Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19.

- Mẹ ! Nếu như năm đó chúng con không bốc đồng thì Ân Hy liệu sẽ có như bây giờ không ? Đứa trẻ đó căn bản vẫn luôn u uất như khi mẹ rời đi !
Trí Nghiên đưa tay chạm nhẹ vào khung ảnh nhỏ bên giường . Vết thương bên trong của Ân Hy , ai là người có thể chữa lành ?

- Ting ! Ting !
Tiếng điện thoại Trí Nghiên vang lên , muộn như vậy còn có người tìm cô .

- Xin chào !

- Là tôi !
Giọng Tuyên Nghi mềm mại vang lên bên kia đầu dây.

- Có gì sao ? Đã trễ như vậy rồi !
Trí Nghiên thở nhẹ một cái , dù gì người này sau này cũng là lão công của cô .

- Có thể gặp em không ?
Tuyên Nghi bỗng chốc dịu dàng lạ thường .

- Được !
Trí Nghiên suy nghĩ một chút liền đồng ý .

- Tôi đợi em dưới nhà !
Tuyên Nghi rõ ràng đang có tâm sự .

- Hảo ~!
Cô chầm chậm đáp lại rồi ngắt máy .

Trí Nghiên mở tủ lấy cho mình một chiếc áo khoác mỏng rồi rời phòng di chuyển xuống dưới .

Bên ngoài cổng đã xuất hiện một chiếc xe màu đen , không biết đã đậu ở đó bao lâu chỉ biết thân xe đã lạnh dần . Có vẻ đã đợi từ rất lâu . Một thân nữ tử tiêu soái tựa người vào cửa xe , đôi mắt nhắm nghiền đầy ưu tư .

Trí Nghiên vừa ra đến sân đã thấy được thân ảnh kia , thật khác với vẻ đùa cợt cô hay thấy , dáng vẻ mang theo chút cô độc .

- Ngô Tuyên Nghi !
Trí Nghiên khẽ gọi .

- Ừ .....
Tuyên Nghi chậm chạp mở mắt ra , đôi mắt xinh đẹp đã xuất hiện vài tơ máu , có lẽ là do thức đêm quá nhiều .

- Có việc gì sao ?
Trí Nghiên đem áo khoác che khuất đi váy ngủ mỏng manh bên trong , sắp sang đông rồi , gió cũng lạnh lẽo dần .

- Cùng tôi đi đến một nơi được không ?
Tuyên Nghi thở nhẹ một cái nhìn cô .

- Đi đâu ?
Trí Nghiên khẽ tò mò .

- Cứ đi thôi !
Tuyên Nghi đứng thẳng dậy , nghiêng người mở cửa xe cho cô .

Trí Nghiên cũng thôi không hỏi lại , trực tiếp ngồi lên xe , dù gì cả hai đều đang mang tâm trạng không ổn đi ra ngoài là cách tốt nhất để giải toả bản thân .

Tuyên Nghi lái xe rời xa khỏi thành phố , con đường lớn thưa thớt dần xe di chuyển . Đi một lúc liền đến được bờ biển gần Thành phố nhất . Ở đó ngọn hải đăng vẫn đang chiếu sáng cho những con tàu quay về bến cảng .

- Của em !
Tuyên Nghi lấy từ chiếc túi sau xe ra hai lon bia rồi cẩn thận giúp Trí Nghiên mở ra .

- Có phiền muộn sao ?
Trí Nghiên nhấp nhẹ môi một ít , thật đắng , nhưng cũng thật dễ chịu cho tâm trạng .

- Xin lỗi em !
Tuyên Nghi lắc nhẹ lon bia trên tay , lời nói buông ra đủ nhỏ để một mình cô nghe được .

- Vì chuyện gì ?
Cô liếc nhẹ mắt nhìn người bên cạnh , trông cũng thật thuận mắt đi , gương mặt nữ nhân tinh xảo không khuyết điểm , một thân tây phục phẳng phiu . Mái tóc được làm xoăn nhẹ nhàng rủ qua bờ vai . Có thể gọi là giai nhân đi .

- Vì ép buộc em lấy tôi !
Tuyên Nghi thở dài một cái rồi uốn một ngụm lớn bia vào miệng .

- Cũng không phải lỗi của cô ! Đây là quyết định của hai tộc ! Chúng ta có phản đối cũng không thể !
Trí Nghiên lắc nhẹ đầu , sinh ra với thân phận này mấy ai được quyền lựa chọn .

- Tin tưởng tôi ! Được không ?
Tuyên Nghi nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ của người kia rồi khẽ hôn lên nó , cô trân trọng Trí Nghiên , vì người con gái này cho cô cảm nhận được cái gì gọi là tình thân .

Trí Nghiên nhìn chăm chú Tuyên Nghi , một loại cảm xúc đặc biệt xuất hiện trong tim , giống như bảo với cô hãy tin tưởng người trước mặt .

- Tôi từ bé chứng kiến từng người trong tộc bị giết chết ! Trước mặt tôi ! Năm đó tôi chỉ là đứa trẻ chưa hiểu biết gì , cứ như vậy lặng câm nhìn cha , mẹ , cô , chú và tất cả những người mà tôi yêu thương gục xuống trước mặt mình ! Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng ! Nếu không phải cha nhanh trí giấu tôi đi có lẽ Ngô gia chỉ còn lại mỗi ông nội của tôi ! Sự việc của đêm đó có lẽ cả đời này tôi không có cách nào quên !
Nhắc đến năm đó giọng Tuyên Nghi không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có . Mười mấy năm trôi qua cô chưa từng quên đi hình ảnh đó , cha một thân đầy máu tựa vào cánh cửa tủ nơi cô được giấu đi , đôi mắt non nớt nhìn thấy toàn bộ người thân của mình bị giết . Sát thủ che mặt rất kín khiến cô không thể nhận dạng được .

Trí Nghiên biết nỗi đau của cô , mất đi người thân mấy ai chịu đựng được , còn không kể đến việc Tuyên Nghi một đêm mất đi tất cả người thân . Ám ảnh thật lớn . Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang run rẩy kia như lời an ủi .

- Ông cũng đã lớn tuổi ! Sẽ rời đi bất cứ lúc nào ! Đến lúc đó tôi thật sự sẽ cô độc mà sống !
Mắt Tuyên Nghi lấp lánh nước , có thể cô gánh vác Ngô gia từ sớm nhưng việc nghĩ đến bản thân sau này bên cạnh không còn ai lại tự cảm thấy lạnh lẽo thay .

- Chúng ta đều phải tự mình sống mà thôi !
Trí Nghiên đan siết từng ngón tay của mình với Tuyên Nghi . Đều là những con người từng chịu nhiều tổn thương , cớ sao lại không thể trở thành chỗ dựa cho nhau .

- Em lấy tôi nhé ?
Tuyên Nghi đột nhiên mở lời cầu hôn khiến cô hơi bất ngờ .

- Tôi thề với trời ! Cả đời này chỉ quan tâm đến em ! Tuyệt đối không thay lòng !
Tuyên Nghi đưa ba ngón tay hướng lên trời thề độc .

Trí Nghiên có thể cảm nhận được trái tim mình đang dần lan toả ấm áp , môi không tự chủ được cong lên . Cô đưa tay giữ lấy Tuyên Nghi rồi tự mình hôn nhẹ lên môi cô ấy . Cô quyết định rồi , sẽ cùng người này bồi nhau đến già .

_________________________

- Xin cưới ????
Lữ Dã tròn mắt nhìn Mỹ Kì .

- Đúng vậy ! Em không muốn đợi nữa ! Em muốn xin cưới chị ! Ít nhất cũng là đính hôn ! Danh phận của chị phải là vợ chưa cưới của Mạnh thiếu !
Mỹ Kì gật đầu chắc nịch , cô đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi .

- Mạnh Mỹ Kì ! Em đừng có đùa ! Chị còn chưa có học xong !
Lữ Dã có phần hơi hoảng .

- Dã ! Chị không muốn sao ?
Mỹ Kì kéo tay Lữ Dã lại hỏi cho ra lẽ .

- Kì ! Không phải không muốn mà là em cũng biết sắp tới là đính hôn của Nhị tỷ ! Chúng ta làm như vậy rất không phải với tỷ ấy ! Đợi thêm được không ?
Chuyện hôn sự của Nhị tiểu thư Tôn gia là tin tức lớn , nếu như bây giờ lại có thêm Mạnh gia cầu thân thì Tôn gia sẽ rất khó xử .

- Vậy sau khi Nghiên tỷ kết hôn em có thể phải không ?
Mỹ Kì sầm mặt lại suy nghĩ một hồi .

- Chị vẫn ở đây ! Em đừng sợ !
Lữ Dã xoa nhẹ đầu tiểu nãi cẩu trước mắt , cô hiểu là em sợ lần nữa mất cô cho nên mới gấp gáp muốn cho cô một danh phận .

- Dã ! Em nhất định sẽ cưới chị !
Mỹ Kì nắm chặt tay Lữ Dã kiên định

- Được ! Chỉ cần em cầu hôn ! Chị nhất định sẽ đồng ý !
Lữ Dã mỉm cười ngọt ngào đáp lại , đứa trẻ này quả thật khiến cô không thể ngừng yêu được .


________________________

- Tôn gia sắp tổ chức đính hôn cho Nhị tiểu thư ! Cũng đã gửi thiệp đến cho chúng ta !
Ngạn Đình phe phẩy tấm thiệp tinh xảo trên tay .

- Chúng ta cũng vừa gửi thiệp tiệc đến bên Tôn gia !
Tiêu Tiêu buồn chán nhịp nhẹ ngón tay lên bàn trà trước mặt .

- Hừm ! Tôn gia đã liên kết với Kim gia , bây giờ còn muốn với Ngô gia ! Tham vọng thật lớn ! Nghe bảo Tam tiểu thư Tôn gia còn đang qua lại với Mạnh gia ! Xem ra những đứa con Tôn thị quả thật ưu tú đi ! Đều được hứa hôn với các gia tộc lớn !
Ngạn Đình đem tấm thiệp thả lên bàn cảm thán một cái .

- Tôn gia là gia tộc lớn ! Bành trướng thế lực cũng không lạ !
Nhiếp Khải đẩy nhẹ cặp kính đáp lại .

- Mera có phải đang hợp tác với Tôn gia ?
Nhiệp Khải nhớ ra gì đó liền hướng Tiêu Tiêu hỏi .

- Vâng ! Hợp tác khá tốt!
Tiêu Tiêu vừa nhai táo vừa gật gù .

- Ngừoi hợp tác với bên em là ai ?
Ngạn Đình hơi nhíu nhẹ mày kiếm lại .

- Tứ tiểu thư ! Tôn Ân Hy !
Cô hồn nhiên đáp lại .

- Tiêu nhi ! Đừng tiếp xúc quá nhiều với người đó ! Du học tận 5 năm không lộ chút tin tức ! Xem không phải người đơn giản !
Ngạn Đình đối với người đứng đầu thừa kế Tôn gia có phần đề phòng . Trẻ như vậy mà lại được tín nhiệm giao cho Tôn thị . Không thể lơ là được .

- Ca ! Em thấy cô ta không quá nguy hiểm đâu !
Tiêu Tiêu không quá để tâm chuyện thương trường .

- Vẫn phải đề phòng ! Dù thế nào thân phận em cũng cao quý ! Người muốn lợi dụng em không ít !
Nhiếp Khải nhướn mày nhẹ đứa em nhỏ của mình . Trình gia cũng chẳng phải gia tộc nhỏ .

- Aiiiii ! Được rồi ! Được rồi ! Em không phải con nít !
Tiêu Tiêu phát phiền với hai con người này , cô đã lớn thế nào rồi mà lại cứ lo lắng như vậy .


- Đính hôn nhà Tôn gia em cùng anh đi !
Nhiếp Khải đem tấm thiệp xem xét một chút .

- Không ! Em không đi !
Tiêu Tiêu lập tức phản kháng , công sức cô che giấu bao lâu nay .

- Tiêu nhi ! Em biết anh thế nào ?
Nhiếp Khải hắng giọng đe doạ .

- Em..... hừ !
Cô mím môi nhìn anh cả của mình , cái con người hung dữ này .

- Tiêu nhi ! Không giấu mãi được đâu !
Ngạn Đình cười bất lực .

- Hung dữ !
Cô chỉ dám lầm bầm trong miệng , sợ anh cả nghe thấy lập tức sẽ bắt cô nghỉ việc mất thôi .

- Tốt nhất nên bỏ cái việc che che giấu giấu đi ! Anh thấy khó chịu rồi đấy !
Nhiếp Khải đem kính gỡ xuống nói khẽ một câu liền rời đi .

- Nhị ca ! Đại ca làm sao vậy ?
Tiêu Tiêu bị doạ đến xanh cả mặt .

- Đại ca cảm thấy em đang xấu hổ vì bản thân là người Trình gia !
Ngạn Đình vẫn giữ thái độ ngả ngớn của mình .

- Em .... không có mà !
Tiêu Tiêu cúi gầm mặt lại .
Cô trước giờ chưa từng hối hận bản thân là Tam tiểu thư Trình gia . Chỉ là thân phận Omega không được xem trọng . Cô lại không muốn bản thân lấy danh Trình gia mà kiêu ngạo .

- Sớm muộn gì người khác cũng biết ! Tốt nhất em không cần giấu làm gì !
Ngạn Đình nhướn mày một cái rồi cũng rời đi

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #eunxiao