh không phải là người có dã tâm nàng chỉ muốn yên ổn sinh sống, nhưng cuối cùng nàng lại ngồi lên vị trí giám quốc, xét cho cùng, là bởi vì Bạch Chiêm không thể không rời khỏi kinh đô, từ đó cũng có thể thấy được cảm tình của bọn họ có bao nhiêu sâu nặng. Nhưng phần tình cảm này cũng không phải là mấu chốt có thể mang nàng trở về, nếu như ở thế giới kia có người hoặc có vật gì đó có quan trọng hơn Bạch Chiêm, như vậy, thế giới này sẽ phải hứng lấy đại nạn, thiên ý chính là như thế. "Phải làm thế nào?" Phúc Nguyên đánh giá phòng ở một chút, "Bần tăng xin hỏi, đây có phải là phòng ở Trag thí chủ thường ở?" Đúng vậy, từ khi vào kinh nàng đều vẫn ở tại đây." "Miễn cưỡng cũng có thể được, tất cả những thứ dư thừa đều phải chuyển ra ngoài, bần tăng muốn lập một hoa sen trận." Bạch chiêm không nói hai lời, tự động mở cửa mang những thứ dư thừa tất cả ném ra ngoài, những thứ đó cho dù trân quý, ở trong mắt hắn cũng không đáng một đồng. "Những thứ mà Bạch công tử thường xuyên sử dụng nhiều đều đưa tới đây, hoa sen trận không cần những thứ khác, chỉ cần vật có khí tức của Bạch công tử là đủ rồi, mặt khác, Bạch công tử và Trang tiểu thư hai người có tín vật đính ước hay không?" Tín vật đính ước... Bạch Chiêm nhanh chóng đi đến bàn trang điểm, lật lật trong một đống tráp đựng trang sức, không có tìm thấy, lại mở ra mấy cái khác, rốt cuộc tìm được ở trong một cái hộp nhỏ, bên trong chỉ dựng một cây trâm cài. "Đây là vật ta đưa Hữu Phong trong ngày nàng ấy cập kê, là do ta tự tay chế tạo, có thể dùng được không?" Phúc Nguyên tiếp nhận, nhắm mắt cảm thụ một lát, giữa chiếc trâm cài và Trang tiểu thư có một sự ràng buộc nhè nhẹ khiến trên mặt hắn hiện lên ý cười, "Bây giờ bần tăng đã có sáu phần năm chắc." Bạch Chiêm vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, hắn quả thật cũng rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này giống như đã đem tất cả cảm xúc dư thừa bài trư ra bên ngoài, chỉ duy nhất còn lại bình tĩnh. Bởi vì hắn buộc phải bình tĩnh, không thể để bản thân không thể không chế được chính mình.
C202: Trang Chu mộng hồ điệp
(Edit: Đây là tên bài thơ, nàng nào muốn tìm hiểu thì GG nha)
Trang thư Tình lúc này đang đứng ngây người trước gương.
Người trong gương có một mái tóc ngắn, trên người mặc một bộ áo ngủ màu bạc, ngũ quan thanh tú, nhưng khí chất của nàng đi ra ngoài cũng có thể thu hút không ít những cái ngoái đầu.
Đối với gương mặt này, nếu là lúc trước, Trang Thư Tình sẽ rất vừa lòng, nhưng trước mắt, nàng không vừa lòng nổi.
Kéo kéo mặt của mình, thật đau.
Không phải mơ.
Nhưng mà, rốt cuộc là Trang Chu mộng hồ điệp hay là điệp diễn Trang Chu?
Nàng là ai? Là Trang Thư Tình hay là Trang Tình?
Nếu như kia chỉ là giấc mộng, vậy Bạch Chiêm đâu? Là nhân vật nàng tạo ra trong vô thức sao? Nhưng ma hắn rõ ràng sống động như vậy.
Nàng chưa từng có ảo tưởng gì đối với nửa kia của mình, thời niên thiếu nằm mơ thì cũng là gả cho người có tiền, cho dù lớn hơn mình nhiều tuổi cũng không sao, nhưng sao lại có thể mơ ra một người có hình tượng như Bạch Chiêm?
Còn có cả Thư Hàn, nàng chỉ luôn nghĩ rằng bản thân muốn có một ca ca, chưa từng muốn có một đệ đệ, em trai, em gái trong cô nhi viện cũng đã đủ nhiều rồi.
Chuyện này, rốt cuộc là sao vậy?
Chuong điện thoại di động đột ngột vang lên, Trang Thư Tình đờ đẫn đi về phía giường, hình như lúc thân thể này tỉnh lại, nàng đang nằm trên chiếc giường này.
Nói cách khác, nàng chỉ ngủ một giấc mà thôi.
Thật buồn cười, giống như đã từng trải qua một đoạn nhân sinh, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Trong mơ, nàng có người thân, có người yên, hiện tại, ai có thể cùng nàng?
"Trang Tình, cậu làm sao vậy? Đang cười hay là đang khóc, ở yên trng nhà chờ ta, tớ lập tức đi qua."
"Không cần, tớ không bị bệnh, chỉ là... mơ một giấc mơ rất đặc biệt, nhất thời chưa thể hồi thần, tớ sẽ đến."
Đầu bên kia điện thoại vẫn mãi luôn xác nhận, "thât s ự không có chuyện gì?"
"Ừm. Không có chuyện gì, cúp, lát nữa gặp."
Đánh giá căn phòng thuê này, rõ ràng là nơi vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này lại có vài phần xa lạ.
Mở tủ quần áo ra, bên trong không có trường bào rộng tay, không có áo cánh vài và giày lót đế. Mỗi kiện quần áo, kiểu dáng đều rất ngắn gọn hào phòng.
Đừng ngốc một lúc lây, trang thư tình mới tùy tiện chọn lấy một bộ, nước mắt nàng không ngừng rơi.
Không có tiếng nức nở, không có tiếng động phát ra chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Vừa mở cử ra, luồng không khí nóng lập tức phả vào mat845, đúng rồi,,nơi này cũng đang là mùa hè.
Trang Thư tình nhìn quần dài và áo dài tay nàng đang mặc, không biết đi như vậy ra ngoài có bị cảm nắng hay không.
Một lần nữa quay trở về, lại một lần nữa mở tủ quần áo ra, cầm một bộ áo ngắn tay và quần đùi chuẩn bị đi thay, sau đó yên lặng đem quần đùi bỏ vào, cầm một chiếc quần lửng đi thay..
Cẳng chân trơn bóng lộ ra ngoài, đeo giày vào, còn chưa đi ra ngoài nàng đã cảm thấy không được tự nhiên.
Cuối cùng vẫn nhận mệnh quay trở lại thay quần dài và giày vải.
Nơi ở của nàng cách cửa hàng thú cưng không xa, đến đó khoảng mười phút đồng hồ.
Cho dù đã đeo kính râm, nhưng khi đến cửa hàng thú cưng cũng bị chảy không ý mồ hôi.
"Trang Tình, cậu bị điên sao? Hôm nay trời nóng nhưng cậu lại mặc nhiều như vậy, sao không học phụ nữa Arab, che hết mặt và cổ luôn đi."
Tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn nhanh chóng kéo nàng về phía điều hòa.
Đây là chủ của cửa hàng thú cưng, Lưu Chân Chân, hai người đều là người đơn giản, hai năm ở chung rất nhanh chóng liền trở thành bạn tốt.
Trang Thư Tình túm người lại, "Bây giờ không thể trực tiếp đứng trước điều hòa."
"Đúng đúng, tớ quên mất cậu là bác sĩ." Lưu Chân Chân nói móc nàng một câu, cũng không tiếp tục kéo nàng, "Sao lại như vậy, mới có một đêm đã giống như thay đổi thành người khác."
Với cậu đó chỉ là một buổi tối, nhưng với mình đó là hai năm, Trang Thư Tình cười khổ, trong lòng nhịn không được có chút khó chịu, "Đại khái là bị bệnh rồi."
Thấy khóe mắt nàng còn ửng hồng, xem ra là đã khóc, với tính tình này của nàng mà còn khóc, vậy nhất định là đã phát sinh chuyện đại sự, Lưu Chân Chân không có tiếp tục truy vấn, chỉ hỏi: "Nếu như có chuyện gì khó khăn cứ nói với tớ, nếu là tiền thì không có vấn đề gì."
"Biết cậu có tiền rồi."
"Chị đây chính là người có tiền, chỉ thiếu mỗi nam nhân để có thể hưởng thụ." Lưu Chân Chân kiêu ngạo giương cằm lên, chỉ vào một con chó quý mà một khách hàng vừa đưa tới: "Làm việc đi tỷ tỷ tăng lương cho."
"Tuân mệnh, đại tỷ."
Lưu Chân Chân vừa đi, nét mặt Trang Thư Tình liền thoải mái không ít, tâm trầm xuống.
"Gâu gâu."
Trang Thư Tình sửng sốt, nàng nghe hiểu lời nó nói, nó nói đuôi nó có chút đau.
Ngày hôm qua, ở nơi này ngày hôm qua, mặc dù nàng có duyên với động vật nhưng nàng không thể nghe hiểu.
Vì để xác định bản thân không có nghe nhầm, Trang Thư Tình cẩn thận nhấc đuôi nó lên kiểm tra, trong đám lông xù có một cây gai nhỏ ghim vào.
Chó là loài động vật rất mẫn cảm, không biết cây gai này bị ghim vào thịt đã bao lâu, khiến cho nó đã quen với đau đớn ở chiếc đuôi.
Cầm lấy dụng cụ, trừ độc, nhổ đi cái gai, cho dù tâm tư nàng không đặt ở đây, nhưng động tác vẫn vô cùng thuần thục.
Cửa hàng thú cưng không nhỏ, vừa chữa bệnh vừa có dịch vụ chăm sóc làm đẹp cho thú cưng, ngoài Trang Thư Tình ra bên trong tiệm còn có những nhân viên khác.
Bác sĩ thì ó ba.
Đại khái bởi vì nàng là người đến sau, lại có quan hệ tốt với chủ cửa hàng nhất nên quan hệ của nàng với hai người còn lại rất bình thường, có thể coi như là người xa lạ có chút quen biết.
Mò mẫn lăn lộn mấy năm trong xã hội, Trang Thư Tình rất quen với hình thức ở chung như vậy, đối với mọi người cũng tất nhiên mang theo vài phần đề phòng, lúc này cho dù nàng ất muốn nói chuyện với nó để xác định bản thân có phải thật sự nghe hiểu lời động vật nói nay không nhưng chỉ có thể sờ sờ đầu của nó, dùng giọng bình thường nhẹ nhàng nói: "Thoải mái hơn chút nào chưa?"
Con chó nhỏ cọ cọ lòng bàn tay nàng, "Gâu gâu."
Đau đau.
Trang Thư Tình nhắm mặt lại, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể chống đỡ bản thân không lộ ra vẻ khác thường.
Nơi này không phải Chu Quốc, nàng không phải Trang Thư Tình năm quyền cao trức trọng trong tay, cũng không có một người cường đại như Bạch Chiêm để che chở cho nàng.
"Trang Tình, có chút không thoái mái sao?" tiếng bước chân dừng lại bên người nàng, là Nhậm Vi, một vị bác sĩ th1u y khác trong cửa hàng.
Trong căn phòng mắt mẻ, nhưng trán Trang Thư tình lại đổ đầy mồ hôi, nàng mở to mắt, bình tĩnh đáp lại, "Hẳn là cảm lạnh, tối qua bật điều hòa quá thấp."
Nhậm Vi rất dễ dàng tiếp nhận lời giải thích này, người trẻ tuổi thường tham lạnh, "Vậy thì nên chút ý một chút, hôm nay trời nóng sẽ hơi khó chịu, chuyện cũng không nhiều, ta và Lưu Giai có thể ứng phó được, ngươi đi xin nghỉ đi."
Trang Thư Tình cũng không tiếp tục kiên trì, "vậy đành nhờ hai người rồi."
"Không có việc gì, lúc trước ta đã xem qua, cũng không có việc gì nhiều."
"Lưu Giai, có thể chứ?"
Lưu Giai đẩy kính mắt, "Qua vài ngày nữa ta có chuyện muốn xin nghỉ nửa ngày." Nhậm Vi rất tự nhiên thể hiện thiện ý với nàng, hiện tại Trang Thư Tình rất vui vẻ nhận ý tốt của nàng.
Đây là điều kiện, Trang Thư Tình gật đầu đáp ứng, đi ói một tiếng xin phép với Lưu Chân Chân sau đó liền rời khỏi cửa hàng thú cưng.
C203: Vẫn là giấc mộng Trang Chu?
Nhưng nàng cũng không trở về.
Mà bắt xe buýt, mang theo bao lớn bao nhỏ, không lâu sau nàng đã nhìn thấy nơi mà mình rất quen thuộc.
Đây là nơi nàng đã sống cả nửa đời, mở cửa ra, Trang Thư Tình dặn bản thân rằng không nen nghĩ lung tung nữa.
"Là chị Tình, chị Tình về rồi!" Đứa nhỏ mở cửa khoảng bảy tám tuổi, mang cặp kính rất dày, gọng kính bi gãy, phải dùng băng keo để cố định lại, gương mặt mang vẻ cảnh giác, nhưng sau khi thấy người tới là Trang Thư Tình lập tức liền cười sáng lạn.
"Hôm nay Kỳ Kỳ đảm nhiệm trọng trách gác cửa sao? Đến đây, có thưởng." Lấy một khối chocolate từ trong túi ra đưa cho đứa bé, Trang Thư Tình sờ sờ đầu, cười rất ôn nhu.
Kỳ Kỳ vui vẻ cười híp cả mắt, nhưng vẫn cố kìm lòng không mở ra ăn, mà đi đóng cửa lại, kéo Trang Thư Tình đi vào trong, "Hôm nay viện trưởng có chút không thoải mái, chị Mẫn đã đưa viện trưởng trở về phòng."
Mẫn? Ở thế giới kia cũng có một người.
"Chị Tình, Viện trưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Đứa nhỏ không quay đầu lại, nhưng sự mờ mịt lo lắng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được, Trang Thư Tình ôn nhu trấn an, "Đương nhiên là không có việc gì rồi, viện trưởng đã lớn tuổi, người già sức khỏe thường hay thất thường, chị đã hẹn cho bác sĩ, hôm sau sẽ mang viện trưởng đi làm kiểm tra, uống thuốc đầy đủ là sẽ tốt lên thôi, Kỳ Kỳ không cần lo lắng, cũng nói với các anh chị em khác không cần lo lắng."
"Vâng." Kỳ Kỳ lập tức liền cao hứng trở lại, hắn luôn luôn tin lời của chị Tình nhất.
Con nít còn chưa biết, đây chính là giai đoạn mấu chốt của con người, lão, rồi đến bệnh, sau đó là tử.
Trang Thư Tình nhìn khoảng sân của cô nhi viên, không có thay đổi gì mấy so với lúc trước, sao lại có thể không già chứ?Nàng cũng đã trưởng thành, trong ký ức của nàng, từ khi nàng tới đây, mái tóc viện trưởng đã đầy màu trắng.
Chỉ là bà ấy vẫn hiền lành như trước.
Nhìn vị lão nhân đang nằm nửa tựa trên giường, bi thương trong lòng Trang Thư Tình không thể đè nén. Bà ấy sẽ chết, nàng không muốn viện trưởng chết đi. Nếu như những ngày kia chỉ là mộng, nàng tình nguyện mong rằng những tháng ngày hiện tại có thể trôi qua thật mau.
Từng đã có một nam nhân toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, đem tất cả mọi thứ tốt nhất đưa đến trước mặt nàng, cho nàng sự thành tâm tuyệt đối, đó là thứ tình cảm sạch sẽ nhất, nàng sao còn có thể coi trọng những người khác?
Nhưng một đời người, lẻ loi trong cái thế giới này, nàng phải làm sao để tiếp tục tiếp nữa?
"Làm sao vậy? Con bị ai khi dễ?" Viện trưởng vỗ vỗ cô gái đang nằm ở bên người mình khóc đến run rẩy, phát sinh chuyện gì khiến một nha đầu cứng cỏi lại có thể khóc thành như vậy?
Trang Thư Tình chỉ gục đầu bên người viện trưởng, dù thế nào cũng không ngẩng đầu lên. Lúc này nàng rất khó chịu. Nàng đã không rõ là khóc cho bản thân nhiều hơn hay vì viện trưởng nhiều hơn.
Vẫy vẫy tay cho những người khác đang ở trong phòng, những người đó lặng lẽ đi ra ngoài.
một lúc lâu sau, Trang Thư Tình mới ngồi dậy, ánh mắt sưng đỏ, "Viện trưởng, ngài có hối hận không? Tốn sức cả đời vì chúng con, dù cho bản thân có đau đớn cũng chỉ có thể chịu đựng một mình. Chưa từng ăn ngon, mặc đồ tốt, cho dù viện trưởng đã từng có rất nhiều lựa chọn khác nhưng ngài lại bỏ qua, hiện tại, viện trưởng có hối hận không?"
"Hối hận, quả thật là vô cùng hối hận." Viện trưởng hiền lành cười nhìn nàng, ánh mắt mềm mại. "Khi đó... Dùng lời hiện đại mà nói thì hẳn là đang trong thời kì mãn kinh. Cảm xúc vô cùng khó khống chế, thường xuyên sẽ nghĩ. Nếu như ta không buông tay những cơ hội lúc trước, có phải sẽ sống hạnh phúc như con nói, ăn sơn hào hải vị, mỗi ngày mặc một bộ đồ mới, mà không phải như lúc này, ngày ngày lo lắng cho bọn nhỏ, lúc trước, quả thật đã nghĩ tới."
Viện trưởng cười, mang theo sự cảm khái, "Nhưng, trừ khoảng thời gian kia ra, phần lớn tất cả những thời điểm khác ta đều vui vẻ, những đứa trẻ ta nuôi lớn đều có lương tâm, những người trong tay chỉ cần hơi có chút tiền đều sẽ mang đến cho các đứa nhỏ ở đây, ta nghĩ, nếu lúc trước ta bỏ qua, giao bọn trẻ vào tay người khác, nói không chừng bọn nhỏ sẽ phải chịu khổ, hoặc bọn nhỏ sẽ không biết làm cách nào thể hiện thiện ý của chúng nó với người khác, chỉ cần nghĩ rằng những đứa nhỏ ta nuôi dưỡng đều có ích cho xã hội a liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và thỏa mãn, sự thỏa mãn, giàu có về mặt tinh thần này không thứ gì có thể sánh bằng, ta có thể khẳng định, cho đến ngày ta chết ta nhất định cũng không hối hận, thứ ta lo lắng duy nhất đó là sau khi ta chết người lên thay có thể sẽ là người không tốt, chỉ xem nơi này là bậc thang để tiến lên mà không dụng tâm chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, Tình Nhi, nếu như chuyện này xảy ra, ta dù chết cũng không nhắm mắt."
Trang Thư Tình cắn môi lắc đầu, "Còn có chúng con, ai dám ngược đãi bọn nhỏ, chúng con sẽ khiến người đó không thể ở lâu trong này, thực sự nếu có một ngày như vậy, con sẽ ở lại đây, thay ngài trông nom cho bọn nhỏ, để chúng có thể yên ổn lớn lên."
Viện trưởng nhẹ nhàng vỗ tay nàng, "Con có tâm là đủ rồi, nhưng viện trưởng không đồng ý muốn con đi con đường này của ta, ta đã đi qua nó mấy thập niên, hiểu quá rõ những khó khăn trên nó, ta không muốn con cũng trải qua những chuyện như vậy, hiện tại thu nhập của con cũng tốt, con cũng không phải người tiêu tiền như nước, để dành một chút, về sau nếu có ai cần trợ giúp, con có thể giúp người ta một phen là được."
"Viện trưởng..."
Trang Thư Tình là một đứa trẻ kiên cường, viện trưởng nuôi nàng từ nhỏ lớn lên nên cũng biết, thấy cảm xúc của nàng hôm nay cũng biết sự tình xảy ra không phải nhỏ, "Có phải có người nào làm con thương tâm hay không?"
Trang Thư Tình lắc đầu, lại gật gật đầu.
"Con mơ một giấc mơ, là một giấc mơ rất dài." Trang thư Tình ôm lấy tay viện trưởng, đem tất cả những gì nàng thấy trong mộng kể ra hết, từng chuyện từng chuyện, vừa kể, nước mắt không ngừng rơi, thanh âm có khi nghẹn ngào, có khi lưu loát, tựa như... nàng thật sự đã trải qua hai năm đó vậy.
Viện trưởng vẫn một mực an tĩnh nghe nàng nói, nàng năm nay đã sáu mươi tám, trải qua rất nhiều khó khăn, cũng đã thấy những gì mà bọn trẻ chưa từng thấy, nàng sẽ không coi rằng chuyện này chỉ là giấc mộng.
không có ai mơ một giấc mơ hoàn chỉnh như vậy, cẩn trọng như vậy.
Nhưng nàng lại không dám nghĩ đến một phương hướng khác.
Con người đều e ngại khi đối diện với sự thật, nàng cũng vậy.
"Con muốn đi không? Trở về lại thế giói trong giấc mơ kia? Con có nhớ nhũng nguời ở nói đó không?"
"Nhớ, rất nhớ." Trang Thư Tình cười buồn, "Viện trưởng, con không muốn kết hôn."
"Đó chưa hẳn đã là một giấc mơ, có chút cơ duyên không phải ai cũng có thể gặp được, nhưng mà không có nghĩ là nó không tồn tại."
Viện trưởng là người từng trải qua nhiều năm tháng, ánh mắt của nàng khiến cho Trang Thư Tình gần như rơi vào tuyệt vọng lại một lần nữa tìm thấy hi vọng." Con người nói đến cùng là phải trải qua thì mới biết được, không nỗ lực, về sau sẽ hối hận."
"Con không biết bản thân phải nỗ lực như thế nào, hướng đi ở đâu con cũng không biết." Trang Thư Tình cúi đầu, "Nhưng nếu không thử một lần, sao con có thể cam tâm."
"Vậy là được rồi, là mộng hay thực, thử mới biết được."
Viện trưởng cẩn thận đánh giá nét sáng rọi trên mặt tiểu cô nương, cẩn thận có thể nhìn thấy nàng quả thật đã có chút thay đổi, sự thay đổi này giống như thói quen dần dần bị cuộc sống ảnh hưởng, độ cong khi ngẩng đầu, động tác uống trà, đã không giống với Trang Tình của trước kia.
C204: Tìm đường
Nhận được sự duy trì của viện trưởng, Trang thư Tình đã có quyết định.
Nếu những chuyện kia chỉ là giấc mơ, nàng cũng hi vọng có thể trở lại giấc mơ đó một lần nữa, để nàng có thể tạm biệt những người ở đó, để nàng có thể gặp lại người kia một lần.
Cho dù đó chỉ là nhân vật hư cấu trong giấu mơ, nàng cũng không muốn hắn thương tâm.
Người kia không đáng phải sống trong sợ hãi, bất cứ cảm xúc tiêu cực gì cũng không nên thuộc về hắn, không nên xuất hiện trên nét mặt hắn.
Mà nếu như, nếu như đó không phải là một giấc mơ, nếu như... đó thật sự là cơ duyên của nàng... Nếu như có thể lựa chọn, sẽ không có gì vướng bận mà lựa chọn ở lại.
không được nghĩ, hiện tại không phải là thời điểm để suy nghĩ những chuyện này, Trang Thư Tình tự nói với bản thân, nếu như thật sự phải suy nghĩ, thì trước hết phải xác định những chuyện kia có phải là giấc mơ hay không, Hay là do tinh thần nên không ổn định mới có thể tưởng tượng ra được những chuyện như vậy.
Trở về nhà, đóng cửa lại, Trang Thư Tình đứng ở trước cửa liều mạng hồi tưởng lại những chuyện trước khi mơ giấc mơ kia nàng đã làm những thứ gì.
Sau khi tan tầm trở về nhà tùy tiện ăn một chút, sau đó, mở máy tính.
đi đến trước bàn học, mở máy tính ra, xem chút tin tức, về nhạc vừa đọc sách y... Đúng rồi, chính là cuốn sách này.
Cầm cuốn sách bên trên tay, Trang Thư Tình tiếp tục suy nghĩ, hình như vào lúc 10 giờ nàng có nhận một cuộc điện thoại, là do bạn học cũ gọi tới, hẹn thứ bảy tuần này sẽ mang viện trưởng đến chỗ của nàng để kiểm tra sức khỏe.
Tiếp tục suy nghĩ những chuyện sau đó, tiếp sau đó là như thế nào nữa? Đúng rồi, tắt máy tính, uống một ly nước ấm, sau đó tắm rửa. Sau đó thay bộ áo ngủ ngày đó, nàng lại sắp xếp một số chuyện, làm xong cũng vừa đúng 11 giờ. Sau đó lên giường.
Đợi đến khi nàng mở mắt ra thì đã là Trang Thư Tình.
Trang Thư Tình nằm trên giường, cố gắng để ngủ. nàng thôi miên chính mình, sau khi tỉnh ngủ, nàng sẽ lại là Trang Thư Tình.
một lúc lâu mới vất vả ngủ được, ngày thứ hai mở mắt ra. vẫn là trần nhà màu trắng, vẫn là căn phòng nàng đã mua.
Nản lòng che mặt, trang thư tình cổ vũ bản thân, không thể hấp tấp, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì 10 ngày 20 ngày. Nếu như lại không được, thì nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
Nhưng mà bây giờ này còn phải đi kiếm tiền, cho dù sau này mình vẫn như thế, hay thật sự có thể trở về thế giới kia. thì làm cũng phải cố gắng kiếm nhiều chút tiền để trợ cấp cho cô nhi viện, ở thế giới này, thứ làm vướng bận nhất chỉ có cô nhi viện.
Cứ 2 ngày như vậy, nàng liền gầy đi.
Lưu Chân Chân gọi nàng vào phòng, ngẩng đầu hỏi, "Mấy ngày nay cậu bị bệnh hay sao mà sắc mặt trông có vẻ kém vậy? người ta muốn giảm béo thì không được, Còn cậu thì mỗi ngày đều gầy? Chỉ cần bán bí phương này ra thì cậu không cần phải đi làm công ở đây nữa đâu. thu xếp đi, tớ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra."
Bán? Bí phương? Mắt Trang Thư Tình lập tức trở nên sáng ngời, đây không phải là biện pháp để trở về hay sao? đưa đi thuật từ thế giới này sang một thế giới khác,Ngoài ra, điều kiện là y thuật đó phải có tác dụng với thế giới kia.
Trang Thư Tình kiềm chế tâm tình kích động, giữ chặt lấy cổ tay Lưu Chân Chân, "Chân Chân, cậu có muốn làm một cuộc buôn bán lớn hay không?"
"không muốn." Lưu Chân Chân tuyệt đối không động tâm, "Cửa hàng này mỗi tháng đã lời rất nhiều, đủ để nuôi sống tớ. Có nhiều tiền hơn để làm gì, càng nhiều tiền càng không tìm được bạn trai."
"Là vì cậu sợ bọn họ không đủ thật tâm." Trang Thư Tình cắt đứt lời của nàng, giờ mới kịp phản ứng ra đề tài đã bị kéo sang hướng khác, "Cậu không muốn cũng không sao, sẽ có rất nhiều người muốn nhưng, Chân Chân, người tớ tin được chỉ có một mình cậu, Nếu như cậu muốn, Tôi sẽ để lại cho Lưu Gia."
Lưu Chân Chân liếc mắt nhìn nàng, " buôn bán thứ gì?"
"Trong tay ở có mấy phương pháp cổ truyền."
Lưu Chân Chân tuy rằng cũng không quan tâm nhiều đến việc buôn bán trong nhà, nhưng nhà nào mấy đời tích góp từng chút một buôn bán, mưa dầm thấm đất cũng không phải là không hiểu thứ gì, lợi nhuận có được từ những phương pháp cổ truyền này sẽ mang lại lợi nhuận vô cùng to lớn, chỉ cần tưởng tượng nàng cũng có thể nghĩ được.
"Là từ đâu?"
Trang Thư Tình lắc đầu, "Bí phương không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của con người, nhưng tôi không thể nói cho cậu làm sao tôi có thể biết."
"không ảnh hưởng đến sức khỏe là được, cậu chờ một chút, Tớ đi gọi điện thoại." Lưu Chân Chân mở di động, không thể ấn vài cái, tìm được tên lập tức gọi qua.
"anh Hai, có bận không?"
"anh đến chỗ của em một chuyến, ừm, bây giờ, có chuyện rất quan trọng,không thể nói trực tiếp qua điện thoại."
"Được, em ở đây đợi anh."
Cúp điện thoại, Lưu Chân Chân đóng điện thoại lại, nói: "Tớ cũng có chút tư tâm, những gia tộc như của chúng tớ bất cứ chuyện gì cũng không thể làm việc qua loa, anh trai của tớ tuy rằng là người thừa kế có đủ tư cách nhất, nhưng sau chúng tớ còn có một em trai khác mẹ, nếu như cuộc sống của tớ còn có thể tiếp tục tự do tự tại, thì anh trai của tớ phải luôn là người nắm quyền, Trang Tình, chỉ cần phương pháp của cậu có sử dụng, gia chủ của Lưu Gia bất cứ ai cũng không thể chen lọt, hơn nữa, việc này nếu giao vào tay anh hai, tớ ở cam đoan rằng cậu sẽ không chịu thiệt."
Trang Thư tình nói thế nào thì cũng là người từng cầm quyền cao, cho dù là trong giấc mơ thì chuyện đã trải qua cũng có thể ảnh hưởng đến nàng, "Chuyện này tớ hiểu, nếu như tôi đã nói chuyện này với cậu, tức là tớ thật sự tin tưởng cậu, cũng tin tưởng người cậu chọn."
Lưu Chân Chân giữ lấy tay nàng, nắm chặt.
anh trai của Lưu Chân Chân gọi là Lưu Bác, lúc bước vào trên mặt đeo một chiếc kính màu đen, vóc người rất cao, mặc áo sơ mi trắng quần tây rất ra dáng của một đàn ông thành đạt.
"Chân Chân, có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại." Lịch sự gật đầu với Trang Thư Tình coi như chào hỏi, Lưu Bác cưng chiều xoa xoa đầu em gái mình, hiển nhiên có thể thấy thấy tình cảm của hai anh em rất tốt.
"Tóc của em rối hết cả lên." Lưu Chân Chân nhiên người né tránh, " anh, đây là Trang Tình."
Giới thiệu một câu, Lưu Chân chân rất tự nhiên đi đến đóng cửa lại, sau đó nhìn qua mắt mèo quan sát tình huống bên ngoài.
Lưu Bác nhìn động tác của nàng nhướng mày, cẩn thận như vậy?
"Xin chào, Trang tiểu thư."
Trang Thư Tình rất tự nhiên, thoải mái đưa tay ra, chủ động bắt tay, "Là tôi tìm đến Lưu tiên sinh, tôi sẽ trực tiếp đi vào vấn đề chính, trong tay tôi có một phương pháp y học cổ truyền, không biết Lưu tiên sinh có cảm thấy hứng thú hay không?"
"Y học cổ truyền?" Lưu Bác thú vị nhìn cô gái trước mắt, "hiện tại muốn đi tìm phương pháp y học cổ truyền thật sự không phải là chuyện dễ, không biết trong tay Trang Tiểu Thư có bao nhiêu phương pháp?"
"Đừng có nói chuyện quái khí như vậy." Lưu Chân Chân đánh gãy lời nói của hắn, bất mãn vì hắn không chịu khách khí với bạn của nàng, "Em tin lời của Trang Tình, chúng em quen biết nhau 2 năm qua, Trang Tình chưa bao giờ nói chuyện mà không giữ lời."
"Chân Chân!" Lưu Bác bất đắc dĩ, "Dù sao thì anh cũng phải hỏi rõ ràng một chút, Nếu phương pháp này là thật, chỉ bằng một đơn thuốc, có thể bằng được cả một sản nghiệp."
"Những thứ đó em không hiểu, em chỉ biết, trước giờ những chuyện mà Trang Tình nói ra, nàng đều đã có nắm chắc, nếu như ngay cả sự tín nhiệm cơ bản cũng không có, thì còn nói gì đến chuyện hợp tác."
Lương Bác cứng họng. Lời này hắn thật sự không thể nào phản bác!
Trang Thư Tình cười, đè lại tay Lưu Chân Chân, "Phương pháp là thật, tổng cộng có 3, tất cả tôi đều nhớ rõ, nếu như anh không tin, hiện tại tôi có thể viết ra, anh chỉ cần tìm người đi nghiệm chứng. nhưng mà phải làm cẩn thận một chút, đừng để người khác nhập được tiện nghi, Chân Chân, cho tớ mượn giấy bút."
"Ở trên bàn có đó."
Trang Thư Tình đương nhiên không phải chỉ biết có ba, đoạn thời gian trước khi Chỉ Cố trở về, những ngày rảnh rỗi, làm đều sẽ trao đổi cùng ngự y, cũng sẽ lấy ra một ít phương thuốc để thảo luận, không phải tất cả phương thuốc nào cũng đều thích hợp với thế giới này, nhưng có mấy phương thuốc dưỡng thân kiện thể lại rất thích hợp.
Nếu không phải là do không muốn chọc người khác chú ý, đừng nói là ba. nhiều hơn nữa cũng không là vấn đề, nhưng khi nghe Lưu Bác nói một đơn thuốc cũng có thể dựng lên được một sản nghiệp, nàng liền có chút hối hận, 3 phương thuốc là quá nhiều.
Trang Thư Tình chỉ viết một đơn, dược liệu, khối lượng. Hành văn liền mạch lưu loát.
Lương Bác âm thầm quan sát nàng. thấy nàng chắc chắn như vậy trong lòng càng tin tưởng. Nếu thực sự có 3 phương pháp y học cổ truyền...
Lưu Gia, ha ha.
Cầm tờ giấy lên, Trang Thư Tình thổi theo quán tính, sau đó... nàng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lưu chân chân đã cười nghiêng trên ghế sofa.
Tuy rằng Lưu Bác không có thất thố, Nhưng ý cười trên mặt cũng không che giấu được, nhận lấy phương thuốc, đưa cho nàng một các bậc thềm, "Trang tiểu thư từng học trung y hay sao? Thói quen này chỉ có trung y mới có."
"Ừm, trên thực tế, tôi học tây y 8 năm, sau này có một chút trung y." Lúc đầu có chút xấu hổ, sau đó Trang Thư Tình rất nhanh liền trấn định lại."
Lưu Chân Chân ý nhíu mày, " Tớ chưa nghe cậu kể chuyện này, cậu học tây y vậy sao phải đến chỗ này của tớ làm thú y?"
"Bởi vì tớ bị người ta hất một thùng nước bẩn không ngẩng đầu lên nổi, thanh danh đã bị hủy hết, không có bệnh viện nào dám thuê tớ." Chuyện năm đó khiến nàng vô cùng thống khổ, nay nhắc đến lại nhẹ bẫng, Thậm chí lời nói còn mang chút chế nhạo, ừm, cảm giác không sai.
Nhìn ánh mắt kỳ quái của Lưu Chân Chân, Trang Thư Tình cười vô cùng tiêu sái, "Cậu cũng biết là tớ cần tiền, nếu tiếp tục so đo những chuyện như vậy thì làm sao có thể sống sót, cho nên tớ đi học Thú y hai năm, chứ không làm sao? Cậu nghĩ giấy phép của tớ là giả?"
"Tên vương bát đản nào dám hắt nước bắn lên người cậu?"
"Chuyện cũ rồi, trước kia không phải cậu nói Lưu gia ở trong y dược thế gia ai cũng không thể chen lọt hay sao? Công việc bác sĩ không thể làm giả được, bọn họ có thể may mắn lợi dụng tớ để thoát khỏi một kiếp, nhưng lần sau thì chưa hẳn, bây giờ trèo càng cao thì sau này té sẽ càng đau, cứ chờ đi."
"Là cậu quá hiền." Lưu Chân Chân bĩu môi, "Nếu như cậu là bác sĩ, xem ra không cần phải đưa cậu đến bệnh viện, chậc, vào cửa tiệm cua tớ đám thú y kia thật đúng là may mắn, có một người học y mười năm xem bệnh cho chúng nó."
Lưu Bác cẩn thận gấp lại đơn thuốc bỏ vào túi, sau khi biết được nàng là người học y mười năm, ánh mắt hắn nhìn nàng quả thật nặng hơn rất nhiều, là lừa hay là ngựa, kiểm tra xong rồi nói, "Trong vòng hai ngày nay có thể cho tôi cách liên lạc với cô được không?"
"Có thể." Trang Thư Tình sảng khoái đáp ứng, nhìn hai huynh muội có chuyện muốn nói, nàng rất thức thời đi ra ngoài.
Lưu Chân Chân đi đến bên cửa sổ, như có đăm chiêu nhìn bóng dáng của Trang Tình, nàng cảm thấy Trang Tình mấy ngày nay có chút kỳ quái, nhưng nếu nói kỳ quái ở đâu nàng thật không nói ra được, điều suy nhất nàng có thể khẳng định là Trang Tình đã gặp phải chuyện gì đó.
"anh hai, anh không thể để cô ấy chịu thiệt."
"Em cho cô ấy là em hay sao?" Lưu Bác sóng vai cùng đứng với nàng, cùng nhìn theo bóng dáng của Trang Thư Tình, "Đầu tiên nói là có ba phương pháp, nhưng lại ghi có một, em nói thử coi, nếu như phương pháp này là thật, ta lại không đưa cho nàng đủ những lợi ích mà nàng cần, không chừng nàng sẽ đem hai phương pháp kia đưa cho những người khác trong Lưu gia, để bọn họ cùng lên võ đài với ta?"
Lưu Chân Chân nháy mắt hỏi, "Trang Thư Tình có lợi hại như vậy sao?"
Lưu Bác khẳng định nói, "Có."
nói không chừng còn lợi hại hơn rất nhiều so với những gì hắn đoán.
C205: Đoán lo trước lo sau
Bên trong Bạch phủ.
Phúc Nguyên vừa mở mắt ra, Bạch Chiêm liền lập tức hỏi, "Như thế nào?"
Phúc Nguyên lắc đầu, "Nhân quả của Trang thí chủ ở thế giới kia vẫn chưa hết, ràng buộc quá chặt."
Đáy lòng Bạch Chiêm nổi lên ý lạnh, ánh mắt nhìn người có thể đục ra thành Lỗ, " ngươi đã nói là có thể nắm chắc 6 phần."
Phúc Nguyên không để ý thái độ của bạch Chiêm, " Nhân quả của Trang tiểu thư ở thế giới kia vẫn chưa đoạn, nhưng không phải là không có cơ hội, chỉ là thời cơ chưa tới."
Bạch Chiêm thu tầm mắt lại, nhìn về phía hoa sen trận, người trong hoa sen trận vẻ mặt vẫn hồng nhuận, Tuy rằng sắc mặt không tốt như trước, Nhưng bằng mắt thường vẫn có thể nhìn ra được, hai ngày qua, khí huyết của Hữu Phong đã yếu đi rất nhiều.
Thời cơ chưa tới, vậy phải chờ đến khi nào thì thời cơ mới tới?
Vào lúc này, tin tức Trang Thư Tình bệnh nặng đã truyền khắp cả nước, hoàng đế đã mấy lần sai người tới nghe ngóng tin tức, Bạch Chiêm cảm thấy phiền, lập tức đóng cửa Bạch Phủ, bất cứ ai cũng không cho vào.
Đổng Lão Gia Tử tự mình đến cửa.
"Tránh ra, lão nhân ta có quyền gặp mặt cháu gái mình."
Hướng Tả không Có ý muốn nhường bước, "Đổng lão gia tử thứ lỗi, công tử chính miệng ra lệnh đóng cửa, chuyện này cũng là suy nghĩ cho Trang Tiểu Thư."
Việc liên quan đến cháu gái, nếu để xảy ra chuyện, dù là nhỏ hắn cũng không thể khinh thường, nhất thời có ý thoái nhượng, "Tình huống của nha đầu kia rốt cuộc là như thế nào?"
"Thoạt nhìn không có gì khác, tiểu thư chỉ đang ngủ, nhưng mà gọi như thế nào Trang tiểu thư cũng không tỉnh lại, Phúc Nguyên đại sư của Tăng Trí Tự nói mệnh cách của Trang tiểu thư khác với người thường, đại sư đang bày hoa sen trận để cứu Trang tiểu thư, mong lão gia tử an tâm một chút."Ngữ khí của Hướng Tả trầm trầm, "Chúng ta đều mong trang tiểu thư không xảy ra bất kỳ chuyện gì, mọi người đều tận lực thu xếp ổn thỏa."
Lão già tử tin lời này, những người khác khó có thể nói, nhưng Bạch công tử hắn chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp có thể để cứu Tình nha đầu.
Nhưng mà, nếu như tất cả biện pháp có thể nghĩ ra lại vẫn không thể khiến người tỉnh lại thì sao?
Lão gia tử cầm quải trượng, bàn tay run rẩy, không dám nghĩ sâu.
May mắn, hiện tại ở trong triều không xảy ra chuyện lớn, trong đó đa phần là do Tình nha đầu sắp xếp ổn thoả, khiến cho sự việc không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Những việc nhỏ khác, thái tử và Lục Bộ triều thần có thể xử lý, cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn.
Triều đình không có người cầm lái, nhưng lại quy củ ngoài suy nghĩ của mọi người, quan viên biểu hiện vô cùng thành thật.
Ai cũng không phải là người ngu. Lúc này để xảy ra chuyện, Châm dầu vào ngọn lửa đang cháy của Bạch công tử, không biết hôm sau cái đầu của ngươi có còn trên cổ hay không, ai cũng không dám cam đoan bản thân có thể toàn mạng trước lửa giận của Bạch công tử.
Nhưng mà, họa vô đơn chí là vào lúc này hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều, đã bị bệnh.
Vinh Chính mang phương thuốc trình lên, "Tâu Hoàng Thượng, đây là phương thuốc mà Trang tiểu thư khi ở trong cung đã có cùng thần thảo luận về cách ứng phó với bệnh tình của hoàng thượng trong trường hợp khẩn cấp" chính là tình huống trước mắt.
Tuy rằng lúc này hoàng đế cảm thấy đầu của hắn vô cùng đau đớn. nhưng lời của Vinh Chính hắn vẫn có thể nghe rõ, nhưng càng nghe rõ trong lòng Lại càng khó chịu, hắn bị bệnh đã sớm có trong những đoán của nàng. nhưng bệnh của nàng thì sao? Ai có thể giúp nàng vượt qua?
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hắn không hi vọng những lời này sẽ ứng nghiệm với nàng.
"Dùng đi."
Vâng."
"Tiếu nhi."
Chu Tri Tiếu bước lên phía trước quỳ gối xuống, " Phụ Hoàng, nhi thần ở đây."
"Thư Tình đối với con cũng coi như là nửa ân sư, trước khi nàng tỉnh lại, con phải giúp nào ổn định lại giang sơn, không thể để nàng mất mặt."
"Nhi thần... tuân chỉ"
Bởi vì Chu Tri Tiếu biết hắn phải đứng ra làm chủ. Hoàng đế tuy nhắm mắt, nhưng khoé miệng vẫn hiện lên nụ cười, "Tiếu nhi, Chu Quốc đã được thư tình ổn định lại, con còn cần phải e ngại điều gì? Lúc trước, vì có thể đưa con lên làm thái tử, nàng không tiếc đánh cược với trẫm. Mang đến cho con người thầy tốt nhất, thần tử đắc dụng nhất, dân tâm ổn định nhất, một giang sơn như vậy con còn ngồi không vững. vậy, làm sao có thể đáng với tấm lòng của nàng."
Chu Tri Tiếu muốn nói rằng hắn sẽ không để cho Trang tỷ tỷ phải thất vọng, Nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, một câu cũng không thể nói nên lời.
Hoàng đế cũng không thèm để ý, vừa nói hắn vừa hồi tưởng lại, mới giật mình phát hiện, thì ra, thời gian cũng chỉ trôi qua có mấy tháng, nhưng, nàng lại có thể khiến cho Chu Quốc hay hình đổi dạng.
Thần tử, ai làm chức lấy, cho dù xảy ra thiên tai và có người ngấm ngầm hãm hại, nhưng lòng trung thành của nhân dân chống đối với Chu Quốc lại mãnh liệt chưa từng có như lúc này. Nghe nói, hai ngày qua đã có một số người đến chùa cầu phúc cho nàng, trong thời điểm sĩ khí của Cúc quốc đang tăng vọt như hiện nay, nhưng những tướng sĩ nàng phái đi vẫn chưa từng rơi vào thế hạ phong..
Hoàng đế suy nghĩ, sau này, con cháu của Chu Quốc đều đang thừa hưởng ân tình của nàng.
"Truyền ý chỉ của trẫm, Hộ Bộ thượng thư Lâm Tri và Thái phó Tô Văn phụ trợ Thái Tử giám quốc."
"Tuân chỉ."
Vốn dân chúng vẫn không quá tin tưởng rằng Trang tiểu thư bị bệnh nặng, nhưng sau đạo thánh chỉ này, toàn bộ kinh đô đều trở nên yên lặng.
Dân chúng đi chùa ngày càng nhiều.
Trang Thư Tình đương nhiên không biết những chuyện này, bởi vì vẫn không thể đi vào giấc mơ, thậm chí giấc ngủ của nàng cũng càng ngày càng kém, lúc này nàng còn đang hoài nghi bản thân có chứng ức chế.
Lưu Chân Chân không dám cho nàng làm việc quá nhiều, cũng không dám nàng ở một mình, mỗi ngày đều gọi Trang Thư Tình vào văn phòng của mình để ngồi.
Trang Tình là cô nhi, tình huống hiện tại của Trang Tình lúc này nếu để Trang Tình ở nhà một mình, cô sẽ không yên lòng.
Nhận điện thoại, Lưu Chân Chân nói: "Anh hai của tớ sắp đến."
Trang Thư Tình ngồi thẳng người.
Lưu Bác vẫn mặc quần tây và áo sơ mi trắng, tay áo vén lên, lột da rắn chắc màu đồng.
Ngồi xuống vị trí đối diện Trang Thư Tình, lấy kính râm xuống đặt trên bàn, Lưu Bác ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trang Thư Tình.
Không cần phải nói gì, Trang Thư Tình cũng biết được kết quả, cho nên mỉm cười, tuy rằng tinh thần không tốt, như nhưng lại như người nắm chắc thắng lợi trong tay.
"Trang tiểu thư thật tự tin."
"Thứ trong tay, tôi vẫn luôn nắm chắc."
Lưu Bác nhún nhún vai, "Không biết Trang tiểu thư tính toán muốn hợp tác thế nào."
"Tôi thích nói chuyện với người thẳng thắn." Trang Thư Tình ngả người dựa vào ghế, tư thái hoàn toàn thả lỏng khiến Lưu Bác càng thêm hứng thú.
Mấy ngày nay hắn đã đem lý lịch của Trang Tình tra xét từ đầu đến cuối, chuyện nàng học y nhiều năm là thật, bị hắt nước dơ lên người cũng là thật, thân phận cô nhi của nàng càng thật, nhưng biểu hiện của cô gái này, quá mức xuất sắc, khí độ của nàng, bối cảnh như vậy không thể nào dưỡng ra được.
Phương thuốc cổ truyền thì càng không thể cầm ra.
nhưng cố tình cô gái này lại có.
"Ba phương thuốc, hai phần trong đó dùng để đổi lấy 15% cổ phần, cho dù có bị pha loãng như thế nào thì 15% cổ phần của tôi cũng không thể thiếu, không có vấn đề gì chứ?"
"Trên thực tế, con số Trang tiểu thư muốn còn ít hơn dự đoán của tôi."
"Tôi không có lòng tham quá lớn chỉ cần có đủ tiền là được, 15% cổ phần không phải là con số nhỏ."
Lưu Bá khẽ gật đầu, "Vậy còn một phương thuốc còn lại thì sao?"
"Cái này, tôi tặng không cho Lưu tiên sinh, nhưng tôi hi vọng, Lưu tiên sinh có thể đáp ứng tôi hai diều kiện."
"Mời nói."
Trang Thư Tình đã sớm nghĩ tốt, lúc này không hề lo lắng nói ra: "Tôi đoán anh hẳn là muốn rời khỏi Lưu gia dể bắt đầu từ con số không, nói như thế, sự tồn tại của tôi là không thể giấu giếm, như vậy, tôi hi vọng Lưu tiên sinh có thể cam đoan sự an toàn của tôi, cùng với những người có liên quan tới tôi."
"Đây là điều tôi phải làm, còn cái thứ hai?"
"Cái thư hai." Trang Thư Tình buông mắt tầm mắt xuống, "Hi vọng Lưu tiên sinh có thể chiếu cố cho cô nhi viên Trưởng Thành, những đứa nhỏ ở cô nhi viện muốn đến làm ở công ty, cũng xin Lưu tiên sinh dàn xếp."
C206: Đi vào giấc mộng
Lưu Bác nhíu mày, "Trang tiểu thư là người thông minh, chắc cũng biết được đạo lý: tài có bao nhiêu thì cơm ăn bấy nhiêu, cho dù là đối với mình, hay là người khác đều sẽ có lợi."
"Tôi biết, tôi nói chuyện vào công ty không phải là vào chức quản lý, mà là ở vị trí thích hợp với bọn họ, nếu học kế toán thì vào tài vụ, Nếu chỉ mới tốt nghiệp trung học, Vậy thì vào xưởng, anh Lưu cảm thấy thế nào?"
"Yêu cầu cô đương nhiên không quá đáng." Lưu Bác sửa lại dáng ngồi, thưởng thức trong mắt không thể nào che giấu, "Tôi rất kinh ngạc, Trang tiểu thư thế nhưng có thể tận tâm đối với cô nhi viện như vậy, xã hội hiện tại, người biết tri ân cũng không nhiều."
Trang Thư Tình nhíu mày, tiếp tục nói ra quyết định của mình, "Tôi có việc cần có sự giúp đỡ của luật sư, không biết anh có thể giới thiệu cho tôi người đáng tin cậy, tôi tính mở một tài khoản trong ngân hàng, tiền lãi hàng năm sẽ được đưa vào đó, hàng tháng cố định gửi tiền đến cô nhi viên. Sau này những đứa nhỏ trong đó lớn lên có thể làm chút buôn bán nhỏ, cũng có thể đóng góp cho cô nhi viện, cụ thể phải làm thế nào, đành phải nhờ người có chuyên môn rồi."
Lưu Chân Chân lúc này đã ngồi xuống bên người Trang Thư Tình, muốn nói gì đó, nhưng lại bị cái liếc mắt của anh trai khiến cô chỉ có thể im lặng.
"Theo tôi được biết, hiện tại trong cô nhi viện có ba mươi hai đứa trẻ, số tiền lớn như vậy..."
"Về sau sẽ nhiều lên, Lưu tiên sinh có tin hay không?"
Anh tin, cho dù có không quan tâm đến đứa nhỏ của mình, thì điều kiện của con hắn cũng sẽ tốt hơn những đứa trẻ trong cô nhi viện rất nhiều, bản tính con người chính là như thế, không liên quan đến thiện ác.
Nhưng mà, "không biết tôi có hiểu sai ý của Trang tiểu thư không? Vì sao tôi lại cảm thấy ngữ khí của cô càng giống như ủy thác, việc này, về sau Trang tiểu thư có thể tự mình quản lí không tốt hay sao?"
"Tôi có chuyện khác cần phải làm." ngữ khí rất nhẹ, nhưng cả hai anh em đều có thể nghe được sự nghiêm túc trong giọng nói của cô. Lưu Bác đoán, cô an bài nhiều chuyện như vậy, vì trong lòng có chuyện quan trọng muốn làm.
"Sẽ không phụ sự tín nhiệm của cô."
Trang Thư Tình đột nhiên cười, người nghiệm chứng phương thuốc kia có thể tin được?"
"Là thuộc hạ của tôi, sau này vị trí trong công ty cũng có chỗ của bọn họ, có gì không ổn?"
"Kết quả như thế nào anh vẫn chưa nói cho tôi."
Trong lòng Lưu Bác chuyển qua vài loại ý niệm trái với lương tâm. Nhưng lời cũng không dừng lại, "Bọn họ xác định đây là một phương thuốc dưỡng thân rất hiếm có".
"Nếu như bọn họ thật sự được anh tín nhiệm, vậy tôi yên tâm."
"Phương thuốc có vấn đề?" Lưu Bác lập tức phản ứng được, nhưng bọn họ đã kiểm tra qua, sau đó đều vô cùng vui mừng xác nhận đây đúng là một phương thuốc cổ truyền.
"Vấn đề lớn thì không có, chỉ là tôi đã thay đổi một phần nhỏ trong phương thuốc, nhưng sau khi dùng, sẽ có sự chênh lệch gấp mười lần so với phương thuốc thậtcó chút chênh lệch."
Cho nên mặc dù đã cho Lưu Bác toa thuốc, nàng vẫn đề phòng, nếu anh ta nổi lên ý xấu, cô sẽ tìm một vị đối tác khác, dùng phương thuốc giống vậy để đả bạại hắn.
"Lưu tiên sinh hiểu lầm, tôi không phòng anh, chỉ là phòng những người nghiệm chứng."
Lưu bá nhìn nàng một cái thật sâu. Cầm lấy di động ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại, Trang Thư Tình hiểu ý của hắn, dứt khoát nhắm mắt dưỡdưỡng thần.
Đại khái nửa giờ sau, tin tức lập tức được truyền đến.
Lưu Bác đenMặt Lưu Bácn đến độ không thể nhìn.
"May mắn nhờ có angTrang tiểu thư giúp một tay, giờ mới biết được Lưu gia thế nhưng để mắt tôi đến như vậy."
Lưu Chân Chân giật mình, "Anh Hai,ýgì? ý anh là Lưu gia chogiacho người theo dõi anh? Ai? Là bác? Chú Ba? Hay là..."
"Chỉ cần là Lưu gia, ai cũng không có gì khác nhau, hiện tại người làm chủ Lưu giagi vẫn là ba, nếu bọn họ có hành động gì, em cho rằng ông ấy ba không biết? Ông ấyÔng biết, như không llàm gì cả. Thậm chí còn không cảnh báo cho anh. Hừ, thật đúng là cha ruột."
"Có mẹ kế thì sẽ có ba dượng,ã sớm đoán trước." Lưu Chân Chân cười lạnh, "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần nể tình, anh, đã đến lúc lấy đi cổ phần của mẹ, chúng ta không cần gì hết, ỉchúng không thể để người khác chiếm được tiện nghi."Lưu Bác hhít sâu một hơi, "AnhAnh đi một chuyến về nhà ông ngoại, thương bàn với ông ngoại một chút, Thử xem ông ngoại nói như thế nào, Còn có ba đơn thuốc cổ truyền này, khôngphải anh cảm thấy hứ chỉ có chúng tang thú với nó."
Trang Thư Tình giống như không nghe thấy chuyện của Lưu gia, gật đầu nói: "Chỉ cần 15% cổ phần công tytôi không thiếu, nnhững chuyện kháckhác hai người cứ tùy ý."
""Yên tâm, Từ gia theo chính trị, chỉ cần bọn họ muốn nhúng tay vào, bước v ai cũng phải suy nghĩ kỹ trước."
Từ gia là nhà ngoại của Lưu chân chân.
Trang Thư Tình có chút đăm chiêu gật đầu, dân không đấu với quan, Ở chỗ nào cũng vậy, cô nhi viện nếu có quaan trên chống lưng, sau này sẽ không phải sợ nguwofi không có mắt đến quấy rốicần lo lắng nhiều.
Lưu bác rất để bụng chuyện nàyày, hai ngày sau, mọi chuyện cơ bản đều đã được định xong, cho dù là ườngtài chính hay là làm chỗ dựa cho cháu ngoại, Từ giagi cũng đã tham dự vào.
Trang Thư Tình mượn một số tiền lớn từ Lưu Chân Chân, thuê thuê một vị luật sư cực kỳ tài giỏi. trả lương cao Những chuyện tài sản này, ngiúp đỡ tuyển dụngếu làm tốt,Cam đoan sau này tất cả đều sẽ phát huy tác dụng.
Cònhiện tại t
Mà nàng vẫn tìm cách đi vào giấc mơ kia.
Mấy ngày liên tục không thành công,lúc này Trang Thư Tình cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng giống như đi đến một nơi khác, người ở nơi đó, quen thuộc khiến nàng muốn khóc.
"Hữu Phong!"
Nghe được âm thanh đó, Trang Thư Tình lập tức nhìn qua, là hắn, người nam nhân trong giấc mơ của nàng, chỉ là thoạt nhìn như gầy hơn, sự vui mừng lộ ra từ trong mắt của hắn, chân thật như vậy, nàng sao có thể lừa dối bản thân. Đây chỉ là một giấc mơ sao?
"Chỉ Cố..."
Trang Thư Tình muốn tiến lên, nhưng cơ thể lại giống như có ngàn vạn sức nặng kéo nàng không thể bước tới nửa bước, nam nhân kia rõ ràng đã đi tới trước mặt nàng, nhưng lại không thể đụng đến nàng.
Ảnh dần dần mơ hồ,Trang Thư Tình gấp đến độ hô lớn, "Chỉỉ Cố,ta làm saota có thể tr tở về, giúp ta trở về, ta muốn ở lại bên cạnh chàng, Chỉỉ Cố..."
"Chỉ cố!" Vết Nước mắt rơi đầy khuôn mặt Thư Tình, cô lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn rõ mọi thứ, nước mắt càng rơi nhiều, nàng nên vui mừng rốt cuộc có thể tiến vào giấc mơ kia, thấy được nam nhân kia, hay nên hay là nên khổ sở vì không thể ở lại nơi đó.
Nhưng mà, chuyện này cho thể cho nàng hi vọng, Đúng, nàng phải nhanh chóng xử lý tốt chuyện ở nơi này, không có bất kỳvướng bậ vướngn rời đi.
Mà bên kia, BạchLưu Chiêm cũng lập tức giật mình tỉnh lại.
Nhiều ngày chưa ngủ, vừa rồi không biết vì sao hắn lại ngủ, nhưng mà, ở trong giấc mơ hắn có thể gặp được HữuHữu Phong Hắn! Hắn không tin đây chỉ là giấc mơ!
"Đại Hòa Thượng,Sao lại như vậy!"
Phúc Nguyên đại sư bấm đốt tay, "Còn thiếu một chút."
"Vừa rồi, Quả thật là hữu Phong sao?"
"àBạch thí chủ, bần tăng lúc này đã bần tăng có bảy phần nắm chắc."
Phúc Nguyên đứng dậy rời khỏi hoa snliên trận đi về phía cửa, Ánh sáng của ngôi sao kia lúc trước vẫn chỉ le lói nhưng lúc này đã hơi tỏa sáng lấp lánh.
"Trang thíc hủủ muốn trở về nơi này, nàng đangđã nghĩ tất cả biện pháp để có thể trở về, bần tăng bần tăng không biết nàng đã làm những gì. Chỉ có thể biết là ràng buộc ở thế giới kia đối với nàng đã buông lỏng đi rất nhiều, việc trở về có lẽ sẽ là chuyện sớm muộn."
Bạch chiên nhắm mắt lại, Lệ Thú Trong lòng hắn đang rít gào muốn hủy diệt,Lúc này con dã thú kia đã Bình ổn Rất nhiều.
"Bần tăng là người ngoài cũng có chút cảm thấy hâm mộ Bạch công tử, con người lúc sống có thể có đươc quyền quý, duy độc chân tâm là khó cầu, người tuệ chất lan tâm như Trang thí chủ càng là một vị nữ tử khó có được trên đời, về sau, mong rằng Bach công tử có thể đối xử tốt với nàng."
Bạch Chiêm sao có thể hứa hẹn cam đoan với một hòa thượng, hắn chỉ nghĩ ở trong lòng: Mạng này của hắn cũng có thể đưa cho Hữu Phong, Hắn nguyện ý vì Hữu Phong mà tiến nhập ma đạo, cũng có thể vì nàng mà bỏ kiếm xuống, nàng muốn hắn là người như thế nào, hắn có thể trở thành người như thế đó, Hắn là Bạch Chỉ Cố của Hữu Phong, cũng nguyện vì nàng mà trở thành Bạch Chỉ Cố.
Chỉ cần nàng có thể trở về, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn.
Sát tinh đã dần chìm vào ngủ yên, khóe miệng Phúc Nguyên hơi cong lên, nhưng vẫn tỏ ra trang nghiêm.
Trang Thư Tình không biết nàng nếu thật có thể trở lại thế giói kia thì thân thể này sẽ như thế nào, nên nàng bắt đầu viết di thư.
Không biết đã xé bản nháp bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ để lại một tờ giấy mỏng.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ nàng đều đặt nó ở trên bàn, một khi không thể tỉnh lại cũng có thể giao phó cho những người còn lại.
Nàng cũng bắt đầu thúc giục Lưu Bác.
Hiện tại Lưu Bác chỉ cần nhìn thấy điện thoại của nàng hắn lập tức liền đau đầu, cho dù thủ tục liên quan hắn đều đã xử lý đầy đủ, dặt mua xong mọi thứ, nhưng chuyện sao có thể quá mức thuận lợi như vậy.
Mấy ngày qua cũng gầy đi rất nhiều.
Mỏi mệt xoa xoa mi tâm.Lưu bác Thở dài một hơi, Nói: "Thủ tục đã xong, Ta thu mua một công ty dược.Những thứ khác thì phải đợi một khoảng thời gian sau mới có thể đưa đến."
"Ta hiểu,Chỉ cần xử lý xong những thứ cơ bản,Những chuyện khác ta sẽ không thúc giục." Trang Thư Tình Cầm lấy một phần thủ tục Đọc lại kĩ càng, sau đó đưa cho luật sư, vừa giới thiệu cho Lưu Bác, "Đay là Trịnh Ninh, luật sư của tôi, cũng sẽ là người theo dõi số tiền trong tài khoản, về sau hai người hẳn là sẽ có không ít cơ hội tiếp xúc, Trịnh luật sư, đây là Lưu Bác, Lưu tiên sinh."
Hai người đều đã nghe qua đại danh của đối phương, bắt tay nhau liền coi như nhận thức.
"Tôi sẽ gửi cho anh một phần hợp đồng mà Trịnh luật sư đã đề xuất, Lưu tiên sinh cứ từ từ xem thử có vấn đề gì hay không, nếu không có, chúng ta nhanh chóng ký đi."
Lưu Bác suy nghĩ một chút, hắn không có vấn đề gì, chi tiết còn phải nhờ luật sư cân nhắc, "Hai giờ chiều ngày mai gặp ở Tân Giang lâu."
"Được."
Lưu Bác vừa đi, Trang Thư Tình cũng để luật sư ra về, giữ lấy Lưu Chân Chân ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: "Cậu lại mời một người."
"Còn cần cậu nói, vào thời điểm câu hợp tác với anh trai tớ, tớ đã sớm dự liệu đến." hốc mắt Lưu Chân Chân có chút hồng, nhưng vẫn cười, "Cậu đã hợp tác với anh trai tớ rồi, về sau sợ là sẽ ít gặp cậu hơn, đại ca của tớ rất có hảo cảm với cậu, nếu không, hai ngươi thử xem."
Lời nói nghe như vui đùa nhưng Trang Thư Tình biết nàng nói thật, ánh mắt Lưu Bác nhìn nàng có chút thay đổi, nhưng nàng biết, trong đó có lẽ có yên mến, có thưởng thức, càng nhiều những thứ khác, nhưng duy độc lại không có tình yêu đơn thuần.
Nàng đã tự mình cảm nhận được một thế nào là tình yêu đơn thuần, làm sao còn có thể để những thứ này vào mắt, Lưu bác không phải người có thể mang đến tình yêu cho nàng, hắn là người làm ăn, lợi ích luôn đặt lên hàng đầu.
"Chân Chân, thân thể ta không tốt, sợ là không vào được cửa của Lưu gia, nhưng mà chúng ta là bằng hữu, tớ vẫn sẽ nhớ cậu."
"Lời này sao nghe vào tai lại kỳ cục như vậy." Chân Chân cũng biết hi vọng không lớn, lời Trang thư Tình cũng nằm trong dự đoán của nàng, chỉ là có chút đáng tiếc."
Trang Thư Tình cười cười đứng dậy, nhìn xung quanh nơi mà nàng đã cư trú hơn hai năm, trong lòng yên lạng ghi nhớ tùng thứ.
"Nhưng mà tớ thấy gần đây sắc mặt của cậu càng ngày càng không tốt, nếu có rảnh thì nhất định phải đi làm kiểm tra, bằng không, tớ đi với cậu?"
"Bệnh viện tớ quen thuộc hơn cậu, còn cần người đi cùng sao? Yên tâm, sự tình tớ thu xếp ổn thỏa rồi lại đi."
Nơi đó là nơi đầu tiên nàng làm việc, nhất định là muốn đi, còn bệnh viện kia, có thể cự tuyệt nàng làm bác sĩ, nhưng có thể cự tuyệt nàng làm bệnh nhân sao?
C207: Tìm bùa hộ mênh
ngày Tiếp theo, Hai người cùng mang luật sư đến Tân Giang lâu Để ký hợp đồng.
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ,Tôi khẳng định sẽ là một đối tác khiến anh có thể yên tâm nhất Từ trước đến giờ."Trang thơ tình đùa giỡn nói, chợt sửa lại đề tài, " không biết từ trưởng phòng có thể cho tôi thời gian nửa giờ hay không?"
tươi cười trên mặt lưu Bác cứng lại, "nếu là vì hợp tác của chúng ta..."
"phải, nhưng cũng không phải." Trang Thư Tình đứng dậy kéo cửa sổ lên, hơi nóng từ bên ngoài truyền vào, át đi cái lạnh của máy điều hòa, khiến cho nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, "Tôi có một phần lễ vật muốn tặng cho từ bộ trưởng,Nhưng mà, nế như từ bô trưởng không có thời gian,Tôi cũng không bắt buộc."
Là một phương thuốc nữa!
Lưu bát cơ Hồ có thể lập tức đoán được,Nàng có thể lấy ra 3 phương thuốc cổ truyền, chưa chắc sẽ không có phương thuốc thứ tư.
Chỉ là nếu như lấy một phương thuốc cổ truyền để mang đi tặng lễ, hồ đồ rồi sao?
Nhưng mà, bất kể là vì lý do nào, thì hắn cũng không có đạo lý sẽ đem đồ tốt như vậy đẩy ra bên ngoài.
" chờ một lát."
Cửa đóng lại, trang thư tình cũng không quay đầu.
Rất nhanh, Cửa lại một lần nữa được mở ra, "ông ngoại nói, Đang chờ cô ở trong phòng."
hiểu được câu trả lời ở bên trong, Trang thư tình quay đầu nói, "Trịnh luật sư, Chuyện tôi nhờ luật sư làm, tôi hi vọng có thể xong trong vòng 2 ngày."
Trịnh Ninh gật đầu, không nói hai lời, là tức đứng dậy rồi đi, lúc đóng cửa hắn không khỏi nhìn vị nữ tử đang đứng ở bên cạnh cửa sổ nhiều hơn mấy lần, tóc cô ấy bị gió thổi bay.
Tính của hắn trước giờ luôn luôn ôn hòa, không phủng cao đạp thấp, ỷ thế bức người, cho dù, nghề nghiệp của hắn là luật sư.
Hắn cảm thấy may mắn bản thân không vì nàng tuổi trẻ nên khinh mạn, hoặc là nới, từ khi nàng vừa mới xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền không thể sinh ra nửa điểm tâm tư khinh mạn, cứ như vậy biểu đạt sự tôn trọng, hơn nữa là toàn tâm toàn ý, tận tâm hết sức có thể để đạt đến yêu cầu của nàng.
Hắn cũng nhận được sự hồi báo vô cùng lớn, hơn nữa còn vẫn luôn nhân đươc sự hồi báo,.
Nơi Từ gia ở là một nơi rất bình thường.
Sau khi được thông báo, tầng tầng kiểm tra mới được phép bước vào.
Từ trưởng phòng cundg không có làm khso nàng, khi nàng vào nhà, hắn đã từ trên thư phòng đi xuống.
Tầm mắt hai người chống lại, trang Thư Tình không hề né tranh, nàng chầm chậm đến gần tựa như nhà mình vậy, vươn tay về phía đối phương, "Xin chào Từ trưởng phòng, tôi là Trang Tình."
Ánh mắt từ trưởng phòng khẽ nhúc nhích, tư thái này, hoàn toàn đem nàng đặt ở vị trí ngàng hàng.
Đưa tay bắt lấy tay nàng, sau đó buông ra, "Trang tiểu thư, mời ngồi."
Dáng ngồi của Trang Thư Tình rất tự nhiên, hai chân khép lại, bài tay xếp lại đặt lên đùi, ánh mắt bình hòa, không có bất kì ý công kích, nhưng cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ khiến không ai có thể bỏ qua.
Lưu Bác vừa nhìn, trong lòng liền sáng tỏ. Mấy lần trước ở chung, Trang Tình chứa lần nào đặt hắn ở vị trí ngang hàng, cho nên tư thái như vậy chưa từng xuất hiện.
Trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
"Thời gian của Từ trưởng phòng vô cùng quý giá, ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, phiền ngài đưa giấy bút cho ta."
Bảo vệ lập tức tiếp được ánh mắt của Từ trưởng phòng, laajo tức lấy giấy bút ra.
"Những người khác đi ra ngoài."
Thái độ hoàn toàn đảo khách thành chủ! Hơn nữa còn làm vô cùng tự nhiên.
Mà bảo vệ thậm chí giống như bản năng nghe theo lời của nàng, đi tới cửa mới phản ứng lại, nhất thời ai nấy vẻ mặt đỏ bừng.
Thú vị. Từ trưởng phòng cười, "Đi ra ngoài, canh giữ cửa."
Trang thư Tình lưu loát viết ra từng phương thuốc, buông bút xuống, nhưng chưa đưa qua, "Đây là một loại phương thuốc dùng để điều trị cho hoàng đế, ta dùng thứ này, giao dịch với trưởng phòng."
"Nếu ta thật sự tặng không, sợ là Từ trưởng phòng cũng không dám lấy."
Quả thật như thếm ở vị trí này của hắn, giao dịch so với lễ vật càng khiến hắn dêc tiếp thu hơn, Từ trưởng phòng dựa người ra sau, "Cô muốn lấy được thứ gì từ chỗ của ta."
"Tôi nhất định sẽ không khiến trưởng phòng phải khó xử." Đem phương thuốc đặt trên bàn trà, Trang Thư Tình nâng chung trà lên uống một ngụm, không tự giác toái ra tư thái không phải tuổi hiện tại của nàng sẽ có.
"Xuất thân của ta như thế nào chắc là Từ trưởng phòng đã sớm điều ta xog, yêu cầu của ta chính là, chỉ cần một ngày từ gia chưa rơi khỏi đài, thì ngài sẽ phải bảo vệ cho cô nhi viện, không phải thứ gì cũng có thể đưa người vào cô nhi viện, viện trưởng sau này phải là người hưu ái, có tâm nhẫn nại, nhũng thứ khác, quỹ của ta dành cho cô nhi viện cũng mong rằng Từ gia có thể bảo vệ, không được phép để bất cứa người nào nhúng tay vào, quỹ này, về sau có thể sẽ khuếch đại rất lớn, sẽ không chỉ là của mỗi cô nhi viện của ta, nhưng ta hi vọng quỹ này có thể bảo vì sự sạch sẽ và tương đối độc lập, bất kì là ai, cũng không được phép nhúng tay vào."
Chuyện này đói với từ gia thật sự là quá mức đơn giản, đơn giản khiến cho Từ trưởng phòng không thể tin được, nhưng rõ ràng là hắn có thể nhìn rõ, đó là tất cả những yếu cầu của nàng.
"Sao ta lai cảm thấy Trang tiểu thư vì muốn ta dễ dàng tiếp nhận phần lễ vật này nên mói đề ra yêu cầu đơn giản như vậy."
Đơn giả sao? Đối với Từ gia đương nhiên là đơn giản, nhưng đây là một cuộc buôn bán lâu dài, là việc nàng dùng một phương thuốc hết sức bình thường đối với nàng để đổi lấy sự yên ổn ít nhất là trong hơn hai mươi năm cho cô nhi viện.
Cô nhi viện nuôi nàng trưởng thành, đây là việc nàng nên làm.
"Vậy từ trưởng phòng ó đồng ý hay không?"
"Ta không có lý do để cự tuyệt."
Trang Thư Tình cầm bút lên một lần nữa, hoàn thiện phương thuốc, ghi rõ ràng từng tác dụng và cách phối phương của từng loại nguyên liệu, sau đó mới đẩy về phía đối diện.
Từ trưởng phòng cầm lên xem, cho dù hắn ngồi ở vị trí này nhiều năm thì bàn tay cũng không nhịn được run rẩy.
"Nói như vậy, Từ trưởng phòng nhận thức không ý nguwoif có quyền trong giói Trung y, toa thuốc này có tác dụng hay không, bọn họ chắc chắn sẽ biết."
Từ trưởng phòng nắm chặt tờ giấy trong tay, ý tứ hắn thể hiện đã rất rõ ràng, cũng bởi vì phần lễ vật này quá nặng, thái độ của hắn hòa hoãn hơn, "Xem ra, trong cuộc giao dịch này, ta là người chiếm tiện nghi."
"Đó cũng là ta cam nguyện,." Từ Trăn là cán bộ cao cấp, một nguwofi bình thường như nàng không là thứ gì trong mắt hắn, nhưng sau khi tiếp xúc hắn mới cảm thấy nàng không đơn giản.
Yêu cầu của nàng không coi là chuyện lớn, cho dù đối phương là loại người nào thì chắc chắn đều sẽ đáp ứng, mà nếu như hắn là một người có lòng tham không đáy, vậy nàng chưa chắc đã có thể đưa ra một phương thuốc có ích tuyệt đối, mà sẽ tùy tiện viết ra một bản để qua loa tắc trách.
Mà Từ Trăn này, hắn cho nàng cảm quan rất tốt.
Một người không tùy tiện nhận hết thứ tốt về mình, cố kị là diều đương nhiên, cũng luôn có một giới hạn cuối cùng.
Tác dụng của phương thuốc này không phải ở chính bản thân một người dùng, mà phải cùng chung, về phần người nào muốn cùng chung, trong lòng hắn hiện tại đã sớm biết.
Về phần có phải thực sực giúp hắn nâng cao một bước hay không...
Khóe miệng Trang Thư Tình câu lên, nàng đã làm tất cả nhũng thứ nàng có thê, sau này mọi chuyện đều vô can đến nàng.
Trang Thư Tình đứng dậy, chủ động vươn tay như khi nàng tiến vào, "Nguyện con đường làm quan của Từ trưởng phòng sẽ có thể trải dài bằng phẳng, cũng mong rằng Từ trưởng phòng có thể ghi nhớ lời mà ngài nói ngày hôm nay."
Từ Trăn cũng đứng dậy cùng bắt tay với nàng, dáng người cao lớn, vẻ ngoài đã trải qua gió sương khiến hắn thoart nhìn càng lộ vẻ uy nghiêm, "Nếu có thể được như lời của Tảng tiểu thư thì âu cũng là nhờ phúc của Trang tiểu thư, Bác Nhi, con thay ta đưa Trang tiểu thư ra ngoài."
Lưu Bác vẫn một mực đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng, Từ Trăn đưa người tới cửa, nhìn xe đi xa rồi mới trở lại phòng, mở phương thuốc ra nhìn một lú lâu, sau đó lập tức đi gọi điện thoại.
"Lão viên, ông đến đây một chuyến, tôi có thứ tốt muốn cho ông xem."
C208: Tìm đường trở về
Từ gia muốn sử dụng phương thuốc kia như thể nào rang Thư Tình cũng không tiếp tục chú ý, cũng không đến cửa hàng thú cưng nữa, sau khi thương lượng thỏa đáng với Trịnh Ninh và doàn luật sư xong, nàng trả lại căn phòng thuê, màng theo hành lý đơn giản trở về cô nhi viện.
"Tình tỷ tỷ đã về rồi!" Hôm nay người gác cửa là một em gái, rất có lễ phép tiến lên cầm giúp nàng một túi xách. Trang Thư Tình tránh đi, sờ sò đầu nàng, ôn nhu cười nói: "Đi nói với Tiểu Mẫn, một lát nữa sẽ có người đưa đồ ắn đến, mọi người đều có phần, để Tiểu Mẫn mọi người chuẩn bị."
"Vâng!" Em gái nhỏ giòn tan trả lời, chạy như bay đi.
Trang Thư tình đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng đang đeo kính lão, lúc này đang xem gì đó, ngẩng đầu lên thấy nàng tới liền cười, vẫy tay nói: "Tới đúng lúc, mau giúp ta xem phần tư liệu này."
"Là tư liệu gì vậy ạ?" Trang Thư Tình nhận lấy xem qua một lần, là văn kiện của chính phủ.
"Nói là quốc gia muốn giúp đỡ cô nhi viện, cũng không biết lại là vị quan nào muốn văn vẻ." Chuyện như vậy luôn thường có, nhiều năm qua viện trưởng sơm đã thành thói quen, chỉ cần cô nhi viện có thể nhận được lợi, nàng sẽ không so đo với nhũng người luôn mang cô nhi viện ra để nói chuyện.
Trang Thư tình lại biết lúc này chưa hẳn là quan viện đang ra vẻ, Từ gia làm việc thật mau, xem ra là đã xác nhận được phương thuốc đó là thật, sẽ không biết bọn họ có thể nhìn ra mấy phần trong đó.
Đó quả thật là phương thuốc dùng cho hoàng đế, cũng bởi vì phương thuốc này là thật mới có thể khiến nàng càng thêm tin tưởng, tất cả mọi thứ đều không phải là một giấc mộng hoang đường.
"Nhìn ra cái gì? Lsc này lai muốn làm gì?"
Trang Thư Tình phục hồi lại tinh thần, rấ nhanh nhìn lai, cời nói: "Thứ này không hải hùng rỗng kêu to, cho dù là lợi ích gì, ngài chỉ cần cầm là được, dù sao thì chúng ta cũng không thiệt gì cả."
"Đúng vậy, bọn họ dám cho, ta cũng dám cầm." Viện trưởng tháo kính xuống, dụi dụi đôi mắt, "Nhsung mà không lâu trước đó ta nhận được tin tức, Khối đất của cô nhi viện chúng ta cũng không nhỏ, hình như là có người muốn đánh chủ ý đến, nếu như thực sự bị thu hồi lại, không biết phải ma bọn nhỏ đi nơi nào."
Nếu như là trước đây, Trang Thư Tình sớm đã sốt ruột đến tá hỏa, nhưng lúc này nàng lại bình thản như nước, trước không nói có Từ gia chống lưng, cho dù thật sự đến nông nỗi ấy, thì số quỹ nàng vừa lập cũng có thể đủ đảm bảo cho cọn nhỏ.
Dù sao bây giờ chỉ đang là tin đồn, muốn truyền ra ngoài sợ là cũng không nhanh được như vậ, xưởng thuốc có sẵn, cuối năm có thể chia hoa hồng.
Những chuyện này, tất cả nàng đều lo đến.
"Đúng rồi, Tiểu Tình, hôm nay cũng không phải chủ nhật, sao con lại đến đây?"
"Nhớ viện trưởng nên con tới."
Viên rownrg vỗ nhẹ mặt nàng một chút, "Nói thật, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao dạo này lại gầy đi nhiều như vậy?"
"Thật không có việc gì, lúc trước con trực ban dùm người trong cửa hàng, hiện tại trong cửa hàng đã không có việc gì nên xin nghỉ một ngày."
Thật không có việc gì?"
"Thởi tiết mùa hè có chút khó chịu nên bị sụt kí, viện trưởng đừng lo lắng."
Viện trưởng biết nàng không nói thật nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, không ít đứa nhỏ sau khi lớn lên dọn ra ngoài cô nhi viện đều có tâm đối với nơi này, nhưng tận tâm nhất chính là Trang Tình.
Tiền lương của nàng hiện tại không thấp, nếu hai năm qua tiết kiệm cũng có thể nói là dư giả, nàng lại là người rất biết tiết kiệm, nhưng lại không có dư bao nhiêu, bởi vì tiền nàng tiết kiệm được đều gửi đến cô nhi viện cho mấy đứa nhỏ.
Có đoi khi nàng cũng thường xuyên suy nghĩ cho bà lão này, chỉ là mỗi lần bản thân nhìn thấy vẻ mặt tư cười của nàng thì nhũng lời này rốt cuộc cũng không nói ra được.
Đứa nhỏ nàng nuôi lớn nàng biết, khuyên không được.
Ngủ lại một tối ở cô nhi viện, Trang Thư Tình chơi đùa với bọn nhỏ một hồi sau đó yên lặng rời đi.
Không nói tạm biệt với bất kì ai, bởi vì sẽ không gạp lại.
Đứng ở trước cửa bệnh viện, Trang Thư Tình suy nghĩ nhìn những người đến người đi, chỗ này, thời điểm nào đi chăng nữa cũng vẫn thật náo nhiệt.
Bác sĩ hẳn là nghề nghiệp không bị thất nghiệp.
"Trang Tình? Sao lai đến đây?" Người mặc áo choàng trắng đi ra cửa nhận điện thoại, nhìn thấy nàng, không khỏi kinh hô lên một tiếng, vội bàng cúp điện thoại đi tới.
"Thân thể có chút không thoải mái nên đến xem." Trang Thư Tình cười nhạt, giống như không nhìn thấy đắc ý trong mắt của người đối diện.
Người này tên là Tần Mân, là một trong những người càng vào bệnh viện cùng một thời điểm với nàng, cũng một khoa, hướng phát triển cũng không khác lắm, ẩn ẩn có chút dè chừng nàng.
Nhưng thao tác cùng lý thuyết cơ bản nàng đều nắm chắc, lại rất ra sức, thời gian Tần Mân trang điểm và hẹn hò nàng đều dùng để đọc sách, hiểu biết tất nhiên là nhiều hơn nàng, bác sĩ chủ khoa cũng thích nàng, bình thường luôn hướng dẫn cho nàng. Sau khi nàng gặp chuyện không may, nguwofi cười lớn nhất chính là Tần Mân.
Nàng cho rằng bản thân không biết hau sao? Nhưng bệnh viện nhiều bác sĩ và y tá như vậy, không ý ngufoi có quan hệ tốt với nàng, hai vị sư huynh cùng trường với nàng cũng làm việc ở trong này, nàng sao có thể không biết.
Nếu hôm nay đã tự mình đưa đến cửa, nàng sẽ không khách khí.
Tần Mân lôi kéo nàng đến cửa, vẻ mặt giống như nơi này là địa bàn của nàng, nàng mới là chủ nhân, "Không thoải mái chỗ nào, tớ mang cậu đi xem."
"Tim đập có hơi nhanh." Trang Thư Tình giữ chặt lấy nàng, chỉ vào nơi đăng kí nói: "Ta đi đăng kí trước."
Tần Mân cười, "Cậu làm như vậy quá khách khí, đừng coi mình là người ngoài, đăng kí gì chứ, trực tiếp đi qua để Hứa phó viện trưởng khám cho là được."
"Như vậy không hợp quy củ."
Trang Thư Tình càng nói vậy, tân Mân càng thêm hăng hái, trong lòng không khỏi đắc ý nghĩ, lúc trước ngươi lợi hại thì thế nào, hiện tại không phải cũng là một người bệnh, đến bệnh viện phải thành thật đi đăng kí hay sao? Mà ta, đã là bác sĩ mổ chính.
Nàng đã quên, lúc Trang Tình rời khỏi bệnh viện cũng là bác sĩ mổ chính.
Còn nàng, phải dùng mấy năm mới có thể đuổi kịp.
Nhìn Trang Tình còn đang do dự, Tân Mân trực tiếp kéo người về phía thang máy, "Còn nhớ khoa nội ở đâu không?"
"Đúng là có chút không thể nhớ rõ, lầu bốn hay lầu năm?"
"Trí nhớ này của câu nha, là lầu bảy." Thang máy đến, khó có khi thấy thang máy không có người.
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy, thang máy chậm rãi đi lên, Tần Mân nhìn về phía Trang Tình, thấy nàng gầy giống như tờ giấy, lòng nàng càng thêm đắc chí, "Nghe nói cậu làm thú y?"
"Ừm, tiền lương cũng cao hơn một chút." Một mặt trong thang máy là thủy tinh trong suốt, Trang Thư Tình đi qua hai bước, dựa gần vào nhìn xuống phía dưới, giống như không biết rằng bởi vì câu nói của nàng đã chặn mất vẻ đắc ý trên mạt của đối phương, khiến cô ta không thể nói được lời nào.
Thu nhập của một bác sĩ không cao hơn cả thú y, lời này khiến lòng người sao có thể cân bằng!!
Ần Mân không cam lòng hỏi, "Làm thú y thật sự dễ kiếm tiền như vậy?"
"Cậu nghĩ gì vậy? Nếu như chỉ vì tiền thì đương nhiên là làm đọng vật nhanh hơn, ừm, lời này cũng không phải hoàn toàn chính xác, hiện tại hẳn là cậu đã lên làm bác sĩ mổ chính, thu nhập hẳn là không sai."
"Ừm, cũng được." Nếu không phải nàng lén thu tiền ngoài, sao còn có thể mua được hàng hiệu, Tần Mân còn đang muốn nói, lầu 7 đến.
Trên đường thế nhưng lại không có quá nhiều người.
Tần Mân đi nhanh hơn nàng một bước tiến đến cửa văn phòng, nhìn qua một hồi, không tìm được người, vô cùng quen thuộc đi về phía văn phòng chuyên gia, cũng không thấy.
Hỏi y tá vừa mới đi đến thì nhận được câu trả lời, "Hôm nay Hứa phó viện trưởng nghỉ."
Tần Mân xem thời gian biểu một chút, Hứa Hạo quả thật đã nghỉ.
Hôm nay không phải là chủ nhật, sao có thể xin nghỉ?
Nàng không biết, nhung Trang Thư Tình lại nhớ rõ, Hứa Hạo không nghỉ vào chủ nhật, mà nghỉ cố định vào thứ tư, năm nào cũng vậy.
Cho nên nàng mới chọn thứ tư để đến.
Tần Mân hiện tại không thể xuống đài được, sắc mặt tất nhiên là không quá tốt, đang muốn nói sẽ giúp nàng đổi thầy thuốc, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Trang Tình, giống như... mấy năm trước vậy.
Đầu óc nóng lên, lời lập tức liền thốt ra, "Hứa phó viện trưởng là bác sĩ khoa tim tốt nhất bệnh viện. Bằn không, tớ giúp cậu đăng kí, cậu đi nằm viện trước?"
"Nhu vậy có phải là không tốt lắm? Tớ nhớ là giường ở khoa tim không phải lúc nào cũng có đủ."
"Việc nhỏ, cứ để đó cho tớ."
Thấy nàng đi xử lý, Trang Thư Tình cười đến ý vị thâm trường, vẫn dễ xúc động và hư vinh như trước, một chút cũng không hề thay đổi, thật tốt.
Nàng nghe nói hiện tại Tần Mân đang cấu kết với người kia cùng nhau làm việc xấu.
Không bao lâu, Tần Mân mang vẻ mạt tươi cười đi tới, nói với trưởng y tá đang đứng ở một bên: "Một lát nữa người của ta đến đây, cô tìm một cái giường ngủ, vị trí tốt một chút."
Y tá trưởng tra xét máy tình một chút, "Giường thứ sáu đi, đó là giường lớn cho hai người, hiện tại không chưa có ai.
"Được, quyết định giường đó."
Cho dù là bệnh nhân ở hành lang cũng không đưuọc, bệnh viện cũng không phải thật sự không có giường ngủ, mà có chút giường, không phải tình huống đặc biệt, không thể đặt, nhất là một bệnh viện cao cấp như ở đây, Trang Thư Tình biết rõ vấn dề này, nàng không nghĩ tới sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nếu trong phòng bệnh còn có bệnh nhân khác, như vây nàng chế ở nơi đó sơ là sẽ bi doa đến người, tình huống trước mắt vô cùng hợp với tâm ý của nàng, nếu như sự tình có thể thành trong tối nay, vậy lão thiên gia cũng đứng bên cạnh nàng.
"Cậu đi nghỉ trước đi, tớ đi làm thủ tục đăng kí, gần đây bệnh viện tra rất nghiêm."
"Tần Mân." Trang Tình xoay người gọi lại Tần Mân đang chuẩn bị muốn đi, mắt cong cong cười nói: "Cám ơn."
Tần Mân nhất thời cảm thấy xương cốt mền đi, tiêu sai dương dương tự đác nói: "Việc nhỏ, khách khí là gì?"
"Là nên cám ơn."
Phòng bệnh chỉ có một mình nàng có vẻ quá mức ảm đạm, Trang Thư Tình không có mở máy điều hòa, ngược lại mỏ cửa sổ ra cho có chút không khí, điều hòa ở trung ương bệnh viện đã đủ dùng.
Sự tình cùng dự kiến của nàng không quá giống, nhưng như vậy càng hợp với tâm ý của nàng.
Nếu có thể thông qua Tần Mân đem người kia kéo vào, vậy càng tốt.
Tần Mân làm xong thủ tục nhập viện tỏa đáng, vội vội vàng vàng đem người cần nhập viện đưa trở về phòng, người bên kia đã dục điện thoại mấy lần.
Đóng cửa lại, sau đó tự mình kiểm tra một hồi, Trang Thư Tình nằm lên giường.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, loại mệt mỏi này không phải từ cơ thể mà từ tinh thần.
Nếu ngày ngày đêm đêm đều có chuyện để nàng làm không hết, nàng nghĩ, không bằng chết cho lành.
Xong hết mọi chuyện,mỗi ngày cũng không cần chịu tra tấn như vậy.
Trang Thư Tình càng ngày càng khó đi vào giấc ngủ, lúc này tâm nguyện đã xong, hôm nay nàng ngủ rấy nhanh, mà lúc này, vừa đúng hoàng hôn.
Hoàng hôn là thời khắc gặp ma.
Trang Thư Tình cảm thấy như mình đang bay, thật thoải mái, giống như hòa vào làm một với gió, thùy thời đều có thể biến thành gió, tự do tự tại bay khắp trời đất.
Nàng muốn tránh thoát trói buộc, nhưng đáy lòng cũng có một thanh âm nói với nàng, nàng đã quên một chuyện, đã quên mất một người, người kia rất quan trọng với nàng, nàng cũng rất quan trọng đối với người đó.
Tự do là đáng quý, nhưng để làm việc này nàng phải gạt bỏ đi tự do, Chỉ Cố đâu? Chỉ Cố làm sao bây giờ?
Đúng rồi, Chỉ Cố!
Chỉ cố đang ở nơi kia chờ nàng!
Gió ngừng lại, Trang Thư Tình chậm rãi mở mắt ra.
C209: Trở về
Đỉnh nhà quen thuộc, hơi thở quen thuộc, người... quen thuộc.
"Đã trở lại." Bình thản nói xong lời này, nàng liền cảm thấy một tầm mắt nóng bỏng nhìn về phía nàng, sau đó ôm nhặt lấy.
Hắn dùng sức như vậy, giống như một khi vừa nơi lỏng, nàng sẽ biến mất.
Trang Thư Tình muốn ngồi dậy ôm lấy hắn, an ủi hắn, nói cho hắn rằng nàng đã trở lai, nhưng cơ thể giống như không phải là của nàng, không chịu nghe theo sự sai khiến của nàng, muốn nói chuyện, nhưng vừa hé miệng lại không thể nói được lời nào.
Nàng có chút hoảng.
"Trang thí chủ không cần sốt ruột, thần hồn và thân thể một lần nữa dung hợp cần phải có một chút thời gian." Một vị hòa thượng tiến vào tầm mắt của nàng, "Lần này dung hợp, Trang thí chủ sẽ không thể ly khia, ngài có hối hận không?"
Nàng không hối hận.
Đây là biện pháp nàng nghĩ ra, giải quyết tất cả ràng buộc mới có thể trở về nơi này, nàng sao có thể hối hận.
Vị hòa thượng cười vô cùng hiền hòa, "Bần tăng thay mặt cho nơi này đa tạ Trang thí chủ."
Vì sao?
Vì sao a, Phúc Nguyên nhìn về phía Bạch Chiêm, cả người hắn đều nhu hòa xuống, đương nhiên là vì nam nhân khiến ngài ném bỏ tất cả mọi ràng bộc để trở về nơi này.
Bạch Chiêm đột nhiên mở miệng, "Trận pháp có thể bỏ đi hay không?"
Phúc Nguyên lắc đầu, "bằng tình huống hiện tại của trang thí chủ ở trong hoa sen trận sẽ có lợi cho nàng."
Chỉ cần có lơi cho Hữu Phong, Bạch Chiêm tất nhiên sẽ không nói lời nào, sờ sờ mặt nàng, thanh âm tự nhiên mà ôn nhu, "Nàng ngủ một lát đi."
Trang Thư Tình lắc đầu, nàng không dám ngủ, sợ ngủ rồi, sau khi mở mắt nàng sẽ lại trở về phòng bệnh có trần nhà màu trắng,
Phúc Nguyên như biết suy nghĩ của nàng, "Không cần lo lắng, Trang thí chủ đã không thể trở về."
Trang Thư Tình không dám tin.
Bạch Chiêm nằm xuốngbên người nàng, ôm lấy nàng, "Ngủ."
hơi thở Quen thuộc, ôm ấp Ấm áp. Tình thần Trang Thư Tình vốn có chút suy nhược lúc này cũng không thể chống đỡ bao lâu liền ngủ mất
"Bạch công tử cũngnên an tâm."
Bạch Chiêm không nói chuyện, nhìn người trong lòng. Nhắm mắt lại nhưng hắn không có nửa điểm buồn ngủ.
Mười một ngày, hắn mất đi rồi Hữu phong mười một ngày.
Trong thời gian mười một ngày qua, không đêm nào hắn có thể chợp mắt yên ổn, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại nằm xuống, sau đó cứ như vậy qua một ngày.
Hắn cảm thấy bản thân có mệt hơn nữa cũng không sao, hắn chỉ biết cả đời này, lần đầu tiên hắn biết được, như thế nào là sợ hãi.
Hắn sợ hãi Hữu phong sẽ không thể quay về.
Hắn sợ hãi hữu phong có người yêu thương, nàng sẽ bỏ qua hắn, không bao giờ trở về.
Ai đối tốt với nàng, nàng sẽ hời báo gấ trăm lần, ân sinh dưỡng của ha me, nàng sao có thể bỏ xuống?
Ân dạy dỗ của sư phụ, nàng sao có thể không báo?
Trong mười một ngày qua, không có lúc nào mà hắn không sợ, không lo lắng.
Vạn hạnh, nàng đã trở lại.
Vì hắn.
Trước kia hắn không hiểu hạnh phúc là cảm giác gì, hiện tajim hắn thiết thực cảm nhận được, hạnh phúc, chính là khoảnh khắc hiện tại, khi hắn có nàng.
Sắc trời càng lúc càng tối, sao giăng đầy trời.
Phúc Nguyen nhìn thấy sát tinh đã biến mất, phúc tinh lóe sáng vô cùng, lại tính thêm một lần, cảm thấy yên lòng.
Trăm năm sau không xảy ra chiến sự, thiện hạ hạnh phúc.
◇◇◇◇◇◇
Trang Thư Tình vừa ngủ, liền ngủ đến giữa trưa.
Trong khoảng thời gian này nàng đã sớm hình thành thói quen, vừa mở mắt liền uan sát hình dáng nóc nhà.
Sau khi đã xác nhận là trần nhà khắc hoa, nhất thời thở dài một hơi, còn ở nơi này, thật tốt.
!!!
Nàng đã trở lại!
Chỉ Cố đau? Trang Thư Tình đang muốn ngồi dậy tìm, một thanh âm quen thuộc đến tận xương truyền vào trong tai, "Ngủ ngon không? Có thoải mái hơn chút nào không?"
Trang Thưu Tình cảm thụ một chút, tri giác của cơ thể đang dần hồi phục, nhưng nếu muốn xuống giường sợ là không được, Trang Thư Tình thử thăm dò nói, "Chỉ... Cố..."
Thanh âm không lớn, cũng không rõ lắm, nhưng Bạch Chiêm lại nghe rõ, ôm lấy nguwfoi chặt hơn, "ta ở đây, vẫn luôn ở đay."
Trang Thư Tình dùng sức cọ cọ cổ hắn, hắn vẫn luôn ở, thật tốt.
Nếu không phải hắn tận lực nghĩ biện pháp, nàng muốn trở về là chuyện vô cùng khó.
Hai nguwofi, ai cũng không nói chuyện, ôn nhu lưu luyến giữa hai ngwufoi bắt đầu lưu chuyển, cảm giác ấm áp khiến không ai nỡ quấy qầy.
Phúc Nguyên tuy là nguwfoi ngoài, nhưng cũng có tâm thành toàn cho hai nguwfoi kia, đợi một hồi lâu mới mở miệng, "Bạch công tử, xin cho bần tăng nhìn xem tình huống của Trang thí chủ."
Trong phòng còn có người!
Mặt Trang Thư tình có chts nóng lên, ôm ấp trước mặt người ngoài, nàng vẫn chưa từng làm bao giờ!
Nghĩ đến trời còn nóng nhưng nàng lai bị bao kín mít, nhấ thời có chút hoảng hốt, nàng thật sự trở lại? Không biết thế giới kia có bị nguwfoi phát hiện hay không, người không còn sống, bệnh viên cũng sẽ khác trước.
Tần Mân mỗi sáng đều sẽ đi xem phòng bệnh, cửa đang khóa, nghĩ là người đi rồi nên cũng không để ý, trở về phòng.
Một giờ sau nàng quay trở lại, phát hiện cửa vẫn khóa trái.
Nàng hỏi y tá đi qua, thấy nói là không phát hiện có người ra vào.
Sắp đến mười một giờ nhưng bên trong vẫn không thấy có động tĩnh gì, trong lòng Tần Mân không hiểu sao có chút hoảng hốt.
Y tá có chìa khóa phòng bệnh, vừa tìm được chìa khóa lập tức mở cửa ra, Tần Mân và y ta trưởng liền nhìn về phía người đang nằm trong phòng bệnh số sáu, hai tay đặt lên bụng, tư thế ngủ quy củ nhất.
Nhưng bởi vì quá mức yên tĩnh, tần Mân càng cảm thấy bất an.
Đẩy y tá trưởng một chút, "Cô đi qua gọi người dậy."
Y tá trưởng cũng cảm thấy không thích hộ, nàng không hải do Tần Mân quản, tất nhiên là không sơ nàng, "Tôi đi gọi Hứa phó viện trưởng đến đây."
Đứng ở cửa chỉ còn lại một mình Tần Mân.
Nàng cũng muốn đi, nhưng chân nàng mềm đến không thể nhúc nhích, chỉ dám đứng ở chỗ gọi càng lúc càng lớn tiếng, "Trang Tình, Trang Tình, Trang Tình..."
Không tỉnh, người vẫn không tỉnh.
Động tình ở nơi này khiến cho những người khác chú ý, có vài ngwufoi bệnh đưa mắt qua xem.
Nhưng không có ai dám vào cửa.
Khoa tim không thiếu người chết.
"Tần Mân, sao lại như vậy?" hứa phó viện trưởng đã khoảng năm mươi, khí chất tao nhã, danh tiếng ở bệnh biện vẫn luôn rất tốt, nhìn thấy hắn đến, người bệnh đều tự giác trsanh ra.
Vẻ mặt Tần Mân kinh hoảng quay đầu, "Hứa phó viện trưởng, ngài mau nhìn tình huống của Trang Tình, chính là Trang Tình lúc trước từng làm việc ở bệnh viện chúng ta."
Hứa Hạo vừa nghe là Trang Tình, bước chân của hắn nhanh hơn mấy phần, bọn họ tuy rằng khác khoa, nhưng chuyện của Trang Tình lúc trước náo rất lớn, sao hắn có thể không biết.
Đến gần, Hứa Hạo dò xét hơi thở, tâm liền trầm xuống, lại sờ mặt của nàng, lạnh như băng, thời gian tử vong ít nhất là tán giờ.
"Thông báo cho bệnh viện... Đợi chút, ta tự minh đi."
Tần Mân nếu ngốc cũng không thể đậu vào trường y, nàng biết mình xong ròi, cho dù Trang Tình chết hoàn toàn không liên quan gì dến nàng, nhưng Trang Tình nhập viện là do nàng giúp làm thủ tục, hơn nữa còn là nàng an bày phòng bệnh.
Nếu Trang Tình là co sý muốn trả thù chuyện vài năm trước, nàng sẽ là người xui xẻo đầu tiên, nếu Trang Thưu Tình thật sự tử vong ngài ý muốn, chuyện này tra xét xuống, nàng sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm.
Trang tình, ngươi nhất định là cố ý!
Phải nhanh chóng nói với Trần phó viện trưởng, đúng, để hắn đi làm chuyện này, Trang Tình là cô nhi, không ai làm chỗ dựa cho nàng, tốn chút tiền là có thể giải quyết, nàng không có chuyện gì, nhất định sẽ không.
C210: Lá thư
Rất nhanh, Tần Mân và người phía sau nàng liền biết bọn họ nghĩ thật đơn giản.
Trang Thư Tình là cô nhi, những đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện luôn có tâm lý tự ti, hận không thể lau đi quá khứ của mình, có thể cả đời này tốt nhất là không dính dáng gì đến cô nhi viện.
Nhưng Trang Thư Tình không phải người như vậy, hơn nữa viện trưởng của cô nhi viện Trưởng Thành, Đinh phu nhân từ trước đến nay luôn được mọi người kính trọng, nhiều năm như vậy, nhân mạch tích lũy không ít, có thể nói là vô cùng rộng rãi, huống chi nhũng đứa nhỏ từ cô nhi viện trưởng thành đi ra hầu hết đều là người có địa vị trong xã hội, giờ phút này bọ họ không hề keo kiệt một chút mực nước.
Đinh Đặng gần đây thân thể không tốt, vừa nhận được tin của Trang Tình, đầu óc nàng liền tối đen, nếu không phải còn một hơi chống đỡ, chắc chắn đã sớm ngất xỉu.
"Viện trưởng..." Trần Mẫn giúp viện trưởng đưa tin, thấy người sắp ngã xuống lập tức tiến lên đỡ, nhận lấy điện thoại hỏi tình huống.
Đợi khi biết rõ là chuyện gì phát sinh, Trần Mẫn hoảng hốt cúp điện thoại, chị Tình mất rồi, làm sao có thể? Hôm qua nàng còn gặp chị ấy, tuy rằng có chút gầy, nhưng người vẫn rất tốt mà!
"Gọi điện thoại, Tiểu Mẫn, gọi điện thoại cho mọi người."
"Vâng, vâng." Tần Mẫn vội vàng trả lời, dùng điện thoại của viện trưởng gọi cho từng người quen.
Trong tiếng nói chuyện của Tần Mẫn, viện trưởng nhắm mắt lại, nghĩ tới trong khoảng thời gian này Trang Tình có chút khác thường.
Người gầy như vậy, cho dù vẫn cố tươi cười nhưng trong mắt không thể che giấu u sầu, thời điểm không có người nàng sẽ ngẩn người, còn có, nàng rất ít khi về cô nhi viện ngủ lại, nhưng ngày hôm qua trở về, còn mang theo hành lý, còn ngủ chung với nàng một buổi tối.
Nàng cảm thấy, nha đầu kia ngủ không yên.
Đúng rồi, lúc nha đầu kia đi cũng không chào nàng một tiếng, sau khi ăn cơm chiều cũng không thấy nàng đâu cả, hỏi ra mới biết nàng đã đi, lúc trước Trang Tình sẽ không như vậy, nhưng lúc nàng đi, không hể nào không chào nàng một tiếng.
Đinh Đặng mở mắt ra nhìn về chỗ quà ngày hôm qua nàng đưa tới, vẫn còn, cố gắng chống đỡ cơ thể để lấy chúng, nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức nào.
"Tiểu Mẫn, con giúp ta cầm cái túi kia lại đây."
Tiểu Mẫn vừa gọi điện thoại, vừa mang cái túi đưa cho nàng.
Gói to nhưng không nặng.
Đinh Đặng kéo khóa xuống, bên trong không ít đồ
Bên dưới có một cái áo khoác vải nỉ, trên đặt một phần văn kiện rất dày, một tấm chi phiếu, cùng với một lá thư.
Loại cảm giác xấu nay... Đinh Đặng che lấy trái tim, trấn an bản thân một chút, mới run run rút lá thư ra.
"Viện trưởng, ngài xem lá thư này hẳn là cũng biết được tin tức của con. Ngài hẳn là sẽ rất buồn, con thật xin lỗi. Ngài hãy tin con, rời đi nơi này, người con luyến tiếc nhất chính là ngài, Nhưng mà, con không thể không rời đi, bởi vì ở thế giới kia, con có được tất cả, người thân, người yêu, bạn bè. Và còn, con có thể tiếp tục với nghề y, nếu ở đây con mất đi tất cả, thì ở một thế giới khác con lại có được tất cả, ngài hay vui mừng thay cho con. Trước đó không lâu, con mơ một giấy mơ, có đầu có đuôi, một giấc mơ vô cùng đẹp, ở đay chỉ là một buổi tối, nhưng trong mơ lại là hai năm, giống như ngài nói vậy, đây chính là cơ duyên của con, ở trong giấc mơ, con có được rất nhiều thứ. Trước khi con rời đi, con có một thứ cho ngài, con đã tính toán tương lai cho cô nhi viện. Trong gói lớn kia là quỹ con tự lập ra, dùng phương thuốc cổ truyền trong giấc mơ để hợp tác với Lưu Bác, chiếm được 15% cổ phần công ty, cho dù về sau công ty có như thế nào thì 15% này cũng không bị pha loãng, quỹ bây giờ chỉ là cái vỏ rỗng, nhưng về sau, lãi suất hàng năm của công ty sẽ trực tiếp được đưa về cô nhi viện, có quỹ này, ngài cũng không cần phải lo lắng cho tương lai của cô nhi viện.
Nếu có đứa nhỏ nào muốn buôn bán, chỉ cần có kế hoạch tỉ mỉ, có thể trích vốn từ quỹ cho bọn nhỏ, nếu muốn một vị trí công tác an ổn, cũng có thể vào công ty của Lưu Bác, con đã nói trước với hắn, hắn sẽ hỗ trợ, nhưng mà, mong viện trưởng báo với mọi người, cơ hội con có thể cho, cũng mong mọi người biết quý trọng, phải bằng chính thực lực của mình mà cố gắng.
Viện trưởng, hợp đồng còn có những phần khác cần ngài kí tên, sau khi kí xong thì bản thân giữ lại một phần, một phần khác giao cho luật sư, hắn gọi Trinh Ninh, sau này sẽ là luật sư của quỹ hội, tất cả con giao hết lại cho ngài, về sau muốn sử lý như thế nào đều tùy ngài quyết định, nhưng con hy vọng sẽ không có thay đổi quá lớn, con chắc chắn đây là tình huống tốt nhất con có thể làm cho mọi người.
Chi phiếu này là tiền con tích góp nhiều năm qua, không nhiều, ngài cầm lấy mà dùng, mật mã là ngày con vào cô nhi viện, ngài nhất định còn nhớ, còn có cái áo choàng này là tháng trước con đi dạo khu mua sắm, trong lúc vô ý nhìn thấy, chất lượng không sai, sắp đến mùa đông, chắc chắn sẽ hợp với ngài, hi vọng ngài sẽ cảm thấy ấm áp, giống như khi có con ở bên cạnh.
138xxxxxxxx, đây là số điện thoại của Lưu Bác, nếu có gì khó khăn thì ngài đi tìm hắn, hắn sẽ giúp đỡ, giống như tình huống hiện tại lúc này.
Viện trưởng, con yêu ngài, nhưng con rất xin lỗi, con muốn trở lại bên người mà con yêu, ngài nhất định muốn biết anh ấy là người như thế nào có phải không? Hắn a, vóc người rất cao, rất anh tuấn, vô cùng liêu ngạo, tính khí cũng không tốt, nhưng một người như vậy lại sủng con trong lòng bàn tay, ngày kiều vạn sủng, chỉ chung tình với một mình con, con biết hắn vẫn đang chờ con trở về, cho nên, con phải đi, viện trưởng, ngài phải bảo trọng, Trang Tình bất hiếu."
Đinh đăng lấy mắt kính xuống, lau nước mắt vài lần mới đọc xong phong thư này, khóc không thể kiềm chế.
Trần Mẫn đứng ở bên người Đinh Đặng, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy hơn phân nửa nội dung, kinh ngạc đến quên mất phải gọi điện thoại, nhìn hấy phần giấy còn lộ ra bên ngoài phong thư, vội kéo tay áo viện trưởng chỉ cho nàng xem.
Đinh đặng vội lau nước mắt, bện trong còn hai tờ giấy nhỏ.
Một tờ viết, "Con cố ý chọn bệnh viện kia, ai bảo lúc trước bọ họ khiến con chịu tiếng oan, nhưng mà sau đó phải làm như thế nào chắc viện trưởng khẳng định biết."
Một tờ khác còn có một chuỗi điện thoại, mặt sau viết, "Đây là một số điện thoại rất đặc biệt, nếu không phải trường hợp khẩn thì ngài không cần gọi, ngài yên tâm, con đều chuẩn bị rất tốt, những chuyện khác Lưu Bác sẽ cho người mang thuốc đến cho ngài, ngài nhớ uống đúng hạn, đó là phương pháp dưỡng thân, không có phản ứng phụ nào, có lợi với thân thể của ngài, ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, Trang Tình yêu ngài."
Đặng Định gắt gao cắm hai tờ giấy trong lòng bàn tay, lặp lại nhiều lần để nhớ kĩ số điện thoại kia, vừa rồi nàng tận lực tránh đi tầm mắt của Tần Mẫn, bằng sự cẩn thận của Trang Tình, nếu không phải số điện thoại này đặc thù, nha đầu kia cũng sẽ không viết vào một tờ giấy khác.
"Viện trưởng, con đến." Tần Mẫn lấy bật lửa.
Đặng Định đem hai tờ giấy nhỏ đốt đi, đem bụi giấy bỏ vào chén trà, đổ một ly nước trà đầy, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, chén trà sạch sẽ, không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro