Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

- Chinh ! Chị ấy thế nào rồi ?

Trí Nghiên sau khi đáp máy bay liền đến bệnh viện , Hiền Trinh vẫn chưa tỉnh , hơi thở yếu ớt dường như sẽ dừng bất cứ lúc nào .

- Không ổn ! bác sĩ nói cô ấy yếu đi nhiều rồi !

Triêu Chinh nặng nề đáp trả

- Không có cách sao ?

Trí Nghiên mím môi nhìn gương mặt taí nhợt của Hiền Trinh , nếu như có ngày chị ấy biến mất chắc Triêu Chinh sẽ sụp đổ mất .

- Bao nhiêu bác sĩ đến đây đều lắc đầu ! Họ bảo cô ấy là bẩm sinh , không có cách để chữa trị , kéo dài thời gian cũng chỉ là nhất thời !

Giong Triêu Chinh không giấu được run rẩy , đôi mắt ngăn không cho bất kì giọt lệ nào được rơi ra .

- Chinh ! Nếu mệt mỏi thì nói ra đi ! đừng cố gắng kiên cường như vậy nữa !

Trí Nghiên biết rõ bây giờ trong lòng Triêu Chinh có bao nhiêu thống khổ , vì sao ư ? vì cô và Triêu Chinh là sinh đôi . nấu như đối phương gặp bất kì chuyện gì thì người còn lại đều có thể cảm nhận được .

Năm đó mẹ mang song thai , cô và Triêu Chinh chỉ cách nhau 2 giây , nhưng các gia tộc đều có các quy tắc ngầm buộc phải tuân theo , và việc sinh đôi chính là cấm kị , nếu một trong số các gia tộc có song thai thì buộc phải lựa chọn một trong hai . Cha vì không muốn buông bỏ bất kì ai cho nên đã làm giả giấy khai sinh của cô , trên giấy tờ hợp pháp cô thua Triêu Chinh một tuổi , điều này khiến cho vị thứ thừa kế của cô bị ảnh hưởng , đáng ra cô và Triêu Chinh đều xếp thứ hai trong danh sách thừa kế . Năm cô lên 10 tuổi , trong một lần lén vào phòng cha đã phát hiện được điều này . Cô mãi nghĩ cha thiên vị Triêu Chinh vì tỷ ấy là Alpha nên mới lựa chọn đổi ngày tháng năm sinh của cô . Hôm đó cô cãi nhau với cha rất lớn , trong lúc nóng giận cha đã tát cô , lần đầu tiên trong đời cô bị đánh , từ bé đến lớn cô luôn được cưng chiều như một cô công chúa nhưng cha vì Triêu Chinh mà ra tay đánh cô , cô đối với Triêu Chinh không còn được như trước nữa , giữa cả hai có vách ngăn vô hình .

- Nghiên ! Ta thật mệt mỏi ! Tim thật đau ! Trinh ! Cô ấy là sự kiên cường còn sót lại ! Nếu như cô ấy rời đi ! Có lẽ ta thật sự sẽ sụp đỗ mất !

Trí Nghiên nói trúng nỗi lòng khiến Triêu Chinh không còn muốn che dấu bản thân nữa bật khóc như đứa trẻ .

- Chinh ! Khóc ra sẽ dễ chịu hơn ! bao nhiêu năm cố gắng như vậy ! lần này thử sống thật với mình đi !

Trí Nghiên ôm lấy con người yếu đuối kia , sự đau khổ của Triêu Chinh cô cũng cảm nhận được





_______________________________________________________________________





- Cha ! Trinh tỷ tỷ yếu đi rất nhiều rồi !

Ân Hy sau khi trở về nhà thì liền đến phòng Tôn lão gia

- Ta biết ! Con bé là bẩm sinh yếu đuối ! vì Chinh quá yêu con bé nên ta mới chấp nhận hai đứa lấy nhau ! Ngày Hiền Trinh rời đi ta sợ Chinh sẽ không chịu được !

Tôn lão gia phiền não mà trả lời , ông cũng thương Hiền Trinh như con ruột trong nhà , nhìn thấy từ bé đã yếu ớt lại không được gia tộc coi trọng khiến ông đau lòng , khi biết được đoạn tình cảm của Triêu Chinh và cô ông đã rất khó nghĩ . Năm Triêu Chinh tròn 18 đã một mực muốn cưới Hiền Trinh , không còn cách nào khác ông chỉ biết gật đầu đồng ý .

- Cha ! Chúng ta mời bác sĩ từ các nước khác về có được không ? Trinh tỷ tỷ không thể cứ thế mà rời bỏ chúng ta được !

Giong Ân Hy có chút gấp gáp , cô sợ , năm đó mẹ rời đi cũng như thế này , chầm chậm mà bỏ lại cô . Nỗi đau đó đến tận bây giờ cũng chưa hề phai nhòa , bắt cô lại chứng kiến người mình thương yêu rời đi thêm lần nữa , cô không biết bản thân mình còn có thể chịu đựng được nữa không ?

- Từ lúc Hiền Trinh trở thành Thiếu phu nhân Tôn gia ta và Chinh liên tục cho mời các bác sĩ tiếng tăm nhất đến nhưng ai cũng lắc đầu !

Tôn lão gia thở dài một cái .

- Giao cho con có được không ? Con sẽ cho người đi tìm ! Đâu cũng được ! chỉ cần có cách con đều sẽ tìm ra !

Cô muốn thay Đại tỷ làm điều gì đó cho Hiền Trinh , chị ấy là một phần trong cuộc sống , là người thân của cô .

- Tùy con vậy !

Tôn lão gia phó mặc cho cô tự quyết .

Ân Hy cuối đầu chòa cha rồi nhanh chóng rời đi .

- Nghe đây ! Cho người đi các nước khác tìm kiếm các bác sĩ giỏi nhất về đây cho tôi ! Nơi nào cũng được ! Đều đưa đến đây !

Cô phát một mệnh lệnh cho người của mình .

" Em sẽ không để chị xảy ra chuyện đâu "





______________________________________________________________


- Dã !

Mỹ Kì từ thư viện trở ra liền nhìn thấy Lữ Dã đang thất thần ngồi trên bãi cỏ , bên cạnh là cuốn sách đang đọc dở , tai vẫn đang đeo tai phone .

Lữ Dã giật mình ngước mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh .

- Chị ổn không ?

Cô cũng đã biết chuyện của Hiền Trinh , chị ấy đối với Tôn gia chính là sự hiện thân của Tôn phu nhân .

- Chị ổn !

Lữ Dã nhướn nhẹ mày làm ra vẻ bản thân không sao nhưng bên trong cô đang rất sợ , tình cảnh bây giờ thật sự rất giống năm đó mẹ rời đi .

- Dã ! Chị biết bản thân không nói dối với em được mà !

Mỹ Kì thở dài lắc đầu trước sự bướng bỉnh của Lữ Dã .

Lữ Dã thôi không nói nữa cô im lặng nhìn em , cô biết em hiểu rất rõ cô thế nhưng vẫn không biết cách nào để che giấu sự đau lòng của mình .

- Lữ Dã !

Dạ Uyển đứng phía sau lưng họ khẽ gọi .

Cô xoay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh , Dạ Uyển đứng đó , trên con đường đá cuội , ánh hoàng hôn phủ lên cơ thể cô ấy trông thật xinh đẹp .

- Nam Dạ Uyển ?

Mỹ Kì nhíu chặt mày nhìn về phía người kia .

- Dạ Uyển ! Cậu đến trường có việc sao ?

Lữ Dã mỉm cười nhẹ đứng dậy tiến về phía Dạ Uyển .

- Dã ! Chị quen người Nam gia sao ?

Mỹ Kì đưa tay kéo cô lại .

- Mỹ Kì ! Em sao vậy ?

Cô khó hiểu nhìn biểu tình của em .

- Lữ Dã !

Dạ Uyển từ lúc nào đã đến trước mặt họ , cô đưa mắt nhìn bàn tay đang giữ Lữ Dã của Mỹ Kì .

- Đây là ?

Dạ Uyển hướng Lữ Dã tò mò .

- Tôi là Mạnh Mỹ Kì !

Không đợi Lữ Dã trả lời Mỹ Kì đã đáp lại .

- Đích nữ Mạnh gia ?

Dạ Uyển nghiêng nhẹ đầu .

- Là tôi !

Mỹ Kì gật nhẹ đầu , ai lại không biết đến gia thế danh giá của cô kia chứ .

- Rất vui được làm quen !

Dạ Uyển mỉm cười lịch sự coi như lời chào hỏi .

- Lữ Dã ! Đã trễ thế rồi cậu còn ở đây ? Mình đưa cậu về nhé !

Dạ Uyển đưa tay cầm lấy túi xách của cô .

- Chuyện này ....

Lữ Dã khó xử hết nhìn Mỹ Kì lại nhìn Dạ Uyển .

- Không phiền đến Nam tiểu thư ! Tôi có thể đưa chị ấy về !

Mỹ Kì cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình lại , cô đưa tay cầm lấy túi của Lữ Dã trên tay Dạ Uyển , tay kia thì nắm chặt lấy tay chị .

- Còn nữa ! Phiền Nam tiểu thư sau này đừng tiếp xúc quá thân mật với bạn gái của tôi !

Mỹ Kì đem ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng Dạ Uyển rồi kéo tay Lữ Dã rời đi . Cô trước giờ đều không thích Nam gia , bọn họ thật sự rất nham hiểm , bên ngoài khá kín tiếng nhưng bên trong lại mưu mô khó đoán .

Dạ Uyển nhìn theo bóng dáng hai người rời đi , môi khẽ cong lên nụ cười quỷ dị .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #eunxiao