Chương 29-32
Chương 29
Edit : Phương Thiên Vũ
"Dạ ?"
Thấy anh bất động thật lâu, Hạ Duy Y đưa tay kéo anh lên giường, Tư Minh Dạ thuận thế nằm ở bên cạnh cô, Hạ Duy Y cao hứng tiến sát vào trong lòng anh, cọ hai cái, sau đó bất mãn nhíu nhíu mày, bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của anh.
Tư Minh Dạ nắm tay nhỏ bé của cô, thanh âm có chút khàn khàn,"Bé cưng..."
"Ách..." Nhìn trong mắt anh hừng hực lửa nóng, Hạ Duy Y lại vội vàng nhắc nhở,"Anh đã nói sẽ không chạm vào em !"
Tư Minh Dạ có chút đau đầu hỏi,"Vậy em đang làm cái gì ?"
Hạ Duy Y dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn anh, nói đương nhiên,"Giúp anh cởi quần áo a !"
Tư Minh Dạ bất đắc dĩ hỏi,"Cởi quần áo làm gì ?"
"Em muốn ôm anh ngủ, anh mặc quần áo ôm lấy không thoải mái, hơn nữa anh nói ngủ phải cởi quần áo !"
Tư Minh Dạ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ dỗ nói,"Ngoan, hôm nay mặc quần áo ngủ!" Thấy cô còn muốn nói cái gì, Tư Minh Dạ vội vàng nói,"Không mặc quần áo anh sẽ khó chịu."
"Ân ?" Hạ Duy Y có chút khó hiểu nhìn anh,"Vì sao lại khó chịu ? Em cảm thấy rất thoải mái a !"
"Ngoan, nếu không chịu ngủ anh cũng không cam đoan không chạm vào em nga!"
Hạ Duy Y mân cái miệng nhỏ nhắn nói,"Anh bị thương !" Nói xong liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dán vào trong ngực anh từ từ thiếp đi.
Tư Minh Dạ thở dài một tiếng, sớm biết như vậy sẽ không cho cô đá một cước !
Hạ Duy Y lúc tỉnh lại không thấy Tư Minh Dạ, có chút bất mãn nhíu nhíu mày, xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng mặc quần áo liền đi tìm anh.
*****
"Tự mình đi Hình đường nhận xử phạt !" Thanh âm lãnh khốc làm cho người ta cảm thấy vô tình.
Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt trắng nhợt,"Điện chủ..." Hình đường là nơi khủng bố nhất của U Minh Điện, quả thực chính là địa ngục trần gian, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy đau lòng, nhìn anh gương mặt lạnh lùng, cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, khổ sở thở không nổi.
Môi run rẩy, cô nghe thấy thanh âm yếu ớt của mình hỏi,"Tôi làm sai cái gì ?"
Cô không hỏi thì thôi, này vừa hỏi, Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm âm trầm,"Cô có phải đã quên chức trách của mình không ? Lúc Tần Nhu ra tay cô đang làm cái gì ?" Nếu không phải bé cưng thân thủ tốt, cô ta có phải tính nhìn người phụ nữ kia làm hại bé cưng hay không ?
"Tôi..." Lãnh Nguyệt Tâm trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, cô xác thực không có làm hết chức trách của mình, cô vốn muốn ngăn cản nhưng một khắc kia trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh bọn họ thân mật dây dưa, vốn bước chân bước ra liền đột ngột dừng lại, cũng không thể bước thêm bước nào nữa.
"Dạ..."
Tư Minh Dạ giương mắt thấy người đứng trên cầu thang trong mắt còn mang theo một tia mê mang, sắc mặt nhu hòa xuống, dịu dàng nói,"Lại đây."
Hạ Duy Y nghe lời đi đến bên cạnh anh, Tư Minh Dạ đem cô kéo vào trong lòng, nhìn cô bộ dáng có chút mơ hồ, khẽ cười nói,"Còn chưa ngủ đủ sao ?"
Hạ Duy Y ôm anh cọ cọ, có chút thanh tỉnh, chu miệng nói,"Dạ, anh bị thương tốt nhất nên nghỉ ngơi thật tốt."
Tư Minh Dạ cưng chiều vuốt mái tóc của cô,"Anh không sao." Sao vẫn nhớ kỹ chuyện anh bị thương ? Anh nào có yếu như vậy ?
"Không được !" Hạ Duy Y lôi anh đứng dậy hướng đi lên lầu,"Bị thương phải nghỉ ngơi thật tốt !" Tư Minh Dạ bất đắc dĩ bị cô lôi đi, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng hai người, cố gắng đè nén ngực đau đớn, móng tay sớm đã đâm vào lòng bàn tay, ghen tị cùng một chút không cam lòng đang gặm cắn lòng của cô.
*****
Liên tục mấy ngày, Tư Minh Dạ đều bị Hạ Duy Y gắt gao coi chừng, không cho phép xuống giường, không cho phép công việc, này cũng không là gì, để cho Tư Minh Dạ căm tức là, không cho phép chạm vào cô !
Cơ thể Tư Minh Dạ khả năng khôi phục như cũ rất biến thái, cho nên anh bây giờ vốn đã không có chuyện gì rồi, cho dù xảy ra một trận sống mái với nhau cũng không thành vấn đề, nhưng mặc kệ anh lừa gạt như thế nào, Hạ Duy Y cũng liều chết không theo, khiến anh đau đầu không thôi.
Tư Minh Dạ nhìn người trong lòng ngủ say, nhẹ giọng gọi,"Bé cưng..."
"Ngô..." Hạ Duy Y nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tư Minh Dạ ánh mắt chợt lóe, khóe miệng hơi hơi giơ lên, bàn tay to len lén chạy trên người cô, tốt lắm, không tỉnh ! Môi lưỡi cũng theo hôn lên da thịt trắng noãn của cô, cố gắng muốn khiêu khích cô.
"Ân..." Hạ Duy Y mơ mơ màng màng ưm một tiếng, bản năng cong người, dán hướng vào thân hình lửa nóng của anh.
Tư Minh Dạ hô hấp càng nặng nề, vội vàng tách hai chân của cô ra, để giữa hai chân mềm mại của cô.
Nhưng tiếng chuông di động không biết sống chết ở phía sau vang lên, Tư Minh Dạ căn bản không muốn để ý tới nhưng Hạ Duy Y lại bị đánh thức, nhìn tư thế hai người, vội vàng đẩy anh ra, kéo chăn qua bao lấy thân thể của mình, đề phòng nhìn anh.
"Shit !" Tư Minh Dạ thấp rủa một tiếng, ngồi trên giường, oán hận cầm lấy di động, nhìn tên trên mặt di động, mím môi, sắc mặt có chút âm trầm.
Ấn xuống nút nghe, Tư Minh Dạ khóe miệng lạnh lùng giơ lên, mang theo châm chọc lạnh lùng, yên lặng chờ đối phương mở miệng, một lát sau chỉ thấy sắc mặt anh càng thêm âm trầm, lạnh như băng nói,"Chú ý lời nói của ông !"
Lại nghe một lát nhưng không có nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Duy Y đi đến bên người anh đưa tay ôm lấy anh, vẻ mặt lo lắng,"Dạ, anh làm sao vậy ?" Cô cảm giác được anh không vui, còn rất tức giận.
Tư Minh Dạ sắc mặt dịu đi không ít, đưa tay ôm cô, an ủi nói,"Anh không sao."
Hạ Duy Y chu miệng, có chút bất mãn, cô cảm giác anh không muốn nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì ? Cô rất không thích anh có chuyện gạt cô, nhưng anh không muốn nói, cô lại không muốn ép buộc anh, chỉ có thể rối rắm một mình.
Sau khi Lãnh Nguyệt Tâm đi rồi, Tư Minh Dạ vẫn chưa bảo người đi theo cô, dù sao thực lực của cô cũng ngang hàng với anh, hơn nữa cô ở trong biệt thự sẽ an toàn, huống chi còn có anh.
Ngày hôm đó Nam Cung Liệt rất hưng phấn vọt vào biệt thự,"Chị dâu nhỏ, tôi thành công rồi !"
Hạ Duy Y ngậm một cái đùi gà từ phòng bếp đi ra, nhìn cậu bộ dáng hưng phấn, nhíu mày nói,"Anh ăn cơm đi !"
Nam Cung Liệt hung hăng run run khóe miệng, nhiều ngày như vậy cậu không ăn cơm không phải đã chết rồi sao ?
Lúc này đã vài ngày cũng không thấy Bùi Diệc đến, Hạ Duy Y cắn chân gà, nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi,"Anh chưa ăn cơm sao ?"
Nam Cung Liệt khóe miệng lại run rẩy, nói như thế nào cũng nói đến là cơm ? Chẳng lẽ lão đại cắt xén lương thực của cô ? Nhưng bộ dáng này thật đúng là chưa ăn no !
Bùi Diệc nửa chết nửa sống ngã lên sô pha, yếu ớt quát,"Tôi muốn khiếu nại !" Đảo mắt nhìn về phía Hạ Duy Y, trong mắt mang theo cầu xin,"Chị dâu nhỏ, tôi biết sai rồi, phiền chị giúp tôi xin lão đại đừng tra tấn tôi nữa !" Cậu mấy ngày nay cộng lại cũng chưa ngủ đủ tám giờ, thật là khá thê thảm a !
Hết chương 29.
Chương 30
Edit : Phương Thiên Vũ
Hạ Duy Y cắn một miếng thịt gà, hừ một tiếng, hơi có chút vui sướng khi người gặp họa nói,"Đáng đời !" Ai bảo cậu mang người phụ nữ kia tới bắt nạt cô, cô mới không giúp cậu !
"Chị dâu nhỏ, tôi sai rồi, xin chị mà !" Bùi Diệc đáng thương nhìn cô, còn kém không có quỳ gối trước mặt cô ôm đùi cô.
Hạ Duy Y cằm nhỏ giương lên, không để ý tới cậu, tầm mắt lại vừa lúc liếc đến người đang từ trên lầu đi xuống, vội vàng chạy vội qua,"Dạ..."
Tư Minh Dạ đưa tay đem kéo cô vào trong lòng, dịu dàng xoa cái miệng nhỏ nhắn dính dầu mỡ của cô, liếc mắt Bùi Diệc, Bùi Diệc thoáng chốc trở nên càng thêm suy sút, vẻ mặt cầu xin nói,"Lão đại, anh trực tiếp nói cho tôi biết thời hạn thi hành án còn bao lâu đi !" Cậu cũng còn một hi vọng a !
Tư Minh Dạ căn bản không để ý tới cậu, ôm Hạ Duy Y hướng nhà ăn đi đến, Bùi Diệc khóc không có nước mắt, Nam Cung Liệt nhìn cậu bộ dáng vô cùng thê thảm,"quan tâm" hỏi,"Cậu sao chọc tới lão đại rồi ?" Hoàn toàn là một bộ dáng nhiều chuyện.
Nói đến đây, Bùi Diệc tựa như bị trúng thuốc kích thích, toàn bộ suy sút trở thành hư không, kéo cậu bắt đầu nói cho cậu biết trận ác ma quyết đấu, mỗi một chi tiết cũng không bỏ qua, Nam Cung Liệt nghe cũng thấy thú vị, hối hận mình không có tận mắt nhìn thấy, nếu Bùi Diệc mấy ngày nay không mệt, Nam Cung Liệt chân cũng không khỏe, khẳng định hai người đã khoa tay múa chân rồi !
Hạ Duy Y cùng Tư Minh Dạ cơm nước xong đi ra hai người vẫn còn nói không ngừng, Tư Minh Dạ híp mắt, lạnh giọng nói,"Xem ra cậu vẫn rất rảnh !"
Bùi Diệc cứng đờ, bộ dáng sắp khóc,"Lão đại, tôi thật sự bề bộn nhiều việc a ! Lát nữa còn phải đi học viện Già Đế a !" Học viện Già Đế là học viện tư cao cấp nhất, học sinh trong trường này đều là con nhà xã hội thượng lưu danh tiếng, học viện có các thiết bị đặc biệt xa hoa, đương nhiên, trong lúc đi học, thu phí khẳng định cũng không phải người bình thường có thể chi trả, mà học viện quý tộc nổi tiếng này chính là sản nghiệp của tập đoàn Tuyệt Thế.
Hôm nay đúng lúc là ngày khai giảng của học viện Già Đế, kỳ thật hiệu trưởng mỗi lần đều có phát thiệp mời mời cậu nhưng cậu một lần cũng không đi, lúc này vốn cũng không định đi nhưng bây giờ cũng không thể không lôi ra làm cớ, cậu vừa có thời gian nghỉ ngơi một chút, cũng không thể để lão đại tiếp tục tra tấn cậu.
Về phần Tư Minh Dạ, thiệp mời tự nhiên vẫn lễ phép đưa đến nhưng người ta cũng không kỳ vọng anh sẽ cho mặt mũi, dù sao anh đại tổng giám đốc làm sao có thời gian đi tham gia một buổi lễ khai giảng ở trường học nhỏ.
"Trường học ? Chơi vui không ?" Hạ Duy Y ánh mắt phát sáng nhìn Bùi Diệc, bộ dáng rõ ràng chính là rất muốn đi xem.
Tư Minh Dạ tự nhiên biết Bùi Diệc lấy cớ nhưng anh cũng biết mấy ngày nay giao công tác cho Bùi Diệc quả thật có chút quá tải, cũng không cùng cậu so đo, bây giờ thấy Hạ Duy Y bộ dáng cảm thấy hứng thú, giương môi hỏi,"Bé cưng muốn đi đến trường ?"
"Đến trường ?"
Tư Minh Dạ gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ nếu cô thật sự nói muốn đi sẽ bảo Nam Cung Liệt đi cùng cô, dù sao Nam Cung Liệt cũng là gương mặt trẻ con, cũng nhìn không ra tuổi, thân thủ cũng tốt, có thể ở bên cạnh bảo vệ cô, nhưng để cho cô học đại học hay cao trung đây ? Vẫn là cao trung tốt hơn, người tuổi còn nhỏ như thế nào cũng sẽ đơn thuần một chút, anh bây giờ lo lắng nhất chính là có người sẽ thừa dịp anh không ở đó, không biết sống chết cướp người với anh, nhưng nếu cô thật muốn đi, anh cũng sẽ cho cô đi, anh không muốn cô không vui.
Hạ Duy Y nghĩ nghĩ,"Dạ đi cùng em không ?"
Tư Minh Dạ bất đắc dĩ nói,"Anh không đi, anh để cho Liệt đi cùng em !" Tuy rằng anh rất ít đi công ty nhưng chuyện anh xử lý mỗi ngày so với Bùi Diệc nhiều hơn, dù sao cũng là nhân vật đầu lĩnh hắc bạch lưỡng đạo, không phải rảnh như vậy !
"Em đây cũng không muốn đi !"
Tư Minh Dạ khóe miệng giơ lên, cô ỷ lại làm cho anh cảm thấy sung sướng, cảm thấy hạnh phúc, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ cười,"Anh hôm nay không có việc gì, có thể cùng em đến trường xem."
Hạ Duy Y ôm cổ anh, trong mắt đều là ý cười ngọt ngào,"Dạ tốt nhất !"
Bùi Diệc lắc lắc đầu, lão đại thật sự là đem chị dâu nhỏ sủng tận trời.
Lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho hiệu trưởng, miễn cho đến lúc đó ông ta thấy lão đại quá mức kích động, không cẩn thận dẫn phát bệnh tim.
Rolls-Royce trực tiếp chạy thẳng vào trường học, học viện Già Đế mỗi lần khai giảng đều tổ chức hoạt động ba ngày, mà đây là buổi lễ khai giảng vào buổi chiều ngày đầu tiên.
Trên quảng trường to như vậy, đứng đầy học sinh từ nhỏ đến lớn, nhìn xe trực tiếp chạy thẳng vào quảng trường đều có chút tò mò.
Hiệu trưởng là một ông lão bụng phệ, sớm đã nhận được điện thoại của Bùi Diệc, biết được Tư Minh Dạ muốn tới trong lòng kích động ! Vốn ông đã sớm bắt đầu buổi lễ nhưng đã hoãn lại, vẻ mặt hưng phấn chờ Tư Minh Dạ đến.
Xe dừng lại, ông hấp tấp chạy tới, nhìn Bùi Diệc xuống xe đầu tiên, khuôn mặt lộ ra tươi cười chào hỏi,"Bùi phó tổng mạnh khỏe !"
"A... Đó là ai a ?"
"Thật đẹp trai !"
"Xem ra thân phận không thấp a ! Hiệu trưởng cư nhiên đối anh ta khách sáo như vậy !"
...
Thanh âm líu ríu ở quảng trường vang lên, Bùi Diệc tuy rằng mấy ngày qua mệt mỏi, nhìn qua có chút tiều tụy nhưng một chút cũng không giảm bớt sức quyến rũ của cậu, khóe miệng giương nụ cười ái muội như cũ, đưa tay ra bắt với ông hiệu trưởng, đối với ông hiệu trưởng này thật ra có vài phần cảm tình. Ông lão bộ dáng rất vui mừng, hơn nữa là fan của Tư Minh Dạ, cũng không biết vì sao ông đặc biệt sùng bái Tư Minh Dạ !
Lái xe cung kính mở cửa sau xe ra, rất nhiều tầm mắt nhìn chằm chằm thẳng vào cánh cửa kia, tò mò nhân vật đi ra sẽ như thế nào.
"Tê..." Chung quanh vang lên một trận hít sâu.
"Đẹp quá..."
"Thiên, cực đẹp nga !"
"Oa oa... Tim người ta đập rất nhanh..."
...
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, lãnh khí phát ra trên người Tư Minh Dạ càng ngày càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hiệu trưởng xoay người hướng học sinh phía sau quát,"Im lặng !" Sau đó quay đầu lại hai mắt sáng lên nhìn Tư Minh Dạ, xoa xoa tay, bộ dáng không biết làm sao.
Tư Minh Dạ liếc cũng chưa liếc mắt ông một cái, xoay người vươn tay hướng vào bên trong xe, sau đó liền thấy trên cổ anh xuất hiện một đôi tay trắng nõn, Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y ra đặt trên mặt đất, bàn tay to đặt bên hông cô, nhìn cô tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, khóe miệng hiện ra ý cười thản nhiên.
Nhưng anh rất nhanh liền cười không nổi, bởi vì Hạ Duy Y xuất hiện lại dẫn tới sự oanh động.
"Oa... Thật đáng yêu !"
"Thật xinh đẹp..."
"Thật muốn cắn một cái..."
...
Nói đến nói đi đều là những lời không bổ ích, lại làm cho Tư Minh Dạ muốn giết người, nhìn nam sinh này ánh mắt như sói như hổ, sắc mặt Tư Minh Dạ âm trầm đáng sợ.
Người chung quanh tựa như cuối cùng cũng ý thức được nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống có chút không bình thường, chậm rãi ngậm miệng, nhưng tất cả tầm mắt vẫn như cũ đều tập trung trên hai người bọn họ.
Bùi Diệc lắc đầu, lão đại ghét nhất bị trường hợp như vậy, cũng chỉ có chị dâu nhỏ có thể một câu liền làm cho anh một mình ủy khuất. Dặn dò hiệu trưởng không cần lộ ra thân phận của Tư Minh Dạ, miễn cho đến lúc đó càng thêm oanh động, Tư Minh Dạ sẽ thật sự nhịn không được giết người.
Hết chương 30.
Edit : Phương Thiên Vũ
Tuy rằng không thể lộ ra thân phận của Tư Minh Dạ nhưng hiệu trưởng vẫn thật cao hứng giới thiệu Bùi Diệc, để cho cậu nói hai câu sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn.
Hạ Duy Y ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tư Minh Dạ, tò mò nhìn hiệu trưởng mập mạp nói vô cùng kích động, nước miếng bay tứ tung, nhưng người phía dưới không ai nghe, tầm mắt đều tập trung bên bọn họ, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.
Nhìn nữ sinh mắt đầy tim đỏ nhìn Tư Minh Dạ, Hạ Duy Y mất hứng, đột nhiên gầm nhẹ nói,"Em muốn đánh người !"
Bùi Diệc đang ngủ gà ngủ gật, bị cô dọa thiếu chút nữa ngã xuống đất, vỗ vỗ trái tim đã bị kinh hách, oán giận nói,"Chị dâu nhỏ, chị quá bạo lực, cẩn thận lão đại ghét bỏ chị !"
Hạ Duy Y tầm mắt tập trung nhìn cậu, rõ ràng đã chọn đối tượng muốn đánh, Bùi Diệc lưng lạnh toàn thân, cười gượng hai tiếng,"Cái kia... Tôi đi toilet !" Xoay người chạy trối chết, đùa sao ! Chị dâu nhỏ có thể cùng lão đại không phân thắng bại, tứ đại đường chủ bọn họ liên thủ chẳng qua cũng cùng lão đại bất phân thắng bại mà thôi, cậu làm sao có thể là đối thủ của cô ? Hơn nữa cho dù đánh thắng được, cậu dám đánh sao ? Lão đại không lột da cậu mới là lạ !
Hạ Duy Y hừ hừ hai tiếng, đối với bóng dáng của cậu giơ lên nắm đấm nhỏ, sau đó nhìn Tư Minh Dạ liếc mắt một cái, cong môi tỏ vẻ bất mãn, Tư Minh Dạ ánh mắt lộ ra mỉm cười, cúi đầu tiến đến bên tai cô nhẹ giọng,"Anh chỉ thương bé cưng !"
Hạ Duy Y khóe miệng giơ lên, vừa lòng hôn lên mặt anh một cái, dưới đài vang lên một trận ồn ào. Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thán, trẻ em bây giờ vốn đã trưởng thành sớm, Tư tổng cư nhiên còn ở chỗ này làm mẫu, hơn nữa cô gái bên cạnh anh nhìn qua bộ dáng cũng còn nhỏ.
"Dạ..." Hạ Duy Y kéo ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói,"Em cũng muốn đi toilet."
Tư Minh Dạ nghe vậy ôm cô đứng dậy bước đi, hiệu trưởng thấy anh phải đi vội vàng dừng bài phát biểu dong dài của ông, đã chạy tới lo lắng hỏi,"Tư tổng muốn đi ?"
Tư Minh Dạ chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ,"Toilet !"
"A ? Nga !" Hiệu trưởng yên tâm, hóa ra là đi toilet a ! Ân cần bảo người dẫn bọn họ đi toilet, sau đó mới trở về tiếp tục phát biểu.
Cửa toilet, Tư Minh Dạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Duy Y, dịu dàng nói,"Nhanh đi, anh chờ em !" Hạ Duy Y gật gật đầu, đi vào.
Vừa nhìn Hạ Duy Y đi vào điện thoại liền vang lên, Tư Minh Dạ lấy điện thoại ra vừa thấy, sắc mặt trầm xuống, đi đến một bên ấn nút, bình tĩnh nghe.
Một thiếu niên 18, 19 tuổi từ phía sau anh đi qua, mắt hoa đào dài nhỏ, con ngươi sáng ngời, mũi thẳng, bạc môi khêu gợi khẽ mím, mang theo vài phần chống đối, bướng bỉnh.
Vũ Văn Cận vốn không có đi tham gia buổi lễ khai giảng, cậu lười đi nghe ông lão hiệu trưởng lải nhải dong dài !
Mới vừa đi đến cửa toilet, khóe mắt liếc thấy một bóng dáng, trong mắt hoảng hốt, lúc này lui về phía sau đã không còn kịp rồi, khẳng định sẽ bị phát hiện, dưới tình thế cấp bách, Vũ Văn Cận trực tiếp chui vào toilet nữ, sau đó mới ý thức được mình làm cái gì. Cũng may mọi người đều đang tham gia buổi lễ khai giảng, toilet không có người. Buồn bực gãi gãi đầu, chết tiệt ! Bùi Diệc sao có thể ở đây ? Chỉ hy vọng anh mau mau biến mất, cậu mới có thể ra ngoài, nếu không bị người nhìn thấy một đời anh minh của cậu sẽ bị phá hủy !
Cậu không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là hai anh em tốt của anh trai, bởi vì từng bị chỉnh rất thảm nên bị ám ảnh, không nghĩ tới nghỉ ngơi ở nước ngoài hai năm vẫn không thể thoát khỏi ký ức ác mộng kia. Hai tên ác ma kia, một ngày nào đó cậu phải báo thù !
Đang âm thầm nguyền rủa trong lòng thì "két" một tiếng, Vũ Văn Cận cả kinh, vốn xoay người, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập "thình thịch" của mình.
Làn da trắng nõn, mắt to đen bóng, mũi thon xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, ngũ quan xinh xắn kia tựa như tỉ mỉ khắc ra thật hoàn mỹ, lúc này đôi mắt trong suốt kia nhìn thẳng cậu.
Hạ Duy Y nhìn người trước mặt, nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, toilet nữ không phải không có nam sinh sao ? Chẳng lẽ cậu ta chính là rình xem trộm trong truyền thuyết ? Nghĩ liền hỏi ra,"Cậu biến thái sao ?"
Vũ Văn Cận nháy mắt tỉnh táo lại, sắc mặt trầm xuống nhưng Hạ Duy Y một chút cũng không sợ, sắc mặt cậu âm trầm so với Tư Minh Dạ cũng không khủng bố hơn, hơn nữa cô chỉ biết sợ Tư Minh Dạ tức giận, những người khác tức giận cô căn bản không có cảm giác gì, thấy cậu không có phản ứng, lại hỏi một lần,"Cậu là rình xem trộm sao ?"
Ngữ khí mang theo một tia nghiêm túc, không có một chút châm chọc, giống như tự hỏi cậu là ai sao ? Vũ Văn Cận nhất thời ngược lại không biết nên tức giận hay không, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đột nhiên bật thốt lên,"Làm bạn gái của tôi !"
"Ân ?" Hạ Duy Y phản ứng một chút, hỏi,"Làm bạn gái cậu ý là cậu yêu tôi sao ?" Ở tivi là diễn như thế này !
Vũ Văn Cận sửng sốt một chút, do dự gật đầu, Hạ Duy Y lại nói,"Nhưng tôi không thương cậu !"
Cự tuyệt trực tiếp như vậy làm cho Vũ Văn Cận không vui nhíu mày, nói như thế nào cậu cũng là nhân vật quan trọng của học viện Già Đế, bao nhiêu nữ sinh mong muốn lấy lòng cậu, bây giờ cậu chủ động mở miệng, cô cư nhiên cự tuyệt dứt khoát như vậy !
Hạ Duy Y đột nhiên vang lên lời Tư Minh Dạ nói chờ cô, vội vàng nói,"Tôi đi trước, bằng không Dạ sẽ lo lắng !"
"Này, cậu..." Hạ Duy Y vốn không cho cậu cơ hội nói chuyện liền chạy ra ngoài.
*****
"Này, anh tên không lễ phép này, là anh đụng vào tôi, đừng tưởng rằng anh có tiền rất giỏi, không phải là một phó tổng thôi sao ! Có bản lĩnh anh chuyển tôi đi a !"
Mạc Mạc mặc dù học ở học viện Già Đế nhưng trong nhà không giàu, chỉ là bởi vì cô đặc biệt xuất sắc nên học viện Già Đế mới có thể cho cô cơ hội này. Đã thấy nhiều sắc mặt của kẻ có tiền nên đối với kẻ có tiền cô luôn luôn có chút bài xích. Lúc nãy hiệu trưởng đã giới thiệu qua, người đàn ông này là phó tổng giám đốc của tập đoàn Tuyệt Thế, đương nhiên là một kẻ có tiền, vốn là không thích, hơn nữa anh bây giờ không lễ phép như vậy lại làm cho cô chán ghét !
Hạ Duy Y vừa ra khỏi cửa liền thấy một nữ sinh diện mạo thanh tú chỉ vào mũi Bùi Diệc mà rống, còn Tư Minh Dạ chỉ lẳng lặng đứng ở một bên mặc kệ không hỏi, giống như hoàn toàn không thấy.
Vũ Văn Cận vốn tưởng rằng Bùi Diệc đã đi rồi, cũng muốn theo Hạ Duy Y đi ra nhưng một chân vừa tới cửa liền nghe thanh âm của Bùi Diệc, lại vội vàng rụt trở vào.
"Chậc... Tiểu nha đầu, hung hãn như vậy cẩn thận gả không được đó !" Bùi Diệc ra vẻ bất cần đời nhìn nữ sinh thở hổn hển trước mắt, dường như tâm trạng tốt lên khi trêu cô.
"Tôi lấy chồng được hay không liên quan gì đến anh ? Thật sự nghĩ mình là nhân vật đặc biệt sao ?"
Bạc môi ái muội giương lên, Bùi Diệc đột nhiên cúi người cắn vành tai của cô, thấp giọng nói,"Nếu em thật sự gả không được, tôi không ngại em trở thành một trong những người phụ nữ của tôi."
Hơi thở nóng rực ở bên tai, Mạc Mạc run rẩy một chút, gương mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng,"Anh... anh..." Thở hổn hển anh nửa ngày cũng nói không ra.
"Ân ?" Bùi Diệc quá đáng vươn đầu lưỡi liếm trên vành tai của cô, vẻ mặt không đứng đắn.
Mạc Mạc như bị người điểm huyệt, không thể động đậy, lộ ra gương mặt đỏ như máu, cô sao là đối thủ tình trường của Bùi Diệc ?
Hạ Duy Y đã bị Tư Minh Dạ kéo vào trong lòng, mở to đôi mắt to, lẳng lặng nhìn màn này, lúc này đột nhiên có chút hưng phấn nói,"Này tôi biết, Bùi Diệc anh đang đùa giỡn con gái nhà lành !"
Hết chương 31.
Chương 32
Edit : Phương Thiên Vũ
Nghe vậy, Bùi Diệc ngẩng đầu, khóe miệng run run,"Chị dâu nhỏ..." Ngữ khí kia nghe như thế nào cũng là bất đắc dĩ.
"Không đúng sao ? Ở tivi chính là diễn như vậy a !" Nghiêng đầu nhìn cậu, nhíu mày nói,"Nhưng không giống, anh bộ dáng rất đẹp, hơn nữa cũng không có cùng một đám động thủ."
Bùi Diệc càng không biết nói gì, Tư Minh Dạ sắc mặt có chút khó coi, lam mâu thâm thúy nhìn Bùi Diệc, thanh âm nghe không ra cảm xúc,"Cậu ta bộ dạng đẹp sao ?"
Bùi Diệc run lên, thật muốn tránh khỏi tầm mắt kia nhưng cậu không dám a ! Trong lòng không ngừng mà cầu xin Hạ Duy Y nhất định phải trả lời thật khéo, bằng không lão đại rất có thể hủy dung nhan của cậu !
Hạ Duy Y thấy anh có chút tức giận, không biết mình lại làm sao chọc tới anh, ủy khuất kéo tay áo của anh, thấy cô dạng này, Tư Minh Dạ thanh âm không tự giác mềm mỏng một ít, vẫn hỏi," Cậu ta bộ dạng đẹp sao ?"
Hạ Duy Y thành thật nói,"So với tên tai to mặt lớn trong TV đẹp hơn." Nhìn anh một cái, lại bỏ thêm một câu,"Không đẹp bằng anh !"
Nghe cô nói xong, Tư Minh Dạ vừa lòng gật đầu, Bùi Diệc rốt cục thở dài một hơi nhẹ nhõm, xem ra mặt của cậu vẫn được bảo vệ !
Mạc Mạc thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên,"Ba" một tiếng, vươn tay liền cho Bùi Diệc một cái tát, Bùi Diệc vuốt gò má nóng lên, nháy mắt trầm mặt.
Mạc Mạc có chút bất an lui về phía sau từng bước, đề phòng nhìn anh, vốn tưởng rằng anh chỉ là một tên bay bướm, không nghĩ tới nóng giận cư nhiên khủng bố như vậy, cô cũng không dám nhìn mắt anh, hơn nữa cô có thể cảm giác được hai chân mình run lên.
Đột nhiên Bùi Diệc nở nụ cười, nhưng nụ cười kia thấy nguy hiểm sao ấy, chân dài bước một bước, một tay ôm đầu Mạc Mạc, khuôn mặt tuấn tú dường như dán trên mặt của cô, cười lạnh,"Này cô gái, em sẽ trả giá thật nhiều vì hành vi của mình !"
Mạc Mạc sợ hãi run lên, hít một hơi thật sâu, dùng sức đẩy anh ra, xoay người chạy đi.
Hạ Duy Y kéo tóc, nhìn bóng dáng cô kinh hoảng, có chút khó hiểu, Bùi Diệc rất đáng sợ sao ? Dạ cũng lợi hại nhưng một mình cô cũng có thể đem anh đánh ngã!
Cô tựa như chưa ý thức được cô so với người bình thường lợi hại hơn không phải một chút.
Ba người rời đi thật lâu, cũng không thấy có người đi ra từ toilet nữ, mãi đến khi nhóm nữ sinh cùng nhau đi vào.
"A..."
Vũ Văn Cận bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức, sắc mặt có chút khó coi, đáng chết ! Cậu cư nhiên đang ngủ ? Xem ra là quá mệt mỏi, cần trở về nghỉ ngơi tốt một chút, cũng không để ý tới mấy nữ sinh bị cậu dọa, xoay người liền hướng đi ra ngoài, mấy nữ sinh nhìn cậu đi xa mới hồi phục tinh thần lại.
"Thật đẹp trai, anh ta chính là học sinh vừa chuyển trường sao ?"
"Bộ dáng đẹp trai như vậy chưa từng gặp qua, khẳng định là anh ta !"
"Nghe nói anh ta là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn, từ nước ngoài trở về..."
Cũng bởi vì là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn nên mọi người đều biết, vừa mới chuyển đến đây đã trở thành nhân vật quan trọng. Đương nhiên cũng bởi vì Vũ Văn Cận bộ dáng đẹp trai, cho nên cậu đối với nữ sinh có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ ở nơi đó bị Hạ Duy Y làm kinh ngạc.
*****
"Ha ha..." Chỉ thấy xe bên cạnh, hiệu trưởng mập mạp cười đến mộc mạc, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tư Minh Dạ, trong mắt lộ vẻ không nỡ,"Đa tạ Tư tổng nể mặt..."
Hạ Duy Y lúc trước vẫn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, bây giờ đi dạo hai vòng, lòng hiếu kỳ cũng không còn, cuối cùng chú ý tới ông hiệu trưởng ánh mắt quá mức nóng bỏng, vẻ mặt khó chịu đem Tư Minh Dạ kéo về phía sau, đề phòng nhìn ông lão béo trước mắt, giống như sợ ông sẽ cướp đi Tư Minh Dạ vậy.
Hiệu trưởng có chút thất thần, ông đắc tội vị tiểu cô nương này sao ? Khó hiểu đem tầm mắt chuyển hướng Tư Minh Dạ, đã thấy anh bạc môi giơ lên, bộ dáng giống như rất sung sướng, nhưng thật ra làm cho ông lại càng không hiểu. Nhìn xe càng lúc càng xa, hiệu trưởng vẫn đang suy nghĩ, ông làm sai chỗ nào ? [Vũ: aizzz *vỗ vai ông hiệu trưởng* bác không sai chỗ nào hết, do vợ chồng nhà đó quái dị ấy mà, aizzz]
Biệt thự Vũ Văn Lạc
Lúc này Kiều Tịch Nhan đang ngồi trên sô pha thật to, để người hầu đem hành lý của cô đem cất rồi ngồi chờ cậu chủ trở về.
Đều biết cô là đại tiểu thư Kiều thị, nhóm người hầu cũng không dám đắc tội, vội vàng đem hành lý của cô kéo lên lầu.
"Tôi thấy, Kiều đại tiểu thư này chính là coi trọng đại thiếu gia."
"Ai cũng thấy được ! Còn cố ý dặn phải ở phòng kế bên đại thiếu gia, này không phải rõ ràng muốn lên giường đại thiếu gia sao !"
"Ai ! Đại thiếu gia của chúng ta là em rể của cô ta a !"
"Kia thì thế nào ? Kẻ có tiền đều xằng bậy như vậy, có ai quản được ?"
...
Nhóm người hầu thảo luận sau lưng, Kiều Tịch Nhan tất nhiên không có nghe được, im lặng ngồi trên sô pha, trên mặt là vẻ mặt chắc chắn, vừa nghe đến tiếng động cơ ô tô lập tức đi ra ngoài đón, đứng ở cửa, còn không quên để ý tóc, chỉnh quần áo, trên mặt treo lên nụ cười kiều mỵ.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt cứng đờ, chỉ vì người trong xe đi ra không phải Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Cận nhìn Kiều Tịch Nhan nhíu mày, chẳng lẽ cô là chị dâu của cậu ? Bộ dạng trái ngược, bất quá trình độ thay đổi sắc mặt cũng coi như luyện đến đỉnh.
Kiều Tịch Nhan nhíu mày đánh giá người 18, 19 tuổi trước mắt. Bộ dáng thật không tệ, nhưng hơi trẻ con, 18, 19 tuổi chưa đủ chín chắn ? Nhìn lại đôi mắt hoa đào giống Vũ Văn Lạc, chẳng lẽ cậu ta chính là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn hai năm trước đã đi nước ngoài, Vũ Văn Cận ?
Đoán ra thân phận của cậu, Kiều Tịch Nhan trên mặt lại treo lên nụ cười, lễ phép hỏi,"Cậu là em trai Lạc sao ?"
Cô đối Vũ Văn Lạc xưng hô thân thiết làm cho Vũ Văn Cận nghĩ cô chính là chị dâu giấu mặt, vì thế cười tự giới thiệu,"Vũ Văn Cận." Tao nhã vươn tay.
Kiều Tịch Nhan vội vàng bắt tay, hờn dỗi oán giận,"Cậu lúc nào thì về nước ? Lạc cũng không nói với người ta một tiếng."
Đúng lúc này Vũ Văn Lạc từ trong xe đi ra, không vui nhíu mày nói,"Nó có trở về nước hay không liên quan gì tới cô, còn nữa, cô sao lại ở đây ?"
Ân ? Vũ Văn Cận nhíu mày, có chút muốn làm rõ tình hình, cũng không chen vào nói.
Kiều Tịch Nhan thấy anh, trong mắt vui vẻ nhưng thấy anh lạnh nhạt như vậy, trong lòng lại sinh ra vài phần bất mãn, chu miệng oán giận nói,"Lạc, người ta nhớ anh thôi !"
Vũ Văn Lạc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói,"Thấy cô là chị gái Bối Nhi tôi không so đo với cô, lập tức rời chỗ này cho tôi !" Anh không phải không biết người phụ nữ này có ý đồ với anh, trước kia có lẽ anh còn tâm trạng chơi đùa với cô, nhưng bây giờ...
Vũ Văn Lạc không hề để ý tới cô, đi vào phòng khách, ngã mình lên sô pha, mệt mỏi xoa nhẹ trán, vẫn không có tin của Bối Nhi. Rõ ràng một người còn sống lại giống như đột nhiên biến mất, hoàn toàn tìm không được tung tích của cô.
Kiều Tịch Nhan không cam lòng ngồi xuống bên cạnh anh, lã chã khóc nhìn anh,"Lạc, anh không thể đối xử với em như vậy !"
Vũ Văn Lạc buông tay, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía cô, vô cùng không vui.
Kiều Tịch Nhan như cũ chưa từ bỏ ý định, dịu dàng nói,"Lạc, anh không cần như vậy, Bối Nhi cũng không hy vọng anh như vậy, em ấy trước khi đi gạt em đến thư phòng tìm anh, ý của em ấy còn chưa đủ rõ ràng sao ?"
Hết chương 32.
Chương 33
Edit : Phương Thiên Vũ
"Có ý gì ?" Vũ Văn Lạc nhìn chằm chằm cô, hai tay sớm đã nắm chặt.
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, Kiều Tịch Nhan có chút hoảng sợ nhưng vẫn kéo khóe miệng, cố gắng gợi lên một nụ cười mỉm, dịu dàng nói,"Bối Nhi chính là muốn em thay thế em ấy chăm sóc anh a !"
Nghe vậy, Vũ Văn Lạc mệt mỏi nhắm mắt lại, Bối Nhi thật sự có ý như vậy sao ? Có phải bởi vì nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ nên cô cho rằng anh thích Kiều Tịch Nhan, chỉ vì dỗi mới có thể cưới cô không ? Vũ Văn Lạc càng không ngừng đoán tâm tư của Kiều Bối Nhi, cuối cùng vẫn không thể đưa ra kết luận, chỉ cảm thấy trên trán đau âm ỉ, đứng dậy đi lên lầu, cũng không có tâm tư quản Kiều Tịch Nhan.
Một mình nằm trên giường to, tầm mắt dừng trên ảnh chụp trong tay, trước kia Kiều Bối Nhi đứng trước mặt anh, anh cũng không liếc mắt nhìn một cái, đối với quan tâm của cô chẳng qua là anh cố ý xây dựng cạm bẫy dịu dàng, chỉ là một trò chơi nhưng bây giờ anh chỉ có thể cả ngày nhìn ảnh chụp của cô mà nhớ cô, này có được xem là báo ứng không ? [Vũ *gật đầu*]
"Bối Nhi..." Em rốt cuộc ở nơi nào ? Em sao có thể nhẫn tâm như vậy ? Anh đã biết sai rồi !
*****
Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng trong biệt thự đi tới đi lui, bởi vì lúc có Tư Minh Dạ sẽ không cho cô ôm Tiểu Hùng, chỉ có thể ôm anh nên Tiểu Hùng đã nằm một mình ở đầu giường thật lâu, hôm nay thật không dễ dàng Tư Minh Dạ có việc ra ngoài, mới có thể được Hạ Duy Y cưng chiều.
Nam Cung Liệt nhìn cô vẻ mặt phiền chán đi tới đi lui, giận dữ nói,"Chị dâu nhỏ, chị không phiền sao ?"
Nghe vậy, Hạ Duy Y đi đến trước mặt cậu, hỏi,"Dạ sao còn chưa trở về ?"
Nam Cung Liệt vẻ mặt tỉnh ngộ, hóa ra cô bộ dáng đứng ngồi không yên là vì nhớ lão đại rồi ! Nhưng lão đại đi cũng chưa nửa ngày mà ?
"Nam Cung Liệt !"
Thấy cô thật sự tức giận, Nam Cung Liệt vội vàng nói,"Chị yên tâm, trước khi trời tối lão đại khẳng định sẽ trở về !" Trong lòng nghĩ, hóa ra không chỉ chị dâu nhỏ có sức ảnh hưởng lớn tới lão đại, lão đại đối với chị dâu nhỏ cũng rất có sức ảnh hưởng a !
Hạ Duy Y buồn bực kéo tóc, cô cảm thấy cả người khó chịu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng Nam Cung Liệt,"Nam Cung Liệt, chúng ta đi tìm Dạ được không ?"
Nam Cung Liệt liền từ chối,"Không tốt !" Cậu nào dám tùy ý dẫn cô đi ra ngoài ? Nay Đoạn Phi Ưng cũng không biết trốn ở nơi nào, đến nay cũng chưa có thể giải quyết hắn, cậu nếu tùy tiện dẫn cô đi ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì cậu mười cái mạng cũng không đủ trả a !
Hạ Duy Y hừ lạnh một tiếng, dậm chân một cái, xoay người liền đi hướng ra phía ngoài,"Tôi tự mình đi !"
"Chị dâu nhỏ..." Nam Cung Liệt vội vàng đi theo, cậu lại càng không dám để cô ra ngoài một mình a ! Tuy rằng biết cô rất lợi hại, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của cô, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa chị dâu nhỏ bộ dáng nhìn qua thật sự rất dễ lừa !
Tập đoàn Tuyệt Thế
Tư Minh Dạ lạnh lùng vươn tay bắt với Vũ Văn Lạc, sau đó Bùi Diệc không khách khí ôm vai Vũ Văn Lạc đưa cậu ra ngoài, cà lơ phất phơ cười nói,"Lạc, hợp tác vui vẻ !"
Vũ Văn Lạc gật đầu, trên mặt lại không có một chút vui sướng mặc dù lần này cùng tập đoàn Tuyệt Thế hợp tác sẽ làm cho cậu kiếm hơn trăm triệu.
Thấy cậu ta như vậy Bùi Diệc cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, thở dài hỏi,"Vẫn không có tin tức ?" Trong lòng lo lắng nên tìm An Thụy giúp đỡ không, tuy rằng An Thụy gần đây bề bộn nhiều việc nhưng nếu anh mở miệng, cậu ta tự nhiên sẽ không từ chối.
"Yên tâm, tôi không sao !" Sau đó nghĩ lại còn nói thêm,"Cận đã trở lại, có rảnh đến nhà tôi chơi !"
Bùi Diệc ha ha cười nói,"Tiểu tử kia khẳng định rất sợ nhìn thấy tôi cùng Thiên đi?" Kín tiếng về nước như vậy có thể thấy được là không muốn cho bọn họ biết, nhưng... Hắc hắc... Bùi Diệc cười đến có chút tà ác, trốn được một lần không trốn được cả đời !
Lúc này cửa thang máy mở, Vũ Văn Lạc nhấc chân đi vào, Bùi Diệc cũng không lễ phép với cậu ta, tiễn đến thang máy là được rồi.
Hạ Duy Y ngồi trong xe ngửa đầu nhìn tòa cao ốc cao trăm tầng trước mặt, hỏi,"Dạ ở bên trong ?"
Nam Cung Liệt nhìn người từ tòa cao ốc đi ra, nhíu mày, Vũ Văn Lạc, hóa ra lần này Tuyệt Thế là cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác a ! Đối với chuyện Tuyệt Thế cậu luôn không hỏi qua, đó là chuyện Bùi Diệc phụ trách, nhưng Vũ Văn Lạc là người nổi tiếng, cậu đương nhiên biết.
Hạ Duy Y không nghe cậu trả lời, bất mãn quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi,"Dạ ở bên trong sao ?"
Vũ Văn Lạc ngồi vào trong xe, xoa xoa trán, thản nhiên nói,"Lái xe !"
Ô tô sang trọng đỗ sát bên xe lướt qua, Nam Cung Liệt phục hồi tinh thần lại, gật đầu,"Lão đại ở ngay bên trong !"
Nghe vậy, Hạ Duy Y đẩy cửa xe ra liền chạy tới hướng tòa cao ốc, Nam Cung Liệt đau đầu xoa trán,"Chị dâu nhỏ chị đừng vội a ! Đợi tôi với !"
Hạ Duy Y không quan tâm đi vào lại bị cô gái ở quầy tiếp tân ngăn lại, cô gái ở quầy tiếp tân thấy cô ăn mặc nhìn qua đơn giản, chỉ là áo sơ mi cùng quần jeans nhưng ánh mắt sắc bén nhìn ra được, quần áo không thu hút này tuyệt đối giá trị không rẻ.
Nét mặt biểu lộ nụ cười hoàn mỹ, lễ phép hỏi,"Xin hỏi cô tìm ai ?"
Hạ Duy Y thấy cô ta không có ác ý gì, nói,"Tôi tìm Tư Minh Dạ."
"Tổng giám đốc ?"
Tổng giám đốc ? Hạ Duy Y nhớ tới Tư Minh Dạ hình như là tổng giám đốc, vì thế gật đầu, chờ đợi nhìn cô ta,"Cô biết Dạ ở đâu không ?" Nơi này nhiều tầng lầu như vậy, cô không thể tìm từng tầng một.
Cô gái ở quầy tiếp tân lúc nãy đang muốn nói cái gì lại bị cắt ngang, một cô gái khác ở quầy tiếp tân không có ánh mắt sắc bén, thấy Hạ Duy Y bộ dáng xinh đẹp vốn ghen tị, lại thấy cô ăn mặc đơn giản như vậy còn muốn gặp tổng giám đốc lập tức liền không khách khí nói,"Cô như vậy còn mong gặp tổng giám đốc ? Cũng không nhìn xem mình bao nhiêu cân lượng, tổng giám đốc là cô nói gặp liền có thể gặp sao ? Tôi nói cho cô biết, người tình của tổng giám đốc có rất nhiều, ai cũng quyến rũ hơn cô, cô vẫn là nhanh đi đi, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt !" Kỳ thật cô ta cũng muốn bám lấy Tư Minh Dạ, miễn bàn cái khác, thân phận tổng giám đốc tập đoàn Tuyệt Thế cũng đủ khiến cho bao nhiêu người phụ nữ không để ý sống chết ngã nhào.
Nam Cung Liệt vừa đến gần thì nghe đoạn đó, lập tức liền trầm mặt, nhìn Hạ Duy Y không nói một lời, bình tĩnh quá mức, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn !
Vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Diệc,"Này, người công ty cậu là xảy ra chuyện gì ?"
Bùi Diệc sửng sốt một chút,"Người công ty tôi ? Cậu ở công ty ?"
"Không riêng gì tôi, còn có chị dâu nhỏ." Lén nhìn Hạ Duy Y không ra cảm xúc gì, tiếp tục nói,"Xem ra chị dâu nhỏ rất tức giận, cậu chờ bị lột da rút gân đi !"
Bên kia Bùi Diệc run lên, vội vàng đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, cửa cũng không gõ, trực tiếp vọt vào,"Lão đại, chị dâu nhỏ đến đây, hình như gặp chút phiền phức !"
Hết chương 33.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro