Chương 15-18
Chương 15
Edit : Phương Thiên Vũ
Yết hầu Tư Minh Dạ căng thẳng, đưa tay ấn một cái nút thì trong xe xuất hiện một cửa sổ cách ly, che tầm mắt phía trước của lái xe cùng Lãnh Nguyệt Tâm, anh ôm cô hí mắt nói,"Bé cưng, còn muốn nữa không ?"
Tiểu bạch thỏ không biết mà hung hăng gật đầu, lại sáp lại gần nhau, môi lưỡi quấn lấy, càng hôn càng sâu, xe sớm ngừng lại nhưng hai người trong xe hoàn toàn không có chú ý tới.
"Ân..." Tiếng rên nũng nịu vang lên, Tư Minh Dạ rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn Hạ Duy Y hai mắt mê ly, cánh môi bị sưng, yết hầu lại sôi lên, nặng nề mà thở dốc một hơi mới phát hiện tay anh không biết từ khi nào đã đưa vào bên trong quần áo của Hạ Duy Y, lòng bàn tay cảm giác được da thịt mềm mại, xúc cảm mềm mại kia làm cho anh một cử động cũng không dám, nhưng tiểu bạch thỏ không biết lại vô cùng bất mãn mà lắc lắc thân mình cọ xát ở trên người anh.
"Ngô... Dạ... Sờ sờ..." Hạ Duy Y không ngừng mà cọ ở trên người anh, cô chỉ biết là tay anh vuốt ở trên người cô cảm giác rất thoải mái, đối với sự dừng lại đột ngột của anh có chút bất mãn.
Tư Minh Dạ hít vào một hơi, trong lòng thấp nguyền rủa, đáng chết ! Cô bây giờ là muốn anh liền ăn cô sao ? Cư nhiên một chút ý thức nguy cơ cũng không có !
"Dạ..." Hạ Duy Y nhìn vẻ mặt khó coi của anh, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, ủy khuất móm miệng.
Tư Minh Dạ ôm chặt cô, trong lòng rất bất đắc dĩ,"Ngoan, không có việc gì, đừng lộn xộn !" Như vậy không được, nhất định phải tìm một cơ hội đem cô ăn !
"Nga..." Hạ Duy Y bĩu môi lên tiếng, nhưng hiển nhiên vẫn có chút bất mãn.
Thật lâu sau, Tư Minh Dạ mới đưa tay nhặt Tiểu Hùng bị rớt lên, bỏ vào trong lòng cô, dịu dàng nói,"Đi thôi !"
Công viên trò chơi huyên náo, người đến người đi qua lại không dứt, Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y đi qua luôn rước lấy vô số tầm mắt.
Hạ Duy Y vui vẻ ăn kem, mắt to chuyển động, tò mò nhìn mọi người chung quanh, có chút khó hiểu hỏi,"Dạ, những người đó vì sao vẫn nhìn chúng ta ?"
Tư Minh Dạ đưa tay lau đi vết bơ nơi khóe miệng của cô, cưng chiều nói,"Bởi vì bé cưng bộ dáng rất đáng yêu !" Dứt lời, tầm mắt lạnh như băng đảo qua khiến tất cả tầm mắt của mọi người chung quanh đều bị ép trở về, đối với tầm mắt rõ ràng dừng ở trên người Hạ Duy Y rất là không vui.
"Ha ha..." Hạ Duy Y cười rất vui vẻ khi được Tư Minh Dạ khen, cô đưa tay đưa miếng kem lạnh tới bên miệng của anh,"Dạ, ăn."
Tư Minh Dạ liền cắn một miếng kem trên tay cô, dịu dàng sờ đầu cô, chờ hai người đi xa chỗ đó mới vang lên tiếng nghị luận.
"Trời ơi, thật đẹp trai nga ! Không đúng, đẹp quá nga !"
"Hơn nữa rất dịu dàng nga ! Nếu là tôi nhất định sẽ hạnh phúc đến chết !"
"Cô nên tỉnh mộng đi ! Không phát hiện cô gái trong lòng cậu ấy rất xinh đẹp sao ? Cô so được sao ?"
"Thôi đi ! Chỉ là em gái mà thôi !" Trong giọng nói tất cả đều là ghen tị.
...
"Bé cưng, muốn chơi cái gì ?"
Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng trong lòng, tầm mắt lướt qua tất cả, thác lướt sóng, thuyền hải tặc, ngựa gỗ xoay tròn... Cũng không thích. Sau đó hai mắt sáng ngời nghĩ đến nhà ma nhìn thấy trong tivi, bộ dáng giống như rất kinh khủng, kia nhất định chơi rất vui !
"Dạ, nhà ma, em muốn nhìn thấy ma !"
Tư Minh Dạ dừng một chút, nhà ma thật ra có thể đi nhưng muốn thấy ma, anh thật đúng là không có biện pháp tìm một con ma xuất hiện. Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, anh lúc trước làm sao có thể nghĩ cô nhát như chuột đây ?
Tư Minh Dạ ôm Hạ Duy Y đi xa thì tại chỗ đó, một cô gái xinh đẹp nhìn chăm chú vào hướng bọn họ rời khỏi. Trên người là chiếc áo sơ mi cùng quần dài đều màu trắng, nước da như tuyết, sáng long lanh. Đường nét tinh xảo, lông mày dài nhỏ, đôi mắt sáng mang theo ý cười thản nhiên. Cánh mũi thanh tú, cánh môi phấn nộn cũng hơi mang theo ý cười. Mái tóc đen dài như tơ lụa bóng loáng, gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc tung bay nhè nhẹ, tựa như tiên nữ.
"Ha ha... Ma a..." Trong mắt mang theo vài phần hứng thú, nghĩ lại nở nụ cười ha ha hai tiếng rồi xoay người rời đi.
*****
Trong không gian tối tăm thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài con ma, truyền đến vài tiếng kêu quỷ dị, Hạ Duy Y một tay ôm Tiểu Hùng, một tay ôm cánh tay Tư Minh Dạ ha ha cười, bộ dáng một chút cũng không sợ hãi, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm vươn chân đá đá cái gọi là ma quỷ kia.
Nhưng sau khi ra khỏi nhà ma, Hạ Duy Y cũng không thỏa mãn mà bĩu môi,"Dạ, chơi không vui, mấy con ma này một chút hung dữ cũng không có !"
Đi ra theo phía sau bọn họ là hai nữ sinh vẻ mặt tái nhợt, nghe được lời của cô hung hăng rút rút khóe miệng, trong lòng đều nghĩ nữ sinh tinh xảo đáng yêu như vậy, lúc này hẳn là nên yếu đuối dựa vào trong lòng bạn trai mới phù hợp hình tượng của cô ấy a !
Trong lúc giương mắt nhìn rõ dung mạo của Tư Minh Dạ cũng nhịn không được đỏ mặt lên. Nhưng khi đối diện với tầm mắt của Tư Minh Dạ, mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt, cả hai dìu lấy nhau mà chạy trốn thật xa.
Hạ Duy Y nhìn theo bóng dáng của hai cô mà làm mặt quỷ,"Người nhát gan !" Dạ bộ dáng xinh đẹp như vậy cư nhiên còn sợ hãi !
Tư Minh Dạ buồn cười xoa xoa tóc của cô, là lá gan cô quá lớn sao ? "Còn muốn chơi cái khác không ?"
"Không muốn, chơi không vui, ông chủ ở đây nhất định là gạt tiền của chúng ta !"
Tư Minh Dạ dừng tay, ông chủ ở đây thật ra là anh, vậy chẳng phải là chính anh lừa tiền mình sao ? Lắc đầu, ôm cô hướng đi đến cửa ra,"Vậy bé cưng còn muốn đi đến chỗ nào chơi ?"
"Ngô... Không biết..."
"Tư tổng..." Thanh âm nũng nịu mang theo kinh hỉ, Doãn Hi An lắc mông đi hướng đến hai người, trong lòng nghĩ bọn họ thật là có duyên, cư nhiên tình cờ gặp nhau hai lần, có lẽ số mệnh người đàn ông này là của cô !
Nhìn thấy anh ôm Hạ Duy Y, nhíu nhíu mày, này không phải là cô gái kia sao ? Cô cũng biết cô gái này không ổn, quả nhiên cũng muốn lên giường của Tư Minh Dạ !
Suy nghĩ và cố ý đi hướng về Tư Minh Dạ, hai mắt khiêu khích nhìn Hạ Duy Y. Tư Minh Dạ chán ghét nhíu nhíu mày, ôm Hạ Duy Y nghiêng mình.
"Răng rắc" tiếng giày cao gót bị gãy. "Ầm", Doãn Hi An bị ngã thật mạnh xuống mặt đất, Hạ Duy Y cau cái mũi, nói,"Đáng đời !"
"Cô..." Doãn Hi An kịp thời nuốt xuống những lời sắp sửa ra khỏi miệng, yếu đuối nhìn về phía Tư Minh Dạ,"Tư tổng, anh xem cô ấy..."
"Hừ !" Hạ Duy Y hừ lạnh một tiếng, ôm lấy thắt lưng Tư Minh Dạ thông báo quyền sở hữu,"Dạ là của tôi ! Người phụ nữ đáng ghét như cô không được phép giành với tôi !"
Tư Minh Dạ nhìn cô bộ dáng thở phì phì, khóe miệng vui vẻ trên môi giương lên. Doãn Hi An thấy anh một chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc cũng không có, đành phải phẫn nộ tự mình đứng lên, ủy khuất nhìn anh,"Tư tổng..."
Bộ dáng kia giống như Hạ Duy Y bắt nạt cô vậy, Hạ Duy Y đột nhiên đưa tay che hai mắt Tư Minh Dạ, trừng mắt Doãn Hi An uy hiếp nói,"Cô còn dám giành người với tôi, tôi... Tôi kêu Dạ đánh cô !"
Doãn Hi An khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, cô gái ngu ngốc như vậy có gì tốt chứ ? Nói vậy Tư Minh Dạ cũng là ham mới mẻ nên mới quan hệ với cô ta ? Cô mới không tin Tư Minh Dạ xuống tay được đối với vị đại mỹ nữ như cô !
Tư Minh Dạ nắm tay nhỏ bé ở trước mắt, nhìn cô giận đến đỏ cả mắt có chút đau lòng, tầm mắt lạnh như băng dừng trên người Doãn Hi An, bạc môi vô tình phun ra một chữ,"Cút !"
"Tư tổng..." Doãn Hi An lã chã khóc nhìn anh, cô không tin anh một chút cũng không động lòng.
Hết chương 15.
Chương 16
Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ vẻ mặt vẫn lạnh như băng,"Lãnh Nguyệt Tâm ! Ném ra !"
"Tư tổng... Tư tổng..." Thanh âm xa dần, Lãnh Nguyệt Tâm đem Doãn Hi An sau khi kéo ra ngoài, làm hết phận sự rồi đứng ở phía sau hai người, mặt không chút thay đổi.
Tư Minh Dạ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, an ủi,"Được rồi, đừng tức giận..." Cô ghen anh tự nhiên cao hứng, nhưng lại khiến anh thấy đau lòng.
Hạ Duy Y bĩu môi, rất mất hứng oán giận nói,"Đều do Dạ lớn lên xinh đẹp như vậy !"
Tư Minh Dạ cứng đờ, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ,"Bé cưng, không thể dùng xinh đẹp để hình dung người đàn ông !"
Hạ Duy Y đang muốn trả lời lại bị tiếng chuông di động cắt ngang, Tư Minh Dạ lấy di động ra, vừa thấy thì nhíu nhíu mày, ấn nút nghe,"Này ?"
Nghe điện thoại xong, Tư Minh Dạ nhìn về phía Hạ Duy Y,"Bé cưng, về nhà trước được không ?"
"Dạ về cùng em không ?"
"Uh."
Hạ Duy Y gật gật đầu,"Được !"
Trở lại biệt thự, liền thấy biệt thự bình thường có chút lạnh lùng hôm nay lại náo nhiệt hơn, trên sô pha phòng khách ngồi bốn người đàn ông dung mạo khác nhau lại xuất sắc như nhau.
Trong đó một người ở bệnh viện đã gặp qua là Lam Tư, con ngươi đen thâm thúy, ngũ quan tuấn mỹ, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn qua lạnh như băng.
Còn có một người đã gặp trên tần số có gương mặt trẻ con, Nam Cung Liệt, bộ dạng rất đáng yêu, trên mặt cười mỉm.
Hai người khác Hạ Duy Y đều chưa gặp qua, bốn người này là tứ đại đường chủ của U Minh Điện, Hạ Duy Y không biết hai người còn lại kia là Bùi Diệc cùng An Thụy.
Bùi Diệc một bộ dáng play boy phóng đãng không so đo tính toán, mà An Thụy còn lại thì tao nhã, khí chất nhã nhặn.
Tư Minh Dạ trực tiếp ôm Hạ Duy Y ngồi xuống trên sô pha, đem cô an trí trên đùi mình. Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng, im lặng tựa vào trong lòng anh, có chút tò mò đánh giá mọi người.
Mà bốn người cũng đều tò mò đánh giá Hạ Duy Y, ngay cả Lam Tư cùng Nam Cung Liệt gặp qua cô trong mắt cũng đầy tò mò, có thể làm cho lão đại động tâm thật sự là không đơn giản ! Nhưng hôm nay chỉ sợ có trò hay để xem rồi !
Nhìn thấy mấy người này trong mắt vui sướng khi người gặp họa, Tư Minh Dạ nhíu nhíu mày, ngay sau đó liền nghe thấy một thanh âm nũng nịu vang lên,"Điện chủ..."
Một cô gái có gương mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng cùng Lãnh Dạ Bạch đi ra. Lãnh Dạ Bạch là quản gia của Tư Minh Dạ đồng thời cũng là người của U Minh Điện, thân phận cũng không thấp hơn so với tứ đại đường chủ. Mà cô gái còn lại này là con gái của đại trưởng lão Lâm Nhung, Lâm Phái San. Cô thích Tư Minh Dạ cũng không phải một hai ngày, đây là chuyện mọi người đều biết.
Lâm Phái San thấy Tư Minh Dạ ôm một cô gái sắc mặt liền thay đổi, sau đó nháy mắt lại khôi phục bình thường, liếc mắt đánh giá Hạ Duy Y một lượt, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc.
Mọi người nhìn Tư Minh Dạ cùng Hạ Duy Y, lại nhìn Lâm Phái San, ngay cả Lam Tư cũng có vài phần chờ mong, tuy rằng tính cách cậu có chút lạnh như băng nhưng ở trước mặt người một nhà thì tốt hơn rất nhiều.
"Dạ, chị gái đó không có bộ dáng xinh đẹp như anh !" Thanh âm mềm mại ngọt ngào vang lên trong đại sảnh im lặng.
"Bé cưng..." Con ngươi u lam thâm thúy bất đắc dĩ nhìn người trong lòng, lại nhấn mạnh,
"Không thể dùng xinh đẹp để hình dung người đàn ông !"
"Vì sao ?" Anh rõ ràng cũng rất xinh đẹp a !
"Bởi vì anh không thích !"
"Nga... Em đây về sau không nói..." Lại nhìn Lâm Phái San liếc mắt một cái, Hạ Duy Y nhíu nhíu mày, cô không thích cô gái này.
Những người khác sớm đã hoàn toàn cứng ngắc, giống như bị dừng hình ảnh, thật sự là không thể tin nổi ! Lão đại ghét nhất bị người ta nói anh bộ dáng xinh đẹp, cô gái này lại nói ! Này không phải trọng điểm, trọng điểm là... cô cư nhiên còn sống ! Hơn nữa lão đại còn đối với cô dịu dàng như vậy, lão đại khi nào thì học được dịu dàng ? Bọn họ sao không biết ?
Nam Cung Liệt tốt hơn một chút, dù sao lúc trước đã chứng kiến qua một lần, hiện tại không mất mặt như vậy. Nhìn ba người kia đang ngu ngơ cậu thật muốn lớn tiếng cười nhạo một phen, nhưng tình hình bây giờ dường như không thích hợp.
Lãnh Dạ Bạch ngược lại không có phản ứng đặc biệt gì, mà Lâm Phái San bên cạnh cậu sắc mặt cũng rất khó coi. Tư Minh Dạ vốn không quan tâm sắc mặt cô như thế nào, nhẹ vỗ về sợi tóc mềm mại của Hạ Duy Y, nhìn về phía mọi người, lạnh giọng hỏi,"Xảy ra chuyện gì ?"
An Thụy ôn nhuận mở miệng,"Lão đại, lần hành động này của chúng ta rất bí mật nhưng Phi Ưng bang lại đột nhiên xông ra, chúng ta bị thương không ít người, chúng tôi đều hoài nghi có nội gián !" Tuy rằng bộ dáng ôn nhuận như cũ, nhưng có thể thấy được anh thật sự nghiêm túc.
Bùi Diệc bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ nhưng trong mắt cũng không ngừng hiện lên tinh quang, trong vui cười mang theo tia lo lắng,"Chúng tôi tra được Phi Ưng bang tìm tới Ám Dạ!"
Ám Dạ cùng U Minh Điện có chút không giống nhau, U Minh Điện các phương diện đều có liên quan lẫn nhau nhưng Ám Dạ đơn giản là một tổ chức giết người. Tuy rằng hành động nhỏ bé nhưng trong giới nhân sĩ đều biết duy nhất tổ chức Ám Dạ có thể so sánh với U Minh Điện.
Mà Dạ đế đầu lĩnh Ám Dạ bản thân là sát thủ xuất sắc nhất, từ lúc lộ diện tới nay, chỉ cần hắn muốn giết người, cho dù là lãnh đạo cấp cao của quốc gia hay tên ăn xin đều không có đường thoát. Sau khi đầu lĩnh Ám Dạ tiền nhiệm qua đời liền do hắn tiếp nhận chức vụ đầu lĩnh, sau đó rất ít khi ra tay.
Mà lần này Phi Ưng bang ra giá trên trời, muốn mời Dạ đế tự mình ra tay nhưng Dạ đế không nhận. Tuy rằng Dạ đế không nhận nhưng Ám Dạ cũng nhận nhiệm vụ này.
Tuy tin năng lực của Tư Minh Dạ nhưng bọn họ vẫn muốn nhắc nhở anh cẩn thận một chút, dù sao bây giờ còn có một Hạ Duy Y, xem ra lão đại khá coi trọng cô.
"Uhm, đã biết." Nhìn Hạ Duy Y ngáp một cái, bộ dáng mệt mỏi rã rời, Tư Minh Dạ mím môi nói,"Chuyện nội gián mau chóng điều tra cho rõ." Nói xong, một tay ôm lấy Hạ Duy Y hướng đi lên lầu.
"Điện chủ..." Lâm Phái San không cam lòng mình cứ bị xem nhẹ như vậy.
Hạ Duy Y mất hứng hừ một tiếng, mà Tư Minh Dạ ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, hận cô thiếu chút nữa răng cắn phải môi.
Tư Minh Dạ dịu dàng đặt Hạ Duy Y ở trên giường, hôn lên trán cô một cái,"Mệt mỏi thì ngủ một lát..."
Hạ Duy Y nhìn anh, bĩu môi nói,"Dạ, cô gái kia thích anh, em không thích cô ta!"
Tư Minh Dạ khóe miệng giơ lên, đáy mắt mang đầy sự ôn nhu,"Đứa ngốc, anh chỉ yêu em, sẽ không thích cô gái khác !"
Nghe vậy Hạ Duy Y đưa tay ôm lấy anh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào,"Ân, Dạ là người của em !"
Tư Minh Dạ ánh mắt lóe lên,"Bé cưng, anh bây giờ còn chưa phải của em nga !" [Vũ: *che mắt* cọp bắt đầu dụ dỗ cáo kìa ~~~]
"Không được, rõ ràng chính là của em !" Hạ Duy Y cánh tay chặt thêm một ít,"Anh nói chỉ yêu em !"
Tư Minh Dạ cúi đầu nhẹ nhàng dán lên môi cô, nhẹ giọng nói,
"Bé cưng, chúng ta phải làm một chuyện sau đó anh mới là của em."
"Chuyện gì ?"
Bàn tay to nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, trong mắt mang theo một tia lửa nóng, thấp giọng nói,
"Anh dạy cho em được không ?"
Nhìn vẻ mặt của anh, Hạ Duy Y do dự một chút nhưng vẫn gật đầu, Tư Minh Dạ đứng dậy đóng cửa lại,"Răng rắc" một tiếng khóa lại, sau đó trở lại trên giường, bạc môi rất nhanh áp lên cánh môi phấn nộn của cô.
Hạ Duy Y trừng mắt nhìn, anh không phải nói muốn dạy cô sao ? Sao lại hôn cô ?
Chương 17
Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ vội vàng mút vào cánh môi mềm mại kia, lưỡi dài linh hoạt tham nhập dây dưa trong miệng cô, bàn tay từ vạt áo chui vào trong, vuốt ve da thịt nõn nà kia, thân thể dần dần trở nên hừng hực nhưng sợ dọa đến cô, hít một hơi thật sâu, ngón tay nhanh nhẹn cởi bỏ cúc áo rồi lại đến sau lưng đem nút thắt của nội y đồng loạt cởi bỏ.
Ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng dao động trên người cô, Hạ Duy Y khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên ửng hồng, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn, vô thức lắc lắc thân mình,"Dạ... Dạ..."
"Ân, anh đây..." Tư Minh Dạ đem mặt chôn ở hõm vai của cô, nhẹ nhàng mà cắn, một tay càng không ngừng chạy trên lưng bóng loáng của cô, tay còn lại thì phủ trước ngực đẫy đà của cô mà vuốt ve, xúc cảm mềm mại lại nhiều đàn hồi dưới tay làm anh hô hấp càng thêm nặng nề. Miệng lưỡi nóng bỏng dần dần đi xuống, ngậm lấy nụ hoa phấn hồng kia mà mút. Bàn tay to dọc theo đường cong mềm mại mà dao động, chậm rãi trượt hướng xuống bụng, cởi bỏ nút gài của chiếc váy ngắn màu trắng kia, chui vào, dò xét giữa hai chân cô.
"Ngô ngô..." Cảm giác xa lạ làm cho cô có chút bối rối, thân thể lại theo bản năng dán chặt anh, hai mắt càng thêm ẩm ướt.
Tư Minh Dạ nhẹ nhàng hôn môi cô,"Ngoan, đừng sợ..."
"Ân..." Hạ Duy Y thả lỏng một ít, ánh mắt mê ly nhìn anh,"Không sợ..." Bản năng gần như tín nhiệm kia cũng không biết từ đâu mà đến.
Tư Minh Dạ nặng nề thở dốc, hai ba lần đã trút bỏ quần áo vướng bận trên người cô, lại vội vàng cởi sạch mình. Hạ Duy Y nhìn anh, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lại thêm đỏ bừng, ánh mắt có chút lóe ra nhưng tầm mắt lại gắt gao dính trên người anh.
"A..." Nhìn cô như vậy Tư Minh Dạ không khỏi cười khẽ ra tiếng, nhẹ nhàng cắn vành tai đã đỏ hết lên của cô một chút, cảm giác được cô run rẩy, tà mị cười nói,"Bé cưng, muốn không ?"
Hạ Duy Y vẫn có chút mê man nhìn anh, Tư Minh Dạ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hôn lên môi cô.
"Ngô..." Đau đớn như tê liệt, Hạ Duy Y chỉ nhíu chặt mày, đáng thương nhìn anh, dường như lên án anh làm cô đau.
Tư Minh Dạ trong mắt lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa, ẩn nhẫn chịu đau, dịu dàng hôn môi cô, bàn tay to lại vuốt ve trên người cô, muốn dời đi lực chú ý của cô.
Nhìn anh bộ dáng giống như rất đau khổ, Hạ Duy Y đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh, lo lắng hỏi,"Dạ, rất đau sao ? Vậy chúng ta không cần làm !" Tuy rằng cô cảm thấy không có rất đau nhưng bộ dáng anh dường như rất đau khổ.
Tư Minh Dạ nhịn khó chịu, nghe được lời của cô dở khóc dở cười,"Ngoan, anh không sao ! Không làm chuyện này anh sẽ không là người của em nga..."
Hạ Duy Y do dự, hóa ra anh nói phải làm một chuyện chính là chuyện này a ! Nhưng anh giống như thật sự rất khó chịu !
Tư Minh Dạ thấy cô quả thật không có chuyện gì, thử di chuyển, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình của cô, thấy cô không có việc gì mới dám phóng túng chính mình.
Tiếng khẽ rên nũng nịu bên tai kích thích Tư Minh Dạ, không thể kiềm chế một lần lại một lần dùng sức, để cho lửa nóng xâm nhập nơi càng sâu, dường như phải kết hợp hai người thành một thể, từ nay về sau không hề tách ra.
...
Ôm thân mình Hạ Duy Y xụi lơ, Tư Minh Dạ nhẹ nhàng rút ra, đứng dậy xuống giường cổ tay lại bị giữ chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo quyến rũ mê người, Hạ Duy Y bĩu môi bất mãn nhìn anh.
Tư Minh Dạ xoay người hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng nói,"Ngoan, anh lập tức sẽ trở lại."
Nghe vậy, Hạ Duy Y tâm không cam tình không muốn buông tay ra, Tư Minh Dạ giương cánh môi, cả người xích lỏa đi vào phòng tắm, mở nước ấm trong bồn tắm xong mới trở lại phòng ngủ, tay ôm lấy Hạ Duy Y rồi hướng trở lại phòng tắm.
Ngâm mình trong nước ấm thực thoải mái, Hạ Duy Y ngáp một cái, bắt đầu mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
"Muốn ngủ thì ngủ đi !"
"Ân." Gật đầu, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ.
Tư Minh Dạ thật không dễ dàng giúp cô rửa sạch thân thể, thở hổn hển giống như đánh một trận xong thì dịu dàng đem cô đặt lên giường, sau đó đem Tiểu Hùng đặt bên người cô rồi đi trở về phòng tắm.
Hạ Duy Y mới ngủ một lát thì tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt sờ sờ, đúng lúc đụng đến Tiểu Hùng, thuận tay kéo vào trong lòng, sau đó lại sờ soạng một lát mới đụng đến di động có chút lạnh lẽo, vẫn còn đang mê man ngược lại chuẩn xác ấn xuống nút nghe.
"Lão đại..."
"Ngô... Lão đại là ai a ?" Thanh âm từ giọng mũi, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đối phương dừng một chút,"Chị dâu nhỏ ? Mau đưa cho lão đại nghe điện thoại !" Thanh âm rất vội vàng nhưng cố tình gặp một người ngủ mê, vốn không biết cậu gấp như thế nào !
"Anh còn chưa có nói cho tôi biết lão đại là ai a ?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng đối phương thấp rủa, sau đó liền nghe cậu lo lắng quát,"Lão đại chính là Tư Minh Dạ, nhanh đưa cho Tư Minh Dạ nghe điện thoại !"
Hạ Duy Y rất nhanh cầm điện thoại trong tay đưa ra xa một ít, dù đang mê ngủ cũng bị tiếng rống to kia dọa chạy, đảo mắt nhìn nhìn, không thấy Tư Minh Dạ, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vội vàng kéo thân thể có chút bủn rủn, nặng nề chạy tới hướng phòng tắm.
"Này ? Chị dâu nhỏ..." Đối phương rõ ràng rất vội, không thấy cô đáp lại, bên kia điện thoại lại truyền đến vài tiếng thấp rủa.
Hạ Duy Y trực tiếp xoay cửa vọt vào,"Dạ, điện thoại !" Đang mê ngủ cô tự nhiên cũng cảm giác được đối phương lo lắng.
Tư Minh Dạ đưa tay tiếp nhận,"Này ?"
"Lão đại, đi mau, trong biệt thự bị đặt bom !"
"Cái gì ?" Tư Minh Dạ ánh mắt lạnh lùng, đưa tay kéo áo tắm mặc lên người, sau đó kéo Hạ Duy Y hướng ra ngoài, cũng may lúc nãy đã giúp Hạ Duy Y mặc áo ngủ.
Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng ngoan ngoãn chạy theo hắn, đột nhiên nghĩ đến Lãnh Dạ Bạch, một bên chạy một bên kêu,"Tiểu Bạch... Tiểu Bạch..."
Lãnh Dạ Bạch nghe cô kêu gấp như vậy, nghĩ cô xảy ra chuyện gì vội vàng chạy ra, Tư Minh Dạ thấy cậu mặt lạnh phun ra một chữ,"Đi !"
Không nói nhiều lời Lãnh Dạ Bạch liền biết đã xảy ra chuyện gì, hoàn hảo Tư Minh Dạ không tính là xa xỉ, tuy rằng tiền nhiều xài không hết nhưng căn biệt thự lại không tính là rất lớn, chạy đến gara, Lãnh Dạ Bạch rất nhanh ngồi lên vị trí lái xe, thấy Tư Minh Dạ cùng Hạ Duy Y ngồi xong lập tức cho xe chạy, lao ra biệt thự.
Thời gian cấp bách cũng chưa kịp hỏi rốt cuộc là bom gì, không biết uy lực như thế nào, bây giờ chỉ có thể cố gắng rời xa biệt thự.
Tư Minh Dạ quay đầu nhìn về phía Hạ Duy Y, dịu dàng hỏi,"Sợ không ?"
Hạ Duy Y lắc đầu,"Có Dạ ở đây, không sợ !"
Tư Minh Dạ sắc mặt dịu đi một chút, nắm tay nhỏ bé của cô đưa lên môi hôn một cái, cô nếu đã muốn xâm nhập vào cuộc sống của anh, anh sẽ không cho phép cô thoát ra, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết !
"Dạ, có thanh âm kỳ quái..." Hạ Duy Y còn chưa nói xong, sắc mặt Tư Minh Dạ đã trở nên rất khó coi,"Dừng xe !"
Chết tiệt ! Trên xe cư nhiên cũng có bom, lúc này anh đã không còn tâm tư suy nghĩ vì sao Hạ Duy Y thính giác nhạy bén như vậy, con ngươi u lam kia tỏa ra sát ý lạnh như băng, nhưng bị anh nhìn đều cảm thấy giống như dao nhỏ lạnh như băng cắt ở trên người, giống như dưới cái nhìn chăm chú của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở, đi đời nhà ma.
"Không được, thắng xe đã bị người ta động thủ !" Lãnh Dạ Bạch yên lặng cũng nghe thấy tiếng tích tích rất nhỏ.
Hết chương 17.
Chương 18
Edit : Phương Thiên Vũ
Thanh âm "tích tích tích" vang lên không ngừng, Tư Minh Dạ đem Hạ Duy Y kéo vào trong lòng, quyết định dặn dò,"Cố gắng giảm tốc độ, nhảy xe !" Nói xong đã đem cửa xe mở ra, bây giờ cũng không ai biết bom nổ mạnh như thế nào, chỉ có thể tận lực nắm chặt thời gian.
Dùng sức hôn lên trán Hạ Duy Y một cái, Tư Minh Dạ dịu dàng nói,"Tin anh !"
Hạ Duy Y ôm chặt anh, hôn lại anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nét nghiêm túc khó thấy,"Em không sợ !"
Tiếng tích tích kia dường như càng trở nên dồn dập, Tư Minh Dạ sắc mặt trầm xuống, không thể đợi nữa,"Nhảy !" Dứt lời ôm chặt Hạ Duy Y, chân phải dùng sức đạp, chân kia mượn lực lao ra ngoài xe.
"Ầm..."
Một tiếng nổ ầm ầm, Hạ Duy Y cảm giác được hơi thở nóng rực kia, lại tuyệt không cảm thấy sợ hãi, gắt gao ôm thắt lưng Tư Minh Dạ nhưng nghe tiếng rên trên đỉnh đầu trong lòng cũng hoảng hốt.
Hai người lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, Hạ Duy Y nhìn trên người Tư Minh Dạ, sắc mặt tái nhợt kia làm cho cô sợ hãi, thanh âm mang theo một tia run run,"Dạ..."
Tư Minh Dạ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mở miệng có chút khó khăn,"Ngoan, đừng sợ..." Dứt lời, lại không kiên trì được hôn mê bất tỉnh.
Lần này rõ ràng chính là có người muốn đẩy Tư Minh Dạ vào chỗ chết, cho nên mới dùng bom nổ mạnh như thế, mặc dù Tư Minh Dạ thân thủ tốt nhưng dù sao còn bế một người, tốc độ đương nhiên sẽ giảm.
So với anh Lãnh Dạ Bạch tốt hơn một chút, tuy rằng không thể nhúc nhích nhưng ít nhất không có ngất xỉu.
Hạ Duy Y nhìn anh nhắm mắt lại, không khóc cũng không nháo, đưa tay ôm thắt lưng của anh, cứ thế nói,"Em không sợ..."
Bốn người rời đi lúc trước rất nhanh đã tìm được bọn họ, nhìn biệt thự xa xa không việc gì, An Thụy nắm chặt hai đấm, trong mắt tất cả đều là tự trách.
Trong bệnh viện Lam thị, phòng bệnh siêu xa hoa cao cấp, Hạ Duy Y lẳng lặng ngồi bên giường, trong lòng ôm Tiểu Hùng, Tiểu Hùng nửa người đã bị nhiễm hồng, đó là máu của Tư Minh Dạ, một tay nắm chặt tay Tư Minh Dạ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu tình gì, im lặng đáng sợ.
Lãnh Dạ Bạch đẩy cửa vào thấy cô bộ dáng kia trong mắt đều là lo lắng, cậu bị thương tuy rằng nhìn qua nghiêm trọng nhưng dưỡng vài ngày đã có thể xuống giường. Bởi vì cậu cùng Hạ Duy Y quan hệ có vẻ thân nên bốn người kia mới có thể bảo cậu tới khuyên Hạ Duy Y, bọn họ thật sự sợ cô xảy ra chuyện gì, hiện tại Tư Minh Dạ còn không biết khi nào có thể tỉnh lại, nội gián cũng chưa có bắt được, lại có Phi Ưng bang như hổ rình mồi, bọn họ đều có việc cần làm, không có khả năng luôn canh chừng cô, vạn nhất cô có chuyện gì, lão đại sau khi tỉnh lại khẳng định thế giới đại loạn.
Tình huống lần này Hạ Duy Y được Tư Minh Dạ bảo vệ trong ngực, ngoài trừ một chút trầy xướt ở da thì không sao hết, cũng khiến cho bọn họ biết cô gái này trong lòng lão đại của bọn họ thật sự rất quan trọng, so với tánh mạng của mình còn quan trọng hơn !
"Y Y..."
Hạ Duy Y quay đầu nhìn anh một cái, lại đem tầm mắt thả lại trên mặt Tư Minh Dạ.
"Y Y, nên ăn cơm thôi !"
Hạ Duy Y ngoan ngoãn tiếp nhận, một ngụm lại một ngụm, tuy rằng căn bản ăn không ra hương vị gì nhưng cô cũng phải ăn cơm thật ngon, bởi vì cô biết cô ăn cơm không ngon, Dạ sẽ lo lắng.
Thấy cô ăn xong, Lãnh Dạ Bạch lấy ra một cái bánh bơ ngọt nhỏ,"Y Y, món điểm tâm ngọt..."
Hạ Duy Y lại đột nhiên đem bánh ngọt hất xuống mặt đất, mím môi, nắm tay Tư Minh Dạ chặt thêm, dường như lại ý thức được mình phản ứng quá mức, nhẹ giọng nói,"Rất xin lỗi, Tiểu Bạch, em không phải cố ý..."
Lãnh Dạ Bạch sờ sờ đầu cô,"Không có việc gì, không thích món điểm tâm ngọt lần sau tôi sẽ không bảo người ta chuẩn bị, muốn ăn lúc nào thì nói cho tôi biết."
Hạ Duy Y gắt gao nắm lấy tay Tư Minh Dạ, nhìn anh vẻ mặt có chút tái nhợt như cũ, nhẹ giọng nói,"Em chán ghét món điểm tâm ngọt, từ nay cũng không muốn ăn !"
Một ngày trôi qua, Tư Minh Dạ lại như trước không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả Lam Tư cũng có chút sốt ruột, bắt đầu hoài nghi y thuật của mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không.
"Lam Tư, cậu xác định lão đại không có việc gì chứ ?" Trên mặt Bùi Diệc đã không còn vẻ mặt cà lơ phất phơ mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt mang theo lo lắng.
"Lão đại quả thật không có bị gì nặng nhưng cứ tiếp tục ngủ như vậy, tôi sợ..." Mọi người đều trầm mặc không nói.
"Dạ nhất định sẽ tỉnh..." Thanh âm mềm mại ngọt ngào không một tia kích động, thản nhiên, như kể lại một chuyện thật, anh nói qua sẽ luôn ở bên cô, anh sẽ không lừa cô !
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng tình nguyện tin, lão đại sẽ tỉnh lại.
Nửa đêm, trên chiếc giường lớn màu trắng, Hạ Duy Y lẳng lặng nằm bên cạnh Tư Minh Dạ, thật sự ngủ không yên, tay nhỏ bé như trước nắm lấy tay anh.
Đột nhiên Hạ Duy Y mở hai mắt, ngồi dậy, không chớp mắt nhìn Tư Minh Dạ, cảm giác được ngón tay anh trong tay rung động rất nhẹ, Hạ Duy Y toàn thân đều căng thẳng, bởi vì khẩn trương nên tim đập thình thịch không ngừng.
"Dạ..." Khẽ gọi một tiếng, nhìn mắt anh chuyển động vài lần, sau đó rốt cục mở mắt.
Tư Minh Dạ mở miệng thở dốc, thanh âm khàn khàn có chút suy yếu,"Bé cưng..."
Hạ Duy Y rốt cục nở nụ cười,"Em biết anh nhất định sẽ tỉnh !" Tư Minh Dạ cố sức đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô,"Đừng khóc..." Nước mắt của cô sẽ làm anh cảm thấy đau lòng.
Hạ Duy Y đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cười đến vẻ mặt sáng lạn.
Tư Minh Dạ thân thể bị tổn thương, mấy ngày nay được dưỡng đã khỏe bảy tám phần, sau khi tỉnh lại thì không có vấn đề gì nữa, nhưng bởi vì Hạ Duy Y kiên trì cho nên anh mới có thể đồng ý ở lại bệnh viện hai ngày.
Trước giường bệnh, An Thụy vẻ mặt nghiêm túc,"Lão đại, chuyện lần này là trách nhiệm của tôi !" Không thoái thác cũng không có tìm cớ.
Trên thực tế, bom quả thật ở trong biệt thự nhưng chỉ ở trên xe mà thôi, cho dù bọn họ không lên xe, bom nổ mạnh, bọn họ trốn không thoát như cũ, như vậy ngược lại giảm bớt thương tổn, nhưng nếu cậu phán đoán chính xác lão đại sẽ không gặp chuyện không may.
Về phần làm sao có thể vừa khéo trên chiếc xe kia, kỳ thật rất dễ hiểu, tình huống như vậy người bình thường đều chọn cách cho xe dừng lại, cũng có lẽ có người sẽ chọn cách cho xe đi với tốc độ nhanh nhất, mà không khéo là chiếc xe kia đều chiếm toàn bộ.
Tư Minh Dạ tựa vào giường, sắc mặt lạnh như băng,"Có người cố ý gạt ?"
"Đúng !"
"Tra ra là ai chưa ?"
"Lâm Phái San !"
"Lâm Phái San ? Cô ta không phải..." Lãnh Dạ Bạch bởi vì có thương tích trong người, đối với chuyện lần này cũng không rõ ràng lắm nhưng Lâm Phái San vẫn luôn nghĩ trở thành vợ của điện chủ, làm sao có thể đột nhiên hạ thủ với lão đại ?
Tư Minh Dạ thật ra lại không có phản ứng gì, giống như vốn là dự liệu của anh, Lãnh Dạ Bạch nhìn vẻ mặt của anh, cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như cũng hợp tình hợp lý, mọi người trong biệt thự đều trải qua chọn lựa đặc biệt, rõ ràng không có người trà trộn vào, hơn nữa sau khi Lâm Phái San xuất hiện chuyện mới xảy ra, huống hồ An Thụy còn bị gạt, trừ phi là người một nhà.
An Thụy tiếp tục nói,"Lâm Phái San cùng bang chủ Đoạn Phi Ưng Phi Ưng bang quan hệ ái muội không rõ ràng, cô ta hẳn là không biết uy lực bom lần này, bom này là Đoạn Phi Ưng đưa !"
Lam Tư lạnh lùng nói,"Phụ nữ ngu ngốc, đi du học đến ngu ngốc sao ? Ngay cả bom cũng không biết phân biệt sao ?"
Bùi Diệc vui cười,"Từ đầu đến cuối đều là phụ nữ a ! Người bên gối dễ tin như vậy..." Trên mặt tuy mang ý cười nhưng trong mắt lại lộ ra một tia sát ý.
Hết chương 18.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro