Hoàn
"Ai đấy!? Mau xuất hiện đi! Con mẹ mày còn phải chờ tao lấy CD ra đuổi theo mới chịu xuất hiện phải không?!"
"Đừng, đừng, đừng, đừng kêu tao là anh, tao không có thằng em nào như mày cả! Chơi vậy ăn cứt à!"
"Có kêu chồng cũng vô dụng, thằng ngu này....."
Tạ Giác Minh tay cầm con chuột, tai nghe gác ở cổ bật âm lượng mức lớn nhất để nghe âm thanh bên trong, trong miệng còn kẹp điếu thuốc mặt lộ vẻ cười nhạo, thỉnh thoảng lại văng tục ra ngoài.
Trên máy tính là trò chơi Liên minh Huyền Thoại.
Ban đêm đã 11 giờ, phòng vừa tối vừa bừa bộn.
Máy sưởi được bật lên, Tạ Giác Minh ở chính trong nhà mình thập phần tùy tính thoải mái mà cởi áo thun khoác lên vai, dưới ánh sáng hơi mập mờ chiếu lên có thể nhìn thấy được hình xăm ở cánh tay.
Hình xăm xanh đen kia phác họa một con rồng.
Tối nay hắn cùng với người bạn từ thuở nhỏ hồi lâu chưa gặp chơi vài ván game thế nhưng lại gặp phải đồng đội ngu, đồng đội đã hố người chui vào chỗ chết thì thôi, tên kia lại còn quá quắt hơn nữa.
Liền vừa ván mới nãy, hắn chơi tướng đi đường rừng, thằng điên này một hai muốn chơi phụ trợ để đi cùng hắn.
Đi rừng thì yêu cầu phụ trợ để làm đéo gì thế?
Cái này còn hài hước hơn nữa, giai đoạn trước đồng đội chơi đã ngu còn nhiệt tình, ban đầu còn nể không nói gì nhưng đến sau hắn mới bùng nổ, cơ ngực phập phồng vì tức giận.
Suy nghĩ cực kỳ muốn đánh người chạy quanh trong đầu hắn.
Tai nghe lại truyền tới âm thanh --
"Daddy, daddy yêu dấu, tha thứ cho con đi ~ "
Mẹ kiếp.
Thật dâm đãng.
Tạ Giác Minh cũng không phải chưa gặp người câu dẫn hắn bao giờ, bạn từ thuở nhỏ đã nhiều năm không gặp quan hệ cũng trở nên nhạt nhẽo đi, cho nên hắn trong lòng đối với cảm xúc này cũng không sâu đậm gì đặc biệt mấy.....
Chủ yếu là.....
"A Minh, con đĩ đó là ai vậy?"
Thanh âm âm trầm khàn khàn hỏi. Vòng tay tinh tế ấm áp vây lấy eo hắn, Tạ Giác Minh không tự chủ được mà cắn điếu thuốc, nheo mắt lại phun ra sương khói.
Tàn thuốc rơi lả tả.
Hắn nói: "A Sâm."
Tay lập tức từ con chuột bàn phím dời đi, hắn một phen đem đôi tay ở eo kia bắt lại, xoay một vòng ghế dựa, đối mặt với người đàn ông trên giường, cợt nhả trả lời.
"Chỉ là người quen trước kia thôi, không thân thiết lắm."
Ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào căn phòng tối tăm cùng với khuôn mặt đẹp trai cười rộ lên của Tạ Giác Minh, trông tà tứ dạt dào.
Cặp con ngươi liễm diễm rực rỡ ở trong bóng đêm như hồ nước chứa ánh sao, mị hoặc lòng người.
"......." Người được gọi là 'A Sâm' không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Tạ Giác Minh.
Khác với đôi mắt của Tạ Giác Minh, đôi mắt anh ngăm đen tĩnh lặng, khóe mắt lại hơi mang màu đỏ tươi. Dưới bóng lông mi bao phủ, là chữ 'Minh' được xăm lên.
Anh chỉ mặc mỗi áo ba lỗ màu đen, hai cánh tay lõa lồ, hình xăm hoa cỏ lửa đỏ trải dài đầy lưng cùng cánh tay và ngực, xinh đẹp kiều diễm.
Mái tóc ngắn tới vai nhuộm thành màu trắng không nhiễm hạt bụi được vén hết ở sau tai, lộ ra dung nhan tuấn mỹ cương nghị.
Kiểu tóc này mang tới cảm giác gương mặt anh trở nên diễm lệ nữ tính hóa, ngũ quan thâm thúy như tượng điêu khắc của thần minh, ở góc độ nào nhìn vào cũng đều hoàn mỹ không một chút tỳ vết.
Tạ Giác Minh người này cực kỳ xem trọng khuôn mặt, có thể cùng Lâm Sâm ở bên nhau lâu tới vậy không chỉ là bởi tình cảm từ thời còn là thiếu niên loai choai, mà còn là bởi gương mặt nhìn cả trăm lần cũng không thấy chán này của anh.
Mỹ nhân ở trong lòng ngực, đây là giấc mơ mà mọi thiếu niên đều có.
Bị Lâm Sâm nhìn chằm chằm hồi lâu, hắn đương nhiên biết trong lòng anh không thoải mái.
Tạ Giác Minh cũng không còn là kẻ lỗ mãng yêu bản thân, tâm trí tràn đầy duy ngã độc tôn không thèm để ý cảm thụ của người khác như trước kia nữa. Cùng Lâm Sâm ở bên nhau cũng đã hơn mười năm, từ thời còn là học sinh liền bắt đầu quen biết, có lúc chính mình chọc đối phương sinh khí nhưng chỉ cần nói ngon ngọt một chút là đã xong chuyện.
Đều là đàn ông với nhau, cùng nhau dựa vào, trình độ văn hóa của hai người cũng không cao, tốt nghiệp xong cao trung sau bắt đầu tiến vào xã hội, miệng hắn toàn nói phét, bất cứ lời thô tục quát mắng chửi bới từ đâu cũng có thể phun ra. Còn Lâm Sâm bản thân cũng chỉ là cái hũ nút, ít nói nhưng tuyệt đối không phải là loại người tiêu chuẩn đạo đức cao.
Bao mưa gió thăng trầm hai người đều đã trải qua, Lâm Sâm đối xử với hắn tốt ra sao không cần nói cũng biết, trước nay chưa từng nặng lời với hắn một câu, việc nhà đều tự tay anh lo, luôn là một người chiếu cố bao dung hắn.
Đây là cô vợ nhỏ liền tính trong lòng không thoải mái cũng không muốn làm khó xử anh em bạn bè của hắn, anh chỉ lẳng lặng nhìn Tạ Giác Minh, không nói một lời.
Tạ Giác Minh khụ khụ một tiếng, trong lòng lại mắng bản thân cái mồm đáng chết.
Theo sau lấy ngón tay kẹp xuống điếu thuốc, dạo qua một vòng rồi đưa tới miệng Lâm Sâm.
Tạ Giác Minh cười nói:
"A Sâm, sao anh có thể lén em đi tìm người khác được?"
Tay thuận thế ôm lấy eo anh, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Tạ Giác Minh đè thấp giọng: "Bảo bối, em đẹp như vậy, anh yêu nhất là đụ em mà."
Nói rồi hắn để sát vào môi của người dưới thân mình, vươn lưỡi liếm láp hàm răng đang cắn điếu thuốc ấy.
"Anh sẽ không đi tìm người khác đúng không?"
Lâm Sâm giương mắt nhìn bộ dáng của người anh yêu hơn mười năm nay, biểu tình hòa hoãn, phun ra một làn khói nhẹ, làm mê mang tầm mất hai người.
Anh bỗng nhiên cười.
Mỹ diễm cực hạn như đóa hoa nở rộ ở địa ngục.
-- "A Minh."
"Ừ."
-- "Em mới là người yêu anh nhất trên đời này."
"......"
"Được rồi biết rồi, yêu tới đầu bạc răng long luôn chứ gì....."
"Em cũng yêu anh."
----
Hoàng hôn.
Ở con hẻm nhỏ tối tăm truyền ra tiếng kêu rên.
"A....." Một người đàn ông nằm ở trên mặt đất gương mặt vặn vẹo, thống khổ đau đớn cuộn tròn thân mình.
Vây xung quanh là không ít người cầm gậy sắt ống thép cùng gậy bóng chày hung hăng đánh đập lên người hắn.
Đây đều là dân lưu manh đầu đường xó chợ, côn đồ du thủ du thực đang hi hi cười mắng tục tĩu không ngừng.
Có tên lưu manh khom lưng cúi đầu đứng cạnh người đàn ông khoác áo lông chồn đang dựa vào xe phân khối lớn hút thuốc, mặt lộ vẻ nịnh nọt cười nói.
"Anh Sâm, bọn em nhất định sẽ dạy cho tên này một bài học để nó không dám xuất hiện trước mặt anh Minh nữa!"
Lâm Sâm gật đầu, môi đỏ tươi ngậm thuốc lá.
Sương khói mê mang, mịt mờ hiện ra hai mắt đầy hung ác, cùng với đó là chữ 'Minh' dưới mi mắt.
Anh ngẩng đầu lên. Tư thái trời sinh gợn sóng bất kinh cao ngạo, mái tóc ngắn buộc hờ hững.
Một diện mạo mỹ lệ đầy tính công kích.
Thuốc đã hút được một nửa.
Đám côn đồ dã man đánh người tới mức nằm thoi thóp.
Người đàn ông không tiếp tục dựa vào xe nữa.
Cất bước đi đến trước mặt kẻ đáng thương kia. Những tên lưu manh tự biết ý mà lui đi, mang theo vẻ kính sợ.
Giày bó đạp lên trên mặt đất, thanh âm vững vàng.
Lâm Sâm bên miệng gợi lên nụ cười chế nhạo, nhấc chân lên hung hăng đạp lên mặt người nọ. Khuôn mặt mỹ lệ giờ khắc này lại tràn ngập dữ tợn cùng hận thù, tựa quỷ đói dưới địa ngục.
Đôi mắt ngăm đen sâu thẳm che kín điên cuồng ác ý.
"Con đĩ chết tiệt!"
Sau rồi, anh cười ra tiếng.
"Tao còn tưởng là có con chó cái nào đủ tự tin về vẻ ngoài của nó để câu dẫn A Minh của tao, cuối cùng thì cũng chỉ là loại mặt hàng hạ tiện này thôi. Thật buồn cười."
Người kia giãy giụa muốn bò dậy, đôi giày trên mặt lại thẳng thừng đè nặng như muốn nghiền nát mũi của hắn.
Ngay sau đó, đôi chân kia buông ra.
Đối phương nắm lấy tóc của hắn.
Hắn chỉ có thể ráng hết sức mở đôi mắt sưng to để nhìn.
Đôi môi đỏ mọng đóng mở --
"A Minh là của tao, không ai có thể cướp anh ấy khỏi tao."
"Nếu mày đã muốn làm một con hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông tới vậy, tao đây thành toàn cho mày. Toàn tử, đưa nó đến hoàng đồ."
Hoàng đồ!!
Người đàn ông kinh hãi đến toàn thân phát run.
Phố sở hoàng đồ..... Nơi đó có những hoạt động buôn bán gì hắn đương nhiên biết.... Nếu đã vào rồi, đi ra liền sẽ biến thành dạng gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro