Chương 34: "Đừng phải chịu đựng như vậy, em thương chị..."
Tại hiện trường vụ án, cảnh sát tiếp tục khám xét toàn bộ khu vui chơi Khúc Hoàn. Họ vẫn chưa tìm thấy các bộ phận của các nạn nhân, nhưng ngoài ra, hai thi thể nữa được phát hiện khi họ đi sâu hơn vào trong rừng. Dựa vào mối quan hệ được chị gái nạn nhân nói, họ biết đây chính là đàn em cốt cán của hắn. Khác với những trường hợp được phát hiện ban đầu, hai thi thể không bị giết một cách dã man mà chỉ bị treo cổ nhưng chân tay đã bị gãy, thi thể còn lại bị đâm nhiều nhát với hơn 25 vết trên người.
Mọi thứ mà cảnh sát nhận hết được thì đây được biết là thù hận nên gây chuyện ác như vậy. Họ cũng biết thêm tên này đã lợi dụng lẫn vay mượn tiền rất nhiều người để rồi thành ra. Nghĩ cho cùng, tên này chết là đúng!
Theo như những gì thu thập thì cảnh sát còn tiếp tục phân chia nhau ra bao vây khắp khu vui chơi.
Tại ngoài cổng, các nhà báo lần lượt đòi vào. Nhưng vì vụ án chưa làm rõ được thêm manh mối gì cảnh sát cũng đằng phải cản bước họ không cho ai vào.
Nhưng chỉ bộ phận đặt biệt của cảnh sát lại khác, một cô gái cao khoảng tầm mét 68 đổ lên là một người thuộc bộ phận cảnh sát. Hiện cô ta là phó trưởng đội hình sự, cùng với đó là một nhà báo.
Bước vào chỗ được quanh vùng, cô nhìn sơ qua một lượt mọi thứ rồi chợt có một người thuộc tân binh mới vào làm hỏi:
"Chào phó trưởng, cho tôi hỏi chút!" Cậu trai trang nghiêm lễ phép chào.
-Chuyện gì?
"Theo những gì thu thập được, tôi thấy các bộ phận này có cần mang về để trong phòng xác bệnh viện nghiên cứu thêm không ạ?"
-Ờ về thi thể cứ giao bên pháp y để họ đưa về xem xét, còn bên ta cứ tiếp tục tìm manh mối!
Lưu Anh nói xong cô lấy máy ảnh ra rồi chụp lại hiện trường lại hết, sau khi chụp xong cô mới cầm điện thoại lên mà mới nhắn lại bạn mình.
Đáp lại: "Hiện tại phải làm thêm vài hồ sơ, tầm 1h tớ sẽ ib lại nhé!"
Tại buổi họp báo, mọi thứ đã được xong xuôi hết. Mọi người đều đã ra về còn Tiểu Lạc Miêu vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê được trợ lý Hà Phong Thiên kéo áo lết đi trên đường ra khỏi phòng.
Trợ lý phàn nàn mà nói: "Trời ơi, cái nhỏ này!? Tỉnh ngủ đi em ơi hết họp báo rồi em còn ngủ được à?"
Tiểu Lạc Miêu trông thẫn thờ lại cùng vẻ mặt mệt mỏi mà nói ấp úng: "Ờ... Em buồn ngủ vãi, eo thề sợ mấy nơi như này quá! Muốn về..."
"Trời ơi là trời, thôi tao trả mày cho Hà Phong Thiên gấp! Bé ấy dễ chăm sóc mày hơn, chị chịu thua rồi..."
-Ừm... Sao cũng được ạ?
Trong phòng makeup, Hà Phong Thiên đang được gỡ phụ kiện trên tóc mình. Cô nhìn mình trong gương, dùng tay chạm lên bờ má của mình cô mê man nhìn bản thân trong sự hoàn mỹ.
"Lần đầu theo kiểu trang điểm này tôi khá ngỡ ngàng đấy! Khá đẹp lại vô cùng chân thực, sau này nếu có sự kiện gì tôi sẽ gọi các bạn nhé?"
"Dạ được ạ! Miễn chị thích, chúng em sẵn sàng để làm cho chị!" Chị nhân viên vui vẻ nói.
"Ừ, cảm ơn mọi người nhé!" Hà Phong Thiên mỉm cười dịu dàng.
Cô khiến cho cả phòng như muốn nở hoa vậy, người đỏ cả mặt lên, người vui sướng mà gật đầu liên tục. Và rồi cô vén mái tóc qua bên sau khi được giữ hết phụ kiện:
"Cơ mà tôi xin phép mọi người về trước! Vì do nay có nhiều công chuyện tại Thượng Hải, xin phép tạm biệt mọi người nhé!"
Quản lý của Hà Phong Thiên đứng ngay cửa đợi chờ rồi bước vào chỗ Hà Phong Thiên, cô cầm túi xách và điện thoại hộ. Hà Phong Thiên đứng dậy, cô vẫy tay tạm biệt mà bước cùng quản lý ra khỏi phòng.
Đi trên hàng lang không người, sắc mặt cô tỏ ra không ổn, cảm giác tầm nhìn mờ nhạt khiến cô cảm thấy đầu mình bị choáng vậy. Quản lý nghe tiếng gì đó với Hà Phong Thiên quay ra sau thấy cô đang dùng tay phải chống vào tường với vẻ suy sụp. Vội vàng chạy lại xem tình hình của cô ấy, quản lý hoảng hốt mà hỏi:
"Hà Phong Thiên, em sao vậy?"
-Hộc...Hộc, hộc... Em không sao!? Chỉ là em mệt quá...
Hà Phong Thiên vừa nói mà cơ thể nóng bừng lên.
"Để chị dìu em xuống hầm xe, không sao đâu! Bây giờ ta vào thang máy sau nhé. Né tránh dư luận không lại có nhiều thứ tiêu cực nữa!" Quản lý dùng thân mình nâng tay trái của đối phương mà dìu đi.
-Em... Hộc, hộc...
"Thôi nào, đừng nói gì hết! Người em nóng quá đấy! Chết rồi, sốt cao rồi này!?" Quản lý dùng tay mình đặt lên trán của Hà Phong Thiên.
Họ cùng nhau đi bằng thang máy sau xuống thẳng dưới hầm xe. Khi thang máy mở ra tại hầm, quản lý nhìn thấy được Tiểu Lạc Miêu và trợ lý của mỹ nhân đang đợi chờ dưới đó.
Bước khỏi thang máy, quản lý thở hổn hển mà cất tiếng bảo với hai người:
"Giúp tôi đưa con bé vào xe đi hai người!"
Nhìn thấy Hà Phong Thiên như vậy, Tiểu Lạc Miêu mở to hai con mắt mà sững sờ không hiểu sao người ấy lại thành ra như vậy. Trong vô thức cô liền chạy ra đỡ giúp quản lý của Hà Phong Thiên và bảo:
"Có chuyện gì xảy ra vậy chị gì?"
"Em là ai vậy?" Quản lý bất ngờ khi thấy Tiểu Lạc Miêu rồi hỏi thêm "Sao cũng được, giúp chị một tay đỡ chị ấy vào xe đi."
-Dạ...
Trợ lý thay quản lý đỡ bên còn lại, nhưng rồi bị Tiểu Lạc Miêu cản lại. Cô bảo:
"Em bế chị ấy vào xe được, chị giúp em bế trên lưng nhé!" Tiểu Lạc Miêu giao cho trợ lý rồi quỳ một gối xuống vào tư thế cõng người.
Thấy vậy, trợ lý cũng không biết phản ứng như nào mà chỉ làm theo lời Tiểu Lạc Miêu. Còn quản lý thì cố dùng sức mình mà nhanh chóng chạy ra xe của Hà Phong Thiên.
Cô lái xe được để khá gần chỗ hai người kia đang hỗ trợ nhau, rồi bảo:
"Em bế vào đi, chị mở cửa rồi!"
Tiểu Lạc Miêu cõng Hà Phong Thiên trên lưng, cô cảm nhận được cơ thể của chị ấy đang nóng bừng lên. Thậm chí cô cảm thấy được Hà Phong Thiên vừa khóc vậy. Người run bần bật cô sợ vô cùng, mà cố bước để dìu người vào trong xe. Cô xanh mặt mà cúi mặt xuống đặt người trong ghế, quản lý thấy vậy cô phần nào an ủi:
"Ờ... Em à, không sao đâu! Cô bé bị sốt vậy để chị đưa nó về kêu bác sĩ. Cảm ơn em nhé em có-"
-Tiểu... Lạc... Miêu...
Hà Phong Thiên yếu ớt cố mở mắt nói.
"Em, em đây!" Tiểu Lạc Miêu liền đáp mà mặc kệ những gì quản lý nói.
-Về nhà cùng tôi... Con bé, tôi cần... Chị à, em ấy là người quen của em...
"Hà Phong Thiên?" Quản lý lo lắng mà cởi áo blazer dài của mình ra. Cô liền dùng đắp tạm cho Hà Phong Thiên.
"Chị... Không sao đâu, em đây! Có em đây rồi, em sẽ đưa chị về!" Tiểu Lạc Miêu nói trong lo lắng.
Quay mặt ra, Tiểu Lạc Miêu nói với quản lý như sao với vẻ mặt tái xanh nhẹ.
"Chị gì, đưa Thiên mỹ nhân về trước đi! Em chạy ra xe đã!" Rồi nhìn ra bên trái bảo trợ lý "Này, bà chị đưa hộ mũ cái! Tôi đi lấy xe!"
Trợ lý liền đưa mũ của Tiểu Lạc Miêu cho, cầm lấy, cô liền chạy một mạch qua bên phía để xe mình. Trợ lý ngồi cạnh với Hà Phong Thiên để đỡ giúp còn chị quản lý liền cầm lái mà lái xe khỏi hầm. Biết là mọi người ngoài kia sẽ chú ý đến Hà Phong Thiên nhưng lo cho sức khoẻ mới quan trọng. Quản lý liền lấy ra một máy truyền báo cho vệ sĩ bảo: "Các anh đừng để ai thấy chúng tôi đi cửa sau nhé! Hãy thông báo là Hà Phong Thiên có việc gấp không đi cửa trước!"
[Vâng!]
Quản lý phóng xe nhanh chóng ra khỏi hầm xe cửa sau, cô quẹo qua đường tắc chạy khỏi toà nhà rồi đi về hướng Đông về nhà Hà Phong Thiên. Ngồi trên xe, trợ lý rối bù xù cả tóc nên cố vỗ về Hà Phong Thiên: "Cố lên, em sẽ bình phục thôi!"
Trong hầm xe, Tiểu Lạc Miêu không kìm chế được cảm xúc mà cắm chìa khóa vào xe không vào được. Người cô run rẩy mà lo lắng tụt độ với Hà Phong Thiên. Tuy nhà xe vắng vẻ, nhưng Tiểu Lạc Miêu phải đội mũ bảo hiểm lại mà che giấu cảm xúc của mình.
"Mau... mau vào coi, cái tay này? Mày run làm mẹ gì vậy?... Hà Phong Thiên đang cần mày mà... Tại sao mình lại khóc chứ?"
Tiểu Lạc Miêu cố kìm nén lại mà dùng tay còn lại giúp tay kia cắm khóa lại. Sau khi vặn chìa khóa lên, Tiểu Lạc Miêu liền khởi động xe mà lùi ra khỏi rồi liền phóng xe khỏi nơi này. Trên đường đi cô giống như tên điên vậy, vừa đi xe quá tốc độ vừa đi cứ tuôn lệ ra thêm nữa miệng cứ lẩm bẩm gì đó khiến nhịp tim cô đập mạnh lên.
"Chị ơi, chị ơi?... Tại sao thành ra vậy... Chị ơi, đừng vậy mà? Em sợ chị bị gì lắm hức hức... Chị là tất cả với em, làm ơn làm ơn đấy! Đừng vậy, đừng làm em sợ..."
Tới trước biệt thự nhà Hà Phong Thiên, Tiểu Lạc Miêu cởi mũ ra liền chạy thẳng vào trong. Cô vào phòng khách thấy được hai người kia đang nói chuyện với bác sĩ. Nghe sơ được vài câu Tiểu Lạc Miêu mới biết Hà Phong Thiên bị sốc thuốc và thêm nữa do sốt tự nhiên.
"Vâng, cô ấy đã uống thuốc ngủ! Nhưng theo như kiểm tra, do tác dụng phụ thuốc mới dẫn tới vậy. Thêm nữa có thể do làm việc quá sức nên thành ra người sốt cao vậy."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ! Vậy cho hỏi khi nào mới bình phục được ạ?" Quản lý ngồi đan tay vào nhau hỏi.
"Tôi nghĩ tầm một tuần, không thì sẽ hai ba ngày mới bớt đi được. Trước hết tôi đã truyền nước cho cô ấy, hãy cho cô ấy uống thuốc nhé."
Tiểu Lạc Miêu nghe xong, cô liền chạy lên thẳng trên lầu hai mà mở cửa vào phòng ngủ. Trước mắt, Hà Phong Thiên đang được truyền nước và đang nửa tỉnh nửa mê cố quay ra nhìn ở cửa.
"Chị ơi!!!"
Tiểu Lạc Miêu liền chạy thẳng vào giường của Hà Phong Thiên. Cô không bộc lộ cảm xúc của mình mà chỉ vô cảm nhìn, nghe thấy được tiếng nói yếu ớt của Hà Phong Thiên:
-Em hả?... Kêu quản lý là chiều chị sẽ bay đi Thượng Hải! Không bỏ lịch được... Hộc, hộc...
"Nhưng-" Tiểu Lạc Miêu ấp úng mà đứng đơ ra.
Bỗng cô nghe được tiếng bước chân vào phòng, quay người ra thấy được quản lý đang đi tới.
"Hà Phong Thiên, em nay cứ nghỉ ngơi đi! Chị sẽ gọi cho bên đó tạm ngưng. Rời vào hai ba ngày nữa, nhé em?"
-Không được hủy... Chiều nay phải đi Thượng Hải, chỉ cần uống thuốc là được rồi!
Tiểu Lạc Miêu chỉ im lặng đứng đơ ra mà không cử động, quản lý bước tới giường mà nói nhỏ nhẹ:
"Chị thật sự lo cho em đấy, bác sĩ An bảo em bị tác dụng phụ của thuốc. Hơn nữa giờ em bị sốt cao, khó đi lại được. Tạm nghỉ 2-3 ngày đi, nhé?"
-Chẳng sao cả, em bệnh chẳng liên quan mà? Chị à, chắc chắn chiều em đi được...
Quản lý thấy Hà Phong Thiên bảo thủ vậy, còn thêm việc làm liều không biết mình đã uống quá liều thuốc ngủ lẫn với việc thường xuyên chạy mưa trong diễn cảnh phim. Cô đành kêu Tiểu Lạc Miêu ra khỏi phòng rồi mới thẳng nói chuyện với Hà Phong Thiên:
"Ừ em ơi, em xuống phòng khách ngồi nhé? Tôi muốn nói chuyện riêng với em ấy!?"
-À vâng ạ.
Tiểu Lạc Miêu giật mình khi quản lý nói, cô liền rời khỏi phòng đi xuống dưới. Khi Tiểu Lạc Miêu rời đi. Quản lý mới yên tâm hỏi:
"Mấy nay em lại dùng thuốc ư?"
-Vâng...
"Hết cứu nổi em, ngoài dùng thuốc ngủ còn dùng gì không?"
-Không... Em chỉ có liều mình quay cảnh nhân vật "Tiểu Liên khóc giữa mưa".
"Vậy rõ rồi, em dùng quá liều thuốc ngủ. Hơn nữa dùng quá liều em bị vấn đề hô hấp và thần kinh. Bệnh em hơi nghiêm trọng, chị sẽ quản em tại đây. Chiều chị hủy lịch hộ nhé?"
-Em bảo em đi được... Đừng làm vậy, do em lỡ nghĩ quá nhiều đâm ra tiêu cực mà uống quá liều. Chị đừng hủy, em đi được... Chỉ còn 2 tiếng nữa là đi...
"Nhưng sức khỏe em vô cùng quan trọng, đừng nói vậy. Em không ổn buộc phải nghỉ-"
Đang nói giữa chừng, Hà Phong Thiên liền cố ngồi dậy mà cầm tay đối phương bảo: "Lấy em cái điện thoại..."
"Làm gì?"
-Em cần gọi cho Thiết Xuân Vũ ngay bây giờ...
Quản lý không hiểu chuyện gì nhưng cô đành chấp thuận làm theo. Cô lấy trong hộp bàn trang điểm của Hà Phong Thiên cái chiếc điện thoại ra. Rồi đưa cho cô bé cầm lấy, Hà Phong Thiên tay run rẩy mà cố tìm số của Thiết Xuân Vũ.
Tìm xong, cô ấn máy gọi:
"Alo? Chị hả?"
[Nghe đây cô bé? Em sao vậy? Có chuyện gì sao?]
"Chiều nay có được phép báo hủy cảnh quay không chị?"
[Không được nhe, đây là cảnh quan trọng ó! Mà em có chuyện gì sao? Chị chạy qua liền~]
"Vậy không được hủy ạ? Chị qua nhà em được không?"
[Chị đang bận sửa xe, có chuyện gì thì em cứ nói với chị. Hai tiếng nữa đợi em nhé, chị qua đón! Ta đi Thượng Hải cùng nhau!]
"... Em bệnh nặng, em-"
[Cái gì? Đợi chị, trời đất mụ mẹ, tao phóng oto qua liền.]
Thiết Xuân Vũ nói xong, cô ta cúp máy luôn. Hà Phong Thiên chỉ thở dại mà chẳng thể làm gì được. Thấy vậy, quản lý đằng bó tay vậy, cô ta lấy táo trên bàn rồi gọt cho đối phương ăn tạm để có sức.
Ở phía dưới, trợ lý và Tiểu Lạc Miêu đang ngồi rơi vào trầm ngâm. Họ im lặng không nói gì nhau, dù chỉ liếc nhìn nhau vài lần nhưng họ chẳng thèm nói. Tiểu Lạc Miêu mệt mỏi đứng dậy, cô lấy mũ bảo hiểm đặt bên cạnh mình cầm lên rồi bảo:
"Tôi đi mua đồ đây."
"Ừ..."
Tiểu Lạc Miêu rời khỏi biệt thự của chị mình rồi liền phóng xe đi đâu đó. Bỗng có cuộc gọi từ Vũ Mẫu Mẫu khiến cô phải dừng đèn đỏ mà gọi.
"Alo tôi nghe?"
[Ờ Hắc Miêu hả? Ta hỏi chút, Vũ Lục Kha nay có đưa con cái USB chưa?]
"Ờ rồi, tôi qua nhà lấy từ lúc sáng."
[Ừ, nhớ xem kỹ nhé? Ta đợi con đưa ra quyết định!]
"Ờ vâng." Tiểu Lạc Miêu nói xong rồi cúp máy liền.
Cô phóng một mạch ra sông Ngô Giang, ở trên bãi cỏ ngồi thẫn thờ trên đó mà hút thuốc.
"Mày lo cho cô ta làm gì vậy? Cô ấy chẳng coi mày là người yêu mà? Chỉ là chị em mới quen biết... Nực cười ha?"
Tiểu Lạc Miêu ôm mặt trong suy tư, rồi cô nhìn mặt nước mà tự hỏi mình:
"Liệu ổn không? Nếu cứ tiếp tục vậy, chị ấy sẽ chẳng yêu mình... Mình chỉ còn... Ha? Tại sao chứ? Sao chị không yêu em? Chị em với nhau thôi ư?"
Lả tả rơi những giọt nước mắt, Tiểu Lạc Miêu khóc trong tuyệt vọng dù gương mặt đang chỉ có vẻ mặt bình thường.
"Em yêu chị trên cả hai từ "chị em" cớ gì sao chị không thấy? Em hiểu rõ chị, em biết tất cả về chị, em luôn đợi ngày ta chuyện trò... Em, em yếu đuối lắm? Sao chị không thấy? Rõ em là em gái chị, phải yêu em chứ? Tại sao lại thành ra vậy?"
Tiểu Lạc Miêu khóc xong cô đứng dậy, rồi lấy dao hai lưỡi trong túi ra và soi mình trong mặt lưỡi dao. Nhìn thấy mình, cô thấy được đây đúng là Hà Xuân Châu thật.
"Con người cũ của mình!? Sao người không nhìn ra nhỉ?"
Nếu nhìn cô chẳng khác gì bị đa nhân cách vậy, từng hành động cử chỉ tới các con người cô thể hiện xét có thể nói là bị tâm lý. Có thể nói là trầm cảm và tự kỷ nặng!
Nhưng nếu xét thì liều thuốc có thể chữa lành cho cô không ai khác chính là người cô ta yêu thầm mỏi mòn đợi ngày được hồi đáp.
Sau khi nhìn một hồi lâu, Tiểu Lạc Miêu mới bỏ con dao lại vào người rồi lên lại lấy con xe và chạy đi mua đồ dinh dưỡng.
Tại biệt thự của Hà Phong Thiên, cô hiện tại cũng hạ bớt nhiệt độ cơ thể xuống chút. Nhưng vẫn phải theo dõi tình hình, dù quản lý có khuyên cản bảo sẽ hủy show nhưng cô lại liên tục bảo phải đi cho bằng được khiến cô ta quá mệt mỏi mà đi xuống ghế nghỉ ngơi để cho trợ lý lên quản.
Vừa mới nằm xuống ghế Sofa, bỗng có một tiếng "Đùng" ngay trước biệt thự. Cô giật mình liền chạy ra xem thử, mở to hai mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt cô hét toáng lên:
"BỚI NGƯỜI TA CÓ NGƯỜI TÔNG VÀO CỘT ĐIỆN!!!"
Vài giây sau đó, trong chiếc xe McLaren Speedtail một cô gái bước ra. Cô ta tay cầm hộp gì đó và có cầm thêm bịch thuốc gì đó mà vui vẻ chào hỏi chị quản lý:
"Hê sờ lô, hê sờ ly! Một ngày thật đẹp nhoa~"
-Tưởng ai hóa ra con khùng... Dạ ở đây không tiếp người bị thần kinh ạ?
"Ơ? Gì vậy trùi? Cho tui gặp cô bé dễ thương của tui đi, báu vật nhỏ của tôi đang bệnh kìa~" Thiết Xuân Vũ vui sướng trêu ngươi với đối phương.
"Dạ miễn tiếp khách!" Tức tối quản lý cản đường không cho vào.
Thiết Xuân Vũ mặc kệ mà cô đẩy đối phương qua một bên mà chạy thẳng lên phòng coi cái biệt thự này như cái nhà mình. Chạy tới phòng Hà Phong Thiên, cô nói trong vẻ lo lắng:
"Em ơi? Bé cưng của chị, sao bệnh vậy?"
Nhờ cái sự ồn ào của Thiết Xuân Vũ mà Hà Phong Thiên để mắt nhìn, cô bất ngờ nhưng vì sức còn yếu mà chỉ nằm không trên giường. Trợ lý chưa hết suy sụp mà gặp ngay tên khùng, cô ta chỉ thở dài mà né chỗ ngồi và bảo:
"Cô nhẹ nhàng với Hà Phong Thiên thôi, đừng vui điên vậy! Làm con gái người ta sợ khiếp đấy?"
Thiết Xuân Vũ mặc kệ, cô vào chỗ ngồi mà nhìn thấy Hà Phong Thiên như vậy. Cô lo sợ mà liền lấy hộp đựng cháo dinh dưỡng ra bảo:
"Em bị sốt hả? Chị làm cháo cho này? Mau ăn đi để phục hồi sức chứ?"
-Em không biết mình ăn được không nữa?... Nhưng em sợ chiều sẽ không đi cùng chị.
Hà Phong Thiên mệt mỏi cố nhìn đối phương.
"Khoan? Em dùng thuốc ngủ quá liều sao? Hà Phong Thiên???"
Mới chỉ nhìn qua, nhưng không ngờ Thiết Xuân Vũ lại đoán ngay ra được người ấy bị bệnh gì. Cô ta là một thiên tài trong việc làm nghề y nhưng lại về nước làm tay đua xe chuyên nghiệp và có bằng tiến sĩ ngành tâm lý học. Có thể nói kiến thức nhìn người và sự chuẩn đoán của cô ta là vô cùng đạt đúng gần tới 89%.
"Để chị cho em ăn rồi kêu người mang đồ làm thuốc cho! Ăn cái đã nào?"
-Sao chị biết em bị vậy?
Hà Phong Thiên ngập ngừng nói.
Thiết Xuân Vũ nghe xong cô chỉ cười mỉm mà mở nắp hộp bảo: "Tôi làm tiến sĩ mà? Luôn ở đầu bảng xếp hạng nên mới được hiểu được mở rộng nhiều thứ, cơ mà tôi đã bỏ rồi! Về đây tự nhiên gặp được em tôi phải lòng."
Hà Phong Thiên nghe xong cảm thấy người này bất ổn thật sự, cô thật sự chẳng dám yêu nổi người này. Nhưng cô vẫn chỉ coi cô ta là người dẫn đường cho mình vào làng showbiz. Giống như một người thầy vậy.
"Ừ... Cảm ơn cô! Nhưng không cần thuốc đâu, tôi có thể đỡ hơn mà chiều ta đi Thượng Hải nhé."
Thiết Xuân Vũ nghe xong cô từ tên điên thành một người hiền dịu bảo:
"Được rồi, để tôi giúp em ở đó nhé!"
Tại phía dưới cả hai người kia vừa bàn luận với nhau về Hà Phong Thiên thì bỗng có tiếng motor ở trước nhà. Cả hai người im lặng quay ra hướng mắt nhìn. Họ thấy được Tiểu Lạc Miêu mua nguyên một giỏ trái cây, thêm nữa còn xách một bịch cung cấp vitamin.
Họ chết lặng mà bay màu khi thấy thêm một tên điên nữa. Tiểu Lạc Miêu bảo:
"Em để đồ ở đây, nói với Hà Phong Thiên là em gửi nhé! Em mua rồi, giờ em về đây!"
Sau đó Tiểu Lạc Miêu rời khỏi việt thự mà đi đâu đó mất tiêu. Cả hai chưa hiểu chuyện gì mà vẫn khờ ra nhìn nhau, không ai biết điều gì vừa xảy ra. Rồi trợ lý liền ra xem và phát hiện có một tờ giấy gì đó. Vì quá tò mò nên cô đã mở ra xem, cô chỉ xem một trang còn trang kia thì do đề vấn đề gì đó riêng biệt chỉ có Hà Phong Thiên mới được phép đọc.
"Gửi chị!
Em xin phép về trước! Nếu có chuyện gì thì hãy gọi em nhé? Chị à, em thật sự lo cho chị, em nghĩ về sức khỏe của chỉ mà đầu muốn nổ tung vậy. Em lo lắm, em sợ chị sẽ bị gì nghiêm trọng, em muốn chị mau khỏe lại để chiều nay chị có thể đi Thượng Hải. Bộ phim đó quan trọng với chị mà?
Em chẳng biết chị làm liều điều gì mà lại thành ra như vậy, nhưng đừng lao mình vào những thứ gây phiền lòng.
Chị à, hãy ngủ một giấc rồi dậy nhé! Hãy nghỉ ngơi cho lòng bớt quặn đau, hãy uống nước và ăn nhiều lên nha! Em thương lắm, dù ta chỉ là chị em mới quen biết nhau nhưng có chị em giống như được làm chính mình lại vậy! Em luôn ngưỡng mộ chị, thương lắm!
Người viết: Tiểu Lạc Miêu.
Phần giấy sau không ai được đọc, chỉ duy nhất Hà Phong Thiên đọc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro