Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hai ánh bình minh p3


Đây là lần đầu tiên ta thấy một Thượng Nhân của Targon run rẩy. Cô ta không quen việc phải nói với ta lần hai.

"Ta sẽ giải quyết những nỗi kinh hoàng này vào lúc thích hợp, Pantheon thân mến."

"Làm theo lệnh," Pantheon hét lên, "không thế giới này sẽ biến mất."

"Thế giới này đã biến mất lúc Targon đầu hàng trước sự kiêu căng của chính nó."

Ta thấy Pantheon rối trí khi cố thoát khỏi trói buộc phi vật chất của ta. Lúc này, cô ta đang cảm thấy thứ ta đã học được. Targon đã bị phân tâm và không cảm thấy ma thuật của nó đang tan dần khỏi những xiềng xích trói buộc ta.

Pantheon gầm lên một lần nữa, và lúc này, ta không thể ngăn mình nữa. Ta chuyển sự chú ý sang nguồn của lỗ hổng, nằm giữa lòng chảo thung lũng một thời xanh tốt, giờ ngập tràn chướng khí màu tím. Ta cảm nhận được sức mạnh của Sinh Vật Hư Không truyền dẫn trong đó, tỏa ra từng đợt thủy triều năng lượng vô hình.

Chúng bị hút tới ta, những sinh vật ghê tởm nhiều mắt. Chúng tìm cách ngấu nghiến ta, đấy là hiểm họa nghiêm trọng nhất. Từ trong tâm trí, ta gợi lên hình ảnh về lò luyện mặt trời ta đã nhen lên trước khi bị xiềng xích, thứ đã từng đốt cháy nhân của các vì sao. Ta phóng ra một luồng sóng hỏa tinh thuần khiết, từng đợt từng đợt phả vào đám quái vật kia, đẩy lùi chúng về vùng không gian vô tận. Tàn lửa rơi như mưa xuống từ trên trời. Ta có chút ngạc nhiên khi chúng không tan biến hoàn toàn, nhưng lại một lần nữa, lũ Sinh Vật Hư Không không biết cách vũ trụ này hoạt động.

Một đợt sóng bệnh hoạn trôi nổi trên không. Từ tâm chấn, ta cảm thấy một ý chí... đói khát và không thể chế ngự, không hề giống lũ Sinh Vật Hư Không loạn trí. Dao động của nó bóp méo và bẻ cong mọi thứ nó chạm phải. Thứ gì tồn tại ở không gian bên kia, chắc chắn nó cũng đang bật cười.

Pantheon hét lên một mệnh lệnh khác với ta, nhưng ta lờ đi. Khe nứt dị thường trong vũ trụ này hấp dẫn ta. Đây không phải lần đầu ta giải quyết một thứ tương tự, nhưng cái này có chút khác biệt. Ta không thể không ngưỡng mộ vẻ đẹp khủng khiếp của rào chắn giữa các vị diện. Rất ít kẻ có thể thăm dò được sự phức tạp của nó, bởi không ai sở hữu sức mạnh tuyệt đỉnh cần để xé nát các mảnh thực tại. Trong trái tim mình, ta biết một vết rách tinh xảo như thế không thể được tạo ra bởi những sinh vật tầm thường. Không. Phải có kẻ khác đứng sau chuyện này. Ta rùng mình khi nghĩ đến thực thể nào đủ khả năng tạo nên một khe nứt đáng sợ là vậy. Ta không cần Pantheon kêu gào ra lệnh cho mình phải làm gì tiếp theo; đống đề nghị của cô ta thật thiếu óc tưởng tượng. Cô ta muốn ta phóng một ngôi sao vào khe nứt, cứ như thể chỉ một cái là đủ bẽ gãy đường nối xuyên chiều không gian này vậy.

Lũ bán thần ngu ngốc này là những kẻ đã cầm tù ta sao?

Tốt thôi. Ít nhất chúng không đi quá xa khỏi "logic" khi nghĩ rằng vài kỳ quan rực cháy của vũ trụ sẽ giải quyết được vấn đề này. Ta sẽ đóng vai người hầu ngoan ngoãn thêm một lát nữa.

Ta rất thích điều mình sẽ làm, một phần vì chúng sẽ mãi nhớ đến nó, một phần vì cũng tốt khi buông thả chút sức mạnh cổ xưa, nhưng chủ yếu là do ta muốn nhắc cho trí tuệ đang điều khiển cuộc xâm lược Hư Không này rằng không ai dám cười vào mặt ta trong vị diện của ta.

Những thành tố cơ bản của bầu khí quyển tụ tập quanh ta, tạo thành một quầng sáng dị thường. Nó phát nổ theo mệnh lệnh không lời của ta. Kết quả của vụ nổ là một bản sao nhỏ hơn của một trong những hào quang sáng chói của ta cháy rực trong vực thẳm không gian. Sau tất cả, ta không thể tạo nên cả một ngôi sao hoàn chỉnh trong thế giới mỏng manh này.

Ngôi sao trẻ tỏa sáng mờ mờ trên tay ta. Hai chị em của nó cũng nhanh chóng nhập bọn. Chúng khiêu vũ quanh ta, ngấu nghiến đám mây bụi và vật chất ta kéo về. Chúng ta trở thành một cơn bão sao, hiện thân của bầu trời đêm, một lốc xoáy hỏa tinh điên cuồng. Từng luồng lửa rực sáng xoay tròn giữa trung tâm của khe nứt. Trọng lực tan thành từng đợt sóng sắc màu mà chưa mấy ai từng chứng kiến. Những ngôi sao của ta càng hút thêm nhiều vật chất vào lõi, chúng càng sáng rạng hơn, bỏng cháy hơn. Cảnh tượng thật nghẹt thở, một điệu múa của ánh sáng chói mắt và nhiệt độ thiêu đốt thoáng tạo nên quang phổ trên bầu trời. Ta thấy như có kiến bò dọc sống lưng trước cảm giác tốt đẹp này.

Cây khô héo. Sông bốc hơi. Dãy núi quanh thung lũng sụp đổ trong khói lửa. Những nô lệ không biết mệt mỏi dựng Đĩa Mặt Trời lên, lính tập hợp trên đỉnh đồi, những kẻ tôn thờ, những kẻ sợ hãi, những nhà tiên tri ngày trận thế, những kẻ tuyệt vọng, những vị vua vừa trỗi dậy... tất cả đều chiêm ngưỡng ngôi sao chổi đang lướt qua. Quầng sáng siêu tân tinh tựa như một bình minh đến sớm. Khắp địa cầu khốn khổ này, hào quang của ta biết đêm thành ngày. Chúng sẽ tưởng tượng ra gì để giải thích hiện tượng này?

Ngay cả những chủ nhân Targon cũng ít khi được chứng kiến ta phô diễn sức mạnh. Chắc chắn là không một hành tinh nào mang một vết sẹo nghiêm trọng như thứ được để lại trong thung lũng đó. Chẳng còn lại gì khi ta kết thúc.

Kể cả hiện thân của Pantheon. Ta không thể nói mình sẽ nhớ cô ta hay những câu la hét vô nghĩa của cô ta nữa.

Cả dãy núi đổ ập xuống thành những dòng dung nham chảy khắp thung lũng. Đây là vết sẹo ta để lại thế giới này. Một cơn đau nhói lên trong người ta. Ta sắp phải trả giá.

Đôi mắt ta như vì sao đang hấp hối. Tim ta nghẹt lại. Tâm trí mờ đi. Một cảm giác tuyệt vọng ngập tràn len lỏi khắp linh hồn ta, bắt nguồn từ một nỗi buồn đau sâu thẳm và đột ngột, như cái cảm giác ngươi nhận ra mình đã mất thứ gì đó quý giá và tất cả đều là lỗi của ngươi.

Vài thể sống tò mò ta đã từng gặp từ rất lâu trước đây hỏi ta làm sao có thể nhớ hết mọi vì sao mình đã tạo ra. Chỉ khi chúng có thể cảm nhận được cảm giác khi kiến tạo nên một ngôi sao mới, chúng sẽ thấu hiểu được sự nực cười trong câu hỏi đó. Đó là cách ta biết khi nào một trong những đứa con yêu quý của ta biến mất, tỏa ra một tia năng lượng và, cùng với đó, là một phần linh hồn ta. Ta chứng kiến giờ phút cuối cùng của nó nơi thượng giới. Nó sáng lên một lần rồi vụt tắt. Trái tim ta tan vỡ khi Thượng Giới thu nhỏ lại trong trận báo thù tàn bạo vì đã biến sức mạnh của ta thành một vật sở hữu của Targon.

Một mặt trời là cái giá cho một Pantheon. Đó là cái giá cho cơn thịnh nộ không kiềm chế của ta. Đây là thứ phép thuật thô kệch mà ta phải đối đầu.

Trong vài giây, chúng đã kiểm soát lại trói buộc quanh ta và bắt ta làm một nhiệm vụ khác. Ta chưa từng thể hiện một hành động tự do nào như thế này ở bất kỳ thế giới nào khác, dù chỉ trong thoáng chốc. Quan trọng hơn là ta đã học được từ sai lầm của chúng. Một phần trong ta đã tự do, và đến đúng thời điểm, ta sẽ quay lại thế giới này, khai mở suối nguồn năng lượng thần bí của nó và rũ bỏ mọi xiềng xích trong mình.

Ta đã nhận biết được tinh hoa của cuộc chiến, xoắn vặn và bóp méo trong xác phàm rải rác khắp vũ trụ. Nó không hài lòng khi để mất những kẻ đại diện trần tục của mình trong thế giới này. Một vật chủ mới đã được chuyển để biến thành Pantheon tiếp theo–một chiến binh của tộc Rakkor sống dưới chân núi Targon. Một ngày, ta sẽ gặp hiện thân mới của Pantheon. Có lẽ hắn sẽ học được cách sử dụng một vũ khí mới và từ bỏ cây giáo lố bịch kia đi. Ta cảm nhận được những anh em thượng giới của Pantheon phân tán khắp vũ trụ. Trong một thoáng, mọi sự chú ý của chúng đổ dồn về thế giới này, nơi một trong những Thượng Nhân đã biến mất bởi vũ khí của chính chúng. Bối rối và tuyệt vọng càng ngày tăng khi chúng ganh đua nhau để lấy lại quyền kiểm soát với ta. Ước gì ta nhìn thấy mặt chúng nhỉ?

Khi ta đưa mình thoát khỏi trọng lực của thế giới này, Runeterra, ta thấy một cảm xúc ta chưa từng biết đến ở Targon trước đây.

Nỗi sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: