Chương 6.2
Việc đánh bóng vừa nặng nhọc lại vừa buồn tẻ, Tâm Đồng cố gắng trấn định bản thân, hai tay ngâm nước cả ngày hôm qua bây giờ vẫn còn nhăn, cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng vẫn cắn răng nhịn đau, đi đánh bóng sàn nhà, để Ái Mạn Đạt không có cơ hội làm khó dễ mình.
Tâm Đồng đã cố gắng hết sức, ngoan ngoãn làm theo, đáng tiếc Ái Mạn Đạt không phải là một người phụ nữ có lương tâm.
Sau khi nhìn thấy Tâm Đồng đánh bóng sàn nhà xong, Ái Mạn Đạt sợ nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, vì thế lập tức bảo nàng đi sắp xếp lại chén dĩa trong tủ bát ở nhà bếp.
Đứng trên ghế đẩu trong phòng bếp, Tâm Đồng cố hết sức lấy chén dĩa, chai lọ trong tủ bát ra, lau khô từng cái, sau đó đặt về chỗ cũ.
Lúc nàng để tay phải vào trong tủ bát, không chú ý tới Ái Mạn Đạt lại ác ý dùng sức đóng sập cửa tủ lại - đau đớn trên tay như chạy thẳng vào tim, làm cho Tâm Đồng lập tức phát ra tiếng la thê thảm, từ trên ghế đẩu ngã xuống.
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, kiểm tra bàn tay phải sưng phồng đang không ngừng run rẩy của mình.
Ngày hôm qua tay phải bị ngâm nước xà phòng nên đã trở nên vô cùng yếu ớt. Bây giờ lại bị ngoại lực làm tổn thương, xung quanh chẳng những sưng tấy, ứ huyết mà ngay cả miệng vết thương cũng bắt đầu chảy máu.
"A! Thật xin lỗi, tôi không thấy tay của cô vẫn còn đặt bên trong. Cô không sao chứ?" Ái Mạn Đạt giả nhân giả nghĩa hỏi, nhưng thật ra trong lòng đang vỗ tay vui mừng.
Tâm Đồng đau đến mức không nói nên lời, nước mắt nhịn không được đã muốn tràn mi. Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng dường như nhìn thấy bóng dáng Đằng Lệ, đang đi đến.......
May mà Tâm Đồng còn trẻ tuổi nên vết thương hồi phục rất nhanh. Vài ngày sau, tay phải của nàng đã có thể hoạt động thật tự nhiên. Tâm tình của nàng cũng vô cùng tốt, bởi vì mỗi ngày Đằng Lệ chẳng những đều mang theo nàng đến công ty làm việc, mà khi đối mặt nàng cũng không hề khó chịu, cũng không nói lời làm tổn thương nàng.
Cho dù bên ngoài mưa rơi tầm tã, nhưng ngồi ở bên trong xe, Tâm Đồng vẫn cảm thấy bản thân hạnh phúc giống như đang ngồi trên một hòn đảo nhỏ.
Vì thế nàng quay về phía cánh cửa kính xe ẩm ướt, ngượng ngùng mỉm cười.
"Đang cười cái gì?" Đằng Lệ cau mày hỏi nàng.
Tâm Đồng lắc đầu ra vẻ thần bí, nhưng vẫn không trả lời. Mà Đằng Lệ cũng mặc kệ nàng, cúi đầu xuống xem xét hồ sơ trên tay, lúc nãy đã mang về từ công ty.
Rời mưa, xe cộ đông đúc, xe của bọn họ đang dừng lại một lát trên đường số 6.
Dù sao cũng không cần vội vã về nhà, thật ra Tâm Đồng không hề lo lắng chút nào về vấn đề kẹt xe, có thể ngồi ở trong xe cùng với người mà mình yêu thương cũng là chuyện rất hạnh phúc.
Trở về càng trễ, ngược lại nàng càng cảm thấy vui vẻ !
Đột nhiên, nhìn xuyên qua cửa kính xe, có một cái bóng nhỏ run rẩy, hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Nhìn kỹ, thì ra đó là một con chó đen nhỏ ướt đẫm vì mắc mưa, đang sợ hãi bước đi trong mưa lớn, trên một con đường đặc nghẹt xe cộ, lúc nào cũng có thể bị xe cán qua.
Tâm Đồng lo lắng khi nhìn thấy con chó đen nhỏ tránh thoát được vài tình huống nguy hiểm, trong lòng đấu tranh, không biết có nên xuống xe cứu nó hay không?
Nhưng khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Lệ, nàng lại không dám tùy tiện bước xuống xe cứu nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro