Chương 43 + 44
"Hanh nhi.. Nói cha biết mọi chuyện!” Thanh âm trầm ổn toát lên sự uy nghiêm.
“… Không có chuyện gì để nói ! Chuyện của con cha không cần bận tâm !” Kim Thái Hanh vẫn nhìn cậu, lạnh lùng trả lời.
“Hỗn láo !” Ly cafe trên bàn bị ném xuống đất, màu nước nâu chảy dài trên mặt đất, chiếc ly bễ tan.
“ Cậu, nói ra hết cho tôi !” Cha Kim Thái Hanh hướng về phía cậu, gào lên.
“Cậu im mồm cho tôi !” Kim Thái Hanh tàn bạo quát lên.
Cậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói “… Cơ thể của cháu, có người nói là “quái vật”, có người nói “lưỡng tính”, có người nói “song tính nhân"… Kim Thái Hanh cùng cháu trước đây ở chung một ký túc xá, hắn phát hiện ra cơ thể không bình thường của cháu, cường bạo cháu, chụp ảnh lại uy hiếp cháu ! Sau đó cháu trốn khỏi trường học, nhưng Kim Thái Hanh lại đe dọa cháu, bắt cháu phải trở về, tiếp tục học.. Rồi, cha mẹ cháu đưa cháu trở về Anh…”
Cậu càng nói càng cúi thấp đầu, ánh mắt Kim Thái Hanh lạnh như băng nhìn cậu.
“Hanh nhi… Con càng ngày càng quá đáng. Con nhìn xem con đang làm cái gì… Đến thứ này cũng có thể…” Cha Kim Thái Hanh mở miệng trách mắng hắn, ánh mắt tràn đầy miệt thị nhìn cậu.
Kim Thái Hanh giận dữ gào lên: ” Chuyện của con không cần cha lo !!”
“Cha không lo, nhưng con nhìn bụng cậu ta đi…”
“Bụng cậu ta làm sao? Là con của con, không phải của cha, cha quan tâm làm cái gì ! Con tự mình giải quyết chuyện này.”
“Con … Con” Cha Kim Thái Hanh tức giận đến mức không nói được nữa.
“Nếu như cha đuổi cậu ta đi, cậu ta sẽ sung sướng rời đi, mang dòng máu của Kim gia chạy mất ! Nếu không, cậu ta sao lại vội vội vàng vàng gặp cha đến thế !” Kim Thái Hanh mỗi chữ như rít lên.
Một lúc im lặng, cha Kim Thái Hanh nói tiếp “Kia mà cũng là dòng máu của Kim gia? Con không cần lo lắng ! Phá đi ! Con chơi cũng đủ rồi, chỉ cần xóa sạch mọi thứ là được.”
Cậu vui mừng nhìn cha hắn, Kim Thái Hanh mạnh mẽ đứng lên “Không, đó là con của con ! Tuyệt đối không thể phá ! Cha, nếu cha phá đi con của con, Kim gia sẽ tuyệt hậu ! Hoặc là cha tự mình sinh một đứa khác đi, dù sao cha cũng còn trẻ mà !”
“Con nói cái gì !” Ánh mắt cha hắn như muốn phát hỏa, lại dần ổn định “… Con, lúc nào mới sửa được tính tình của mình… Được, nếu cậu ta sinh được một đứa bé khỏe mạnh, cha sẽ chấp nhận đó là dòng máu của Kim gia, nếu không, kể cả cậu ta, cha cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai…”
Cái gì… Y đang nói cái gì… Cậu có nghe nhầm không… Điên, điên hết rồi… Nói vậy khác nào ngầm đồng ý cho hành vi của Kim Thái Hanh chứ?… “Bác… Bác thả cháu ra.. Cháu cầu xin bác…” Cậu lao tới, nắm lấy vạt áo y, điên cuồng cầu xin.
Cha Kim Thái Hanh tựa hồ không nghĩ cậu sẽ làm vậy, cũng không đẩy ra, nhưng Kim Thái Hanh đã đem cậu tóm trở về.
“Aizzzz… Hanh nhi từ nhỏ đến giờ.. muốn cái gì được cái đó.. Nhìn cậu cũng không phải là một đứa trẻ hư hỏng, cha mẹ có lẽ là có học thức… nhưng Hanh nhi.. lại là con trai độc nhất của Kim gia…”
***
Đúng vậy.. con trai độc nhất của Kim gia, muốn gì được nấy… Nhìn hắn, cậu đã biết Kim gia này thối nát đến mức nào rồi.. Là cậu ngu ngốc, hão huyền, tự mình hại mình rồi. Hành động của cậu, cũng lại làm Kim gia đồng ý …
Đợi đến khi cha Kim Thái Hanh rời đi, đại sảnh chỉ còn cậu và Kim Thái Hanh, mẹ hắn đã sớm qua đời, cha vì công việc nên rất ít khi về nhà, chỉ biết đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, để bù đắp sự thiếu thốn trong gia đình. Tất cả điều đó, đã tạo nên tính cách vừa ích kỷ vừa độc đoán của hắn ngày hôm nay.
“Ha ha… Tôi đang lo không biết nói thế nào với cha ! Mọi việc coi như tốt rồi !”
Kim Thái Hanh sảng khoái cười lớn, không phải cười tà mị, mà là nụ cười sung sướng của một đứa trẻ được thỏa mãn…
Bởi vì Kim gia đã ngầm đồng ý, thái độ của hắn ngày càng trắng trợn, bình thường ở nhà liên tục quát tháo, lúc thì “Cẩn thận một chút, đừng đụng vào con tôi !” lúc thì “Uống thuốc cho tôi, một người uống, hai người khỏe !”
Bụng ngày một lớn, Kim Thái Hanh giống như đứa bé, thỉnh thoảng xoa xoa bụng cậu… Cậu ngại ngùng, người hầu ra vào rất nhiều lần, cứ một tiếng lại mang trái cây và thuốc bổ vào phòng. Bác sĩ cũng ở luôn dưới lầu 1, cứ hai ngày lại kiểm tra thai nhi một lần.
Gần đây, bác sĩ mỗi lần kiểm tra cho cậu xong lại ra ngoài.
“Bác sĩ có việc gì sao?” Cậu tùy ý hỏi.
“Umh, người nhà đang làm lễ thành hôn, buổi tối tôi sẽ tới, nếu khó chịu thì gọi điện theo số này cho tôi.” Vừa nói vừa móc ra một danh thiếp đưa cho cậu ”Chắc là không có chuyện gì đâu, thai nhi rất khỏe mạnh.”
Buổi chiều, Kim Thái Hanh đi học , còn căn dặn mọi người đừng làm phiền cậu nghỉ ngơi.
Trong phòng tạm thời không ai vào. Cậu cắn môi, nhớ lại lần trước đã làm sẩy thai, lần này lặp lại, chắc cũng có kết quả tương tự. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cậu, cậu không thể làm hỏng, nếu không… nghiệt chủng này sẽ được sinh ra…
Trong phòng có camera. Cậu vào phòng tắm… Cầm lấy áo ngủ, làm như đang đi tắm, đóng cửa lại.
Phòng tắm thực sự cũng rất lớn, cậu cầm lấy xà bông , sau đó vứt nó xuống mặt đất, lại lấy chút nước đổ lênh láng lên sàn, mở vòi hoa sen, tính khoảng cách, từ đây đến bồn rửa tay khoảng ba bước, nhắm mắt lại, đi từng bước…
Bỗng nhớ tới hình ảnh bác sĩ cúi đầu khám bệnh cho mình, nhớ khuôn mặt Kim Thái Hanh ôn nhu nhìn cậu…
Có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống mặt cậu, cậu muốn với tay lau đi nhưng không được…
“Em tỉnh rồi… May là em không sao !” Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Kim Thái Hanh ! Mà tay cậu, đang được hắn gắt gao nắm lấy, chẳng trách, cậu không cách nào cử động được. ( đoạn này có người edit là em cho tình cảm nên Laii để vậy luôn -]] )
***
“Tôi sao vậy?… Tôi đi tắm, sau đó….” Cậu rên rỉ.
“Em trượt chân, bị ngã ! Thai nhi cũng bị ảnh hưởng, bác sĩ lại đi vắng, thực sự vô cùng khẩn cấp… May là tôi gọi điện cho em, nếu không, không biết chuyện gì đã xảy ra…”
May mắn? Hừ, phải nói là bất hạnh mới đúng. “Tôi không sao, tôi không muốn đi bệnh viện…”
“Không được, em mất máu rất nhiều, có thể bảo vệ thai nhi đã rất khó rồi, nếu như em lo lắng về cơ thể, không sao, bọn họ không dám nói đâu !”
Đúng thế… Ngươi uy hiếp còn ai dám trái lời !
Nhìn tóc hắn lộn xộn thành một mảng, cằm cũng có chút râu, má hóp lại xanh xao, khóe mắt đỏ bừng, phía dưới còn có quầng đen sâu thẳm, cậu kinh ngạc nghĩ thầm: đối với món đồ chơi, có cần phải cố chấp như thế không? Tuy rằng tôi đang mang thai con anh, nhưng cũng không cần phải lo lắng đến mức này chứ ! Cậu mỉa mai cười.
Mà hắn có lẽ cũng không biết là cậu cố ý trượt chân, cơ thể chỉ đau một chút, còn thai nhi… đau xót thay …vẫn an toàn !!!
___________
Chương 44.
Nằm viện nửa tháng, cậu thực sự không thể chịu thêm được nữa ! Không khí ở bệnh viện lúc nào cũng toàn mùi thuốc khử trùng, lại thêm sự tĩnh mịch như chết chóc, ngoài ra cậu còn sợ người khác phát hiện ra bí mật của cậu, sợ họ thấy cơ thể dị dạng của cậu.
Dù bọn họ bị Kim Thái Hanh uy hiếp cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, nhưng cậu cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt nghi hoặc của họ. Cậu không thể tự lừa dối bản thân là không có chuyện gì.
Cậu liên tục yêu cầu Kim Thái Hanh, cũng có thể nói là cầu xin hắn, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng đáp ứng cho cậu về nhà.
Nhưng ở nhà lúc nào cũng người giám sát, ngay cả ngủ cũng có người, chỉ trừ lúc Kim Thái Hanh cùng cậu ngủ.
Vốn tin tưởng Kim Thái Hanh sẽ không biết cậu cố ý ngã, nhưng nhìn thái độ của hắn, có thể tự hỏi hắn có hay không đã biết, nên mới ngày đêm giám sát cậu. Nhưng nhìn ánh mắt của hắn lại không giống như đã biết, bởi vì tính cách của hắn rất không tốt, khó chịu hay giận dữ liền lập tức bộc lộ ra.
Cậu càng lúc càng mơ hồ, cậu phải biết rõ ràng, để còn tìm cơ hội làm sẩy thai lần nữa.
“Kia.. Anh có phải hay không giận tôi bị ngã…” Cậu cắn môi, quyết định trực tiếp hỏi hắn ! Hắn vừa nằm lên giường, đã nhanh chóng thiếp đi.
Hắn chậm rãi mở mắt, cậu mới phát hiện khuôn mặt hắn không chỉ thanh tú, mà đôi mắt của hắn đặc biệt xinh đẹp, một màu đen u ám như màn đêm. “Không có… Tại sao em hỏi vậy? Hay là em bị ma ám ?”
Tim cậu đập nhanh như muốn chui ra khỏi lòng ngực “Không, không có…”
“Vậy em hỏi làm gì?” Hắn thong thả nói, vẻ mặt càng lúc càng thâm trầm, hắn vốn không hoài nghi cậu, chỉ thuận miệng hỏi. Nhưng thái độ của cậu càng lúc càng khiến hắn nghi ngờ…
“Không phải, bởi vì, bởi vì anh rất lâu rồi không làm chuyện đó, tôi nghĩ có phải hay không…”
Mình đang nói cái gì vậy… Tuy rằng không tìm được lý do, nhưng nói thế này cũng… quá kỳ lạ rồi, cậu thầm nghĩ.
Ai ngờ hắn lại tà mị cười, bò đến gần cậu, hắn không áp lên bụng cậu, mà từ trên cao che khuất toàn bộ cơ thể cậu.
“Nguyên lai là bảo bối cơ khát rồi !” Hắn vừa nói vừa mơn trớn cổ cậu.
Cậu lập tức run rẩy, cơ thể đặc biệt nhạy cảm với hắn.
Hắn xuyên qua lớp quần áo, chạm vào da thịt nơi bắp đùi non mền của cậu, rồi cầm lấy phân thân cậu, thừa lúc cậu mở miệng thở dốc thì tiến nhập vào, đầu lưỡi ma mãnh càn quét khoang miệng, chà xát vào nướu răng, như rắn trườn bò khắp nơi… Cơ thể cậu rất nhanh đã phát nhiệt.. Tay hắn liên tục ma sát, những ngón tay thô cứng mềm nhẹ cứ thế ve vuốt phân thân cậu… Đỉnh rồi chóp, lúc lên lúc xuống, làm cơ thể cậu càng lúc càng nóng… Cậu cắn môi, bị áp nằm phía dưới không khác gì một nữ nhân, nhưng cậu nhớ trước đây hắn đã từng nói, cậu chính là ‘nữ nhân của hắn’, cậu giật mình, nghĩ lại thai nhi trong cơ thể mình, có khác gì ‘nữ nhân’ đâu… Phân thân nhỏ bé bị hắn ma sát, lát sau đã xuất ra bạch dịch nóng bỏng. Nước mắt cậu cũng theo đó mà lăn dài…
“Khóc cái gì, không đùa em nữa !” Hắn liếm nước mắt trên má cậu, buông phân thân của cậu ra.
Cậu cắn môi, bởi vì hắn mà nước mắt cậu mới rơi.
Có vật gì cứng cứng đặt trên đùi cậu, không cần nghĩ cũng biết là cái gì, má cậu hồng lên, bụng đã tròn thế này, hắn còn muốn làm sao? ( tại em châm ngòi còn gì ha ha …. )
Hơi thở của hắn càng lúc càng bất ổn, tay đặt trước ngực cậu, sau đó nhẹ nhàng chạm vào mông cậu. Cậu run rẩy chờ đợi hắn tiến nhập, hắn vẫn chưa tiến nhập…
“Kẹp lại !” Hắn khép hai chân cậu lại, khí quan nóng rực tiến vào giữa hai chân.
Nghe tiếng hắn thở dốc, cậu không biết tại sao, hành động này, so với hắn trực tiếp thâm nhập còn khó chịu hơn rất nhiều lần ! Đầu óc như sôi lên, cậu choáng váng nằm yên mặc kệ hắn.
Một lát sau hắn xuất ra, áp vào lưng cậu nghỉ ngơi, cậu ngỡ ngàng nhìn hắn, buộc miệng nói: “Kỳ thực.. Anh có thể đi tìm phụ nữ mà !”
Hắn ngẩng đâu lên, cậu mở to mắt, ánh mắt hắn…. thật kinh sợ ! Cậu không dám nói gì nữa, chờ phản ứng của hắn ! Quả nhiên, hắn giơ tay lên, cậu nhắm mắt lại, chờ hắn đánh, hắn lại khẽ nói.
“Lần sau, không cho em nói lung tung nữa !” Lúc cậu cho rằng hắn sẽ đánh cậu, tay hắn lại đặt lên bụng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu nghĩ hắn rất thích đứa con này, nếu như người mang thai không phải là cậu, cậu sẽ cho rằng Kim Thái Hanh kỳ thực cũng không quá xấu, vì trong mắt cậu, những người thích trẻ con đều không phải là người xấu. Nhưng Kim Thái Hanh, chỉ đơn giản vì đứa trẻ này sẽ chứng minh, cậu hoàn toàn đều thuộc về hắn !
Trong lòng hiểu rõ, nhưng nhìn ánh mắt say mê hòa lẫn ôn nhu của Kim Thái Hanh, cậu còn cho rằng, hắn sẽ là một người cha rất tốt…
Cậu không trả lời, để mình hắn độc thoại !
“… Hôm đó, tôi thực sự hoảng sợ, khi biết tin em bị ngã, thấy em nằm trong bệnh viện…” Khí lực trên tay hắn nặng thêm, hắn nói rất khẽ, nhưng trong phòng tĩnh lặng, lời nói của hắn lại hết sức rõ ràng truyền bên tai cậu.
Cậu không quen nhìn Kim Thái Hanh như vậy, không thô bạo, không vũ nhục, vì biết tính cách mình mềm yếu, người khác đối với cậu tốt một chút, cậu liền vui vẻ. Đối với kẻ luôn làm tổn thương mình như Kim Thái Hanh, cậu thực sự rất hận hắn… Nhưng nếu hắn không tiếp tục làm tổn thương cậu nữa, dù vẫn bị hắn giam cầm, cậu sợ mình sẽ không còn đủ dũng khí chạy trốn nữa.
Cậu vẫn như cũ không đáp lời hắn, mà bây giờ cậu cũng không biết mình nên nói gì !
“Em nghĩ tôi xấu lắm sao?” Thanh âm Kim Thái Hanh thì thầm bên tai.
Nếu như hắn không kề sát tai, cậu đã không nghe được âm thanh khe khẽ nhè nhẹ ấy. Nhưng khoảng cách giữa hắn và cậu rất gần nhau, đến mức hô hấp bình ổn của hắn cậu cũng cảm nhận được…”Đúng, tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy ai xấu như anh…”
Cậu toàn tâm toàn ý nói ra. Hắn nghe xong, cúi đầu cười khẽ, âm thanh buồn bã nhẹ nhàng vang lên: “Tôi cũng không phải tội phạm giết người gì.”
“Nhưng bọn họ không làm tổn thương tôi !” Chỉ có anh, tất cả đều tại anh.
“…”
Hắn im lặng, cậu muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng cơ thể bị hắn áp chặt, sau đó hắn đắp chăn cho cậu.
Hắn ôm cậu rất chặt, khuôn ngực rộng lớn khiến cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn, cậu không cảm thấy sợ, vì hôm nay hắn rất ôn nhu, dịu dàng vô cùng, sau lần cậu bị ngã, thái độ hắn đối với cậu rất dịu dàng.
Cậu không ngủ được, nhưng cũng không thể nhúc nhích, vì hô hấp bình ổn của Kim Thái Hanh sát bên, cậu không muốn đánh thức hắn.
Sau đó, cậu không biết mình thiếp đi lúc nào, ngủ một giấc thật sâu. Kim Thái Hanh đã sớm thức dậy, lúc cậu vệ sinh cá nhân xong, hắn đã ngồi yên trên bàn đợi cậu.
Hai người không nói gì, chỉ im lặng đối diện nhau.
Lúc hắn dùng khăn lau khóe miệng, nhìn cậu cười : “Lát nữa theo tôi ra ngoài.”
Cậu bất ngờ, đã ở đây rất lâu, cậu cũng muốn ra ngoài. Nhưng bụng cậu giờ đã tròn lên rất rõ, không thể để người khác trông thấy – một người con trai mang thai nha !
“Không, tôi không muốn ra ngoài.” Cậu lắc đầu.
Kim Thái Hanh không nói gì, cũng không tức giận, nhưng còn áp lực hơn trước rất nhiều.
Cậu vùi đầu ăn cơm, trong không khí bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài của Kim Thái Hanh, cậu lén quan sát hắn, khuôn mặt hắn vẫn rất nhu hòa.
Khi cậu ăn xong, ngẩng đầu lên, vẫn thấy Kim Thái Hanh đang ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát cậu, cậu tưởng hắn đã ra ngoài rồi chứ.
Vừa định đi về phòng, người đã bị hắn kéo, lôi ra ngoài, hắn mở cửa xe, đẩy cậu vào trong. Cậu bất ngờ, cũng không phản kháng, khi xe chạy đi, cậu căng thẳng suy đoán ý định của hắn.
Chẳng lẽ hắn muốn vũ nhục mình.. Không, Kim Thái Hanh bây giờ sẽ không làm thế, chí ít hắn rất thích đứa trẻ mà mình đang mang.
Ra khỏi khu vực thành phố, ven đường càng lúc càng vắng, rồi ra hẳn ngoại ô, chẳng lẽ.. chẳng lẽ hắn muốn giết cậu…. Cho nên mới kỳ quái như vậy ! Cậu vì suy nghĩ của mình mà run lên, không, nếu Kim Thái Hanh muốn, đâu cần phí sức như vậy !
Lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, xe đã dừng lại… Đây là… nghĩa trang !
Kim Thái Hanh mở cửa đi ra ngoài, cậu cũng xuống xe. Ngồi trên xe gần một tiếng đồng hồ, rất khó chịu… Không khí bên ngoài rất dễ chịu, cho dù là nghĩa trang, cậu cũng không cảm thấy âm khí nặng nề, chỉ có mùi nhang thanh nhẹ phảng phất xung quanh..
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn cậu: “Qua đây !”
Thanh âm hắn vang lên trong không gian vắng vẻ.
Cậu tò mò lại gần hắn. Đứng cạnh bên hắn, nhìn khu mộ đối diện trước mắt, phía trên viết “Mộ vợ Niếp Nhã Khê” Chữ viết là của Kim Thái Tuyên.
Kim Thái Tuyên… Không phải là cha của Kim Thái Hanh sao !
Kim Thái Hanh chậm rãi quỳ xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp gỗ ! Cậu nghĩ thầm, là nhẫn sao, lại thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình.
Bên trong đương nhiên không phải nhẫn, nhưng cậu cũng không nghĩ là giấy gấp hình – một đóa hoa hồng được gấp bằng giấy rất cẩn thận, màu hồng nhạt.
Chính lẽ, Kim Thái Hanh vừa rồi không mang hoa đến sao ?!
“Mẹ…” Kim Thái Hanh nhẹ giọng gọi, hắn nhẹ nhàng đặt hộp gỗ trước mộ.
Trầm mặc hồi lâu, Kim Thái Hanh bỗng lấy tay che mặt..
… Cậu bối rối nhìn hắn, hắn mang cậu tới đây làm gì… Cậu không bao giờ nghĩ hắn có thể khóc, mà lại là khóc trước mặt cậu…
______________
Hết chương 44.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro