Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9.2

"Tâm Đồng thật sự là cô nhi sao? Cô ấy còn có bà con xa hay thân thích gì không?" Nhu Nhã hỏi.

"Anh đã đến cô nhi viện xác nhận mấy lần, cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, trong nhà đã không còn người thân nào khác." Đằng Lệ khẳng định trả lời nàng.

Nghiêm túc suy nghĩ, Nhu Nhã thử tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt. "Lúc cô ấy rời khỏi nhà, có mang theo gì không?"

"Hành lý, tiền, cái gì cũng không mang, chỉ mang theo duy nhất con chó mà cô ấy yêu quý thôi." Nhớ tới ngày Tâm Đồng rời đi với dáng vẻ vô cùng đau thương, Đằng Lệ lại tự phẫn nộ với chính mình.

Nhiều năm tôi luyện, hắn cứ nghĩ nhân tính của hắn đã bị gạt bỏ sang một bên rồi chứ? Vậy mà hắn lại làm tổn thương người phụ nữ hết lòng yêu thương hắn!

Cho dù lần này là do Ái Mạn Đạt gài bẫy, nhưng đầu óc hắn vốn luôn luôn bình tĩnh chắc chắn có thể lập tức phát hiện ra, sự việc không đúng chỗ nào, mà không nên vội vã kết luận, sau khi tàn nhẫn nhục nhã nàng, còn vô tình đuổi nàng đi, không để cho nàng có cơ hội giải thích.

"Cậu yêu cô ấy không?" Lãnh Diệp đột nhiên hỏi Đằng Lệ vấn đề này.

"Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, tôi nhất định phải tìm được cô ấy." Đằng Lệ nghiêm túc nói.

"Cậu yêu cô ấy không?" Lãnh Diệp hỏi lại vấn đề này một lần nữa, trong mắt ánh lên tia nhìn không thể nắm bắt được.

"Không yêu cô ấy thì nên để cho cô ấy được tự do."

Nhu Nhã cũng ngồi ở một bên, nín thở chờ đợi câu trả lời của Đằng Lệ.

Lặng yên hồi lâu, cuối cùng Đằng Lệ cũng lạnh lùng mở miệng: "Mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, đời này tôi cũng nhất định sẽ tìm được cô ấy."

Hắn vẫn chưa nói ra chữ "Yêu" này, nhưng tất nhiên Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp, đều hiểu được ý tứ của hắn.

Đằng Lệ độc tài và lạnh lùng, sẽ không bao giờ đối với bất kỳ kẻ nào chấp nhất như vậy.

Ở trong lòng hắn, vướng bận duy nhất chỉ có người em gái đã thất lạc nhiều năm. Đối với hắn mà nói, đó là thân tình, cũng là trách nhiệm của người làm anh.

Nhưng hôm nay hắn nói những lời này, đã có thể chứng minh, hắn lại có thêm nhiều hơn một sự vướng bận.

Vướng bận này không phải là em gái của hắn, cũng không phải là trách nhiệm của một người anh trai, đương nhiên giữa hai người bọn họ, càng không có cái gọi là thân tình.

Chen ngang ở giữa hai người đó là chỉ một chữ không thể nói ra - Yêu!

Nhu Nhã vô cùng xúc động nhìn Đằng Lệ.

Hắn cô độc lẻ loi lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được một người phụ nữ có thể cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, rồi lại bởi vì sự kiêu ngạo của mình, mà vứt bỏ người phụ nữ này. . . . .

"Có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ cần có duyên, em tin tưởng anh nhất định có thể tìm được cô ấy." Nhu Nhã tràn ngập lòng tin cổ vũ Đằng Lệ.

"Chỉ hy vọng như thế." Nuốt vào một ngụm rượu cay đắng cuối cùng, Đằng Lệ thản nhiên nói, biểu tình trên mặt vẫn nghiêm túc như trước.

Đột nhiên tiếng chuông di động của Đằng Lệ vang lên.

"Alo, anh nói cái gì?" Đằng Lệ lấy điện thoại ra trả lời, giọng nói thật bình thản.

Sau khi nói chuyện xong, Đằng Lệ tắt di động, quay đầu lại nhìn Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp.

"Tìm được cô ấy rồi!." Đằng Lệ nói xong, những đường cong cứng rắn trên mặt cũng không tự kiềm chế mà trở nên mềm đi.

Cuối cùng hắn đã tìm được Tâm Đồng !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mỉm#ác