Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

- Ngày đính hôn đã định rồi ! Con cũng chuẩn bị một chút đi !
Tôn lão gia bình thản đối mặt với Trí Nghiên .

Trí Nghiên nhìn cha rồi bật cười một cái , cuối cùng cũng không thể tránh khỏi việc này , khoảnh khắc cô chào đời trong thế giới hào môn này thì đã không có quyền quyết định bất cứ thứ gì cho bản thân rồi .

- Người muốn thế nào thì thế đó đi !
Cô mệt rồi , ông muốn làm gì cô cũng mặc kệ .

Tôn lão gia nhíu chặt mày nhìn theo bóng lưng Trí Nghiên rời đi , bình thường theo tính cách của con bé chắc chắn sẽ không để yên đâu , thế nhưng bây giờ lại bình thản đến lạ , rốt cuộc là chuyện gì tác động mạnh đến con bé như vậy?

______________________

Lữ Dã từ lúc Trí Nghiên trở về đều lo lắng đi theo cô , nhìn chị ấy lạ lắm , không giống hằng ngày .
- Nghiên ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?
Lữ Dã ngồi trên thảm trong phòng Trí Nghiên kéo tay cô hỏi han .
Trí Nghiên chỉ nhìn cô không nói gì cả , gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ .
- Nghiên ! Đừng làm em sợ ! Tối qua đã có chuyện gì ? Vì sao khi Hy nhi trở về không có chị ? Chị và cha nói những gì ? Hả ?
Lữ Dã chưa từng thấy Trí Nghiên như thế này bao giờ cả .
- Chị ấy sắp đính hôn rồi !
Ân Hy tựa người vào cửa phòng quan sát sắc mặt Trí Nghiên .
- Đính hôn ? Với ai ? Sao lại đột ngột như vậy ?
Lữ Dã nhíu chặt mày liễu hướng mắt nhìn Ân Hy .
- Với người thừa kế Ngô gia ! Ngô Tuyên Nghi !
Ân Hy chậm chạp tiến đến chỗ hai người .
- Ngô gia ? Chúng ta trước giờ rất ít va chạm với người nhà họ Ngô ! Vì sao lại đột ngột hứa hôn với họ chứ ?
Lữ Dã nắm chặt lấy bàn tay Trí Nghiên .
- Vì quyền lực !
Trí Nghiên nhàn nhạt trả lời lại .
-  Ngô gia có chân đứng vững chắc trong giới chính trị ! Liên kết với họ Tôn gia không cần nể sợ ai nữa !
Cô tựa đầu vào thành giường , nụ cười có chút vô vị .
- Cha sao có thể làm như vậy ? Chị đi tìm cha nói chuyện !
Lữ Dã thở hắt một cái toan đứng lên thì bị Ân Hy đè lại .
- Chị nghĩ chỉ mình Nhị tỷ sao ? Không chừng sắp đến lượt chị rồi đấy !
Sinh ra là Omega đã vậy còn trong gia tộc đương nhiên chuyện hứa hôn để đổi lấy quyền lực là điều không tránh được .
- Nhưng Ngô gia ...... Ngô gia năm đó từng bị diệt tộc ! Nhị tỷ sao có thể gả vào nơi đó !
Lữ Dã thật sự không nỡ để Trí Nghiên bước chân vào Ngô gia .
- Có quan trọng sao ?
Trí Nghiên vẫn như cũ nhàn nhạt , thật ra từ khi cô biết được sự việc năm đó đối với cha không còn chút hi vọng gì .
- Không được ! Cha không thể làm như vậy ! Nhị tỷ đã chịu quá nhiều uất ức rồi !
Lữ Dã siết chặt nắm đấm lại .
- Đủ rồi ! Chuyện năm đó đừng nhắc lại nữa !
Trí Nghiên tối mặt đi .
- Nghiên ! Cha đối với chị như thế mà chị vẫn muốn bỏ qua sao ?
Lữ Dã không hiểu , cùng Nhị tỷ cùng nhau lớn lên , thân thiết như thế vậy mà vẫn không hiểu được suy nghĩ của tỷ ấy .
- Vậy thì ta nên làm thế nào ? Nếu ta không bỏ qua thì Chinh phải làm sao ?
Chuyện rối rắm năm đó cũng chỉ có họ biết , trên dưới Tôn gia không ai phát hiện ra bí mật được che dấu 23 năm qua .
Lữ Dã thôi không nói nữa , Nhị tỷ nói đúng , việc này nếu không bỏ qua ngay cả chị ấy và Đại tỷ đều không thể sống yên ổn , nhưng cha sao lại có thể thiên vị Đại tỷ như thế , Nhị tỷ suốt bao nhiêu năm chịu ấm ức , không được đứng tại vị trí mình nên có , Nhị tỷ so với Đại tỷ có gì thua kém , tuy là Omega nhưng chưa từng phải dựa vào ai mà sống , luôn có bản lĩnh của mình . Vì sao cha lại có thể không để tâm đến chị ấy ?

________________________

- Cô chủ ! Đây là thông tin cô cần !
Thư kí đem tập hồ sơ đặt lên bàn Ân Hy rồi lui ra ngoài .
Cô chậm rãi mở ra , bên trong là tất tần tật mọi thứ về cô gái mang tên Trình Tiêu Tiêu .

"Trình Tiêu Tiêu
Tuổi : 20
Công việc hiện tại : Nhân viên phòng sáng tạo - công ty thời trang Mera
Sinh viên Đại học khoa thời trang
Xuất thân : Con gái út Trình gia , có 2 anh trai hiện đang là Tổng giám đốc và Phó tổng giám độc tập đoàn Trình thị .
Khi đi làm và đi học đều che giấu xuất thân của mình , ăn uống , sinh hoạt đều như người thường , hiện tại đang ở riêng tại căn hộ do bản thân mua . Không sống tại Trình gia .
Mối quan hệ cá nhân : Độc thân .
Omega "
- Thì ra là công chúa nhỏ nhà Trình gia !
Ân Hy nhướn mày bày tỏ sự hứng thú của mình .
Trình gia trước giờ luôn bình đạm , không tranh đấu với ai , người trong gia tộc đều rất hoà thuận với nhau , Trình gia chỉ có một người thừa kế là nữ bởi vì gia tộc không có cháu gái , từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực , nhưng không xuất hiện trước báo chí , rất ít người biết được gương mặt vị tiểu thư này .
Những thông tin này đều là thông tin mật , nhưng vào tay Ân Hy thì không chuyện gì là không thể .
- Trình Tiêu Tiêu ! Là Omega mà bản lĩnh như vậy ? Tôi tò mò về em a~!
Cô gái này có vẻ còn mạnh mẽ hơn cả Nhị tỷ .

______________________

Triêu Chinh mệt mỏi tựa người vào ban công ngắm nhìn cảnh vật trước mặt, trời sắp chuyển Đông rồi . Nhiệt độ cũng xuống thấp , mỗi một cơn gió đều khiến người khác lạnh đến tê tái .

Cô vẫn nặng lòng chuyện của Trí Nghiên , nếu như ông trời không sắp đặt số phận cả hai gắn liền với nhau thì có lẽ Trí Nghiên cũng không bị ép đến mức đường này .

- Chinh !
Hiền Trinh vừa từ phòng sách trở về liền thấu bóng lưng mệt nhoài của lão công liền tiến đến ôm lấy ai kia .
- Em đã dùng thuốc chưa ?
Triêu Chinh thả lỏng tâm tình xoay người đem Hiền Trinh ôm vào lòng .
- Sau khi dùng bữa tối đã uống rồi !
Hiền Trinh mềm mại tựa vào người Triêu Chinh , mùi hương của cô ấy luôn làm cô thoải mái .
Triêu Chinh gật đầu rồi tựa cằm lên mái tóc vợ mình .
- Chinh ! Cha thật sự muốn gả Nghiên vào nhà họ Ngô ?
Cô cũng chỉ mới nghe tin tức này vừa nãy từ người làm trong nhà .
- Cũng đã định ngày đính hôn rồi !
Triêu Chinh thở dài đáp lại .
- Nhà họ Ngô từng bị diệt tộc , điều này...... !
Năm đó chuyện gia tộc Ngô sau một đêm bị giết sạch làm chấn động của nước , hiện tại chỉ còn lại Ngô lão gia và người thừa kế Ngô Tuyên Nghi . Họ là những người may mắn còn sống sót sau đêm đó .
- Ta thật sự không hiểu cha đang nghĩ gì ! Nếu đổi ngược lại để Nghiên gả vào gia tộc khác có lẽ ta sẽ yên tâm hơn !
Tâm tư của cha trước giờ luôn thâm hiểm , không thể đoán được .
- Trước giờ Nghiên đều luôn làm theo ý mình sao bây giờ lại nghe theo cha ?
Hiền Trinh vẫn luôn cảm thấy lạ vì thái độ của Trí Nghiên .
- Chống đối nhiều năm như vậy chắc em ấy cũng đã mệt rồi !
Triêu Chinh đương nhiên hiểu Trí Nghiên nghĩ gì , họ có sự ràng buộc với nhau kia mà .
- Đừng nói nữa ! Trời trở lạnh rồi ! Vào trong thôi !
Cô hít sâu một cái ôm Hiền Trinh trở lại vào phòng , chuyện này để tính sau đi .

_________________________

Lữ Dã chôn mình trong thư viện trường đến tận đêm muộn , cô sắp có kì thi quan trọng , kết quả đạt được đại diện cho cả Tôn gia , không thể làm ẩu được mặc dù thành tích của cô trước giờ vẫn luôn nằm trong Top 5 toàn trường .
Thư viện vắng người chỉ còn mỗi cô ở lại , thật ra Tôn gia không hề thiếu tài liệu để giúp cô ôn tập chỉ là cô không muốn ở trong bầu không khí ngột ngạt ấy , càng không muốn thấy mặt cha bởi vì chuyện của Nhị tỷ .
- Bạn học Tôn ! Em ở lại quá trễ rồi ! Vẫn nên về thôi ! Sức khoẻ là quan trọng nhất !
Nhân viên trong thư viện nhắc nhở cô một chút về thời gian .
- Vâng ! Làm phiền cô rồi !
Lữ Dã gật nhẹ đầu gập máy tính lại , đem tất cả sách đặt vào balo rồi rời đi .

Đường vể cũng đã vắng người , một mình cô lang thang trở về nơi biệt thự hoa lệ kia . Cô đã dặn dò người lái xe riêng trở về trước , không cần phải đợi , cô muốn một mình .
Trời trở lạnh rồi , hôm nay ra ngoài cô không mang theo áo khoác , có chút lạnh . Lúc này trong đầu bỗng nhiên nhớ đến một người .
- Điên rồi !
Lữ Dã đưa tay cốc nhẹ vào đầu mình , sao lại nhớ đến em ấy chứ , họ chia tay cũng nhiều năm rồi .
Cô rút tai nghe bên hông balo ra đeo lên tai để trấn an chính mình .
Nếu bây giờ trời có đổ tuyết thì chắc cô cũng mặc kệ mà bước đi thôi , vẫn là để trái tim lạnh buốt thì  mới thôi không nhớ đến em nữa .
Bóng dáng nữ sinh nhỏ nhắn chậm rãi sải bước trên lề đường , cái bóng đổ dài mang theo đầy ưu phiền .

_____________________

Mỹ Kì đang trên đường trở về nhà , hôm nay cô thay cha dự buổi tiệc rượu nhỏ , thấy thời gian đã trễ nên quyết định nói khéo rồi tự mình trở về . Cô dừng xe bên đường nghe điện thoại , ánh mắt lơ đãng nhìn thấy ai kia .
- Ngày mai gửi bản hợp đồng cho cha tôi trước đi !
Mỹ Kì nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi mở cửa xe đi qua bên kia đường .
- Dã !
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai Lữ Dã .
Lữ Dã giật mình hướng ánh mắt nhìn cô rồi nhanh nhẹn tháo tai phone ra .
- A~~ Mỹ Kì !
- Trễ thế này chị còn chưa về ?
Cô đương nhiên lo lắng cho chị , một nữ nhân xinh đẹp như thế này sẽ thu hút nhiều sự chú ý lắm .
- À ! Chị vừa từ thư viện trở về !
Lữ Dã cười nhẹ đáp lại cô .
- Em đưa chị về !
Mỹ Kì thật sự không an tâm để chị một mình trở về .
- Không cần đâu ! Chị có thể đi bộ mà !
Lữ Dã xua tay từ chối .
- Không được ! Em đưa chị về !
Cô mặc kệ chị có đồng ý hay không liền kéo tay chị về phía xe mình .
- Mỹ Kì ! Em đừng như thế !
Lữ Dã bị nhét vào xe ra sức kháng cự .
- Dã !
Mỹ Kì ngồi vào phía ghế lái kiềm chặt chị lại , cả hai rất gần nhau cho nên Lữ Dã có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người em .
- Kì ! Em say rồi !
Cô đưa tay chống lên vai em dãn khoảng cách ra .
- Dã ! Em vẫn còn đủ tỉnh táo ! Em sẽ không làm gì chị đâu ! Để em đưa chị về có được không ?
Mỹ Kì thở dài nhìn chị .
- Được rồi ! Em ngồi dậy đi !
Cô gật nhẹ đầu thoả thuận .
Mỹ Kì mỉm cười hài lòng rồi ngồi lại ghế lại khởi động xe .

________________________

- Chị vào đi !
Sau đoạn đường im lặng không nói chuyện cuối cùng Mỹ Kì cũng đưa Lữ Dã về đến Tôn gia .
- Cảm ơn em !
Lữ Dã mỉm cười nhẹ gật đầu .
- Được rồi ! Mau vào nhà đi !
Mỹ Kì tựa người vào hông xe đáp lại .
- Ngủ ngon !
Lữ Dã chúc một câu rồi xoay người vào trong .

Mỹ Kì vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng chị cho đến khi ai kia khuất bóng . Cô bật cười một cách thê lương , thì ra sau ngần ấy năm vẫn không thể quên được chị , người ta nói đúng , mối tình đầu luôn là thứ khiến người ta đau lòng khi nhắc lại , nhưng cô nguyện ý đơn phương chị như thế , không muốn yêu thêm ai bởi vì chẳng ai có thể thay thế được chị trong trái tim cô . Nói cô ngu ngốc cũng được , dại khờ cũng được , cô không quan tâm , chỉ cần nhìn thấy chị sống an nhiên vui vẻ vậy là đủ rồi .
- Dã ! Không cần chị đáp lại em ! Để em yêu chị là đủ rồi !
Cô ngước mặt nhìn về phía phòng chị lẩm nhẩm .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #eunxiao