Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: thiếu phó của ta (h)

Ba tháng sau.
Sức khỏe của Phương Lãm tuy rằng nói tốt cũng không quá tốt, thế nhưng thị lực đã rõ ràng, bước chân cũng đã vững, đối việc tản bộ không còn khó nữa.
Chẳng qua kinh mạch toàn thân nói sao cũng đã đứt vỡ, không thể một sớm một chiều lành lại ngay được, Phương Lãm là người hiểu chuyện, tự biết bản thân giữ lại được một mạng này đã là tốt lắm, vì thế nghỉ ngơi ăn uống đều cẩn trọng.
La Kiệt cũng đã ổn định lại triều chính, Nam quốc sau khi vượt qua được sóng lớn, thiên hạ thái bình.
Cũng lại vì thế, nơi điện nghỉ này lời qua tiếng lại không cách nào dứt bỏ,
"Hơn một trăm nữ tử cùng mười Omega nam hôm nay đã tiến cung"
"Nghe nói công chúa của Đông quốc từ xa cũng đã tới"
"Ngươi nói xem lần này Hoàng Thượng sẽ chọn ai?"
"Việc đó ta làm sao biết? Nghe nói còn có cả Omega mệnh Thủy"
"Có thật không? Là nữ tử nào lại may mắn đến thế?"
Bàn tay Phương Lãm siết chặt, bóng lưng thẳng tắp hướng về phía mặt trời vừa tắt, buông một tiếng thở dài.
Trách ai đây? Ỷ Vân là Hoàng Thái Hậu, đương nhiên đối với hậu cung của La Kiệt hết lòng quan tâm, đừng nói là một trăm, đến hai trăm ba trăm hay một ngàn cung tần mỹ nữ cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa La Kiệt cũng đã thành niên rồi, đối với việc kia hỏa đốt nóng người, muốn nhịn cũng khó.
Nực cười, ta vốn dĩ là Alpha, làm sao có thể?
Hơn ba tháng rồi, ở bên người một khắc không dời. Mặc cho tâm ta tự trôi đi theo thứ tình si mong mỏi.
Rốt cuộc cũng đến ngày hôm nay.
--------
Tối ấy, như thường lệ, La Kiệt vừa trở về đã chạy tới tẩm cung:
- Lãm nhi!
Phương Lãm bình thản rót trên bàn ăn một ly rượu. La Kiệt từ phía ngoài bước vào, nhíu mày:
- Lãm nhi có tâm sự sao? Sao lại uống rượu? Không tốt cho thân thể.
Phương Lãm đưa tay làm một tư thế mời, sau đó ngửa cổ uống cạn:
- Hoàng Thượng, Phương Lãm đã ở trong cung hơn ba tháng, sức khỏe cũng đã tốt hơn nhiều. Hôm nay cố ý mở một bàn tiệc rượu, rượu cạn, người cũng nên trở về.
La Kiệt sắc mặt đại biến, sửng sốt:
- Lãm nhi?! Ngươi nói cái gì? Trở về?
- Hoàng Thượng, nói ra sao Phương Lãm ở lại trong cung cũng không được hợp tình hợp lẽ, vì thế khẩn mong Hoàng Thượng ân chuẩn, để hạ thần trở về Phương Gia.
La Kiệt nhảy khỏi ghế:
- Không được! Lãm nhi không thể trở về!
Phương Lãm như đã biết trước câu trả lời, lắc nhẹ đầu:
- Hoàng Thượng, ý thần đã quyết. Mong Hoàng Thượng lấy đại cục làm trọng, sớm tuyển phi tần.
La Kiệt tức đến đỏ cả mũi:
- Phi tần cái quái gì?! Lãm nhi đừng nghe mấy kẻ nô tài nói linh tinh! Ta đã nói với Lãm nhi rồi, đời này chỉ có một mình Lãm nhi mà thôi.
- Hoàng Thượng, người không thể xuất ngôn bừa bãi!
- Xuất ngôn bừa bãi? Lãm nhi vậy mà cho rằng ta xuất ngôn bừa bãi?
Phương Lãm dứt khoát:
- Nói ra sao, sau tiệc rượu này thần vẫn sẽ trở về.
- Ngươi?!
La Kiệt tức đến muốn phì khói.
Vì ai chứ?! Vì ai mà ngày hôm nay La Kiệt ta đứng trước mẫu hậu mình lại dám một lời đuổi thẳng đám nữ nhân đó?
Vì ai chứ?! Vì ai mà ta thành niên đã hơn ba tháng qua, động dục khó kìm, khí tức muốn nứt, nhưng nghĩ tới vết thương trên người ngươi còn đau đớn, không dám làm càn? Thèm đến nỗi đổ máu mũi cũng đành chịu nhịn?!
Khuynh diệp kia sắp đốt ta thành tro rồi! Vậy mà ngươi...
- Lãm nhi! Tình cảm của ta... Ngươi thực sự không hiểu?
Phương Lãm bình thản rót thêm một ly rượu:
- Hiểu thì sao? Không hiểu thì sao? Giữa hai Alpha có gì để nói?
La Kiệt không thể chịu nổi cơn ngứa ngáy trong lòng, trừng mắt.
Xoảng một cái, chiếc khăn trên bàn bị giật mạnh, toàn bộ thức ăn đều vương vãi, Phương Lãm ngẩn người:
- Hoàng Thượng, người đây là?
La Kiệt dẫm lên cả đám thức ăn hỗn độn ấy, tiến thẳng đến bên cạnh Phương Lãm, trong đôi mắt vừa giận giữ lại muôn vàn tủi thân ấy, nặng nề nhìn xuống:
- Lãm nhi! Ta không bao giờ cho phép ngươi rời xa ta.
Không bao giờ, ngày ôm ngươi trong tay từ thao trường trở về, ta đã nguyện một đời này không bao giờ xa lìa ngươi nữa, chỉ nghĩ đến thôi, lòng ta lại đau đến không thở cho nổi.
La Kiệt bất chợt cúi đầu, hôn mạnh.
Phương Lãm mở lớn mắt, trên môi miệng một vài giọt rượu còn đọng đều bị mút sạch, người ôm lấy người vội bước trở về giường, dằn xuống.
Phương Lãm lớn giọng:
- Hoàng Thượng! Tỉnh táo lại đi!
A... Ưm...
La Kiệt chặn lại lời nói, cắn nhẹ một cái trên môi Phương Lãm, một ngón tay day lên vết cắn đỏ:
- Lãm nhi, ta yêu ngươi, bất luận ngươi thích hay là không thích, tẩm cung này của ta sau này chỉ có thể chứa một mình ngươi.
Phương Lãm bởi vì lời yêu mà chấn động, lại bởi động tác đầy vội vàng của La Kiệt mà sững người.
La Kiệt đưa tay mạnh bạo như trút cũng như xé đi bộ quần áo trên người cả hai. Phương Lãm sức khỏe chưa lại, bàn tay chạm lên ngực La Kiệt muốn đẩy, lại bị La Kiệt bắt lấy, dùng dải áo của chính mình cột chặt.
A?!
Hương khuynh diệp nén chịu nhiều ngày, hiện tại không cách nào kìm, rạo rực bung tỏa La Kiệt hôn nghiến lên hai hạt đậu trước ngực Phương Lãm, thèm khát đến nỗi đưa tay muốn vun lại mà mút, bàn tay thô vuốt khắp da thịt người, hơi thở dốc, khí tức nóng bỏng đốt cho Phương Lãm như gặp phải than đỏ mà cong người...
Ha... Ha....
La Kiệt miệng mút đến say mê khuôn ngực kia, bàn tay ở dưới cũng không rảnh rỗi mà vuốt lên cậu em nhỏ của Phương Lãm, trên sống mũi vừa chạm phải nhất mạt hương thoang thoảng, khiêu khích La Kiệt càng khó có thể nào nhịn nổi...
Chờm cả thân người lên, áp chặt hai đầu ngực mải miết cọ lấy nhau trên dưới, La Kiệt liếm lộng đầy lỗ tai nhỏ, đến cả dịch trơn trên đầu mũ nấm cũng phải rơi ra:
- Lãm nhi, Lãm nhi, cho ta...
Phương Lãm cố nén tiếng thở đã gấp:
- Hoàng Thượng... Đừng....
- Không, gọi ta là La Kiệt...
Ưm....
Phương Lãm cố vớt lại một tia thanh tỉnh, thế nhưng trên dưới nhất mạt hương đều bị khuynh diệp mạnh mẽ giày vò, từ bên tai trải dài tới cổ, đến hai vạt xương quai xanh và đầu ngực nhỏ, vừa nắn bóp, liếm láp lại cắn bật, đến cả cậu em phía dưới cũng đã cứng đến sưng đau...
A...
Bàn tay La Kiệt bất ngờ vờn chặt đến côn thịt nhỏ của cả hai, đặt tại một chỗ mà sóc lộng, Phương Lãm uốn thân mình né tránh, La Kiệt vừa sóc, vừa thương xót chạm lên vết sẹo mờ trên bụng người:
- Lãm nhi... Lãm nhi... Nơi này là vì ta,
- Ta yêu ngươi, Lãm nhi, muốn cùng ngươi... Cùng ngươi thống khoái...
Phương Lãm không đáp lời cho nổi, là vì sức khỏe chưa lành, hay là bởi nhất mạt hương quyến luyến khuynh diệp kia?
Là bởi thứ tình trong tim cũng đã ăn dần theo tháng ngày sâu đậm, sống chết bên nhau? Trong cổ họng đầy tiếng rên khàn.
Ha... Ưm...
Phương Lãm cũng là Alpha, điểm khoái cảm chết người hầu hết đều đặt nơi côn thịt, vì thế khi từng đường gân bị ép sát, bị mài tới, cả người cũng đều không tránh được mà run bật lên.
Cả hai đều là lần đầu thân mật, vì thế không quá lâu tinh sơ cả hai đều xuất bật, nhất mạt hương nghẹn ngào theo cái giật tay trói buộc mà bắn tràn, khuynh diệp cùng ồ ạt nồng trướng,
Phương Lãm cả người ướt đầm, thở từng hơi lớn, La Kiệt ập xuống, bắt lấy một bên cằm cậu, ép ngửa khuôn mặt, hôn xuống.
Phương Lãm dự cảm chẳng lành, thật không ngờ lại là sự thật.
La Kiệt môi miệng hôn lấy, đầu lưỡi nóng rực chui sâu, liếm đi từng ngóc ngách trong khóe miệng Phương Lãm, phía bên dưới, ngón tay đã quẹt trên lọ cao, khấu ra một đoạn mỡ trơn lạnh, bôi lên cửa huyệt.
Phương Lãm mở lớn mắt khó tin, hậu huyệt Alpha vốn dĩ không để làm việc này, co rúm, nhất mạt hương kích động không kém, cố tình kháng cự.
La Kiệt khàn khàn giọng:
- Lãm nhi đừng sợ, có cao trơn rồi, sẽ không đau.
Phương Lãm nghiêng đầu, cắn mạnh một cái vào môi La Kiệt tới bật máu:
- Hồ đồ! Mau thả ta ra!
La Kiệt kiên nghị lắc đầu:
- Cái miệng thật xấu, hôm nay ta nhất định làm Lãm nhi đến không nói được mới thôi!
- ??!!!
A... Ưm...
La Kiệt bị cắn lại không sợ, dứt khoát ập tới hôn tràn lên môi miệng, vị máu tanh mang theo hương khuynh diệp chiếm đoạt không ngừng, dưới hậu huyệt Phương Lãm, hai ngón tay đã đi vào nới lỏng, Phương Lãm thật sự muốn mắng to,
La Kiệt buông người, cúi đầu hôn dần xuống rốn, rốt cuộc cả khuôn miệng đều bao trọn lấy côn thịt kia.
A... Ha...
Hai chân Phương Lãm bị banh mở, cố giãy. La Kiệt chau mi mắt, dứt khoát lấy luôn một dải buộc, treo cao cẳng chân Phương Lãm, động tác nhanh gọn, cúi đầu mải miết ngậm tràn lấy vật giữa chân người,
- La Kiệt?! Người...
Phương Lãm vừa xấu hổ lại vừa bị cơn khoái cảm đánh cho nghiêng ngả, một bên chân bị buộc cao khiến cho hậu huyệt nhỏ lộ ra, không cách nào che đi được.
La Kiệt kiềm cũng không nổi nữa, ngón tay thứ ba đi vào mang theo cao trơn, lại vẫn sợ người sẽ đau, lập tức đưa cả môi lưỡi, hôn tới...
A?! Ưm...
Phương Lãm lắc đầu:
- Không...Đừng liếm... Hưm...Dừng lại... A...
Đầu lưỡi La Kiệt trượt qua vách huyệt kia, khiến cho Phương Lãm vừa ngứa vừa khó chịu, chỉ là nhất mạt hương càng giãy dụa lại càng bị khuynh diệp níu chặt.
La Kiệt dùng ngón tay tách mép huyệt kia rộng sang hai bên, liếm chừng đến không thể nào nhịn cho nổi, côn thịt phía dưới sưng mọng lần thứ hai thúc giục, đặt trên huyệt nhỏ.
Ra sức đẩy vào.
Hự...
Cả người Phương Lãm như bị đẩy dồn lên phía trên, đau đến nghiến răng, dưới huyệt nhỏ cũng siết La Kiệt muốn đứt, La Kiệt vội vàng đỡ lấy bên chân không bị treo cao kia, gác lên vai mình:
- Lãm nhi, Lãm nhi... Cho ta...
- Không...
Hự... Ưm... Ha...
Phương Lãm không cho thì được sao?! Không muốn cho thì kẻ kia sẽ ngừng sao? Hỏi một lời thôi nhưng sức từ nơi lưng eo đã điên cuồng đưa đẩy, Phương Lãm quá sức chịu đựng, theo tiếng ba nhỏ từ da thịt và hai gốc kết đập mạnh vào nhau, đỏ ửng cả một vùng da thịt. Hậu huyệt đau như muốn nứt rách, vách tràng không tiếp nhận, đẩy ra, lại bị khí tức nóng rẫy kia cố tình nhồi lại.
Hai làn khí tức bám lấy nhau, một xanh một đỏ, mờ đi rồi lại đong đầy, che phủ khắp nơi tẩm cung, ép cho tấm mành cũng phải lay động, tiếng rên rỉ bật ra đầy từ nơi sâu thẳm nhất, Phương Lãm một đôi khi tỉnh táo sẽ lạnh nhạt đẩy ra, một đôi khi lại không thể nào từ chối cho nổi hơi ấm thân thuộc kia.
La Kiệt sảng khoái đến mức hơi thở cùng tràn đầy khí tức kích tình, cố gắng ve vãn lên hai hạt đậu nhỏ, mút đến cả ngực Phương Lãm cũng ánh nước bọt, lại sóc tay lộng đến cậu em nhỏ kia, sung sướng tột cùng mà gẩy lên đầu khấc, lực dưới hông vẫn không một chút ngừng nghỉ, thật sự là muốn đem Phương Lãm nuốt trọn không chừa một phần da.
- Thiếu phó của ta... Thích quá...
- Siết chặt quá... Ha... Vặn ta chết mất....
Phương Lãm mờ mịt lắc đầu.
Thật sự là không chịu cho nổi khoái cảm cùng dày vò này. Một lần ngất lịm đi.
Đến khi tỉnh lại cũng chẳng khá hơn là bao, vẫn là từng cú thúc nảy lửa đó, có khác chỉ là khác hiện tại kẻ kia đã tháo mở dây trói, mải miết ôm tràn từ sau lưng mà thúc đẩy, Phương Lãm cảm giác như cả lỗ nhỏ đều không mấp máy từ chối cho nổi nữa, hai bàn tay La Kiệt vẫn thèm khát như không thỏa, vòng ra phía trước, vừa bứt vừa xoa hai hạt ngọc trên cao, trên miệng lẩm nhẩm gọi tên:
- Lãm nhi, Lãm nhi của ta, Thiếu phó của ta...
Phương Lãm cố gượng sức:
- Dừng... Dừng lại...
La Kiệt làm sao có thể dừng? Đến cả cao trơn kia ngày nào cũng mang theo mong đến cái giờ phút sung sướng này, xuân cung đoạn tụ cũng nghiên cứu tỉ mỉ từng tư thế, thúc từng cú dồn sức:
- Lãm nhi, gọi Kiệt ca...
Ha... Hự... Hựm...
- Kiệt... Hỗn đản... Ưm...
----------
Sớm hôm sau, không, là sớm của hôm sau nữa Phương Lãm mới tỉnh lại được.
Trên dưới trong ngoài thân đều không còn lấy nửa phần sức, vẫn dứt khoát hướng về phía A Khê:
- Sắp xếp kiệu, ta muốn hồi phủ.
A Khê nhìn Phương Lãm, có chút khổ não, đưa tay lên sờ mũi:
- Phương Thiếu phó, Hoàng Thượng có lệnh... Ừm... Có lệnh... Nếu kẻ nào dám để người dời khỏi đây nửa bước, sẽ lập tức chém đầu! Nô tài không dám!
- Sao cơ?
- Phương Thiếu phó, xin người mở lòng từ bi, nếu thật sự người dời khỏi đây cả mười cái đầu sẽ rơi khỏi cổ.
Phương Lãm siết tay, nghẹn một mảnh ở ngực.
Được lắm! Kiệt hỗn đản!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro