Chương 39-43
Chương 39
Edit : Phương Thiên Vũ
Nam Cung Liệt nhận được mệnh lệnh liền đi làm việc, Hạ Duy Y ôm cổ Tư Minh Dạ, nghiêm túc đánh giá anh thật lâu,"Dạ, anh còn giận sao ?"
Tư Minh Dạ sắc mặt dịu đi chút, nhéo cằm nhỏ của cô, nhân tiện hôn đôi môi mềm mại của cô, dán lên môi cô, nhẹ giọng nói,"Bé cưng không được để mình bị thương, biết không ?"
Hạ Duy Y gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm môi của anh,"Em rất lợi hại, sẽ không chết!"
Tư Minh Dạ cánh tay căng thẳng, thân thể hai người dán chặt tại một chỗ, đôi mắt u lam thâm thúy có chút hung ác nhìn cô, Hạ Duy Y rụt cổ,"Dạ ?" Cô có nói sai cái gì sao ? Cô thật sự cảm thấy mình rất lợi hại a !
Tư Minh Dạ cắn môi cô một cái, tuy rằng không phải rất đau nhưng để lại một dấu răng nhợt nhạt, nhìn cô mắt to ngập nước, cảnh cáo,"Bị thương cũng không được ! Nếu không..."
Hạ Duy Y hơi sợ nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi,"Nếu không như thế nào ?"
"Ba"
...
"Ô... Dạ là người xấu !" Hạ Duy Y vuốt mông nhỏ vốn không đau của mình, ủy khuất nhìn anh, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, đột nhiên lớn tiếng khóc ra,"Oa... Dạ không thương em !" Anh trước kia lúc rất tức giận cũng không đánh cô, bây giờ anh cư nhiên đánh cô, còn nhìn cô hung dữ như vậy, anh rõ ràng nói qua không hung dữ với cô,"Ô... Dạ là kẻ đại lừa đảo !"
Lãnh Dạ Bạch nghe tiếng khóc của cô vội vàng đi vào phòng khách, nhìn thấy cảnh này cũng không biết mình có nên tiến lên khuyên không.
Không nghĩ tới cô cư nhiên lại khóc thê thảm như vậy, Tư Minh Dạ tay chân có chút hoảng, vội vàng giúp cô xoa,"Rất đau sao ? Ngoan... Đừng khóc, đều là anh không tốt, nếu không cho em đánh lại ?"
Hạ Duy Y đột nhiên dừng tiếng khóc, ở trên người anh cọ cọ, đem nước mắt trên mặt cọ sạch sẽ, chôn ở trong lòng anh ngây ngô cười, cô chỉ biết Dạ vẫn yêu cô.
Thấy cô không có phản ứng, Tư Minh Dạ vội vàng đem cô từ trong lòng ra,"Bé cưng..."
Hạ Duy Y móm miệng, ôm anh hỏi,"Thật sự muốn cho em đánh lại sao ? Có thể sẽ chết người đó !"
Tư Minh Dạ nhìn cô vẻ mặt nghiêm túc, dở khóc dở cười,"Bé cưng nỡ đánh chết anh sao ?"
Hạ Duy Y lắc lắc đầu,"Thế vẫn là không cần đánh."
Lãnh Dạ Bạch bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra vốn không cần anh phải lo lắng rồi ! Thật đúng là không ngờ ông chủ một khi động lòng, cư nhiên kinh thiên động địa như vậy. Tối hôm qua Nam Cung Liệt cư nhiên thật sự cả đêm tiên thi. Ban đầu chứng kiến cậu ta làm chuyện đó, anh đã trách cậu ta tiên thi với một người còn sống ! Lại nhìn hai người liếc mắt một cái, xoay người đi làm việc của mình.
"Lão đại..." Bùi Diệc cầm văn kiện đi vào, ngồi xuống sô pha đối diện Tư Minh Dạ,"Này cần anh kí tên gấp, tôi đã quên đưa cho anh !"
Tư Minh Dạ tiếp nhận hỏi,"Cậu xem qua chưa ?" Thấy Bùi Diệc gật đầu, Tư Minh Dạ nhìn cũng không thèm nhìn liền kí tên mình.
Bùi Diệc bắt chéo hai chân, hai cánh tay khoát lên chỗ tựa lưng của sô pha, bộ dáng buông thả không vào khuôn phép tràn ngập lực hấp dẫn, nhưng ánh mắt phiêu tán kia rõ ràng đang thất thần.
Hạ Duy Y ánh mắt lộ ra một chút giảo hoạt, ôm Tư Minh Dạ hỏi,"Dạ, đây là không phải chính là mơ mộng sao ?" Tư Minh Dạ nhìn thoáng qua Bùi Diệc vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt lộ ra một chút ý cười, yêu chiều nhéo mũi nhỏ của cô.
Qua một hồi lâu, Bùi Diệc mới hồi phục tinh thần lại, cầm văn kiện liền đi ra ngoài, sau đó tựa như nhớ tới cái gì, cước bộ dừng lại, bất đắc dĩ xoa trán, quay đầu nói,"Lão đại, anh hôm nay phải đi công ty !"
Được cậu nhắc nhở, Tư Minh Dạ mới nhớ tới hôm nay quả thật có việc, mắt nhìn người trong lòng, dịu dàng hỏi,"Bé cưng, muốn cùng anh đến công ty không ?" Anh thật có chút lo lắng để một mình cô ở trong biệt thự.
Hạ Duy Y đang muốn gật đầu nhưng nhớ tới buổi sáng trộm nghe điện thoại của anh, gật đầu lập tức biến thành lắc đầu, cô nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ kia thật tốt !
Tư Minh Dạ nhịn không được nhíu mày,"Thật sự không muốn đi cùng anh ?" Cô vẫn đều dính anh, vốn tưởng rằng cô nhất định sẽ cao hứng gật đầu nhưng không nghĩ tới cô cư nhiên không muốn đi công ty cùng anh, trong lòng không khỏi có chút là lạ, có chút mất mát.
Hạ Duy Y nghĩ một lát phải chạy trốn như thế nào, cũng không chú ý tới cảm xúc của anh. Tư Minh Dạ thấy cô không yên lòng, mày nhíu càng chặt, bảo Lãnh Dạ Bạch chăm sóc cô mới cùng Bùi Diệc ra cửa.
Qua lúc lâu Hạ Duy Y lén ngắm Lãnh Dạ Bạch một cái, ngáp một cái, bộ dáng mệt muốn chết,"Tiểu Bạch, em muốn ngủ..."
Lãnh Dạ Bạch thương yêu sờ đầu cô,"Muốn ngủ đi ngủ đi !"
"Dạ được !" Hạ Duy Y xoay người hướng chạy lên lầu, trong mắt đều đã thực hiện được.
Đường quốc lộ, Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng vòng vo hai vòng, vẻ mặt buồn rầu, cô lạc đường !
Đột nhiên một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước mặt cô, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, người bên trong ý cười đầy mặt nhìn phía cô chào hỏi,"Hi..."
Hạ Duy Y nghiêng đầu nhìn cậu một lát, hai mắt sáng ngời, thế này mới nhớ tới cậu là ai, thốt lên,"Cậu là tên biến thái kia !"
Vũ Văn Cận sắc mặt đen đi nhưng nhìn cô giống như căn bản không biết đây là lời không lễ phép, trong lòng tức giận dần dần tiêu tán, ngược lại bởi vì cô còn nhớ rõ cậu, trong lòng có chút âm ỉ vui sướng, khẽ cười,"Muốn đi đâu ? Tôi đưa cậu đi !"
"Có thể chứ ?" Hạ Duy Y lộ ra mỉm cười ngọt ngào, không khách khí chui lên xe, nói địa chỉ cho cậu, vẻ mặt may mắn,"Cũng may gặp được cậu, nếu không tôi cũng không biết nên đi đường thế nào !"
Vũ Văn Cận nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, khóe miệng ngăn không được giơ lên, nhắc nhở nói,"Cậu có thể gọi taxi !"
Hạ Duy Y nghi hoặc nhìn cậu, hỏi,"Kia không phải cần có tiền sao ?"
Vũ Văn Cận sửng sốt,"Kia đương nhiên cần có tiền !" Ai có lòng tốt không lấy tiền đây ?
"Nhưng tôi không có tiền !"
"Ách... Vậy cậu có thể gọi điện thoại cầu cứu a !"
Hạ Duy Y kéo tóc, thấp giọng nói thầm,"Tôi cũng không có di động a !"
Vũ Văn Cận không nói gì nhìn cô,"Vậy cậu có cái gì ?"
Hạ Duy Y cầm Tiểu Hùng trong tay cho cậu nhìn nhìn,"Tôi có Tiểu Hùng !"
"Cậu ra ngoài cũng chỉ ôm một con gấu bông sao ?"
Hạ Duy Y hùng hồn nói,"Người ta không nghĩ tới sẽ cần dùng đến tiền cùng di động thôi !" Cô vốn không có kinh nghiệm tự mình ra ngoài, không biết cũng có thể tha thứ a !
Vũ Văn Cận nhìn cô ánh mắt quả thực tựa như nhìn người ngoài hành tinh, cô sẽ không từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ra khỏi nhà chứ ? "Cậu không sợ tôi đem cậu bán à ?" Cư nhiên cứ như vậy lên xe của cậu !
Hạ Duy Y giơ nắm tay nhỏ lên, hung tợn nói,"Cậu dám bán tôi, tôi liền đánh cậu!"
Vũ Văn Cận buồn cười lắc lắc đầu, căn bản không có đem lời cô để trong lòng, cậu mới không tin cô có thể đánh được cậu.
Hết chương 39.
Chương 40
Edit : Phương Thiên Vũ
Xe dừng lại trước một quán cà phê, Hạ Duy Y nhìn tấm bảng "Thủy Niên" hưng phấn nói,"Chính là nơi này !" Dứt lời, mở cửa xe cũng không quay đầu lại chạy vào.
Vũ Văn Cận nhìn bóng dáng của cô, sửng sốt một chút mới hồi phục tinh thần lại, cô cư nhiên ngay cả một câu cám ơn cũng chưa nói ? Không nói cám ơn cũng nên nói tiếng gặp lại chứ ?
Quán cà phê này làm người ta cảm giác hơi xa hoa nhưng Hạ Duy Y không rảnh thưởng thức, con mắt chuyển động, nhìn người mình muốn tìm liền chạy qua.
Hứa Nhã Lệ nhìn cô, trong mắt mang theo một tia khinh miệt, cao ngạo mở miệng,"Nói đi ! Muốn bao nhiêu ?" Này thật là trực tiếp không thể trực tiếp hơn.
Hạ Duy Y nghi hoặc nhíu mày,"Cái gì ?"
Hứa Nhã Lệ nhìn cô bộ dáng mê hoặc, càng thêm khinh thường, trực tiếp đưa ra tấm chi phiếu đã sớm chuẩn bị đưa cho cô,"Đây là một trăm ngàn, hy vọng cô tự mình hiểu lấy, không nên lại mở miệng sư tử, miễn cho đến lúc đó mọi người lại thấy khó chịu !"
Hạ Duy Y đưa tay tiếp nhận, nhìn chi phiếu trong tay, có chút đấu tranh, tuy rằng Dạ nói không cho phép nhận loại tiền này, nhưng này thật sự rất dễ kiếm a ! Không nhận là đứa ngốc ! Nhưng nếu Dạ tức giận làm sao bây giờ ? Ngô... Nhận hay không nhận đây ?
Dạ yêu cô như vậy, nhất định không nỡ giận cô đâu ! Tìm được lý do thuyết phục mình rồi, Hạ Duy Y yên tâm thoải mái đem chi phiếu bỏ vào túi, ánh mắt rũ xuống lộ ra một tia gian ác, nhẫn trên ngón trỏ lặng lẽ nhắm ngay Hứa Nhã Lệ.
Hứa Nhã Lệ thấy cô nhận chi phiếu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, trong lòng càng thêm khinh thường, thật không biết đứa bất hiếu kia coi trọng cô cái gì, không phải bộ dáng chỉ đẹp một chút thôi sao, Tiểu Nhu cũng không kém a! "Nếu nhận tiền, tôi hy vọng cô có thể mau chóng rời khỏi con tôi !"
Hạ Duy Y cười ngọt ngào, nhu thuận gật đầu, ngón trỏ thẳng ra, Hứa Nhã Lệ đột nhiên hét lên một tiếng, cà phê trong tay đưa về phía trước, hắt trên vai Hạ Duy Y.
Quán cà phê im lặng bởi vì một tiếng thét chói tai này mà tầm mắt mọi người đều dừng trên người Hứa Nhã Lệ cùng Hạ Duy Y. Hạ Duy Y trong nháy mắt đầy nước mắt, ủy khuất khóc thút thít nói,"Mẹ chồng, con biết mẹ chê con nghèo, không xứng với con mẹ, nhưng chúng con là thật lòng yêu nhau, xin mẹ đừng ép con ly hôn, đừng ép con sanh non, kia cũng là cháu nội của mẹ a ! Mẹ sao nhẫn tâm..." Coi như cũng nói không được, Hạ Duy Y vẻ mặt thương tâm bước đường cùng nhìn Hứa Nhã Lệ, trong mắt đều là cầu xin.
Nghe được lời cô nói, mọi người trong quán cà phê bắt đầu chỉ trỏ Hứa Nhã Lệ. Hạ Duy Y bộ dáng vốn làm người ta trìu mến, bây giờ bộ dáng đáng thương rất dễ nhận được sự đồng tình của mọi người. Đám đông nhìn về phía Hứa Nhã Lệ, trong mắt đều mang theo chỉ trích.
Hứa Nhã Lệ chỉ cảm thấy từ cổ tay truyền đến một trận đau nhức, lại lập tức biến mất, sau đó liền thấy mọi người phẫn nộ nhìn cô, Hạ Duy Y lại nói gì đó, nhất thời khó thở, vỗ bàn đứng lên, mắng,"Con tiện nhân này..." Câu nói kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng liền bị tiếng nghị luận chung quanh lớn tiếng cắt ngang.
"Đây là bà mẹ chồng gì a ?"
"Thật sự là nhẫn tâm, vừa nhìn là biết cô gái đó là cô con dâu rất nghe lời, cư nhiên không biết quý trọng !"
"Còn ngay cả cháu nội mình cũng không buông tha, thực chưa thấy qua người thiếu đạo đức như vậy, ghét nghèo yêu giàu mà !"
...
Hạ Duy Y khóc thút thít khuyên,"Mọi người đừng mắng mẹ chồng tôi, mẹ chồng cũng là muốn công ty kiếm nhiều tiền mới muốn xí nghiệp có quan hệ thông gia, không trách bà... Mọi người đừng mắng bà..."
Toàn bộ mọi người trong quán cà phê vây lại đây, nghe cô vừa nói như vậy, tình cảm quần chúng càng thêm phẫn nộ.
"Con dâu thật tốt a ! Bây giờ còn giúp mẹ chồng ác độc kia nói chuyện !"
"Đáng tiếc a ! Gặp được lão phù thủy như vậy !"
...
Nghe mọi người chỉ trích, Hứa Nhã Lệ tức giận đến cả người phát run, ngón tay chỉ vào Hạ Duy Y mắng,"Con hồ ly tinh này, quyến rũ con tao không nói, bây giờ nhận tiền không chịu rời khỏi nó, còn nói bậy mưu hại tao !"
Hạ Duy Y dừng khóc, không thể tin nhìn bà,"Mẹ, mẹ sao có thể nói oan con như vậy ?" Ngược lại dường như suy nghĩ cẩn thận gì, tỉnh ngộ nói,"Mẹ nhất định là muốn cho Dạ hiểu lầm con, sau đó chủ động cùng con ly hôn phải không ?" Chỉ thấy cô có chút thất thần lắc đầu,"Không muốn... Con không muốn Dạ hiểu lầm con... Con muốn đi nói với anh ấy... Chuyện không phải như thế..." Sau đó cũng không quay đầu liền xông ra ngoài.
Ngoài cửa, Hạ Duy Y lau nước mắt trên mặt, thăm dò nhìn bên trong, chỉ thấy một đám người vây quanh Hứa Nhã Lệ, cô một lời tôi một lời trách cứ bà ta, Hứa Nhã Lệ muốn chạy cũng không được, tức giận mắng to. Bộ dáng người đàn bà chanh chua cùng cách trang điểm xinh đẹp càng làm cho người ta cảm thấy bà ta chính là một người ghét nghèo yêu giàu, với cảnh ngộ của Hạ Duy Y càng thêm đồng tình, lại oán giận chỉ trích bà ta, xem như vậy quả thực hận không thể đi lên đánh bà ta hai cái tát.
Hạ Duy Y hơi sợ sờ sờ mũi, sao so với tivi những người đó kích động nhiều như vậy chứ ? Hắc hắc cười gian hai tiếng, vỗ vỗ túi có chi phiếu, chuẩn bị về nhà.
Đi một đoạn Hạ Duy Y dừng lại cước bộ, nơi này cách nhà rất xa nha ! Chẳng lẽ cô phải đi ngược lại ?
"Bá bá..."
Hạ Duy Y quay đầu nhìn lại, lại thấy Vũ Văn Cận mang theo ý cười,"Lại lạc đường?"
"Mới không có !" Lúc nãy lạc đường là vì cô căn bản tìm không ra đường, nhưng trí nhớ của cô rất tốt, lúc nãy ngồi xe của cậu ta đến nơi đây, cô đã đem tuyến đường đều nhớ kỹ.
Vũ Văn Cận thay cô mở cửa xe, Hạ Duy Y cũng không chút khách khí ngồi xuống, nếu cô đi ngược lại cũng không biết đến khi nào thì tới, đến lúc đó Dạ khẳng định sẽ phát hiện không thấy cô, anh nhất định sẽ tức giận cô chạy loạn.
Vũ Văn Cận nhìn sườn mặt của cô, ánh mắt lộ ra mỉm cười, vốn cậu hôm nay hẹn anh trai, muốn khuyên anh nhưng không nghĩ gặp cô. Vốn đưa cô đến quán cà phê là được rồi nhưng lại nghĩ cô ngây ngốc, đến lúc đó bạn cô không chăm sóc đến cô, cô lại không biết trở về làm sao bây giờ ? Cho nên cậu đành phải từ chối anh trai, vòng vo hai vòng gần đây, trở về quả nhiên thấy cô lại là bộ dáng cừu con lạc đường.
Vũ Văn Cận đột nhiên nhớ tới không biết cô là ai, lên tiếng hỏi,"Cậu tên là gì ?" Cậu lúc trước sợ bị Bùi Diệc phát hiện, đành phải lui vào toilet, sau lại không cẩn thận ngủ mất nên căn bản không biết thân phận Hạ Duy Y. Cậu vốn tưởng rằng cô là học sinh học viện Già Đế, nhưng cậu tìm thật lâu cũng không tìm được, nghĩ đến ngày đó cô chỉ là vừa lúc ở học viện Già Đế mà thôi.
"Hạ Duy Y !"
Vũ Văn Cận trầm mặc một lát, đột nhiên đem xe dừng ven đường, nhìn cô nghiêm túc nói,"Y Y, làm bạn gái tôi được không ?" Lúc trước cậu nghĩ đến mình chỉ là nhất thời cao hứng, nhưng cũng không nghĩ cậu tìm toàn bộ học viện Già Đế mấy lần nhưng cuối cùng lại thất vọng. Hôm nay ngẫu nhiên gặp cô, trong lòng không thể đè nén vui sướng nói cho cậu biết, lần này không giống, cậu không phải muốn chơi đùa mà thôi, cậu thật sự thích cô rồi.
Hết chương 40.
Chương 41
Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ nhận được điện thoại của Lãnh Dạ Bạch liền sốt ruột hừng hực trở lại biệt thự,"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"
Lãnh Dạ Bạch không biết làm sao khuyên,"Ông chủ, anh đừng vội, Y Y là tự mình rời nhà đi !"
"Rời nhà đi ?" Tư Minh Dạ vẻ mặt âm trầm, cư nhiên dám rời nhà đi !
Lãnh Dạ Bạch cầm tờ giấy trong tay đưa cho anh, Tư Minh Dạ nhận lấy, lời nói bên trên đơn giản dễ hiểu lại làm cho Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Dạ, kỳ thật em hy vọng anh không thấy lá thư này, vậy chứng minh em không có bị phát hiện nhưng nếu phát hiện em đây liền nói cho anh biết là được, miễn cho anh lo lắng. Em phải rời nhà đi thật ra là vì em có hẹn, anh yên tâm, em rất nhanh sẽ trở về !"
"Có hẹn ?" Tư Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hai chữ kia, cô cư nhiên dám ra ngoài hẹn hò !
Lãnh Dạ Bạch do dự nói,"Y Y nói có hẹn có thể chỉ là có hẹn với bạn !"
Tư Minh Dạ hừ lạnh nói,"Cô ấy làm sao có bạn ?" Lãnh Dạ Bạch thở dài một tiếng, ông chủ có phải giận quá hồ đồ không ? Nếu Y Y ngay cả bạn cũng không có, thế khẳng định cũng không có khả năng biết những người đàn ông khác !
"Lập tức tìm người cho tôi !" Sớm biết cô sẽ chạy loạn như thế, anh nên cài thiết bị truy tìm trên người cô !
"Vâng !"
...
Trong xe trên đường lộ, Hạ Duy Y cứ thế trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu thật mạnh, Vũ Văn Cận trong lòng quýnh lên, đưa tay nắm chặt bả vai của cô, hỏi,"Vì sao ? Cậu đối với tôi có chỗ nào không hài lòng sao ?"
Cách đó không xa, Doãn Hi An kéo một người đàn ông tai to mặt lớn đi tới, không cẩn thận liếc mắt nhìn thấy hai người, cước bộ dừng lại, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm. Nếu không phải người phụ nữ này, Tư Minh Dạ sao có thể ném cô đi ? Cô cũng sẽ không lưu lạc tới nỗi làm người tình của người đàn ông ghê tởm này !
Doãn Hi An mắt quyến rũ như tơ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, giọng nũng nịu,"Tình yêu, em còn có chút việc anh lên xe chờ em một chút, được không?"
Thấy người đàn ông không vui nhíu mày, Doãn Hi An vội vàng chu môi đỏ mọng, trên mặt mập mạp của hắn hôn một cái, lắc lắc cánh tay của hắn, ngực đầy đặn cố ý cọ xát trên cánh tay hắn, làm nũng nói,"Được không ? Người ta một lát sẽ bồi thường anh thật tốt không được sao ?" Nói xong hướng sát trong lòng hắn, ngầm tính va chạm bộ phận mẫn cảm của hắn.
Người đàn ông nhéo mông cô một cái, mê đắm cười nói,"Anh chờ !"
Nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, Doãn Hi An giận tái mặt, chỉ cảm thấy ghê tởm, này tất cả đều do người phụ nữ kia ! Đảo mắt nhìn về phía hai người thân mật bên trong xe, trong mắt chợt lóe sáng, nụ cười giả tạo lấy di động ra.
Hạ Duy Y nhạy cảm cảm giác được ánh mắt ác ý, muốn xoay người nhìn nhưng Vũ Văn Cận lại cố chấp không cho phép cô xoay người, nhìn cô, nhất định phải nghe đáp án của cô.
Hạ Duy Y mất hứng sự kiềm chế của cậu, nhìn cậu lái xe đưa cô về nên không cho cậu hai quyền, nhưng giọng điệu lại không ổn,"Tôi lại không thương cậu, vì sao phải làm bạn gái cậu ?"
Vũ Văn Cận nhíu mày nói,"Chúng ta sau khi hẹn hò, cậu sẽ yêu thương tôi, cho tôi một cơ hội không được sao ?"
"Không được !" Hạ Duy Y kiên quyết lắc đầu.
"Vì sao không được ?"
"Dạ sẽ tức giận !"
Dạ ? Lần trước cũng nghe cô nhắc tới tên này, chẳng lẽ là bạn trai cô ? "Cậu có bạn trai ?"
Hạ Duy Y do dự một chút, lắc lắc đầu, trong lòng cô Tư Minh Dạ là người quan trọng nhất, đã không phải bạn trai đơn giản như vậy !
"Thế vì sao không thể ?"
"Không thể chính là không thể ! Dạ sẽ rất tức giận !"
"Dạ là ai ?" Nếu không phải bạn trai cô, vì sao bọn họ cùng một chỗ anh ta sẽ tức giận ?
"Tôi vì sao phải nói cho cậu biết ? Dạ là của tôi, không cho phép cậu giành với tôi!"
Vũ Văn Cận càng ngày càng hồ đồ. Giành với cô ? Dạ kia là con gái sao ? Không đợi cậu nghĩ nhiều, Hạ Duy Y đột nhiên cả kinh kêu lên,"Cậu lái xe nhanh chút ! Nếu không trở về, Dạ nhất định sẽ phát hiện không thấy tôi !"
Vũ Văn Cận như trước không buông tay, nhíu mày hỏi,"Cậu rất sợ anh ta ?"
"Tôi không phải sợ anh ấy, Dạ yêu tôi nhất, tôi không muốn anh ấy tức giận !" Hạ Duy Y cau mũi, Dạ nếu phát hiện không thấy cô, có thể lại đánh mông cô không?
Vũ Văn Cận hoài nghi nhìn cô,"Anh ta yêu cậu ? Vậy cậu thương anh ta không ?"
Hạ Duy Y dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn về phía cậu,"Tôi đương nhiên thương anh ấy a !"
Vũ Văn Cận sắc mặt trầm xuống,"Cậu đùa giỡn tôi sao ?" Cô không phải nói cô không có bạn trai sao ?
Hạ Duy Y cũng lạnh mặt xuống, cậu ta dựa vào cái gì hung dữ với cô ? Thấy cô tức giận, Vũ Văn Cận vội vàng kiềm chế tính tình của mình, cô gái nhỏ ngây ngốc này có thể rất nhiều việc căn bản không hiểu, sắc mặt giãn ra, cậu hỏi tiếp,"Cậu nói Dạ là con trai hay là con gái ?"
Hạ Duy Y tuy rằng bất mãn nhưng nhìn cậu ôn tồn, cô vẫn trả lời vấn đề của cậu,"Con trai !"
"Vậy hai người ở cùng một chỗ sao ?"
"Tôi với Dạ vẫn ở cùng một chỗ a !"
Vẫn ở cùng một chỗ ? Anh em ? Chẳng lẽ cô nói yêu, không phải là tình yêu trai gái ? Vũ Văn Cận cảm thấy có chút nhức đầu, tiếp tục hỏi,"Thế anh ta có hôn cậu không ?" Do dự một chút, bổ sung một câu,"Cậu có biết cái gì là hôn không ?"
Hạ Duy Y trong mắt rõ ràng viết hai chữ "ngu ngốc","Tôi đương nhiên biết a ! Dạ mỗi ngày đều hôn tôi !"
Nghe vậy, Vũ Văn Cận tâm trầm xuống một chút, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi,"Thế anh ta hôn cậu chỗ nào ?" Tầm mắt dừng trên trán cô, trong lòng vô cùng hy vọng người đó là anh trai cô, chỉ là hôn trán cô mà thôi.
Nhưng cậu thất vọng rồi, Hạ Duy Y mặt có chút đỏ kéo kéo tóc, tiếng nho nhỏ nói,"Anh ấy chỗ nào cũng có hôn."
Vũ Văn Cận hai tay căng thẳng, ý của cô là người đàn ông kia đều hôn khắp toàn thân cô ? Một quyền đập lên chỗ tựa trên ghế ngồi của cô, Vũ Văn Cận mắt đỏ thấp rủa,"Đáng chết !"
Hạ Duy Y nhíu mày bất mãn,"Cậu làm cái gì vậy ? Mau lái xe !"
Vũ Văn Cận mắt đầy lửa giận trừng mắt cô, đột nhiên đưa tay ép cô lên ghế ngồi, cúi đầu liền muốn hôn cô nhưng ngay khi hai môi sắp dán vào nhau, Vũ Văn Cận động tác đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hóa đen, nổi giận quát,"Cậu cư nhiên dám đánh tôi !" Chết tiệt ! Nhìn cô nhỏ bé như vậy, khí lực sao mạnh như vậy ? Đau chết cậu rồi !
Hạ Duy Y thu hồi nắm tay nhỏ dán trên bụng cậu, đẩy cậu ra, khiêu khích đem nắm tay nhỏ tiến đến bên miệng thổi thổi, hừ hừ nói,"Dạ nói qua không cho phép để người đàn ông khác hôn !" Nói xong còn hướng về phía cậu giơ giơ lên nắm tay, đẩy cửa xe ra chạy ra ngoài.
"Hạ Duy Y... Tê..." Vũ Văn Cận vốn định xuống xe đuổi theo cô nhưng vừa động liền chạm đến chỗ đau ở bụng, đau đến hít một ngụm khí lạnh, thật sự là đáng chết ! Lúc trước bị Vân Thiên môn chủ Vân Môn đánh cũng không có đau như vậy, cô gái nhỏ kia khí lực rốt cuộc mạnh như thế nào ?
...
Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng chậm rãi đi, thì thầm trong miệng,"Mình trở về Dạ nhất định phát hiện mình rời nhà ra ngoài, làm sao bây giờ ? Dạ có đánh mình không?"
Đi một lát, dừng lại cước bộ, xoa xoa bụng, cô hình như đói bụng ! Móm miệng tiếp tục đi về phía trước,"Người ta thật đáng thương nga ! Dạ thấy mình đáng thương như vậy hẳn là sẽ không tức giận đi ? Nhưng còn phải đi bao lâu a ?"
Vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, tuy rằng cô nói cứ như thê thảm nhưng nhìn bộ dáng của cô cũng không giống mệt chết đi, nhìn qua cũng không đáng thương !
"Két..." Thanh âm bánh xe ma sát mặt đường vang lên, xe ngừng lại, Hạ Duy Y dừng lại cước bộ, quay đầu liền thấy Tư Minh Dạ từ trong xe đi ra, trong mắt vui vẻ, đang muốn nhào qua nhưng lại thấy anh sắc mặt âm trầm, cước bộ dừng lại, xoay người liền chạy.
Hết chương 41.
Chương 42
Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm khó coi, chân dài bước một bước, đưa tay liền đem cô tiến vào trong lòng, mắt thấy cô muốn ra tay, trong lòng càng thêm tức giận,"Em dám !"
Hạ Duy Y rụt cổ, đáng thương nhìn anh,"Dạ, em đói bụng..."
Tư Minh Dạ hừ lạnh một tiếng, đem cô kéo vào trong xe, âm thanh lạnh lùng nói,"Về biệt thự !" Sau đó ấn hạ nút, dâng lên cửa sổ cách ly, vén váy của cô lên, kéo quần nhỏ bên trong, để cho cô nằm sấp trên đùi anh,"Ba..."
"Ngô... Dạ..." Hạ Duy Y đáng thương quay đầu nhìn anh, nhìn bên mặt anh âm trầm, cũng không dám mở miệng.
Tuy rằng tức giận nhưng Tư Minh Dạ không có mất đi lý trí, không có quá mức dùng sức, sợ thật sự thương tổn đến cô nhưng đánh vài cái, anh lại phát hiện không đúng, Hạ Duy Y một chút thanh âm cũng không có, vội vàng ôm lấy cô, đã thấy cô hốc mắt hồng hồng, nước mắt lăn qua lăn lại, muốn khóc lại không dám khóc.
Tư Minh Dạ một trận đau lòng, sắc mặt vẫn khó coi như cũ,"Còn dám rời nhà ra ngoài không ?" Hiện tại Đoạn Phi Ưng còn chưa có tìm được, sát thủ Ám Dạ lại như hổ rình mồi, cô rốt cuộc có biết chạy loạn như vậy có bao nhiêu nguy hiểm không ?
Hạ Duy Y không nói lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt lách tách rơi nhưng không có tiếng, bả vai run run, nhìn qua rất đáng thương. Tư Minh Dạ trong lòng căng thẳng, vén váy cô lên nhìn, mặc dù có chút hồng nhưng hẳn là sẽ không rất đau mới đúng.
Thấy cô vẫn khóc, cũng không lên tiếng, Tư Minh Dạ có chút sốt ruột,"Bé cưng..."
Hạ Duy Y từ trên người anh đi xuống, ôm Tiểu Hùng rúc vào ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nức nở, nhìn qua rất thương tâm.
"Bé cưng..." Tư Minh Dạ lại đem cô ôm trở về, đau lòng giúp cô lau nước mắt trên mặt,"Ngoan... Đừng khóc, là anh không tốt, lần sau sẽ không đánh em..."
Hạ Duy Y nhìn anh, sau đó đột nhiên ôm lấy anh khóc lớn tiếng,"Ô ô... Em nghĩ anh không cần em..."
Nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức đỏ bừng, khóc thở không nổi, Tư Minh Dạ vội vàng vỗ lưng giúp cô dễ thở,"Đứa ngốc... anh làm sao có thể không cần em ?"
"Nhưng... Ô... Nhìn anh rất tức giận !" Hạ Duy Y hai mắt hồng hồng nhìn anh, rất là ủy khuất.
Tư Minh Dạ thở dài một tiếng,"Anh rất tức giận nhưng dù tức giận anh cũng sẽ không không cần em ! Anh chỉ là lo lắng cho em !" Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, nhíu mày nói,"Em có biết lén ra ngoài như vậy rất nguy hiểm không, nếu xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ ?"
Hạ Duy Y nghe anh nói sẽ không không cần cô, lá gan lại lớn lên, hít hít mũi,"Em rất lợi hại, không sợ người xấu !"
Thấy Tư Minh Dạ vui nhíu mày, lại vội vàng kéo tay áo của anh, yếu ớt nói,"Em lần sau sẽ không rời nhà ra ngoài nữa, anh đừng tức giận..."
Thấy anh sắc mặt chuyển tốt, Hạ Duy Y mới yên tâm ngồi trong lòng anh, sau đó lại nghĩ tới cái gì, lén liếc mắt anh một cái, vẻ mặt do dự, cô nói Dạ có thể lại tức giận không ? Nhưng nếu không nói, Dạ biết khẳng định sẽ lại giận.
Ánh mắt rõ ràng như vậy, Tư Minh Dạ làm sao có thể không phát hiện được ? "Muốn nói cái gì ?"
Hạ Duy Y không được tự nhiên giật giật, thật cẩn thận nói,"Em nói anh không thể tức giận nga ?"
Tư Minh Dạ nhíu mày,"Trước nói nghe một chút !"
Hạ Duy Y xoay tay từ trong túi váy lấy ra tờ giấy đưa cho anh, tiếng nho nhỏ nói,"Dù sao cũng là tiền người xấu thôi ! Nhận lấy cũng không chịu thiệt, em sẽ không rời khỏi anh..." Sau đó lại cảm thấy tức giận hừ nói,"Người phụ nữ xấu xa chán ghét như vậy, cho nên em mới nhận..."
Tư Minh Dạ nhìn tấm chi phiếu kia, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai người kia còn không chịu hết hy vọng sao ? Thấy anh tức giận, Hạ Duy Y trong mắt lại tụ tập hơi nước,"Dạ, anh đừng tức giận..."
Tư Minh Dạ bất đắc dĩ nhìn cô,"Anh không phải giận em !" Hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, hỏi,"Bé cưng, vì sao chán ghét hai người kia như vậy ?"
Hạ Duy Y rầu rĩ nói,"Ai bảo bọn họ chọc anh tức giận, người phụ nữ kia còn dám mắng anh, hừ ! Để cho bà ta cũng bị người mắng !"
Tuy rằng sớm biết là vì anh nhưng nghe cô nói, anh vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, dịu dàng hỏi,"Em làm cái gì ?"
Hạ Duy Y nghĩ đến cảnh tượng người phụ nữ bị vây quanh tấn công, ánh mắt lộ ra tia vui sướng khi người gặp họa, nghịch ngợm cười nói,"Bí mật !"
Tư Minh Dạ nhíu mày, nếu anh muốn biết, cô không nói anh cũng sẽ biết, nhìn cô bộ dáng nghịch ngợm, Tư Minh Dạ đưa tay nắm cằm nhỏ của cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn.
Vừa hôn xong, nhìn cô hai mắt sương mù bộ dáng quyến rũ, Tư Minh Dạ yết hầu căng thẳng, lại hôn lên, bàn tay to cách quần áo dao động ở phía sau lưng cô, sau đó dứt khoát cởi áo sơ mi trên người cô, lại cởi nút thắt váy ngắn, lột sạch cô, một nụ hôn cực nóng dừng trên người cô, hô hấp càng thêm nặng nề,"Bé cưng... Giúp anh cởi quần áo..."
Hạ Duy Y nghe lời đưa tay cởi cúc áo quần áo anh, bàn tay to nóng như lửa dao động trên người, còn môi lưỡi nóng ướt kia làm cô nhịn không được run run, yết hầu dật ra tiếng rên khẽ.
Tư Minh Dạ một chút một chút hôn da thịt mềm mại của cô, hai tay cũng không nhàn rỗi, từ thắt lưng mềm mại trượt xuống, cuối cùng chậm rãi trượt tới giữa hai chân. Hạ Duy Y hai tay run run thật vất vả giúp anh cởi áo sơ mi xuống, đang muốn đưa tay cởi quần da của anh, ai ngờ ngón tay thon dài của anh đột nhiên xông vào trong cơ thể cô, làm cô thân thể mềm nhũn, hai tay run lên, đáng thương thở gấp nói,"Người ta không cởi được..."
"Tiểu ngu ngốc... Ôm anh, đừng ngã xuống..." Ngón tay như cũ trong cơ thể cô khuấy đảo, tay kia buông cô ra, cởi dây lưng của mình.
Hạ Duy Y hai tay đeo cổ anh, mềm mại tựa vào trên người anh, tuy rằng toàn thân như nhũn ra nhưng vẫn bất mãn phản bác nói,"Người ta rất thông minh..."
Tư Minh Dạ buồn cười nói,"Đúng, em rất thông minh !" Dứt lời, ngón tay trong cơ thể cô rời khỏi, nắm thắt lưng của cô dùng sức nhấn một cái.
"A... Dạ là cầm thú !"
Tư Minh Dạ sắc mặt liền đen, càng thêm dùng sức cố gắng động thắt lưng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói,"Về sau không cho phép xem phim lộn xộn !"
Hạ Duy Y muốn trốn nhưng tay chân mềm đi, không phải đối thủ Tư Minh Dạ, chỉ có thể đáng thương nhận sai,"Dạ... em cũng không dám nữa..." Trong lòng không rõ anh sao lại nghĩ đến chuyện đó.
Nói đến chuyện đó, kỳ thật chính là ngày nào đó, Hạ Duy Y không biết từ nơi nào lấy ra một đĩa phim, thấy thú vị, kết quả thật không cẩn thận bị Tư Minh Dạ phát hiện là phim A, hơn nữa cô đã xem gần xong rồi. Nhìn anh sắc mặt âm trầm, tiểu bạch thỏ nào đó vẫn không hiểu anh vì sao tức giận !
...
Vũ Văn Cận trở lại biệt thự Vũ Văn Lạc, rất buồn bực ngồi phịch trên sô pha, Vũ Văn Lạc từ văn kiện trong tay ngẩng đầu nhìn cậu một cái,"Làm sao vậy ? Cư nhiên cho anh leo cây !"
Vũ Văn Cận nhìn anh một cái, cười khổ nói,"Thật có lỗi a ! Bất quá em cũng gặp báo ứng, em thất tình !"
Vũ Văn Lạc nhíu mày,"Là cô gái nào không biết tốt xấu dám từ chối nhị thiếu gia Vũ Văn ?"
"Anh hai, anh cũng đừng nói móc em, em lần này là thật sự thất tình !" Lần đầu tiên nếm được cảm giác đau lòng, nhưng cô gái ngốc kia chỉ sợ không biết cậu đau lòng.
Vũ Văn Lạc quan sát cậu, thật sự là lần đầu tiên thấy cậu chán chường như vậy, đang muốn mở miệng hỏi, Vũ Văn Cận lại mở miệng trước,"Chị ta sao còn ở đây?"
Vũ Văn Lạc theo tầm mắt của cậu nhìn lại, thấy Kiều Tịch Nhan đang từ trên lầu đi xuống, không biết vì sao, Kiều Tịch Nhan đột nhiên trở nên rất hiền lành, hiền lành đến giống như không tồn tại, cho nên Vũ Văn Lạc đã quên cô, Vũ Văn Cận cũng nghĩ cô đã sớm đi rồi.
Hết chương 42
Chương 43
Edit : Phương Thiên Vũ
Kiều Tịch Nhan không có nhìn thấy Vũ Văn Lạc liền dính lại, mà thản nhiên chào hỏi, liền ngồi ở một bên, đảo ngược trở thành thục nữ thật sự.
Vũ Văn Cận nhíu mày, trong đầu hiện ra ba chữ to "tung hỏa mù". Cậu bây giờ cũng không có tâm trạng xem diễn, nhìn về phía Vũ Văn Lạc, yếu ớt nói,"Em đi nghỉ !"
Vũ Văn Lạc tùy ý gật đầu, sau đó nhìn Kiều Tịch Nhan nhíu nhíu mày, giọng điệu khách sáo lại xa cách,"Cô Kiều..."
Kiều Tịch Nhan mỉm cười cắt ngang lời anh,"Anh gọi em Tịch Nhan đi ! Lại nói như thế nào em cũng là chị Bối Nhi, không cần xa lạ như vậy chứ ?" Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, không biết cô đang có chủ ý gì.
Kiều Tịch Nhan ánh mắt lóe lóe, lại mở miệng, trong mắt mang theo một tia bi thương,"Anh không cần lo, em biết anh không thương em, em sẽ không quấn lấy anh, em chỉ là... chỉ là nhìn thấy anh là tốt rồi. Đợi khi tìm được Bối Nhi em sẽ chuyển ra ngoài, sẽ không gây phiền cho anh thêm nữa." Nói xong, vẻ mặt cầu xin nhìn anh, chỉ cầu anh đừng đuổi cô đi.
Vũ Văn Lạc như trước nhíu mày nhìn cô, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu cô. Kiều Tịch Nhan đè nén hoảng hốt, cười khổ nói,"Như vậy... cũng không được sao ?"
Vũ Văn Lạc sau một lúc trầm mặc, tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện trong tay, Kiều Tịch Nhan trong mắt vui vẻ, anh đã ngầm chấp nhận,"Cám... Cám ơn !"
Vũ Văn Lạc không có ngẩng đầu, chỉ là thản nhiên nói,"Tôi chỉ là nể mặt Bối Nhi, cô tốt nhất tự giải quyết cho tốt, nếu không..." Lời còn chưa dứt đã vùi đầu vào công tác.
Anh biết Bối Nhi ở Kiều gia cũng không quá tốt nhưng lúc trước khi anh dùng Kiều gia uy hiếp Bối Nhi gả cho anh, cô đồng ý, liền chứng minh cô vẫn để ý người thân, thật không nghĩ tới anh hoàn toàn hiểu lầm.
Nghe vậy, Kiều Tịch Nhan trong mắt hiện lên một chút ghen tị, rất nhanh che giấu đi, sau đó si ngốc nhìn bên mặt tuấn mỹ của anh. Hiếm khi Vũ Văn Lạc hôm nay ở nhà nhưng cô cũng không thể dính lấy anh, vì ngồi trên ngai vàng phu nhân Vũ Văn, cô cũng chỉ có thể tạm thời nhịn.
Kiều Tịch Nhan đứng dậy vì anh pha cà phê, lặng lẽ đặt trên bàn trà, sau đó liền lẳng lặng trở về phòng. Đóng cửa phòng, Kiều Tịch Nhan trên mặt liền nhịn không được lộ ra vui sướng, vội vàng lấy di động, ấn một dãy số, điện thoại chuyển được Kiều Tịch Nhan hưng phấn nói,"Bác gái, Lạc để cho con ở lại !"
Ngay sau đó không nghe cô mở miệng nữa, chỉ thấy cô vẻ mặt nghiêm túc nghe người bên kia nói, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Cùng cô trò chuyện là mẹ của Vũ Văn Lạc, Lục Mạn Nhã. Lục Mạn Nhã từ khi thấy Kiều Tịch Nhan liền rất thích, vốn tính đem con lớn của mình thành đôi với cô, nhưng không nghĩ Vũ Văn Lạc phản ứng kịch liệt như vậy. Cuối cùng chỉ phải đồng ý để cho anh cưới Kiều Bối Nhi, nhưng Lục Mạn Nhã vẫn không thích Kiều Bối Nhi, bà vốn thấy Kiều Bối Nhi căn bản không xứng với Vũ Văn Lạc. Nay Kiều Bối Nhi mất tích, biết Kiều Tịch Nhan đối với con mình có ý như cũ, bà liền cố gắng tác hợp cho bọn họ, chỉ cần bọn họ có cảm tình, đến lúc đó cho dù Kiều Bối Nhi trở lại, chỉ cần ly hôn là được rồi.
Kiều Tịch Nhan cúp điện thoại, trong mắt tất cả đều là sự chắc chắn. Có Lục Mạn Nhã chỉ dẫn, cô tin không bao lâu, Vũ Văn Lạc sẽ là của cô. Nghĩ tới Lục Mạn Nhã nói sẽ mau chóng trong thời gian ngắn trở về đây nhân tiện giúp cô, Kiều Tịch Nhan sắc mặt vui vẻ, Vũ Văn Lạc nói như thế nào cũng phải cho mẹ mình một chút mặt mũi chứ !
...
Xe tiến vào biệt thự, ngừng lại, lái xe xuống xe, cung kính muốn mở cửa xe cho Tư Minh Dạ. Hạ Duy Y nhìn lái xe đi đến cạnh cửa, vội vàng trốn trong lòng Tư Minh Dạ,"Dạ... Có người..."
"Ngu ngốc... Cậu ta không nhìn thấy... Thả lỏng !"
"Đúng nga..." Nhưng cô vẫn khẩn trương a, cô không muốn bị người ta nhìn thấy hết !
Tư Minh Dạ ôm cô xoay người, đem cô để trên lưng ghế dựa, thở gấp nói,"Ngu ngốc, thả lỏng một chút !"
Hạ Duy Y bất mãn đẩy anh,"Không cho phép bảo em ngu ngốc, anh buông ra, em không muốn, em muốn mặc quần áo !"
Lái xe nửa ngày cũng không thấy cửa xe mở ra, sửng sốt trong chốc lát, tựa như nghĩ thông cái gì, trên mặt có chút xấu hổ, vội vàng xoay người.
Tư Minh Dạ nhíu mày, đem hai chân cô càng mở ra, tiếp tục đong đưa thắt lưng,"Ân... Không muốn... em muốn mặc quần áo..." Hạ Duy Y càng không ngừng đánh trong ngực anh không chịu hợp tác, Tư Minh Dạ bất đắc dĩ bắt tay cô,"Ngoan, cậu ta đã xoay người sang chỗ khác rồi !"
"Nhưng... Nhưng mà... Ngô..." Tư Minh Dạ trực tiếp ngăn chặn miệng cô, mút vào dây dưa lưỡi mềm mại của cô, rất nhanh đong đưa thắt lưng, va chạm mạnh mẽ vào mềm mại của cô, làm cô quên chuyện dư thừa này.
Cuối cùng lúc Hạ Duy Y bị Tư Minh Dạ ôm từ trong xe đi ra thấy lái xe sắc mặt mất tự nhiên, như đà điểu hướng trốn trong lòng Tư Minh Dạ, rầu rĩ nói,"Dạ là người xấu !"
"Ha ha..." Tư Minh Dạ nhìn người trốn trong lòng nhịn không được cười ra tiếng.
Thấy hai người đi xa, lái xe nhìn chiếc xe kia có chút không biết làm sao. Thật sự không thể trách cậu ngạc nhiên, bởi vì cậu là lái xe riêng của Tư Minh Dạ, chiếc xe này cũng có thể nói là xe riêng của Tư Minh Dạ. Mà một khi bị Tư Minh Dạ xác định là của riêng, anh không thích người khác chạm vào, chiếc xe này đừng nói phụ nữ, cho dù đàn ông, cũng chỉ có Bùi Diệc ngồi vài lần mà thôi, đương nhiên Hạ Duy Y là một ngoại lệ. Cho nên tình huống như vậy cậu là lần đầu tiên gặp, cậu biết Tư Minh Dạ thích sạch sẽ, nhưng nay anh ở trên xe kia gì gì, hẳn là sẽ không đem xe đắt tiền này ném đi chứ ?
Tư Minh Dạ buồn cười đem người trong lòng kéo ra,"Không phải nói đói bụng sao?"
Hạ Duy Y nhìn đến khuôn mặt tươi cười của anh, hừ một tiếng, lại trốn vào trong lòng anh, tay nhỏ bé ngắt trên lưng anh. Tư Minh Dạ cưng chiều vuốt mái tóc của cô, bất đắc dĩ nói,"Ngoan nào, nếu đói bị gầy anh sẽ không thích nga !"
"Hừ ! Không thích thì không thích !" Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, nhìn đồ ăn trên bàn, hai mắt sáng lên.
Tư Minh Dạ chỉ cần nhìn ánh mắt của cô liền biết cô muốn ăn cái gì. Hạ Duy Y hưởng thụ anh đút, hai má phình lên, bởi vì lúc nãy hoan ái, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, trong mắt cũng mang theo quyến rũ. Trong mắt Tư Minh Dạ so với đồ ăn trên bàn này còn ngon miệng hơn, nhưng biết cô thật đói bụng nên chỉ thỉnh thoảng hôn một chút trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
...
Buổi sáng, tứ đại đường chủ liền tập hợp ở biệt thự, An Thụy hướng Tư Minh Dạ báo cáo chuyện gần đây, Đoạn Phi Ưng đã bị xử lý sạch nhưng chuyện Ám Dạ không có thu hoạch lớn. Nay tổng bộ Ám Dạ không thể so với lúc trước, canh phòng nghiêm ngặt không nói, sau khi trải qua Dạ đế một lần nữa thiết lập các loại cơ quan cùng hệ thống phòng vệ, căn bản ngay cả ruồi bọ cũng không thể vào, An Thụy có chút thất bại, đồng thời, lại nhịn không được hưng phấn, hưng phấn vì gặp được đối thủ, cho nên anh thề ắt phải phá tan phòng vệ của Ám Dạ !
Mặt khác còn có chuyện Hạ Duy Y chỉnh kẻ xấu Hứa Nhã Lệ, nhìn băng ghi hình quán cà phê quay được, Bùi Diệc ở một bên cười ha ha.
An Thụy cùng Lam Tư đều khó nén kinh ngạc,"Chị dâu nhỏ thật sự lợi hại !" Này không phải tiểu bạch thỏ ngây ngốc sao ? Rõ ràng chính là tiểu ác ma nội tâm xấu xa !
Hết chương 43
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro