Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ Bát chương

- Chỉ cần ngươi chết. 

Kim Tại Hưởng hướng thẳng súng vào đầu Tuấn Chung Quốc. 

- Không! Không! 

Phác Chí Mẫn thất thanh la lên, em trên thân vận trung y mỏng manh chân trần chạy đến, dùng hết sức lực của mình chạy xuống sân ôm chầm lấy Tuấn Chung Quốc. Kim Tại Hưởng nghe được tiếng em, vừa quay đầu định bắt lấy nhưng lướt qua tầm tay hắn chỉ có một dải lụa mềm. Bàn tay hắn vẫn khựng nơi không trung rồi siết chặt lại.

- Chúng thần vô năng, xin Tư lệnh trách phạt. - Hai vệ binh được điều phái canh giữ Phác Chí Mẫn vội chạy theo, quỳ rạp xuống nhận tội.

- Phế vật! Một thiếu niên cũng canh giữ không xong, phủ Tư lệnh nuôi các ngươi để làm gì! - Kim Tại Hưởng cả giận hướng súng về phía hai vệ binh.

- Là ta! Tất cả là tại ta, không liên quan đến bọn họ. 

Phác Chí Mẫn hoảng hốt, em sợ hắn sẽ giết người vô tội, em không muốn ai vì em mà chết. Chính em sau khi bị Kim Tại Hưởng nhốt trong phòng đã đập vỡ bình hoa, sau khi vệ binh tiến vào xem em liền dùng mảnh vỡ đặt ngay cổ mình ý muốn tự sát, hai người cũng không còn cách nào nhìn em chạy thẳng ra Sân chính.

- Lỗi của em, nhưng lòng ta thương em đâu nỡ trách phạt. Ta muốn em thật rõ ràng biết, sau này nếu em làm càn thì những kẻ này sẽ bị em hại chết.

Kim Tại Hưởng sắc mặt không đổi bắn chết hai vệ binh. Phác Chí Mẫn hoảng hồn hét to, em bịt chặt hai tai mình lại, mắt mở lớn lệ chảy không ngừng. Là em đã hại chết hai người họ, chính vì em mà hai người vô tội đã chết.

Binh sĩ nhanh chóng tiến đến thu dọn xác, mà quản gia cùng người hầu đều cúi mặt thở cũng không dám, ai nấy trong lòng đều biết sau này đối với vị tiểu tổ tông kia càng thêm cẩn thận, lỡ đâu để em chạy trốn mất thì người chết hôm nay chính là bọn họ. 

Tuyết rơi xuống ngày càng nặng hạt phủ trắng một khoảng sân, Tuấn Chung Quốc mệt mỏi đưa mắt sang Phác Chí Mẫn, vết thương trên người cái mới chồng cái cũ khiến y đau đớn đến tận xương tuỷ. Chí Mẫn của hắn, em của hắn. Thật tốt, trước khi chết còn được nhìn thấy em.

- Chí Mẫn, đừng sợ. 

Em run rẩy đôi tay sờ lên má Tuấn Chung Quốc, máu trên mặt y dính khắp tay em, em như nhìn thấy máu chảy từ tim mình. Hai người chúng em ôm chặt lấy nhau đơn bạc quỳ dưới nền tuyết trắng, một khoảng sân cũng bị máu nhuộm đỏ. Từng giọt lệ nóng thay phiên chảy mãi, Phác Chí Mẫn khóc không thành tiếng. 

Có lẽ số phận đã an bài như thế, rằng em và Tuấn Chung Quốc không thể như hẹn ước mà ở bên nhau trường cửu. Em nhớ đến trận tuyết hàn năm ấy em bị cô cô giáo quản phạt quỳ, là Tuấn Chung Quốc đã cam nguyện quỳ cùng em, y nắm lấy tay em nói với em:

"Chí Mẫn, đừng sợ."

Ngày ấy em nghe được câu này đã vô cùng ấm áp trong tim, nghĩ ngày sau mưa to gió lớn vẫn có thể cùng người em thương vượt qua. Nhưng hôm nay vẫn câu nói đó, em chỉ thấy bất lực khôn cùng. Hai người chúng em quỳ trước sân tuyết phủ đầy, bộ dạng nhếch nhác khó xem, mà Kim Tại Hưởng cao cao tại thượng từ trên nhìn xuống. Hắn quyền khuynh thiên hạ, hắn tuỳ ý an bài số phận của em và Tuấn Chung Quốc. 

Từ nhỏ đến lớn Tuấn Chung Quốc đã bảo vệ Phác Chí Mẫn bình an vô sự, lần này em cũng muốn bảo vệ y. Em muốn dùng nửa đời sau bi thương đau khổ đổi lấy cho y một kiếp bình an.

- Chí Mẫn cầu xin Tư lệnh. . . Xin ngài tha cho Chung Quốc. . . Chí Mẫn từ nay về sau không rời khỏi phủ Tư lệnh nửa bước.

Phác Chí Mẫn dập đầu xuống nền tuyết lạnh, đôi tay run run áp chặt xuống đất để hơi lạnh chạm vào da thịt truyền khắp châu thân. Em thật mong muốn lạnh giá này nhanh chóng đông cứng bản thân mình mới tốt, để em không còn cảm thấy yêu buồn sân hận. 

- Không. . . không. . . Chí Mẫn. - Tuấn Chung Quốc cố cựa quậy thân mình trong dây trói chặt, máu từ miệng cũng nhanh chóng trào ra phun đầy nhiễm huyết một khoảng sân tuyết. Y ngã nhoài người xuống nền đất lạnh, cố lết thân mình thêm lại gần Phác Chí Mẫn, y muốn tiến đến thêm thật gần thật gần hơn nữa, để có thể chạm vào người y thương. - Không được. . . Chí Mẫn. . . Dù anh có chết. . . dù anh có chết tại đây, anh cũng không muốn em chịu tủi nhục. . . Chí Mẫn. . .

- Chung Quốc. . . Em xin lỗi. . . Em xin lỗi. . . - Phác Chí Mẫn nhìn Tuấn Chung Quốc, mắt vốn sớm cạn khô không thể rơi thêm lệ, chỉ có gió tuyết thổi ngang qua mang theo từng cơn đau rát nơi đáy mắt ráo hoảnh. - Chung Quốc. . . Chung Quốc. . . Đời này em phụ anh rồi. . .

Tuấn Chung Quốc cắn chặt môi, từng giọt lệ mặn đắng cũng rơi trên khuôn mặt  y. Từ nhỏ đến lớn tính tình y lầm lì không hề dễ khóc, kể cả khi bị đòn đau khi bị uất ức, khi bị vu ăn trộm ngọc tỷ bị giam vào ngục hành hạ đủ điều, hay tối nay bị vệ binh đánh đập, y không hề khóc. Nhưng chỉ một câu "Đời này em phụ anh rồi" của Phác Chí Mẫn, Tuấn Chung Quốc liền biết đời này giữa y và em không thể cùng nhau được nữa. Nước mắt hai kẻ si tình hoà vào nhau, mà tuyết cũng rơi càng lúc thêm nặng hạt.


Phác Chí Mẫn tỉnh dậy liền thấy Kim Tại Hưởng ngồi bên cạnh, hai tay hắn bao chặt lấy bàn tay em, lòng em không khỏi chán ghét cố rút tay ra không muốn cùng hắn động chạm. Kim Tại Hưởng phát giác em đã tỉnh liền mừng rỡ.

- Em đã tỉnh rồi. - Hắn lại quay sang phân phó nữ hầu. - Mau mang thuốc lên đây.

Phác Chí Mẫn thần sắc nhợt nhạt nhìn hắn không một chút cảm xúc. Kim Tại Hưởng cũng không để ý, người cũng đã đồng ý ở lại bên hắn, ngày dài tháng rộng đằng sau có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm. Hắn kê thêm gối mềm cho em, cẩn thận đở em ngồi dậy rồi thật tỉ mỉ bón cho em từng muỗng thuốc. 

Ai nấy đều nói Kim Tư lệnh là long phượng giữa thời loạn, là người trên muôn người, trước giờ cầm gậy Rồng khiển binh, cầm súng giết quân thù. Nếu truyền ra ngoài vị chiến thần máu lạnh này lại cẩn thận bón thuốc cho một người, trong mắt đều chỉ chăm chăm chú mục vào một người, hẳn không ai dám tin. 

Phác Chí Mẫn ngoan ngoãn uống từng ngụm thuốc, vị đắng làm em chau mày. Kim Tại Hưởng dường như có chuẩn bị mớm vào miệng em một miếng hạnh nhân khô, vị ngọt điều dưỡng làm em cũng thấy dễ chịu.

- Tư lệnh. . . 

- Ta biết em muốn hỏi gì. - Kim Tại Hưởng đặt chén thuốc trống không xuống bàn. - Tuấn Chung Quốc đã về nhà, ta cũng đã cho người đến chăm sóc hắn. Sau khi thương thế ổn, ta sẽ sắp xếp cho hắn một ít lộ phí hồi hương. 

- Tư lệnh suy nghĩ chu toàn. - Phác Chí Mẫn rũ xuống rèm mi, em chăm chăm nhìn hoa văn mẫu đơn được thêu trên tấm chăn dày.

Kim Tại Hưởng nắm lấy đôi tay em miết nhẹ. 

- Chí Mẫn, ta biết lòng em không hướng về ta. Nhưng ta thật tâm yêu em, trước đây chưa từng có cảm giác này. Ta chỉ muốn giữ em bên mình, thật cẩn thận yêu thương chăm sóc em nửa đời sau.

Phác Chí Mẫn im lặng, hắn cũng không còn cách nào. 

- Em không yêu ta cũng được, ta yêu em là được rồi. Năm dài tháng rộng sau này biết đâu có một ngày em cảm động, hay em thấy thương hại ta, tội nghiệp ta. Có phải lúc đó em sẽ yêu ta một chút không.

Em ngước nhìn hắn, thật không dám tin Kim Tại Hưởng lại cùng em nói những lời như thế. Hắn mong cầu, khao khát tình yêu của em nhưng hắn không biết được tình cảm này sẽ không bao giờ được đáp lại. Em nhận được tình yêu lớn như thế, nhưng lại chỉ cảm thấy đau khổ trói buộc. Cả đời này ở bên có lẽ chỉ để dày vò lẫn nhau.


- Lang y, sức khoẻ của phu nhân thế nào? 

Người kia trước uy nghiêm của Tư lệnh chỉ dám quỳ nói chuyện, ngay cả ngước nhìn mặt hắn cũng không dám. Kim Tại Hưởng ung dung thưởng trà, từng đợt khói nghi ngút bay ra mang theo hương trà Long Tĩnh toả khắp thư phòng. 

- Bẩm Tư lệnh, phu nhân vạn hạnh không mắc bệnh nặng, chỉ cần điều dưỡng vài ngày là ổn.

Kim Tại Hưởng nhấp một ngụm trà ấm, hắn dĩ nhiên biết Phác Chí Mẫn không vấn đề gì đáng ngại, dược phẩm trân quý đều sớm đã nấu cho em uống hết sao có thể bệnh nặng không khỏi, nhưng hôm nay đặc biệt gọi Lang y đến lại là vì mối bận tâm khác của hắn. 

- Phu nhân khỏi bệnh ta tất nhiên vui lòng, nhưng nếu ngươi có thể khiến phu nhân sức khoẻ tốt hơn nữa để nhanh chóng hoài thai, phủ Tư lệnh sẽ lập tức trọng thưởng.

- Hoài thai chuyện này. . . - Lang y họ Triệu cũng thành thật thưa rằng. - Phu nhân chưa qua kỳ phát tình đầu tiên có lẽ là đã dùng thuốc ức chế, Omega chưa qua phát tình không thể thụ thai.

Kim Tại Hưởng đặt chén trà xuống bàn, một tiếng cạch kêu lên dứt khoát.

- Vậy ngươi điều chế thuốc thúc tình đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro