Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5-9

Chương 5

Edit : Phương Thiên Vũ

Kỳ thật hầu hạ Tư Minh Dạ rất đơn giản, chỉ cần giúp anh đưa bữa sáng, pha cà phê chẳng hạn, hơn nữa anh thích một mình, lúc không có việc gì cô có thể tự mình đi chơi, mà cô vốn tưởng rằng anh không phải chán ghét cô nhưng cô dường như sai lầm rồi !

Bởi vì ánh mắt anh nhìn cô vẫn là ghét bỏ như vậy, không chịu được, Hạ Duy Y rất buồn bực, cho nên vào những lúc không cần cô vẫn là thấy anh liền trốn !

"A..." Sáng sớm, tiếng kêu thê lương phá vỡ yên tĩnh của biệt thự, nhưng kỳ quái là không ai đi ra xem náo nhiệt, đơn giản đó là thanh âm từ lầu hai vọng lại, lầu hai là nơi của ông chủ, người hầu các cô không có phân phó thì không thể tùy ý đi lên, hơn nữa bởi vì Lãnh Dạ Bạch đối với người hầu cũng cực kỳ nghiêm khắc nên nhóm các cô không dám làm càn, nếu vì lòng hiếu kỳ mà đánh mất công việc có đãi ngộ tốt như vậy, thật sự là không đáng !

Hạ Duy Y đang muốn đưa bữa sang cho Tư Minh Dạ thì bị âm thanh này dọa tới mức tay run lên, thiếu chút nữa đem toàn bộ khay mà ném xuống đất, thở ra một hơi thật mạnh, đưa tay vỗ vỗ trái tim bị dọa tới mức nhảy "bình bịch", vẻ mặt may mắn,"Cũng may không văng ra ngoài !"

Tò mò mà liếc liếc lên trên lầu, do dự một chút, sau đó nhanh tay lẹ chân mà chạy lên lầu, thấy cửa phòng không có đóng chặt, Hạ Duy Y như tên trộm mà ló đầu vào, hí mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tư Minh Dạ khỏa thân nửa người ngồi ở trên giường, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô gái nhếch nhác trên mặt đất.

Hạ Duy Y theo tầm mắt của anh nhìn đến, cô gái trên mặt đất cô biết, là nữ giúp việc trong biệt thự, lại còn từng bắt nạt cô ! Lúc này cô ta vẻ mặt đau đớn ngồi dưới đất, hai cổ tay bị bẻ gãy đến mức lồi cả một đoạn xương trắng hếu ra ngoài, nhìn Tư Minh Dạ trong mắt tất cả đều là sợ hãi.

Hạ Duy Y nhìn cảnh tượng này nhưng không có sợ tới mức thét chói tai mà lại đem tầm mắt nhìn lại trên người Tư Minh Dạ, nhíu mày, bộ dáng rất là phiền não, làm sao bây giờ ? Anh dường như rất tức giận, anh chán ghét cô như vậy, nếu như cô đi vào, anh khẳng định sẽ càng giận, nhưng nếu cô không đi vào anh không phải sẽ đói bụng sao ?

Mày càng nhăn càng chặt, sau đó đột nhiên hai mắt sáng ngời, lại nhanh tay lẹ chân đi xuống lầu, Tư Minh Dạ hướng ngoài cửa liếc mắt một cái, Hạ Duy Y vừa lên anh đã biết, cô cư nhiên không có sợ tới mức thét chói tai, ngược lại làm cho anh có chút kinh ngạc !

"Tiểu Bạch... Tiểu Bạch..."

Lãnh Dạ Bạch cũng không biết từ nơi nào xông ra, vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô,"Y Y, có thể đổi cách xưng hô hay không ? Cô như vậy người ta không biết còn tưởng rằng cô nuôi con chó con đấy !" Bởi vì cô quản lý của vườn hoa kia cũng gọi chú chó tuyết ngao như thế !

Hạ Duy Y hì hì cười,"Mới không cần đổi, Tiểu Bạch rất đáng yêu a !"

"Nói đi ! Có chuyện gì ?"

"Ha ha..." Hạ Duy Y cười có chút ma mãnh,"Tiểu Bạch, anh giúp tôi đưa bữa sáng cho ông chủ được không ?"

"Ân ?" Lãnh Dạ Bạch nhíu mày,"Làm sao vậy ?" Nha đầu kia căn bản là không sợ ông chủ, bây giờ sao đột nhiên bảo anh giúp cô đưa bữa sáng ?

"Cái kia..." Hạ Duy Y kéo kéo tóc, bĩu môi nói,"Ông chủ đang tức giận ! Nếu thấy tôi nhất định lại càng giận, cho nên anh giúp tôi đưa được không ?"

Tức giận ? Vừa mới một tiếng hét thảm kia anh cũng nghe thấy, anh tuyệt không thấy lạ, nhất định là cô gái nào đó muốn lên giường của ông chủ rồi ! Nhưng vì sao nhìn thấy Y Y sẽ càng giận ?

"Tiểu Bạch... Được không ?" Thấy anh nửa ngày không đáp ứng, Hạ Duy Y nắm tay áo của anh mà lắc a lắc.

"Được được ! Cô đừng lắc !"

"Ha ha... Tiểu Bạch tốt nhất, bữa sáng ở phòng bếp, anh bưng lên đi thôi ! Tôi đi xem tivi !"

Lãnh Dạ Bạch không nói gì đi về phía phòng bếp, thật không rõ nha đầu kia làm sao có thể thích xem tivi như vậy !

"Cốc cốc..." Tuy rằng cửa phòng không đóng nhưng anh vẫn là lễ phép gõ cửa, sau khi được sự chấp thuận, mới mở cửa đi vào,"Ông chủ..." Cung kính mà bỏ bữa sáng xuống.

Thấy cậu, Tư Minh Dạ cũng không nói thêm cái gì, chắc là tiểu bạch thỏ kia bị dọa đến không dám tiến vào, chán ghét nhìn cô gái ở trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói,"Ném cô ta ra ngoài !"

Lãnh Dạ Bạch đang muốn đem cô gái kia đi ra ngoài lại nghe Tư Minh Dạ nói,"Đem đuổi hết nữ giúp việc !" Ba ngày thì đến hai ngày có người lén lút tiến vào phòng của anh, thật sự là phiền muốn chết mà !

Lãnh Dạ Bạch cả kinh, đuổi hết ? Nhịn không được vẫn là mở miệng hỏi,"Y... Hạ Duy Y thì sao ?"

Tư Minh Dạ nhíu nhíu mày,"Lưu lại đi !"

Đại sảnh dưới lầu đột nhiên náo nhiệt lên, trong biệt thự nữ giúp việc đều tụ tập ở nơi này.

"Sao có thể như vậy ?"

"Đúng a ! Sao có thể nói đuổi liền đuổi chứ ?"

Tuy rằng ông chủ không có bạc đãi các cô, cho các cô số tiền không nhỏ nhưng các cô muốn trở thành nữ chủ nhân của căn biệt thự này a !

Hạ Duy Y mắt không chuyển nhìn tivi trước mặt, ngây ngô cười, không thể không nói ở đây nữ giúp việc được đãi ngộ thật sự rất tốt, tuy là phòng của người hầu nhưng đầy đủ thiết bị, khá thoải mái.

Bên ngoài tiếng ồn càng lúc càng lớn làm hồn nhỏ bé của Hạ Duy Y từ trong TV bị kéo ra, khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, nhìn cửa, lại nhìn tivi, đấu tranh một lúc lâu rốt cục đi đến cửa, đưa tay mở cửa ló đầu nhìn ra ngoài.

"Câm miệng !" Lãnh Dạ Bạch không kiên nhẫn nói," Trong vòng hai giờ nữa tất cả rời khỏi biệt thự cho tôi !" Ném lại câu đó xong liền xoay người rời đi.

Hạ Duy Y rụt lui cổ, Tiểu Bạch thật hung dữ nga ! Lãnh Dạ Bạch vừa đi, thanh âm thảo luận lại bắt đầu.

"Thật là sao lại như vậy ? Thật sự phải đi sao ? Tôi rất không cam lòng a !"

"Đúng ! Ai cam tâm a ?"

"Các cô ai biết cuối cùng là xảy ra chuyện gì không ?"

"Tôi biết ! Các cô cũng có nghe thấy tiếng hét vào buổi sáng chứ ?" Thấy một đám người gật đầu, nữ giúp việc kia mới tiếp tục nói,"Nghe nói là có người muốn lên giường của ông chủ, ông chủ vì chuyện này rất tức giận !"

"Cái gì ? Là người nào không biết xấu hổ a ? Làm hại chúng ta cũng bị xui xẻo theo !" Hoàn toàn không nghĩ chính mình cũng có suy nghĩ như thế.

"Ai không ở đây chính là người đó !"

"Cô nói tiểu bạch thỏ kia sao ?"

"Không phải ! Cô không phát hiện còn thiếu một người sao ? Nghe nói bị ông chủ vặn gãy tay a !"

"Vặn gãy tay ?" Mọi người đồng thời nhìn về phía cổ tay của mình, sau đó rùng mình một cái,"Ông chủ có phải quá ác độc hay không ?"

Trong đó một người phụ nữ vẫn không có phản ứng gì, lúc này mới mở miệng,"Các cô đều nghĩ ông chủ là bạch mã hoàng tử sao ? Tôi nói cho các cô biết, ông chủ chính là một ác ma ! Tôi đến trước so với các cô, biết chuyện cũng nhiều hơn so với các cô, này vặn gãy tay vẫn còn nhẹ, có lần một người phụ nữ mang thai tìm tới cửa, nói là trong bụng có đứa nhỏ của ông chủ, muốn ông chủ chịu trách nhiệm, như thế nào đuổi cũng không đi, kết quả cuối cùng ông chủ một phát đem cô ta đá ra ngoài, trời ạ ! Đó là phụ nữ có thai a !"

"Không phải chứ ? Tàn nhẫn như vậy sao ! Kia rốt cuộc có phải đứa nhỏ của ông chủ hay không a?"

"Ai biết ? Tôi thấy tám phần là phải !"

"Tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, ông chủ có phải hơi quá đáng hay không ? Như vậy ai còn dám gả cho ông ta a ?" [Vũ : k được nói xấu anh Dạ của ta a >"

Người phụ nữ kia nhìn quét một vòng, lắc đầu nói,"Cho nên, các cô vẫn là đừng nên mơ mộng hão huyền ! Cẩn thận trong bụng có đứa nhỏ còn bị bạo ngược !"

"Quả thật rất khủng bố a ! Khó trách tôi cũng không dám nhìn ánh mắt của ông ta, quả thực đúng là ác ma mà !"

Hết chương 5.


Chương 6

Edit : Phương Thiên Vũ

Hạ Duy Y rốt cuộc nghe không được nữa, thở hổn hển, chân dậm thật mạnh, tựa như sàn nhà có thù oán với cô, hai mắt phun hỏa nhìn một đám phụ nữ trước mặt, quát,"Ông chủ là người tốt, các cô mới là người xấu !"

Một đám phụ nữ sửng sốt một chút, sau đó giễu cợt nhìn cô, trêu đùa,"A, tiểu bạch thỏ của chúng ta tức giận cơ đấy ! Bênh vực ông chủ như vậy, có phải cũng thích ông chủ hay không ? Nhưng mà ông chủ người ta cũng không thích cô đâu ! Còn không mau thu dọn mọi thứ rồi cút đi !"

"Vì sao phải thu dọn mọi thứ ?" Hạ Duy Y vẻ mặt khó hiểu, mặc dù đang tức giận nhưng không biết chuyện vẫn là hỏi.

"A... Cô không biết ông chủ muốn sa thải toàn bộ nữ giúp việc sao ?"

Sa thải toàn bộ nữ giúp việc ? Hạ Duy Y trong mắt liền ngập nước, vậy không phải từ nay cũng không gặp được ông chủ, cũng không gặp được Tiểu Bạch rồi ?

"Ông chủ của cô muốn sa thải cô ! Như vậy ông chủ vẫn là người tốt sao ?"

Một đám phụ nữ cười nhạo rời đi, nhanh chóng mà đi thu dọn mọi thứ, các cô cũng không muốn bị đuổi đi a !

Lãnh Dạ Bạch trở về liền thấy Hạ Duy Y oan uất đứng ở đại sảnh, bộ dáng vừa muốn khóc lại vừa nén lại, trong lòng rùng mình, đám phụ nữ kia lại bắt nạt cô sao ?

"Y Y..."

"Oa... Tiểu Bạch... Ông chủ là người tốt !"

"Đúng đúng ! Ông chủ là người tốt ! Ngoan, đừng khóc !" Lãnh Dạ Bạch bất đắc dĩ giúp cô lau nước mắt trên mặt, về phần anh nói "Ông chủ là người tốt" ngay cả chính anh cũng không tin ! Thật không biết nha đầu kia suy nghĩ như thế nào mà luôn khẳng định ông chủ là người tốt đây ?

"Ô ô..." Mũi đỏ cả lên, trên lông mi còn sót lại nước mắt, khóc thút thít hỏi,"Tiểu Bạch, anh có thể đến gặp tôi hay không ?"

"A ?" Lãnh Dạ Bạch bị cô hỏi không hiểu, lời này là cái ý gì ?

Rầu rĩ tiếp tục hỏi,"Tôi đi rồi anh có nhớ tôi không ?"

"Đi ? Cô định đi đâu ?"

Đáng thương hít hít mũi,"Không biết, Tiểu Bạch anh thu lưu tôi được không ?"

Ách... Lãnh Dạ Bạch nhìn bộ dáng đáng thương của cô, nhíu mày,"Cô muốn rời khỏi đây à ?"

Hạ Duy Y lắc đầu, nước mắt lưng tròng nói,"Không muốn, nhưng ông chủ không phải muốn đuổi tôi đi sao ?"

"Đuổi cô đi ?" Cái này xem như tìm được nguyên nhân, buồn cười nhéo cái mũi đỏ của cô,"Cô yên tâm, ông chủ không có đuổi cô đi !"

Ách ? Hạ Duy Y sững sờ nhìn anh, nước mắt cũng biến mất, không đuổi cô đi ? "Thật vậy sao ?"

"Thật !"

"Ha ha..." Trên lông mi còn sót lại nước mắt nhưng nụ cười trên gương mặt tươi rói, Lãnh Dạ Bạch bất đắc dĩ lắc đầu,"Nhanh đi rửa mặt đi ! Đã khóc thành con mèo nhỏ rồi !"

"Nga, được !"

Nhìn gương mặt kia lộ ra nụ cười tươi, Hạ Duy Y lộ ra vẻ mặt đồng ý, lẩm bẩm nói,"Ông chủ thật đáng thương nga ! Những người phụ nữ xấu xa kia đều bắt nạt ông chủ !"

Ông chủ đáng thương như vậy, cô nhất định phải đối tốt với ông chủ một chút, miễn cho ông chủ lại để ở trong lòng, mới vừa trong TV người kia vì cứ để ở trong lòng mà nhảy lầu rồi, nghĩ đến ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa, hoảng hốt mà chạy lên trên lầu, cô nhất định phải canh chừng ông chủ thật tốt, nhất định không thể cho anh cơ hội làm chuyện điên rồ !

"Phanh" Cửa phòng đập thật mạnh vào tường, phát ra một tiếng lớn, Tư Minh Dạ đem tầm mắt từ trên màn hình laptop chuyển qua cửa thì thấy một gương mặt mèo, trong mắt tất cả đều là sự bực bội.

"Ách..." Hạ Duy Y có chút không biết làm sao kéo kéo tóc, sau đó trực tiếp đi đến ngồi xuống sô pha,"Ông chủ, anh bận sao ! Tôi ngồi ở đây vậy !"

Tư Minh Dạ chớp mắt, ngồi ở đó ? Cô không phải thấy anh giống như con chuột thấy mèo, sợ tới mức mà chạy rất xa sao ? Bây giờ chạy đến đây làm cái gì ?

Nhíu nhíu mày, cư nhiên cũng không có bảo cô xéo đi, cái gì cũng chưa nói, cúi đầu tiếp tục công việc.

Hạ Duy Y ngồi ở trên sofa, im lặng không quấy rầy anh, chỉ là mở đôi mắt to ngập nước, không dám chớp mắt mà nhìn anh, chỉ sợ cô vừa rời đi Tư Minh Dạ lại chạy đi nhảy lầu !

Ánh mắt như vậy làm cho người ta muốn không chú ý cũng không được, Tư Minh Dạ không vui ngẩng đầu muốn bảo cô cút đi, nhưng lại thấy trên mặt cô là toàn bộ sự cảm thông, trong mắt còn có chút đau lòng.

Tư Minh Dạ trong lòng sợ hãi, đau lòng ? Còn chưa từng có người nào dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, nhíu nhíu mày, tiểu bạch thỏ này là xảy ra chuyện gì ? Anh nhìn qua rất đáng thương sao ? Không vui mím mím môi, những lời muốn nói ra khỏi miệng lúc nãy bị anh nuốt trở vào, cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím.

Hạ Duy Y rất kiên quyết mà nhìn chằm chằm anh suốt một ngày, Tư Minh Dạ âm thầm nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút tò mò tiểu bạch thỏ này rốt cuộc muốn làm cái gì ? Nhưng anh bây giờ còn có chuyện cần phải làm, không rảnh để ý tới cô !

Xử lý xong mọi chuyện, lại gọi vài cuộc điện thoại, giao mọi chuyện xong xuôi mới gập laptop lại, đi hướng phòng tắm, chuẩn bị đi tắm, nhưng mà...

Xoay người thật mạnh nhìn về tiểu bạch thỏ phía sau, lạnh giọng hỏi,"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì ?" Hạ Duy Y bị anh làm hoảng sợ, lui hai bước, kéo tóc, bộ dáng không biết có nên nói hay không.

"Nói đi !" Xoay người ngồi trở lại trên giường, chờ cô mở miệng, với tay bưng ly cà phê trên tủ đầu giường lên, nhíu nhíu mày, lạnh tanh ! Nhưng vẫn tạm uống một ngụm.

Hạ Duy Y nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc nói,"Ông chủ, tôi biết anh là người tốt !"

"Phốc..." Tư Minh Dạ phun cà phê ra, lần đầu tiên từ trước đến nay !

"Ông chủ, anh không sao chứ ?" Hạ Duy Y vội vàng lấy khăn giấy giúp anh lau, lại duỗi tay vỗ vỗ lưng của anh.

"Cô nói cái gì ?"

"A ? Cái gì ?"

Nhìn cô biểu tình không hiểu, Tư Minh Dạ lại hỏi,"Cô vừa mới nói cái gì ?"

"Ông chủ là người tốt !"

Tư Minh Dạ chớp mắt nhìn kỹ cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự nghiêm túc, con ngươi long lanh trong suốt thấy đáy, cô không phải nói dối, cô thật sự cho rằng anh là người tốt !

Tư Minh Dạ thật sự rất muốn cười, cư nhiên còn có người nói anh là người tốt ? "Cô biết cái gì gọi là người tốt không ?" Anh rất hoài nghi tiểu bạch thỏ này căn bản sẽ không biết phán đoán.

Hạ Duy Y đương nhiên nói,"Người rất tốt với tôi a !"

"Thế người xấu ?"

Hạ Duy Y liếc mắt anh một cái,"Anh thật là ngốc mà ! Người xấu đương nhiên chính là người đối tôi không tốt thôi !"

Ngốc ? Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, tiểu bạch thỏ này cư nhiên dám nói anh ngốc ? Khi nào thì lá gan lớn như vậy ? Nhưng anh xem như đã biết, tiểu bạch thỏ này suy nghĩ có chút khác hẳn với người thường !

Nhìn Tư Minh Dạ đứng dậy, Hạ Duy Y khẩn trương đứng lên theo, Tư Minh Dạ xoay người nhìn cô, một tay nắm cằm của cô, khóe miệng tà mị nhếch lên,"Tiểu bạch thỏ, tôi muốn tắm, cô muốn theo giúp tôi sao ?"

Hạ Duy Y sửng sốt một chút, sau đó gật đầu thật mạnh, Tư Minh Dạ sửng sốt, chán ghét thu hồi tay, cô cũng giống những phụ nữ khác sao ? Nghĩ trong lòng có chút khó chịu, âm thanh lạnh lùng nói,"Cút đi !"

Nếu trước kia Hạ Duy Y nghe câu thế này khẳng định sẽ ngoan ngoãn mà cút đi rất xa, nhưng bây giờ cô cứ đứng tại chỗ không chịu đi, nhìn sắc mặt Tư Minh Dạ càng ngày càng lạnh, khẩn trương kéo tóc nói,"Tôi biết anh rất chán ghét tôi !"

Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn cô, coi như tự hiểu !

"Nhưng mà... Nhưng mà tôi phải canh chừng anh !"

Hết chương 6.
Chương 7

Edit : Phương Thiên Vũ

Nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc, Tư Minh Dạ nhíu mày hỏi,"Vì sao ?"

Hạ Duy Y lại là vẻ mặt thông cảm cùng đau lòng,"Anh không cần để ý tới những phụ nữ xấu xa kia, tôi biết anh là người tốt !"

Tư Minh Dạ có chút không kiên nhẫn,"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì ?"

"Chính là... Anh không nên để trong lòng..."

"Để trong lòng ?" Nhìn cô bộ dáng lo lắng, Tư Minh Dạ thật muốn bổ đầu của tiểu bạch thỏ này ra, xem bên trong đang chứa cái gì.

"Vậy cô rốt cuộc muốn như thế nào ?" Anh cư nhiên không phát cáu mà ném cô ra, thật sự là kỳ tích !

"Tôi muốn canh chừng anh !"

"Tôi tắm cô cũng phải canh chừng ?"

Hạ Duy Y gật đầu, nếu anh thừa dịp không có người cắt cổ tay thì làm sao bây giờ?

"Phanh" một tiếng, Hạ Duy Y sờ sờ cái mũi thiếu chút nữa bị đụng phải, nhìn cánh cửa trước mắt, uất ức mà chu miệng, dùng sức xoay xoay cánh cửa,"Anh mở cửa..."

"Cút đi !" Thanh âm lạnh như băng từ giữa tiếng nước ào ào truyền ra.

"Không cần..." Hạ Duy Y cố chấp đứng ở ngoài cửa không chịu đi, để xem cách nửa tiếng nữa hỏi anh có chuyện gì không, nếu anh không ra sẽ dùng sức phá cửa, dù có bị Tư Minh Dạ hận đến muốn ném cô đi.

"Ba" Tay nhỏ bé không có đập đến cánh cửa mà đập lên vòm ngực trần của Tư Minh Dạ, nhìn Tư Minh Dạ trưng ra gương mặt lạnh, Hạ Duy Y cười cười, thở ra một hơi, vẻ mặt yên tâm, sau đó đi trở về ngồi xuống sofa, trừng mắt nhìn anh !

"Tôi muốn nghỉ ngơi, có thể phiền cô đi ra ngoài được không ?"

"Không được !"

Tư Minh Dạ có bao nhiêu tính nhẫn nại đều bị cô quấy hết, anh đứng dậy kéo cô hướng đi ra cửa thì Hạ Duy Y vội vàng quay người ôm chặt anh, trong miệng hét lên,"Không muốn... Tôi không muốn đi ra ngoài..."

"Buông tay !" Đôi mắt ác ma trừng cô gái nhỏ trong lòng, giống như muốn ăn thịt người vậy.

"Không cần..." Hạ Duy Y gắt gao ôm anh, đôi mắt ngập nước nhìn lại.

Tư Minh Dạ hiếm thấy sửng sốt một chút,"Cô không sợ tôi ?"

Hạ Duy Y khó hiểu nhìn anh,"Vì sao phải sợ anh ?" Anh bộ dạng đâu có khủng bố!

"Vậy cô vì sao luôn trốn tránh tôi ?" Bộ dáng rõ ràng chính là rất sợ anh !

Nói đến đây, Hạ Duy Y tủi thân mà chép miệng,"Anh không phải chán ghét tôi sao ?"

"Bởi vì tôi chán ghét cô cho nên cô mới trốn tôi ?" Cô thật sự không sợ anh ?

Nhìn cô gật đầu, Tư Minh Dạ lại đánh giá cô một phen, vẻ mặt có chút phức tạp, giọng điệu hơi dịu đi một chút,"Buông tay !"

"Không được..."

"Tôi muốn uống cà phê, cô đi pha giúp tôi đi !"

"Ách..." Hạ Duy Y nghiêng đầu tự hỏi, trách nhiệm của cô chính là hầu hạ anh, anh muốn uống cà phê, cô đương nhiên hẳn là đi làm cho anh, nhưng nếu anh thừa dịp lúc cô không ở đây làm chuyện điên rồ thì làm sao bây giờ ?

Cô nghĩ cái gì tất cả đều viết ở trên mặt, tuy rằng bây giờ gương mặt như một con mèo nhưng Tư Minh Dạ vẫn là nhìn thấy rất rõ ràng, thật sự là không biết nên khóc hay nên cười, anh thật giống người muốn tự sát như vậy sao ?

"Cái kia... Anh sẽ chờ tôi trở lại chứ ?" Hạ Duy Y không xác định hỏi.

"Uh."

"Vậy anh chờ tôi, tôi lập tức sẽ trở lại !" Dứt lời, đã giống như một tên lửa mà phóng xuống dưới lầu.

"Cà phê đâu ?" Tư Minh Dạ nhìn chất lỏng màu trắng trước mắt không vui hỏi.

"Cà phê uống đối với cơ thể không tốt, vẫn là uống sữa tốt hơn !"

"Tôi chỉ uống cà phê, mau đổi !"

Nhìn Tư Minh Dạ bộ dáng không vui, Hạ Duy Y lại tuyệt không sợ hãi, cố chấp đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

"Hạ Duy Y !" Khi nào thì lời nói của anh không có trọng lượng ? Có phải anh rất nhân nhượng cô hay không ? Cũng đúng, anh sớm nên một cước đem cô đá ra ngoài mới là bình thường, cư nhiên theo cô hồ nháo lâu như vậy, thật sự là trúng tà rồi !

"Đổi cho tôi, nếu không liền cút cho tôi, tôi không nuôi người vô dụng !"

Hạ Duy Y thở phì phì hai tay chống nạnh, trừng mắt hung dữ nói,"Chỉ cho uống sữa, không cho phép uống cà phê !" Cô cũng là phát cáu lên !

Tư Minh Dạ chớp mắt nhìn cô trong chốc lát, Hạ Duy Y vốn tưởng rằng anh sẽ lại kéo cô ra bên ngoài nhưng, cuối cùng đã chuẩn bị đấu tranh lại thấy anh bực mình mím môi, sau đó bưng lên ly sữa kia, một hơi uống cạn.

Thấy anh uống hoàn, Hạ Duy Y nhếch môi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, vừa lòng gật đầu, đem dẹp cái ly.

Chưa lâu sau đã trở lại, Tư Minh Dạ nhìn cô nhíu mày hỏi,"Cô còn muốn làm cái gì ?"

"Canh chừng anh !" Nói xong lại lui đến sofa, không nháy mắt mà nhìn anh.

Tư Minh Dạ lại mặc kệ cô, dù sao nói chuyện với cô cũng như không, thật không nghĩ tới tiểu bạch thỏ này cư nhiên cố chấp như vậy !

Thấy anh nằm xuống ngủ, Hạ Duy Y vẫn như trước trừng mắt nhìn anh, mãi đến khi nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh mới nhẹ tay nhẹ chân giúp anh tắt đèn, lại không có quay về phòng của mình mà mở to mắt cuộn tròn ở trên sô pha, nhìn hướng về anh, giống như sợ anh đột nhiên đứng lên, nhưng mí mắt cũng không chịu thua kém mà càng ngày càng nặng.

Thật lâu sau, Tư Minh Dạ mở mắt ra nhìn về phía cô gái nhỏ trên sofa, tuy là một màu đen nhưng thị lực của anh cũng không có bị ảnh hưởng nhiều.

Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn co tròn lại, trên gương mặt nhỏ nhắn thật bẩn, bộ dáng ngủ say lại hồn nhiên như trẻ con.

Anh cư nhiên để cho cô qua đêm ở trong phòng anh ?! Đây là chuyện cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra, mặc dù cô gái kia không có qua đây nhưng suy cho cùng tâm tính khi đó của anh hẳn xem như là đơn giản đi ? Mà phụ nữ đối với anh chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết, khi không cần thiết, anh căn bản không muốn chạm vào, lại càng không cho phép có người xông vào không gian riêng tư của mình !

Có lẽ là ngủ không thoải mái, Hạ Duy Y xoay người nhưng hiển nhiên đã quên này chỉ là sofa nho nhỏ, mà không phải giường lớn thoải mái, mắt thấy môi sẽ hôn mặt đất, Tư Minh Dạ trong lòng cả kinh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh sofa đón được cơ thể nho nhỏ của cô, không vui trừng gương mặt nhỏ nhắn lại bẩn của cô.

Phòng rất lớn, sofa cách giường cũng không gần, tốc độ như vậy căn bản đã vượt khỏi giới hạn của loài người, bởi vậy cũng có thể thấy được Tư Minh Dạ có bao nhiêu không đơn giản !

Hạ Duy Y một chút cũng không ý thức được mạo hiểm vừa rồi, xoay người ở trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ.

Tư Minh Dạ vẫn trừng mắt cô, cũng không biết là bất mãn cô không cẩn thận như thế hay là bất mãn chính mình khác thường, cơ thể nho nhỏ kia truyền tới độ ấm rất ấm áp, khiến cho anh không muốn buông ra, đưa tay xoa vết bẩn trên gương mặt nhỏ nhắn, cảm nhận được sự đụng chạm trên da thịt trắng mịn kia, trong lòng bắt đầu có chút cảm xúc kì lạ, trong mắt hiếm thấy mà xuất hiện mỉm cười, cô ngốc này khẳng định không biết đã trưng ra gương mặt mèo cả ngày hôm nay !

Chớp mắt, con ngươi u lam kia càng thêm thâm thúy, đột nhiên rất muốn đem cô làm của riêng ! Khóe miệng tà mị nhếch lên, những gì anh muốn cho tới bây giờ cũng chỉ có thể là của anh !

Bạc môi áp lên cánh môi phấn nộn của cô, chỉ là nhẹ nhàng dán lên liền rời đi, nhìn cô vẫn như cũ ngủ say, Tư Minh Dạ vuốt cánh môi của cô, khẽ cười nói,"Từ nay về sau, em chính là của anh !"

Hết chương 7.
Chương 8


Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu,"Ông... Dạ, anh có thể buông không ?"

Buông ra ? "Không được !"

"Nhưng tôi muốn đi lấy bữa sáng cho anh a !" Cô thiếu chút nữa đã quên !

"Từ nay em không cần phải đưa !"

"Vì sao... Ngô..." Hạ Duy Y mở to mắt nhìn đôi mắt u lam thâm thúy kia, cảm giác được đầu lưỡi ẩm ướt xông vào trong miệng của cô mà càn quấy, tim đập thật nhanh, xong rồi, cô dường như bị bệnh rồi !

"Cốc cốc..."

Tư Minh Dạ không vui nhíu nhíu mày, không muốn mà rời đi đôi môi ngọt ngào kia, âm thanh lạnh lùng,"Tiến vào!"

Rũ mắt nhìn Hạ Duy Y vẻ mặt bất mãn, tâm tình thoáng chốc trở nên vui vẻ, thấp giọng hỏi,"Thích không ?"

Hạ Duy Y có chút mê man gật đầu, tầm mắt dừng ở trên môi anh, một bộ dáng còn muốn, Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm lại, ôm cánh tay của cô thật chặt.

"Ông..." Lãnh Dạ Bạch giật mình mà nhìn hai người đang ôm nhau, lại nhìn Hạ Duy Y ánh mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ, tâm "lộp bộp" một tiếng rớt xuống vài bậc.

Hết chương 8.

Chương 9

Edit : Phương Thiên Vũ

Ông chủ luôn không chạm vào nữ giúp việc trong nhà, cho nên cậu mới có thể yên tâm mà để cho Y Y hầu hạ ông chủ, nhưng bây giờ xem ra là cậu sai lầm rồi, sáng sớm liền không thấy Y Y, chẳng lẽ cô tối hôm qua qua đêm ở đây ?

Nhìn Lãnh Dạ Bạch sắc mặt khó coi, Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, mắt nhìn người trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói,"Đi ra ngoài !"

Lúc này Hạ Duy Y cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, tầm mắt chuyển hướng Lãnh Dạ Bạch, lộ ra nụ cười ngọt ngào,"Tiểu Bạch !"

Lãnh Dạ Bạch hướng cô cười cười, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ. Đáy mắt có tự trách, đều do cậu, cậu sao liền tin nha đầu kia thật sự thông minh đây ? Nha đầu kia đúng là rất thông minh, nhưng cũng rất dễ lừa !

Thấy cậu sắc mặt không tốt, Hạ Duy Y có chút lo lắng,"Tiểu Bạch, anh bị bệnh sao?" Nói xong liền muốn đẩy cánh tay bên hông ra.

Tư Minh Dạ sắc mặt âm trầm, gắt gao mà ôm chặt cô không cho cô di chuyển, thanh âm càng thêm lạnh lẽo,"Đi ra ngoài !"

Thấy anh thật sự rất tức giận, Hạ Duy Y rụt lui cổ, lo lắng liếc mắt nhìn Lãnh Dạ Bạch một cái, ngoan ngoãn mà ngồi lại trong lòng anh, không dám lại động, Lãnh Dạ Bạch do dự một chút, để bữa sáng xuống, rồi đi ra ngoài !

Hạ Duy Y lại ngắm anh một cái, thấy sắc mặt Tư Minh Dạ âm trầm đáng sợ, thật cẩn thận đưa tay kéo kéo áo của anh, nhỏ giọng nói,"Dạ... anh đã nói sẽ không hung dữ với tôi !"

Tư Minh Dạ kìm cơn tức giận trong lòng một chút, nhìn người trong lòng hỏi,"Em thích cậu ta ?" Nhìn cô không chút do dự gật đầu, Tư Minh Dạ hận đến nghiến răng,"Còn tôi ?"

Nhìn anh biểu tình khủng bố, Hạ Duy Y sợ tới mức mà rút thẳng vào trong lòng anh,"Cũng... Cũng thích..."

Cũng thích ? "Vậy thích ai nhiều hơn ?"

Thích ai nhiều hơn ? Hạ Duy Y kéo tóc nghiêm túc tự hỏi, không có phát hiện người nào đó sắc mặt càng ngày càng đen, cuối cùng nói một câu,"Không biết !"

Cũng là hai chữ này làm cho Tư Minh Dạ từ nay về sau phòng Lãnh Dạ Bạch so với đề phòng cướp còn phòng nghiêm hơn !

Hạ Duy Y cẩn thận nhìn anh,"Dạ, anh đang tức giận sao ?" Tư Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, tốt lắm ! Còn biết anh đang tức giận !

"Cái kia... tôi..."

Nhìn cô bộ dáng không biết làm sao, Tư Minh Dạ trong lòng mềm nhũn, sắc mặt giãn ra một ít,"Nhớ rõ từ nay phải thích tôi nhất ! Không đúng, phải yêu tôi nhất, không phải, chỉ có thể yêu tôi ! Biết không ?"

Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, thấy anh sắc mặt càng tốt, lá gan lại to hơn, rất thành thật nhẹ giọng nói,"Nhưng tôi không thương anh a !"

Tư Minh Dạ sắc mặt lại trầm xuống, sau đó nghĩ đến cái gì lại chậm rãi chuyển tốt, khóe miệng giơ lên, nhẹ vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của cô, dịu giọng hỏi,"Em làm sao mà biết em không thương tôi ?"

Ách ? Hạ Duy Y cắn môi, nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, trong mắt vẻ mặt càng ngày càng mê man, trong lòng càng ngày càng không xác định, trong tivi nói rất thích rất thích chính là yêu, cô giống như rất thích anh, nhưng rốt cuộc phải nhiều thích thế nào mới xem như yêu đây ?

Tư Minh Dạ khóe miệng dần dần giơ lên, hỏi,"Bé cưng, có muốn hôn anh không ?"

Hạ Duy Y hoàn hồn nhìn bạc môi khêu gợi của anh, ánh mắt mở to hỏi,"Có thể chứ ?"

"Khi muốn đều có thể, bé cưng khi nào muốn hôn anh đều có thể !" Thanh âm mê hoặc dụ dỗ tiểu bạch thỏ không biết.

Hạ Duy Y cao hứng ôm cổ của anh, dán lên môi của anh, học cách anh hôn cô, ở trên môi của anh trong chốc lát, sau đó thử thăm dò đem đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng anh.

Tư Minh Dạ trong mắt hiện lên ý cười, chế trụ đầu nhỏ của cô, từ bị động chuyển sang chủ động, bá đạo mà mút cánh môi mềm mại của cô, kết hợp khiêu lưỡi mềm mại ngọt ngào.

Anh cư nhiên lại có cảm xúc mạnh như thế ! Nhưng tồn tại cảm giác như vậy thật sự rất tốt !

Thật sau một lúc lâu Tư Minh Dạ mới buông cô ra, ôm thân mình xụi lơ của cô, lo lắng mà dặn dò,"Từ nay không cho phép hôn tên đàn ông khác, cũng không để tên đàn ông khác hôn em, biết không ?"

Hạ Duy Y mơ màng gật đầu, cũng không biết có nghe hiểu được anh nói cái gì không nữa.

Mặc kệ cô có nghe hiểu được hay không, Tư Minh Dạ cũng không yên tâm, nếu anh đã quyết định chấp nhận cô thì sẽ không cho người khác cơ hội cướp đi cô, cho nên liên tục vài ngày qua Tư Minh Dạ cũng không cho Hạ Duy Y rời khỏi anh nửa bước, nhất là không cho phép một mình cô ở cùng một chỗ với Lãnh Dạ Bạch!

*****

"Này ? Lão đại, anh chừng nào thì đến a ?"

Tư Minh Dạ mắt nhìn cô gái nhỏ đang ôm laptop cười đến ngốc ở trong phòng, tâm tình không hiểu vì sao lại trở nên thật vui, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên,"Hôm nay tôi không đến công ty, chuyện ký hợp đồng cậu đối phó là được rồi!"

"Cái gì ? Lão... Tút..." Bùi Diệc cầm điện thoại, nghe bên trong truyền đến tiếng tút tút, vẻ mặt ai oán, này rốt cuộc là công ty ai a ?

Tư Minh Dạ đi trở về trong phòng đã thấy nụ cười ngây ngô trên mặt Hạ Duy Y đã biến mất, trên mặt là một biểu cảm ao ước.

"Bé cưng, giúp anh pha ly cà phê !"

"A, được !" Mắt lưu luyến không rời lại nhìn rồi mới hướng đi ra ngoài cửa, trải qua mấy ngày nay, Hạ Duy Y rốt cục tin tưởng Tư Minh Dạ sẽ không tự sát, nhưng bây giờ lại đổi thành Tư Minh Dạ canh chừng cô !

Tư Minh Dạ nhìn hình ảnh trên màn hình, nhíu mày, lắc đầu bật cười, cô ngốc này không muốn nói với anh sao ?

"Dạ, sữa của anh !"

Tư Minh Dạ tràn đầy bất đắc dĩ, anh mấy ngày nay đều bị cách ly với cà phê, mỗi lần anh muốn cà phê, cô đều tự động hiểu là sữa !

Tư Minh Dạ thói quen công tác ở phòng ngủ, nhưng mấy ngày nay anh đều ở thư phòng, trên bàn đặt hai cái laptop song song nhau, Tư Minh Dạ để cho Hạ Duy Y ngồi ở trên đùi anh, động tác trên tay không ngừng, mà Hạ Duy Y thì ngoan ngoãn xem tivi của cô.

Tuy chỉ là làm việc nhưng bồi dưỡng tình cảm hiệu quả rất rõ rệt ! Ví như bây giờ, xem xong một bộ điện ảnh, Hạ Duy Y chớp mắt, có chút mệt thì đưa tay xoa xoa mắt, sau đó cọ cọ ôm lấy Tư Minh Dạ, nhắm mắt lại liền ngủ. [Vũ: em cũng muốn a]

Tư Minh Dạ cúi đầu nhìn cô, nhẹ vỗ về mái tóc của cô hỏi,"Muốn lên giường ngủ không ?" Phòng Hạ Duy Y sớm đã chuyển đến cách phòng anh, ai từng nghĩ đến, tiểu bạch thỏ này cư nhiên trở thành người đầu tiên thành công tiến vào lãnh địa riêng của anh.

Hạ Duy Y ôm chặt anh lắc đầu,"Không muốn !"

Tư Minh Dạ hôn lên đỉnh đầu của cô rồi sau đó tiếp tục xử lý chuyện trong tay, mãi đến khi trong lòng truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng mới cẩn thận đem cô ôm trở về phòng.

*****

"Cái gì ?"

Thanh âm bén nhọn kia làm cho Tư Minh Dạ không vui mà đem điện thoại cách xa một chút, sau đó lạnh lùng hỏi,"Có vấn đề ?"

"Không... Không thành vấn đề..." Thanh âm kia vừa nghe qua cũng rất không tình nguyện, làm ơn ! Anh là sát thủ được không ? Đầu lĩnh sát thủ làm người ta nghe thấy đều sắc biến bây giờ cư nhiên phải làm chuyện này, lão đại vì sao cố tình muốn tìm anh a ? Chẳng lẽ bởi vì anh bộ dạng đáng yêu, cho nên sẽ làm loại chuyện đáng yêu này ? Nam Cung Liệt vẻ mặt ai oán, anh không biết là Tư Minh Dạ thật sự là nghĩ như vậy !

"Tôi gửi hình ảnh qua cho cậu, nhớ rõ phải giống như đúc, nếu không xách đầu tới gặp !"

"Không phải chứ ? Có nghiêm trọng như vậy không ? Lão đại anh khi nào thì thích cái này vậy ?"

"Hãy bớt nói nhảm đi !"

Hết chương 9.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: